Thương Nguyên Đồ (Dịch)
-
Chapter 17 Lễ hội trảm yêu kết thúc
Chương 17: Lễ hội trảm yêu kết thúc
“Ngọc Dương cung thật sự đối xử rất tốt với Mai Nguyên Tri này, còn đặc biệt tìm cho hắn một con đại yêu đã kết yêu đan, để hắn đại chiến một trận." Vân Phù Thành nhẹ giọng cười nói, "Chắc là bọn họ hy vọng Mai Nguyên Tri có thể mượn trận chiến này để tiến bộ, gia tăng một phần hy vọng tiến vào Nguyên Sơ Sơn.”
“Đại ca, huynh nói Mai Nguyên Tri có thể đi vào Nguyên Sơ Sơn không?" Vân Phù An hỏi, "Nếu vào Nguyên Sơ Sơn, thành Thần Tôn, e rằng sẽ đè ép Vân gia chúng ta.”
Cả Đông Ninh phủ, chỉ có một lão tổ Trương gia là Thần Tôn Nguyên Sơ Sơn.
Nếu như có thêm một người?
“Vào Nguyên Sơ Sơn? Đệ cho rằng dễ vào như vậy sao?" Vân Phù Thành nhẹ giọng nói, "Vương Triều Đại Chu có hai mươi ba châu, cũng chỉ có hai mươi danh ngạch. Hơn nữa vương đô, châu thành và một số con cháu của Thần Tôn cường đại cũng đều muốn vào. Một thiên tài có xuất thân bình dân, muốn vào Nguyên Sơ Sơn...... còn khó khăn hơn nhiều so với những con cháu của Thần Tôn cường đại.”
“Vậy Mạnh Xuyên thì sao?" Vân Phù An không nhịn được hỏi, "Mạnh tiên cô sẽ dốc sức trợ giúp Mạnh Xuyên.”
“Mạnh tiên cô thì tính là gì chứ?" Vân Phù Thành nhẹ nhàng lắc đầu, chân nguyên gần như bao phủ âm thanh, ngăn cách với chung quanh, "Cũng không thể tiến vào Nguyên Sơ sơn. Ngay cả phụ thân của chúng ta, mục tiêu lớn nhất cũng là muốn tiến vào Nguyên Sơ sơn.”
Vân Phù An gật đầu.
Có thể vào Nguyên Sơ Sơn hay không, đã trở thành một ranh giới phân chia Thần Tôn mạnh hay yếu.
Chỉ cần đủ mạnh, đều sẽ được Nguyên Sơ Sơn chủ động mời vào.
“Về phần Mai Nguyên Tri, ngộ ra băng thế quá muộn, vào Nguyên Sơ Sơn chỉ có hai ba phần hy vọng." Vân Phù Thành nói, "Hơn nữa ta hiểu tính tình của hắn, hắn rất cao ngạo, cho dù trở thành Nguyên Sơ Sơn Thần Tôn, cũng sẽ không bằng lòng ở lại Đông Ninh phủ.”
Trong thiên hạ này ngoại trừ có gia tộc lớn ràng buộc. Đệ tử xuất thân bình dân thật sự không có gì vướng bận, nếu như có thiên phú trác tuyệt, càng bằng lòng từ nay về sau cắm rễ ở châu thành, vương đô, thậm chí là cả nhà chuyển đến vùng Nguyên Sơ Sơn.
……
Mọi người đều nghị luận sôi nổi, đàm luận về vị Mai Nguyên Tri này.
Rất nhiều người đều cảm thấy hy vọng Mai Nguyên Tri tiến vào Nguyên Sơ Sơn rất thấp, nhưng mọi người cũng biết rất rõ, ít nhất Mai Nguyên Tri còn có hy vọng. Chuyện này đã rất giỏi rồi.
“Cẩn thận một chút." Ngọc Dương cung chủ nhắc nhở một câu.
“Vâng." Mai Nguyên Tri gầy gò đứng lên, đi về phía lôi đài.
Đi tới lôi đài, đối diện hắn ta là một con yêu quái toàn thân có vỏ màu đen, nó có một khuôn mặt nữ tính hóa, sáu cánh tay đều được vỏ màu đen bao phủ, đồng thời cái đuôi sắc bén màu đen vô cùng dễ thấy. Nó cười như không cười nhìn Mai Nguyên Tri, giọng nói lại rất dịu dàng: "Tiểu tử còn rất trẻ, ta có thể cảm thấy được sức sống dồi dào của ngươi.”
Mai Nguyên Tri rút kiếm ra khỏi vỏ, một luồng khí lạnh đáng sợ ngưng kết lại, giờ khắc này Mai Nguyên Tri giống như một ngọn núi băng vạn năm, sức mạnh không ngừng tăng lên. Thậm chí hắn ta còn dần phóng ra một chút hàn khí, khiến mặt sàn của lôi đài cũng bắt đầu ngưng kết băng sương.
“Băng thế?" Ngô Công nữ yêu cười, "Nhưng xem ra vừa mới ngộ ra cách đây không lâu.”
“Giết.”
Ánh sáng lạnh băng trong mắt Mai Nguyên Tri chợt lóe lên.
Ngay lập tức cơ thể của hắn ta chia thành bảy, bảy thân ảnh xuất hiện ở các hướng khác nhau, vây quanh Ngô Công nữ yêu, lần lượt chém ra từng nhát kiếm.
Bảy ánh kiếm, tấn công Ngô Công nữ yêu ở trung tâm.
Ngô công nữ yêu đứng tại chỗ không nhúc nhích, sáu cánh tay lập tức liên tiếp đánh về bốn phương tám hướng, bùm bùm bùm~~~ Bàn tay của Ngô Công nữ yêu trắng nõn, lại vô cùng cứng cỏi, đập nát từng ánh kiếm một cách cứng rắn.
“Phụt.”
Chân thân của Mai Nguyên Tri lại đột nhiên xuất hiện bên cạnh Ngô Công nữ yêu, vung một nhát kiếm đâm thẳng vào đầu của Ngô Công nữ yêu, một kiếm này vô cùng quỷ dị, nhưng nhanh hơn, hơn nữa còn đáng sợ hơn so với bảy nhát kiếm vừa rồi.
“Hả?" Ngô Công nữ yêu cả kinh, sau đó hai tay đột nhiên khép lại, mạnh mẽ kẹp lấy thanh lợi kiếm kia.
Nó nhìn chằm chằm vào Mai Nguyên Tri, nhếch miệng cười: "Thì ra bảy nhát kiếm kia chỉ là cố ý mê hoặc, đây mới thật sự là sát chiêu?"
“Rắc!" Trong mắt Mai Nguyên Tri lóe lên tia sáng.
Lợi kiếm mà hai tay Ngô Công nữ yêu đang nắm đột nhiên nổ tung, mảnh nhỏ trường kiếm cuốn theo chân khí bắn ra bốn phía, khoảng cách quá gần, có một vài mảnh nhỏ đã bắn vào mặt Ngô Công nữ yêu, làm nó phát ra tiếng kêu thảm.
Mặt ngoài hai bàn tay của Mai Nguyên Tri ngưng kết thành một lớp băng, một bàn tay lập tức đánh vào ngực Ngô Công nữ yêu.
“Rầm!!!" Ngô công nữ yêu trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
“Đây mới là sát chiêu!" Ánh mắt Mai Nguyên Tri lạnh như băng, hắn ta biết rõ so với Ngô Công nữ yêu đã kết yêu đan, hắn ta yếu hơn một bậc. Cho nên đầu tiên chính là dùng hết toàn lực, thế giới bên ngoài đều biết hắn ta am hiểu kiếm pháp. Trên thực tế điều hắn ngộ ra chính là băng thế, dùng kiếm pháp để thi triển băng thế, cũng không khác dùng quyền pháp chưởng pháp để thi triển băng thế lắm, kiếm cũng không quan trọng lắm đối với hắn ta, chỉ là để mê hoặc người ngoài mà thôi.
Mặt của Ngô Công nữ yêu có vết thương túa máu, ngực cũng lõm xuống, sau khi bay ngược ra thì phát ra tiếng gào phẫn nộ: "Quả thật là Nhân tộc âm hiểm, chết đi cho ta!!"
Khí tức của Ngô Công nữ yêu điên cuồng tăng vọt, yêu đan lại vỡ vụn, yêu lực hùng hồn đến mức tận cùng ngay lập tức.
“Chết đi!!!”
Sau bàn tay của Ngô Công nữ yêu đồng thời chém xuống một cách giận dữ, nhưng lại chém về phía hai trận doanh đạo viện cách Ngô Công nữ yêu gần nhất một cách quỷ dị, theo thứ tự là Liệt Dương đạo viện, và Phong Ương đạo viện.
Vút vút vút vút vút vút!!!
Sáu bàn tay ngay lập tức bắn ra mấy trăm luồng ánh sáng đen, bắn về phía vị trí ngồi của hai đạo viện. Hơn nữa cái đuôi của Ngô Công nữ yêu cũng to lên, cái đuôi vô cùng sắc bén nhảy múa, ngay lập tức đâm về phía Mai Nguyên Tri đang khá kinh ngạc.
“Không ổn.”
“Cẩn thận.”
Mọi người đều khá khiếp sợ và hoảng loạn.
Hai vị viện trưởng của Liệt Dương đạo viện, và Phong Ương đạo viện vừa sợ hãi vừa tức giận, mười hai đệ tử kia càng hoảng sợ hơn.
Hai vị viện trưởng này đối mặt với mấy trăm luồng ánh sáng đen, ngoài việc tự bảo vệ mình, bọn họ còn có thể cứu được một hai đệ tử đã là không tệ rồi. Hoàn toàn không thể nào cứu hết tất cả mọi người.
“Thất Nguyệt!” Mạnh Xuyên cũng kinh hãi, rõ ràng đang quan sát tận chiến, nguy cơ lại xảy ra bất ngờ, con Ngô Công nữ yêu này lại trực tiếp giết về phía những đệ tử đạo viện đang quan sát.
“Định!" Ngọc Dương cung chủ ngồi nơi đó nhíu mày, nhẹ giọng quát.
Khoảng không chung quanh đều chấn động.
Mấy trăm luồng ánh sáng đen còn nhanh hơn cả mũi tên, tất cả đều bị vỡ tan và chôn vùi.
Ngô Công nữ yêu cũng không hề có sức phản kháng, bắt đầu bị kéo lơ lửng trên không trung, toàn cơ thể đều không thể tiếp tục nhúc nhích chút nào, nó khó có thể tin nhìn về phía Ngọc Dương cung chủ đang ngồi ở ghế chủ vị kia: "Không thể nào, cách xa như vậy, ngươi không thể ngăn cản được một đòn khi ta đập nát yêu đan.."
“Không có gì là không thể.”
Ngọc Dương cung chủ đứng dậy, chỉ đi lên hai bước, đã đi tới lôi đài, nhìn Ngô Công nữ yêu bị treo lơ lửng đã hoàn toàn đóng băng không còn chút lực phản kháng nào, "Thật không nghĩ tới, ngươi lại có gan đập nát yêu đan, còn mưu toan giết Nhân tộc của ta?"
“Ha ha ha.” Ngô Công nữ yêu nở nụ cười sắc bén, "Nhân tộc các ngươi không phải muốn ta đến để rèn luyện thiên tài trẻ tuổi của các ngươi sao? Sao ta có thể làm như ngươi mong muốn được chứ, không chỉ như thế, ta lại còn muốn giết tiểu bối của Nhân tộc các ngươi, giết càng nhiều càng tốt. Đáng tiếc, cuối cùng lại thất bại, không thể giết chết được kẻ nào. Khụ khụ khụ - -”
Máu màu xanh lá cây thấm qua khóe miệng của nó.
Đập nát yêu đan, nó đã không sống được bao lâu nữa.
"Chờ mà xem, cuối cùng toàn bộ thế giới này cũng sẽ là của Yêu tộc ta, đến lúc đó toàn bộ Nhân tộc các ngươi đều sẽ phải chết sạch, toàn bộ đều phải --" Ngô Công nữ yêu điên cuồng hét lên.
Phụt.
Ngô công nữ yêu bị sợi tơ vô hình hoàn toàn cắt nát ngay lập tức, hóa thành một vũng máu màu xanh lá cây có vỏ màu đen.
“Buồn cười thật." Ngọc Dương cung chủ cười nhạo, sau đó quay đầu nhìn về phía Mai Nguyên Tri, giờ phút này Mai Nguyên Tri vẫn còn khá kinh ngạc, không nghĩ tới trong một loạt sát chiêu của chính hắn ta, Ngô Công nữ yêu kia lại cố ý trúng một chiêu của hắn ta, bay ngược cách đệ tử trong một số đạo viện gần hơn. Nó lại nhân cơ hội muốn giết chết những đệ tử đạo viện kia. Từ đầu tới cuối, Ngô Công nữ yêu đã không muốn đánh nhau một trận với Mai Nguyên Tri.
“Mang một con đại yêu đã ngưng kết yêu đan như vậy, đại yêu này vốn không nghe lời. Được rồi, đi xuống đi." Ngọc Dương cung chủ phân phó một câu.
“Vâng." Mai Nguyên Tri gật đầu.
Ngọc Dương cung chủ một mình đứng trên lôi đài, nhìn về mọi nơi.
Mọi người vừa quan sát cuộc chiến đều hơi sợ hãi, một đòn liều mạng phá vỡ yêu đan vừa rồi của Ngô Công Nữ Yêu, thật sự quá đáng sợ.
“Nếu ta đã dám sắp xếp một đại yêu đã ngưng kết yêu đan lên lôi đài, thì sẽ không xuất hiện bất kỳ sơ suất nào." Ngọc Dương cung chủ lạnh nhạt nói, “Lễ hội trảm yêu lần này, kết thúc ở đây!”
Nói xong Ngọc Dương cung chủ xoay người rời đi, chỉ bước vẻn vẹn vài bước, đã biến mất trong tầm mắt của mọi người.
“Chư vị.”
Lúc này tri phủ đại nhân mới đứng lên, cười nói: “Lễ hội trảm yêu ngày hôm nay, đệ tử của tám đạo viện cũng đều đã hiểu rõ sự lợi hại của yêu quái. Mà những yêu quái này đều đang ở trong lao ngục chịu đau khổ và mang xiềng xích, nên không thể nào phát huy sức mạnh lớn nhất. Cho nên đến chiến trường, các ngươi sẽ có đồng bạn, chúng cũng sẽ càng đáng sợ hơn. Cho nên chư vị đệ tử của các đạo viện cần phải chuyên tâm tu luyện, tương lai khi vào chiến trường mới có thể tự bảo vệ bản thân, chém giết nhiều yêu quái hơn.”
……
Lễ hội trảm yêu kết thúc.
Tất cả những gì con Ngô Công nữ yêu kia đã làm, khiến cho các đệ tử của đạo viện đều bị chấn động. Đương nhiên thực lực không thể tưởng tượng nổi của Ngọc Dương cung chủ cũng làm cho lòng bọn họ tràn đầy khao khát, đứng trước mặt Ngọc Dương cung chủ, Ngô Công nữ yêu kia lại nhỏ yếu như kiến.
“Thật lợi hại, A Xuyên, huynh thấy không? Toàn bộ mấy trăm luồng ánh sáng đen đều vỡ nát, vậy mà Ngô Công đại yêu lại lơ lửng trên không không thể nhúc nhích." Trên đường về nhà Liễu Thất Nguyệt vẫn rất kích động, "Từ đầu tới cuối, không thể nhìn ra Ngọc Dương cung chủ thật sự ra tay lúc nào. Chỉ phóng một chút sức mạnh ra ngoài đã đáng sợ như vậy.”
“Thất Nguyệt, suýt chút nữa muội bị Ngô Công nữ yêu giết chết, còn hưng phấn như vậy." Mạnh Xuyên bất đắc dĩ nói.
“Huynh không cảm thấy cung chủ rất mạnh sao?" Liễu Thất Nguyệt liền nói.
"Đó chính là Thần Tôn đi ra từ Nguyên Sơ Sơn, có thể không mạnh sao?" Trong mắt Mạnh Xuyên cũng có một tia khao khát, hắn vẫn luôn chờ mong ngày mình trở thành Thần Tôn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook