Thương Nguyên Đồ (Dịch)
Chapter 14 Mạnh Xuyên xuất hiện

Chương 14: Mạnh Xuyên xuất hiện

Trư yêu bị giết, lại có một chiếc xe chở tù nhân được kéo lên, bên trong là một con Lang yêu còn cao lớn hơn. Lang yêu hơi khom người, đầu chạm đỉnh của chiếc xe, móng vuốt nắm chặt song sắt nhìn chằm chằm vào đông đảo nhân tộc bên ngoài.

“Lạch cạch.” Nam tử cụt tay mở lồng giam, bình tĩnh nói với lang yêu, "Quy tắc lúc trước đã từng nói rồi, nếu thắng liên tiếp ba trận mà ngươi còn có thể sống trở về, thì còn có thể hưởng thụ mỹ thực rượu ngon. Nếu vi phạm quy tắc, băm thành ngàn mảnh!”

“Ta biết.”

Lang yêu khàn khàn gầm nhẹ, bước lên lôi đài, nó liếc mắt một cái đã nhìn thấy vết máu có nồng đậm yêu khí kia.

Là con heo ngu xuẩn kia!

Tuy rằng nói Yêu tộc cấp bậc dưới cùng cũng chém giết lẫn nhau, nhưng giờ phút này nó lại có một cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Bởi vì rất có thể nó cũng sẽ chết trên lôi đài này.

Nhưng sự thật là......

Con Lang yêu này đã thắng liên tiếp ba trận, không chỉ khiến cho một thiếu niên Nhân tộc trọng thương, còn xé nát cánh tay của một thiếu niên Nhân tộc khác. Cánh tay bị xé nát kia, muốn chữa trị cũng không có cách nào.

Lang yêu lui về phía sau, tất nhiên sẽ đổi một con yêu quái khác đến.

Từng cuộc chém giết đang diễn ra.

Thiếu niên Nhân tộc và yêu quái đều muốn giết chết lẫn nhau.

Các đệ tử của tám đạo viện đều vô cùng nghiêm túc, thậm chí có vài đệ tử còn vô cùng căng thẳng, bởi vì mỗi người trong số bọn họ đều phải lên sàn đấu. Đây không phải là đồng môn cạnh tranh bình thường với nhau, mà là chiến đấu sống còn thật sự, yêu quái sẽ không hề nương tay với bọn họ.

Liễu Thất Nguyệt cũng lên sàn đấu, nàng ta bắn chết một con Miêu Yêu, nhưng mà khi đối mặt với con Báo Tử Yêu hung tàn hơn, cũng bị ép nhảy xuống lôi đài.

……

“Đã có hai mươi ba đệ tử của các đạo viện lên sàn đấu chém giết." Tộc trưởng Mạnh Viêm Bình thấp giọng nói, "Đại Giang, đến lượt Mạnh Xuyên rồi.”

“Vâng." Mạnh Đại Giang cũng nhìn về phía trận doanh của Kính Hồ đạo viện.

Đúng vậy.

Đã đến lượt Mạnh Xuyên.

Là đệ tử Tẩy Tủy Cảnh duy nhất ngộ ra bí kỹ trong tám đạo viện, hắn tất nhiên được đặt ở vị trí cuối cùng lên sàn đấu.

“Mạnh sư huynh, huynh phải cẩn thận." Trên ngực Vạn Mãng có quấn băng vải, có vết máu thấm ra, "Các yêu quái đều rất xảo trá.”

“Ta biết." Mạnh Xuyên gật đầu.

Trước khi hai mươi ba đệ tử của các đạo viện lên sàn đấu, tuyệt đại đa số đều rất cẩn thận, thật sự bị trọng thương cũng chỉ có sáu người, nhưng vẫn đều có thể chữa khỏi. Cũng chỉ có một người...... bị con Lang yêu kia xé nát cánh tay. Người kia là đệ tử đạo viện Bạch Phượng Kỳ, là đệ tử Bạch gia trong năm gia tộc lớn Thần Tôn, sau khi nhảy xuống lôi đài vẫn còn khóc.

Hôm nay tổ phụ (ông nội) của hắn ta cũng ở đây, giận dữ mắng ngay tại chỗ: "Khóc cái gì mà khóc, biết rõ con Lang yêu đó lợi hại, còn lỗ mãng như vậy, con có thể trách ai? Chiến đấu một chọi một, trên người yêu quái còn có xiềng xích, vậy mà con đã mất một cánh tay, nếu như ra chiến trường con đã vứt luôn cái mạng nhỏ này rồi. Trở về tu luyện cho tốt, trong gia tộc có rất nhiều kiếm sĩ một tay.”

Mặc dù đang giận dữ mắng mỏ, nhưng đôi mắt của vị tổ phụ này lại hơi phiếm hồng, dù sao đây cũng là tôn tử (cháu trai) của ông ta, là niềm kiêu ngạo của ông ta từ trước tới nay.

Các đệ tử đạo viện đều hơi đồng tình với Bạch Phượng Kỳ, mới mười sáu tuổi đã cụt tay.

Nhưng mà phần lớn các viện trưởng ở đây, các quan viên của triều đình, và những người cấp cao trong năm gia tộc lớn đều rất bình tĩnh, bọn họ đã từng gặp chuyện còn tàn khốc gấp trăm gấp ngàn lần so với chuyện này, lễ hội trảm yêu ở Nguyên Sơ Sơn này không muốn một vài tinh anh của nhân loại mới lên chiến trường đã mất mạng. Cho nên ở thời niên thiếu đã để bọn họ chịu khổ, mở mang kiến thức. Để sau này bọn họ tu luyện khắc khổ hơn, ra chiến trường cũng cẩn thận hơn.

“Có sáu Nhân tộc bị trọng thương, một người tàn tật. Cũng có mười hai yêu quái đã lên sàn đấu, năm kẻ đã chết trong trận chiến!” Mạnh Xuyên rất bình tĩnh, không hề có chút căng thẳng hay sợ hãi nào.

Bởi vì năm hắn sáu tuổi, hắn đã từng gặp một đám yêu quái đáng sợ! Lần đó, hơn mười vạn người bị tàn sát! Nếu không phải có Thần Tôn đuổi tới, sợ rằng không còn mấy người có thể sống sót trong phạm vi mấy chục dặm xung quanh, Nhân tộc bị tàn sát còn tăng lên gấp đôi. Sức mạnh của một mình vị Thần Tôn kia khiến đám yêu quái kia sụp đổ, hốt hoảng chạy trốn. Nhân tộc đang chạy trốn tứ tán cũng may mắn sống sót. Mạnh Xuyên có thể sống sót, ngoại trừ việc nhờ phụ thân và mẫu thân liều mạng ra, cũng có nguyên nhân là do vị Thần Tôn hậu kỳ kia.

Trải qua những chuyện đó, trận chiến đấu một chọi một trước mắt này, yêu quái còn bị hạn chế chỉ có thể ở trên lôi đài, các thiếu niên Nhân tộc chỉ cần nhảy xuống lôi đài là có thể sống sót… Điều này thật sự rất nhẹ nhàng.

“Người tiếp theo, Kính Hồ đạo viện, Mạnh Xuyên." Thanh âm của vị quan viên triều đình cao hơn vài phần.

Ngay lập tức ánh mắt của mọi người đều rơi xuống người Mạnh Xuyên.

Mạnh Xuyên là tiêu điểm đàm luận của Đông Ninh phủ mấy ngày gần đây, ai cũng biết, Đông Ninh phủ lại xuất hiện một thiên tài, có hi vọng là thiên tài trở thành Thần Tôn.

“Cẩn thận một chút." Viện trưởng Cát Ngọc nhắc nhở một câu.

“Vâng, viện trưởng." Mạnh Xuyên đứng dậy đi về phía lôi đài.

“A Xuyên, tùy ngươi." Ở Liệt Dương đạo viện, Liễu Thất Nguyệt cũng vội vung nắm đấm.

“Nhìn ta này." Mạnh Xuyên cười.

Trong trận doanh của Vân gia, Vân Phù Thành nhìn về phía xa, cười nói: "Phù An, tính cách của Mạnh Xuyên này dường như rất tốt, chỉ là không có duyên phận với Thanh Bình.”

“Là không có duyên phận." Vân Phù An mỉm cười, nhưng ánh mắt nhìn về phía Mạnh Xuyên lại lạnh hơn ba phần.

Mạnh Xuyên càng ưu tú, lòng hắn ta lại càng thấy mất hứng.

Ngược lại giờ phút này Vân Thanh Bình lại đang căng thẳng quan sát, ngày hôm nay đã đả kích nàng ta, đây là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy yêu quái trong truyền thuyết. Yêu quái lại xấu xí, hung tàn như thế.

Trên ghế chủ vị.

Ngọc Dương cung chủ ngồi đó, ánh mắt cũng rơi xuống người Mạnh Xuyên, cười nói: "Nguyên Tri, Mạnh Xuyên này cũng ngộ ra bí kỹ năm mười lăm tuổi. Ngươi được coi như là người đứng đầu thế hệ trẻ của Đông Ninh phủ hiện giờ, hắn chính là người thứ hai. Hơn nữa còn đang ở Mạnh gia. Mạnh tiên cô nhất định sẽ dốc sức bồi dưỡng hắn, con đường của hắn chỉ sợ còn thuận lợi hơn ngươi nhiều.”

“Con đường tu hành phải dựa vào chính mình nhiều hơn! Năm nay ta sẽ lên núi.” Thanh niên gầy yếu Mai Nguyên Tri nói: “Hơn nữa mấy ngày nay cung chủ cũng đã nhiều lần chỉ điểm cho ta.”

"Chỉ là chỉ điểm đơn giản thôi, ta còn phải nhắc nhở ngươi, ngươi cũng có thể xem như là thiên tài đứng đầu ngay tại Đông Ninh phủ, nhưng muốn vào Nguyên Sơ Sơn cũng chỉ có hai ba phần hy vọng." Ngọc Dương cung chủ mỉm cười nói, "Nếu năm nay có nhiều thiên tài hơn một chút, hy vọng tiến vào Nguyên Sơ Sơn của ngươi còn thấp hơn. Nguyên Tri, ngươi phải tính toán thật  tốt. Nếu như thất bại, thì phải làm như thế nào?"

“Bây giờ không cần nghĩ, chờ thất bại rồi hãy nói." Mai Nguyên Tri nói.

Ngọc Dương cung chủ cũng không nói nhiều nữa, mà chỉ hứng thú nhìn xuống lôi đài. Hắn ta sẵn sàng chỉ điểm cho Mai Nguyên Tri, là vì hi vọng Nhân tộc nhiều thêm một vị Thần Tôn thì sẽ nhiều một phần sức mạnh chiến đấu. Tất nhiên “Mạnh Xuyên” trong mắt hắn ta cũng có tiềm lực.

Mạnh Xuyên đã đi lên lôi đài.

“Yêu quái." Mạnh Xuyên nhìn về phía Dương yêu cao lớn đứng trên lôi đài, Dương yêu cao lớn lực lưỡng, cánh tay cường tráng, có một cặp sừng cong dài và sắc bén, con ngươi phát ra ánh sáng màu xanh lục nhìn chằm chằm Mạnh Xuyên.

“Nhân tộc, nếu ngươi sợ thì mau xuống đi." Dương Yêu trầm giọng nói, "Hai đối thủ trước của ta, bao gồm cả Thần Tiễn Thủ đều sợ tới mức nhảy xuống lôi đài.”

Dương yêu, được xem là yêu quái số một số hai trong số mười hai yêu quái đã xuất hiện.

Cố ý sắp xếp nó ở phía sau, cũng vì để Mạnh Xuyên xử lý.

“Sợ? Chỉ dựa vào ngươi?" Mạnh Xuyên nhìn nó, ánh mắt lại thay đổi, mang theo sát ý nồng đậm.

“Ánh mắt của Xuyên nhi." Mạnh Đại Giang nhìn từ xa, trong lòng chấn động. Bình thường nhi tử của ông ta là người thân thiện, cho tới bây giờ sát khí chưa từng nặng như vậy.

“Ha ha ha, không chạy sao? Ta thích những tiểu gia hỏa (nhóc con) Nhân tộc dũng cảm." Dương yêu nói xong lập tức lao tới, tốc độ cực nhanh, thậm chí sinh ra ảo ảnh.

Mạnh Xuyên chỉ nhìn vào nó, tâm thần tập trung trước nay chưa từng có.

Đối với những con yêu quái này, hắn tràn ngập sát ý vô tận.

“Chết đi.”

Dương yêu đến gần, dữ tợn gầm nhẹ rồi vung móng vuốt, ngay lập tức móng vuốt màu xám xẹt qua trời cao.

“Chính là lúc này." Lòng Mạnh Xuyên khẽ động, ngay lập tức, thể xác và tinh thần hợp nhất!

Sát ý nồng đậm, thù hận đối với yêu quái đã có từ nhỏ, khiến cho thể xác và tinh thần Mạnh Xuyên giây phút này kết hợp càng hoàn mỹ, điều động sức lực mạnh hơn bình thường nhiều.

Cổ lão Thần Tôn đã nói, tiềm lực của con người vô cùng to lớn. Vào thời điểm quan trọng có thể bộc phát ra một sức mạnh không thể tưởng tượng nổi.

Mạnh Xuyên chiến đấu cùng yêu quái... nhưng so với lúc tu luyện bình thường, so với tỷ thí ở Kính Hồ đạo viện, bộc phát sức mạnh và tốc độ càng mạnh và nhanh hơn.

“Phụt.”

Một ánh đao lóe lên, vô cùng nhanh.

Một đao máu chảy đầm đìa! Một đao tràn ngập sát ý!

Con mắt của Dương yêu trừng đến tròn xoe, theo bản năng nó cảm thấy được cái chết đang tới gần, hai tay vô lực ngăn cản, nhưng nó hoàn toàn không thể đụng đến ánh đao kia. Ánh đao không phải là một đường thẳng, mà là một đường cong lơ lửng, dễ dàng vòng qua hai tay không thể ngăn cản của nó, xẹt qua cổ nó.

Vùn vụt.

Đao của Mạnh Xuyên trở lại vỏ đao, dường như không động đậy, chỉ là vị trí hắn đứng đã cách đó năm trượng.

"Lộc cộc~" Dương yêu lao về phía trước vài bước, sau đó mới trực tiếp ngã rạp trên mặt đất, đồng thời cái đầu của con Dương yêu kia lăn lông lốc ở bên cạnh, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.

Vẻn vẹn chỉ một đao!

Dương yêu đã mất mạng!

Gây ra một trời tiếng kêu kinh ngạc, trước đó thực lực của Dương Yêu mọi người đều đã nhìn thấy, ngay cả tài nghệ chiến đấu cũng vô cùng thuần thục và lợi hại, sợ là cường giả Thoát Thai Cảnh cũng khó có thể đánh bại. Cho nên lúc trước nó mới có thể dễ dàng thắng liên tiếp hai trận. Mà khi đứng trước mặt Mạnh Xuyên, vậy mà một đao đã bị giết chết?

Mạnh Xuyên nhìn thi thể của con Dương yêu kia, nhẹ giọng thì thầm: "Ngươi là yêu quái đầu tiên ta giết chết.”

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương