Thương Nguyên Đồ (Dịch)
-
Chapter 11 Thăm hỏi Ngọc Dương cung chủ
Chương 11: Thăm hỏi Ngọc Dương cung chủ
Đông Ninh phủ, nhã gian trên lầu ba của một tửu lâu, cũng chỉ có duy nhất nhã gian này trên lầu.
Vân Phù An tâm trạng thoải mái uống rượu, nghe ca hát.
Bên cạnh hắn ta có một nữ tử váy xanh đang vừa gảy đàn, vừa nhỏ giọng ngâm xướng. Điều này làm cho Vân Phù An gật gù thích ý, nghe rất say mê.
Hát xong một khúc.
“Hương Nhân, hôm nay ngươi hát ca khúc này càng thêm tuyệt diệu, trái tim ta cũng sắp tan chảy vì ca khúc của ngươi." Vân Phù An cười híp mắt nói.
“Vân đại ca, ngươi quá khen, ta vẫn còn kém xa, còn cần học cùng lão sư thật tốt." Nữ tử váy xanh nói.
"Không giống không giống, tài nghệ của vị lão sư kia của ngươi rất cao siêu, nhưng đã lớn tuổi rồi, giọng ca kia khi hát lên sao có thể theo kịp ngươi? Cho nên, nghề này vẫn phải xem thiên phú như thế nào, giọng hát của ngươi chính là tuyệt nhất, hát cái gì cũng dễ nghe." Vân Phù An khen ngợi.
“Ta đây lại hát cho Vân đại ca một khúc." Nữ tử váy xanh che miệng cười, lại tiếp tục gảy đàn.
Đương nhiên nàng ta phải dỗ dành vị Vân Phù An này.
Vị lão tổ tông kia của Vân gia có tổng cộng năm trai một gái, trong đó lão đại lão nhị lão tam, trong quá trình trưởng thành đã phải chịu nhiều đau khổ, cùng phụ thân trải qua nhiều kiếp nạn, bây giờ đều là cao thủ Vô lậu cảnh, có hai vị đã ngộ ra “Thế”, thủ đoạn vô cùng lợi hại, được xưng là “Vân gia tam hùng”. Ngược lại lão tứ lão ngũ cùng với tiểu nữ nhi cuối cùng, lại không phải chịu gian khổ bao nhiêu.
Ví như Vân Phù An, khi hắn ta còn nhỏ, phụ thân đã trở thành thần tôn. Cuộc sống trôi qua tiêu diêu tự tại. Khi đó tổ tiên của Vân gia vừa đột phá, một lòng tu hành để củng cố bản thân, không quan tâm đến việc quản giáo con cái. Cho nên ba đứa con đằng sau đều có phần không thành công.
Vân Phù An lại khá đặc biệt, bởi vì là nhi tử nhỏ nhất, từ nhỏ đã trà trộn trong một đống công tử, ngược lại rất nghịch ngợm.
Đoán ý qua vẻ mặt và lời nói, giẫm đạp và nâng đỡ người khác đều làm rất trôi chảy, cũng rất giỏi rất nhiều thủ đoạn dơ bẩn...... Cho nên Vân gia tam hùng lại rất thích người đệ đệ này, rất nhiều chuyện đều yên tâm cho đệ đệ đi làm, người đệ đệ này cũng có thể làm mọi chuyện gọn gàng sạch sẽ.
Vì thế, trong tay Vân Phù An có rất nhiều quyền lực! Rất nhiều chuyện trong gia tộc đều do hắn ta phụ trách.
Một câu nói của hắn, có thể làm cho một vị danh giác* biến mất khỏi thế gian này, một câu nói khiến cho một nữ tử nào đó có được sự nổi danh trở thành danh giác.
Danh giác: diễn viên ưu tú (cách gọi trong giới kinh kịch)
“Ừm ~~" Vân Phù An nghe nhạc khúc, còn nhẹ giọng ngâm nga theo.
Bỗng nhiên phía dưới tửu lâu trở nên ồn ào, động tĩnh rất lớn, điều này khiến cho Vân Phù An khẽ nhíu mày.
Nhã gian vốn có thể cách âm, tầng cao nhất lầu ba lại chỉ có một gian này, vẫn rất yên tĩnh. Nhưng bây giờ tiếng ồn ào quả thật khá lớn.
“Chuyện gì xảy ra?" Vân Phù An nhíu mày lên tiếng, "A Phúc, xuống xem có chuyện gì?”
“Vâng, lão gia." Người hầu ngoài cửa lập tức đi xuống.
Ngay sau đó, người hầu kia đã trở lại, ở ngoài cửa nói: "Lão gia, xảy ra chuyện lớn.”
Vân Phù An đưa tay ra, nữ tử váy xanh lập tức dừng tiếng đàn lại. Một khi có chính sự, thì quyết không thể ảnh hưởng đến vị Vân lão gia này, nàng ta rất rõ ràng đúng mực.
“Vào đây nói." Vân Phù An phân phó.
Người hầu đẩy cửa đi vào, thấp giọng nói: "Chẳng những là tửu lâu này, chỉ sợ là toàn bộ Đông Ninh phủ cũng trở nên náo nhiệt, đều bởi vì Mạnh Xuyên công tử.”
“Hắn có chuyện gì?" Vân Phù An nhíu mày, khóe miệng chưa một tia khinh thường. Đối với Mạnh gia hiện giờ hắn ta cũng không quá coi trọng. Vân gia của hắn ta phát triển không ngừng, Mạnh gia kia lại ngày càng xuống dốc.
"Ở Kính Hồ đạo viện, Mạnh Xuyên đã thi triển bí kỹ Lạc Diệp Đao, Tam Thu Diệp, thậm chí còn đánh bại đại sư huynh ban đầu của Kính Hồ đạo viện -Thoát Thai Cảnh viên mãn “Ngô Kỳ”, trở thành đại sư huynh hiện tại của Kính Hồ đạo viện." Người hầu nói, "Có thể thi triển bí kỹ, còn có thể dùng cấp độ Tẩy Tủy Cảnh, để đánh bại cấp độ Thoát Thai Cảnh viên mãn... Hắn ta rõ ràng đã ngộ ra bí kỹ của đao pháp, lão gia --"
“Đi ra ngoài!”
Sắc mặt Vân Phù An hoàn toàn trầm xuống, quát một tiếng.
Người hầu lập tức không dám lên tiếng, ngoan ngoãn đi ra ngoài, đồng thời đóng cửa lại.
Vân Phù An ngồi yên tĩnh một lúc, lại đứng dậy đi đến chỗ cửa sổ, mở cửa sổ ra, âm thanh ngoài đường phố lập tức lớn hơn.
“Mạnh Xuyên." " Bí kỹ." Có thể nghe thấy những từ đó một cách mơ hồ.
Tất nhiên chuyện này đã trở thành chuyện được chú ý nhất của Đông Ninh phủ.
“Tiểu tử này thật sự đột phá rồi sao?" Sắc mặt Vân Phù An âm trầm, "Hừ, ngộ ra bí kỹ thì sao chứ? Vẫn còn kém xa Thần Tôn.”
Lạch cạch.
Cửa sổ trực tiếp đóng lại.
……
Cả Đông Ninh phủ, ba gia tộc khác của Thần Tôn cũng cảm thấy thú vị! Bởi vì cách đây không lâu, Vân gia vừa mới giải trừ hôn ước, còn chính là hôn ước của Vân Thanh Bình và Mạnh Xuyên.
Nếu như biết Mạnh Xuyên mới mười lăm tuổi đã có thể nắm giữ bí kỹ, sợ là Vân gia đã có một quyết định khác.
Nhưng khả năng một vị thiên tài tuyệt thế sinh ra, thấp đến mức nào chứ?
Vân gia lại không dám kéo dài!
Bởi vì dưới tình huống bình thường, khi định hôn ước, mười tám tuổi sẽ phải thành thân, bởi vì hai mươi tuổi phải phục quân. Vân gia không dám kéo dài, tất nhiên sẽ giải trừ càng sớm càng tốt.
“Mới chỉ nắm giữ bí kỹ thôi, còn rất xa mới trở thành Thần Tôn." Vân gia cũng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.
……
Kính Hồ Mạnh phủ.
"A Xuyên, ngươi nói thật cho ta, có phải thời điểm đánh cuộc với ta, ngươi đã đột phá rồi không?" Liễu Thất Nguyệt nhìn chằm chằm Mạnh Xuyên.
“Ngươi thật thông minh." Mạnh Xuyên cười gật đầu, "Chỉ mới đột phá không lâu.”
“Ngươi, ngươi...... " Liễu Thất Nguyệt không biết nên nói cái gì cho phải.
"Ta đã nói ta sẽ lấy được danh ngạch, ngươi còn không tin ta, muốn đánh cược với ta, có thể trách ai?" Mạnh Xuyên cười nói, "Sao nào, định đổi ý?"
Liễu Thất Nguyệt ngẩng đầu: "Liễu Thất Nguyệt ta một lời nói ra tứ mã nan truy!”
“Bội phục, bội phục, ta thật sự bội phục Thất Nguyệt muội muội." Mạnh Xuyên nhanh chóng khen tặng, "Vậy thì ta sẽ chờ bữa tối của Thất Nguyệt muội muội liên tục một tháng.”
“Coi như là quà mừng A Xuyên ngươi ngộ ra bí kỹ đi." Liễu Thất Nguyệt hơi bất bình, "Thật không ngờ, A Xuyên ngươi lại xảo trá như vậy.”
“Xuyên nhi." Một giọng nói từ phía xa truyền đến.
“Cha ta gọi ta rồi, ta đi trước." Mạnh Xuyên lập tức chạy như bay rời đi.
Liễu Thất Nguyệt hừ một tiếng: "Tên lừa đảo, thật có thể gạt người. Nhưng mà còn rất lợi hại, đao pháp đã đạt đến Hợp Nhất Cảnh.”
……
Trong sân luyện võ.
“Cha." Mạnh Xuyên đứng trước mặt cha mình.
"Con có thể đột phá đao pháp, phụ thân rất vui." Mạnh Đại Giang nhìn nhi tử, nói ra, "Nhưng con cũng đừng kiêu ngạo, còn có “Thế”, “Ngưng Đan”, “Sinh Tử Quan” ba ngưỡng cửa lớn ở trước mặt, mỗi một bước đi của con đều vô cùng khó khăn. Những người bên ngoài có thể giúp được con rất ít, cần phải dựa vào chính con nhiều hơn."
“Hài nhi hiểu rồi." Mạnh Xuyên đáp.
"Từ nhỏ con đã tu luyện rất nỗ lực, cha cũng không nhiều lời nữa, hãy cố gắng thật tốt, tu luyện thành Thần Tôn!" Mạnh Đại Giang khuyến khích.
“Vâng." Mạnh Xuyên gật đầu.
“Chúng ta đã lâu không tỷ thí rồi, nào, hai cha con chúng ta tỷ thí." Mạnh Đại Giang cười nói.
“Đến!" Mạnh Xuyên cũng tràn ngập ý chí chiến đấu.
Đương nhiên phụ thân là cường giả Vô lậu cảnh nắm giữ đao thế, cũng là cấp cao nhất chỉ dưới Thần Tôn ở Đông Ninh Phủ, tất nhiên muốn chà đạp nhi tử như thế nào thì chà đạp như thế đó.
……
Buổi tối.
Mạnh Xuyên đang vẽ tranh ở thư phòng, đây là một bức họa cuộn dài, ngày hôm qua khi vừa ngộ ra Tam Thu Diệp hắn đã vẽ, lúc ấy hắn chỉ vẽ một phần.
Trên bức họa có cảnh tượng hắn khổ luyện ở sân luyện võ, cảnh hắn đánh bại Ngô Kỳ trong trận tỷ thí lôi đài ở đạo viện, cũng có cảnh tượng lúc ra khỏi đạo viện, phụ thân và chư vị trưởng lão nghênh đón, phụ thân xoa đầu hắn, hắn lại vẽ một “Liễu Thất Nguyệt” đang trừng mắt kinh hô ở bên cạnh.
Mạnh Xuyên mỉm cười vẽ tranh, hắn hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, tình cảm trong lòng cũng hòa vào ngòi bút.
Một bức họa, dung nhập tình cảm càng thêm nồng đậm, hắn cũng càng thêm si mê.
Hồi lâu sau.
Khi vẽ xong một bức, Mạnh Xuyên ngẩng đầu nhìn, thấy ngoài cửa sổ sắc trời đã tối.
“Tam Thu Diệp", Mạnh Xuyên viết ba chữ ở bên trái bức họa.
Bức họa này được gọi là Tam Thu Diệp.
Nhìn bức họa này, Mạnh Xuyên vô cùng bình tĩnh và yên bình.
……
Đông Ninh phủ đang rất náo nhiệt.
Một thiếu niên áo trắng cùng với một lão bộc đi dạo trên đường phố.
“Đông Ninh phủ rất náo nhiệt." Thiếu niên áo trắng nói, trên mặt không có biểu cảm gì.
"Đây cũng là phủ thành có nhân khẩu hơn trăm vạn người, tất nhiên là luôn náo nhiệt." Lão bộc cười nói, "Thiếu gia, mấy năm tiếp theo chúng ta có sống ở Đông Ninh phủ không?”
“Đây là quê hương của mẫu thân ta, ta sẽ ở đây." Thiếu niên áo trắng lạnh lùng nói.
Lão bộc bất đắc dĩ.
Tính tình của thiếu gia, không ai có thể quản được.
Bỗng nhiên nghe thấy trên đường phố có vài người đang nghị luận - "Mạnh Xuyên công tử thật lợi hại, đã ngộ ra bí kỹ, năm nay hắn mới mười lăm tuổi đúng không?" - "Đúng, là mười lăm tuổi, theo ta thấy, sợ là tương lại Mạnh Xuyên công tử sẽ trở thành Thần Tôn."
Nghe thấy những lời nghị luận này, lão bộc cũng thấp giọng cười nói: "Không nghĩ tới Đông Ninh phủ cũng có thiên tài, hắn lại cùng tuổi với thiếu gia ngài.”
“Mạnh Xuyên......" Thiếu niên áo trắng thấp giọng thì thầm.
“Thiếu gia, đi dọc theo hướng này, phía trước chính là Ngọc Dương cung." Lão bộc nói, "Chúng ta phải đến bái phỏng Ngọc Dương cung chủ trước.”
“Ừ." Thiếu niên áo trắng gật đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook