Thương Nguyên Đồ (Dịch)
Chapter 1 Bí kỹ "Tam Thu Diệp"

Quyển 1: Bí kỹ "Tam Thu Diệp"

Chương 1:  Mạnh Xuyên và Vân Thanh Bình

Vương triều Đại Chu, Ngô Châu, Đông Ninh phủ.

Cửa chính của 'Kính Hồ đạo viện' là một trong tám đạo viện lớn của phủ thành Đông Ninh, một thiếu niên đeo bội đao bên hông đi ra khỏi đạo viện.

"Mạnh sư huynh."

"Tham kiến Mạnh sư huynh."

"Lại gặp được Mạnh sư huynh rồi."

Những đồng môn khác ở xung quanh đều rất nhiệt tình.

Thiếu niên Mạnh Xuyên khẽ gật đầu với những sư đệ sư muội này. Thật ra những 'sư đệ sư muội' này đều lớn tuổi hơn hắn. Có điều quy tắc của Kính Hồ đạo viện là ai có thành tích cao hơn thì bối phận cao hơn. Từ hai năm trước hắn cũng đã tiến vào 'Sơn Thủy lâu' của Kính Hồ đạo viện. Hai mươi hai đệ tử ở Sơn Thủy Lâu cũng chính là hai mươi hai người mạnh nhất của Kính Hồ đạo viện, được nhiều sư đệ sư muội ngưỡng mộ. Mà trong đó 'Mạnh sư huynh' càng được tôn sùng. Bởi vì thi thoảng Mạnh sư huynh sẽ chỉ điểm bọn hắn còn những sư huynh sư tỷ Sơn Thủy Lâu khác thì lại lười lãng phí thời gian ở trên người người khác.

"Công tử, công tử." Bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc từ bên cạnh truyền đến.

Một thiếu nữ áo xanh từ một bên chạy tới, Mạnh Xuyên thấy thế nở nụ cười: "Lục Trúc, sao ngươi lại tới đây?"

"Tiểu thư nhà ta muốn mời công tử cùng đi du ngoạn ở Đông Sơn. Đêm qua vừa mới có một trận tuyết lớn, Đông Sơn sau khi có tuyết rơi rất đẹp."

Mạnh Xuyên nhíu mày nói: "Đông Sơn xa quá, đi một chuyến sợ là phải qua đêm ở Đông Sơn, hôm sau mới có thể trở về."

Thiếu nữ áo xanh cười nói: "Vừa hay có một biệt viện của Vân gia ở Đông Sơn , có thể qua đêm ở đó."

Mạnh Xuyên lắc đầu nói: "Trở về nói cho Thanh Bình biết hơn một tháng sau chính là thịnh hội trảm yêu của Ngọc Dương cung, ta phải dốc lòng tu hành để chuẩn bị, không thể cùng nàng đi rồi."

"Cái này..." Thiếu nữ áo xanh do dự.

"Ngươi trở về cứ nói thẳng là được." Mạnh Xuyên phân phó: "Còn nữa, bảo Thanh Bình dành nhiều thời gian tu hành hơn một chút, đừng lúc nào cũng muốn ra ngoài du ngoạn."

"Vâng." Thiếu nữ áo xanh chỉ có thể ngoan ngoãn đáp ứng rồi trở về bẩm báo.

Mạnh Xuyên khẽ lắc đầu.

Hắn cũng hơi đau đầu với 'Vân Thanh Bình' đã được định hôn ước từ nhỏ với mình.

Kính Hồ đạo viện được xây dựng ở bờ đông Kính Hồ. Bờ tây của Kính Hồ còn có rất nhiều phủ trạch trong đó có một tòa 'Mạnh phủ'.

"Thiếu gia." Trước cửa phủ có hai tên thủ vệ nhìn thấy Mạnh Xuyên hơi cung kính chào.

"Phụ thân ta ở trong phủ không?" Mạnh Xuyên hỏi.

"Tổ trạch bên kia vừa phái người đến nên lão gia lập tức chạy qua đó rồi." Thủ vệ nói.

Mạnh Xuyên như đang suy ngẫm gật đầu rồi đi vào trong phủ.

"Phập phập phập!!!" Rất nhanh sau đó đã nghe loáng thoáng được tiếng mũi tên. Mạnh Xuyên theo tiếng đi tới trường luyện võ.

Trong trường luyện võ đang có một thiếu nữ áo đỏ giương cung bắn tên. Trong nháy mắt từng mũi tên xuyên qua mấy chục trượng* liên tiếp bắn vào bia ngắm, vả lại mũi tên sau đều bắn vào cán mũi tên trước.

*Trượng: Đơn vị đo (bằng 10 thước)

Mạnh Xuyên ở một bên nhìn đối phương luyện cung.

Nàng tên Liễu Thất Nguyệt, là nữ nhi duy nhất của huynh đệ sinh tử của phụ thân mình 'Liễu Dạ Bạch'.

Năm ta tám tuổi...

Liễu Dạ Bạch mang theo nữ nhi đi tới Mạnh phủ, về sau đã ở lại đây.

Thất Nguyệt rất giống ta, từ trước lúc nhỏ đã không có mẹ. Thất Nguyệt đã tu luyện cùng ta từ nhỏ, vẫn tu luyện đến nay, tình cảm vô cùng thân thiết.

"A Xuyên, ngươi trở về rồi." Thiếu nữ áo đỏ thấy Mạnh Xuyên ánh mắt sáng lên: "Bắn những bia ngắm này chẳng có ý nghĩa gì. Mau tới đây làm bia ngắm cho ta. Nếu không phải vì chờ ngươi, ta đã sớm đi đạo viện luyện cung. Trường luyện cung của đạo viện lớn hơn nhiều."

"Được rồi, ta sẽ làm bia ngắm cho ngươi."

Mạnh Xuyên cười đi tới giữa luyện võ trường.

Thiếu nữ áo đỏ thay đổi một mũi tên túi, mũi tên không có mắt, ánh mắt nàng sáng lên nhìn Mạnh Xuyên: "A Xuyên, ngươi phải cẩn thận, không lại bị ta đánh đến mặt mũi bầm dập đấy."

"Ngươi cũng cẩn thận đấy. Lần này chắc chắn ta phải phá Thất Tinh Liên Châu của ngươi." Mạnh Xuyên tập chung chờ đợi.

Thiếu nữ áo đỏ cười hì hì, theo ngón tay như ảo ảnh, nháy mắt đã kéo cung bắn tên. Có vẻ như không cần nhắm chuẩn đích.

Phập phập phập!!! Hết mũi tên này lại đến mũi tên khác liên tiếp bắn ra. Mỗi một lần lấy tên từ túi tên sau lưng kéo cung bắn tên, sau đó lấy tên rồi kéo cung bắn tên... Giống như người bình thường hô hấp tự nhiên. Mỗi mũi tên đều nhanh đến kinh người, uy lực cũng vô cùng lớn.

"Xoẹt." Đao bên hông Mạnh Xuyên đã rút ra khỏi vỏ.

Đao đi một vòng, ở trước mặt thoáng hình thành một trường mờ phía trước. Chỉ cần có mũi tên bắn tới đều sẽ bị ngăn cản.

"Đao pháp của A Xuyên lợi hại hơn nên vẫn phải thi triển Thất Tinh Liên Châu Tiễn rồi." Thiếu nữ áo đỏ bắn tên vừa cười híp mắt vừa nói. Đương nhiên bắn tên như vậy vô cùng nhẹ nhàng.

"Phập!"

Vừa dứt lời, thiếu nữ áo đỏ mới bắn ra một mũi tên, mũi tên vụt qua không khí mang theo tiếng rít chói tai.

"Tới đây!" Mạnh Xuyên trịnh trọng hơn.

"Xoẹt." "Xoẹt."

Đao của Mạnh Xuyên đi một đường vòng cung gần giống như hình cầu ngăn cản từng mũi tên. Nhưng Thất Tinh Liên Châu Tiễn là sát chiêu tiêu hao chân khí vô cùng lớn, tốc độ mũi tên càng lúc càng nhanh.

Cản được đến mũi tên thứ sáu thì Mạnh Xuyên không cản được nữa. Chỉ thấy ngực tê rần, cả người không kiềm chế được mà lảo đảo. Chắc là trong ngực cũng bị tím xanh một mảng rồi.

"Vẫn không thể cản được." Mạnh Xuyên lắc đầu bất đắc dĩ nói.

"Ta tu luyện thành năm đại sát chiêu, ngươi đã có thể ngăn cản bốn đại sát chiêu, chỉ còn lại có 'Thất Tinh Liên Châu Tiễn' mà thôi." Thiếu nữ áo đỏ cười nói: "Như vậy đã lợi hại lắm rồi. Lúc ta ở đạo viện đã đến cấp độ Tẩy Tủy cảnh nên không một ai cản được 'Tam Trọng Huyễn Ảnh Tiễn' của ta. Thế mà ngươi lại có thể cản được."

"Từ nhỏ ta đã cản được mũi tên của ngươi, đương nhiên phải mạnh hơn mấy người bên đạo viện của các ngươi một chút chứ." Mạnh Xuyên lắc đầu: "May mà đầu mũi tên không nhọn, nếu thêm đầu nhọn vào thì tốc độ của mũi tên sẽ nhanh hơn. Năm đại sát chiêu của ngươi… Sợ là hơn một nửa ta cũng không đỡ được."

"A Xuyên, chẳng lẽ ngươi chưa nghe nói qua sao? Ở cùng một cảnh giới, không ai có thể chống lại Thần Tiễn Thủ điên cuồng tấn công của ta." Thiếu nữ áo đỏ đắc ý nói.

"Thất Nguyệt… Thực ra trong lúc liều mạng trạnh đấu, ta đã sớm vọt tới trước mặt ngươi rồi." Mạnh Xuyên hừ nói.

"Thần Tiễn Thủ cũng có hộ vệ." Thiếu nữ áo đỏ bĩu môi nói: "Hộ vệ của ta sẽ cẩn ngươi lại, sau đó ngươi sẽ trở thành bia ngắm của ta. Nói không chừng sau này ngươi lại là hộ vệ của ta đấy!"

Mạnh Xuyên nở nụ cười.

Hắn biết rất rõ Thần Tiễn Thủ đáng sợ. Vì bất kỳ một thế lực nào đứng đầu Thần Tiễn Thủ đều có địa vị cực cao và được bảo vệ rất tốt.

Thất Nguyệt muội muội này của mình trên phương diện về cung tiễn vô cùng có thiên phú.

"A Xuyên, hôm nay trưởng lão gọi các ngươi tới để nói về chuyện thịnh hội trảm yêu của Ngọc Dương cung sao?" Liễu Thất Nguyệt dò hỏi.

"Ừm, Liệt Dương đạo viện các ngươi cũng nói rồi chứ." Mạnh Xuyên hỏi.

"Trong mười đại đệ tử trong Tẩy Tủy Cảnh của Liệt Dương đạo viện, chỉ có ta là Thần Tiễn Thủ nên trưởng lão trực tiếp cho ta một suất. Ở thịnh hội trảm yêu của Ngọc Dương cung đối phó với yêu quái, Thần Tiễn Thủ như ta là am hiểu nhất."

Mạnh Xuyên cười nói: "Kính Hồ đạo viện chúng ta Tẩy Tủy Cảnh chỉ có ba người. Mặc dù ta là một trong mười đại đệ tử Tẩy Tủy Cảnh nhưng vẫn phải tranh một suất. Nếu không chiếm được suất đi thì ta không có tư cách tham gia."

"Vậy ngươi từ từ cố gắng nha." Liễu Thất Nguyệt cười khúc khích rồi nói.

"Đừng coi thường ta. Nếu ngươi phải đấu với yêu quái trong thịnh hội trảm yêu của Ngọc Dương Cung ngàn vạn lần đừng để yêu quái đến gần." Mạnh Xuyên nói: "Chúng ta luyện tập trước."

Nói xong Mạnh Xuyên đột nhiên nhào tới.

"Có bản lĩnh đuổi theo ta này."

Liễu Thất Nguyệt lập tức bay tán loạn tránh ra, thậm chí còn quay người bắn ra một mũi tên.

Một chỗ khác ở 'Vân gia', một trong ngũ đại gia tộc Thần Tôn của Đông Ninh phủ.

Vân Thanh Bình đang pha trà cho phụ thân là Vân Phù An.

"Phụ thân, ngươi nếm thử đi." Vân Thanh Bình lấy lòng đặt một ly nước trà trước mặt phụ thân. Bỗng nhiên nàng nhìn thoáng qua thị nữ Lục Trúc từ xa trở về, ánh mắt lập tức sáng rực, vội hô lên: "Lục Trúc!"

Lục Trúc ngoan ngoãn đi qua.

"Thế nào, Mạnh Xuyên nói thế nào?" Vân Thanh Bình vội hỏi.

"Mạnh công tử nói, nói là hơn một tháng sau chính là thịnh hội trảm yêu của Ngọc Dương cung. Hắn muốn dốc lòng tu luyện để chuẩn bị nên không có cách nào đi du ngoạn ở Đông Sơn cùng với tiểu thư được." Lục Trúc nhỏ giọng nói.

"Không đi sao?"

Vân Thanh Bình hơi tức giận: "Chỉ biết tu luyện, tu luyện thôi."

"Mạnh công tử còn bảo ta nói cho tiểu thư dùng nhiều thời gian tu hành chút. Đừng lúc nào cũng muốn ra ngoài du ngoạn." Lục Trúc nói tiếp.

"Hắn còn quản ta sao?"

Vân Thanh Bình càng tức giận hơn.

"Ta thấy, Mạnh Xuyên nói rất đúng." Vân Phù ngồi ở đó vui vẻ uống trà, nói: "Nha đầu ngươi nên tu luyện cho tốt, đừng lúc nào cũng ham chơi."

"Phụ thân, Mạnh Xuyên này giống như khúc gỗ." Vân Thanh Bình nhìn Vân Phù An, nhịn không được nói: "Lúc ta vừa đầy tháng, các ngươi đã định hôn cho ta và Mạnh Xuyên! Nhưng tính tình hai chúng ta hoàn toàn bất đồng. Con thích chơi, thích mời rất nhiều bạn tốt cùng chơi. Nhưng hắn lại thích tu luyện, vẽ tranh, thích yên tĩnh. Ta nói chuyện với hắn, cũng là không hài lòng. Sau này nghĩ đến thành thân với hắn, ta sắp điên rồi."

"Do ngươi quá ầm ĩ, vừa hay có một người có thể trị ngươi là chuyện tốt. "Vân Phù An cười nói.

Vân Thanh Bình vội đến bên cạnh phụ thân, ôm cánh tay phụ thân làm nũng nói: "Phụ thân, ta cầu xin người, đi đến Mạnh gia tìm Mạnh bá bá nói một câu giải trừ hôn ước đi."

"Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ đến!" Vân Phù An uống trà, trực tiếp phủ nhận.

"Phụ thân!"

Vân Thanh Bình nói: "Vì sao các ngươi cứ phải ép ta gả cho hắn? Năm đó, ta vừa mới đầy tháng cái gì cũng không hiểu, liền định hôn sự cho ta. Các ngươi làm sao biết sau khi lớn lên Mạnh Xuyên sẽ như thế nào chứ? Các ngươi cái gì cũng không biết đã khăng khăng muốn ta gả cho hắn. Các ngươi căn bản là không để ý qua suy nghĩ của ta. Ngươi không cảm thấy rất quá đáng sao?"

"Mạnh Xuyên cũng không tệ lắm đâu." Vân Phù An nói: "Là ngũ đại Thần Tôn thế hệ trẻ của Đông Ninh phủ coi như hắn cũng rất tốt."

"Hắn tốt thì sao, ta cũng không thích hắn!" Vân Thanh Bình tức giận nói: "Ta không muốn gả cho một thiên tài đến nói chuyện với nhau cũng không nói được."

Vân Phù An nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, mí mắt nhướng lên, lạnh lùng nhìn nữ nhi.

Trong lòng Vân Thanh Bình run lên.

Nhưng ngạo khí trong lòng làm cho nàng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm phụ thân!

"Nửa năm gần đây, ngươi đã nói với ta sáu lần giải trừ hôn ước." Vân Phù An lạnh lùng nói: "Xem ra là phụ thân quá cưng chiều ngươi nên hôm nay sẽ nói rõ ràng với ngươi."

Vân Thanh Bình nhìn chằm chằm phụ thân.

Vân Phù An tiếp tục nói: "Việc hôn nhân của ngươi không và Mạnh Xuyên không đơn thuần là chuyện của hai người các ngươi. Đó là chuyện của cả Vân gia và Mạnh gia! Tuy Vân gia chúng ta là một trong những gia tộc của ngũ đại Thần Tôn, nhưng định cư ở Đông Ninh phủ cũng chỉ có mấy chục người, căn cơ còn ít. Mà Mạnh gia là gia tộc Thần Tôn đã cắm rễ ở Đông Ninh hơn ngàn năm, tộc nhân hơn vạn! Phụ thân Mạnh Xuyên 'Mạnh Đại Giang' chính là tộc trưởng Mạnh gia đời tiếp theo. Đời thứ ba của Vân gia chúng ta chỉ có ngươi là nữ nhi duy nhất. Ngươi thành thân với Mạnh Xuyên thì quan hệ giữa Vân gia và Mạnh gia chúng ta tự nhiên có thể tiến thêm một bước dài. Điều này đối với Vân gia chúng ta cũng có lợi vô cùng lớn."

"Tổ phụ hắn đều tu luyện thành Thần Tôn." Vân Thanh Bình còn phản bác: "Có tổ phụ ở đây, ai cũng không làm lung lay được Vân gia ta! Đã như vậy, vì sao không thể để cho ta sống tự tại hơn chứ?"

"Tự tại à? Tự tại chính là ngươi muốn cùng ai thành thân sẽ cùng người đó thành thân sao?" Vân Phù An lạnh lùng nói.

Vân Thanh Bình ngẩng đầu nói: "Vì gia tộc mà nhất định hy sinh ta hay sao?"

"Câm miệng!"

Vân Phù An tức giận đứng lên, tức giận chỉ vào nữ nhi quát: "Vân Thanh Bình, ngươi muốn đi ra ngoài du ngoạn, có hộ vệ tôi tớ thành đàn. Giữa mùa đông, ngươi muốn ăn Hỏa Long Ngư có người liều mạng đi giúp ngươi đi tìm. Ngươi tu luyện không thành tâm, cũng có lượng lớn bảo vật dùng ở trên người ngươi. Để năm nay ngươi cũng đạt tới Tẩy Tủy Cảnh, ta mời cao thủ một chọi một chỉ điểm ngươi. Thực lực ngươi yếu, ta mời ba tên hộ vệ Thoát Thai Cảnh âm thầm bảo vệ ngươi. Mời được ba tên hộ vệ Thoát Thai Cảnh mà một tháng đòi năm trăm lượng bạc, còn có các loại bảo vật khác ban thưởng…"

"Vì cái mà ngươi gọi là tiêu diêu tự tại, ngươi có biết gia tộc đã trả giá bao nhiêu không?" Vân Phù An nhìn chằm chằm con gái.

Vân Thanh Bình ngây ngẩn cả người.

Nàng không ngốc.

Nàng tính toán một chút đã biết để duy trì cuộc sống như thế thì gia tộc ở trên người nàng trả giá nhiều người cỡ nào.

"Ngươi đã hưởng thụ đủ chỗ tốt từ gia tộc thì phải gánh vác trách nhiệm ngươi nên gánh vác!" Vân Phù An tức giận quát: "Chỉ cần hưởng thụ chỗ tốt mà cái gì cũng không làm sao? Nghĩ hay lắm!"

"Còn có, ta biết ở đạo viện các ngươi có một tiểu tử gọi là Trương Xung. Gần đây hắn đối đãi với ngươi rất ân cần à?" Vân Phù An cười lạnh: "Hắn chỉ là một tiểu tử dòng phụ của Trương gia cũng xứng cưới nữ nhi của Vân Phù An ta, cũng không soi gương, nhìn xem mình là cọng hành nào!"

"Cha, ta và Trương sư huynh cũng không có…" Vân Thanh Bình vội muốn giải thích.

"Chỉ cần ta phát hiện các ngươi có chỗ quá phép tắc, làm bẩn thể diện Vân gia ta và Mạnh gia. Chẳng những hắn phải chết, ngay cả ngươi! Ta cũng sẽ thanh lý môn hộ!" Vân Phù An lạnh như băng nhìn nữ nhi có chút sợ hãi: "Đến lúc đó đừng trách làm Phụ thânvô tình."

Vân Thanh Bình cảm thấy đáy lòng phát lạnh.

Cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy qua một mặt khác của phụ thân lại lạnh lùng như vậy. Năm nay nàng cũng mới mười lăm tuổi mà thôi.

"Nữ nhi à." Vân Phù An sắc mặt hòa hoãn lại: "Gia tộc thông gia chính là như thế. Dù hắn có xấu hay vô năng, ngươi cũng phải gả. Lúc trước phụ thân ngươi cưới mẫu thân ngươi cũng là do tổ phụ ngươi tự định ra, cũng không được chọn! Hơn nữa, Mạnh Xuyên nhân phẩm rất tốt, ngươi vẫn nên tự thấy may mắn đi."

Nói xong, Vân Phù An lại liếc thị nữ Lục Trúc nơm nớp lo sợ phía sau con gái, phân phó một câu: "Lục Trúc, trông chừng tiểu thư nhà ngươi cho ta, đừng để nàng phạm sai lầm."

"Vâng." Lục Trúc vội vàng đáp.

Vân Phù An lập tức chắp tay sau lưng rời đi.

Vân Thanh Bình đứng đó, sững sờ nhìn bóng dáng phụ thân rời đi, nghĩ đến câu "Ngay cả ngươi, ta cũng sẽ thanh lý môn hộ. Đến lúc đó đừng trách người làm phụ thân này vô tình." Những lời này đối với Vân Thanh Bình đả kích hơi lớn.

Nàng cảm thấy thế giới này không giống với tưởng tượng bao lâu nay của nàng.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương