Thưởng Hôn
-
Chương 6
Thư phòng to như vậy chỉ còn lại hai vợ chồng bọn họ, Hạ Nhược Tịnh cầm khăn tay nhẹ nhàng phủi đi vụn bánh rơi trên người Trác Bắc Dương, “Phu quân muốn dùng cơm trưa hay là……” Một cái vòng tay ánh vàng rực rỡ đột nhiên xuất hiện ngắt lời của nàng, nàng ngẩng đầu, nhìn hắn. (anchan: ê hê hê anh đi chơi vẫn ko quên mua quà cho vợ)
“Ách…… Này……” Trác Bắc Dương khuôn mặt ngăm đen hiện lên một chút không được tự nhiên,“Đây là hôm nay ở trên đường, ông chủ tiệm trang sức năn nỉ ta mua giúp hắn, bằng không hắn sẽ chết đói, ta thấy hắn đáng thương, ta liền…… Tùy tiện mua một cái…… Dù sao ta là nam nhân không xài mấy cái thứ này, nên cho nàng đó.” Khẩu khí giống như đang ban ơn. (anchan: anh đang ngượng ạ (_ _!)
Nàng cúi đầu, nhìn chiếc vòng tay kia, hoa văn rất tinh xảo, vài đóa hoa diệp mậu cùng với hoa lan chạm khắc khéo léo trên vòng tay là mẫu đang thịnh hành, tinh tế mà xinh đẹp, ngay cả một cánh hoa đều làm rất tinh xảo, công phu như vậy thực rõ ràng là xuất xứ từ danh gia, giá trị xa xỉ, chỉ có tiệm kim hoàn lớn nhất thành Như Ý kim lâu mới có thực lực như vậy, cũng không phải là cửa hàng sắp đóng cửa đem hàng tồn kho thanh lý cho xong.
“Nàng rốt cuộc có lấy hay không ?” Đại nam nhân bị ánh mắt của nàng đánh giá lúng túng sắp nổi điên, cũng không chờ nàng trả lời liền kéo tay nàng, thô lỗ nhưng thật cẩn thận đem vòng tay đeo vào tay nàng, tránh làm đau nàng, kích thước vừa vặn lại thích hợp.
Da thịt của nàng trong suốt như ngọc, vòng tay ánh vàng, vừa xinh đẹp lại làm cho người ta cảm thấy chói mắt.
Hắn nắm cổ tay tay nàng, khép hờ đôi mắt thưởng thức, khóe miệng cong lên, cười đến thập phần vui vẻ.
“Cám ơn phu quân tặng chiếc vòng tay cho ta.” Nàng mỉm cười với hắn,“Ta thực thích.” Hắn là người cẩu thả như vậy, lại có thể mua được một cái vòng thích hợp với cổ tay của nàng, dụng tâm của hắn, nàng làm sao không biết.
“Đã nói không phải mua cho nàng, là ta thấy người khác đáng thương, mới miễn cưỡng mua về.”
Được rồi, được rồi, “Ta thực vui vẻ, đây là quà phu quân tặng cho ta.”
“Vậy nàng muốn cám ơn ta như thế nào?” Hắn nhướng mày, ánh mắt phát sáng.
Nàng yên lặng nhìn hắn,“Cám ơn phu quân.”
“Để ta hôn một cái.”
“Phu quân, chổ này không phải phòng ngủ, đừng thất lễ.”
“Nàng nữ nhân này sao lại bảo thủ như vậy? Hiện tại cũng không phải ở bên ngoài, chỉ có hai người chúng ta, có gì đâu?” Hắn bất mãn gầm nhẹ.
“Ở ngoài phòng ngủ, làm sao có thể làm càn?”
“Quên đi……” Hắn phẫn nộ lẩm bẩm.
Nàng vừa yên lòng, hắn đột nhiên lại nói tiếp:“Lười hỏi nàng, trực tiếp hành động.” Hắn kéo nàng qua, ở bên má nàng dùng sức hôn một cái, nàng vỗ về bên mặt, vẻ mặt đỏ bừng nhìn hắn. (anchan: anh chỉ hôn má thôi hả, em còn tưởng…)
“Ngô, nhìn ta như vậy, có phải cảm thấy không đủ không?” Hắn cười dùng sức ôm nàng vào trong lòng, “Đến đến đến, để ta yêu thương nàng thật nhiều……” Lời nói liền biến mất trong môi.
Tiếp đó là một nụ hôn thật sâu, tình tình của hắn rất thẳng thắn, hắn sẽ không học theo cái loại tán tỉnh chậm chạp, môi của hắn ở trên môi nàng tạo áp lực, làm cho nàng mở miệng ra để lưỡi của hắn có thể dò xét đi vào, quấn lấy lưỡi nàng liền liều mình mút, chờ hắn vừa lòng, thoả mãn mới buông ra nàng, lưỡi to ở chung quanh miệng của nàng tìm tòi cướp lấy, khuấy đảo ra nước bọt ngọt ngào liền 1 ngụm lớn nuốt mất, lại đem chính mình đi vào trong miệng của nàng.
Càng hôn càng sâu, càng hôn càng không thể rời ra, cánh tay của hắn ở sau lưng nàng sờ soạng lung tung, làm xiêm y của nàng thành 1 mảnh hỗn độn,“Nữ nhân, chúng ta trở về phòng, ân?” Hắn thở gấp, không đợi nàng đồng ý liền một phen ôm lấy nàng.
Nếu nàng để mặc hắn ôm trở về như vậy, nàng sẽ không phải là Hạ Nhược Tịnh.
“Phu quân……”
Còn chưa nói dứt lời, đã bị tiếng đập cửa cắt ngang,“Thiếu gia, thiếu phu nhân.”
“Cút cho ta!” Hắn tức giận quát.
“Cái kia……” Thanh âm nuốt nước miếng thực rõ ràng, “Thiếu gia, ta cũng rất muốn cút, nhưng là người có thể để thiếu phu nhân đi ra không? Thiếu phu nhân căn dặn muốn đi khố phòng, hiện tại đã đến giờ.”
“Ta thật muốn đập nha đầu kia 1 trận, nàng là cố ý, khẳng định là cố ý!” Trác Bắc Dương cắn răng nói.
Trực giác của hắn có đôi khi thật rất nhạy bén.
Hạ Nhược Tịnh cười thầm trong bụng, nhưng vẫn bày ra vẻ mặt khó xử nhìn hắn,“Phu quân, đều là Nhược Tịnh không đúng.”
“Liên quan gì đến nàng, đều là tại nha đầu kia không có mắt, ta muốn đem nàng……”
“Phu quân đừng tức giận, chàng giận, Nhược Tịnh cũng sẽ không vui.” (anchan: chị lại lừa anh)
“Ta…… Không có.” Hắn lại một lần nhụt chí, nhìn biểu tình khó chịu của nàng, hắn sẽ thấy không đành lòng, không muốn để nàng tự trách.
“Vậy phu quân có thể thả ta xuống dưới không? Nếu bị mọi người nhìn thấy……”
Hắn cau mày, không chịu thỏa hiệp trừng mắt nhìn nàng, làm cái quỷ gì? Nhóm người này luôn phá hư chuyện tốt của hắn, nhất là con nha đầu Hạ Tuyết bên người nàng!
“Phu quân.” Nàng ôn nhu khẽ kéo ống tay áo của hắn, giơ cổ tay lên,“Hôm nay phu quân tặng quà cho ta, ta thực rất vui vẻ, ta cũng muốn tặng cho phu quân một món quà.”
“Ta là đại nam nhân không cần quà, chỉ cần nàng ngoan ngoãn theo ta trở về phòng, ta liền vui vẻ.”
Về phần trở về phòng làm cái gì, hắc hắc……
“Phu quân ghét bỏ Nhược Tịnh phải không?”
Thấy trong mắt nàng hiện rõ bi thương, hắn lập tức liền hoảng,“Nào có, ta không có.”
“Nhưng……”
“Được rồi, được rồi, nàng muốn đưa cho ta cái gì cũng được, đi được rồi .” Hắn bất đắc dĩ thở dài.
“Cám ơn phu quân, chàng đối với ta thật tốt.” Nàng tươi cười thực ngọt, thực ngọt, giống như vui vẻ tràn ra từ trong đáy lòng, thất vọng của hắn dưới nụ cười kia cũng tan thành mây khói, hắn cũng ngây ngốc cười rộ lên.
Hạ Nhược Tịnh bảo hắn thả nàng xuống dưới, chỉnh trang lại xiêm y và tóc, giương giọng nói,“Vào đi.”
“Dạ.” Hạ Tuyết trong thanh âm vui vẻ rất rõ ràng, Hạ Nhược Tịnh nhẹ nhàng nhìn thoáng qua Trác Bắc Dương, hắn chỉ đứng ở đó mà cười, hình như cũng không chú ý. (anchan: ta ghét con nhỏ Hạ Tuyết này quá hại ta ko có H xem)
Hạ Tuyết đẩy cửa tiến vào, hành lễ,“Thiếu phu nhân, người hôm qua căn dặn hôm nay muốn đi khố phòng lấy cây vải màu xám nên đi thôi, nếu không sẽ muộn.” (trong bản convert là thất, ý chỉ 1 đơn vị đo vải, ta lại ko biết nên giải thích như thế nào nên dùng từ ‘cây’ thay cho từ ‘thất’ nhé)
“Ân, chúng ta đi thôi.”
“Dạ.”
Hạ Nhược Tịnh đứng dậy nhẹ giọng nói với Trác Bắc Dương: “Phu quân, ta đi một chút rồi quay về.”
“Ân.”
Các nàng đi ra ngoài, đi được vài bước liền xoay người nhìn Trác Bắc Dương đi bên cạnh nàng,“Phu quân, chàng vì sao……”
“Ta đi cùng.”
A? Đại thiếu gia hắn cư nhiên có hứng thú với khố phòng?
“Không phải muốn tặng quà cho ta sao? Ta đương nhiên muốn đi cùng.” Hắn nói thực hợp tình hợp lý.
Nhưng thiếu gia hắn lúc trước không phải nói không có chút hứng thú sao?
“ Sững sờ ở đây làm gì? Còn không mau đi? Nữ nhân thật là phiền toái, ngay cả đi đường cũng không xong.” Hắn thô cổ họng nói, sau đó liền cầm tay nàng, “Xem ra là muốn bổn thiếu gia kéo nàng, thật là, nhanh một chút, thời gian của bổn thiếu gia rất quý giá!”
Nàng có nói muốn mời đại thiếu gia hắn cùng đi sao? “Phu quân, này…… Không hợp lễ……”
“Còn có thời gian nói chuyện này, nhanh một chút đi.” Trác Bắc Dương hoàn toàn làm như không nghe thấy, nắm tay nhỏ mềm mại của nàng, lôi kéo đi về phía trước, vừa đi, khóe miệng cười càng rộng.
Trác gia bởi vì Hạ Nhược Tịnh gả vào cửa, cố ý chọn ra một gian phòng lớn để nàng cất đồ cưới, nhưng là đồ cưới của nàng quá nhiều, xếp chật nghẹt trong phòng.
“Ta nhớ rõ cây lụa mỏng màu xanh là cất ở bên trong.” Hạ Nhược Tịnh đi vào vòng qua mấy rương gổ đựng đồ được xếp thẳng hàng, đi vào sâu bên trong khố phòng, đi đến chổ đống rương bị chất chồng lên nhau dựa vào tường, chỉ vào cái rương đặt ở chỗ cao nhất, “Hẳn là cái rương này.” Nàng đưa tay định đở lấy cái rương kia.
“Phu quân mau buông Nhược Tịnh ra, ta muốn lấy cái rương kia.”
“Lấy rương?” Trác Bắc Dương ngẩng đầu nhìn cái hòm gổ nặng nề kia, chỉ nghĩ thôi, hắn liền nổi giận, “Nàng ngốc nữ nhân này, cũng không nghĩ lại cái rương kia có thể đè lên người nàng, lại ngốc đến nổi muốn tự mình lấy.”
“Phu quân, Nhược Tịnh có thể lấy được.” Nàng cười, vẻ mặt vô tội.
“Nàng đứng ở chỗ này cho ta!” Hắn quát, sau đó đi qua thở phì phì chỉ vào cái rương kia,“Là cái này sao?”
“Ân.”
Giẫm lên trên ghế đưa tay, nhẹ nhàng cầm lấy hòm gổ thực nặng đem xuống dưới, để trên sàn nhà.
“Cám ơn phu quân.” Nàng trong mắt tràn ngập sùng bái, “Phu quân thật là lợi hại, may mắn có phu quân ở đây, bằng không Nhược Tịnh khẳng định là không lấy được.” (anchan: chị lại dụ anh =.=!)
“Hừ!” Khóe miệng lại lần nữa giơ lên.
Hạ Tuyết chạy đến đưa qua một chuỗi chìa khóa dài, Hạ Nhược Tịnh cầm lấy tìm kiếm.
“Ngươi ra ngoài đợi.” Trác Bắc Dương nhìn Hạ Tuyết phân phó nói.
“Thiếu phu nhân……”
“Thiếu gia nói, ngươi không nghe thấy sao?” Hạ Nhược Tịnh nhìn Hạ Tuyết liếc mắt một cái, Hạ Tuyết lập tức cúi đầu.
“Thực xin lỗi, ta ra ngoài chờ, thiếu gia, thiếu phu nhân nếu có chuyện gì, thì phân phó một tiếng.” Hạ Tuyết vội vàng lui ra ngoài.
Trác Bắc Dương vừa lòng gật đầu, cuối cùng lại chỉ có hắn và nàng, thật tốt.
Nàng tìm được cái chìa khóa màu đồng, cẩn thận mở khóa, mở rương ra.
Quả nhiên, nhìn thấy cây vải màu xám lẳng lặng nằm ở trong rương.
“Nàng tìm cái này làm gì?”
“Ta thấy thời tiết càng ngày càng lạnh, định lấy cái này làm màn cho bà nội.” Nàng cầm lấy chồng vải màu xám, tinh tế mơn trớn mặt vải mềm mại, loại vải mỏng này tuy rằng sờ lên rất mềm, nhưng giữ ấm rất tốt lại thông khí, thích hợp dùng làm màn vào lúc trời lạnh.
“Nàng rất cẩn thận.” Hắn tùy tiện ngồi trên đất lục lọi trong rương, “Khó trách bà nội mỗi ngày đều đem nàng ra khoe.”
Nàng ngẩng đầu cười, “Bà nội thương ta, là phúc khí của ta.”
“Ân hừ.”
“Phu quân mất hứng sao?”
“Quà của ta đâu?” Hắn mới không thừa nhận, nghe nàng đối tốt với bà nội như vậy, trong lòng hắn có chút…… Khụ, cái loại ý tưởng này chỉ có đàn bà mới có, hắn làm sao lại thế? (anchan: anh ghen với cả bà nội ạ, ta bó tay)
Nàng cười cười, xoay người mở ra rương gổ bên cạnh, lấy ra một khối ngọc bội màu xanh biếc, “Khối ngọc này là ngọc thượng hạng, tặng cho phu quân thể hiện tâm ý.”
Hắn cau mày nhìn khối ngọc nằm trong lòng bàn tay nàng, thông thấu trong vắt, cho dù là người ngoài nghề cũng biết khối ngọc này vô giá, nhưng hắn cũng không cao hứng,“Ta cũng không phải nữ nhân, cho tới bây giờ cũng không dùng mấy thứ này.”
“Phu quân không thích cái này sao?” Nàng bỏ xuống, trong rương lấy ra 1 vật nhỏ khác, là 1 cây chủy thủ(dao găm hay là đoản kiếm) khảm đầy bảo thạch, “Vậy phu quân có thích cái này không?”
Trác Bắc Dương tiếp nhận rút ra liền thấy, thân đao sắc bén hiện ra lam quang, 1 sợi tóc vắt ngang qua lưỡi đao liền bị cắt đứt, quả là bảo vật, hắn cất nó lại, sau đó tùy tay đem chủy thủ kia lại lần nữa bỏ vào bên trong rương,“Quá loè loẹt, ta lấy nó mới kỳ quái.”
Là ai nói, nàng cho hắn cái gì cũng được ?
“Vậy Nhược Tịnh sẽ tìm xem.” Nàng rất bình tĩnh, cúi đầu tiếp tục tìm kiếm trong rương.
Hắn đột nhiên đứng lên, đi đến bên người nàng,“Ngoài thứ này ra, những thứ khác ta đều không cần.” (anchan: đố các nàng biết anh mún lấy cái gì. Đó là 1 thứ mà ko ai nghĩ tới, anh quả thật có tố chất biến thái. Hắc hắc)
“Nga? Phu quân muốn lấy cái gì?”
“Muốn cái gì đều có thể?”
Nàng dừng một chút, thong thả nói:“Chỉ cần ta có, và nằm trong phạm vi năng lực của ta.”
Hắn nở nụ cười, cười đắc ý lại vui vẻ, để sát vào bên tai nàng nhẹ nhàng nói nhỏ vài câu.
Hạ Nhược Tịnh khuôn mặt trong nháy mắt đỏ bừng, mở lớn thủy mâu nhìn hắn, trầm mặc.
“Thế nào, thứ ta muốn thực dễ dàng có đi?”
“Này…… Như thế nào……”
“Nàng không cho?”
“Không thể, Nhược Tịnh không có cách nào……”
“Nàng vừa mới đáp ứng ta xong.” Hắn giận tái mặt,“Nàng nếu không cho, ta hiện tại liền động thủ tự mình lấy.”
“Không được.”
“Rốt cuộc có cho hay không?”
Nàng nên sớm biết, ai có thể vô lại hơn hắn? Bá vương An Dương thành, quả nhiên cũng không phải là hư danh.
“Được……”
Mắt hắn phát sáng,“Vậy nhanh chút, bây giờ liền cho ta.”
“Bây giờ?”
“Đúng, đúng.”
“Phu quân, bây giờ Nhược Tịnh lấy ra…… Cho chàng, vậy lát nữa Nhược Tịnh làm sao đi ra ngoài?” Nàng vẻ mặt khó xử nhìn hắn.
“Ách……” Đúng rồi, nàng nếu như vậy đi ra ngoài, lỡ như gặp phải người khác……“Không thể! Bây giờ không cho phép cởi, trở về phòng mới đem cái yếm cởi ra.”
Hạ Nhược Tịnh thật muốn đưa tay bịt cái miệng của hắn lại, xấu hổ cũng không xấu hổ, liền trực tiếp nói ra miệng.
Một đại nam nhân, muốn đồ lót của nữ nhân để làm cái gì? Hắn thật là, thật là…… (anchan: vâng bây giờ thì các nàng đã biết anh biến thái như thế nào rồi chứ, xin cái yếm của chị. Hắc hắc)
Bộ dáng nàng thẹn thùng, thật đúng là rất đáng yêu! Trác Bắc Dương lui về phía sau vài bước, híp mắt thưởng thức hai rạng mây ửng đỏ trên mặt nàng, gót chân không cẩn thận đụng phải một cái rương, làm cái rương nhỏ trên cùng rơi xuống,“Phanh” một tiếng vang thật lớn, đồ trong rương rơi ra, hắn ngồi xổm xuống nhặt lại, sau đó trong đống tơ lụa đụng phải một vật cứng rắn,“Di, đây là cái gì?” Thân thủ rút ra liền thấy.
“Nha, phu quân, cái kia……” Hạ Nhược Tịnh ngăn cản không kịp, chỉ có thể đỏ mặt nhìn người nào đó tươi cười trên mặt càng ngày càng quái dị, càng ngày càng tà ác.
“Ân, không thể tưởng được nương tử của ta cư nhiên cũng cất giấu thứ tốt như vậy.” Trác Bắc Dương hé ra lật xem, chậc chậc cảm thán, “Oa, so với cái bản kia còn phấn khích hơn.” (anchan: hắc hắc là Xuân Cung Đồ ạ)
Đầu nàng càng cúi càng thấp, trời ạ! Thật không ngờ giấu ở nơi đó, cũng bị hắn tìm ra, nàng……
“Thì ra nương tử cũng thích cái này.” Hắn mở ra một trang vẽ màu, hướng nàng giơ lên, thật sự là tinh xảo nha, mỗi một chi tiết đều vẽ rất sống động, khó nhất là, tư thế lớn mật lại phi thường xinh đẹp, nhìn biểu tình kia một cái, tình cảnh kia……
Tha cho nàng đi, Hạ Nhược Tịnh dưới đáy lòng thở dài, rốt cuộc là ai quy định, nữ nhi khi xuất giá, mẫu thân nhất định phải đưa cho một quyển xuân cung đồ? Nàng lúc trước nhìn thấy liền nhanh đem nó cất đi, vốn tưởng rằng đời này cũng sẽ không ai tìm thấy nó, ai biết……
Người nào đó cười đến rất đắc ý, đột nhiên nghĩ đến cái gì, khuôn mặt liền trầm xuống,“Nàng sớm đã có quyển sách này, vì sao tối hôm đó không nói, thấy ta như vậy……”
Đáng giận, hắn đời này chưa bao giờ lúng túng như vậy, đường đường là nam nhi cao bảy thước, cư nhiên trong lúc viên phòng cùng thê tử, lại không biết nên làm như thế nào, thậm chí ngay cả cái nơi kia tìm khắp cũng không đúng, còn phải chật vật chạy đến nhà bạn tốt tìm sách để học; Ai biết tiểu nữ nhân này đã sớm cất giấu quyển sách như vậy ở trong này, nàng giả bộ không biết, nhìn hắn làm trò cười!
Đáng giận!
“Phu quân.” Nàng ngẩng đầu, khuôn mặt ửng hồng xấu hổ, nói rất khẽ: “ Chàng cảm thấy Nhược Tịnh dám xem cái thứ đó sao?”
“Ách……” Đúng rồi, tiểu thê tử của hắn đối với loại sự tình này luôn thẹn thùng đòi mạng, mỗi lần hắn đều phải sử dụng thủ đoạn mới có thể tận hứng, nàng chỉ có một mình, làm sao có khả năng dám cầm quyển sách này mà xem.
Được rồi, là hắn nghĩ nhiều.
“Nàng đã nói như vậy, ta liền miễn cưỡng tin tưởng nàng đi.” Hắn phụng phịu,“Nhưng mà quyển sách này ta tịch thu.” Rất tự nhiên đem sách cất vào trong lòng, sau đó ngẩng đầu nhếch miệng cười,“Đêm nay chúng ta có thể nghiên cứu quyển này, vừa vặn quyển kia vốn đã xem qua hết, hắc hắc.”
Hạ Nhược Tịnh xiết chặt khăn tay, không nói gì……
Cuộc sống sau khi gả cho Trác Bắc Dương, liền giống như dự tính lúc trước của nàng, rất yên ổn.
Trừ bỏ mỗi ngày đúng giờ thỉnh an có chút thay đổi, những cái khác đều giống như khi ở Hạ phủ, đương nhiên, bên cạnh còn có có thêm 1 người.
Mỗi ngày sáng sớm nàng đều ở hoa viên cùng hắn luyện võ, hắn ở nơi đó vung quyền đá chân, nàng an vị ở một bên lẳng lặng nhìn xem.
Kỳ thật tuy rằng Trác Bắc Dương tính cách lỗ mãng tính tình không tốt, nhưng cái vẽ mặt chuyên chú khi hắn luyện võ, rất có sức quyến rũ.
Hắn thực yêu tập võ, yêu đến si mê.
Càng hiểu hắn, nàng lại càng rõ ràng, kỳ thật hắn là một ngươi thực đơn thuần, trong ánh mắt của hắn chỉ có người mình muốn quan tâm, những người khác thì xem như gốc cây ngọn cỏ, không thèm nhìn đến, cho nên rất nhiều người đều nói hắn tự đại thô lỗ không lễ phép, kỳ thật hắn chính là không thèm để ý mà thôi.
Hắn yêu tập võ, từ nhỏ liền yêu, thái phu nhân nói hắn trước đây chỉ cần vừa nhìn thấy bút sách sẽ phát giận, nhưng chỉ cần cầm lấy kiếm sẽ vui vẻ, cho nên cho dù sinh ra trong thư hương thế gia(nhà làm quan lại giỏi về văn), nhưng hắn 1 chữ bẻ đôi cũng không biết, ngay cả đứa nhỏ năm tuổi cũng có thể lang lảnh đọc thuộc lòng Tam Tự Kinh không cần nhìn sách còn hắn… Nhưng võ công của hắn giỏi lắm!
Nhưng văn nhân thế gia không cần con cháu yêu thích luyện võ, bởi vì cổ nhân có câu:“Quân tử động khẩu không động thủ.” (anchan: ta lại thích quân tử động thủ ko động khẩu, tức thì đánh, chửi chi cho tồn nước miếng, người ta lại nói mình vô giáo dục)
Nhưng hắn lại cố tình là người duy nhất khác loài trong Trác gia, người trong nhà muốn hắn học bài, hắn một chút hứng thú cũng không có, còn rất chán ghét, mỗi ngày đều từ trong nhà trèo tường đi ra ngoài vụng trộm chạy đến võ quán học võ, nếu không thì tự mình luyện tập, về phương diện này tư chất của hắn tựa như là thiên phú, võ công của hắn thật đúng là đặc biệt giỏi, hiện tại ngay cả tổng tiêu đầu của tiêu cục lớn nhất trong Liên thành, cũng không phải đối thủ của hắn.
Thái phu nhân nói, kỳ thật nhiều năm như vậy thời gian ở nhà của Trác Bắc Dương cũng không nhiều, hắn thường xuyên theo người trong tiêu cục đi khắp nơi áp tải, đã luyện ra 1 thân bản lĩnh cùng gan dạ sáng suốt, còn có thể cùng nhiều người bàn luận võ nghệ; Hắn thì thích cuộc sống như vậy, cảm thấy như vậy thật vui vẻ tự tại.
Khó trách bây giờ hắn một ngày ba bữa chỉ cần về nhà ăn một bữa cơm, thái phu nhân liền mỗi ngày cười đến toe tóe, nói hắn hồi tâm, không chạy loạn khắp nơi; Có thể thấy được lúc trước hắn là cỡ nào không muốn về nhà.
Hắn làm người tính cách tuy rằng thô lỗ, cử chỉ nói chuyện cũng không nhã nhặn, nhưng được cái hào sảng thẳng thắn, là một nam tử có tâm huyết, quan trọng nhất là hắn đối với thê tử là toàn tâm toàn ý, tuy rằng bá đạo, nhưng đối với nàng rất tốt.
Lúc trước nàng lựa chọn gả cho hắn, cũng không có chọn sai; cuộc sống của nàng thật sự phong phú, cũng thực yên ổn, nàng thật rất thích.
Thái phu nhân chậm rãi đem mọi việc trong nhà đều chuyển giao sang cho nàng, cho nên nàng mỗi ngày ngoài việc để ý đến cửa hàng, còn phải quản những việc lớn nhỏ trong nhà, may mắn, việc này nàng làm được đều coi như thuận buồm xuôi gió, không tính là quá mệt mỏi.
“Thiếu phu nhân, tết cũng sắp đến, bây giờ bắt đầu chuẩn bị.” Đại tổng quản La Cẩm Trình trong phủ đứng bên cạnh nàng nói.
Hiện tại vừa mới vào 10 tháng, đã chuẩn bị lễ qua năm mới? Cho dù có một chút giật mình, nhưng Hạ Nhược Tịnh cũng không có biểu hiện ra ngoài, “Danh mục quà tặng trong nhà năm rồi chuẩn bị như thế nào ?”
“Trước kia đều là thái phu nhân căn dặn xuống, chúng ta lại dựa theo tình huống thích hợp thêm giảm, đây đều là lệ cũ, chính là đồng nghiệp của lão gia có thay đổi, lại căn cứ theo thay đổi điều chỉnh lại một chút.”
Chuyện trên quan trường, nàng không hiểu, cũng không muốn làm bộ hiểu biết,“La tổng quản, ta tuổi trẻ còn chưa trãi qua những việc này, thật ra cũng không hiểu những việc này, danh mục quà tặng này vẫn là hỏi qua bà nội quyết định lại đi.”
Nhưng mà nàng đã hiểu được vì sao một phần danh mục quà tặng lại phải chuẩn bị đến tận hai tháng.
“Dạ.” La Cẩm Trình vốn cũng không nghĩ thiếu phu nhân vừa vào cửa này, có thể làm ra chuyện gì trọng đại,“Thiếu phu nhân, bây giờ đã bắt đầu mùa đông, ta nghĩ có nên đem vườn phía đông tu sửa một chút? Để thái lão gia cùng thái lão phu nhân sang năm ở thoải mái hơn.”
Phía đông chính là Hưởng Thúy viên, bên trong trồng đầy trúc xanh và cây cỏ, còn có 1 hồ nước to, mùa hạ ở tại nơi đó rất mát mẻ, mùa đông lại quá lạnh, hàng năm thái lão gia cùng thái phu nhân đều đến bên kia nghỉ mát.
“Chờ ta ngày mai……”
Tiềng ồn ào bên ngoài ngăn lại lời nói của Hạ Nhược Tịnh, nàng nâng mắt nhìn Thuỵ Hương liếc mắt một cái, Thuỵ Hương lập tức ra bên ngoài,“Hạ Tuyết, ngươi ầm ỹ cái gì, không biết quy củ hả?”
“Thuỵ Hương, không phải ta ầm ỹ, là Tuyền Nhi.” Hạ Tuyết chạy đến trước cửa,“Thiếu phu nhân, người mau đi xem một chút đi, hình như đã xảy ra chuyện, Tuyền Nhi sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.”
Hạ Nhược Tịnh thực bình tĩnh hỏi:“Hắn ở nơi nào?” Tuyền Nhi này là người theo bên cạnh Trác Bắc Dương, Trác Bắc Dương trời sanh tính yêu tự do, không thích bị quản thúc, cho nên bên người rất ít khi mang theo người sai vặt hay tùy tùng, tuy rằng Tuyền Nhi này chỉ mới 16 tuổi, nhưng từ nhỏ thông minh lanh lợi, cho nên có đôi khi Trác Bắc Dương tâm tình tốt, cũng sẽ dẫn hắn ra ngoài, ví dụ như buổi sáng hôm nay.
“Hắn hiện tại đang ngồi khóc ở cửa viện, hỏi hắn cái gì cũng không nói.”
“Thiếu phu nhân, có phải là thiếu gia……” La Cẩm Trình sắc mặt lập tức thay đổi.
Hạ Nhược Tịnh đứng lên, đối với Thuỵ Hương nói: “Ngươi phân phó xuống dưới, nếu sự việc còn chưa rõ, ai cũng không thể nói cho thái phu nhân biết, nếu ai dọa đến lão nhân gia, ta liền đuổi hắn ra ngoài.”
“Dạ.”
“Hạ Tuyết, ngươi dẫn ta đi gặp Tuyền Nhi.”
“Dạ.”
Vừa mới xuyên qua tiền đình đi ra sân, liền thấy Tuyền Nhi ngồi trước cửa Nhạc Tùng viện của bọn họ, sắc mặt tái nhợt, cả người run run.
“Tuyền Nhi.”
Hắn nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn thấy người đến là thiếu phu nhân, vì tuổi còn nhỏ, nước mắt vừa mới miễn cưỡng ngừng được giờ lại chảy ra.
“Thiếu, thiếu phu nhân…… Ô……”
“Thiếu gia đâu?” Nàng trực tiếp hỏi trọng điểm.
“Thiếu gia…… Ô…… Thiếu gia……”
“Ngươi đừng gấp, chậm rãi nói, đem sự tình nói rõ ràng.”
“Ô…… Thiếu phu nhân…… Làm sao bây giờ? Thiếu gia, thiếu gia người đi rồi!”
“Ách…… Này……” Trác Bắc Dương khuôn mặt ngăm đen hiện lên một chút không được tự nhiên,“Đây là hôm nay ở trên đường, ông chủ tiệm trang sức năn nỉ ta mua giúp hắn, bằng không hắn sẽ chết đói, ta thấy hắn đáng thương, ta liền…… Tùy tiện mua một cái…… Dù sao ta là nam nhân không xài mấy cái thứ này, nên cho nàng đó.” Khẩu khí giống như đang ban ơn. (anchan: anh đang ngượng ạ (_ _!)
Nàng cúi đầu, nhìn chiếc vòng tay kia, hoa văn rất tinh xảo, vài đóa hoa diệp mậu cùng với hoa lan chạm khắc khéo léo trên vòng tay là mẫu đang thịnh hành, tinh tế mà xinh đẹp, ngay cả một cánh hoa đều làm rất tinh xảo, công phu như vậy thực rõ ràng là xuất xứ từ danh gia, giá trị xa xỉ, chỉ có tiệm kim hoàn lớn nhất thành Như Ý kim lâu mới có thực lực như vậy, cũng không phải là cửa hàng sắp đóng cửa đem hàng tồn kho thanh lý cho xong.
“Nàng rốt cuộc có lấy hay không ?” Đại nam nhân bị ánh mắt của nàng đánh giá lúng túng sắp nổi điên, cũng không chờ nàng trả lời liền kéo tay nàng, thô lỗ nhưng thật cẩn thận đem vòng tay đeo vào tay nàng, tránh làm đau nàng, kích thước vừa vặn lại thích hợp.
Da thịt của nàng trong suốt như ngọc, vòng tay ánh vàng, vừa xinh đẹp lại làm cho người ta cảm thấy chói mắt.
Hắn nắm cổ tay tay nàng, khép hờ đôi mắt thưởng thức, khóe miệng cong lên, cười đến thập phần vui vẻ.
“Cám ơn phu quân tặng chiếc vòng tay cho ta.” Nàng mỉm cười với hắn,“Ta thực thích.” Hắn là người cẩu thả như vậy, lại có thể mua được một cái vòng thích hợp với cổ tay của nàng, dụng tâm của hắn, nàng làm sao không biết.
“Đã nói không phải mua cho nàng, là ta thấy người khác đáng thương, mới miễn cưỡng mua về.”
Được rồi, được rồi, “Ta thực vui vẻ, đây là quà phu quân tặng cho ta.”
“Vậy nàng muốn cám ơn ta như thế nào?” Hắn nhướng mày, ánh mắt phát sáng.
Nàng yên lặng nhìn hắn,“Cám ơn phu quân.”
“Để ta hôn một cái.”
“Phu quân, chổ này không phải phòng ngủ, đừng thất lễ.”
“Nàng nữ nhân này sao lại bảo thủ như vậy? Hiện tại cũng không phải ở bên ngoài, chỉ có hai người chúng ta, có gì đâu?” Hắn bất mãn gầm nhẹ.
“Ở ngoài phòng ngủ, làm sao có thể làm càn?”
“Quên đi……” Hắn phẫn nộ lẩm bẩm.
Nàng vừa yên lòng, hắn đột nhiên lại nói tiếp:“Lười hỏi nàng, trực tiếp hành động.” Hắn kéo nàng qua, ở bên má nàng dùng sức hôn một cái, nàng vỗ về bên mặt, vẻ mặt đỏ bừng nhìn hắn. (anchan: anh chỉ hôn má thôi hả, em còn tưởng…)
“Ngô, nhìn ta như vậy, có phải cảm thấy không đủ không?” Hắn cười dùng sức ôm nàng vào trong lòng, “Đến đến đến, để ta yêu thương nàng thật nhiều……” Lời nói liền biến mất trong môi.
Tiếp đó là một nụ hôn thật sâu, tình tình của hắn rất thẳng thắn, hắn sẽ không học theo cái loại tán tỉnh chậm chạp, môi của hắn ở trên môi nàng tạo áp lực, làm cho nàng mở miệng ra để lưỡi của hắn có thể dò xét đi vào, quấn lấy lưỡi nàng liền liều mình mút, chờ hắn vừa lòng, thoả mãn mới buông ra nàng, lưỡi to ở chung quanh miệng của nàng tìm tòi cướp lấy, khuấy đảo ra nước bọt ngọt ngào liền 1 ngụm lớn nuốt mất, lại đem chính mình đi vào trong miệng của nàng.
Càng hôn càng sâu, càng hôn càng không thể rời ra, cánh tay của hắn ở sau lưng nàng sờ soạng lung tung, làm xiêm y của nàng thành 1 mảnh hỗn độn,“Nữ nhân, chúng ta trở về phòng, ân?” Hắn thở gấp, không đợi nàng đồng ý liền một phen ôm lấy nàng.
Nếu nàng để mặc hắn ôm trở về như vậy, nàng sẽ không phải là Hạ Nhược Tịnh.
“Phu quân……”
Còn chưa nói dứt lời, đã bị tiếng đập cửa cắt ngang,“Thiếu gia, thiếu phu nhân.”
“Cút cho ta!” Hắn tức giận quát.
“Cái kia……” Thanh âm nuốt nước miếng thực rõ ràng, “Thiếu gia, ta cũng rất muốn cút, nhưng là người có thể để thiếu phu nhân đi ra không? Thiếu phu nhân căn dặn muốn đi khố phòng, hiện tại đã đến giờ.”
“Ta thật muốn đập nha đầu kia 1 trận, nàng là cố ý, khẳng định là cố ý!” Trác Bắc Dương cắn răng nói.
Trực giác của hắn có đôi khi thật rất nhạy bén.
Hạ Nhược Tịnh cười thầm trong bụng, nhưng vẫn bày ra vẻ mặt khó xử nhìn hắn,“Phu quân, đều là Nhược Tịnh không đúng.”
“Liên quan gì đến nàng, đều là tại nha đầu kia không có mắt, ta muốn đem nàng……”
“Phu quân đừng tức giận, chàng giận, Nhược Tịnh cũng sẽ không vui.” (anchan: chị lại lừa anh)
“Ta…… Không có.” Hắn lại một lần nhụt chí, nhìn biểu tình khó chịu của nàng, hắn sẽ thấy không đành lòng, không muốn để nàng tự trách.
“Vậy phu quân có thể thả ta xuống dưới không? Nếu bị mọi người nhìn thấy……”
Hắn cau mày, không chịu thỏa hiệp trừng mắt nhìn nàng, làm cái quỷ gì? Nhóm người này luôn phá hư chuyện tốt của hắn, nhất là con nha đầu Hạ Tuyết bên người nàng!
“Phu quân.” Nàng ôn nhu khẽ kéo ống tay áo của hắn, giơ cổ tay lên,“Hôm nay phu quân tặng quà cho ta, ta thực rất vui vẻ, ta cũng muốn tặng cho phu quân một món quà.”
“Ta là đại nam nhân không cần quà, chỉ cần nàng ngoan ngoãn theo ta trở về phòng, ta liền vui vẻ.”
Về phần trở về phòng làm cái gì, hắc hắc……
“Phu quân ghét bỏ Nhược Tịnh phải không?”
Thấy trong mắt nàng hiện rõ bi thương, hắn lập tức liền hoảng,“Nào có, ta không có.”
“Nhưng……”
“Được rồi, được rồi, nàng muốn đưa cho ta cái gì cũng được, đi được rồi .” Hắn bất đắc dĩ thở dài.
“Cám ơn phu quân, chàng đối với ta thật tốt.” Nàng tươi cười thực ngọt, thực ngọt, giống như vui vẻ tràn ra từ trong đáy lòng, thất vọng của hắn dưới nụ cười kia cũng tan thành mây khói, hắn cũng ngây ngốc cười rộ lên.
Hạ Nhược Tịnh bảo hắn thả nàng xuống dưới, chỉnh trang lại xiêm y và tóc, giương giọng nói,“Vào đi.”
“Dạ.” Hạ Tuyết trong thanh âm vui vẻ rất rõ ràng, Hạ Nhược Tịnh nhẹ nhàng nhìn thoáng qua Trác Bắc Dương, hắn chỉ đứng ở đó mà cười, hình như cũng không chú ý. (anchan: ta ghét con nhỏ Hạ Tuyết này quá hại ta ko có H xem)
Hạ Tuyết đẩy cửa tiến vào, hành lễ,“Thiếu phu nhân, người hôm qua căn dặn hôm nay muốn đi khố phòng lấy cây vải màu xám nên đi thôi, nếu không sẽ muộn.” (trong bản convert là thất, ý chỉ 1 đơn vị đo vải, ta lại ko biết nên giải thích như thế nào nên dùng từ ‘cây’ thay cho từ ‘thất’ nhé)
“Ân, chúng ta đi thôi.”
“Dạ.”
Hạ Nhược Tịnh đứng dậy nhẹ giọng nói với Trác Bắc Dương: “Phu quân, ta đi một chút rồi quay về.”
“Ân.”
Các nàng đi ra ngoài, đi được vài bước liền xoay người nhìn Trác Bắc Dương đi bên cạnh nàng,“Phu quân, chàng vì sao……”
“Ta đi cùng.”
A? Đại thiếu gia hắn cư nhiên có hứng thú với khố phòng?
“Không phải muốn tặng quà cho ta sao? Ta đương nhiên muốn đi cùng.” Hắn nói thực hợp tình hợp lý.
Nhưng thiếu gia hắn lúc trước không phải nói không có chút hứng thú sao?
“ Sững sờ ở đây làm gì? Còn không mau đi? Nữ nhân thật là phiền toái, ngay cả đi đường cũng không xong.” Hắn thô cổ họng nói, sau đó liền cầm tay nàng, “Xem ra là muốn bổn thiếu gia kéo nàng, thật là, nhanh một chút, thời gian của bổn thiếu gia rất quý giá!”
Nàng có nói muốn mời đại thiếu gia hắn cùng đi sao? “Phu quân, này…… Không hợp lễ……”
“Còn có thời gian nói chuyện này, nhanh một chút đi.” Trác Bắc Dương hoàn toàn làm như không nghe thấy, nắm tay nhỏ mềm mại của nàng, lôi kéo đi về phía trước, vừa đi, khóe miệng cười càng rộng.
Trác gia bởi vì Hạ Nhược Tịnh gả vào cửa, cố ý chọn ra một gian phòng lớn để nàng cất đồ cưới, nhưng là đồ cưới của nàng quá nhiều, xếp chật nghẹt trong phòng.
“Ta nhớ rõ cây lụa mỏng màu xanh là cất ở bên trong.” Hạ Nhược Tịnh đi vào vòng qua mấy rương gổ đựng đồ được xếp thẳng hàng, đi vào sâu bên trong khố phòng, đi đến chổ đống rương bị chất chồng lên nhau dựa vào tường, chỉ vào cái rương đặt ở chỗ cao nhất, “Hẳn là cái rương này.” Nàng đưa tay định đở lấy cái rương kia.
“Phu quân mau buông Nhược Tịnh ra, ta muốn lấy cái rương kia.”
“Lấy rương?” Trác Bắc Dương ngẩng đầu nhìn cái hòm gổ nặng nề kia, chỉ nghĩ thôi, hắn liền nổi giận, “Nàng ngốc nữ nhân này, cũng không nghĩ lại cái rương kia có thể đè lên người nàng, lại ngốc đến nổi muốn tự mình lấy.”
“Phu quân, Nhược Tịnh có thể lấy được.” Nàng cười, vẻ mặt vô tội.
“Nàng đứng ở chỗ này cho ta!” Hắn quát, sau đó đi qua thở phì phì chỉ vào cái rương kia,“Là cái này sao?”
“Ân.”
Giẫm lên trên ghế đưa tay, nhẹ nhàng cầm lấy hòm gổ thực nặng đem xuống dưới, để trên sàn nhà.
“Cám ơn phu quân.” Nàng trong mắt tràn ngập sùng bái, “Phu quân thật là lợi hại, may mắn có phu quân ở đây, bằng không Nhược Tịnh khẳng định là không lấy được.” (anchan: chị lại dụ anh =.=!)
“Hừ!” Khóe miệng lại lần nữa giơ lên.
Hạ Tuyết chạy đến đưa qua một chuỗi chìa khóa dài, Hạ Nhược Tịnh cầm lấy tìm kiếm.
“Ngươi ra ngoài đợi.” Trác Bắc Dương nhìn Hạ Tuyết phân phó nói.
“Thiếu phu nhân……”
“Thiếu gia nói, ngươi không nghe thấy sao?” Hạ Nhược Tịnh nhìn Hạ Tuyết liếc mắt một cái, Hạ Tuyết lập tức cúi đầu.
“Thực xin lỗi, ta ra ngoài chờ, thiếu gia, thiếu phu nhân nếu có chuyện gì, thì phân phó một tiếng.” Hạ Tuyết vội vàng lui ra ngoài.
Trác Bắc Dương vừa lòng gật đầu, cuối cùng lại chỉ có hắn và nàng, thật tốt.
Nàng tìm được cái chìa khóa màu đồng, cẩn thận mở khóa, mở rương ra.
Quả nhiên, nhìn thấy cây vải màu xám lẳng lặng nằm ở trong rương.
“Nàng tìm cái này làm gì?”
“Ta thấy thời tiết càng ngày càng lạnh, định lấy cái này làm màn cho bà nội.” Nàng cầm lấy chồng vải màu xám, tinh tế mơn trớn mặt vải mềm mại, loại vải mỏng này tuy rằng sờ lên rất mềm, nhưng giữ ấm rất tốt lại thông khí, thích hợp dùng làm màn vào lúc trời lạnh.
“Nàng rất cẩn thận.” Hắn tùy tiện ngồi trên đất lục lọi trong rương, “Khó trách bà nội mỗi ngày đều đem nàng ra khoe.”
Nàng ngẩng đầu cười, “Bà nội thương ta, là phúc khí của ta.”
“Ân hừ.”
“Phu quân mất hứng sao?”
“Quà của ta đâu?” Hắn mới không thừa nhận, nghe nàng đối tốt với bà nội như vậy, trong lòng hắn có chút…… Khụ, cái loại ý tưởng này chỉ có đàn bà mới có, hắn làm sao lại thế? (anchan: anh ghen với cả bà nội ạ, ta bó tay)
Nàng cười cười, xoay người mở ra rương gổ bên cạnh, lấy ra một khối ngọc bội màu xanh biếc, “Khối ngọc này là ngọc thượng hạng, tặng cho phu quân thể hiện tâm ý.”
Hắn cau mày nhìn khối ngọc nằm trong lòng bàn tay nàng, thông thấu trong vắt, cho dù là người ngoài nghề cũng biết khối ngọc này vô giá, nhưng hắn cũng không cao hứng,“Ta cũng không phải nữ nhân, cho tới bây giờ cũng không dùng mấy thứ này.”
“Phu quân không thích cái này sao?” Nàng bỏ xuống, trong rương lấy ra 1 vật nhỏ khác, là 1 cây chủy thủ(dao găm hay là đoản kiếm) khảm đầy bảo thạch, “Vậy phu quân có thích cái này không?”
Trác Bắc Dương tiếp nhận rút ra liền thấy, thân đao sắc bén hiện ra lam quang, 1 sợi tóc vắt ngang qua lưỡi đao liền bị cắt đứt, quả là bảo vật, hắn cất nó lại, sau đó tùy tay đem chủy thủ kia lại lần nữa bỏ vào bên trong rương,“Quá loè loẹt, ta lấy nó mới kỳ quái.”
Là ai nói, nàng cho hắn cái gì cũng được ?
“Vậy Nhược Tịnh sẽ tìm xem.” Nàng rất bình tĩnh, cúi đầu tiếp tục tìm kiếm trong rương.
Hắn đột nhiên đứng lên, đi đến bên người nàng,“Ngoài thứ này ra, những thứ khác ta đều không cần.” (anchan: đố các nàng biết anh mún lấy cái gì. Đó là 1 thứ mà ko ai nghĩ tới, anh quả thật có tố chất biến thái. Hắc hắc)
“Nga? Phu quân muốn lấy cái gì?”
“Muốn cái gì đều có thể?”
Nàng dừng một chút, thong thả nói:“Chỉ cần ta có, và nằm trong phạm vi năng lực của ta.”
Hắn nở nụ cười, cười đắc ý lại vui vẻ, để sát vào bên tai nàng nhẹ nhàng nói nhỏ vài câu.
Hạ Nhược Tịnh khuôn mặt trong nháy mắt đỏ bừng, mở lớn thủy mâu nhìn hắn, trầm mặc.
“Thế nào, thứ ta muốn thực dễ dàng có đi?”
“Này…… Như thế nào……”
“Nàng không cho?”
“Không thể, Nhược Tịnh không có cách nào……”
“Nàng vừa mới đáp ứng ta xong.” Hắn giận tái mặt,“Nàng nếu không cho, ta hiện tại liền động thủ tự mình lấy.”
“Không được.”
“Rốt cuộc có cho hay không?”
Nàng nên sớm biết, ai có thể vô lại hơn hắn? Bá vương An Dương thành, quả nhiên cũng không phải là hư danh.
“Được……”
Mắt hắn phát sáng,“Vậy nhanh chút, bây giờ liền cho ta.”
“Bây giờ?”
“Đúng, đúng.”
“Phu quân, bây giờ Nhược Tịnh lấy ra…… Cho chàng, vậy lát nữa Nhược Tịnh làm sao đi ra ngoài?” Nàng vẻ mặt khó xử nhìn hắn.
“Ách……” Đúng rồi, nàng nếu như vậy đi ra ngoài, lỡ như gặp phải người khác……“Không thể! Bây giờ không cho phép cởi, trở về phòng mới đem cái yếm cởi ra.”
Hạ Nhược Tịnh thật muốn đưa tay bịt cái miệng của hắn lại, xấu hổ cũng không xấu hổ, liền trực tiếp nói ra miệng.
Một đại nam nhân, muốn đồ lót của nữ nhân để làm cái gì? Hắn thật là, thật là…… (anchan: vâng bây giờ thì các nàng đã biết anh biến thái như thế nào rồi chứ, xin cái yếm của chị. Hắc hắc)
Bộ dáng nàng thẹn thùng, thật đúng là rất đáng yêu! Trác Bắc Dương lui về phía sau vài bước, híp mắt thưởng thức hai rạng mây ửng đỏ trên mặt nàng, gót chân không cẩn thận đụng phải một cái rương, làm cái rương nhỏ trên cùng rơi xuống,“Phanh” một tiếng vang thật lớn, đồ trong rương rơi ra, hắn ngồi xổm xuống nhặt lại, sau đó trong đống tơ lụa đụng phải một vật cứng rắn,“Di, đây là cái gì?” Thân thủ rút ra liền thấy.
“Nha, phu quân, cái kia……” Hạ Nhược Tịnh ngăn cản không kịp, chỉ có thể đỏ mặt nhìn người nào đó tươi cười trên mặt càng ngày càng quái dị, càng ngày càng tà ác.
“Ân, không thể tưởng được nương tử của ta cư nhiên cũng cất giấu thứ tốt như vậy.” Trác Bắc Dương hé ra lật xem, chậc chậc cảm thán, “Oa, so với cái bản kia còn phấn khích hơn.” (anchan: hắc hắc là Xuân Cung Đồ ạ)
Đầu nàng càng cúi càng thấp, trời ạ! Thật không ngờ giấu ở nơi đó, cũng bị hắn tìm ra, nàng……
“Thì ra nương tử cũng thích cái này.” Hắn mở ra một trang vẽ màu, hướng nàng giơ lên, thật sự là tinh xảo nha, mỗi một chi tiết đều vẽ rất sống động, khó nhất là, tư thế lớn mật lại phi thường xinh đẹp, nhìn biểu tình kia một cái, tình cảnh kia……
Tha cho nàng đi, Hạ Nhược Tịnh dưới đáy lòng thở dài, rốt cuộc là ai quy định, nữ nhi khi xuất giá, mẫu thân nhất định phải đưa cho một quyển xuân cung đồ? Nàng lúc trước nhìn thấy liền nhanh đem nó cất đi, vốn tưởng rằng đời này cũng sẽ không ai tìm thấy nó, ai biết……
Người nào đó cười đến rất đắc ý, đột nhiên nghĩ đến cái gì, khuôn mặt liền trầm xuống,“Nàng sớm đã có quyển sách này, vì sao tối hôm đó không nói, thấy ta như vậy……”
Đáng giận, hắn đời này chưa bao giờ lúng túng như vậy, đường đường là nam nhi cao bảy thước, cư nhiên trong lúc viên phòng cùng thê tử, lại không biết nên làm như thế nào, thậm chí ngay cả cái nơi kia tìm khắp cũng không đúng, còn phải chật vật chạy đến nhà bạn tốt tìm sách để học; Ai biết tiểu nữ nhân này đã sớm cất giấu quyển sách như vậy ở trong này, nàng giả bộ không biết, nhìn hắn làm trò cười!
Đáng giận!
“Phu quân.” Nàng ngẩng đầu, khuôn mặt ửng hồng xấu hổ, nói rất khẽ: “ Chàng cảm thấy Nhược Tịnh dám xem cái thứ đó sao?”
“Ách……” Đúng rồi, tiểu thê tử của hắn đối với loại sự tình này luôn thẹn thùng đòi mạng, mỗi lần hắn đều phải sử dụng thủ đoạn mới có thể tận hứng, nàng chỉ có một mình, làm sao có khả năng dám cầm quyển sách này mà xem.
Được rồi, là hắn nghĩ nhiều.
“Nàng đã nói như vậy, ta liền miễn cưỡng tin tưởng nàng đi.” Hắn phụng phịu,“Nhưng mà quyển sách này ta tịch thu.” Rất tự nhiên đem sách cất vào trong lòng, sau đó ngẩng đầu nhếch miệng cười,“Đêm nay chúng ta có thể nghiên cứu quyển này, vừa vặn quyển kia vốn đã xem qua hết, hắc hắc.”
Hạ Nhược Tịnh xiết chặt khăn tay, không nói gì……
Cuộc sống sau khi gả cho Trác Bắc Dương, liền giống như dự tính lúc trước của nàng, rất yên ổn.
Trừ bỏ mỗi ngày đúng giờ thỉnh an có chút thay đổi, những cái khác đều giống như khi ở Hạ phủ, đương nhiên, bên cạnh còn có có thêm 1 người.
Mỗi ngày sáng sớm nàng đều ở hoa viên cùng hắn luyện võ, hắn ở nơi đó vung quyền đá chân, nàng an vị ở một bên lẳng lặng nhìn xem.
Kỳ thật tuy rằng Trác Bắc Dương tính cách lỗ mãng tính tình không tốt, nhưng cái vẽ mặt chuyên chú khi hắn luyện võ, rất có sức quyến rũ.
Hắn thực yêu tập võ, yêu đến si mê.
Càng hiểu hắn, nàng lại càng rõ ràng, kỳ thật hắn là một ngươi thực đơn thuần, trong ánh mắt của hắn chỉ có người mình muốn quan tâm, những người khác thì xem như gốc cây ngọn cỏ, không thèm nhìn đến, cho nên rất nhiều người đều nói hắn tự đại thô lỗ không lễ phép, kỳ thật hắn chính là không thèm để ý mà thôi.
Hắn yêu tập võ, từ nhỏ liền yêu, thái phu nhân nói hắn trước đây chỉ cần vừa nhìn thấy bút sách sẽ phát giận, nhưng chỉ cần cầm lấy kiếm sẽ vui vẻ, cho nên cho dù sinh ra trong thư hương thế gia(nhà làm quan lại giỏi về văn), nhưng hắn 1 chữ bẻ đôi cũng không biết, ngay cả đứa nhỏ năm tuổi cũng có thể lang lảnh đọc thuộc lòng Tam Tự Kinh không cần nhìn sách còn hắn… Nhưng võ công của hắn giỏi lắm!
Nhưng văn nhân thế gia không cần con cháu yêu thích luyện võ, bởi vì cổ nhân có câu:“Quân tử động khẩu không động thủ.” (anchan: ta lại thích quân tử động thủ ko động khẩu, tức thì đánh, chửi chi cho tồn nước miếng, người ta lại nói mình vô giáo dục)
Nhưng hắn lại cố tình là người duy nhất khác loài trong Trác gia, người trong nhà muốn hắn học bài, hắn một chút hứng thú cũng không có, còn rất chán ghét, mỗi ngày đều từ trong nhà trèo tường đi ra ngoài vụng trộm chạy đến võ quán học võ, nếu không thì tự mình luyện tập, về phương diện này tư chất của hắn tựa như là thiên phú, võ công của hắn thật đúng là đặc biệt giỏi, hiện tại ngay cả tổng tiêu đầu của tiêu cục lớn nhất trong Liên thành, cũng không phải đối thủ của hắn.
Thái phu nhân nói, kỳ thật nhiều năm như vậy thời gian ở nhà của Trác Bắc Dương cũng không nhiều, hắn thường xuyên theo người trong tiêu cục đi khắp nơi áp tải, đã luyện ra 1 thân bản lĩnh cùng gan dạ sáng suốt, còn có thể cùng nhiều người bàn luận võ nghệ; Hắn thì thích cuộc sống như vậy, cảm thấy như vậy thật vui vẻ tự tại.
Khó trách bây giờ hắn một ngày ba bữa chỉ cần về nhà ăn một bữa cơm, thái phu nhân liền mỗi ngày cười đến toe tóe, nói hắn hồi tâm, không chạy loạn khắp nơi; Có thể thấy được lúc trước hắn là cỡ nào không muốn về nhà.
Hắn làm người tính cách tuy rằng thô lỗ, cử chỉ nói chuyện cũng không nhã nhặn, nhưng được cái hào sảng thẳng thắn, là một nam tử có tâm huyết, quan trọng nhất là hắn đối với thê tử là toàn tâm toàn ý, tuy rằng bá đạo, nhưng đối với nàng rất tốt.
Lúc trước nàng lựa chọn gả cho hắn, cũng không có chọn sai; cuộc sống của nàng thật sự phong phú, cũng thực yên ổn, nàng thật rất thích.
Thái phu nhân chậm rãi đem mọi việc trong nhà đều chuyển giao sang cho nàng, cho nên nàng mỗi ngày ngoài việc để ý đến cửa hàng, còn phải quản những việc lớn nhỏ trong nhà, may mắn, việc này nàng làm được đều coi như thuận buồm xuôi gió, không tính là quá mệt mỏi.
“Thiếu phu nhân, tết cũng sắp đến, bây giờ bắt đầu chuẩn bị.” Đại tổng quản La Cẩm Trình trong phủ đứng bên cạnh nàng nói.
Hiện tại vừa mới vào 10 tháng, đã chuẩn bị lễ qua năm mới? Cho dù có một chút giật mình, nhưng Hạ Nhược Tịnh cũng không có biểu hiện ra ngoài, “Danh mục quà tặng trong nhà năm rồi chuẩn bị như thế nào ?”
“Trước kia đều là thái phu nhân căn dặn xuống, chúng ta lại dựa theo tình huống thích hợp thêm giảm, đây đều là lệ cũ, chính là đồng nghiệp của lão gia có thay đổi, lại căn cứ theo thay đổi điều chỉnh lại một chút.”
Chuyện trên quan trường, nàng không hiểu, cũng không muốn làm bộ hiểu biết,“La tổng quản, ta tuổi trẻ còn chưa trãi qua những việc này, thật ra cũng không hiểu những việc này, danh mục quà tặng này vẫn là hỏi qua bà nội quyết định lại đi.”
Nhưng mà nàng đã hiểu được vì sao một phần danh mục quà tặng lại phải chuẩn bị đến tận hai tháng.
“Dạ.” La Cẩm Trình vốn cũng không nghĩ thiếu phu nhân vừa vào cửa này, có thể làm ra chuyện gì trọng đại,“Thiếu phu nhân, bây giờ đã bắt đầu mùa đông, ta nghĩ có nên đem vườn phía đông tu sửa một chút? Để thái lão gia cùng thái lão phu nhân sang năm ở thoải mái hơn.”
Phía đông chính là Hưởng Thúy viên, bên trong trồng đầy trúc xanh và cây cỏ, còn có 1 hồ nước to, mùa hạ ở tại nơi đó rất mát mẻ, mùa đông lại quá lạnh, hàng năm thái lão gia cùng thái phu nhân đều đến bên kia nghỉ mát.
“Chờ ta ngày mai……”
Tiềng ồn ào bên ngoài ngăn lại lời nói của Hạ Nhược Tịnh, nàng nâng mắt nhìn Thuỵ Hương liếc mắt một cái, Thuỵ Hương lập tức ra bên ngoài,“Hạ Tuyết, ngươi ầm ỹ cái gì, không biết quy củ hả?”
“Thuỵ Hương, không phải ta ầm ỹ, là Tuyền Nhi.” Hạ Tuyết chạy đến trước cửa,“Thiếu phu nhân, người mau đi xem một chút đi, hình như đã xảy ra chuyện, Tuyền Nhi sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.”
Hạ Nhược Tịnh thực bình tĩnh hỏi:“Hắn ở nơi nào?” Tuyền Nhi này là người theo bên cạnh Trác Bắc Dương, Trác Bắc Dương trời sanh tính yêu tự do, không thích bị quản thúc, cho nên bên người rất ít khi mang theo người sai vặt hay tùy tùng, tuy rằng Tuyền Nhi này chỉ mới 16 tuổi, nhưng từ nhỏ thông minh lanh lợi, cho nên có đôi khi Trác Bắc Dương tâm tình tốt, cũng sẽ dẫn hắn ra ngoài, ví dụ như buổi sáng hôm nay.
“Hắn hiện tại đang ngồi khóc ở cửa viện, hỏi hắn cái gì cũng không nói.”
“Thiếu phu nhân, có phải là thiếu gia……” La Cẩm Trình sắc mặt lập tức thay đổi.
Hạ Nhược Tịnh đứng lên, đối với Thuỵ Hương nói: “Ngươi phân phó xuống dưới, nếu sự việc còn chưa rõ, ai cũng không thể nói cho thái phu nhân biết, nếu ai dọa đến lão nhân gia, ta liền đuổi hắn ra ngoài.”
“Dạ.”
“Hạ Tuyết, ngươi dẫn ta đi gặp Tuyền Nhi.”
“Dạ.”
Vừa mới xuyên qua tiền đình đi ra sân, liền thấy Tuyền Nhi ngồi trước cửa Nhạc Tùng viện của bọn họ, sắc mặt tái nhợt, cả người run run.
“Tuyền Nhi.”
Hắn nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn thấy người đến là thiếu phu nhân, vì tuổi còn nhỏ, nước mắt vừa mới miễn cưỡng ngừng được giờ lại chảy ra.
“Thiếu, thiếu phu nhân…… Ô……”
“Thiếu gia đâu?” Nàng trực tiếp hỏi trọng điểm.
“Thiếu gia…… Ô…… Thiếu gia……”
“Ngươi đừng gấp, chậm rãi nói, đem sự tình nói rõ ràng.”
“Ô…… Thiếu phu nhân…… Làm sao bây giờ? Thiếu gia, thiếu gia người đi rồi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook