Thương Hành Thiên Hạ
-
Chương 56: Trảo bao (hạ)
Giang Kỳ vừa nói vừa chăm chú ngắm nhìn Lục Gia Diễm, sách, hắn còn chưa từng thấy sắc mặt nào mà có thể đen đến trình độ này, thực là mở rộng tầm mắt, thật sự là rất đáng giá.
Vừa mới nói xong, cửa liền “thịch” một tiếng, gió đêm lại ào ào thổi vào, ngay cả bóng dáng Lục Gia Diễm còn chưa kịp nhìn đến. Giang Kỳ nhảy dựng lên nghĩ muốn đuổi theo, cuối cùng vẫn là sờ sờ mũi quay trở về, cũng không quên đối với bên ngoài cửa sổ thuần thục khoa chân múa tay thủ thế mấy cái, sau đó bất đắc dĩ đến trước gương mà lôi da mặt Tiễn bá ra, liên tục thở dài, hiện tại tình hình phấn khích thế này lại không có chỗ cho hắn, thật sự là ai oán a.
Đành giả vờ như đi ra ngoài, thẳng đến trước phòng Tần Đồng liền trực tiếp đi vào, trong phòng lúc này đèn đuốc sáng trưng, Chu tẩu tiểu đào còn có Mạnh Quyên đều đang ở trong, Mạnh Quyên trên mặt lúc này một mạt ửng đỏ. Giang Kỳ vừa thấy liền biết đại khái là Chu tẩu cùng tiểu đào đã đem sự tình nói cho nàng biết, cũng không nói nhiều, đi đến trước bàn ngồi xuống, liên tục lắc đầu thở dài: “Này nhị thiếu gia a…”
Tần Đồng lúc này đang ở trong một sương phòng của Lục Y các, người ngọc xinh đẹp hương phấn thoang thoảng. Lục Y các đích xác không phụ danh tiếng của nó, mỗi người bên trong dường như đều được tạo từ nước, từ con ngươi đến dáng người và cả sự ôn nhu, bất tri bất giác khiến người khác như rơi vào mộng ảo.
Nữ nhân của Tần Đồng tên là Tầm Nguyệt, khuôn mặt như trăng non, phủ một lớp son phấn mỏng, tuổi khoảng độ hai mươi, nhẹ nhàng nâng chén cười ôn nhu nói: “Tần công tử cùng ta cạn chén này.”
Tầm Nguyệt lúc này mặc dù đã có chút thuần thục, nhưng ở trong các vẫn không xem là lớn, tuy rằng mĩ mạo vẫn như cũ, người nơi này cũng không còn vẻ xinh đẹp của tuổi thanh xuân. Mà Tần Đồng sở dĩ chọn nàng, đó là bởi vì hắn trong quan niệm hiện giờ không còn đam mê các tiểu nữ sinh nữa.
Nhưng nữ tử cổ đại dịu dàng động lòng người Tầm Nguyệt thể hiện thật vô cùng nhuần nhuyễn, gây cho Tần Đồng một loại hưởng thụ không thể nói nên lời. Kéo lại vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của nàng, cười nói: “Vậy ngươi cùng ta uống.” Nói xong liền nâng bầu rượu rót thêm một ly, đưa tới bên miệng Tầm Nguyệt.
Tần Đồng cho tới giờ luôn tự nhận chính mình chỉ phong lưu không hạ lưu, phương thức hắn đối đãi với nữ nhân cũng giống như thời hiện đại, lời nói tuy khiêu khích nhưng không hèn hạ, tươi cười mang theo dục vọng nhưng cũng không *** loạn, thẳng thắn rộng rãi thừa nhận nhu cầu của đàn ông. Chính vì thế đã khiến cho Tầm Nguyệt có ấn tượng phi thường tốt đối với hắn, nữ tử tầm hoan bán rẻ tiếng cười, thấy được nhiều nhất chính là bản tính thật sự của nam nhân khi trút bỏ đi vẻ giả dối bề ngoài, cho dù không có gấp gáp, lời nói cũng tuyệt đối tràn đầy sự hèn hạ, không xem các nàng như người mà đối đãi bình thường.
Cho nên Tầm Nguyệt thuận thế dán vào trước ngực Tần Đồng, tiếp nhận chén rượu kia, cười nói: “Lời công tử, ta nguyện nghe.” Ngưỡng cổ một thoáng, đã đem rượu uống vào. Ít nhất đêm nay, nàng có lẽ sẽ có một giấc mộng đẹp.
Nhưng mà đối với dung mạo như nước ôn nhu xinh đẹp còn hơn cả nữ nhân hiện đại kia, Tần Đồng lại đột nhiên cảm thấy mình không thể nào hưng phấn nổi, phát hiện như vậy khiến cho hắn trong lòng cả kinh, mạc danh kỳ diệu chính là lại nghĩ tới gương mặt của Lục Gia Diễm, điều này khiến ngực hắn không khỏi bắt đầu bốc hỏa.
Vì thế cầm chén rượu mạnh mẽ uống vào một ngụm, một tay chế trụ búi tóc Tầm Nguyệt liền hôn lên, hắn cần hương thơm mềm mại của nữ tử chiếm cứ suy nghĩ hắn, chứ không phải là cái tên hỗn đản họ Lục nào đó.
Tầm Nguyệt mềm mại dựa vào ngực Tần Đồng, thừa nhận hết thảy nụ hôn kịch liệt này, giao triền cùng xâm nhập thân mật này khiến cho nàng tim không khỏi đập loạn, nàng có thể cảm nhận được hàm nghĩa ẩn chứa bên trong nụ hôn này. Đợi cho đôi môi hai người hơi ly khai, trên mặt nàng đã là một mạt ửng đỏ, khóe mắt mơ hồ nổi lên xuân tình khiến cho nàng càng trở nên động lòng người.
Kề sát ***g ngực phập phồng của Tần Đồng mà hơi cọ cọ vào, hơi thở ghé vào lỗ tai hắn mang theo hương thơm giống như lời mời gọi, làm cho tay Tần Đồng không tự chủ được lại di dời đến thắt lưng nơi hông.
Đai lưng Tầm Nguyệt tuy rằng là dạng sợi, nhưng cũng rất lỏng, chỉ cần nhẹ nhàng lôi kéo là có thể cởi bỏ, nhưng mà ngón tay Tần Đồng ở đai lưng lại nhẹ nhàng di chuyển, thoạt nhìn tựa như khiêu khích, nhưng lại mang theo một chút chần chờ mà ngay cả chính hắn cũng chưa ý thức được.
Mà đúng lúc hắn rốt cuộc cũng quyết định đem cái đai lưng kia tháo xuống, sự tình lại bắt đầu phát triển nằm ngoài dự kiến của hắn.
Trong đại sảnh dưới lầu mơ hồ có tiếng xôn xao, ngay tại thời điểm Tần Đồng còn chưa kịp để ý đến, cửa đã “xoảng” một tiếng bị bổ ra.
Thật sự đúng là bị bổ ra, động tĩnh lớn đến mức có thể xem là bạo lực, Tần Đồng cùng Tầm Nguyệt chỉ thấy trước mắt tro bụi mù mịt, sau đó cánh cửa vốn nguyên bản đóng chặt lại trở thành một đống ván gỗ ngay trước mắt bọn họ, đứng giữa đống ván gỗ đó, chính là người mà Tần Đồng cả đời này cũng không muốn nhìn thấy.
Tần Đồng đầu tiên ánh mắt bị đám ván gỗ này hấp dẫn, sau đó mới chú ý đến người đang đứng giữa đống ván kia, trong nháy mắt nhìn thấy dung mạo người kia, hắn lập tức theo bản năng vùng dậy, lui liên tục ba bước mới có thể đứng vững, ánh mắt trừng đến mức như muốn thoát ra khỏi hốc mắt: “Ngươi như thế nào lại ở chỗ này?” Lão thiên gia có thể hay không không cần chơi hắn như thế? Ngày mai hắn bắt đầu sửa lại tin Phật tổ không tin thượng đế nữa?
Phật tổ hiển nhiên cũng không tính toán bảo hộ cho hắn, mà thị lực của Lục Gia Diễm cũng phi thường tốt, trong nháy mắt chẻ cửa ra hắn cũng đã nhìn thấy được tình hình trong phòng, tuy rằng cũng có nghĩ tới, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy vẫn khiến cho tâm tình hắn trở nên phẫn nộ. Hắn hiện tại căn bản không thèm đếm xỉa đến cỗ phẫn nộ kia từ đâu mà xuất hiện, chỉ có thể cực lực khống chế cảm giác muốn xuất một chưởng xuống, lạnh lùng nói: “Theo ta trở về.”
Lời này vào tay Tần Đồng quả thực giống như lão công bắt gian lão bà đang thông *** tại giường, đâm vào tâm hắn đến mức hắn hận không thể đấm một quyền qua cái mặt đó, căm hận hỏi: “Dựa vào cái gì?” Lão tử với ngươi không có quan hệ.
Lục Gia Diễm không đáp, vẫn là bốn chữ kia: “Theo ta trở về.” Trong lúc nói chuyện đã tiến lên bốn bước.
Tần Đồng lại lui về sau bốn bước, kiên định nói: “Không trở về.” Liền như vậy cùng hắn trở về? Chê cười.
Tầm Nguyệt vừa rồi cũng đã đứng lên, lúc nhìn thấy hai người bọn họ đối đáp, do dự muốn tiến đến nói cái gì đó, Lục Gia Diễm lại hình như có sở giác, ánh mắt nặng nề đảo qua, nàng lập tức bị định lại tại chỗ, không dám nói cũng không dám động.
Câu trả lời của Tần Đồng khiến cho Lục Gia Diễm rõ ràng không có kiên nhẫn, ngữ khí dần lạnh hơn: “Không theo ta trở về?” Ngay cả trong mắt cũng đã kết một tầng băng thật dày, đủ sức để đem người khác đông chết.
Nhưng hiện tại Tần Đồng cũng đang bốc hỏa, hắn tuy rằng còn đang lui từng bước, nhưng tốc độ cơn tức bốc lên cũng chỉ tăng chứ không có giảm, cắn chặt răng nói: “Ta khi nào về thì liên quan gì đến ngươi!” Dưới chân lại lui nửa bước, nguyên lai đã muốn thối lui đến cạnh giường, không còn đường lui nữa.
Lục Gia Diễm vẫn không chút thả lỏng từng bước tiến đến, vẫn là câu nói kia: “Theo ta trở về.”
Tần Đồng bị Lục Gia Diễm khiến không còn bước lui được nữa, cơn tức nguyên bản còn đang cháy ở trong ***g ngực đã lủi thẳng lên óc, nhảy thẳng lên giường từ trên cao mà nhìn xuống quát với Lục Gia Diễm: “Không quay về không quay về! Lão tử dựa vào cái gì mà nghe lời người? Trừ phi ngươi cho ta thượng!”
Lời này nói ra uy lực thật không khác gì đầu đạn hạt nhân, sắc mặt Lục Gia Diễm lúc này tối sầm lại, hai tay mười ngón vươn ra giống như trong một khắc sẽ bóp chặt cái cổ Tần Đồng, khiến cho cái miệng chuyên gây ra chuyện thị phi kia của hắn không nói được câu nào nữa.
Tần Đồng rống xong nhìn thấy biểu tình của Lục Gia Diễm mới hiểu được chính mình vừa mới rống ra cái gì, biểu tình giống như nhất thời nuốt xuống phải một đống ruồi bọ, sắc mặt dưới mười ngón tay của Lục Gia Diễm đã bắt đầu trắng bệch, đến cuối cùng gần như không thấy được nửa điểm huyết sắc, hai người sắc mặt phi thường đối lập. (ý là một anh mặt đen một anh trắng bệch =))))))))))))
Mà Tầm Nguyệt đang bị bọn họ xem nhẹ ngơ ngác đứng bên cạnh, đầu óc có chút lờ mờ dường như đối với lời Tần Đồng vừa mới nói hiểu lại có vẻ như hoàn toàn không biết hắn đang nói cái gì.
“Ta hỏi ngươi lần cuối cùng, theo ta trở về không?” Nói ra những lời này thật nghiến răng nghiến lợi, mọi người ở đây có thể mơ hồ nghe ra thanh âm tốn hơi thừa lời vô ích.
Tần Đồng theo phản xạ nắm chặt đầu giường, kiên cường trả lời: “Không trở về!”
Tuy rằng bộ dáng hắn hiện tại thực có vẻ chật vật, hoàn toàn không đủ sức phản kháng, nhưng bắt hắn cúi đầu, đánh chết cũng không thể.
Trên lưng Lục Gia Diễm bắt đầu tỏa ra hàn khí khiến người ta sợ hãi mà lạnh cả người, tay Tần Đồng nắm chặt ở đầu giường càng thêm dùng sức, các đốt ngón tay đều có chút trắng bệch, dù vậy, vẫn là không chịu thua trừng mắt lại.
Lục Gia Diễm bình tĩnh dừng lại trước giường, nói hai chữ: “Tốt lắm.” Chậm rãi nhấc tay chưởng.
Tuy rằng Tần Đồng biết bộ dáng này thực mất mặt, nhưng vẫn nhắm mắt lại, sợ chết là thiên tính, hắn vốn cũng không muốn làm liệt sĩ trung kiên. Bên tai truyền đến “thịch” một tiếng, ánh mắt hắn càng nhắm chặt, sau đó là một loạt âm thanh gãy rụng, tiếp theo “ầm” một cái, đầu giường Tần Đồng đang nắm chặt trong tay sập xuống, khiến hắn mất đi chỗ dựa, thân mình xém chút nữa ngã theo, hắn cả kinh vội vàng trợn mắt.
Trước mắt là một mảnh tro bụi, sau đó là một dải lụa mỏng màu hồng nhạt rơi xuống ngay mặt hắn, Tần Đồng bối rối nhanh tay muốn đem tấm lụa mỏng kia kéo ra, ngược lại lại bị cuốn vào càng chặt, không nhìn rõ tình huống hiện tại khiến hắn có chút bối rối
Lại một tiếng rách rất nhỏ của vải, lập tức sau cổ bị nắm chặt, bị người xách lên. Này vừa đứng dậy, hắn mới phát hiện đầu giường kia đã muốn thành gỗ vụn, không chỉ riêng nó, cả cái giường lớn bằng gỗ lim được khắc hoa mạ vàng cũng đã muốn cùng với mấy cánh cửa ngoài phòng mà vào phòng đốn củi.
Sau nửa khắc giật mình, Tần Đồng hoàn hồn liền nắm lấy tay Lục Gia Diễm nghĩ muốn thoát ra, trên mặt đã đỏ bừng một mảnh: “Vương bát đản, ngươi buông ra cho ta!” Thanh âm tuy rằng lớn, lại không có ai để ý đến hắn.
Tần Đồng hiện còn đang kêu la không ngớt, đột nhiên cảm thấy thân mình nhẹ hẫng hoa mắt một chút, liền trơ mắt ra nhìn thấy chính mình xuyên qua cửa sổ, trực tiếp bay ra khỏi phòng.
Lại nói đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được cái gì gọi lại khinh công, sau khi kinh hô một tiếng hắn từ nguyên bản đang kêu to buông ra liền lập tức sửa lại miệng, hai tay hai chân cũng rất tự giác bò lên người Lục Gia Diễm, âm lượng lại nửa điểm cũng không thấp hơn: “A a a, ngươi bay ổn một chút cho ta, nếu dám làm ta ngã xuống, lão tử cả đời này cũng không để ngươi yên!”
Tù bà cùng mọi người khi nãy tránh ở ngoài cửa phòng không dám vào lúc này mới tiến đến, thanh âm lao xao hỏi thăm Tầm Nguyệt có sao hay không, sẵn tiện bày tỏ thương tiếc cái cửa cùng với cái giường lớn đã bị phá hư.
Tầm Nguyệt giữa hàng loạt âm thanh hỗn loạn thật vất vả mới hoàn hồn lại, cúi người nhặt lên một tờ giấy mỏng trên mặt đất, liếc qua thì nguyên lai là ngân phiếu, nhìn xuống một chút số lượng trên đó lại ngây người: “Trời ạ…”
Tú bà mắt tinh, chạy nhanh qua lấy tấm ngân phiếu trong tay Tầm Nguyệt, nguyên bản đang lộ ra vài giọt nước mắt lập tức tươi cười như hoa, vỗ vai Tầm Nguyệt an ủi: “Hảo nữ nhân bị sợ hãi, mau xuống dưới nghỉ ngơi chút, chuyện ở đây để mụ mụ xử lý cho.” Cửa tính cái gì? Giường tính cái gì? Nàng ước gì lại có nhiều người đến phá phách như vậy, kia có thể giàu to rồi, cho dù người nọ thoạt nhìn bộ dáng giống như muốn ăn thịt người thì có quan hệ gì? Kiếm tiền mới là chính đạo!
Người trước cửa dần dần tản đi, Tầm Nguyệt cũng được hầu gái đỡ xuống, trên mặt nàng còn mang theo chút mê ly, hai tay không tự giác mân mê hai má đã nhiễm một tầng đỏ ửng: “Ta vừa rồi giống như thấy chuyện gì khó lường…” Hơn nữa phi thường thú vị, hôm nay náo nhiệt xem như đem tới một kiến thức không tồi.
Ai cũng không lưu ý đến một thân ảnh vẫn đang đứng bóng ma, thẳng đến khi một tiếng vang nhỏ cùng với một cô nương áo màu xanh nhạt kéo lại thân ảnh kia, hờn dỗi nói: “Gia, ngài sao lại ở chỗ này, náo nhiệt chẳng lẽ đẹp hơn ta sao? Khiến ta tìm thật rất mệt.” Trong giọng nói còn mang theo chút ngọt ngào có thể làm cho người ta mềm nhũn cả xương cốt.
Thân ảnh quay lại, nguyên lại giống như một bóng ma lại có thể nhìn thấy rõ ràng được hình dáng, dáng người cao ngất, khóe miệng nhếch lên mang theo tà khí cùng bừa bãi không chút nào che giấu, tuy rằng trên mặt mang theo nụ cười, nét cười lại không xuất hiện nơi đáy mắt, ánh mắt sâu không thấy đáy sau khi nghe lời nói hờn dỗi kia liền hiện lên một ánh sáng nhàn nhạt, ngón tay đã muốn lỗ mãng khơi cằm nữ tử, trong lời nói cũng mang theo tà khí: “Chính là cảm thấy thú vị thôi.”
Vừa mới nói xong, cửa liền “thịch” một tiếng, gió đêm lại ào ào thổi vào, ngay cả bóng dáng Lục Gia Diễm còn chưa kịp nhìn đến. Giang Kỳ nhảy dựng lên nghĩ muốn đuổi theo, cuối cùng vẫn là sờ sờ mũi quay trở về, cũng không quên đối với bên ngoài cửa sổ thuần thục khoa chân múa tay thủ thế mấy cái, sau đó bất đắc dĩ đến trước gương mà lôi da mặt Tiễn bá ra, liên tục thở dài, hiện tại tình hình phấn khích thế này lại không có chỗ cho hắn, thật sự là ai oán a.
Đành giả vờ như đi ra ngoài, thẳng đến trước phòng Tần Đồng liền trực tiếp đi vào, trong phòng lúc này đèn đuốc sáng trưng, Chu tẩu tiểu đào còn có Mạnh Quyên đều đang ở trong, Mạnh Quyên trên mặt lúc này một mạt ửng đỏ. Giang Kỳ vừa thấy liền biết đại khái là Chu tẩu cùng tiểu đào đã đem sự tình nói cho nàng biết, cũng không nói nhiều, đi đến trước bàn ngồi xuống, liên tục lắc đầu thở dài: “Này nhị thiếu gia a…”
Tần Đồng lúc này đang ở trong một sương phòng của Lục Y các, người ngọc xinh đẹp hương phấn thoang thoảng. Lục Y các đích xác không phụ danh tiếng của nó, mỗi người bên trong dường như đều được tạo từ nước, từ con ngươi đến dáng người và cả sự ôn nhu, bất tri bất giác khiến người khác như rơi vào mộng ảo.
Nữ nhân của Tần Đồng tên là Tầm Nguyệt, khuôn mặt như trăng non, phủ một lớp son phấn mỏng, tuổi khoảng độ hai mươi, nhẹ nhàng nâng chén cười ôn nhu nói: “Tần công tử cùng ta cạn chén này.”
Tầm Nguyệt lúc này mặc dù đã có chút thuần thục, nhưng ở trong các vẫn không xem là lớn, tuy rằng mĩ mạo vẫn như cũ, người nơi này cũng không còn vẻ xinh đẹp của tuổi thanh xuân. Mà Tần Đồng sở dĩ chọn nàng, đó là bởi vì hắn trong quan niệm hiện giờ không còn đam mê các tiểu nữ sinh nữa.
Nhưng nữ tử cổ đại dịu dàng động lòng người Tầm Nguyệt thể hiện thật vô cùng nhuần nhuyễn, gây cho Tần Đồng một loại hưởng thụ không thể nói nên lời. Kéo lại vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của nàng, cười nói: “Vậy ngươi cùng ta uống.” Nói xong liền nâng bầu rượu rót thêm một ly, đưa tới bên miệng Tầm Nguyệt.
Tần Đồng cho tới giờ luôn tự nhận chính mình chỉ phong lưu không hạ lưu, phương thức hắn đối đãi với nữ nhân cũng giống như thời hiện đại, lời nói tuy khiêu khích nhưng không hèn hạ, tươi cười mang theo dục vọng nhưng cũng không *** loạn, thẳng thắn rộng rãi thừa nhận nhu cầu của đàn ông. Chính vì thế đã khiến cho Tầm Nguyệt có ấn tượng phi thường tốt đối với hắn, nữ tử tầm hoan bán rẻ tiếng cười, thấy được nhiều nhất chính là bản tính thật sự của nam nhân khi trút bỏ đi vẻ giả dối bề ngoài, cho dù không có gấp gáp, lời nói cũng tuyệt đối tràn đầy sự hèn hạ, không xem các nàng như người mà đối đãi bình thường.
Cho nên Tầm Nguyệt thuận thế dán vào trước ngực Tần Đồng, tiếp nhận chén rượu kia, cười nói: “Lời công tử, ta nguyện nghe.” Ngưỡng cổ một thoáng, đã đem rượu uống vào. Ít nhất đêm nay, nàng có lẽ sẽ có một giấc mộng đẹp.
Nhưng mà đối với dung mạo như nước ôn nhu xinh đẹp còn hơn cả nữ nhân hiện đại kia, Tần Đồng lại đột nhiên cảm thấy mình không thể nào hưng phấn nổi, phát hiện như vậy khiến cho hắn trong lòng cả kinh, mạc danh kỳ diệu chính là lại nghĩ tới gương mặt của Lục Gia Diễm, điều này khiến ngực hắn không khỏi bắt đầu bốc hỏa.
Vì thế cầm chén rượu mạnh mẽ uống vào một ngụm, một tay chế trụ búi tóc Tầm Nguyệt liền hôn lên, hắn cần hương thơm mềm mại của nữ tử chiếm cứ suy nghĩ hắn, chứ không phải là cái tên hỗn đản họ Lục nào đó.
Tầm Nguyệt mềm mại dựa vào ngực Tần Đồng, thừa nhận hết thảy nụ hôn kịch liệt này, giao triền cùng xâm nhập thân mật này khiến cho nàng tim không khỏi đập loạn, nàng có thể cảm nhận được hàm nghĩa ẩn chứa bên trong nụ hôn này. Đợi cho đôi môi hai người hơi ly khai, trên mặt nàng đã là một mạt ửng đỏ, khóe mắt mơ hồ nổi lên xuân tình khiến cho nàng càng trở nên động lòng người.
Kề sát ***g ngực phập phồng của Tần Đồng mà hơi cọ cọ vào, hơi thở ghé vào lỗ tai hắn mang theo hương thơm giống như lời mời gọi, làm cho tay Tần Đồng không tự chủ được lại di dời đến thắt lưng nơi hông.
Đai lưng Tầm Nguyệt tuy rằng là dạng sợi, nhưng cũng rất lỏng, chỉ cần nhẹ nhàng lôi kéo là có thể cởi bỏ, nhưng mà ngón tay Tần Đồng ở đai lưng lại nhẹ nhàng di chuyển, thoạt nhìn tựa như khiêu khích, nhưng lại mang theo một chút chần chờ mà ngay cả chính hắn cũng chưa ý thức được.
Mà đúng lúc hắn rốt cuộc cũng quyết định đem cái đai lưng kia tháo xuống, sự tình lại bắt đầu phát triển nằm ngoài dự kiến của hắn.
Trong đại sảnh dưới lầu mơ hồ có tiếng xôn xao, ngay tại thời điểm Tần Đồng còn chưa kịp để ý đến, cửa đã “xoảng” một tiếng bị bổ ra.
Thật sự đúng là bị bổ ra, động tĩnh lớn đến mức có thể xem là bạo lực, Tần Đồng cùng Tầm Nguyệt chỉ thấy trước mắt tro bụi mù mịt, sau đó cánh cửa vốn nguyên bản đóng chặt lại trở thành một đống ván gỗ ngay trước mắt bọn họ, đứng giữa đống ván gỗ đó, chính là người mà Tần Đồng cả đời này cũng không muốn nhìn thấy.
Tần Đồng đầu tiên ánh mắt bị đám ván gỗ này hấp dẫn, sau đó mới chú ý đến người đang đứng giữa đống ván kia, trong nháy mắt nhìn thấy dung mạo người kia, hắn lập tức theo bản năng vùng dậy, lui liên tục ba bước mới có thể đứng vững, ánh mắt trừng đến mức như muốn thoát ra khỏi hốc mắt: “Ngươi như thế nào lại ở chỗ này?” Lão thiên gia có thể hay không không cần chơi hắn như thế? Ngày mai hắn bắt đầu sửa lại tin Phật tổ không tin thượng đế nữa?
Phật tổ hiển nhiên cũng không tính toán bảo hộ cho hắn, mà thị lực của Lục Gia Diễm cũng phi thường tốt, trong nháy mắt chẻ cửa ra hắn cũng đã nhìn thấy được tình hình trong phòng, tuy rằng cũng có nghĩ tới, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy vẫn khiến cho tâm tình hắn trở nên phẫn nộ. Hắn hiện tại căn bản không thèm đếm xỉa đến cỗ phẫn nộ kia từ đâu mà xuất hiện, chỉ có thể cực lực khống chế cảm giác muốn xuất một chưởng xuống, lạnh lùng nói: “Theo ta trở về.”
Lời này vào tay Tần Đồng quả thực giống như lão công bắt gian lão bà đang thông *** tại giường, đâm vào tâm hắn đến mức hắn hận không thể đấm một quyền qua cái mặt đó, căm hận hỏi: “Dựa vào cái gì?” Lão tử với ngươi không có quan hệ.
Lục Gia Diễm không đáp, vẫn là bốn chữ kia: “Theo ta trở về.” Trong lúc nói chuyện đã tiến lên bốn bước.
Tần Đồng lại lui về sau bốn bước, kiên định nói: “Không trở về.” Liền như vậy cùng hắn trở về? Chê cười.
Tầm Nguyệt vừa rồi cũng đã đứng lên, lúc nhìn thấy hai người bọn họ đối đáp, do dự muốn tiến đến nói cái gì đó, Lục Gia Diễm lại hình như có sở giác, ánh mắt nặng nề đảo qua, nàng lập tức bị định lại tại chỗ, không dám nói cũng không dám động.
Câu trả lời của Tần Đồng khiến cho Lục Gia Diễm rõ ràng không có kiên nhẫn, ngữ khí dần lạnh hơn: “Không theo ta trở về?” Ngay cả trong mắt cũng đã kết một tầng băng thật dày, đủ sức để đem người khác đông chết.
Nhưng hiện tại Tần Đồng cũng đang bốc hỏa, hắn tuy rằng còn đang lui từng bước, nhưng tốc độ cơn tức bốc lên cũng chỉ tăng chứ không có giảm, cắn chặt răng nói: “Ta khi nào về thì liên quan gì đến ngươi!” Dưới chân lại lui nửa bước, nguyên lai đã muốn thối lui đến cạnh giường, không còn đường lui nữa.
Lục Gia Diễm vẫn không chút thả lỏng từng bước tiến đến, vẫn là câu nói kia: “Theo ta trở về.”
Tần Đồng bị Lục Gia Diễm khiến không còn bước lui được nữa, cơn tức nguyên bản còn đang cháy ở trong ***g ngực đã lủi thẳng lên óc, nhảy thẳng lên giường từ trên cao mà nhìn xuống quát với Lục Gia Diễm: “Không quay về không quay về! Lão tử dựa vào cái gì mà nghe lời người? Trừ phi ngươi cho ta thượng!”
Lời này nói ra uy lực thật không khác gì đầu đạn hạt nhân, sắc mặt Lục Gia Diễm lúc này tối sầm lại, hai tay mười ngón vươn ra giống như trong một khắc sẽ bóp chặt cái cổ Tần Đồng, khiến cho cái miệng chuyên gây ra chuyện thị phi kia của hắn không nói được câu nào nữa.
Tần Đồng rống xong nhìn thấy biểu tình của Lục Gia Diễm mới hiểu được chính mình vừa mới rống ra cái gì, biểu tình giống như nhất thời nuốt xuống phải một đống ruồi bọ, sắc mặt dưới mười ngón tay của Lục Gia Diễm đã bắt đầu trắng bệch, đến cuối cùng gần như không thấy được nửa điểm huyết sắc, hai người sắc mặt phi thường đối lập. (ý là một anh mặt đen một anh trắng bệch =))))))))))))
Mà Tầm Nguyệt đang bị bọn họ xem nhẹ ngơ ngác đứng bên cạnh, đầu óc có chút lờ mờ dường như đối với lời Tần Đồng vừa mới nói hiểu lại có vẻ như hoàn toàn không biết hắn đang nói cái gì.
“Ta hỏi ngươi lần cuối cùng, theo ta trở về không?” Nói ra những lời này thật nghiến răng nghiến lợi, mọi người ở đây có thể mơ hồ nghe ra thanh âm tốn hơi thừa lời vô ích.
Tần Đồng theo phản xạ nắm chặt đầu giường, kiên cường trả lời: “Không trở về!”
Tuy rằng bộ dáng hắn hiện tại thực có vẻ chật vật, hoàn toàn không đủ sức phản kháng, nhưng bắt hắn cúi đầu, đánh chết cũng không thể.
Trên lưng Lục Gia Diễm bắt đầu tỏa ra hàn khí khiến người ta sợ hãi mà lạnh cả người, tay Tần Đồng nắm chặt ở đầu giường càng thêm dùng sức, các đốt ngón tay đều có chút trắng bệch, dù vậy, vẫn là không chịu thua trừng mắt lại.
Lục Gia Diễm bình tĩnh dừng lại trước giường, nói hai chữ: “Tốt lắm.” Chậm rãi nhấc tay chưởng.
Tuy rằng Tần Đồng biết bộ dáng này thực mất mặt, nhưng vẫn nhắm mắt lại, sợ chết là thiên tính, hắn vốn cũng không muốn làm liệt sĩ trung kiên. Bên tai truyền đến “thịch” một tiếng, ánh mắt hắn càng nhắm chặt, sau đó là một loạt âm thanh gãy rụng, tiếp theo “ầm” một cái, đầu giường Tần Đồng đang nắm chặt trong tay sập xuống, khiến hắn mất đi chỗ dựa, thân mình xém chút nữa ngã theo, hắn cả kinh vội vàng trợn mắt.
Trước mắt là một mảnh tro bụi, sau đó là một dải lụa mỏng màu hồng nhạt rơi xuống ngay mặt hắn, Tần Đồng bối rối nhanh tay muốn đem tấm lụa mỏng kia kéo ra, ngược lại lại bị cuốn vào càng chặt, không nhìn rõ tình huống hiện tại khiến hắn có chút bối rối
Lại một tiếng rách rất nhỏ của vải, lập tức sau cổ bị nắm chặt, bị người xách lên. Này vừa đứng dậy, hắn mới phát hiện đầu giường kia đã muốn thành gỗ vụn, không chỉ riêng nó, cả cái giường lớn bằng gỗ lim được khắc hoa mạ vàng cũng đã muốn cùng với mấy cánh cửa ngoài phòng mà vào phòng đốn củi.
Sau nửa khắc giật mình, Tần Đồng hoàn hồn liền nắm lấy tay Lục Gia Diễm nghĩ muốn thoát ra, trên mặt đã đỏ bừng một mảnh: “Vương bát đản, ngươi buông ra cho ta!” Thanh âm tuy rằng lớn, lại không có ai để ý đến hắn.
Tần Đồng hiện còn đang kêu la không ngớt, đột nhiên cảm thấy thân mình nhẹ hẫng hoa mắt một chút, liền trơ mắt ra nhìn thấy chính mình xuyên qua cửa sổ, trực tiếp bay ra khỏi phòng.
Lại nói đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được cái gì gọi lại khinh công, sau khi kinh hô một tiếng hắn từ nguyên bản đang kêu to buông ra liền lập tức sửa lại miệng, hai tay hai chân cũng rất tự giác bò lên người Lục Gia Diễm, âm lượng lại nửa điểm cũng không thấp hơn: “A a a, ngươi bay ổn một chút cho ta, nếu dám làm ta ngã xuống, lão tử cả đời này cũng không để ngươi yên!”
Tù bà cùng mọi người khi nãy tránh ở ngoài cửa phòng không dám vào lúc này mới tiến đến, thanh âm lao xao hỏi thăm Tầm Nguyệt có sao hay không, sẵn tiện bày tỏ thương tiếc cái cửa cùng với cái giường lớn đã bị phá hư.
Tầm Nguyệt giữa hàng loạt âm thanh hỗn loạn thật vất vả mới hoàn hồn lại, cúi người nhặt lên một tờ giấy mỏng trên mặt đất, liếc qua thì nguyên lai là ngân phiếu, nhìn xuống một chút số lượng trên đó lại ngây người: “Trời ạ…”
Tú bà mắt tinh, chạy nhanh qua lấy tấm ngân phiếu trong tay Tầm Nguyệt, nguyên bản đang lộ ra vài giọt nước mắt lập tức tươi cười như hoa, vỗ vai Tầm Nguyệt an ủi: “Hảo nữ nhân bị sợ hãi, mau xuống dưới nghỉ ngơi chút, chuyện ở đây để mụ mụ xử lý cho.” Cửa tính cái gì? Giường tính cái gì? Nàng ước gì lại có nhiều người đến phá phách như vậy, kia có thể giàu to rồi, cho dù người nọ thoạt nhìn bộ dáng giống như muốn ăn thịt người thì có quan hệ gì? Kiếm tiền mới là chính đạo!
Người trước cửa dần dần tản đi, Tầm Nguyệt cũng được hầu gái đỡ xuống, trên mặt nàng còn mang theo chút mê ly, hai tay không tự giác mân mê hai má đã nhiễm một tầng đỏ ửng: “Ta vừa rồi giống như thấy chuyện gì khó lường…” Hơn nữa phi thường thú vị, hôm nay náo nhiệt xem như đem tới một kiến thức không tồi.
Ai cũng không lưu ý đến một thân ảnh vẫn đang đứng bóng ma, thẳng đến khi một tiếng vang nhỏ cùng với một cô nương áo màu xanh nhạt kéo lại thân ảnh kia, hờn dỗi nói: “Gia, ngài sao lại ở chỗ này, náo nhiệt chẳng lẽ đẹp hơn ta sao? Khiến ta tìm thật rất mệt.” Trong giọng nói còn mang theo chút ngọt ngào có thể làm cho người ta mềm nhũn cả xương cốt.
Thân ảnh quay lại, nguyên lại giống như một bóng ma lại có thể nhìn thấy rõ ràng được hình dáng, dáng người cao ngất, khóe miệng nhếch lên mang theo tà khí cùng bừa bãi không chút nào che giấu, tuy rằng trên mặt mang theo nụ cười, nét cười lại không xuất hiện nơi đáy mắt, ánh mắt sâu không thấy đáy sau khi nghe lời nói hờn dỗi kia liền hiện lên một ánh sáng nhàn nhạt, ngón tay đã muốn lỗ mãng khơi cằm nữ tử, trong lời nói cũng mang theo tà khí: “Chính là cảm thấy thú vị thôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook