Vũ Hiên Viên sau khi nghe nàng nói ánh mắt lé lên, không ngờ rằng nàng lại có khản năng khuối động nhân tâm mọi người đến vậy, lời nàng vừa nói ra không khí đã trở nên huyên náo hơn hẳn, thật khiến người ta thấy phấn khích.
Nàng dứng lên sách váy vào giữa buổi tiệc tay cầm một bình gốm cổ có vẻ rất bắt mắt từ chất liệu cho đến hình dáng màu sắc phải nói là cực phẩm, tất cả ánh mắt các vị đại thần, tiểu cô nương, phu nhân gia quyến đều hướng ánh mắt lên nhin bình gốm.

Nàng quét mắt nhìn bình gốm rồi giớ thiệu
"Đây là bình gốm thời thái tổ của Tuyết quốc cách đây đã hơn một trăm năm tất cả công đoạn nặn đất nung gốm, tô màu tráng men đều một tay do vị cao nhân gốm sứ giỏi nhất thời bấy giờ Cao Thuấn làm ở đáy bình còn có con dấu của ông ấy, trên thế gian này chỉ có ba cái bình giống như này"
Nói đến đây không khí bên dưới trở nên nhôn nhịp hơn một vị đại thần râu tóc bạc phơ đã không kiềm nổi phấn khích lên tiếng
"Hoàng hậu xin sơm cho chúng thần biết câu đố"
"Bỏ ngoài nướng trong ăn ngoài bỏ trong là gì?" lời nàng nói xong ở bên dưới nổi lên một trận xì xầm.
"Quả nhiên là hoàng hậu của Vân Quốc ta, câu hỏi thật không dễ dàng" người đàn ông trung tuổi lên tiếng.
"Câu hỏi như thế mới xứng với bình gốm của Cao Thuấn tiên sinh chứ" vị đại nhân tóc bạc trắng lên tiếng.
"Đúng đúng Mao đại nhân nói đúng lắm"
Đợi khi tiếng xì xầm lên đến đỉnh điểm, Tuyết Nhi lại lên tiếng

"Chắc hẳn ở đây các vị đại nhân, tiểu thư và mệnh phụ đã có câu trả lời cho riêng mình rồi nhỉ, chiếc bình chỉ có một cái mà thôi, ưu tiên cho ai có đáp án sớm nhất"
"Là chế tạo gốm" vị lão tử trung niên lên tiếng
"Vị đại nhân này tại sao lại cho rằng đáp án chính là chế tạo gốm" Tuyết Nhi lên tiếng, ở phía dưới mọi người cũng xì xầm lên tiếng, tại sao chứ sao là chế tạo gốm nhỉ, không biết câu trả lời có đúng hay không.
"Tai cho rằng chế tạo gôm thì có quy trình khoét các đồ vật rồi nung lửa nên cho là như vậy.
" Bạch tướng quân à ông một thân võ nghệ cao cường chẳng trách không biết đến câu này là phải, bỏ ngoài nướng trong ăn ngoài bỏ trong là nướng bắp ngô chứ sao nữa ".

Mao đại nhân dứt lời tiếng xì sần lại truyền đến, đúng đúng sao dễ dàng như vậy chúng ta lại không đoán ra nhỉ, thì ra thân thuộc như vậy, mao đại nhân quả là tiến sĩ uyên bác số một vân quốc chúng ta.
Tuyết Nhi nhìn người đàn ông râu tóc bạc phơ tán thưởng" vị đại nhân này có câu trả lời rất chính xác, vậy chiếc bình này thuộc về người ".
Mao đại nhân nhận lấy chiếc bình gốm cười haha, chiếc bình này ông đã tìm 10 năm nghe nói dùng chiếc bình này ủ rượu rất ngon, ông cầm chiếc bình vuốt vuốt rồi đưa cho phu nhân mình còn dặn dò một câu, phu nhân giữa cần thận.
" Bình gốm cũng đã về tay với người có duyên rồi, vậy giờ mao đại nhân định phạt Bạch tướng quân như nào đây nhỉ "một vị đại nhân trung tuổi lên tiếng
" Đúng đúng phải phạt, phải phạt nhỉ ".
Tiếng xì xầm tràng cười vang lên, không ngờ ở cổ đại các vị đại nhân cũng khịa nhau ghê đó, Tuyết Nhi thầm nghĩ.
" Bạch đại nhân ông hát một bài đi.


"Mao đại nhân chầm chậm nói ra từng chữ một.
Lời Mao đại nhân vừa dứt cả hoa viên ai nấy không hẹn mà cười haha, Vũ Hiên Viên Ngồi trên cao nheo mắt nhìn trò vui các vị đại thần một rồi lại nhìn Tuyết Nhi.
" Mao đại nhân ông cố tình chơi ta hả, hát đường đường là một đại trượng phu sao ta có thể hát chứ "vị bạch đại nhân tức đỏ cả mặt, mao đại nhân và bạch đại nhân là bạn đồng liêu trước mao đại nhân cũng là quan võ cũng Bạch đại nhân chiến đấu, nhưng vì bị thương nên ông về làm quan văn, hai người này thực chất rất nhiên thiết nhưng gặp nhau là phải đấu khẩu.
" Sao không thể chứ, trước hồi thiếu niên ngươi thất tình uống rượu gọi ta vừa khóc vừa hát bài đoạn tình còn gì "
Mấy người trả lời sai tiếp nhận rượu phạt, Ngọc Tuyết lên tiếng kêu mọi người ở dưới vỗ tay chúc mừng lão đầu vỗ tay vì sự hảo sảng uống rượu phạt của mấy người kia, không khí lúc này hâm nóng vui vẻ hơn hẳn, đây là không khí nàng muốn thấy, nàng muốn bữa tiệc trở nên thật vui vẻ gần giũi thế mới có ý nghĩa.
" Hát hát đi nào "các vị đại thần ở bữa tiệc đồng thanh, người thì tò mò, ngươiif thì muốn xem trò vui của Bạch đại nhân nên ai nấy cũng đồng loạt hô lên bốn từ kia.
Không chịu được áp lực nên vị Bạch đại nhân kia đã đứng lên hát, lúc này rượu vào men say nên một vài lão nhân trạc tuổi lắc lư theo điệu nhạc.
Tuyết nghĩ thầm, nếu Vũ Hiên Viên không nuôi cô nữa thì mở quán ba ở cổ đại có lẽ cũng không tồi.
" Cái gì bằng cái vung, vùng xuống ao.

Đào chẳng thấy, lấy chẳng được?, phần thưởng là một chậu hoa hồng xanh khó thấy trên thế gian, đối với nhi để hoa này khiến cho da dẻ đẹp, làm nước hoa, mỹ phẩm, đối với nam tử vương đường công gianh "khi các tiểu cô nương nghe nàng nói hai mắt sáng chưng khi nghe công dụng làm đẹp của bông hoa các nàng xôn sao cả lên bầu không khí thêm nhộn nhịp.
Một cô nương xinh đẹp mặc áo xanh đứng ra lẽ nào là cá

Cô nương áo tím khác lại đứng ra nói lẽ nào là bóng cây dưới mặt nước
Lúc này Nhàn quý nhân đứng lên đi đến bên cạnh nàng nhỏ giọng
" Không biết muội có thể đoán câu hởi này không? "
" Muội cứ tự nhiên.

"
" Là mặt trăng "
Nàng gật đầu tấm tắc rồi tặng chậu hoa hồng cho Nhàn quý nhân.
Phía bên hình phạt cho hai cô nương kia là múa và đàn, hai cô nương kia nhan sắc xinh đẹp khí chất không phải dạng vừa nên tiết mục họ biểu diễn diễn so với Thanh quý Phi không hơn kém khiến cho cô ta càng thêm hận Tuyết Nhi hơn.
Câu tiếp theo là câu cuối cùng phần thưởng là một cây sáo làm bằng ngọc, cây sáo rất tinh sảo, nàng nghe tiểu tô nói nó là hàng cực phẩm trong cực phẩm nhưng nàng không biết dùng nên mang tới đây vậy, hơn nữa nàng tin tưởng câu hỏi lần này sẽ không có ai trả lời được.
" Câu thứ ba là một con chó và một người đàn ông ở hai bờ sông, khi người đàn ông gọi, chú chó đến bên người đàn ông mà không bị ướt, tại sao?
Người đàn ông trung niên bước ra lẽ nào là cùng bờ, câu trả lời sai
Người khác lại bước ra, lẽ nào chó lên thuyền rồi đến bên người đàn ông, cùng không đúng
Một vị cô nương bước ra lẽ nào là chó biết bay
Không khí buổi tiệc lúc này đã lên cao trào nhưng chẳng có ai đoán được câu đố của nàng, Vũ Hiên Viên ngồi trên đài thú vị nhìn hết thảy tất cả các quan đại thần vị tiểu thư, còn có cả phi tần của hắn bị nàng làm cho phấn khích, phải nói từ trước đến nay đây là buổi yến hội vui nhất hắn từng thấy, không khí sôi dộng, mọi người bộc lộc bản chất, đây là điều mà hắn muốn thấy, Ngọc Tuyết này đem đến cho hắn thật nhiều kinh ngạc đó.

Ngọc Tuyết lên tiếng "nếu không có ai đoán được câu hỏi này vậy thì chiếc sáo này ta sẽ để lại cho người có duyên vậy." câu nói vừa dứt một nam tử áo trắng thần thái phiêu phiêu tuấn lãng, trông rất giống Vũ Hiên Viên nhưng gương mặt lại ôn nhu đứng ra.
"Không biết có thể tiểu đệ đoán câu này của tẩu không?"
Vũ Tuyết nhìn hắn thấy có chút quen mắt nhưng lại không nhớ ra là đã gặp ở đâu, hơn nữa hắn ta gọi nàng là tẩu chắc có lẽ là vương gia nào đó chăng.
"Được chứ."
"Con chó không ướt khi đến bờ sông bên kia với người đàn ông là do sông đóng băng"
Lời hắn vừa dứt cả buổi tiệc như vỡ ào, mọi người xì xào thì ra là thế, thế mà mình không nghĩ ra, một số vị quan đại thần đến bên chắp tay hành lễ với hắn
Thuần Uyên vương gia đúng là tài năng hơn người, chúng thần bái phục
Hắn ta nhàn nhàn hành lễ đáp trả mỉm cười
Vũ Thuần Uyên thì ra hắn là vị vương gia tiểu tô hay kể là phong thái hơn người, khiêm nhường lễ nghĩa không quan tâm đến việc thế sự như người đời đồn đáp ấy sao.
Vũ Hiên Viên nhì thấy hắn ta tâm trang trở nên tốt hơn truyền gọi Vũ Thuần Uyên đến bên cạnh để hàn huyên.
Sau khi đọc xong ba câu đó Ngọc Tuyết không quay trở về chỗ ngồi nàng đến bên cạnh Nhàn quý phi hàn huyên vài tiếng cho đến khi buổi tiệc kết thúc.

Nàng không hề hay biết trong xuất buổi tiệc này có một ánh mắt luôn dõi theo nàng như nhìn ra thứ gì đó sau khi nàng rời đi rồi vị cao nhân kia vuốt chòm râu bạc khẽ than: "Thế gian đúng là thế gian vì một chữ tình ắt có đáng, xem ra lão phu đành phải giúp các ngươi một phen"..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương