Ở chỗ góc khuất, Dạ Diễm đột nhiên dừng lại cuốc bộ, Lam Thiên Vũ không kịp sát bước, cả người đâm sầm vào anh, đặc biệt là chiếc mũi của cô lao thẳng vào ngực anh đau điếng. Có lẽ cơ thể của anh ta toàn là cơ bắp, tại sao nó lại cứng như vậy chứ?

Cô lẩm bẩm và ngước mắt lên, Thiên Vũ chợt nhận ra rằng cô chỉ mới cao đến ngang ngực Dạ Diễm.

Anh cao hơn cô tận hai cái đầu. Cô lập tức nhíu mày. Cao cái gì mà cao chứ.

Dạ Diễm nhìn lại cô bằng ánh mắt nguy hiểm, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía trước. Dạ Diễm chỉ cần ra hiệu nhẹ, các vệ sĩ lập tức rút súng ra đi dọc theo bức tường để phòng vệ, hai người họ chỉ việc đi theo anh.

Những người này dường như được huấn luyện khá tốt, vậy họ là những ai và họ đến từ đâu???

Dạ Diễm dần dần rút lui về phía sau và khéo léo nhắc nhẹ một câu bằng một tiếng Anh: "Hãy nhớ đối xử thật tử tế, không nên quá kiêu ngạo".

"Vâng." Một trong những vệ sĩ cao lớn gật đầu.

"Có bất kỳ lối thoát nào khác không?"

Lam Thiên Vũ chỉ tay về phía bên phải và mọi người đều đi theo Dạ Diễm về hướng đó.

Từ hướng cửa hông đi ra là bãi đậu xe. Dạ Diễm đút chìa khóa với những viên kim cương vỡ vào.

Một chiếc Lamborghini màu đen tự động mở ra từ nhiều chiếc xe sang trọng. Dạ Diễm nhấn lại thêm lần nữa. Một luồng khí thoáng mát được mở ra. Anh nhảy lên và bước đi. Nhảy vào vị trí lái xe.

Lúc này trông anh mới ngầu làm sao.

Lam Thiên Vũ ngớ người ra một lúc. Cô chưa nhìn thấy một chiếc xe cao cấp như vậy bao giờ. Với bộ điều khiển từ xa, nó có thể tự động mở xe với bãi đậu xe tự động. Thật là quá cao cấp và quá xa lạ đối với cô!!!!

"Không thể vào được à?" Giọng điệu lạnh lùng của Dạ Diễm vang lên.

Lam Thiên Vũ ngay lập tức nhảy xuống, được ngồi trong hàng chục triệu chiếc xe sang trọng. Cô đột nhiên cảm thấy mình cũng thật quý phái, thậm chí cô còn ngớ người ra cười một mình.

...

**

Dạ Diễm vừa mới chạy xe đi Bát Quế Phường chợt phát hiện ra mình uống hơi nhiều.

Anh mím chặt môi dưới và cố gắng kiềm chế cơn nóng giận trong anh, anh tăng tốc tốc độ nhanh nhất có thể.

  ...

"Dạ Diễm, bây giờ chỉ có tôi và anh, anh có thể trả lời câu hỏi của tôi không?" Lam Thiên Vũ hỏi, cô canh cánh trong lòng câu hỏi này nãy giờ. Tuy anh chỉ chiến đấu một mình, không có sự hỗ trợ của các vệ sĩ, nhưng anh xử lý nữ sát thủ trong vòng một nốt nhạc. Với những kỹ năng điêu luyện như vậy, nhưng cô chắc chắn không phải là đối thủ của anh.

Vì vậy, cô không thể khiêu khích anh bây giờ.

Dạ Diễm quay lại nhìn cô, ánh sáng lờ mờ trên con đường xuyên qua mái tóc cô, ánh sáng không được rõ ràng cho lắm, vì vậy anh không thể nhìn thấy khuôn mặt cô.

Tuy nhiên, Dạ Diễm vẫn nhìn thấy rất rõ đôi mắt to trong vắt và hơi ngấn nước của cô, đôi mắt này giống như những ngôi sao của đêm mùa hè mà bất cứ ai nhìn vào cũng phải thổn thức.

...

Lam Thiên Vũ cảm nhận thấy đôi mắt của Dạ Diễm có gì đó sai sai, bất giác ngay lập tức cô đưa tay ra bảo vệ ngực mình và cảnh báo Dạ Diễm: "Anh đừng có mà đánh vào tâm trí của tôi, tôi đã có một vị hôn phu rồi đấy, tôi sẽ nhanh chóng kết hôn khoảng mười ngày sau thôi."

"Cô bao nhiêu tuổi rồi? Kết hôn bây giờ không phải là quá sớm sao?" Dạ Diễm nhìn cô có ý trêu chọc.

Thiên Vũ nhìn anh: "Còn anh thì sao chứ?"

Dạ Diễm liếc nhìn gương chiếu hậu, anh thấy không ai đuổi theo mình, anh giảm tốc độ và ra lệnh: " Cô xuống xe đi".

"Có phải là anh không vậy?" Lam Thiên Vũ giận dữ trả lời. "Ít nhất anh hãy đưa tôi đến trung tâm thành phố và để tôi bắt taxi về nhà chứ. Ở đây không có đến một bóng xe, tại sao tôi lại phải xuống ở đây cơ chứ? Nếu những kẻ giết người đó đuổi theo tôi thì phải làm sao?"

"Đó là việc của cô, tôi không quan tâm." Dạ Diễm thờ ơ đáp, lúc này cô ngày càng bực bội hơn. Cô giơ tay và cởi hai nút trên áo, để lộ một bộ ngực đầy gợi cảm và căng mọng.

"Anh......" Lam Thiên Vũ tức giận nghiến răng, tên khốn này, anh đưa cô ra ngoài để rồi để cô lại nơi đây. Thật là đáng trách...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương