Editor: Waveliterature Vietnam

"Thiên Vũ, Thiên Vũ..."

Tiêu Hàn si mê gọi tên Lam Thiên Vũ, nhanh chóng cởi bỏ quần áo của mình...

"Đừng, đừng chạm vào em..."

Theo bản năng Lam Thiên Vũ đẩy Tiêu Hàn ra, cô ý thức được có người đang xâm phạm cơ thể mình nhưng không thể mở mắt nhìn xem người đó là ai, lại càng không có chút sức lực nào để phản kháng lại, chỉ có thể cố gắng từ chối theo bản năng.

"Thiên Vũ đừng sợ, anh sẽ yêu thương em thật nhiều, đừng sợ..."

Tiêu Hàn muốn hôn cô.

"Đừng, Dạ Diễm, tên khốn, đừng chạm vào tôi, cút ra..."Lam Thiên Vũ hoảng sợ bật khóc.

Tiêu Hàn lập tức kinh hãi, anh ta mở to mắt kinh ngạc nhìn cô, vào giờ phút này mà cô lại gọi tên Dạ Diễm.

Anh ta như vừa bị một mũi tên sắc nhọn đâm sâu vào tim, dục vọng khi nãy cũng biến mất không chút dấu vết.

Trong đầu Tiêu Hàn lúc này không ngừng hiện lên hình ảnh Lam Thiên Vũ bị Dạ Diễm chiếm đoạt, một cơn phẫn nộ cùng căm hận cuồn cuộn lên trong lòng. Tiêu Hàn nắm chặt nắm đấm, ánh mắt lóe lên tia hung ác, cắn răng nói, "Dạ Diễm, mày dám cưỡng đoạt cô ấy như vậy, tao sẽ không tha cho mày, tuyệt đối sẽ không để mày được yên."

...

Rất lâu sau Tiêu Hàn mới bình ổn được cảm xúc của mình, dục vọng cũng đã bị ngọn lửa thù hận thiêu rụi, giờ anh ta không còn chút hứng thú nào nữa và cũng đã dần tỉnh rượu. Nhìn thấy bộ dạng hốt hoảng luống cuống của Lam Thiên Vũ, Tiêu Hàn vô cùng đau lòng, thương tiếc nâng gương mặt cô lên áy náy nói: "Xin lỗi em, Thiên Vũ, đều tại anh không tốt, tại anh không bảo vệ được em mới để tên khốn Dạ Diễm làm tổn thương em như vậy, sau này anh sẽ không để tên khốn đó đụng đến em nữa, không bao giờ..."

Tiêu Hàn mặc lại quần áo cho Lam Thiên Vũ, lấy khăn ấm lau mặt cho cô, cởi giày rồi đắp chăn lại cho cô, sau đó anh ta mặc lại quần áo, châm một điếu thuốc, im lặng ngồi cạnh giường chờ cô.

Khói thuốc mờ mịt vẩn vương trong không khí, Tiêu Hàn ngồi đó, tâm sự hỗn loạn như thủy triều cuồn cuộn trong lòng không cách nào dịu xuống. Hình ảnh Dạ Diễm chiếm đoạt Lam Thiên Vũ giống như mũi dao sắc nhọn đâm sâu vào trái tim Tiêu Hàn khiến nó rỉ máu, đau đến nghẹt thở.

Nếu không phải do sơ sót của anh ta thì Lam Thiên Vũ đã không rơi vào tay Dạ Diễm, tất cả đều do anh ta gây ra...

Sau này, Tiêu Hàn nhất định sẽ đối xử với cô thật tốt, bù đắp lại tất cả những gì anh đã nợ cô.

***

Sáng sớm, Lam Thiên Vũ tỉnh giấc, cảm thấy đầu choáng váng nặng nề, hai tay cô ôm lấy đầu, cố gắng chống đỡ cơ thể không còn chút sức lực dậy, cô kiểm tra cơ thể một lượt, nhận thấy quần áo trên người vẫn chỉnh tề không có dấu hiệu bị người khác chạm vào mới có thể thở phào một hơi.

Lam Thiên Vũ thầm trách bản thân quá đa nghi, Tiêu Hàn không giống Dạ Diễm, anh ta rất tôn trọng cô, từ trước tới giờ anh ta chưa từng ép buộc cô làm bất cứ việc gì, cũng sẽ không thừa nước đục thả câu.

Lam Thiên Vũ nghĩ lại hôm qua bản thân còn nổi nóng với Tiêu Hàn, thậm chí là muốn dọn đi làm cho anh ta buồn như vậy, cô cảm thấy rất áy náy, cảm thấy bản thân đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

Sau này cô không được như vậy nữa, hai người họ đã từng có tình cảm với nhau, cho dù anh ta từng phản bội cô nhưng cũng sẽ không làm hại cô.

"Cốc cốc cốc!" Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Lam Thiên Vũ quay đầu hỏi, "Có chuyện gì?"

Một người giúp việc kính cẩn nói: "Cô Lam, tôi tới thay quần áo cho cô."

Lam Thiên Vũ bước tới mở cửa, một chị giúp việc trẻ tuổi đang bưng một bộ quần áo đứng trước cửa, khẽ cười nói: "Đây là bộ quần áo mà cậu chủ Hàn đã bảo tôi chuẩn bị cho cô, nó rất đẹp, cô xem có thích không?"

"Cảm ơn!" Lam Thiên Vũ nhận lấy bộ quần áo, thuận miện hỏi: "Tiêu Hàn đâu?"

"Cậu chủ Hàn đang ở trên boong thuyền chờ cô tới ăn sáng." Chị giúp việc chỉ lên phía trên thuyền.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương