Editor: Waveliterature Vietnam

"Nơi đây vô cùng hoang vắng, em muốn đi đâu?" Tiêu Hàn nhẫn nại khuyên, "Nếu em giận anh thì cứ đánh cứ mắng anh là được, đừng tự dày vò bản thân như vậy."

Lam Thiên Vũ không nói gì, quả thật nơi này vừa tối tăm vừa hẻo lánh, nếu giờ cô xuống xe chắc chắn sẽ rất nguy hiểm, nhưng vừa rồi ở phố tình nhân Lam Thiên Vũ phát hiện Tiêu Hàn âm thầm nhìn cô chằm chằm, nếu lỡ anh ta cứ bám theo cô thì phải làm sao?

Dù sao cô cũng không vương vấn gì, chết cũng không sao nhưng Tiêu Hàn chắc chắn sẽ không bỏ mặc cô, đến lúc đó lại vì cô mà bị thương thì cô thật có lỗi lớn rồi.

"Em đừng tức giận, chuyện chuyển nhà ngày mai hãy bàn tiếp, hôm nay là sinh nhật em em phải vui lên, qua sinh nhật rồi bàn tiếp có được không?" Tiêu Hàn nhẹ nhàng nói.

"Được." Lam Thiên Vũ ngật đầu, không còn cố chấp nữa.

***

Hai người lái xe đến bờ biển Nam Hải, Lam Thiên Vũ nhìn chiếc du thuyền sang trọng trên biển lại không kìm lòng được mà nhớ tới Dạ Diễm, lần đầu cô và anh phát sinh quan hệ là ở trên du thuyền, lúc đó anh đáng sợ giống như một ác ma, tàn nhẫn cướp đi sự trong trắng thuần khiết của cô, mà cô thì cứ như vậy chìm vào cạm bẫy của anh, không có cách nào có thể thoát ra được...

"Em đang nghĩ gì vậy?" Giọng nói ấm áp của Tiêu Hàn vang lên.

Lam Thiên Vũ bừng tỉnh, không yên tâm nói: "Chúng ta đi đâu?"

"Đưa em ra biển." Tiêu Hàn dừng xe trên bờ biển, những người vệ sĩ lái một chiếc mô tô địa hình đến bờ biển, Lam Thiên Vũ bị khung cảnh trước mắt làm cho giật mình...

Một chiếc mô tô địa hình xa xỉ đỗ ở trên bờ biển, trên đầu xe được trang trí bằng những chiếc đèn nhiều màu sắc, lung linh giống như những ngôi sao nơi cuối chân trời. Mười mấy người giúp việc và nhân viên trên thuyền mặc đồng phục màu trắng xếp thành hai hàng ngay ngắn, cúi người xuống chín mươi độ, kính cẩn hô to: "Chào mừng cô Lam, chúc cô sinh nhật vui vẻ!"

"Thiên Vũ..." Tiêu Hàn vòng tay qua eo Lam Thiên Vũ ôm lấy cô từ phía sau, làn môi mỏng mập mờ lướt qua má cô, dịu dàng thì thầm bên tai, "Chúc em sinh nhật vui vẻ! Anh đã chuẩn bị cho em rất nhiều thứ, đêm nay chúng ta sẽ cùng nhau có một đêm thật tuyệt vời ở nơi đây..."

Lam Thiên Vũ hốt hoảng né tránh đôi môi của Tiêu Hàn, căng thẳng nói: "Tiêu Hàn, hay là chúng ta quay về đi."

"Đồ ngốc, hôm nay là sinh nhật của em, anh đã nói là sẽ cùng em mừng sinh nhật, quay về làm gì chứ?" Tiêu Hàn cố ý hôn một cái lên tai cô.

Lam Thiên Vũ đánh vào người Tiêu Hàn một cái muốn thoát khỏi anh ta, Tiêu Hàn cũng rất phong độ lập tức buông cô ra rồi dắt tay cô đi về phía du thuyền.

"Tiêu Hàn, em không khỏe, em muốn quay về..."

Lam Thiên Vũ rút tay lại không muốn đi, câu nói "Một đêm thật tuyệt vời" của Tiêu Hàn làm cô sợ hãi không yên, cô cảm giác anh ta không còn tôn trọng cô như trước đây nữa, trong ánh mắt của anh ta ẩn chứa dục vọng và sự chiếm hữu.

Cô rất sợ, sợ anh ta không khống chế được bản thân mà làm ra chuyện gì đó với cô.

"Sao vậy? Em thấy không khỏe chỗ nào?" Tiêu Hàn ân cần hỏi.

"Em thấy đau bụng, đầu cũng choáng váng..." Lam Thiên Vũ thuận miệng tìm một lý do, "Tiêu Hàn, chúng ta trở về nhé?"

"Nhưng anh đã chuẩn bị xong hết rồi, nếu em thật sự không thích thì chúng ta ăn tối xong rồi hãy về." Tiêu Hàn nhẫn nại thuyết phục cô.

"Em không đói, không muốn ăn." Lam Thiên Vũ cúi đầu nói.

"Nhưng ít nhất em cũng nên ăn bánh kem rồi thổi nến nữa chứ?" Tiêu Hàn cau mày, sắc mặt đã có chút không vui.

Lam Thiên Vũ không có lý do gì để từ chối nữa đành nhẹ giọng nói: "Được."

Sắc mặt Tiêu Hàn đã tốt hẳn lên, anh ta cởi áo khoác lên người Lam Thiên Vũ rồi ôm lấy vai cô quan tâm nói: "Có lẽ vì ở đây gió mạnh, hơi lạnh nên em mới bị choáng váng, lên thuyền em sẽ đỡ ngay."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương