Thượng Công Chúa
-
Chương 119
Ba năm lẻ năm tháng, thời gian như nước chảy qua cầu.
—
Năm Hữu Cùng thứ 27, vừa qua mùng một tết, Trường An lúc này đẹp đẽ rực rỡ.
Lũng Hữu của Đại Ngụy bị một đám quân nhỏ của Nam Man liên tục quấy nhiễu trong ba năm.
Đến mùa xuân này một vị tiểu tướng mới được đề bạt đã chọn cách đào địa đạo để bọc đánh phía sau địch.
Quân Đại Ngụy và quân Nam Man chiến đấu với nhau hơn một tháng liên tục, chiến trường trải dài hơn 10 dặm.
Sau khi ba thủ lĩnh của địch liên tục bị giết thì đám quân Nam Man kia mới không tình nguyện lùi lại, không dám tới quấy rầy biên cảnh Đại Ngụy nữa.
Triều đình nhận được chiến báo thì lập tức vui mừng triệu kiến vị tiểu tướng kia về Trường An nhận phong thưởng.
Đến lúc này triều đình mới biết cái kẻ bò từ binh lính hạng bét lên tới chức tiểu tướng này không phải kẻ vô danh mà chính là Tam Lang của Trường An Dương thị là Dương Tự đã lâu không nghe tin.
Lúc triều đình nghiên cứu việc cấp cho Dương Tự chức tướng quân nào thì hắn đã triệu tập binh mã từ Lũng Hữu về Trường An.
Lúc còn cách Trường An mấy mươi dặm hắn để quân đội hạ doanh đóng quân.
Đương nhiên dưới tình huống bình thường thì binh mã này chỉ để phô trương thanh thế chứ không thể tiến vào Trường An.
Người có thể vào thành chỉ có mình Dương Tự.
Màn đêm buông xuống, Dương Tự ở trong lều trại bị đám tướng sĩ vui vẻ chuốc say.
Tuy tửu lượng của hắn tốt nhưng không chịu nổi bị nhiều người mời như thế.
Các tướng sĩ đều uống đến say khướt, Dương Tự cũng say, đầu hắn đau muốn nứt ra nhưng tinh thần lại cực kỳ phấn chấn.
Bốn năm chưa từng về Trường An, chưa từng thấy cha mẹ, hiện giờ hắn áo gấm về quê sao có thể không vui mừng?
Dương Tự say đến lu bù leo lên ngựa, không để ý tới cả doanh uống say khướt mà cưỡi ngựa theo cảm giác kích động này mà phóng nhanh về phía nam, chạy vào Trường An.
Lúc sắp hừng đông con ngựa của hắn mệt nên bước chậm lại, Dương Tự chống tay lên trán, bực bội phân cao thấp với con ngựa của mình.
Dưới nắng sớm một người một ngựa ẩu đả, kết thúc tình huống cực kỳ khôi hài đó là Dương Tự bị ném xuống ngựa.
Dương Tự bị ngựa đá xuống đất, còn con ngựa của hắn thì hưng phấn hý vang một tiếng sau đó tung gót sắt chạy rõ xa, ném mình hắn ở nơi hoang vu.
Hắn rủa thầm một tiếng rồi đỡ đầu bò dậy, nghiêng ngả lảo đảo bước đi.
Không đi được bao lâu hắn đã ngã bên một dòng suối nhỏ, nửa người nhúng vào nước, nhắm mắt ngủ đến bất tỉnh nhân sự.
Lúc trời sáng có hai anh em nhà nọ từ một con đường khác đi tới chỗ này.
Nước suối róc rách, cảnh xuân tươi đẹp, nhưng bên suối lại có một nam tử ngã nửa người vào lòng suối.
Người em gái không màng anh mình ngăn cản đã nhảy xuống ngựa tới gần kiểm tra nam tử đang ngủ như chết kia.
Dương Tự phải nói là anh tuấn, lại mang theo vài phần lãnh khốc.
Lúc này hắn uống say nên mặt cũng đỏ lên, bản thân thì ngủ đến u mê.
Tuy nhiên vì thói quen cảnh giác nhiều năm nên khi thấy có người tới gần hắn lập tức sờ đao.
Đáng tiếc đao bên hông của hắn đã bị thua lúc uống rượu tối qua nên hắn không sờ được gì, chỉ đành duỗi tay túm chặt lấy tay nữ tử đang đến gần mình.
Thiếu nữ ăn đau kêu một tiếng sau đó nhẹ nhàng gọi: “Lang quân, lang quân? Ngươi làm sao vậy? Uống say sao? Ta không phải người xấu, ta và huynh trưởng đến Trường An, huynh trưởng của ta đến tham gia kỳ thi mùa xuân.”
Lúc này anh trai nàng ta cất giọng như chuông vỡ: “Hiểu Thuyền! Người này vừa thấy đã biết hung dữ, muội kệ hắn, chúng ta lên đường thôi.”
Dương Tự mơ hồ mở mắt nhìn thoáng qua lại mơ hồ thấy hình dáng của một thiếu nữ mặc áo màu vàng, không phải binh lính, cũng không phải kẻ địch trên chiến trường.
Thế này hắn mới xuôi xuôi mà mơ hồ buông lỏng.
Bất chợt hắn thấy thiếu nữ kia uyển chuyển cười với mình, sau đó lại nhẹ giọng trấn an hắn.
Trong lúc say khướt Dương Tự nghĩ giọng mềm thế này, giống như đang hát vậy.
Vì thế hắn buông tay nàng ra, đầu ngả về sau ngủ tiếp.
—
Ngôn Tam Lang không có cách nào đành đỡ Dương Tự lên ngựa của bọn họ dưới sự năn nỉ của em gái.
Lang quân kia nằm trên ngựa của hắn, còn bản thân hắn thì cầm dây cương vừa đi vừa nói chuyện phiếm với Ngôn Hiểu Chu.
Dương Tự nằm trên lưng ngựa xóc nảy, nửa ngủ nửa tỉnh nghe bọn họ nói chuyện.
Nhưng tinh thần hắn quá mệt nên không muốn mở mắt.
Trên con đường núi Ngôn Tam Lang đang dạy dỗ em gái nhà hắn: “Muội thật là, xen vào việc người khác làm gì? Ai biết hắn là người tốt hay xấu? Nếu hắn là cường đạo hay phỉ tặc thì sao?”
Ngôn Hiểu Chu nghịch ngợm cười nói: “Thế nên muội mới dùng dây thừng trói hắn lại kìa.”
Nàng lại làm nũng với anh trai: “Chúng ta đưa hắn tới trạm dịch gần nhất để hắn nghỉ ngơi ở đó là được mà.
Ca ca sao có thể thấy chết không cứu chứ? Vạn nhất vị lang quân này có việc gấp gì đó, hoặc có việc khó xử mà chúng ta lại mặc kệ vậy không phải sẽ chậm trễ người ta ư?”
Ngôn Tam Lang nghiêng đầu nhìn em gái nhà mình.
Nàng đang đúng độ tuổi niên hoa 17-18 đẹp nhất.
Nàng có da như tuyết, eo như liễu, dung mạo như mặt trời mùa xuân, lúc cười đôi mắt cong cong, con ngươi đen nhánh trong suốt.
Bất kể là bề ngoài hay khí chất trong sáng trên người nàng đều cực kỳ hấp dẫn nam tử.
Ngôn Tam Lang cùng em gái một đường từ phương nam lên phía bắc này đã quen nhìn ánh mắt ái mộ của nam nhân dành cho em gái hắn.
Thế nên hắn cực kỳ khẩn trương, trong lòng âm thầm hối hận không nên mang nàng theo làm gì.
Hoặc hắn nên bảo anh cả đi cùng mới tốt.
Ngôn Hiểu Chu cười khanh khách nói: “Tam ca, muội cảm thấy huynh lại đang lặng lẽ mắng muội trong lòng rồi.”
Ngôn Tam Lang bị dọa nhảy dựng, sau đó chối phắt: “Không có! Sao muội giống nhị ca thế, người khác không làm gì muội đã lải nhải.
Đừng có mà như thế, không đáng yêu tẹo nào hết.”
Ngôn Hiểu Chu mím môi nhịn cười nghĩ thầm giống anh hai thì có gì không tốt.
Nhưng mà ——
Nàng có chút buồn bã, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Nhưng đã 5 năm muội chưa gặp nhị ca.
Giờ huynh ấy cũng không ở Trường An.”
Ngôn Tam Lang cũng vì lời này mà trầm hẳn, nhưng dù sao hắn làm anh nên nhanh chóng định thần đi an ủi em gái: “Không phải nhị ca đã nói với chúng ta rồi ư? Huynh ấy bảo chúng ta ngoan ngoãn ở Trường An rồi năm nay huynh ấy nhất định sẽ trở về.”
Trong lòng hắn có chuyện còn chưa nói với em gái: Lần này tới Trường An một là vì khoa khảo của hắn, còn một việc nữa là đợi nhị ca về sẽ giúp tìm cho nàng một hôn sự thật tốt ở Trường An.
Lĩnh Nam không có người nào ra hồn, nếu sau này anh hai nhà hắn ở Trường An lâu dàu thì em út gả tới Trường An sẽ có hỗ trợ, người một nhà bọn họ cũng yên tâm.
—
Lúc Dương Tự hoàn toàn tỉnh rượu thì đã đến hoàng hôn của ngày này.
Hắn đi chân trần, trầm mặt đứng trong gian phòng của trạm dịch mà suy nghĩ nhưng chỉ mơ hồ nhớ rõ hai anh em đã giúp hắn cứ nói mãi cả đoạn đường, cái gì mà anh hai với anh cả, chả có ý nghĩa gì.
Nhưng hắn nhớ rõ vị nương tử kia nói chuyện cực ôn nhu.
Sau khi suy nghĩ nửa ngày không nhớ tới cái gì có ích thế là hắn dứt khoát quên việc này đi.
Hắn xuống lầu nhìn thấy tiểu nhị thì chào hỏi, mượn ngựa của đối phương sau đó vào Trường An.
Lần này có lẽ hắn sẽ ở lại Trường An tầm nửa năm.
Một phần vì lão hoàng đế đề phòng nên sẽ không để hắn tới biên quan ngay, một mặt khác là vì Đan Dương công chúa có lẽ sắp gả cho người ta.
—
Quần áo cưới của công chúa là do Thiếu Phủ Giám dệt ra.
Vào mùa xuân một năm này Thiếu Phủ Giám và Lễ Bộ bắt đầu chuẩn bị hôn sự của Đan Dương công chúa.
Nếu không có gì ngoài ý muốn thì Đan Dương công chúa sẽ gả chồng vào tháng 9 năm nay.
Trong nửa năm ấy bọn họ sẽ phải chuẩn bị hôn sự cho nàng, sửa chữa phủ công chúa, thời gian coi như miễn cưỡng đủ.
Dương Tự trở về Trường An một ngày thì có đến nửa ngày ở Đông Cung.
Hắn tò mò chuyện của Đan Dương công chúa, không biết người nàng chọn làm phò mã là ai.
Nhiều năm nay có nhiều việc đã thay đổi.
Ví như Thái Tử hiện giờ luôn đi theo hoàng đế học tập đạo làm vua.
Hộ Bộ tuy lại trở lại trong tay hắn nhưng lần này hắn cẩn thận hơn nhiều, cũng không nhúng tay vào mọi việc như trước kia nữa.
Hoặc ví như kẻ đang nổi bật nhất Trường An hiện tại chính là Tần Vương.
Nhưng tuy đắc thế, mấy năm nay thế lực sau lưng hắn lại bị áp chế nhiều hơn khi Dương Tự rời đi.
Mà những kẻ ra sức nhiều nhất trong đó chính là những đại thân xuất thân bần hàn hiện tại đã nối với nhau thành một sợi dây.
Tần Vương tuy phong quang nhưng mỗi ngày phải chịu một đống chất vấn cũng rất đau đầu.
Còn Mộ Vãn Diêu…… Mấy năm nay nàng làm việc cũng trầm ổn hơn nhiều, cũng an tĩnh hơn.
Hiện giờ Thái Tử không giống năm đó nói một không hai, Mộ Vãn Diêu cũng không muốn mọi chuyện nổi bật giống năm đó.
Nàng ủng hộ đám thần tử nhà nghèo trong triều nhưng thủ đoạn uyển chuyển ôn hòa hơn nhiều.
Ấy vậy mà quyền thế của nàng lại tăng lên, trong khoảng thời gian ngắn không người nào dám cùng nàng tranh chấp.
Đan Dương công chúa cơ bản đã vững chân ở Trường An, vì thế nàng cũng nghĩ tới hôn sự của bản thân.
Tuy Dương Tự tiếc nuối vì Mộ Vãn Diêu rốt cuộc không đi được tới cùng với Ngôn Thượng nhưng rốt cuộc nàng cũng sắp gả chồng nên từ đáy lòng hắn vẫn vui cho nàng.
Vì thế vừa về Trường An chưa được hai ngày hắn đã tới chỗ nàng xin rượu.
—
Trong chính sảnh của phủ công chúa, Mộ Vãn Diêu cười tươi mời Dương Tự ngồi xuống sau đó mời hắn nhấm nháp rượu ngon mình mới có được.
Hai người nói đùa, tuy không giống như khi còn nhỏ hơn nữa đã nhiều năm không gặp nhưng hiện tại quan hệ của hai người vẫn rất tốt.
Quan hệ của nàng với Thái Tử vẫn luôn lạnh băng nhưng nàng và Dương Tự lại chẳng sao hết.
Mộ Vãn Diêu quan sát Dương Tự, thấy khuôn mặt hắn cương nghị hơn nhiều, dáng người cũng thẳng tắp hơn trước.
Hiện tại khí thế của hắn nguy nga, không còn vẻ tùy ý của thiếu niên mà thêm phần chín chắn của một vị tướng quân đi ra từ chiến trường.
Đột nhiên Dương Tự nghiêng đầu đạm mạc hỏi nàng: “Vị kia là phò mã sắp cưới của ngươi hả?”
Mộ Vãn Diêu nhìn theo ánh mắt Dương Tự thì thấy trong đình việc đầy cánh hoa bay có một vị lang quân trẻ tuổi đang được đám thị nữ dẫn vào.
—
Bùi Khuynh được công chúa giới thiệu xong thì cung kính ngồi xuống phía sau nàng.
Hắn biết Dương Tam Lang là nhân vật nào nên cố áp khẩn trương trong lòng và mỉm cười bắt chuyện với vị lang quân này: “Nghe nói Tam Lang và điện hạ là thanh mai trúc mã, hẳn ngài đặc biệt vì hôn sự của điện hạ mà trở về đúng không? Tam Lang và điện hạ có cảm tình tốt như thế khiến mỗ cực kỳ hâm mộ.”
Dương Tự lãnh đạm liếc Mộ Vãn Diêu một cái.
Mộ Vãn Diêu phe phẩy chén rượu trong tay, khóe môi mang theo ý cười không thèm để ý.
Dương Tam Lang liếc một cái nàng mới quay đầu lại nói: “Bùi Khuynh, ngươi rót cho Dương tam một chén rượu, hắn không rượu không vui, muốn hắn vui thì phải cho hắn uống rượu mới được.”
Bùi Khuynh theo bản năng cảm thấy Dương Tự không thích mình nên hắn cố nén cảm giác lạnh lẽo trong lòng mà cười đáp vâng.
Sau đó Dương Tự ở lại ăn cơm.
Chỉ thấy ánh mắt Bùi Khuynh vẫn luôn đặt trên người Mộ Vãn Diêu, nàng muốn cái gì hắn đều có thể kịp thời phát hiện.
Một chén rượu, đồ ăn đều được hắn đặt gần tầm tay của nàng.
Dương Tự mắt lạnh nhìn cảnh này, còn Bùi Khuynh thì có lẽ vẫn muốn làm thân với hắn nhưng lại bị một cỗ khí chất lạnh lẽo trên người hắn ép tới độ có vài phần khó xử.
Người trẻ tuổi xuất thân thư sinh này không được tự nhiên mà nhìn Mộ Vãn Diêu vài lần.
Nàng thấy thế thì chỉ cười nói với Dương Tự: “Ngươi đừng có bắt nạt Bùi Khuynh.”
Dương Tự cười nhạt.
Nhưng ăn cơm xong hắn lại duỗi tay ra ngoài đạm mạc nói với kẻ kia: “Đi ra ngoài.”
Bùi Khuynh cứng người, nhìn Mộ Vãn Diêu chỉ thấy nàng vẫn giữ ý cười, mắt híp lại lộ ra vài phần lười biếng tùy ý nói: “Đi xuống đi.”
—
Trong sảnh chỉ còn lại Dương Tự và Mộ Vãn Diêu.
Dương Tự cũng không khách khí hỏi: “Đây là phò mã ngươi lựa chọn à? Ngươi mù hả?”
Mộ Vãn Diêu không chút để ý nói: “Có gì không tốt? Hắn nghe lời ta, ngoan ngoãn, hiểu chuyện, bảo hắn đi hướng đông thì hắn tuyệt đối không đi hướng tây, mọi chuyện đều nghe theo ta, đôi mắt vĩnh viễn đặt trên người ta.
Hắn cũng nỗ lực giao tiếp với mọi người xung quanh ta, cho dù ngươi trưng cái mặt thối của ngươi ra hắn cũng vẫn nhịn còn gì.
Phò mã tốt như thế tìm ở đâu ra?”
Sắc mặt Dương Tự càng lạnh hơn nói: “Ngươi kén phò mã hay chọn con rối, hay dưỡng trai lơ?”
Mộ Vãn Diêu nhìn hắn, Dương Tự cũng nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt lạnh lẽo đối diện với đôi mắt ngậm nước của nàng một hồi lâu cuối cùng hắn vẫn phải xuống nước trước và nói: “Rốt cuộc ngươi đang làm cái gì?”
Mộ Vãn Diêu lắc chén rượu không nói gì.
Dương Tự cảm thấy Bùi Khuynh không tốt, nàng lại cảm thấy cũng được.
Bùi Khuynh xuất thân nhà nghèo, từ khoa khảo tới giờ nàng đều khống chế hắn trong tay.
Hiện tại nàng đang tranh thủ tiếng nói ở Lại Bộ để sắp xếp hắn đi vào.
Nếu Bùi Khuynh có thể can thiệp vào khoa khảo mỗi năm vậy người nàng có thể dùng được cũng càng nhiều hơn.
Chỉ là Bùi Khuynh còn trẻ, nếu muốn vào Lại Bộ làm Viên Ngoại Lang thì sẽ phải phí rất nhiều tinh lực.
Nhưng nếu Bùi Khuynh có thể làm phò mã…… thì cái chức Lại Bộ Viên Ngoại Lang này chả có gì không ổn.
Nói đến cùng vẫn là vì quyền thế.
Hơn nữa cùng nhà nghèo liên hôn cũng tiện cho Mộ Vãn Diêu tỏ thái độ với những người cùng hoàn cảnh.
Mộ Vãn Diêu đem hôn nhân của mình ra làm công cụ đùa bỡn chính trị, giống như cưỡi ngựa xem hoa.
Nhưng Dương Tự tuy không biết mục đích của nàng lại vẫn có thể nhìn ra thái độ thờ ơ đối với hôn nhân của nàng, vì thế hắn không khỏi tức giận.
Dương Tự hạ giọng nói: “Năm đó lúc ta rời khỏi Trường An ngươi đâu phải bộ dạng này.
Mấy năm nay ngươi càng sống càng tệ hả? Thành hôn là chuyện cả đời, ngươi định cứ thế tùy tiện cho qua sao?”
Mộ Vãn Diêu hỏi lại: “Có cái gì không tốt? Bùi Khuynh rất nghe lời, cũng rất yêu ta.
Ngươi chỉ không hiểu biết hắn, nếu hiểu rồi ngươi sẽ biết phò mã này của ta thực không tồi.”
Dương Tự lại không cho là đúng: “Ta thấy mắt hắn đều nhìn ngươi nhưng ta lại chẳng thấy ngươi nhìn hắn lần nào.
Ngươi có biết lúc ngươi nhìn hắn ánh mắt đều chỉ tùy ý xẹt qua không?”
Mộ Vãn Diêu cãi: “Nói bậy.
Ta có nghiêm túc nhìn hắn, không bằng ngươi gọi Bùi Khuynh tới để ta nghiêm túc nhìn một lần cho ngươi xem nhé?”
Dương Tự đạm mạc nói: “Nhưng lúc ngươi nhìn hắn trong lòng lại nghĩ tới ai?”
Mộ Vãn Diêu quay mặt đi, trên khuôn mặt nàng lúc này có chút lạnh, trong mắt còn mang theo ba phần cười.
Nàng hỏi lại: “Ta nghĩ ai chứ?”
Người khác không dám nói nhưng Dương Tự trước nay không sợ tiểu nha đầu thối này thế nên lập tức nói: “Ngươi nghĩ tới cái kẻ cực kỳ giống Bùi Khuynh chứ còn ai.”
Mộ Vãn Diêu ngẩn ra, Hạ Dung đứng ngoài hành lang nghe thấy Dương Tam Lang huỵch toẹt thẳng như vậy thì lập tức sốt ruột.
Nàng sợ công chúa sẽ xốc bàn, trong ba năm nay không ai trong bọn họ dám nhắc tới người kia trước mặt nàng…… Sao Dương Tam Lang phải làm thế?
Nhưng Mộ Vãn Diêu cũng không tức giận, nàng chống cằm, như nghĩ gì đó mà nhìn cảnh xuân ngoài cửa sổ.
Nàng tùy ý nói: “Thế thì sao? Nói không chừng thẩm mỹ của ta chính là như vậy, chỉ thích người như thế.
Ta muốn một kẻ ngoan ngoãn nghe lời.”
Dương Tự trào phúng nói: “Chút tình cảm mãnh liệt còn không có thì thích cái nỗi gì?”
Mộ Vãn Diêu vốn không muốn phát hỏa, ba năm này nàng rất ít khi cáu giận nhưng Dương Tự cứ khiêu khích nàng hết lần này đến lần khác cuối cùng nàng cũng nổi giận chỉ tay ra cửa: “Ngươi cút ngay! Cái này liên quan quái gì tới ngươi, mà ngươi thì biết cái gì?!”
Dương Tự chưa bao giờ để ý việc này, vừa bị đuổi hắn đã đứng phắt dậy đi ra ngoài, trước đó còn kịp móc mỉa nàng: “Ta không hiểu ngày tháng chắp vá này của ngươi.
Tốt xấu gì cũng là công chúa, đến thứ mình muốn cũng không chiếm được thì tính là cái gì?”
Mộ Vãn Diêu tức giận đến cực điểm, nàng cao giọng gọi Phương Đồng và đám hộ vệ tới để ném tên này ra ngoài, không cho hắn tới nữa.
Nàng và Dương Tam Lang đứng ở hai đầu hành lang mắng mỏ đối phương túi bụi.
Nàng hận đến nỗi không thể tự mình vác gậy đuổi đánh Dương Tam Lang ra ngoài thì hắn mới chịu đi.
—
Mộ Vãn Diêu và Dương Tự khắc khẩu một hồi mới thở phì phì mà đóng cửa trở về phòng, không cho bất kỳ kẻ nào quấy rầy.
Hạ Dung và Phương Đồng vốn dựa vào hành lang xem diễn lúc này lại bà tám nói: “Điện hạ giống như lại có sức sống rồi.”
Phương Đồng “Ừ” một tiếng.
Hạ Dung lại có chút vui mừng nói: “Xem ra điện hạ của chúng ta vẫn thích hợp ở chung với người như Dương Tam Lang.
Ngài ấy nên tới cửa nhiều hơn, cùng điện hạ cãi cọ một trận như thế điện hạ mới không cô đơn một mình như ngày thường.”
Phương Đồng thở dài.
Hạ Dung nói thầm: “Nói là tuyển phò mã nhưng điện hạ còn không chịu để phò mã ở lại trong phủ qua đêm, cùng…… Cùng người trước kia quả là không giống nhau.”
—
Mộ Vãn Diêu cũng không để ý tới Dương Tự.
Dương Tự chướng mắt chuyện nàng chọn phò mã nhưng đây là chuyện của nàng chứ không phải hắn thế nên hắn không vui thì cũng kệ.
Chẳng qua có lẽ chịu ảnh hưởng của Dương Tự nên lúc nhìn Bùi Khuynh Mộ Vãn Diêu lại càng thêm không vui.
Nàng có thể cùng Bùi Khuynh nói chuyện công việc, nhưng sau đó nàng lập tức muốn đuổi tên kia đi, để mình được yên thân…… Nàng cảm thấy ở một mình tốt hơn trong phủ có thêm một nam nhân.
Mộ Vãn Diêu hoài nghi mình có tật xấu gì đó nhưng nàng cũng không có chỗ nào không vui cả, chẳng qua chuyện này không tốt cũng không xấu mà thôi.
Một ngày này, Mộ Vãn Diêu mới từ bên ngoài trở về lại thấy Bùi Khuynh đến phủ công chúa.
Thần sắc nàng lãnh đạm, lúc xuống xe thấy tên kia một cái là nàng xách váy đi ngay lên bậc thang.
Từ biểu tình của nàng Bùi Khuynh cũng biết tâm tình nàng hôm nay không tốt lắm, hẳn là vừa cãi nhau với vị đại thần nào đó.
Bùi Khuynh đang do dự thì Mộ Vãn Diêu đã xoay mặt nhìn hắn nói: “Có chuyện gì thì nói nhanh lên, hôm nay ta hơi mệt, không giữ ngươi lại ăn tối đâu.”
Bùi Khuynh lôi một thiếu niên mặc áo vải phía sau mình ra ôn nhu nói: “Là thế này, thần và vị lang quân này mới quen biết, lại cảm thấy tài học của hắn rất tốt nên hẳn sẽ có tên trên bảng vàng mùa xuân này.
Thần muốn mang hắn tới bái kiến điện hạ một phen.”
Hắn nói uyển chuyển như thế nhưng Mộ Vãn Diêu lại biết ý hắn là muốn giúp đối phương đưa Hành Quyển.
Khóe môi nàng cong lên, có lệ nói: “Ngươi cũng là đại quan triều đình, dùng danh nghĩa của ta đi tìm Lại Bộ thượng thư là được, loại việc nhỏ này không cần phiền ta.”
Thiếu niên phía sau Bùi Khuynh chật vật và xấu hổ.
Hắn có thể nghe ra công chúa cũng không để bụng chuyện này.
Còn Bùi Khuynh cũng xấu hổ vì thái độ của nàng bởi vì thế này thì những bảo đảm của hắn với người ta trước đó quả là buồn cười.
Hắn tiến lên một bước, đi theo Mộ Vãn Diêu cố tranh thủ nói: “Điện hạ, hắn là tài tử nổi danh của Nam Dương, điện hạ thật sự không muốn hỏi một chút ư……”
Mộ Vãn Diêu đứng ở bậc thang, bước chân đột nhiên dừng lại.
Vừa nghe thấy hai chữ “Nam Dương” thì ma xui quỷ khiến thế nào nàng lại không bước nữa.
Có lẽ vì lời của Dương Tự có ảnh hưởng tới nàng hoặc có lẽ vì chiều nay nàng có uống chút rượu nên lúc này nàng không đi nữa mà quay người nhìn thiếu niên đang hậm hực kia.
Khóe môi nàng mang theo ý cười, giống như cố ý trêu đùa đối phương, lại giống như tò mò mà hỏi: “Nam Dương tài tử hả? Vậy ngươi có quen một người tên Ngôn Thượng không?”
Ánh mắt Bùi Khuynh cứng lại, hắn nhìn về phía Mộ Vãn Diêu còn nàng lại giống như thật sự tò mò, tươi cười mà tỏ vẻ chẳng sao cả.
Thiếu niên kia thì mờ mịt, chưa kịp hoàn hồn đã thấy Mộ Vãn Diêu thuận miệng nói: “Chính là huyện lệnh huyện Nhương ở Nam Dương đó……”
Thiếu niên lang quân bừng tỉnh đáp: “Điện hạ nói đến Ngôn lang có tiếng “trung thần thanh liêm” ư? Là phủ quân Ngôn Tố Thần của chúng ta ư?”
Mộ Vãn Diêu: “……”
Ánh mắt nàng ngưng lại, bật cười hỏi: “Đúng.
Chính là hắn.
Sao, danh tiếng của hắn rất lớn ư?”
Tươi cười trên mặt Bùi Khuynh đã cực kỳ miễn cưỡng.
Hắn buông tay áo, nhìn Mộ Vãn Diêu nhưng đôi mắt đen như mực của nàng lại chỉ nhìn chằm chằm thiếu niên phía sau hắn.
Thiếu niên kia nói bằng giọng khen ngợi: “Phủ quân của chúng ta đương nhiên danh tiếng cực lớn.
Điện hạ không biết chứ hiện tại quan học của Nam Dương cực thịnh, đã vượt qua học đường bình thường, mà đó đều là do công lao của phủ quân.
Ngài ấy không những mời danh sư cho chúng ta mà còn xây học đường vỡ lòng, tự mình soạn sách.
Một người xuất thân bần hàn như thần không có lộ phí lên Trường An ngài ấy cũng sẽ giúp đỡ……”
Mộ Vãn Diêu nhìn chằm chằm biểu tình trên mặt thiếu niên kia sau đó lộ ra tươi cười nói: “Ở lại dùng bữa tối đi.”
—
Thiếu niên được Bùi Khuynh dẫn đến rõ ràng cảm nhận được hứng thú của công chúa điện hạ với phủ quân của Nam Dương.
Hắn muốn nhờ nàng đưa Hành Quyển, muốn gia nhập thế lực của nàng thì đương nhiên phải lấy lòng nàng.
Thế nên trong bữa tối, dù vị Bùi lang kia vài lần ám chỉ hắn đừng nói nữa nhưng chỉ cần công chúa nguyện ý nghe thì hắn sẽ vắt hết óc nghĩ tới đủ loại chuyện của phủ quân nhà mình.
Sau khi ăn xong Mộ Vãn Diêu vẫn không định kết thúc câu chuyện.
Nàng chống cằm, trong mắt là ánh sáng rực rỡ, thậm chí bị thiếu niên kia chọc cười.
Nàng cười hỏi: “Thật sao? Ngươi thật sự đã gặp hắn? Chẳng lẽ hắn còn đến dạy các ngươi đọc sách ư? Không thể nào, hắn hẳn không có bản lĩnh đó mới đúng.”
Thiếu niên kích động nói: “Sao có thể làm phiền phủ quân dạy chúng ta đọc sách chứ? Chẳng qua có một lần ngài ấy tới học đường, mọi người đều chạy ra xem, thần ở trong đám người có nhìn thoáng qua.
Điện hạ và phủ quân hẳn là người quen cũ đúng không? Vậy điện hạ đương nhiên biết phong thái của ngài ấy, thật là…… Khí độ kia quả là không còn gì để chê.”
Mộ Vãn Diêu đỏ mặt, nàng có chút ngượng ngùng mà rũ hàng mi dài, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng nói: “Hắn lớn lên rất đẹp.”
Thiếu niên nói: “Điện hạ hẳn cũng biết Thứ Sử Nam Dương là ai đúng không? Đó là người xuất thân Khương thị nổi danh ở Nam Dương.
Ông ta muốn gả nữ nhi cho phủ quân nhưng sau khi hàn huyên một đêm đến ngày hôm sau Thứ Sử phải hổ thẹn nói nữ nhi nhà mình không xứng với phủ quân.”
Mộ Vãn Diêu hé miệng cười, ánh sáng trong mắt nàng càng rực rỡ hơn.
Nàng hỏi: “Cho nên ngươi đã thật sự gặp hắn?”
Thiếu niên vội xác nhận: “Đã gặp, thần đã gặp! Không những thế thần còn nói chuyện với ngài ấy rồi.”
Mộ Vãn Diêu hỏi: “Có phải giọng hắn rất êm tai không? Vừa trầm thấp vừa ôn nhu, giống như cùng ngươi thì thầm, giống như gió xuân thổi qua đúng không?”
Thiếu niên cười nói: “Có lẽ thế.
Thần chưa từng thấy phủ quân cao giọng nói chuyện bao giờ.”
Mộ Vãn Diêu tiếp lời: “Hắn vốn không cao giọng nói chuyện bao giờ! Bởi vì hắn được dạy rất tốt, ít khi tức giận.
Hơn nữa dù ngươi chọc hắn tức giận cũng không sao, rất ít khi hắn không cho người khác mặt mũi.
Ngươi làm sai chuyện thì hắn chỉ nhìn ngươi, đặc biệt bất đắc dĩ mà thở dài một hơi giống như thế này ——”
Mộ Vãn Diêu nhắm mắt, trong chốc lát nàng mở mắt ra thì khí chất cả người đã trở nên cực kỳ ôn nhu.
Ánh mắt nàng nhìn hai người trong phòng, nhẹ nhàng mà thở dài giống một đoàn sương mù thổi bay qua.
Thiếu niên kia nói: “Thần chưa thấy ngài ấy thở dài bao giờ.”
Mộ Vãn Diêu không vui, cảm thấy hắn biết quá ít.
Nhưng nàng vẫn rất có hứng thú cùng hắn nói chuyện: “Vậy ngươi đã thấy bộ dáng hắn ngây người chưa?”
Thiếu niên suy nghĩ nửa ngày mới reo lên: “Có một lần! Có một lần thần đến học đường thấy phủ quân đang đứng ngoài học xá, các lão sư đã đi rồi nhưng ngài ấy vẫn đứng đó bất động, hẳn là đang ngẩn người.”
Mặt Mộ Vãn Diêu lại càng nôn nóng hơn, nàng cười nói: “Lúc hắn ngây người có phải thực dễ chọc hay không? Hắn nhìn trời, cứ thê mê mang mà đứng nửa ngày.
Cả người hắn mơ hồ, sau đó ngươi sẽ lại nghe thấy hắn thở dài một cái, nhưng không phải cái loại thở dài bất đắc dĩ nữa…… Ta rất thích nhìn bộ dạng hắn thất thần.”
Như thế như thế, như vậy như vậy.
Cả một đêm, Mộ Vãn Diêu cùng thiếu niên kia trò chuyện với nhau thật vui.
Ở giữa lúc đó Bùi Khuynh cáo lui nhưng nàng cũng chẳng quan tâm.
Dù sao nàng cũng là công chúa, nàng muốn thế nào thì thế ấy.
Chỉ có Bùi Khuynh là bắt đầu bất an…… Bắt đầu cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra.
—
Mộ Vãn Diêu và thiếu niên kia nói chuyện cả đêm, lúc trời tối rồi nàng còn mời đối phương ngủ lại.
Ngày tiếp theo nàng chủ động giúp hắn đưa Hành Quyển.
Đáng tiếc thiếu niên này không biết quá nhiều việc về Ngôn Thượng nên nàng không thể từ hắn biết thêm nhiều hơn, hứng thú cũng nhanh chóng tan đi.
Ban đêm Mộ Vãn Diêu ngồi một mình trong phủ uống rượu, Hạ Dung tới báo với nàng: “Bùi lang cầu kiến điện hạ.”
Mộ Vãn Diêu nhíu mày nói: “Không có việc quan trọng thì không gặp.”
Vì thế Hạ Dung đi ra ngoài một chuyến, lúc trở về nàng ta thấy công chúa còn đang tự uống rượu.
Hạ Dung quỳ gối bệnh cạnh nàng, chần chờ một lát rồi vẫn khuyên nhủ: “Điện hạ sắp thành thân rồi sao có thể cứ lạnh nhạt với Bùi lang mãi thế?”
Mộ Vãn Diêu không quay đầu lại nói: “Hắn cho ngươi tiền, hay hối lộ để ngươi nói tốt cho hắn trước mặt ta hả?”
Hạ Dung hổ thẹn giải thích: “…… Không có.
Bùi lang mà làm thế thì nô tỳ cũng không dám nhận.
Nhưng nô tỳ đồng tình với hắn, nên mới muốn nói vài lời.”
Mộ Vãn Diêu lẩm bẩm một câu: “Ngôn Thượng chưa bao giờ như vậy.”
Hạ Dung giật mình, gần như cho rằng mình nghe nhầm.
Ánh trăng ngoài cửa sổ mênh mông chiếu vào, vừa lạnh vừa mê mang phô ra trên người Mộ Vãn Diêu.
Hạ Dung nhìn công chúa rồi nói: “Gần đây điện hạ thường xuyên nhắc tới Ngôn Nhị Lang.”
Mộ Vãn Diêu không nói gì.
Hạ Dung tiếp tục: “Nô tỳ không hiểu…… Năm đó sau chuyện kia ngài không hận Ngôn Nhị Lang sao? Sao bây giờ…… Ngày đó vị lang quân kia nói đến Ngôn Nhị Lang khiến ngài vui sướng, mấy năm nay nô tỳ chưa bao giờ thấy điện hạ vui vẻ như thế.
Sắc mặt Bùi lang khó coi mà điện hạ cũng chẳng để ý.”
Mộ Vãn Diêu nhếch khóe miệng.
Tay nàng chống trán, rũ mắt nhìn chén rượu mê mang nói: “Ta cũng không biết…… Có lẽ bởi vì Dương tam đã trở lại, có lẽ bởi vì sắp thành thân…… Thế là ta luôn nhớ tới hắn, càng ngày càng nhớ.
Ngươi biết không, hiện tại ta nhìn Bùi Khuynh đều nghĩ tới lời Dương tam nói.
Lúc trước ta nâng đỡ người này có phải vì về mặt nào đó hắn rất giống Ngôn Thượng hay không?
Nhưng ta lại cảm thấy Bùi Khuynh không tốt.
Ta thường xuyên nghĩ hắn và Ngôn Thượng căn bản không giống nhau.
Hắn không thẹn thùng như Ngôn Thượng, tuy hắn cũng nội liễm nhưng hắn không mất tự nhiên như Ngôn Thượng.
Hắn luôn dõi theo ta nhưng Ngôn Thượng không phải lúc nào cũng nhìn ta…… Ta vừa quay đầu lại Bùi Khuynh đã ở đó nhưng ta lại rất thích nhìn Ngôn Thượng ngồi ở chỗ kia ngây người.
Rõ ràng trong lòng Bùi Khuynh chỉ có ta, nhưng vì sao ta lại không thấy gì? Rõ ràng trong lòng Ngôn Thượng không chỉ có ta, nhưng vì sao lúc ta ở bên hắn lại cảm thấy rất vui? Ta không thích cùng Bùi Khuynh ngồi một chỗ, không thích cùng hắn nói chuyện.
Ta ghét hắn luôn đồng ý với những lời ta nói…… Hắn rất nghe lời, nhưng ta…… Ta không biết.
Ta chỉ cảm thấy……”
Mộ Vãn Diêu nằm trên bàn lẩm bẩm: “Lúc Ngôn Thượng ở đây ta cảm thấy thực an toàn, cảm xúc sẽ phập phồng.
Còn Bùi Khuynh ở đây ta lại chẳng chút mảy may, lòng như tro tàn.”
Hạ Dung trầm mặc trong chốc lát mới nói: “Vì sao điện hạ lại cảm thấy ở bên Ngôn Nhị Lang thực an toàn? Rõ ràng hắn đã phản bội ngài cơ mà?”
Mộ Vãn Diêu lập tức ngẩng đầu, có lẽ vì uống say nên nàng nhanh chóng cãi lại: “Sao giống được! Hắn cũng không rời khỏi ta vì cái khác, chỉ vì lập trường của chúng ta khác nhau nên chúng ta mới không có cách nào đi tiếp.
Hắn cũng chưa từng chơi xấu ta, sau khi hắn đi rồi còn để lại sổ con khuyên ta làm thế này thế kia……Hạ Dung, ngươi không hiểu Ngôn Thượng.
Ngươi không biết hắn là dạng người gì nhưng ta biết.
Từ ban đầu ta đã biết.”
Nàng quay đầu cười với thị nữ của mình giống như đang thổ lộ bí mật.
Nàng nhỏ giọng nói: “Ta lặng lẽ nói cho ngươi nhé, nếu ta bị mù hoặc què, nếu ta không phải công chúa thì các ngươi sẽ vì thế mà thay đổi thái độ với ta.
Nhưng Ngôn Thượng sẽ không, cho dù hắn không ở bên cạnh ta thì ta cũng biết hắn sẽ không hề màng tất cả giúp ta nếu ta có chuyện.”
Mắt nàng sóng sánh nước, đầu ngửa lên nhìn trăng sáng.
Ánh trăng chiếu vào mắt nàng, dừng lại trong thế giới tối đen đó.
Nàng không bàng hoàng, cũng không nghi hoặc.
Nàng không khổ sở, cũng không đau buồn.
Nàng chỉ cô đơn mà thôi, giống như nàng luôn thấy đêm dài thực an tĩnh quá mức nên sẽ cầm đèn nhưng không biết mình muốn đi xem ai.
Mộ Vãn Diêu nhìn ánh trăng, ngây ngốc mà lẩm bẩm: “Hắn là người tốt nhất trên thế gian này mà ta biết, không ai tốt hơn hắn.”
Mộ Vãn Diêu nằm ở trên bàn, bả vai nhẹ run rẩy.
Hạ Dung cảm thấy nàng đang nghẹn ngào nhưng lúc nàng ta nhẹ ôm lấy công chúa mà nhìn lại không thấy điện hạ khóc.
Công chúa giống con mèo lười ô ô hầm hừ gãi gãi móng vuốt ——
Nàng rất muốn người đó.
Đặc biệt muốn.
Chỉ là ngày thường nàng không thể hiện ra ngoài mà thôi.
—
Đêm đó Mộ Vãn Diêu say rượu bày tỏ nỗi lòng xong lại quên hết.
Ngày tiếp theo Hạ Dung muốn thảo luận với công chúa về việc này thì nàng lại nhẹ nhàng gạt qua, căn bản không cho người khác cơ hội nói chuyện.
Mãi cho tới một ngày này đoàn người của phủ công chúa từ bên ngoài về lại ngừng ở ngõ nhỏ bên ngoài phủ công chúa mà ngơ ngẩn.
Bởi vì có một chiếc xe ngựa đang dừng trong hẻm, bộ dạng bình thường, hiển nhiên không phải cho Mộ Vãn Diêu dùng.
Hơn nữa lúc này có gã sai vặt ra vào phủ cách vách dọn dẹp cái gì đó… Mộ Vãn Diêu cảm thấy tim mình lập tức đập mất tự nhiên.
Không đợi đám người Hạ Dung hoàn hồn nàng đã đi tới phủ cách vách.
Nơi này đã ba năm không có người để ý nên cực kỳ hoang vu nhưng Mộ Vãn Diêu cũng không phải muốn nhìn cảnh mà nàng quét mắt khắp nơi để tìm người…… Nàng không tìm được người mình đang nghĩ thì không biết trong lòng là cảm giác gì.
Đúng lúc này nàng nghe thấy một giọng nữ mềm nhẹ mang theo kinh ngạc vang lên phía sau: “Là…… Điện hạ sao? Đan Dương công chúa điện hạ?”
Mộ Vãn Diêu quay đầu lại thì thấy một thiếu nữ đang ôm một chồng sách, khuôn mặt uyển chuyển đang tươi cười với mình.
Bên cạnh là một lang quân đang vội vã, khẩn trương ồn ào nói gì đó.
Lúc nhìn thấy Mộ Vãn Diêu hắn lập tức im lặng như con vịt bị bóp cổ.
Mộ Vãn Diêu không nhận ra Ngôn Tam Lang, nhưng nàng nhìn chằm chằm thiếu nữ duyên dáng đáng yêu này một lúc lâu mới kêu lên: “Ngươi là…… Ngôn Hiểu Chu!”
—
Ngôn Hiểu Chu và Ngôn Tam Lang có chút xấu hổ.
Vốn bọn họ muốn nhân lúc công chúa không có ở nhà để sửa sang lại phủ đệ, không ngờ vẫn gặp phải công chúa.
Ngôn Hiểu Chu nhẹ nhàng nói chuyện: “Là thế này, thần theo tam ca vào kinh đi thi.
Nhị ca không muốn bọn thần ở chỗ này mà muốn bán nó đi thế là Tam ca lập tức xung phong nhận việc.
Vì thế bọn thần muốn dọn dẹp một chút sau đó bán tòa nhà này cho thỏa đáng.
Vì nhị ca muốn thành thân nên hẳn cũng cần tiền……”
Mộ Vãn Diêu ngây người, nhíu mày hỏi: “Thành thân?”
Ngôn Hiểu Chu nhìn nàng bằng ánh mắt sạch sẽ.
Nàng ta nhạy bén nhìn ra tâm tư của công chúa nên hơi do dự rồi không nói gì.
Nhưng Ngôn Tam Lang lại ngu ngốc không biết gì nói: “Điện hạ muốn làm gì? Nhị ca của thần không thể thành thân ư? Đại ca thần đã có ba đứa con rồi, thần cũng sắp có hai đứa…… Vất vả lắm nhị ca mới bị chúng thần thuyết phục thành thân, bây giờ đã là muộn lắm rồi, huynh ấy không thể kéo nữa!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook