Thương Bạch, Hữu Thanh
-
Chương 4
Văn Tùng trong đầu rối bời, cậu nghĩ có nhiều chuyện trong cùng một lúc đều có thể xảy ra, nghĩ thế nào cũng cũng không ra manh mối, điều làm cậu băn khoăn nhất là khuôn mặt lạnh lùng của Mạnh Vũ Phàm luôn hiện lên trong tâm trí.
Lúc này, Văn Tùng cùng Đinh Đinh đang trên đường về nhà, bọn họ ở cùng một tiểu khu. Đột nhiên, cánh tay phải bị giữ lại.
” Nghĩ gì thế, không thấy xe sao?! Nhờ có tớ kéo cậu lại….” Đinh Đinh dọc đường đi đều nhìn thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của Văn Tùng, không khỏi cảm thấy giận dữ, cũng ít nhiều do Đinh Đinh nói to hét lớn, Văn Tùng nháy mắt lấy lại tinh thần, vội vàng bình tĩnh lại, băng qua đường, dùng tay hướng Đinh Đinh ý muốn xin lỗi.
” Cậu nha, thật không có chí khí!” Văn Tùng nghe thấy Đinh Đinh cảm thán, cảm thấy cô ấy giống hệt một bà mẹ già, không nhịn được cười. Đinh Đinh nhìn Văn Tùng cười đến xán lạn, gương mặt bất đắc dĩ, nhưng cũng không nhịn cười được. Đinh Đinh vẫn xem Văn Tùng như em trai mà yêu thương, biết Văn Tùng tại thời điểm chữa bệnh xảy ra sự cố làm tổn hại nghiêm trọng đến thanh âm, điều đầu tiên là chạy đi học ngôn ngữ bằng tay, là thật tâm muốn Văn Tùng được vui vẻ.
Đột nhiên, Đinh Đinh tiến tới bên tai Văn Tùng, gương mặt thần bí. Văn Tùng cảm thấy Đinh Đinh đem khí thở ra bên tai mình rất ngứa, vội vàng quay đầu, Đinh Đinh mím môi một cái, nói một câu nhất thời khiến Văn Tùng choáng váng.” Tớ biết nguyên nhân Mạnh Vũ Phàm lại đến ban Nghệ thuật nha!” Hiển nhiên, ba chữ Mạnh Vũ Phàm đối với Văn Tùng rất có lực hấp dẫn, Văn Tùng ngẩng đầu vẻ mặt tò mò, Đinh Đinh nhìn Văn Tùng mang dáng vẻ cậu nhóc đáng thương rất là hài lòng.
” Được rồi, nói cho cậu biết là do tín nhiệm cậu nha. Dù sao, tớ cũng là nghe người khác nói, chớ có nói lung tung, có phải thật hay không vẫn còn chưa biết.” Đinh Đinh không tự chủ mà tuôn ra một tràng dài, Văn Tùng có chút không kiên nhẫn, cầm lấy tay áo Đinh Đinh lắc lắc.
“Ai nha, lần đầu tiên thấy cậu quan tâm đến chuyện bát quái đó. Được rồi, cậu còn nhớ năm ngoái trong thành phố có nhà máy hóa chất kia phát nổ không?”. Văn Tùng thoáng cái không tiếp thu kịp, nhưng lập tức theo lời nói của Đinh Đinh nhớ lại mùa hè năm ngoái phụ nữ và trẻ em ai cũng biết đến trận nổ lớn của nhà máy hóa chất, gật gật đầu, có chút nghi hoặc chuyện đó với Mạnh Vũ Phàm thì có quan hệ gì?
” Trận nổ không phải xảy ra hai lần sao, lần đầu, chẳng phải có nhân viên y tế đến hiện trường để cứu người rồi a. Kết quả lần thứ hai phát nổ, lúc đó đã nổ chết hai bác sĩ, một y tá. Trong đó có mẹ của Mạnh Vũ Phàm, mẹ cậu ấy làm bác sĩ ở bệnh viện trung tâm”. Giọng nói của Đinh Đinh dần dần xuống thấp, lúc này đầu óc Văn Tùng trống rỗng, chỉ thẫn thờ nghe Đinh Đinh tự thuật.” Mẹ của Mạnh Vũ Phàm không có mất ngay tại chỗ, nhưng bị bỏng toàn thân đến 80%, hai chân cũng mất, cả người còn dư lại một chút tỉnh táo tỉnh lại một lần, tại lần kia, bà ấy mong muốn Mạnh Vũ Phàm có thể tiếp tục đàn Dương cầm. Cậu biết không, ông bà ngoại của Mạnh Vũ Phàm đều là thành viên một ban nhạc nổi tiếng ở phía Nam, đáng tiếc đã bị tan rã. Có người nói Mẹ Mạnh là con gái một, cũng rất có thiên phú về âm nhạc, lần này nằm xuống, liền đem tất cả mong muốn gửi gắm vào người Mạnh Vũ Phàm, Mạnh Vũ Phàm từ bảy tuổi đã có thể đánh đàn thành thạo như Liszt rồi.
( là một nghệ sĩ piano và nhà soạn nhạc người Hungary)
Văn Tùng nghĩ mùa đông năm nay rất lạnh, tất cả đều là chuyện vô căn cứ a.
Thời gian càng tới gần kỳ thi Nghệ thuật, Văn Tùng mỗi ngày đều trải qua mười tám giờ ở phòng vẽ tranh, cậu không rảnh để bận tâm cái khác, tựa hồ chuyện về Mạnh Vũ Phàm đã bị cậu ném sau đầu. Nhưng mỗi có thời gian rảnh rỗi Văn Tùng nghe nhạc của LUNA SEA, thì vẫn không nhịn được mà nghĩ đến Mạnh Vũ Phàm, xen lẫn tiếc nuối khi năm ấy dàn nhạc bị giải tán mà bi thương. Hiện tại cậu cảm thấy, cả niên thiếu Mạnh Vũ Phàm bị bao phủ trong không khí đau thương, nhưng cậu lại không rõ lắm tại sao Mạnh Vũ Phàm như vậy lại khiến cho cậu phải quan tâm, từ lúc bắt đầu, cho đến bây giờ cũng vậy.
Văn Tùng thích VR Band, nhất là ban nhạc nhỏ LUNA SEA, là một sở thích ít ai có. Bởi vì cha có một người bạn ở bên Nhật, con gái bác ấy cùng cậu gặp nhau đều cảm thấy tính cách rất hợp, thường thường lại gửi cho một ít CD trong nước không có, Văn Tùng cảm giác mình tựa hồ là người đầu tiên trong nước có bộ sưu tập của LUNA SEA, điều này khiến cho cậu có một niềm tự hào nho nhỏ.
Năm mới sắp đến, thầy Cao thả ba đứa học trò cho hai ngày nghỉ. Sau khi Văn Tùng từ nhà bà nội ăn cơm trưa về, vẫn đang ngủ, thẳng đến khi bị mẹ cậu đánh thức, mẹ Văn nói có bạn học tên Mạnh Vũ Phàm gọi điện cho cậu, hỏi có muốn hay không cùng đi đến quảng trường đón giao thừa. Văn Tùng ngây ngốc chừng một phút đồng hồ, vội vàng gật đầu đáp ứng. Mẹ Văn giúp cậu nhắn lại mười một giờ đêm ở khoảng sân trước công viên gặp mặt.
Văn Tùng đầu đội một cái mũ trắng ra cửa, đến nơi vừa lúc mười một giờ, ngay lúc đó bị Mạnh Vũ Phàm vỗ vỗ vai, Mạnh Vũ Phàm lập tức lên tiếng:” Cậu có thể dùng ký hiệu bằng tay, tôi hiểu được.”. Văn tùng ngẩng đầu nhìn Mạnh Vũ Phàm cười, hiện tại tâm tình cậu rất phức tạp, lại phát hiện Mạnh Vũ Phàm trên đầu cũng đội một cái mũ màu trắng, tựa hồ nhìn ra ánh mắt Văn Tùng, Mạnh Vũ Phàm cười cười:” Là cha tôi mua cho, ông ấy nghĩ màu trắng rất đẹp”. Văn Tùng một trận choáng váng.
Trên đường hướng đến quảng trường, Văn Tùng mua một cây kẹo đường, cậu ra hiệu cho Mạnh Vũ Phàm, Mạnh Vũ Phàm quay đầu mua một xiên mứt quả. Một bên là ngọt nị, một bên thì ngọt ngọt chua chua, nhưng chung quy vẫn là có điểm giống nhau.
Trên quảng trường có rất nhiều người, tất cả đều im lặng ngẩng đầu nhìn về phía chuông lớn, còn có mười phút nữa. Văn Tùng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Mạnh Vũ Phàm, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống, cậu không biết phải bắt đầu từ đâu.
” Tôi là hỏi giáo viên chủ nhiệm số điện thoại nhà cậu.” Mạnh Vũ Phàm phá vỡ bầu không khí quỷ dị trầm tĩnh.
” Cậu vì sao lại đến ban Nghệ thuật?” vẫn là nói ra, đại não không tự chủ mà tự hỏi, Văn Tùng thầm nghĩ muốn chết quách đi.
Qua thật lâu, Mạnh Vũ Phàm vẫn không có trả lời, Văn Tùng vui vẻ: Cậu ấy xem ra là không có hiểu a?! Ngay khi đang cảm thấy nhẹ nhõm thì, ” Là nguyện vọng của mẹ tôi.” Văn Tùng ngây dại, ” Trên đời này không có tường nào mà gió không lọt qua được, điều cậu nghe thấy và sự thật cũng không sai biệt lắm.”
Mạnh Vũ Phàm dứt lời, nhợt nhạt nâng khóe môi, đưa tay ra.” Chen lên phía trước thôi, thật vất vả mới qua một năm mới a.” Văn Tùng không chút nào do dự, đưa bàn tay đã sớm bị đông thành lạnh cóng vào lòng bàn tay của Mạnh Vũ Phàm. Trong dự liệu, tay của Mạnh Vũ Phàm cũng không được ấm áp, nhưng lại khiến cho Văn Tùng cảm thấy an lòng.
” Năm!”
” Bốn!”
” Ba!”
” Hai!”
” Một!”
” Năm mới vui vẻ!” Mạnh Vũ Phàm hướng bên tai trái Văn Tùng chúc mừng, trong nháy mắt, tiếng la hét ồn ào xung quanh, lời chúc mừng lẫn nhau cùng tiếng pháo hoa toàn bộ biến mất. Văn Tùng dùng khẩu hình miệng không phát ra âm thanh nói cho Mạnh Vũ Phàm:” Năm mới vui vẻ!”
Tất cả hoàn hảo.
” Tôi nghĩ Mạnh Vũ Phàm là điều đáng giá để tôi có nỗ lực đi tham gia luyện tập hồi phục thanh âm.” Khi nhìn thấy ánh sáng đầu tiên trong năm mới, Văn Tùng trong vô thức mà nói ra những lời này.
Lúc này, Văn Tùng cùng Đinh Đinh đang trên đường về nhà, bọn họ ở cùng một tiểu khu. Đột nhiên, cánh tay phải bị giữ lại.
” Nghĩ gì thế, không thấy xe sao?! Nhờ có tớ kéo cậu lại….” Đinh Đinh dọc đường đi đều nhìn thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của Văn Tùng, không khỏi cảm thấy giận dữ, cũng ít nhiều do Đinh Đinh nói to hét lớn, Văn Tùng nháy mắt lấy lại tinh thần, vội vàng bình tĩnh lại, băng qua đường, dùng tay hướng Đinh Đinh ý muốn xin lỗi.
” Cậu nha, thật không có chí khí!” Văn Tùng nghe thấy Đinh Đinh cảm thán, cảm thấy cô ấy giống hệt một bà mẹ già, không nhịn được cười. Đinh Đinh nhìn Văn Tùng cười đến xán lạn, gương mặt bất đắc dĩ, nhưng cũng không nhịn cười được. Đinh Đinh vẫn xem Văn Tùng như em trai mà yêu thương, biết Văn Tùng tại thời điểm chữa bệnh xảy ra sự cố làm tổn hại nghiêm trọng đến thanh âm, điều đầu tiên là chạy đi học ngôn ngữ bằng tay, là thật tâm muốn Văn Tùng được vui vẻ.
Đột nhiên, Đinh Đinh tiến tới bên tai Văn Tùng, gương mặt thần bí. Văn Tùng cảm thấy Đinh Đinh đem khí thở ra bên tai mình rất ngứa, vội vàng quay đầu, Đinh Đinh mím môi một cái, nói một câu nhất thời khiến Văn Tùng choáng váng.” Tớ biết nguyên nhân Mạnh Vũ Phàm lại đến ban Nghệ thuật nha!” Hiển nhiên, ba chữ Mạnh Vũ Phàm đối với Văn Tùng rất có lực hấp dẫn, Văn Tùng ngẩng đầu vẻ mặt tò mò, Đinh Đinh nhìn Văn Tùng mang dáng vẻ cậu nhóc đáng thương rất là hài lòng.
” Được rồi, nói cho cậu biết là do tín nhiệm cậu nha. Dù sao, tớ cũng là nghe người khác nói, chớ có nói lung tung, có phải thật hay không vẫn còn chưa biết.” Đinh Đinh không tự chủ mà tuôn ra một tràng dài, Văn Tùng có chút không kiên nhẫn, cầm lấy tay áo Đinh Đinh lắc lắc.
“Ai nha, lần đầu tiên thấy cậu quan tâm đến chuyện bát quái đó. Được rồi, cậu còn nhớ năm ngoái trong thành phố có nhà máy hóa chất kia phát nổ không?”. Văn Tùng thoáng cái không tiếp thu kịp, nhưng lập tức theo lời nói của Đinh Đinh nhớ lại mùa hè năm ngoái phụ nữ và trẻ em ai cũng biết đến trận nổ lớn của nhà máy hóa chất, gật gật đầu, có chút nghi hoặc chuyện đó với Mạnh Vũ Phàm thì có quan hệ gì?
” Trận nổ không phải xảy ra hai lần sao, lần đầu, chẳng phải có nhân viên y tế đến hiện trường để cứu người rồi a. Kết quả lần thứ hai phát nổ, lúc đó đã nổ chết hai bác sĩ, một y tá. Trong đó có mẹ của Mạnh Vũ Phàm, mẹ cậu ấy làm bác sĩ ở bệnh viện trung tâm”. Giọng nói của Đinh Đinh dần dần xuống thấp, lúc này đầu óc Văn Tùng trống rỗng, chỉ thẫn thờ nghe Đinh Đinh tự thuật.” Mẹ của Mạnh Vũ Phàm không có mất ngay tại chỗ, nhưng bị bỏng toàn thân đến 80%, hai chân cũng mất, cả người còn dư lại một chút tỉnh táo tỉnh lại một lần, tại lần kia, bà ấy mong muốn Mạnh Vũ Phàm có thể tiếp tục đàn Dương cầm. Cậu biết không, ông bà ngoại của Mạnh Vũ Phàm đều là thành viên một ban nhạc nổi tiếng ở phía Nam, đáng tiếc đã bị tan rã. Có người nói Mẹ Mạnh là con gái một, cũng rất có thiên phú về âm nhạc, lần này nằm xuống, liền đem tất cả mong muốn gửi gắm vào người Mạnh Vũ Phàm, Mạnh Vũ Phàm từ bảy tuổi đã có thể đánh đàn thành thạo như Liszt rồi.
( là một nghệ sĩ piano và nhà soạn nhạc người Hungary)
Văn Tùng nghĩ mùa đông năm nay rất lạnh, tất cả đều là chuyện vô căn cứ a.
Thời gian càng tới gần kỳ thi Nghệ thuật, Văn Tùng mỗi ngày đều trải qua mười tám giờ ở phòng vẽ tranh, cậu không rảnh để bận tâm cái khác, tựa hồ chuyện về Mạnh Vũ Phàm đã bị cậu ném sau đầu. Nhưng mỗi có thời gian rảnh rỗi Văn Tùng nghe nhạc của LUNA SEA, thì vẫn không nhịn được mà nghĩ đến Mạnh Vũ Phàm, xen lẫn tiếc nuối khi năm ấy dàn nhạc bị giải tán mà bi thương. Hiện tại cậu cảm thấy, cả niên thiếu Mạnh Vũ Phàm bị bao phủ trong không khí đau thương, nhưng cậu lại không rõ lắm tại sao Mạnh Vũ Phàm như vậy lại khiến cho cậu phải quan tâm, từ lúc bắt đầu, cho đến bây giờ cũng vậy.
Văn Tùng thích VR Band, nhất là ban nhạc nhỏ LUNA SEA, là một sở thích ít ai có. Bởi vì cha có một người bạn ở bên Nhật, con gái bác ấy cùng cậu gặp nhau đều cảm thấy tính cách rất hợp, thường thường lại gửi cho một ít CD trong nước không có, Văn Tùng cảm giác mình tựa hồ là người đầu tiên trong nước có bộ sưu tập của LUNA SEA, điều này khiến cho cậu có một niềm tự hào nho nhỏ.
Năm mới sắp đến, thầy Cao thả ba đứa học trò cho hai ngày nghỉ. Sau khi Văn Tùng từ nhà bà nội ăn cơm trưa về, vẫn đang ngủ, thẳng đến khi bị mẹ cậu đánh thức, mẹ Văn nói có bạn học tên Mạnh Vũ Phàm gọi điện cho cậu, hỏi có muốn hay không cùng đi đến quảng trường đón giao thừa. Văn Tùng ngây ngốc chừng một phút đồng hồ, vội vàng gật đầu đáp ứng. Mẹ Văn giúp cậu nhắn lại mười một giờ đêm ở khoảng sân trước công viên gặp mặt.
Văn Tùng đầu đội một cái mũ trắng ra cửa, đến nơi vừa lúc mười một giờ, ngay lúc đó bị Mạnh Vũ Phàm vỗ vỗ vai, Mạnh Vũ Phàm lập tức lên tiếng:” Cậu có thể dùng ký hiệu bằng tay, tôi hiểu được.”. Văn tùng ngẩng đầu nhìn Mạnh Vũ Phàm cười, hiện tại tâm tình cậu rất phức tạp, lại phát hiện Mạnh Vũ Phàm trên đầu cũng đội một cái mũ màu trắng, tựa hồ nhìn ra ánh mắt Văn Tùng, Mạnh Vũ Phàm cười cười:” Là cha tôi mua cho, ông ấy nghĩ màu trắng rất đẹp”. Văn Tùng một trận choáng váng.
Trên đường hướng đến quảng trường, Văn Tùng mua một cây kẹo đường, cậu ra hiệu cho Mạnh Vũ Phàm, Mạnh Vũ Phàm quay đầu mua một xiên mứt quả. Một bên là ngọt nị, một bên thì ngọt ngọt chua chua, nhưng chung quy vẫn là có điểm giống nhau.
Trên quảng trường có rất nhiều người, tất cả đều im lặng ngẩng đầu nhìn về phía chuông lớn, còn có mười phút nữa. Văn Tùng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Mạnh Vũ Phàm, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống, cậu không biết phải bắt đầu từ đâu.
” Tôi là hỏi giáo viên chủ nhiệm số điện thoại nhà cậu.” Mạnh Vũ Phàm phá vỡ bầu không khí quỷ dị trầm tĩnh.
” Cậu vì sao lại đến ban Nghệ thuật?” vẫn là nói ra, đại não không tự chủ mà tự hỏi, Văn Tùng thầm nghĩ muốn chết quách đi.
Qua thật lâu, Mạnh Vũ Phàm vẫn không có trả lời, Văn Tùng vui vẻ: Cậu ấy xem ra là không có hiểu a?! Ngay khi đang cảm thấy nhẹ nhõm thì, ” Là nguyện vọng của mẹ tôi.” Văn Tùng ngây dại, ” Trên đời này không có tường nào mà gió không lọt qua được, điều cậu nghe thấy và sự thật cũng không sai biệt lắm.”
Mạnh Vũ Phàm dứt lời, nhợt nhạt nâng khóe môi, đưa tay ra.” Chen lên phía trước thôi, thật vất vả mới qua một năm mới a.” Văn Tùng không chút nào do dự, đưa bàn tay đã sớm bị đông thành lạnh cóng vào lòng bàn tay của Mạnh Vũ Phàm. Trong dự liệu, tay của Mạnh Vũ Phàm cũng không được ấm áp, nhưng lại khiến cho Văn Tùng cảm thấy an lòng.
” Năm!”
” Bốn!”
” Ba!”
” Hai!”
” Một!”
” Năm mới vui vẻ!” Mạnh Vũ Phàm hướng bên tai trái Văn Tùng chúc mừng, trong nháy mắt, tiếng la hét ồn ào xung quanh, lời chúc mừng lẫn nhau cùng tiếng pháo hoa toàn bộ biến mất. Văn Tùng dùng khẩu hình miệng không phát ra âm thanh nói cho Mạnh Vũ Phàm:” Năm mới vui vẻ!”
Tất cả hoàn hảo.
” Tôi nghĩ Mạnh Vũ Phàm là điều đáng giá để tôi có nỗ lực đi tham gia luyện tập hồi phục thanh âm.” Khi nhìn thấy ánh sáng đầu tiên trong năm mới, Văn Tùng trong vô thức mà nói ra những lời này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook