- Tú Linh, cô không phải có chuyện cần nói sao. - Anh Toàn nhìn Tú Linh với ánh mắt đầy sắc lạnh, anh lạnh lùng nói.

Tú Linh nghe thấy vậy thì liền thay đổi sắc mặt, người bất giác run lên cầm cập. Nếu như bây giờ cô không tự thú nhận thì sẽ không yên với quản lí.

- Tôi...tôi...xin lỗi. - Tú Linh bước lên, giọng run run.

- Đã có chuyện gì sao. - Chị Hoa nhìn Tú Linh với ánh mắt khó hiểu.

- Chuyện xảy ra ngày hôm qua...là tôi đã cố tình làm để đổ cho Quỳnh An. Cô ta không hề biết gì hết. - Tú Linh cúi gầm mặt, nói lí nhí trong miệng.

- Sao em có thể làm thế hả Linh. Quỳnh An nó đã làm gì sai với em đâu. - Chị Thảo lên tiếng bức xúc.

- Tại vì tôi ghét nó. Có thế thôi. - Tú Linh ghét lên, giọng đầy căm phẫn.

- Tại sao. Tôi đã làm gì các người. Hay thú vui của các người là đem tôi ra làm trò cười.

Quỳnh An cũng bị phẫn nộ mà lên tiếng. Cô vốn dĩ muốn hòa đồng, không làm gì sai trái với lương tâm. Vậy mà sao ai cũng muốn hại cô thế chứ.

- Quản lí, hôm nay tôi xin nghỉ một hôm. Tôi xin phép về trước. - Quỳnh An cảm thấy mình không thể ở nơi này được nữa. Cô lấy hết dũng khí nhìn sang phía anh Toàn mà nói.

Quỳnh An nói xong không chờ quản lí trả lời cô đã bỏ đi trước. Lòng cô vừa buồn lại vừa thấy bực tức, muốn đi đâu đó cho thoải mái một chút. Cô chạy nhanh xuống sảnh.

- A...tên nào đi mắt để sau gáy vậy....- Quỳnh An đang chạy vội đi thì va vào phải ai đó. Vốn tâm trạng đang không tốt nên cô nói lớn.

- Cô luôn thích mắng chửi người khác sao.

Quỳnh An nghe thấy giọng nói rất quen thì nhìn lên. Đúng là oan gia ngõ hẹp mà.

- Lại là anh...

- Câu này phải để tôi nói mới đúng. - Hạo Thiên gương mặt tỏ nét thích thú nói.

- Thôi được rồi, không tranh cãi với anh nữa. Hôm nay tâm trạng tôi đang không tốt. - Quỳnh An khua tay định bỏ đi.

- Cô cứ thế mà đi sao. Không định nói 1 tiếng cảm ơn.

Quỳnh An nghe hắn ta nói vậy thì chợt nhớ ra chuyện tối hôm qua. Dù sao anh ta cũng là người ta giúp cô, cũng cần cảm ơn anh ta một câu.

- Chuyện hôm qua thực sự cảm ơn anh. Đi...tôi mời anh một bữa coi như thay lời cảm ơn. - Quỳnh An kéo tay anh ta đi. Dù sao bây giờ tâm trạng cô cũng đang không tốt muốn đi nơi nào đó chơi thật đã. Nhìn thấy hắn ta không hiểu sao cô lại muốn đi cùng hắn ta.

Hạo Thiên bị Quỳnh An cầm tay kéo đi thì cũng có chút bất ngờ nhưng cũng không phản ứng lại gì cả. Hai người đi ra xe của Hạo Thiên, anh nhanh chóng cho xe ra khỏi trung tâm này.

Trên xe, lúc này Quỳnh An mới tự cảm thấy hối hận vì sao lại muốn đi cùng hắn ta. Cô im thin thít không biết phải nói gì. Vì cô và hắn ta đâu phải là mối quan hệ thân thiết gì, mới chỉ gặp nhau vài lần.

- Cô đã khỏe hơn chưa. - Hạo Thiên nhìn dáng vẻ của Quỳnh An vẫn còn một chút xanh xao.

- À...tôi đã khỏe hơn rất nhiều rồi. Hôm qua thực sự cảm ơn anh. - Quỳnh An vẫn có chút e ngại với anh ta, không dám nhìn thẳng mặt anh ta nói.

- Hôm qua, vì sao lại như vậy.

- À...đã xảy ra một chút chuyện. Nhưng giờ thì đã ổn rồi. Không sao nữa.

- .....

- À, anh đi Anh Quốc về sớm vậy sao. Tôi nghe người làm nhà anh nói có thể chiều tối mới về đến.

- Cuộc họp kết thúc sớm hơn dự kiến nên tôi về sớm. - Hạo Thiên không nhìn Quỳnh An mà nhìn con đường phía trước.

- À, ra thế.

- Cô định cảm ơn tôi bằng cách nào đây.

- Chúng ta đi đến khu vui chơi đi, tôi muốn thử cảm giác mạnh. - Quỳnh An nói đến đây thì giọng không giấu nổi sự phấn khích. Quay sang nhìn Hạo Thiên với đôi mắt sáng rực.

- Cô vẫn trẻ con như vậy sao. - Hạo Thiên nói với giọng đầy trêu chọc.

- Gì mà trẻ con chứ. Tôi muốn thử cảm giác ấy một lần. - Quỳnh An đưa tay lên ra hiệu thích thú.

Hạo Thiên không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn cô gái này mà mỉm cười. Cô rất hồn nhiên và trong sáng.

Đến khu vui chơi, Quỳnh An đứng một chỗ chờ Hạo Thiên đi đỗ xe.

- Lâm Dương, hủy hết cuộc hẹn ngày hôm nay cho tôi. - Hạo Thiên gọi điện cho Lâm Dương trong bãi đỗ xe.

- Giám đốc, anh có việc gì sao. Hôm nay có cuộc hẹn quan trọng với người đại diện bên Hàn Quốc sang. - Lâm Dương khá bất ngờ khi giám đốc đòi hủy hết lịch hẹn. Bình thường anh sẽ không bao giờ làm thế.

- Cứ hủy hết cho tôi. Hẹn họ vào 9h sáng ngày mai. Tôi đang có chuyện rất quan trọng.

- Đã rõ thưa giám đốc.

Hạo Thiên cúp máy, nhanh chóng đi ra chỗ Quỳnh An đang chờ mình.

- Đi thôi. - Hạo Thiên đến trước mặt Quỳnh An nói.

- Được, đi thôi. Chúng ta đến chơi trò kia. - Quỳnh An thích thú chỉ tay về phía tòa tháp cao. Ở đó rất nhiều người đang la hét...

Hạo Thiên không nói gì chỉ lặng lẽ đi theo cô.

Hai người đến nơi thì Quỳnh An mới cảm thấy hối hận lần thứ hai. Nhìn từ xa cô rất hứng thú nhưng khi đi đến gần thấy mọi người nào người nấy vật vã khi đi từ tháp xuống thì mới nuốt nước bọt ừng ực.

- Hay thôi, mình ra chỗ khác chơi đi. - Quỳnh An quay sang Hạo Thiên với ánh mắt buông xuôi và điệu cười trừ.

- Vừa nãy còn rất hứng thú muốn thử mà. Đi thôi. - Hạo Thiên nhìn Quỳnh An thì liền biết cô đã sợ. Lôi tay Quỳnh An đi qua nơi soát vé.

- Bây giờ tôi hết muốn thử rồi. Chúng ta ra kia chơi trò khác cũng được mà. A....- Quỳnh An cố kéo lại tay mình nhưng với sức của cô thì không thể làm gì được. Đến khi qua cổng soát vé thì cô biết đã hết đường quay đầu lại. Cô tự cốc đầu mình sao lại không suy nghĩ kĩ chứ. Nhìn cao như thế này cô sẽ sợ chết mất.

Cô và Hạo Thiên ngồi vào ghế, được thắt dây an toàn rất chắc nhưng cô vẫn cảm thấy rất sợ.

- Thấy sợ rồi phải không. - Hạo Thiên nhìn thấy Quỳnh An đang nắm chặt tay thì lên tiếng trêu đùa.

- Ai thèm sợ chứ....Á....á....cứu tôi....

Quỳnh An đang nói thì tòa tháp đột nhiên lên cao. Cô không tự chủ được mà nắm chặt tay Hạo Thiên hét lên rất lớn. Cô nhắm chặt mắt lại không dám mở ra. Nếu mở ra cô sợ chết mất. Tòa tháp lên cả rồi đột nhiên dừng lại một lát. Bất chợt giật mạnh rồi tụt xuống. Quỳnh An cứ thế mà nắm tay Hạo Thiên la lớn. Xung quanh cô cũng có rất nhiều cô gái sợ hãi ôm lấy người yêu mà hét lên. Tòa tháp cứ thế mà lên xuống. Mỗi lần nhịp độ lại mạnh hơn nên cô càng cảm thấy sợ. Nhưng cứ hét lên như thế cô cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm đi rất nhiều.

- A..cuối cùng cũng được xuống rồi. Sống rồi....- Quỳnh An ra khỏi tòa tháp thì cúi khom lưng, tay chống hông mà cảm thán.

- Đã biết cảm giác thế nào chưa. - Hạo Thiên nhìn thấy dáng vẻ của Quỳnh An thì không khỏi hiện ý cười trên môi.

- Anh...tôi đâu có sợ chứ. Rất vui mà. - Quỳnh An vội đứng thẳng người lên. Thật mất mặt mà.

- Đến đó ngồi nghỉ một lát đi. Tôi đi mua chút gì đó cho cô.

Hạo Thiên nói rồi bước đi về phía cửa hàng. Quỳnh An tiến đến chiếc ghế đá gần đó ngồi xuống, bất giác cô nở nụ cười. Cảm giác này thật bình yên.

- Đây, uống đi. - Hạo Thiên quay lại với 2 chai nước trên tay. Anh đưa cho cô chai nước với chiếc nắp đã được mở sẵn.

- Cảm ơn anh. Hì hì. - Quỳnh An cười hì hì nhận lấy chai nước rồi uống một hơi. Vừa nãy hét lớn quá nên giờ cô đang khát khô cả cổ rồi.

- A...đi theo tôi. Chúng ta đến chỗ này.

Quỳnh An đang uống nước thì như nhớ ra điều gì đó. Cô vội để chai nước xuống ghế rồi kéo tay Hạo Thiên đi. Cô kéo anh đến trước một quầy gắp thú bông. Ở đây có rất nhiều gấu bông, to bé loại nào cũng có cả. Quỳnh An nhìn thấy những chú gấu nhỏ nhắn đáng yêu thì mắt liền sáng rực lên.

- Anh gắp cho tôi đi. - Quỳnh An nhìn Hạo Thiên với ánh mắt đầy sự hi vọng.

- Không....Đường đường làm một giám đốc như tôi mà lại làm trò trẻ con như thế này sao. - Hạo Thiên nheo mày. Anh đường đường là một giám đốc của tập đoàn lớn mang danh tiếng toàn cầu mà lại đi chơi trò này ở khu vui chơi sao.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương