Thuốc Trường Sinh FULL
-
Chương 39
Ngày đó Lý Thừa Thu khởi hành, Bạch Tích Độ người vẫn luôn ngao du trên sông Giang Nam, cuối cùng cũng thoát khỏi tâm trạng ủ rũ, sau khi đón ánh bình minh thì thần sắc trở nên tốt hơn, xoay cổ nhìn Tạ Trần Chu và Hứa Vân Tùng nói: “Nơi này cách Địch Thủy Thành không xa, chúng ta đi gặp người của Lý gia đi.” Hứa Vân Tùng thích xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, tự nhiên hắn ta cũng thuận miệng đáp ứng.
Tạ Trần Chu không muốn Bạch Tích Độ lại khai sát giới, nhưng cũng không nghĩ sẽ phản đối hắn vào lúc này, nên cũng cam chịu.
Trên đời này có rất nhiều môn phái lớn, nổi bật trong đó có môn phái của Kiếm Tông, Thiên Cơ Đường, mặt khác những môn phái nhỏ còn lại thì nhiều như lông trâu.
Lý gia ở Địch Thủy Thành cũng coi như có chút danh tiếng, ra khỏi vùng này thì không ai từng nghe qua danh tiếng về họ.
Lý gia được nhiều người biết đến là từ lúc kết thân với Kiếm Tông.
Nhưng dù là vậy, danh tiếng của Lý Thích Xuân vẫn lớn hơn Lý gia rất nhiều, dù sao y cũng là đệ tử được cưng nhất của lão Đường chủ Thiên Cơ Đường, tài năng ở thế gian sớm đã nổi danh, phía sau lại có Tông chủ Kiếm Tông mới đảm nhiệm làm đạo lữ, thật sự không thể khinh thường.
Đám người Bạch Tích Độ dùng cơm ở tửu lầu phồn hoa nhất ở Địch Thủy Thành, từ miệng tiểu nhị nghe được không ít chuyện về Lý gia.
Nhưng mà khi hỏi đến chuyện Lý gia sinh song thai, thì tiểu nhị có vẻ không biết nhiều lắm, chỉ nói rất ít khi nhìn thấy hai huynh đệ này xuất hiện cùng nhau, ca ca thì đến Thiên Cơ Đường rồi được gả đến Kiếm Tông, đệ đệ nghe nói là thân thể không tốt, sau khi theo học ở Dược Tông, cũng không thấy trở về Địch Thủy Thành.
Bạch Tích Độ khóe mắt co giật: “Gả đến Kiếm Tông?”
Tiểu nhị bồi bàn cười: “Kết làm đạo lữ, kia còn không phải là thành thân sao! Lý gia có tiền, Thiên Cơ Đường giàu đến chảy mỡ, Kiếm Tông lại là cái động sâu không đáy.
Chao ôi, khách quan chưa thấy được cảnh năm đó kia, người ra vào thập lí hồng trang không ngừng đấy! Còn Vân Sơn là cái dạng gì thì tiểu nhân không rõ ràng lắm, nói đến Địch Thủy Thành, năm ấy đãi tiệc liền đãi suốt ba ngày ba đêm, trên bàn còn có nhiều món ngon vật lạ mà nhiều người chưa từng gặp qua.
Kẹo mừng thì mỗi người đều có một túi, túi kẹo mừng năm đó tiểu nhân còn giữ lại đây này, gấm thêu đỏ thẫm thuê chỉ vàng, thế mới vui vẻ không khí sum vầy chứ!”
Bạch Tích Độ không nói gì, yên lặng uống rượu.
Hứa Vân Tùng tò mò thăm dò: “Vậy đại nhi tử của Lý gia và tông chủ Kiếm Tông kia có tình cảm với nhau à?”
Điếm tiểu nhị “Azzzz” một tiếng: “Tiểu nhân chạy bàn ở đây suốt cả ngày thì làm sao biết được, nhưng mà, chắc hẳn là không tệ lắm, nếu không thì nhiều năm như thế mà đại công tử vẫn ở Kiếm Tông không trở lại.”
Nói xong hắn lại vỗ tay một cái: “Đúng rồi, tiểu nhân đoán là lúc bọn họ mười mấy tuổi —— khi đó ta đã chạy bàn ở chỗ này.
Cố tông chủ khi đó chưa đảm nhiệm chức Tông chủ, thỉnh thoảng sẽ đến Lý gia thăm hỏi, lại nói tiếp, hẳn là bọn họ cũng được xem như bạn tốt thời niên thiếu.”
Vị trí của bọn họ đúng lúc lại sát cửa sổ, tiểu nhị đưa ngón tay chỉ ra ngoài cửa sổ: “Khách quan nhìn về bên kia, tòa nhà trên mảnh đất đó chính là của Lý gia, từ đây có thể nhìn thấy được cửa lớn Lý gia.”
Bạch Tích Độ nhìn theo hướng hắn chỉ, câu môi cười, tiện tay ném ra một khối nén bạc: “Đa tạ, lui xuống đi.”
Tiểu nhị kia dùng hai tay chụp được, cười đến nhe răng híp mắt: “Đa tạ khách quan! Ngài có việc thì gọi ta, cứ việc dặn dò!”
Hứa Vân Tùng bỏ vào trong miệng một miếng bò kho: “Anh chớ nói vậy, đồ ăn ở đây thật sự rất là ngon.”
Bạch Tích Độ liếc hắn một cái: “Vậy thì ăn nhiều một chút, ăn no mới làm việc được.”
“Nhưng mà,” Hứa Vân Tùng uống một ngụm rượu rồi nuốt miếng thịt bò xuống, “Mày tính làm như thế nào? Tính làm thịt người Lý gia à?”
Tạ Trần Chu nghe được lời này lập tức quay đầu nhìn Bạch Tích Độ, cảnh báo: “Không thể.”
Bạch Tích Độ nheo đôi mắt dài mắt hẹp nhìn người đối diện, Hứa Vân Tùng hết nhìn cái này liền xem đến cái kia, tựa như đang muốn hoà giải, chỉ nghe Bạch Tích Độ “Hừ” một tiếng nho nhỏ, không tình nguyện mà nói đã biết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook