Khi tiểu hồ ly nhận thấy có chuyện gì không được ổn lập tức nhảy xuống mà vừa cắn vừa cào lên người Cố Khê Hàn, Cố Khê Hàn bừng tỉnh, còn không kịp hỏi có nói chuyện liền phát giác đầu của người gỗ ở hơi hơi rung.

Tiếp theo đó là một tiếng “Răng rắc” nhỏ vang lên, một vết nứt lan rộng ra từ trên đầu xuống toàn bộ người gỗ.
Lý Thích Xuân hồn phách phải rời đi.
Cố Khê Hàn hiểu ý nghĩa này là gì, việc đấu tranh phân vân này nọ đều bị hắn ném tại sau đầu, hắn lập tức đứng dậy, đối với Lý Thích Xuân đang nằm trên giường băng nói câu “Xin lỗi”, sau đó nhanh chóng cởi quần áo Lý Thích Xuân.
Khi Cố Khê Hàn đang tìm kiếm phương pháp luyện pháp khí tìm hồn, đã từng nhìn thấy trong một quyển sách cổ viết rằng có một loại trận pháp tụ hồn cổ xưa.

Trận pháp tụ hồn trận này cần phải lấy máu của người bày trận vẽ lên trên làn da người của người bị mất mất hồn lạc phách, điều đó phải được làm trong một lần và động tác không được gián đoạn.

Theo như trên sách cổ kia ghi lại, mặc kệ là vỡ thành nhiều khối, bay tới nơi nào, chỉ cần hồn phách không nay đến cầu Nại Hà, thì trận pháp này đều có thể đem hồn tụ lại một lần nữa.
Trước mắt muốn đi tìm một hồn hai phách của Lý Thích Xuân hiển nhiên không có khả năng, lần này Cố Khê Hàn chỉ có thể được ăn cả ngã về không, cắt lên cổ tay mình, lấy ngón tay làm bút có máu của mình để vẽ lên trên người của Lý Thích Xuân trận pháp tụ hồn.
Trận pháp tụ hồn cực kỳ phức tạp, lại rất cần máu tươi của người vẽ trận, sau khi vẽ xong trận pháp thì máu cũng dường như muốn cạn khô.

Không chỉ có như thế, trận pháp này yêu cầu phải sử dụng rất nhiều linh lực khi vẽ trong quá trình bày trận, sau khi hoàn thành còn phải cần dùng linh lực đánh thức nó, yêu cầu đối với lượng máu và người vẽ trận đều cực kỳ hà khắc.


Hơn nữa pháp trận tụ hồn vô cùng độc đoán, có khả năng sẽ phát sinh chuyện ngoài ý khi đang triệu tập hồn phách và ngược lại hồn phách có thể bị tổn hại, vì điều này nên có rất ít người sử dụng nó.
Cố Khê Hàn không có ý định sử dụng trận pháp tụ hồn này, nhưng mà lúc này hắn không còn cách nào khác.

Tiểu hồ ly đã sớm nhảy sang một bên nhìn động tác của Cố Khê Hàn, tựa hồ mỗi một lần chấm bút, sắc mặt của hắn liền tái nhợt hơn một tí.
Mùi máu tươi trong hầm băng tanh nồng đến đáng sợ, nửa người Lý Thích Xuân đã được vẽ trận pháp tụ hồn, nhưng mà động tác của Cố Khê Hàn lại dần dần chậm lại, tựa hồ đã khó có thể chống đỡ.

Tiểu hồ ly “chi chi” kêu hai tiếng, nhưng nó lại không thể giúp được gì nhiều, chỉ có thể sốt ruột mà đảo quanh ở một bên.
Cố Khê Hàn không thể dừng lại, hắn không biết mình không còn dư bao nhiêu thời gian, chỉ biết nhất định phải vẽ xong trận pháp tụ hồn để cướp hồn phách của Lý Thích Xuân về trước khi đến cầu Nại Hà.
Lý Thích Xuân thừa thuyền nhỏ theo dòng nước đi trước, bốn phía cảnh sắc tựa hồ vẫn là bờ sông Tần Hoài, chẳng qua nhìn sương mù mênh mông.
Sông Tần Hoài.
Lý Thích Xuân duỗi tay múc một ít nước sông, lạnh lẽo đến xương.
Càng đi về phía trước thì đường sông càng ngày càng đen, không biết từ lúc nào đã không còn nhìn rõ ngọn đèn dầu ở hai bờ sông.

Trừ bỏ tiếng nước và tiếng hít thở của y ra thì chẳng còn thanh âm gì khác.

Y không biết mình đã đi đến nơi giao nhau của hai giới âm dương, sắp vượt qua ranh giới.

Sau khi toàn bộ con thuyền đi vào cõi âm, Lý Thích Xuân cảm thấy trong lòng không còn bận tâm, có loại cảm giác nhẹ nhàng và choáng váng mơ hồ.
Nhưng lập tức bị một luồng sức mạnh đánh úp lại từ phía sau, cuốn y vào trong đó, trong nháy mắt y mất đi ý thức.
Trong hầm băng, Cố Khê Hàn dùng ngón tay chấm lên giữa mày Lý Thích Xuân nét cuối cùng, sau cùng không chống đỡ được nữa, quỳ một gối trên mặt đất.

Trận pháp tụ hồn đã làm xong, Cố Khê Hàn cắn răng nắm lấy đầu ngón tay của Lý Thích Xuân, đưa linh lực truyền vào trong trận pháp tụ hồn.
Hắn không biết trận pháp tụ hồn này yêu cầu bao nhiêu linh lực mới có hiệu lực, hắn chỉ cảm thấy linh lực giống đã lấp đầy vào cái hố sâu không đáy này.

Khi thức hải của hắn cơ hồ muốn cạn kiệt, cuối cùng trận pháp tụ hồn cũng lóe lên những ánh sáng chói mắt.

Trận pháp khóa lại cơ thể còn sót lại hồn phách của Lý Thích Xuân vào bên trong, xiềng xích từ trong trận bay ra kéo dài về phương xa, từ trong hoàng tuyền mang về một sinh hồn vốn nên rời đi.
Nhìn thấy được hồn phách trong suốt chậm rãi rơi xuống, dung nạp vào trong trong cơ thể Lý Thích Xuân, thần kinh vẫn luôn căng chặt của Cố Khê Hàn cuối cùng cũng thả lỏng xuống được.

Hắn chỉ tới kịp gọi một tiếng “Tiểu Xuân”, đôi mắt nhắm lại liền rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh.
Chương 36:
Khổng Phục Hành đứng canh giữ ở ngoài cửa cũng không biết chuyện phát sinh trong hầm băng, khi nghe được động tĩnh còn cho rằng mình nghe lầm.


Ngay sau đó, hắn phát hiện thanh âm kia tựa hồ là từ trong hầm băng truyền ra, hình như là có cái gì đó cào lên cửa hầm băng, còn hòa lẫn với tiếng kêu kỳ quái.
Khổng Phục Hành do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng là chậm rãi mở cửa ra, vừa định nhìn qua từ khe cửa xem trong đó xảy ra chuyện gì, liền bị tiểu hồ ly đút miệng qua khe cửa kêu gào.
Khổng Phục Hành sợ kẹp nó, cửa lớn đẩy ra thêm một tí, tiểu hồ ly lập tức lao ra cắn vạt áo hắn lôi người vào bên trong.
Mùi máu tươi đã tràn ngập khắp nơi, Khổng Phục Hành sợ hãi tột cùng, ôm tiểu hồ ly vọt nhanh vào bên trong, suýt nữa bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ tới mức ngất đi.
Trên người Lý Thích Xuân được vẽ đầy máu đã khô và trận pháp mà hắn chưa thấy bao giờ, xiêm y được đặt lung tung lên trên người, tốt xấu gì cũng che đi bộ phận riêng tư.

Còn Tông chủ của bọn họ đã ngã sang một bên, sắc mặt tái nhợt đã đuổi kịp thần sắc của Lý Thích Xuân đã nằm ở đó thật lâu, không biết vì sao miệng vết thương trên tay, dù chịu cái rét lạnh trong hầm băng nhưng nó vẫn chảy máu không ngừng.
Khổng Phục Hành lập tức dùng bùa truyền âm bảo Mã Trung Thố mời Lý Thừa Thu đến, còn mình thì tìm thuốc cầm máu đắp lên miệng vết của Cố Khê Hàn thương, rồi dùng băng gạc quấn lại, tốt xấu gì thì phải làm cầm máu rồi nói tiếp.
Xử lý vết thương cho Cố Khê Hàn, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Lý Thích Xuân lại lập tức dời tầm mắt sang chỗ khác.
Còn công tử phải làm sao bây giờ, cứ để y như vậy sao?
Hắn không dám động đâu!
Nói ra ra có chút bất kính, hắn vẫn luôn cảm thấy tông chủ rất kỳ quái, ngày thường không thích nhìn công tử, chẳng quan tâm cũng không để bụng, nhưng có khi lại sẽ biểu hiện tính chiếm hữu rất mạnh.

Có một năm nọ, đại hội võ thuật được tổ chức ở Kiếm Tông, ngày cuối cùng quyết định tìm ra một người chiến thắng, đó là bữa tiệc long trọng.

Lý Thích Xuân ngồi trình diện được nửa buổi liền đi ra ngoài để tránh bị quấy rầy, trùng hợp lag con của chưởng môn Thái Cổ cũng ở bên ngoài.


Người nọ vốn chính là một tay ăn chơi đàn đúm, lại đang say rượu, thấy bên cạnh Lý Thích Xuân chỉ có một người hầu nữ nhỏ con, thế là sắc tâm nổi lên tiến đến tán tỉnh Lý Thích Xuân.
Khổng Phục Hành phụng mệnh âm thầm bảo vệ Lý Thích Xuân, thấy thế lập tức tiến lên ngăn lại, liền thấy Thiệp Giang tựa như một luồng sáng bay tới, nhanh Khổng Phục Hành một bước, tát thẳng lên trên mặt người nọ rồi đánh gã bay ra ngoài.
Người nọ bụm mặt từ trên mặt đất bò dậy, trong miệng hùng hổ muốn tìm Lý Thích Xuân tính sổ, lại thấy Thiệp Giang đứng thẳng trước người Lý Thích Xuân, tư thế như bảo hộ.
Hắn không biết Lý Thích Xuân là ai, nhưng gã nhận ra bội kiếm của Tông chủ Kiếm Tông, trong nháy mắt bị dọa đến tỉnh rượu, liên tục bồi tội với Lý Thích Xuân sau đó chạy té khói.
Lý Thích Xuân cầm Thiệp Giang trong tay, đưa mắt nhìn khắp nơi, lại không thấy bóng dáng của Cố Khê Hàn.

Khổng Phục Hành xoay người quỳ một gối xuống đất: “Đệ tử tới muộn, thỉnh công tử trách phạt.”
“Không có việc gì, đứng lên đi.” Lý Thích Xuân nhìn xem thanh kiếm trong tay, lại hỏi, “Tông chủ đâu rồi?”
Khổng Phục Hành dừng một chút, nói: “Đệ tử vẫn chưa nhìn thấy tông chủ, hẳn là đang ở bữa tiệc.”
Lý Thích Xuân gật gật đầu: “Về thôi, rời đi quá lâu sẽ không hợp lễ nghĩa.”
Bọn họ trở lại trong điện, Lý Thích Xuân mang theo Thiệp Giang trở lại và ngồi xuống bên cạnh Cố Khê Hàn.

Khổng Phục Hành nhìn thấy Cố Khê Hàn đưa tay nhận kiếm rồi đặt ở một bên, nói gì đó với Lý Thích Xuân.

Lý Thích Xuân cười khẩy lắc đầu, rót cho Cố Khê Hàn một chén rượu.
Cố Khê Hàn nương theo động tác uống rượu nhìn lướt qua, Khổng Phục Hành đối diện với tầm mắt kia, lập tức cúi đầu.
Không bao lâu, Khổng Phục Hành liền nghe nói cái gã từng tán tỉnh Lý Thích Xuân khi đến thanh lâu mua vui thì dùng thuốc quá mạnh, nên tuyệt luôn đường con cháu, khiến gã khóc thấy cha mẹ, suýt nữa khóc mù luôn đôi mắt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương