Lý Thích Xuân và Bạch Tích Độ đã sống ở Bắc cực được một thời gian, nhìn rất nhiều phong cảnh đẹp đến không tưởng.
Có rất nhiều yêu quái sống trong vùng băng nguyên này, ngày nọ Bạch Tích Độ đi tuần tra lãnh địa, Lý Thích Xuân ngồi xổm ngoài phòng băng, cầm con dao nhỏ khắc hình.

Y đã khắc rất nhiều đồ vật, ở giữa nhà là bức tượng y khắc dựa trên dáng vẻ của Bạch Tích Độ, vẫn miệt mài làm không biết mệt.
Cách đó không xa một đầu lông xù xù nhô ra, nó đã quan sát Lý Thích Xuân được vài ngày, thật vất vả chờ đến lúc Bạch Tích Độ rời đi, lúc này mới dám tới gần một chút.
Nó thấy Lý Thích Xuân không chú ý tới đến mình, vẫy vẫy cái đuôi, núp một chỗ rồi lặng lẽ đi ra, chậm rãi tới gần Lý Thích Xuân.
Đợi đến khi Lý Thích Xuân phát hiện, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một con hồ ly nhỏ toàn thân trắng muốt đang đứng yên tại chỗ, một chân trước treo lơ lửng trên không trung, tiến không được lùi cũng không xong.
Tình cờ y đang khắc một con hồ ly nhỏ nên vẫy tay ý bảo nó lại đây.

Con hồ ly rung rung lỗ tai, không hề do dự, lon ton chạy đến bên cạnh Lý Thích Xuân mà ngồi xuống, cụng đầu vào lòng bàn tay y.

Lông mịn mềm mại khi chạm vào tạo cảm giác thật dễ chịu, Lý Thích Xuân nhịn không được xoa nhẹ nó vài cái, hỏi câu ngốc nghếch: “Mày là tiểu yêu quái hay vẫn là một con hồ ly nhỏ bình thường?”
Tuyết hồ nheo đôi mắt lại đặt hai điều chân trước của mình đặt lên trên cánh tay Lý Thích Xuân, kêu “anh anh” hướng trong lòng ngực y mà dụi.
“Hẳn là một tiểu yêu quái.

May có thể nói không?” Lý Thích Xuân hồ ly bế nó lên, tò mò nhìn nó.
Tiểu hồ ly vươn đầu lưỡi liếm chóp mũi Lý Thích Xuân một chút.
Nó vừa mới bắt đầu tu luyện cách đây không lâu, nên chưa nói được, cũng không có pháp thuật, điều duy nhất khiến nó giống yêu quái ở nơi có lẽ chính là tiếng kêu của nó có tác dụng mê hoặc con người.
Ở Bắc cực chưa bao giờ xuất hiện sinh hồn của nhân loại, khi Bạch Tích Độ mang theo Lý Thích Xuân trở lại, tình cờ tiểu hồ ly đang ở gần đó.

Nó ngửi được hơi thở của Lý Thích Xuân, vô thức mà muốn đến gần y, nhưng lại sợ hãi Bạch Tích Độ, cho nên chỉ dám nán lại gần đó.
Hơi thở của Lý Thích Xuân làm nó cảm thấy thật thoải mái, Tuyết Hồ nằm ngửa bụng ra, vẫy đuôi vỗ vào Lý Thích Xuân ý bảo y sờ mình.
Vô luận là người là yêu quái, cũng sẽ không dễ dàng để lộ ra nhược điểm của bản thân, mà Tuyết Hồ này lại dễ dàng ngửa bụng mình ra, Lý Thích Xuân không khỏi ngạc nhiên.

Y từ nhỏ đã yêu thích động vật nhỏ, không ngờ đối với yêu quái cũng như vậy.
Y không biết tại sao tiểu hồ yêu này muốn làm như thế, cũng không biết có nguy hiểm hay không.

Nghĩ đến bùa bảo hộ của Bạch Tích Độ đang ở trên người, y do dự một hồi, nhưng vẫn không chống lại được sự dụ hoặc của cái cái bụng mềm, bèn đặt tay lên.
Sờ một chút, lại muốn sờ thêm chút nữa.
Khi Bạch Tích Độ trở về nhìn thấy Lý Thích Xuân đang ngồi ở cửa, một tay thì dùng vuốt lưng cho con hồ ly, tay còn lại lấy từ trong túi một con cá nhỏ ra đút nó.

Vẻ mặt của hắn phức tạp: “Thù Bạch, cậu làm gì vậy, con hồ ly này và cá từ đâu ra vậy?”
Từ sau quen biết Lý Thích Xuân, Bạch Tích Độ vẫn hay gọi y bằng tên tự.
Cả người tiểu hồ ly run cầm cập muốn chạy, liền bị Lý Thích Xuân ôm lấy, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Đừng sợ.”
Rồi sau đó đưa tiểu hồ ly lên cho Bạch Tích Độ xem: “Khi ngài không có ở đây thì nó chạy tới.

Ngài nhìn xem, nó chỉ là một con hồ yêu nhỏ thôi đúng không?”
Bạch Tích Độ đến gần rồi ngồi xổm xuống, vươn một ngón tay sờ lên chóp tai của tiểu hồ ly đang khóc: “Ừ, là một con hồ yêu.”
Hắn kiềm chế hơi thở trên người, rốt cuộc tiểu hồ ly nhịn không được mà run rẩy đến lợi hại: “Mày chạy đến nơi này làm gì, xin ăn à?”
“Cha chi cha chi cha chi ow!*”
Tiểu hồ ly mở miệng kêu một chuỗi tiếng “cha chi cha chi”, Lý Thích Xuân nghe không hiểu, nhưng Bạch Tích Độ nghe liền hiểu, quay đầu nói: “Nó nói vừa thấy cậu đến nên muốn đến gần.”
Y quay đầu lại nghiêm túc hỏi Tuyết Hồ: “Vậy mày muốn thế nào?”
Tuyết hồ lắc lắc đuôi to, không dám lên tiếng.
Nó chỉ nhìn thấy cơ hội nên muốn tiến đến bên cạnh Lý Thích Xuân, cũng không nghĩ tới chuyện khác.

Bạch Tích Độ vỗ vai Lý Thích Xuân: “Nếu như cậu thích, vậy nhận làm linh sủng đi.”
Lý Thích Xuân bật cười: “Không cần.

Sau cùng cũng phải rời đi, không nên có quá nhiều vướng bận.”
Heana có lời muốn nói: Tui không biết con cáo kêu như thế nào đâu.

Tui hỏi Ollie thì Ollie bảo “What does the fox say” và vậy đó.

:))))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương