Bạch Tích Độ tỏ ra hết sức nhiệt tình với Lý Thích Xuân, làm chú thuật cho chiếc chuông treo trên cổ tay y, bảo đảm rằng không người nào có thể tìm được được y, sau đó lôi kéo Lý Thích Xuân ở lại núi Cửu Lộc một thời gian.
Núi Cửu Lộc không phải là nơi mà người khác có thể tùy tiện đến, Lý Thích Xuân cũng muốn ở lại trong núi, trải nghiệm thế giới bên ngoài là như thế nào, vì vậy nên y vui vẻ ở lại tiểu viện.
Mỗi ngày Bạch Tích Độ đưa y đi dạo quanh núi, còn triệu hồi chim tước trong núi để ca hát và nhảy múa.

Có khi họ ở trong núi chơi đến tận khuya, Tạ Trần Chu phải ra ngoài tìm mới chịu trở về.
Tuy rằng Bạch Tích Độ giúp hồn phách y ngưng tụ ra khỏi thân thể để cảm nhận đồ vật, nhưng không có thân thể trói buộc, Lý Thích Xuân chỉ cảm thấy cả người nhẹ như bay, đi đâu cũng dễ dàng.

Đồng thời, có lẽ là vì hồn phách không được đầy đủ, ký ức bị tổn thương nên y không còn buồn bực và cũng không vui như trước, ở núi Cửu Lộc thật sự là rất thoải mái.
Nhưng vẫn còn có chút buồn rầu, chính là phòng ở tiểu viện không lớn nên việc cách âm không được tốt, hai vị tiên quân cũng không để ý chuyện này, cho nên đến nửa đêm y sẽ nghe được một ít âm thanh khiến người đỏ mặt.

Hiện giờ y không dùng được pháp thuật, chỉ có thể đỏ mặt kéo chăn qua khỏi đầu.

Mỗi khi chuyện này xảy ra, trong đầu y lại hiện ra một bóng người mơ hồ, khiến Lý Thích Xuân cảm thấy vui mừng lại đau thương đan xen với nhau.

Y cố gắng nỗ lực nhớ lại người nọ là ai, trông như thế nào, nhưng không thể nào nhớ nổi dù chỉ là một chút.
Y đem việc này nói với Bạch Tích Độ, Bạch Tích Độ nói kia có lẽ là người mà y quên mất, nếu y thật sự muốn nhớ lại hắn, có lẽ hắn có thể giúp y một chút.
Lý Thích Xuân suy tư một lát rồi lắc đầu: “Vẫn là không nên phiền tiên quân, nếu đã quên rồi thì cứ quên đi.”
Bạch Tích Độ rất hài lòng với thái độ cởi mở của y.
Lý Thích Xuân ở núi Cửu Lộc hơn một tháng, Bạch Tích Độ hỏi y có muốn đi đến băng nguyên Côn Luân với mình không.

Đương nhiên là Lý Thích Xuân đồng ý, thế là hai người liền rời đi vào hôm sau.
Hứa Vân Tùng tới đưa rượu cho Tạ Trần Chu, lấy làm lạ hỏi: “Bạch Tích Độ và Lý Thích Xuân đâu rồi?”
Tạ Trần Chu ngửa đầu uống cạn ly rượu, buồn bực nói: “Đi Côn Luân rồi.”
“Vậy sao mày còn ở đây?” Hứa Vân Tùng chả trách.
“… Tích Độ không cho tao đi cùng.”
Hứa Vân Tùng vỗ vỗ vai bạn tốt, giống như an ủi.
Bên kia, sau khi Cố Khê Hàn dặn dò hai cái đệ tử bảo vệ tốt hầm băng, cũng không lập tức rời khỏi Vân Sơn đi tìm hồn phách Lý Thích Xuân mà là trở lại Thanh Bình Điện ngủ một giấc, sáng sớm ngày thứ hai mới thanh tu rồi ngự kiếm đi đến nơi bế quan.
Thỉnh thoảng Lý Thích Xuân rảnh rỗi sẽ khắc một ít đồ vật nhỏ, y đã từng tặng cho Cố Khê Hàn một bức tượng người bằng gỗ, đó là một phiên bản Lý Thích Xuân thu nhỏ.

Mặc dù Cố Khê Hàn nói không thích nó, nhưng sau khi nhận nó liền tháo tuệ giải kiếm Thiệp Giang được treo từ lúc đầu xuống, đem tượng gỗ đó treo lên.
Sau khi Lý Thích Xuân nhìn thấy có vẻ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nhìn Cố Khê Hàn mà mỉm cười: “Tông chủ thích là được.”

Hiện giờ hắn gỡ tượng gỗ kia xuống, tượng gỗ nằm trong bàn tay hắn, nhìn càng thêm nhỏ nhắn và tinh xảo.
Hắn muốn dùng tóc của Lý Thích Xuân làm vật trung gian, bổ sung thêm một phần linh hồn, đem tượng gỗ này luyện thành pháp khí mới để tìm hồn.

Chỉ là chuyện này nói dễ hơn làm, cho dù là Cố Khê Hàn cũng không thể hoàn thành được trong khoảng thời gian ngắn.
Cũng may là nơi đây bảo tồn rất nhiều sách và sách cổ, trong số đó có ghi chép loại thuật pháp như vậy, có thể cung cấp cho hắn một số biện pháp nhất định.
Địch Thủy Thành.
Lý Nghiêu lại một lần nữa kiểm tra linh mạch của Lý Thừa Thu, Lý Thừa Thu bất đắc dĩ nói: “Phụ thân, con thật sự rất khỏe.”
Lý Nghiêu gật đầu, nắm lấy vaiLý Thừa Thu lắc lắc: “Ngày sau, khi con tu luyện pháp thuật sẽ không còn khó khăn như lúc trước nữa.”
Lý Thừa Thu mỉm cười: “Vẫn là phụ thân lợi hại.

Nhưng mà phụ thân, cổ trùng trong cơ thể đại ca phải lấy ra như thế nào?”
Lý Nghiêu đang xoay người rửa tay trong chậu nước, không ngẩng đầu lên mà trả lời: “Hỏi chuyện này làm gì? Ta đã nói phương pháp làm sao lấy cổ trùng ra cho nó biết, nó sẽ tự mình lấy ra.”
“Thật vậy sao.” Lý Thừa Thu tỏ vẻ tin tưởng, “Vậy phụ thân nghỉ ngơi sớm ạ, hài nhi đến Dược Lư xem một chút.”
Lý Thừa Thu cung kính lui ra, đến Dược Lư, bắt đầu chuẩn bị điều phối đan dược bồi bổ cơ thể, nhưng không phải cho mình mà là gửi cho Lý Thích Xuân.

Hắn vừa suy nghĩ vừa phối thuốc, cũng không biết sau khi Lý Thích Xuân nhận được thì có dùng không, thuốc này toàn là dược liệu quý giá, mà Lý Thích Xuân lại không biết nhìn hàng.

Nhưng mà ngẫm nghĩ lại quan hệ hiện giờ của hai anh em họ, đoán chừng Lý Thích Xuân sẽ trực tiếp ném đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Ba vị thần tiên là nhân vật trong một truyện khác do tôi viết 《 Chim bay độ hàn thuyền 》, nếu các bạn cảm thấy hứng thú có thể đọc qua một lần ( kỳ thật là tôi muốn viết tạp văn, lần viết đoạn gần nhất không được suôn lắm ), tất nhiên nếu không đọc bộ đó cũng không ảnh hưởng đến nội dung của bộ này.

Heana có lời muốn nói:
Mọi người muốn đọc bộ Chim bay qua thuyền lạnh của Triệu Tửu Lương thì qua wikidich đọc nha.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương