Mười ngày là thời hạn mà Cố Khê Hàn đưa ra cho Lý Thích Xuân, cũng là đưa ra cho chính mình.

Tất nhiên hắn không biết, đừng nói mười ngày, cho dù có chờ đến một trăm ngày, một ngàn ngày, Lý Thích Xuân cũng không trở về.
Nhưng, lỡ như?
Huống hồ, hắn cũng cần thời gian là mười ngày này để sắp xếp lại suy nghĩ của mình, nhân tiện xử lý một chút chuyện trong Tông môn.
Gần năm năm qua, dù là nuôi một con vật nhỏ cũng có cảm tình, huống hồ là một người sống lâu năm, tồn tại mối quan hệ thân thiết.

Huống hồ lúc trước khi Lý Thừa Thu tới, hắn đối với Lý Thừa Thu tuy rằng vui mừng, nhưng tựa hồ đã không còn rung động như lúc trước.
Ngược lại là Lý Thích Xuân.
Ngược lại là Lý Thích Xuân…
Khi hắn biết người kết làm đạo lữ là y, trong cơn giận dữ suýt nữa hắn đã đập nát tế đàn của kiếm Tông; người mới tới Vân Sơn, hắn chẳng quan tâm hoặc là chỉ trưng mặt lạnh nhìn y, luôn nghĩ cách để từ hôn; hiện giờ y đi rồi, vậy mà bản thân ngược lại cảm thấy không tình nguyện, ngày ngày nghĩ xem khi nào đối phương mới trở về.
Tính cách của Cố Khê Hàn cố chấp lại còn sĩ diện, nhưng hắn không thể lừa được bản thân.
Hắn thật sự nhớ Lý Thích Xuân.
Lý Thích Xuân cũng không biết Cố Khê Hàn ở phương xa đang suy nghĩ rối hết cả lên.


Bởi vì có rất nhiều lỗi trong bản thảo y phải tự mình sửa chữa, lấp đầy những chỗ trống còn thiếu ở Thiên Cơ Đường, Thiên Cơ Đường cũng có rất nhiều phát hiện mới trong những năm qua.

Sau khi y sửa sang bản thảo xong thì mấy ngày ngày cùng Mạnh Quan Sùng canh giữ ở lò lửa để thử nghiệm phương pháp mới, có khi bận đến nỗi cơm cũng quên ăn.
Mạnh Quan Sùng lo lắng y hao tâm tốn sức quá mức sẽ khiến thân thể không chịu đựng nổi, Lý Thích Xuân lại nói với hắn rằng tựa như mình đã trở về những năm mới bắt đầu học nghệ, tinh thần tốt lên không ít, bản thân cũng tràn đầy năng lượng hơn.
Huống hồ nhóm sư huynh sư phân bố ở khắp nơi trong thiên đã nhận được tin Mạnh Quan Sùng gửi, mọi người điều vui mừng khôn xiết khi biết được Lý Thích Xuân quay về Thiên Cơ Đường, viết thư trả lời còn dài hơn một trang giấy, thậm chí có một hai người không quá bận, không kịp chờ đến cuối năm, sau khi nhận được tin liền bắt đầu thu dọn đồ đạc muốn trở về Thiên Cơ Đường.
Lý Thích Xuân cẩn thận cất những lá thư hồi âm của nhóm sư huynh sư tỷ nhóm vào hộp để chống ẩm và côn trùng, vẫn không kiềm được mà lấy ra xem một lần nữa, nên có chút ngóng trông bọn họ đến sớm chút.
Các sư huynh sư tỷ chưa tới, nhưng thư của Khổng Phục Hành lại tới trước.
Khổng Phục Hành không biết Cố Khê Hàn vì chuyện gì mà trở nên khác thường, thân làm đệ tử, nên ở trong thư hắn không thể thiếu tôn trọng với Tông chủ, chỉ nói rằng mấy ngày gần đây tâm trạng và thân thể của Cố Khê Hàn không được khoẻ, không biết công tử khi nào mới trở về.
Lý Thích Xuân nhìn thấy tin của Khổng Phục Hành, đáy lòng có chút áy náy.

Người đệ tử này cũng không tệ lắm, đối xử với mình cũng rất kính trọng, vậy mà mình lại lừa hắn.
Lúc trước khi đi cho rằng Cố Khê Hàn sẽ đi thật lâu, sợ Kiếm Tông sẽ sinh biến, lúc này mới nói với Khổng Phục Hành rằng có việc thì viết thư cho chính mình, ai ngờ Cố Khê Hàn lại trở về mau như vậy.
Tâm tình Cố Khê Hàn không tốt thân thể cũng không khoẻ, giờ nói với mình có cái thì làm được gì? Nếu y quay trở về, nói không chừng tâm tình của Cố Khê Hàn càng thêm kém.
Lý Thích Xuân có chút buồn rầu, thật sự không biết nên trả lời tin như thế nào, dứt khoát nhét thư xuống phía dưới đóng sách, làm bộ như chưa từng thấy.

Khổng Phục Hành không nhận được thư trả lời của Lý Thích Xuân, trong lòng thầm lẩm bẩm.

Mộc Điểu mà Lý Thích Xuân đưa bay rất nhanh, một khi đưa tin thì nhiều lắm là tầm sáu ngày, nhưng nay đã mười ngày trôi qua, sao còn chưa đến, hay là không tìm được công tử?
Không phải là nửa đường bị người ta bắt rồi?Hắn càng nghĩ càng lo lắng, liền nghe một tiếng “Bang”, cửa đại điện mở ra, Cố Khê Hàn dặn dò hắn hai câu liền thả Mộc Điểu của Lý Thích Xuân bay đi, còn mình thì ngự kiếm theo sau.
Khổng Phục Hành hộ tống Tông chủ đi, thầm nghĩ trong lòng: [Nhất định phải tìm công tử.]
Thần kiếm Thiệp Giang ngày đi nghìn dặm không nghỉ, Cố Khê Hàn đi theo phía sau Mộc Điểu, vì ngại chậm trễ, nên không ngừng thi triển thuật tăng tốc cho Mộc Điểu kia, thẳng đến khi cánh của Mộc Điểu đập không ngừng mới dừng tay.
Qua một ngày, Cố Khê Hàn đã nhìn ra đường đi đến Thiên Cơ Đường.

Hắn biết Lý Thích Xuân là đệ tử của Thiên Cơ Đường, hắn cũng từng gặp qua các sư huynh sư tỷ Lý Thích Xuân, nhưng Lý Thích Xuân cũng chưa từng đề cập đến việc rủ hắn cùng y đến Thiên Cơ Đường, hắn cũng không chuyện gì để đến Thiên Cơ Đường đi, thế nên chưa có chuyến thăm nào là chính thức.
Khi màn đêm qua đi, Cố Khê Hàn nhìn thấy được một mảnh sương mù thấp thoáng đình đài lầu các vào sáng sớm.
Trùng hợp Hoắc Tinh và Mạnh Quan Sùng đang kiểm tra các cơ quan quanh kết giới, nhìn thấy Mộc Điểu còn nghĩ rằng do sư đệ sư muội nào đưa tới, vẫy tay để Mộc Điểu hướng về phía mình, ai ngờ được còn đưa tới một người mà toàn bộ trên dưới Thiên Cơ Đường đều không thích – Cố Khê Hàn.
Cả ba người đều sửng sốt một lúc, hai vị ở Thiên Cơ Đường không biết phải đối mặt với tên đã bắt cóc tiểu sư đệ của mình lại còn không biết đối xử tốt với người đó, Tông chủ kiếm Tông kia lại không rõ tại sao, vốn dĩ đi theo Mộc Điểu để tìm Lý Thích Xuân thế mà lại đưa mình đến trước mặt Hoắc Tinh và Mạnh Quan Sùng.
Hoắc Tinh lật Mộc Điểu ra nhìn trên bụng chim khắc một chữ “Xuân”, nàng tươi cười nói: “Cố tông chủ, đúng thật là khách quý, sao tự nhiên ngài lại đến Thiên Cơ Đường vậy?”
Cố Khê Hàn thu kiếm về, tuy cấp bậc cao nhưng vẫn giữ lễ nghĩa: “Hoắc đường chủ, Mạnh sư huynh.”

Hắn giơ tay chỉ Mộc Điểu trong tay Hoắc Tinh: “Ta đến tìm Lý Thích Xuân.”
Hoắc Tinh “À” một tiếng, rồi đặt Mộc Điểu vào trong tay Mạnh Quan Sùng: “Tông chủ tìm tiểu Xuân có việc gì à? Theo ta được biết, tiểu Xuân đã bẻ ngọc điệp thành hai nửa, giao hết cho Tông chủ rồi.”
Cố Khê Hàn hơi hơi nhíu mày: “Ta đến đây là vì chuyện này, ta muốn gặp mặt Lý Thích Xuân để nói cho rõ ràng.”
Tính tình Hoắc Tinh vốn nóng nảy, nghe hắn nói như thế cũng không nhịn cười được, định mở miệng định mắng hắn thì bị Mạnh Quan Sùng ra tay ngăn cản cô lại.
Mạnh Quan Sùng nói: “Nếu Tông chủ còn quan tâm tiểu Xuân, vậy thì nên đi gặp đệ ấy.

Chỉ là dạo gần đây cơ thể của tiểu Xuân không được khỏe, nếu đệ ấy có làm Tông chủ không vui, mong rằng Tông chủ sẽ quan tâm đệ ấy nhiều hơn.”
Dứt lời liền trả lại Mộc Điểu cho Cố Khê Hàn, nghiêng người mở kết giới.
“Đa tạ.” Cố Khê Hàn muốn nói rằng mình không nổi giận với Lý Thích Xuân, nhưng nhìn thấy dáng vẻ cười như không cười của Mạnh Quan Sùng, thì cảm thấy nói ra cũng vô dụng thôi, sau khi nói đa tạ liền đi theo sau Mộc Điểu.
Mạnh Quan Sùng nhìn thấy hắn đã xa, đột nhiên cảm thấy lỗ tai đau rát, Hoắc Tinh nghẹn một bụng lửa nhéo lỗ tai hắn nói: “Vì sao chàng mở kết giới để hắn vào?”
“Lỗ tai, lỗ tai đau!” Mạnh Quan Sùng đau đến nhe răng trợn mắt, bị nhéo đến đau cả đầu, “Tuy rằng ta không thích hắn, nhưng việc giải trừ đạo quan hệ lữ việc này, ta vốn không tán thành cách làm này của tiểu Xuân, chẳng qua không thể nói với tiểu Xuân.

Nếu người này đã tự mình đến, thì dứt khoát để cho bọn họ gặp mặt nhau, nói rõ ràng mọi việc là xong! Ai ui đau đau đau ——”
“Hừ!” Hoắc Tinh buông tay ra, tròn lòng không được vui, liền đạp chân Mạnh Quan Sùng rồi nhanh rời đi.
Mạnh Quan Sùng một tay che lại lỗ tai, một tay xoa chân nhanh chóng đuổi theo sau: “A Tinh, A Tinh nàng nghe ta nói này, Cố tông chủ là người nào, nếu hắn muốn xông vào thì sẽ phá hủy hết kết giới và cơ quan của chúng ta, chúng ta phải tu sửa lại, vừa tốn thời gian lại tốn tiền! Không bằng để hắn vào… Ấy! Nàng đi từ từ chờ ta với!”
Mộc Điểu dẫn Cố Khê Hàn vòng qua hành lang gấp khúc, trước mắt là mảng sương mù mênh mông trên mặt hồ.


Giữa hồ có một con thuyền nhỏ, không có gì che, không biết từ lúc nào tuyết đã rơi xuống vai của người trên thuyền thành tạo một lớp mịn
Mộc Điểu kia đập cánh phành phạch bay qua rồi đậu trên cần câu trong tay người nọ, người nọ không cử động, giống như đã ngủ rồi.
Cố Khê Hàn phi thân bay qua mặt hồ đạp lên thuyền đuôi, từng bước đi về hướng người ngồi trên thuyền.

Hắn bước thật nhẹ, cũng không làm cho ồn ào.
Bên cạnh thuyền đặt một giỏ tre ngập nước, bên trong có hai ba con cá bơi lội.

Lý Thích Xuân mặc đồ của đệ tử Thiên Cơ Đường có tay áo màu đen, trên vai khoác một chiếc áo choàng trắng tinh, tóc đen không buộc nên xõa xuống trên vai và lưng, trong lòng ngực ôm cần câu và một lò sưởi tay cỡ nhỏ, cúi đầu xuống, giấu mặt vào cổ áo choàng lông thú mà ngủ ngon lành.
Những lời Cố Khê Hàn muốn nói cũng không nói ra được, nửa quỳ xuống trước người Lý Thích Xuân, giơ tay sờ mặt y, vuốt ve những bông tuyết mỏng rơi trên chóp mũi y.
Trong lòng chua xót xen lẫn chút rung động xa lạ, tại thời điểm này Cố Khê Hàn đột nhiên tìm ra được đáp án mà hắn đã suy nghĩ bấy lâu nay.
Thì ra hắn cũng thích Lý Thích Xuân.
Thời điểm hắn nhìn thấy y, trời đông tuyết trắng bỗng chốc hóa thành xuân ấm tháng ba.

———–
Mộc Điểu: Ngươi có biết phép lịch sự không vậy?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương