Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch)
Chương 4: Cảm nhận được một chút nguy hiểm

Đây là thu nhập do nguyên thân (Trương Vinh Phương cũ) kiếm được từ việc viết khúc (bài hát).

Hắn sờ sờ tờ tiền giấy 100 đồng kia. Phía trên có in nơi phát hành khá phức tạp để đề phòng có người to gan làm giả, còn có tên chính thức do hoàng đế Đại Linh định ra: tiền giấy thông hành Linh Nguyên.

Trương Vinh Phương cẩn thận cất tờ tiền đi, sau đó gấp gọn lá thư rồi bỏ vào trong túi áo.

Càng tích góp nhiều tiền, tháng ngày hắn ở Thanh Hoà Cung càng dễ chịu hơn.

Gần đây giá hàng dưới chân núi lại tăng nữa rồi, gạo lức cũng phải 20 đồng một cân. 100 đồng này… nếu chỉ lấy ra để nâng cao chất lượng sinh hoạt thì cũng chẳng thấm vào đâu.

Thế nhưng ở trong Thanh Hòa Cung ăn ở đều miễn phí, không cần dùng đến tiền. Cho nên lấy 100 đồng đi mua thịt và trứng để bồi bổ cơ thể thì có khi lại thu được thêm 1 điểm thuộc tính cũng nên.

Đến lúc cần thì lại nghĩ các dùng thân phận đệ tử ra tìm người luyện công chung… vậy thì có thể quang minh chính đại xem thử hiệu quả khi thuộc tính kỹ năng tăng lên.

Lúc đang đi về phía trước, Trương Vinh Phương chợt nghe thấy âm thanh từ phía xa truyền đến. Hình như là ở phía trước phía, bên phải hành lang ngoài sân thì phái.

"Về từ lúc nào thế? Ta còn tưởng chỉ có Lý Vân Xương phải về thôi chứ." Người nói là một nam nhân còn khá trẻ, nghe chừng tuổi còn chưa quá 20.

"Tối hôm qua được sắp xếp cho xuống núi, về cùng còn có Trần Đại Sơn, Trương Thạch Đầu và mấy người nữa. Trên núi có cần nhiều đệ tử tạp dịch thế đâu, tất nhiên là sẽ cho về rồi." một nữ đạo nhân khác than thở.

"Trong nhà có người nhập đạo tịch* thì sẽ được miễn không ít thuế má, còn có thể miễn chuyện đi binh dịch nữa. Thế nên dù có là tạp dịch thì cũng có rất nhiều người muốn nhét thân nhân lên núi. Cũng đúng, chỉ cần đưa một người chẳng mấy quan trọng trong nhà đến là có thể hưởng thụ không ít ưu đãi, chuyện tốt như thế, ai mà không muốn chứ?" Nữ đạo nhân nói tiếp.

*Đạo tịch: ở đây chỉ gia nhập vào đạo giáo.

"Haizz. . . thế rốt cuộc làm sao mới được ở lại?" Nam đạo nhân hỏi.

"Hoặc là đưa tiền, hoặc là phải có người phối hợp..." Nữ đạo nhân than thở."Chẳng qua nếu bị đuổi xuống núi thì chắc chắn là không về nhà được rồi đây. Chúng ta là đợt người thứ tư..."

Trương Vinh Phương không nghe tiếp nhưng đã âm thầm rùng mình.

Ngành nghề của dân chúng nước Đại Linh chia làm 10 đẳng cấp: Quan, lại (chức vụ không có phẩm cấp thời phong kiến), tăng (người xuất gia theo đạo phật) , đạo (thuộc về đạo giáo như đạo sĩ), y (nghề liên quan đến bốc thuốc, chữa bệnh), công (công nhân), tượng (thợ thủ công), xướng (con hát/ca kỹ), nho (chỉ người đi học chưa có công danh), cái (ăn mày).

Đồng thời cũng phân chia bách tính thành bốn cấp bậc: Người Linh > người Hồ Tây > người Bắc > người Man.

Thanh Hoà Cung nằm ở phía nam, thật ra phần lớn đệ tử tạp dịch đều là người Man. Trương Vinh Phương vốn được xem như là người Bắc, nhưng sau khi hắn cùng tỷ tỷ phiêu bạt đến khu Bình Dư thì cũng bị tính là người Man.

Khu Bình Dư này có diện tích tương đương với một tỉnh lớn đời trước của Trương Vinh Phương.

Hắn im lặng không lên tiếng, bình tĩnh đi ngang qua hai đạo nhân kia. Đối phương hoàn toàn không để ý đến hắn, họ còn đang mải nghĩ cách xem làm thế nào để được ở lại.

Dù đã lướt qua hai người nhưng Trương Vinh Phương vẫn có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng nói chuyện phía sau lưng.

Bị đuổi xuống núi, loại bỏ đạo tịch là một chuyện rất phiền phức.

Ở nước Đại Linh, không phải ngươi cứ muốn đổi ngành nghề là đổi được ngay. Ngươi sẽ phải đến quan phủ xin phép, nếu không cũng chỉ được tính là làm chui, thu nhập cực thấp.

Không có quan phủ chứng thực, dù tay nghề kỹ thuật có tốt đến mấy thì cũng chỉ có thể  thu được phần tiền lương rất thấp.

Ở Đại Linh người Man lại còn xếp hàng chót, bị hạn chế nên rất nhiều ngành nghề không thể làm được. Một khi bị đuổi xuống núi, họ sẽ không có cách nào được giảm thuế, miễn đi sai dịch nữa. Có lẽ chỉ cần một lần nha dịch quan phủ đi chưng binh là sẽ cửa nát nhà tan.

Cứ cho là có thể gắng gượng chống đỡ thì đủ loại thuế má ập xuống thì chỉ chớp mắt thôi, ngay cả việc ăn no mặc ấm của đám người Man này cũng là cả một vấn đề.

Mà được ở lại trên núi, bản thân có thể ăn ở miễn phi không nói, người nhà cũng có thể không lo chuyện cơm áo.

Vì vậy, dù trên núi có vừa khổ vừa mệt thì cũng không ai muốn xuống.

Trương Vinh Phương trong lòng có rất nhiều suy nghĩ lướt qua.

Hắn cũng là đệ tử tạp dịch.

Thanh Hoà Cung có quá nhiều tạp dịch, bắt đầu muốn lọc bớt một phần rồi.

Điều này khiến hắn cảm nhận được một chút nguy hiểm. Người khác bị trả về thì còn có thể đi trồng trọt, còn hắn thì có biết cái quái gì đâu.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương