Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch)
-
Chương 10: Khẽ thở phào
Trong số đệ tử tạp dịch, phần lớn là con rơi con rớt của các gia đình trong thành trấn xung quanh đưa đến để chiếm một phần đạo tịch.
Đa phần trước khi đến đều đã được huấn luyện cách hầu hạ chăm sóc người khác, loại người biết đọc sách viết chữ, mồm miệng nhanh nhẹn, suy nghĩ rõ ràng như này thì đúng là không nhiều lắm.
Thời đại này, không phải ai cũng có tư cách đọc sách biết chữ. Cho dù là đám phú nông phú hộ thừa tiền không biết làm gì thì cũng phải có thời gian, tinh lực mới được.
Lại càng không cần phải nói đến có ân nghĩa như này…
“Ngươi… thuộc tộc nào?” Tiêu Dung đột nhiên hỏi.
“Bẩm pháp sư, đệ tử thuộc Man tộc.” Trương Vinh Phương nói rõ chi tiết.
“Tổ tiên là?”
“Tổ tiên là nho hộ.”
Sắc mặt Tiên Dung lập tức lộ ra vẻ tiếc hận.
“Thế này… ngươi cứ về trước đi. Mọi việc cứ như bình thường, chờ ta âm thầm tra xét thật giả xong sẽ gọi ngươi đến.”
“Vâng.”
Nét mặt Trương Vinh Phương không hề thay đổi, khom người hành lễ rồi lui ra.
Man tộc là tứ đẳng, trong 10 cấp bậc ở Đại Linh thì nho hộ chỉ cao hơn đám ăn mày một tí.
Hai cái này kết hợp với nhau, khó trách Tiêu Dung lại lộ ra vẻ mặt như vậy.
Trương Vinh Phương vốn không phải là người của thế giới này, trong lòng cũng không thật sự có cảm giác gì với hai thân phận này.
Thế nhưng vừa rồi rõ ràng là Tiêu Dung đã động lòng, có ý muốn thu đồ đệ nhưng sau khi nghe được xuất thân của hắn thì… lập tức dừng lại, không còn vế sau nữa.
Điều này khiến lần đầu tiên Trương Vinh Phương chân chính cảm nhận được sự nhiêm ngặt về cấp bậc ở nước Đại Linh.
Rõ ràng là cho dù Trương Vinh Phương có đạo tịch thì xuất thân nho hộ cùng Man tộc cũng sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến con đường phát triển sau này của hắn.
Cụ thể là ảnh hưởng gì, như thế nào thì Trương Vinh Phương không biết. Thế nhưng nhìn nét mặt Tiêu Dung thì cũng có thể đoán được là sẽ không đơn giản rồi đấy.
Rời khỏi đạo trường, trong đầu Trương Vinh Phương thoáng hiện lên vẻ tiếc hận vừa rồi của Tiêu Dung.
Nếu như đối phương thu đồ đệ, chắc chắn là hắn có thể vững vàng tiến vào hàng ngũ đệ tử tu hành rồi.
Đến lúc đó, không chỉ không cần làm tạp dịch mà còn có thể có được rất nhiều thời gian tu luyện võ công. Về mặt ăn uống cũng có thể tăng lên rất nhiều, sau này có khi còn có cơ hội được ban đạo hiệu, trở thành pháp sư.
Quan trọng nhất là lúc đấy hắn có thể góp nhặt điểm thuộc tính nhanh hơn, nâng cấp bản thân vèo vèo.
Đến tận bây giờ, thanh thuộc tính của hắn cũng chỉ có mỗi hai loại là: sinh mệnh và kỹ năng.
Rốt cuộc thì cái gì mới được tính là kỹ năng? Trương Vinh Phương đã thử rất nhiều thứ nhưng tất cả đều vô dụng, phí công.
Mà lúc này, chỉ thiếu tí teo nữa thôi là thành công rồi. Đáng tiếc… thành bại cũng chỉ trong một cái chớp mắt.
Than thở trong long một đống, Trương Vinh Phương lếch thếch trở về gian phòng của mình.
Thật ra đãi ngộ ở Thanh Hoà Cung cũng không tệ. Tuy có hơi đơn sơ chật hẹp, chỉ đủ kê một cái giường cùng một băng ghế nhưng mỗi đệ tử đều có phòng riêng.
Nói gì cũng hơn một đống người rúc vào ngủ chung.
Sau khi báo tin xong, Trương Vinh Phương lại trở về với nhịp sống bình thường. Mỗi ngày đều làm việc, nghỉ ngơi, chuông sớm trống chiều, sáng tối lên lớp… thời gian còn lại thì làm mấy việc lặt vặt.
Mãi cho đến khi thời gian khảo hạch đệ tử tu hành kết thúc, sắp sang tháng 6 thì Tiêu Dung mới có câu trả lời cho hắn.
Ngày 14, tháng 5.
Lúc sáng sớm, sương mù còn tràn ngập khắp nơi, quanh quẩn khắp cả Thanh Hoà Cung.
Trương Vinh Phương đang chuẩn bị đến phòng tẩy rửa làm việc. Đi được nửa đường thì chợt có một đệ tử tạp dịch lại gần, hô lên với hắn:
“Trương Vinh Phương, Minh Quang pháp sư gọi ngươi đó! Mau đến sau núi đi.”
Mấy đệ tử tạp dịch xung quanh nghe thấy thế thì nhao nhao nhìn lại.
“Ta biết rồi.” Vẻ mặt Trương Vinh Phương không hề thay đổi nhưng trong lòng lại khẽ thở phào một hơi.
Hắn đi theo tên đệ tử tạp dịch kia, một trước một sau bước nhanh về phía sau núi.
Trong cung, từ xa truyền tới tiếng đạo nhân tụng kinh cùng tiếng cười nói hân hoan của các quý khách đến hành hương ở trong vườn.
“Hôm nay có pháp sư tổ chức hội kinh, có không ít quý khách đến đâu. Ngươi để ý những vị khách quý có đem theo hoàng bài như ý, đừng va chạm vào họ.” Đệ tử tạp dịch trước mắt thấp giọng dặn dò.
Trong lòng Trương Vinh Phương hiểu rõ, nhỏ giọng đa tạ đối phương.
Rõ ràng là người này không tuỳ tiện nhắc nhở, làm gì có ai tốt bụng đi nhắc nhờ một đệ tử tạp dịch hoàn toàn xa lạ chứ.
Cho nên, khả năng cao là bên phía Tiêu Dung pháp sư đã có tin tốt rồi.
Trương Vinh Phương nhận ra đối phương.
Đệ tử tạp dịch này có chỗ khác những đệ tử tạp dịch khác. Nghe nói mỗi năm nhà hắn ta quyên góp không ít tài vật cho Tiêu Dung, đổi lấy cơ hội hầu hạ thân cận một vị pháp sư.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook