Trải qua mấy ngày hoang đường này, trong lòng hai người đều rất mệt mỏi, Legna chạy khắp nơi cả ngày, cuối cùng vẫn là đặt pizza qua mạng.
Trong khi chờ bánh giao tới họ thay quần áo ra, mặc đồ ngủ, rồi ngồi ở bậc thang trước cửa phòng hút thuốc.
Legna mặc đồ ngủ caro xám đậm, còn Cecil mặc hình gấu màu xanh lam, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng tắm màu xám, một loạt khuyên đinh trên lỗ tai vẫn chưa tháo xuống, phối hợp với dép lông xù xù, sắc mặt khó coi nuốt mây nhả khói, toát lên vẻ đáng yêu lạ thường.
“Em có bộ đồ ngủ này từ khi nào thế? Sao trước đây anh chưa từng thấy nó?” Legna cười hỏi.
“Trước đây bà làm cho em” Cecil bĩu môi, khóe mắt hồng hồng.”Em nhớ bà lắm.”
Legna đặt tay lên bàn tay Cecil để trên đầu gối.
“À, hình như bà cũng may cho anh một bộ giống vậy, là quà giáng sinh năm nào đó, giờ đang chôn trong tủ quần áo nhà chúng ta” anh cũng có chút nhớ người phụ nữ nhìn qua có vẻ nghiêm túc kia.
“Nói đi nói lại, anh xin nghỉ phép rồi? Liz đồng ý? Em nghĩ hai người rất bận.” Cecil hỏi.
Legna cười khẽ một tiếng: “Đúng vậy, xin nghỉ là để đi tìm tiểu bại hoại bỏ nhà chạy trốn nhà em đấy.”
Cecil nhất thời có chút áy náy.

Legna nắm tay cậu, mười ngón đan xen.

“Thực ra, anh xin nghỉ được mấy ngày rồi” Legna nói, làn môi ôm lấy ý cười xấu xa, giọng có chút bùi ngùi.”Không chỉ xin nghỉ phép một tháng, mà còn đặt luôn vé máy bay đi Ý nữa, định sẽ cho người nào đó niềm vui bất ngờ, kết quả hôm đó người ấy lại không về nhà.”
“Cái gì?!” Cecil vừa hút một ngụm khói liền đột nhiên phun ra, do sặc mà không ngừng lấy tay che ngực ho.
Legna một bên cười trộm một bên ôm eo cậu từ phía sau.
“Con mẹ nó anh nói nghiêm túc đấy à?!” Cecil dập tắt thuốc lá trong tay, Legna nhịn cười gật đầu.
Cecil gục đầu xuống, hai tay ôm lấy chân.
“Chết tiệt, em cảm thấy tội của mình nặng trở nên hơn.” Cecil nói, giọng điệu nghe rất phẫn nộ.”Hơn nữa em thấy hình như em lại yêu anh hơn nữa rồi.

Tất cả những thứ này đều là lỗi của anh, đồ đáng ghét.”
Legna không thấy biểu cảm trên mặt Cecil ra sao, nhưng dường như hình ảnh này khiến anh vô cùng thích thú.
“Bảo bối, nếu em cảm thấy em càng yêu anh hơn, vậy có phải nên biểu thị chút không?” Anh nhịn cười cố gắng khiến giọng mình nghe không quá thoải mái, môi kề sát bên tai Cecil, nói xong còn vươn đầu lưỡi khiêu khích liếm tai đối phương một chút.
“Giờ em không có hứng!” Cecil bỗng nhiên đẩy Legna ra, nhưng chênh lệch thể lực quá lớn, cánh tay đối phương mạnh mẽ siết chặt eo cậu, căn bản không thoát ra được.
Legna lại cười càng vui hơn.
Kết quả là cảnh tượng này đều bị nhân viên giao pizza bên ngoài nhìn thấy toàn bộ, họ bỗng nhiên chú ý tới sự tồn tại của nhân viên giao bánh đứng ngoài cửa, nhìn qua có vẻ như là sinh viên đại học, mồm há hốc hình chữ O đứng bên ngoài có chút lúng túng.
Lúc cậu nhân viên đưa hóa đơn Cecil quả thực chỉ muốn che mặt nhanh chóng ký vào hóa đơn cho xong.
Lúc rời đi, cậu nhân viên còn khẽ cười lộ chút ngượng ngùng, nói với họ: “Các anh nhìn xứng đôi lắm.”
Legna thân mật ôm eo Cecil, bình tĩnh cười nói “Cảm ơn”, Cecil “Hừ” một tiếng, nghiêng đầu không muốn nói chuyện, Legna cho rằng cậu đang ngại.
Sau đó họ tới phòng dành cho khách —— vợ chồng Taylor nói họ có thể sử dụng nó —— trong phòng có một chiếc giường đôi nhỏ, mặc dù đối với hai người đàn ông trưởng thành vẫn có hơi chật, nhưng ít nhất họ có thể nằm song song nhau mà còn thừa chút không gian.
Họ ngồi trên giường vừa ăn pizza vừa dùng máy tính Cecil xem “Monty Python và cái chén thánh”, bộ điện ảnh hài kịch thời trung cổ của Anh vào những năm 1970, họ đã xem nó mấy lần rồi, nhưng mỗi lần xem lại hai người đều cười lăn lộn trên giường không ngừng.
Xem xong cả hai cùng nhau tắm rửa đánh răng rồi tắt đèn đi ngủ.
Legna ôm vai Cecil nằm trên giường, trong bóng tối khẽ phàn nàn một câu: “Cái giường này ám mùi bánh pizza rồi.”
“Như vậy người Na Uy như anh không phải nên cảm thấy rất vui vẻ à?” Cecil nói.
Legna hôn tóc cậu: “Bé ngoan, ngủ đi.”
Cecil tựa đầu vào lồng ngực đối phương: “Leg “

“Sao thế?”
“Đã lâu rồi chúng ta không ngủ cùng nhau” Cecil nhỏ giọng nói.
Đúng là rất lâu rồi anh không ôm con mèo nhỏ của mình cùng ngủ.

Legna nghĩ, nhẹ nhàng nắm chặt tay Cecil dưới lớp chăn bông.

Một mình nằm trên một chiếc giường rộng lớn thực sự lất lạnh, anh đã tự mình trai nghiệm qua suốt mấy ngày nảy rồi.

Anh chắc chắn sẽ không bao giờ để bảo bối của mình nửa đêm một thân lẻ loi ở nhà nữa.
Cecil ngửa đầu hôn cổ anh một chút.
“Em yêu anh lắm.” Cecil nhẹ nhàng nói.”Cám ơn anh tối ấy đã đưa em về nhà”
Legna biết Cecil đang nói đến lần đầu tiên họ gặp nhau mười năm trước.

Anh điều chỉnh tư thế, ôm cậu chặt hơn.
“Đồ ngốc, anh cũng yêu em.” Legna nói, anh ít khi nói mấy lời tỏ tình kiểu này, nên khi nói ra vô cùng ôn nhu.”Cũng cám ơn em luôn tin tưởng anh.”
Cecil không nói thêm nữa, càng sáp vào lòng Legna hơn, như thể chê họ không thể gần hơn nữa.

Đèn đường bên ngoài yếu ớt phát sáng, ngoài cửa sổ dường như đang có tuyết rơi, ban đêm đầu đông rất lạnh, còn lúc này đây họ đang thân mật ôm lấy nhau.
The End.
========
Lời của tác giả.
* Monty Python và cái chén thánh: Monty Python and the Holy Grail, bộ phim này tuy rất cổ nhưng vô cùng hài
* Na Uy là quốc gia ăn nhiều bánh pizza nhất trên thế giới
Cảm ơn đã đọc! Kết thúc rồi! Sắp tới chính là phiên ngoại ngập tràn cẩu lương!
Tôi sẽ đăng phiên ngoại ngay khi bắt đầu kỳ nghỉ đông nhé, và sẽ kết thúc trước lễ Giáng sinh.

Hôm qua tôi đã nói qua sẽ có phiên ngoại gì.
Cuối cùng cũng thi xong rồi, kết quả của một núi áp lực suốt mấy ngày nay chính là động não hết công suất nhưng không viết nổi, tôi đã bổ não đến mức nhận nuôi hai bé gái luôn rồi này.
Phiên ngoại có chút ngắn, có đoạn miêu tả công ve vãn người khác, không muốn xem thì bỏ qua Rome 2 nhé, sờ soạng cơ thể người khác, nhưng vẫn mặc quần áo, không phát sinh quan hệ thể xác..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương