Thước Kiều Tiên
-
Chương 62: Ngưỡng mộ không biết sợ
Giang Bình nghe xong lời này thì bất giác ngẩn người. Chẳng lẽ kéo dài tuổi thọ của hắn mới là mục đích thật sự mà nàng tới nơi này? Suy đoán này giống như nhân đậu đỏ bọc trong bánh hoa mai, ấm áp mà ngọt ngào.
Chưởng quầy vừa liếc mắt nhìn đã nhận ra đây là một đôi tình lữ, hắn cười cười, nói: “Có thể, nhưng thua tính vào ai?”
Lữ Đại cũng không giả vờ suy nghĩ: “Tính cho ta.”
Giang Bình kéo nàng qua bên cạnh, nói: “Ta không muốn thắng tuổi thọ.”
Lữ Đại nói: “Sao lại không muốn? Ta bằng lòng đánh cược chịu thua, cũng không phải tranh giành của ai. Chẳng lẽ chàng không muốn sống bên ta lâu dài?”
Giang Bình nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng xao động: “Đương nhiên muốn, nhưng quân tử yêu tiền và phải kiếm tiền một cách khôn ngoan. Chuyện hại người mà lợi mình, cho dù đối phương cam tâm tình nguyện thì cũng không thể làm. Nàng nghĩ xem, nếu không phải có người muốn tuổi thọ của người khác thì làm sao có thể đánh cược như vậy, con cái của dân cờ bạc cũng đâu vô cớ bị hại?”
Đạo đức pháp trị và lễ nghĩa liêm sỉ đều do con người sáng tạo ra, ràng buộc lẫn nhau. Yêu không chú ý những thứ này, Lữ Minh Hồ cũng rất ít dùng những thứ này để thúc ép Lữ Đại. Nhưng lúc này nàng không thể không nhân nhượng Giang Bình, phu thê vốn nên nhường nhịn nhau, tựa như hắn dung túng cho những chuyện nàng đã lừa gạt.
Nàng cúi đầu nắm chặt túi gấm buộc ở thắt lưng, trầm mặc một lúc lâu rồi nói: “Không đánh cược tuổi thọ cũng được, chúng ta lên lầu bốn thắng một ít đan dược trường thọ đi, cái này cũng không tính hại người lợi mình chứ?”
Giang Bình khẽ chớp mắt, cầm tay nàng, thấp giọng nói: “Nàng luyến tiếc ta vậy sao?”
Lữ Đại lườm hắn: “Ai luyến tiếc chàng chứ, chỉ là ta nể tình chàng hầu hạ ta nên muốn cho chàng chút đồ tốt thôi.” Dứt lời, nàng hất tay hắn ra, đi thẳng lên lầu.
Trò đời bạc bẽo, nhân tình hiểm ác, nam nhân trên đời này phần lớn đều khiến người ta thất vọng. Lữ Đại biết ngoại trừ Giang Bình ra, có lẽ trên đời này sẽ không gặp được một nam tử khác lựa chọn nàng giữa nàng và Lỗ tiểu thư, cho nên nàng đương nhiên rất luyến tiếc hắn.
Nhưng nàng không cần thừa nhận, cũng không phải bởi vì thẹn thùng, mà là nam nhân vĩnh viễn không thay đổi bản tính, bọn hắn một khi phát hiện một nữ nhân luyến tiếc mình thì sẽ không còn xem trọng nàng nữa.
Giang Bình cười đi theo phía sau nàng, lên lầu bốn.
Lầu bốn chia làm bốn sảnh theo thứ tự đông tây nam bắc, hai sảnh nam bắc đánh cược bằng bí tịch, Lữ Đại không có hứng thú. Hai sảnh đông tây đánh bạc bằng đan dược, giống với sảnh đông lúc trước, người xào bài lắc xúc xắc, dân cờ bạc đặt lớn đặt nhỏ, nơi đổi thẻ đánh bạc có các loại đan dược đã niêm yết giá, đều là một số đan dược thường thấy. Bên sảnh phía tây, con bạc tự tung xúc xắc, so sánh tỷ lệ cược và đặt cược vào những viên linh đan dược khó gặp được ở bên ngoài.
Lữ Đại và Giang Bình đi vào sảnh tây, thấy một bà lão đầu tóc bạc phơ, mặc trường bào lụa đen ngồi ở bên cạnh một cái bàn đánh bạc, trên bàn đặt mấy bình đan dược, trong đó có một bình Ngọc Tủy Diên Niên Đan.
Ánh mắt Lữ Đại sáng lên, tiến lên nói: “Bà bà, ta dùng bình Chân Nguyên Đan này đánh cược với bình Ngọc Tủy Diên Niên Đan này của ngài, thế nào?”
Đan dược trong tay nàng đều là Lữ Minh Hồ cho, có chữa thương, có giải độc, có tăng cường tu vi, duy chỉ có không có trường thọ, bởi vì nàng không cần. Ngọc Tủy Diên Niên Đan này Lữ Minh Hồ cũng luyện được, nhưng nàng không thể vì Giang Bình mà mở lời đòi y.
Lão bà lại không nhìn Chân Nguyên Đan trong tay nàng, đôi mắt sáng ngời như thiếu nữ nhìn chằm chằm Giang Bình, cười nói: “Vị công tử này thật tuấn tú, lão thân và ngươi đánh cược một ván, nếu ngươi thắng thì những đan dược này đều thuộc về ngươi, nếu ngươi thua thì ngủ với lão thân một đêm, thế nào?”
Lữ Đại trầm mặt: “Ngươi đã là lão bà còn không biết xấu hổ, thật không đứng đắn, chàng là phu quân của ta, ngươi đừng có vọng tưởng!”
Lão bà nói: “Chỉ là ngủ một đêm, hắn lại không ít đi miếng thịt nào, ngươi sốt sắng gì chứ?”
Lữ Đại tức giận đến bốc hỏa, Giang Bình cười nói: “Bà bà, mặc y phục hay đội mũ đều có sở thích riêng, ta là người kén chọn.”
Lữ Đại nhìn hắn, lửa giận trong mắt hóa thành đắc ý, hất cằm về phía lão bà, nói: “Lão bà không biết xấu hổ, có nghe thấy không?”
Bà lão cũng không giận, lại cười nói: “Đã như thế, các ngươi dùng bình Chân Nguyên Đan này đánh cược với lão thân đi.”
Trên bàn có hai chung xúc xắc, mỗi bên có ba con xúc xắc. Giang Bình và bà lão mỗi người cầm một chung cùng lắc. Lão bà lắc xúc xắc, nếp nhăn trên mặt giãn ra, toả ra một loại hào quang kỳ dị, thoạt nhìn giống như trẻ lại mấy chục tuổi, hiển nhiên là một dân cờ bạc đã nhúng chàm từ lâu, có kinh nghiệm lão luyện.
Giang Bình lắc xúc xắc không có kinh nghiệm gì, hoàn toàn dựa vào vận may, chưa bao giờ thua. Nhưng sòng bạc Ngôn Du này nhân yêu hỗn tạp, quỷ quái hoành hành, ngọa hổ tàng long, hắn nghĩ dù mình có may mắn cỡ nào thì ở chỗ này chưa chắc đã bách thử bách linh.
Thấy lão bà đè lại xúc xắc, dáng vẻ như đã tính trước, Giang Bình không khỏi cảm thấy may mắn khi chưa từng đồng ý yêu cầu lúc trước của lão bà, bằng không thua rồi có thể sẽ tổn thất lớn.
Hai bên đồng thời mở chung xúc xắc ra, lão bà là năm năm bốn, Giang Bình là sáu sáu năm.
Lữ Đại hoan hô một tiếng, cất bình Ngọc Tủy Diên Niên Đan vào trong túi. Lão bà không cam lòng, đề nghị chơi thêm một ván, Giang Bình dưới sự xúi giục của Lữ Đại cũng đồng ý. Lão bà lại thua hai bình đan dược, càng không cam lòng, còn muốn đánh cuộc, Giang Bình nói thế nào cũng không chịu đồng ý.
Chợt nghe trên lầu có người hô một tiếng: “Ông chủ Kiều ra rồi!”
Đám dân cờ bạc nhao nhao rời khỏi bàn, chen chúc lên lầu. Lão bà chống quải trượng, dáng người nhanh nhẹn xung phong dẫn đầu.
Làm Giang Bình nhớ tới hoa khôi nương tử trong hành viện khi lộ diện, khách làng chơi cũng chạy theo như vịt, bèn cười nói: “Ông chủ Kiều này là người ra sao?”
Lữ Đại nói: “Hắn là ông chủ của sòng bạc Chân Du, ngoại hiệu là Đặt Cược Tất Thắng, có lúc hắn sẽ đặt cược ở tầng bảy, người thua cần thỏa mãn tâm nguyện của người thắng. Nhưng hơn bảy trăm năm qua, hắn chưa bao giờ thua.”
Giang Bình nói: “Nếu hy vọng thắng hắn xa vời như vậy, vì sao vẫn còn nhiều nhân yêu quỷ quái sốt sắng muốn đánh cược với hắn?”
Lữ Đại nói: “Bởi vì tâm nguyện của hắn đều là những việc nhỏ bé không đáng kể, ví dụ như muốn người thua hát một bài hát, kể chuyện cười, dù sao cũng không có tổn thất gì, tại sao không đánh cược với hắn?”
Giang Bình gật đầu: “Thì ra là thế, ông chủ Kiều thật thú vị, chúng ta cũng đi xem thử đi.”
Lên tới lầu bảy, bọn họ nhìn thấy giữa đại sảnh có một đài cao trải thảm đỏ, trên đài có một bàn đánh bạc và hai cái ghế. Một gã nam tử mặc trường bào tơ liễu vàng, đầu đội khăn chít ngồi trên ghế uống trà, trên khuôn mặt trắng trẻo mập mạp của lão là chiếc mũi chim ưng, đôi mắt hẹp dài giống hồ ly, đuôi mắt chếch về tóc mai, lộ ra vẻ khôn khéo.
Lão chính là Kiều Cát, lão mở sòng bạc ở Hải Thị có phong thủy rất tốt, mấy trăm năm sừng sững không ngã, bởi vậy chỉ có đầu óc sâu rộng là chưa đủ. Kiều Cát biết rất nhiều bí mật, những bí mật này chôn sâu trong lòng lão, giống như tu vi của lão, sâu không lường được.
Đứng xem dưới đài có người có yêu đủ loại, đám đông nhốn nháo, mỗi một cái miệng đều đang bàn luận với lão về trận cá cược này.
Giang Bình nhìn Kiều Cát, cảm thấy lão có chút giống Gia Cát Khổng Minh hát Không Thành Kế trên sân khấu kịch, nếu cầm thêm một cây quạt lông thì lại càng giống.
Bên cạnh có một nam nhân thở dài nói: “Không biết đời này có thể nhìn thấy ông chủ Kiều thua cược hay không.”
Mặc dù hy vọng rất mong manh, nhưng hầu hết các con bạc đều nuôi dưỡng sự mong đợi này, hoặc thậm chí hy vọng càng ít thì sự mong đợi lại càng mãnh liệt. Đây cũng là nguyên nhân mỗi lần Kiều Cát cá cược, mọi người đều vây quanh rất đông.
Lữ Đại lại thờ ơ với trận cá cược của Kiều Cát, từ khi đi vào gian đại sảnh này, ánh mắt của nàng vẫn dính chặt vào ngọn đèn hoa sen vàng trên nóc nhà. Nhánh đèn làm thành dáng vẻ dây leo, hoa nở trên ba cành, có hai cành nụ hoa sắp nở, một cành đã hoàn toàn nở rộ, trên đài sen ở giữa khảm mười hai viên bảo thạch rực rỡ loá mắt, hòa lẫn với cánh hoa, cả ngọn đèn thoạt nhìn rực rỡ như Kim Ô.
Hơn năm mươi năm trước, lần đầu tiên nàng đến sòng bạc Chân Du đã bị ngọn đèn này thu hút, sau khi trở về nhớ mãi không quên, giống như sự ái mộ của Giang Bình đối với Lỗ tiểu thư vậy.
Lữ Minh Hồ thấy nàng cứ mất hồn mất vía, thở ngắn than dài, bèn hỏi nàng làm sao vậy. Tiểu Hỉ Thước thành thật nói cho y biết, Lữ Minh Hồ cũng hiểu được, vì thế còn đi tới sòng bạc Chân Du nhìn thử ngọn đèn này, ngoại trừ tạo hình rất khác biệt và hoa lệ ra thì cũng không có điểm gì đặc biệt. Chỉ là một ngọn đèn thôi mà, hỏi Kiều Cát có thể ra giá để bán thứ yêu thích này không?
Theo lý thì ngọn đèn như vậy Kiều Cát muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, sẽ không làm y mất mặt. Nhưng ngoài dự liệu, thái độ từ chối của Kiều Cát rất dứt khoát, không có chút đường thương lượng nào. Lữ Minh Hồ cũng không thể mua được, ngọn đèn này trở thành thứ cầu mà không được trong lòng Lữ Đại, như nốt chu sa.
Giang Bình vừa quay đầu thì thấy nàng ngửa mặt nhìn nóc nhà, ánh mắt như si như say. Theo tầm mắt của nàng, hắn nhìn thấy ngọn đèn bảo đăng hoa sen vàng này, bèn nói: “Nương tử thích ngọn đèn này sao?”
Lữ Đại gật đầu: “Ta thích nó rất nhiều năm rồi.”
Giang Bình nghe vậy thì cũng muốn mua ngọn đèn này mua cho nàng: “Chúng ta thương lượng với ông chủ Kiều thử, để hắn bán ngọn đèn này cho chúng ta.”
Lữ Đại thở dài, trong mắt toát ra vẻ phiền muộn cầu mà không được: “Vô dụng thôi, Minh Hồ đã sớm hỏi thăm rồi, hắn nói dù là thứ gì cũng không chịu bán. Có lẽ ngọn đèn này có ý nghĩa đặc biệt với hắn.”
Giang Bình mím môi, không nói gì.
Người áo xanh bên cạnh Kiều Cát gõ chiêng, cất cao giọng nói: “Hôm nay gia chủ thiết cục, cùng chư vị luận bàn kỹ thuật đánh bạc, đa tạ chư vị đã cổ vũ. Về quy tắc chư vị đều đã hiểu rõ, không biết vị nào lên trước đây?”
Trong đại sảnh có mấy trăm cái miệng, tiếng nói ồn ào, hắn vừa mở miệng đã bị át tiếng.
“Ta tới trước!” Giọng một nữ tử giống như tiếng chim vàng anh từ trong sơn cốc vang lên, thanh thúy dễ nghe, mọi người dù yêu hay quỷ đều nhìn thấy một dáng người màu đỏ xuất hiện, trên đài có thêm một thiếu nữ áo đỏ xinh đẹp động lòng người.
Dưới đài có người nhận ra nàng, nói: “Ơ, đây không phải là Tam tiểu thư Thủy Long Lĩnh sao!”
Giang Bình tò mò hỏi: “Thủy Long Lĩnh là nơi nào?”
Lữ Đại nói: “Thủy Long Lĩnh, Trúc Tuyết Xuyên, Hành Lạc Thành là ba thành bang lớn của Yêu giới, lĩnh chúa của ba nơi này đều từng là thủ hạ của Mục Thương Ngô.”
Tam tiểu thư trên đài bái lẽ với Kiều Cát rồi ngồi xuống ghế đối diện lão, cầm lấy chén xúc xắc trên bàn. Sau một loạt tiếng xúc xắc như mưa, nàng và Kiều Cát đồng thời mở chung xúc xắc ra.
Người áo xanh báo cáo: “Gia chủ ba sáu năm, Tư Mã tiểu thư bốn ba ba.”
Mọi người hay yêu quỷ cùng thở dài, Kiều Cát mỉm cười, trong mắt cũng mang theo chút thất vọng. Đặt Cược Tất Thắng và Đặt Cược Tất Thua đều giống nhau, sự sảng khoái khi đánh bạc vốn k1ch thích ở thắng thua chưa biết trước.
Tư Mã tiểu thư bĩu môi, nói: “Ông chủ Kiều, ngài có tâm nguyện gì?”
Kiều Cát nói: “Nghe nói Tam tiểu thư giỏi thêu thùa, ta muốn nhờ ngươi thêu giúp ta một mặt bức quạt, được không?”
Trước mặt nhiều nhân yêu quỷ quái như vậy, tay nghề của mình được một nam nhân có kiến thức rộng rãi chính miệng khẳng định, đối với bất kỳ nữ hài tử nào cũng là một chuyện rất đáng kiêu ngạo.
Tư Mã tiểu thư nhếch môi, liếc nhìn lão: “Được thì được, nhưng ta có một điều kiện.”
Kiều Cát nói: “Điều kiện gì?”
Tư Mã tiểu thư nói: “Ngài không được tặng mặt quạt ta thêu cho nữ nhân khác.”
Đám dân cờ bạc dưới đài đều cười rộ lên, Kiều Cát rất nghiêm túc nói: “Ta thề, ta tuyệt đối sẽ không tặng mặt quạt thêu của Tam tiểu thư cho người khác.”
Tư Mã tiểu thư hài lòng xuống đài, một gã đại hán mặt đen râu quai nón lại đi lên, qua mấy vòng như đèn kéo quân, Giang Bình xem như hiểu được ván bài của Kiều Cát vì sao được hoan nghênh như thế, lão thật sự là một nam tử rất dễ mến, chính Giang Bình cũng có hơi thích lão.
“Nương tử, ta cũng muốn đi lên thử xem, lát nữa nàng giúp ta một phen.”
Cái đài cao chín thước này không có bậc thang, những nhân yêu quỷ quái kia đều bay lên, Giang Bình không biết bay, nếu bò lại mất thể diện, đành phải nhờ Lữ Đại hỗ trợ.
Lữ Đại khẽ gật đầu, chốc lát sau, người áo xanh lại hỏi: “Còn có vị nào muốn luận bàn với gia chủ không?”
Giang Bình giơ một tay qua đỉnh đầu, cao giọng nói: “Ta!”
Lữ Đại lẳng lặng sử dụng chút mánh khóe, dùng một cơn gió mát đưa hắn lên đài. Mấy trăm cặp mắt dõi theo hắn, Kiều Cát cũng nhìn hắn, giống như có một tảng đá rơi vào trong sông ngầm, dâng lên ngàn tầng sóng.
Giang Bình từng bước một đi tới trước mặt lão, thở dài nói: “Tại hạ Giang Bình, ngưỡng mộ đại danh ông chủ Kiều đã lâu, vinh hạnh khi gặp được ngài.”
Chưởng quầy vừa liếc mắt nhìn đã nhận ra đây là một đôi tình lữ, hắn cười cười, nói: “Có thể, nhưng thua tính vào ai?”
Lữ Đại cũng không giả vờ suy nghĩ: “Tính cho ta.”
Giang Bình kéo nàng qua bên cạnh, nói: “Ta không muốn thắng tuổi thọ.”
Lữ Đại nói: “Sao lại không muốn? Ta bằng lòng đánh cược chịu thua, cũng không phải tranh giành của ai. Chẳng lẽ chàng không muốn sống bên ta lâu dài?”
Giang Bình nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng xao động: “Đương nhiên muốn, nhưng quân tử yêu tiền và phải kiếm tiền một cách khôn ngoan. Chuyện hại người mà lợi mình, cho dù đối phương cam tâm tình nguyện thì cũng không thể làm. Nàng nghĩ xem, nếu không phải có người muốn tuổi thọ của người khác thì làm sao có thể đánh cược như vậy, con cái của dân cờ bạc cũng đâu vô cớ bị hại?”
Đạo đức pháp trị và lễ nghĩa liêm sỉ đều do con người sáng tạo ra, ràng buộc lẫn nhau. Yêu không chú ý những thứ này, Lữ Minh Hồ cũng rất ít dùng những thứ này để thúc ép Lữ Đại. Nhưng lúc này nàng không thể không nhân nhượng Giang Bình, phu thê vốn nên nhường nhịn nhau, tựa như hắn dung túng cho những chuyện nàng đã lừa gạt.
Nàng cúi đầu nắm chặt túi gấm buộc ở thắt lưng, trầm mặc một lúc lâu rồi nói: “Không đánh cược tuổi thọ cũng được, chúng ta lên lầu bốn thắng một ít đan dược trường thọ đi, cái này cũng không tính hại người lợi mình chứ?”
Giang Bình khẽ chớp mắt, cầm tay nàng, thấp giọng nói: “Nàng luyến tiếc ta vậy sao?”
Lữ Đại lườm hắn: “Ai luyến tiếc chàng chứ, chỉ là ta nể tình chàng hầu hạ ta nên muốn cho chàng chút đồ tốt thôi.” Dứt lời, nàng hất tay hắn ra, đi thẳng lên lầu.
Trò đời bạc bẽo, nhân tình hiểm ác, nam nhân trên đời này phần lớn đều khiến người ta thất vọng. Lữ Đại biết ngoại trừ Giang Bình ra, có lẽ trên đời này sẽ không gặp được một nam tử khác lựa chọn nàng giữa nàng và Lỗ tiểu thư, cho nên nàng đương nhiên rất luyến tiếc hắn.
Nhưng nàng không cần thừa nhận, cũng không phải bởi vì thẹn thùng, mà là nam nhân vĩnh viễn không thay đổi bản tính, bọn hắn một khi phát hiện một nữ nhân luyến tiếc mình thì sẽ không còn xem trọng nàng nữa.
Giang Bình cười đi theo phía sau nàng, lên lầu bốn.
Lầu bốn chia làm bốn sảnh theo thứ tự đông tây nam bắc, hai sảnh nam bắc đánh cược bằng bí tịch, Lữ Đại không có hứng thú. Hai sảnh đông tây đánh bạc bằng đan dược, giống với sảnh đông lúc trước, người xào bài lắc xúc xắc, dân cờ bạc đặt lớn đặt nhỏ, nơi đổi thẻ đánh bạc có các loại đan dược đã niêm yết giá, đều là một số đan dược thường thấy. Bên sảnh phía tây, con bạc tự tung xúc xắc, so sánh tỷ lệ cược và đặt cược vào những viên linh đan dược khó gặp được ở bên ngoài.
Lữ Đại và Giang Bình đi vào sảnh tây, thấy một bà lão đầu tóc bạc phơ, mặc trường bào lụa đen ngồi ở bên cạnh một cái bàn đánh bạc, trên bàn đặt mấy bình đan dược, trong đó có một bình Ngọc Tủy Diên Niên Đan.
Ánh mắt Lữ Đại sáng lên, tiến lên nói: “Bà bà, ta dùng bình Chân Nguyên Đan này đánh cược với bình Ngọc Tủy Diên Niên Đan này của ngài, thế nào?”
Đan dược trong tay nàng đều là Lữ Minh Hồ cho, có chữa thương, có giải độc, có tăng cường tu vi, duy chỉ có không có trường thọ, bởi vì nàng không cần. Ngọc Tủy Diên Niên Đan này Lữ Minh Hồ cũng luyện được, nhưng nàng không thể vì Giang Bình mà mở lời đòi y.
Lão bà lại không nhìn Chân Nguyên Đan trong tay nàng, đôi mắt sáng ngời như thiếu nữ nhìn chằm chằm Giang Bình, cười nói: “Vị công tử này thật tuấn tú, lão thân và ngươi đánh cược một ván, nếu ngươi thắng thì những đan dược này đều thuộc về ngươi, nếu ngươi thua thì ngủ với lão thân một đêm, thế nào?”
Lữ Đại trầm mặt: “Ngươi đã là lão bà còn không biết xấu hổ, thật không đứng đắn, chàng là phu quân của ta, ngươi đừng có vọng tưởng!”
Lão bà nói: “Chỉ là ngủ một đêm, hắn lại không ít đi miếng thịt nào, ngươi sốt sắng gì chứ?”
Lữ Đại tức giận đến bốc hỏa, Giang Bình cười nói: “Bà bà, mặc y phục hay đội mũ đều có sở thích riêng, ta là người kén chọn.”
Lữ Đại nhìn hắn, lửa giận trong mắt hóa thành đắc ý, hất cằm về phía lão bà, nói: “Lão bà không biết xấu hổ, có nghe thấy không?”
Bà lão cũng không giận, lại cười nói: “Đã như thế, các ngươi dùng bình Chân Nguyên Đan này đánh cược với lão thân đi.”
Trên bàn có hai chung xúc xắc, mỗi bên có ba con xúc xắc. Giang Bình và bà lão mỗi người cầm một chung cùng lắc. Lão bà lắc xúc xắc, nếp nhăn trên mặt giãn ra, toả ra một loại hào quang kỳ dị, thoạt nhìn giống như trẻ lại mấy chục tuổi, hiển nhiên là một dân cờ bạc đã nhúng chàm từ lâu, có kinh nghiệm lão luyện.
Giang Bình lắc xúc xắc không có kinh nghiệm gì, hoàn toàn dựa vào vận may, chưa bao giờ thua. Nhưng sòng bạc Ngôn Du này nhân yêu hỗn tạp, quỷ quái hoành hành, ngọa hổ tàng long, hắn nghĩ dù mình có may mắn cỡ nào thì ở chỗ này chưa chắc đã bách thử bách linh.
Thấy lão bà đè lại xúc xắc, dáng vẻ như đã tính trước, Giang Bình không khỏi cảm thấy may mắn khi chưa từng đồng ý yêu cầu lúc trước của lão bà, bằng không thua rồi có thể sẽ tổn thất lớn.
Hai bên đồng thời mở chung xúc xắc ra, lão bà là năm năm bốn, Giang Bình là sáu sáu năm.
Lữ Đại hoan hô một tiếng, cất bình Ngọc Tủy Diên Niên Đan vào trong túi. Lão bà không cam lòng, đề nghị chơi thêm một ván, Giang Bình dưới sự xúi giục của Lữ Đại cũng đồng ý. Lão bà lại thua hai bình đan dược, càng không cam lòng, còn muốn đánh cuộc, Giang Bình nói thế nào cũng không chịu đồng ý.
Chợt nghe trên lầu có người hô một tiếng: “Ông chủ Kiều ra rồi!”
Đám dân cờ bạc nhao nhao rời khỏi bàn, chen chúc lên lầu. Lão bà chống quải trượng, dáng người nhanh nhẹn xung phong dẫn đầu.
Làm Giang Bình nhớ tới hoa khôi nương tử trong hành viện khi lộ diện, khách làng chơi cũng chạy theo như vịt, bèn cười nói: “Ông chủ Kiều này là người ra sao?”
Lữ Đại nói: “Hắn là ông chủ của sòng bạc Chân Du, ngoại hiệu là Đặt Cược Tất Thắng, có lúc hắn sẽ đặt cược ở tầng bảy, người thua cần thỏa mãn tâm nguyện của người thắng. Nhưng hơn bảy trăm năm qua, hắn chưa bao giờ thua.”
Giang Bình nói: “Nếu hy vọng thắng hắn xa vời như vậy, vì sao vẫn còn nhiều nhân yêu quỷ quái sốt sắng muốn đánh cược với hắn?”
Lữ Đại nói: “Bởi vì tâm nguyện của hắn đều là những việc nhỏ bé không đáng kể, ví dụ như muốn người thua hát một bài hát, kể chuyện cười, dù sao cũng không có tổn thất gì, tại sao không đánh cược với hắn?”
Giang Bình gật đầu: “Thì ra là thế, ông chủ Kiều thật thú vị, chúng ta cũng đi xem thử đi.”
Lên tới lầu bảy, bọn họ nhìn thấy giữa đại sảnh có một đài cao trải thảm đỏ, trên đài có một bàn đánh bạc và hai cái ghế. Một gã nam tử mặc trường bào tơ liễu vàng, đầu đội khăn chít ngồi trên ghế uống trà, trên khuôn mặt trắng trẻo mập mạp của lão là chiếc mũi chim ưng, đôi mắt hẹp dài giống hồ ly, đuôi mắt chếch về tóc mai, lộ ra vẻ khôn khéo.
Lão chính là Kiều Cát, lão mở sòng bạc ở Hải Thị có phong thủy rất tốt, mấy trăm năm sừng sững không ngã, bởi vậy chỉ có đầu óc sâu rộng là chưa đủ. Kiều Cát biết rất nhiều bí mật, những bí mật này chôn sâu trong lòng lão, giống như tu vi của lão, sâu không lường được.
Đứng xem dưới đài có người có yêu đủ loại, đám đông nhốn nháo, mỗi một cái miệng đều đang bàn luận với lão về trận cá cược này.
Giang Bình nhìn Kiều Cát, cảm thấy lão có chút giống Gia Cát Khổng Minh hát Không Thành Kế trên sân khấu kịch, nếu cầm thêm một cây quạt lông thì lại càng giống.
Bên cạnh có một nam nhân thở dài nói: “Không biết đời này có thể nhìn thấy ông chủ Kiều thua cược hay không.”
Mặc dù hy vọng rất mong manh, nhưng hầu hết các con bạc đều nuôi dưỡng sự mong đợi này, hoặc thậm chí hy vọng càng ít thì sự mong đợi lại càng mãnh liệt. Đây cũng là nguyên nhân mỗi lần Kiều Cát cá cược, mọi người đều vây quanh rất đông.
Lữ Đại lại thờ ơ với trận cá cược của Kiều Cát, từ khi đi vào gian đại sảnh này, ánh mắt của nàng vẫn dính chặt vào ngọn đèn hoa sen vàng trên nóc nhà. Nhánh đèn làm thành dáng vẻ dây leo, hoa nở trên ba cành, có hai cành nụ hoa sắp nở, một cành đã hoàn toàn nở rộ, trên đài sen ở giữa khảm mười hai viên bảo thạch rực rỡ loá mắt, hòa lẫn với cánh hoa, cả ngọn đèn thoạt nhìn rực rỡ như Kim Ô.
Hơn năm mươi năm trước, lần đầu tiên nàng đến sòng bạc Chân Du đã bị ngọn đèn này thu hút, sau khi trở về nhớ mãi không quên, giống như sự ái mộ của Giang Bình đối với Lỗ tiểu thư vậy.
Lữ Minh Hồ thấy nàng cứ mất hồn mất vía, thở ngắn than dài, bèn hỏi nàng làm sao vậy. Tiểu Hỉ Thước thành thật nói cho y biết, Lữ Minh Hồ cũng hiểu được, vì thế còn đi tới sòng bạc Chân Du nhìn thử ngọn đèn này, ngoại trừ tạo hình rất khác biệt và hoa lệ ra thì cũng không có điểm gì đặc biệt. Chỉ là một ngọn đèn thôi mà, hỏi Kiều Cát có thể ra giá để bán thứ yêu thích này không?
Theo lý thì ngọn đèn như vậy Kiều Cát muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, sẽ không làm y mất mặt. Nhưng ngoài dự liệu, thái độ từ chối của Kiều Cát rất dứt khoát, không có chút đường thương lượng nào. Lữ Minh Hồ cũng không thể mua được, ngọn đèn này trở thành thứ cầu mà không được trong lòng Lữ Đại, như nốt chu sa.
Giang Bình vừa quay đầu thì thấy nàng ngửa mặt nhìn nóc nhà, ánh mắt như si như say. Theo tầm mắt của nàng, hắn nhìn thấy ngọn đèn bảo đăng hoa sen vàng này, bèn nói: “Nương tử thích ngọn đèn này sao?”
Lữ Đại gật đầu: “Ta thích nó rất nhiều năm rồi.”
Giang Bình nghe vậy thì cũng muốn mua ngọn đèn này mua cho nàng: “Chúng ta thương lượng với ông chủ Kiều thử, để hắn bán ngọn đèn này cho chúng ta.”
Lữ Đại thở dài, trong mắt toát ra vẻ phiền muộn cầu mà không được: “Vô dụng thôi, Minh Hồ đã sớm hỏi thăm rồi, hắn nói dù là thứ gì cũng không chịu bán. Có lẽ ngọn đèn này có ý nghĩa đặc biệt với hắn.”
Giang Bình mím môi, không nói gì.
Người áo xanh bên cạnh Kiều Cát gõ chiêng, cất cao giọng nói: “Hôm nay gia chủ thiết cục, cùng chư vị luận bàn kỹ thuật đánh bạc, đa tạ chư vị đã cổ vũ. Về quy tắc chư vị đều đã hiểu rõ, không biết vị nào lên trước đây?”
Trong đại sảnh có mấy trăm cái miệng, tiếng nói ồn ào, hắn vừa mở miệng đã bị át tiếng.
“Ta tới trước!” Giọng một nữ tử giống như tiếng chim vàng anh từ trong sơn cốc vang lên, thanh thúy dễ nghe, mọi người dù yêu hay quỷ đều nhìn thấy một dáng người màu đỏ xuất hiện, trên đài có thêm một thiếu nữ áo đỏ xinh đẹp động lòng người.
Dưới đài có người nhận ra nàng, nói: “Ơ, đây không phải là Tam tiểu thư Thủy Long Lĩnh sao!”
Giang Bình tò mò hỏi: “Thủy Long Lĩnh là nơi nào?”
Lữ Đại nói: “Thủy Long Lĩnh, Trúc Tuyết Xuyên, Hành Lạc Thành là ba thành bang lớn của Yêu giới, lĩnh chúa của ba nơi này đều từng là thủ hạ của Mục Thương Ngô.”
Tam tiểu thư trên đài bái lẽ với Kiều Cát rồi ngồi xuống ghế đối diện lão, cầm lấy chén xúc xắc trên bàn. Sau một loạt tiếng xúc xắc như mưa, nàng và Kiều Cát đồng thời mở chung xúc xắc ra.
Người áo xanh báo cáo: “Gia chủ ba sáu năm, Tư Mã tiểu thư bốn ba ba.”
Mọi người hay yêu quỷ cùng thở dài, Kiều Cát mỉm cười, trong mắt cũng mang theo chút thất vọng. Đặt Cược Tất Thắng và Đặt Cược Tất Thua đều giống nhau, sự sảng khoái khi đánh bạc vốn k1ch thích ở thắng thua chưa biết trước.
Tư Mã tiểu thư bĩu môi, nói: “Ông chủ Kiều, ngài có tâm nguyện gì?”
Kiều Cát nói: “Nghe nói Tam tiểu thư giỏi thêu thùa, ta muốn nhờ ngươi thêu giúp ta một mặt bức quạt, được không?”
Trước mặt nhiều nhân yêu quỷ quái như vậy, tay nghề của mình được một nam nhân có kiến thức rộng rãi chính miệng khẳng định, đối với bất kỳ nữ hài tử nào cũng là một chuyện rất đáng kiêu ngạo.
Tư Mã tiểu thư nhếch môi, liếc nhìn lão: “Được thì được, nhưng ta có một điều kiện.”
Kiều Cát nói: “Điều kiện gì?”
Tư Mã tiểu thư nói: “Ngài không được tặng mặt quạt ta thêu cho nữ nhân khác.”
Đám dân cờ bạc dưới đài đều cười rộ lên, Kiều Cát rất nghiêm túc nói: “Ta thề, ta tuyệt đối sẽ không tặng mặt quạt thêu của Tam tiểu thư cho người khác.”
Tư Mã tiểu thư hài lòng xuống đài, một gã đại hán mặt đen râu quai nón lại đi lên, qua mấy vòng như đèn kéo quân, Giang Bình xem như hiểu được ván bài của Kiều Cát vì sao được hoan nghênh như thế, lão thật sự là một nam tử rất dễ mến, chính Giang Bình cũng có hơi thích lão.
“Nương tử, ta cũng muốn đi lên thử xem, lát nữa nàng giúp ta một phen.”
Cái đài cao chín thước này không có bậc thang, những nhân yêu quỷ quái kia đều bay lên, Giang Bình không biết bay, nếu bò lại mất thể diện, đành phải nhờ Lữ Đại hỗ trợ.
Lữ Đại khẽ gật đầu, chốc lát sau, người áo xanh lại hỏi: “Còn có vị nào muốn luận bàn với gia chủ không?”
Giang Bình giơ một tay qua đỉnh đầu, cao giọng nói: “Ta!”
Lữ Đại lẳng lặng sử dụng chút mánh khóe, dùng một cơn gió mát đưa hắn lên đài. Mấy trăm cặp mắt dõi theo hắn, Kiều Cát cũng nhìn hắn, giống như có một tảng đá rơi vào trong sông ngầm, dâng lên ngàn tầng sóng.
Giang Bình từng bước một đi tới trước mặt lão, thở dài nói: “Tại hạ Giang Bình, ngưỡng mộ đại danh ông chủ Kiều đã lâu, vinh hạnh khi gặp được ngài.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook