Thước Kiều Tiên
-
Chương 47: Liên tục nói dối
Thấy hai phu thê sửng sốt nhìn nhau không biết phải làm sao, Hoàng thị bật cười nói: “Giang công tử, nhìn kỹ bộ mặt thật của vị phu nhân nhà ngươi đi!”
Kiếm quang lấp lóe trước mắt, Lữ Đại hoàn hồn lại, nàng đã hiểu được ý đồ của Hoàng thị, vừa gấp gáp vừa tức giận. Chuyện đã đến nước này, nàng cũng không thể làm gì được, mở Phi Tinh Truyền Hận ra trái xông phải đụng, trước che sau đỡ, giao đấu với Hoàng thị.
Lá trúc tung bay, tinh quang như sương mù, thân người nàng xoay chuyển làm y phục bay phấp phới, giống như con bướm lúc lên cao lúc xuống thấp, tạo ra một điệu múa duyên dáng uyển chuyển.
Thê tử mảnh khảnh yếu đuối đột nhiên thân thủ trở nên bất phàm, cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy đang nằm mộng.
Chẳng lẽ nàng thật sự là yêu? Vậy A Loan chân chính đang ở đâu? Chẳng lẽ bị nàng giết rồi? Hay A Loan vốn là yêu?
Nghi hoặc như măng trúc mọc sau mưa liên tiếp xuất hiện, đầu óc Giang Bình rối rắm hỗn loạn, thật sự muốn xông lên giữ chặt nàng, hỏi cho rõ ràng.
Đấu bảy tám hiệp, Ngọc Cầu Thuẫn trong tay Hoàng thị bị tinh quang đánh thành một vết nứt, không dám khiêu chiến nữa, giả vờ vung một kiếm rồi rút thân hóa thành gió chạy đi. Lữ Đại không đuổi theo, nhân vật tiểu thư nhu mì mà nàng khổ tâm gầy dựng đã bị Hoàng thị phá hoại, nàng nhìn Giang Bình, vẻ mặt thấp thỏm, cúi đầu chậm rãi đi tới.
Giang Bình nói: “Nàng không phải A Loan sao?”
Lữ Đại khẽ gật đầu, thu hồi thuật dịch dung, hiện ra khuôn mặt tương tự như Lữ Minh Hồ.
Giang Bình giật mình: “Nàng… Nàng là Lữ Đại muội muội của Lữ Minh Hồ?”
Lữ Đại xoắn ngón tay, rũ mắt nhìn mũi chân, nói: “Ta là Lữ Đại, nhưng không phải muội muội ruột của ngài ấy, ta chỉ là hỉ thước tinh được ngài ấy nuôi. Ngày đó ở Tằng gia, vừa gặp được chàng ta đã đem lòng thương nhớ, nhưng về sau chàng nói chàng không thích yêu quái, cho nên ta không dám nói cho chàng biết. Ta thấy chàng nhớ thương Lỗ tiểu thư nên đã biến thành dáng vẻ của nàng rồi cùng chàng bỏ trốn, như vậy, coi như là lưỡng toàn kỳ mỹ*.”
(*lưỡng toàn kỳ mỹ: hai bên cùng có chung mục tiêu đều đã đạt được.)
Giang Bình vẫn luôn cho rằng, cái liếc mắt ở dưới lầu Ngọc Kế ngày hôm đó đã gắn kết hắn và Lỗ tiểu thư lại với nhau, duyên phận của bọn họ khó mà có được, mà điều càng khó có được hơn là nàng không màng đến sự chênh lệch gia cảnh, lễ nghĩa liêm sỉ, bằng lòng cùng hắn bỏ trốn.
Trên đời này tuyệt đối không có nam nhân nào may mắn hơn hắn, bây giờ sương mù tan đi, Giang Bình mới biết mình không phải may mắn mà là ngu xuẩn, thế mà lâu nay hắn vẫn cứ tin loại chuyện tốt trên sách vở sẽ giáng xuống người mình.
Hắn như bị cảnh tỉnh, nhất thời trời đất quay cuồng, sắc mặt trắng bệch, cười khổ nói: “Lưỡng toàn kỳ mỹ?”
Nữ tử trước mắt rõ ràng là thê tử của hắn, hắn lại giống như mới quen biết nàng. Hắn rơi vào cái bẫy của nàng, lại còn vui mừng và mang ơn nàng, tràn đầy áy náy với nàng, quả thực là ngu ngốc. Nàng thấy hắn như vậy chắc hẳn đã rất đắc ý.
Sắc mặt Giang Bình từ trắng chuyển sang đỏ, con ngươi càng thêm thâm trầm, nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt như đã ngộ ra việc bị lừa gạt, sau khi tỉnh ngộ là phẫn nộ, chán nản và tự giễu, hai tay nắm chặt, gật đầu cắn răng nói: “Thủ đoạn của cô nương quả thật quá thâm sâu, tính toán cũng rất kỹ lưỡng.”
Lữ Đại thấy hắn tức giận, vội vàng kéo cánh tay hắn lại, nói: “Tuy rằng ta lừa gạt chàng, nhưng tình cảm ta dành cho chàng thời gian có thể làm chứng, hoàn toàn không có một chút giả dối!”
Giang Bình phất tay áo hất tay nàng ra, cười lạnh nói: “Cô nương và ta thành thân hơn năm tháng nhưng ta vẫn không biết cô nương là ai, ngay cả ngày đó ta nhắc tới Lữ Minh Hồ, cô nương cũng chưa từng thổ lộ nửa câu thật lòng với ta, cái này gọi là tình cảm gì? Nếu không phải hôm nay cô nương bị người ta vạch trần, ngươi còn định gạt ta đến bao giờ? Ta thấy trong mắt cô nương, cuộc sống phu thê này chỉ là một trò đùa!”
Vốn dĩ Lữ Đại cũng cảm thấy cuộc sống phu thê này chơi rất vui vẻ, xem như trò đùa, nghe hắn nói vậy thì không khỏi có chút chột dạ, ánh mắt chợt lóe lên, cúi đầu nói: “Ta nào có. Ta gạt chàng, chẳng phải cũng bởi vì sợ chàng biết rồi sẽ ghét bỏ ta sao?”
Giang Bình nhận ra nàng đang chột dạ, lửa giận càng lớn hơn, xoay người đi ra ngoài cửa, cưỡi ngựa phi nước đại rời đi.
Hắn không biết phải đi đâu, cũng không biết tiếp theo nên làm gì. Tiếp nhận Lữ Đại, nhưng nàng là yêu quái, người và yêu khác đường, chung quy vẫn không thích hợp. Không tiếp nhận Lữ Đại, nhưng hai người đã chung chăn chung gối lâu nay, cứ thế cắt đôi thì cũng quá tuyệt tình.
Cuộc sống vốn đang yên bình đột nhiên trở nên lộn xộn, trong lòng Giang Bình cực kỳ rối loạn.
Tiểu Hỉ Thước đi theo hắn dạo quanh ngoại ô một canh giờ, trở lại căn nhà ở phố Bình Sự đã là lúc lên đèn. Sợ hạ nhân kinh hoảng, Lữ Đại vẫn biến thành dáng vẻ của Lỗ tiểu thư.
Giang Bình nhìn thấy nàng, tâm tình vừa mới hòa hoãn lại trở nên tức giận.
Một người một yêu ngồi ăn cơm tối, Lữ Đại thấy trên bàn có một đ ĩa cá chép hấp hắn thích ăn, bèn ân cần gắp một miếng thịt bụng cá đặt vào trong bát của hắn, nói: “Lang quân, ăn nhiều một chút.”
Giang Bình nghiêm mặt, ăn qua loa hai miếng rồi đi tới thư phòng. Lữ Đại bĩu môi, cũng không có khẩu vị, trở về phòng ngẩn người một lát, mở rương đựng trang sức lấy kim ngân châu báu bên trong ra chơi, đây là chuyện nàng thích làm nhất.
Đợi đến canh hai cũng không thấy Giang Bình trở về phòng, Hoa Miên quan sát sắc mặt, cẩn thận nói: “Thiếu phu nhân, người với thiếu gia cãi nhau rồi sao?”
Lữ Đại bĩu môi không nói lời nào, chợt nhìn thấy thanh kim ngân Như Ý trị giá bốn trăm năm mươi lượng bạc kia, trong lòng bỗng thấy xúc động. Còn nhớ lúc trước hắn cho rằng nàng là Lỗ tiểu thư, sợ nàng không vui, biết rõ Như Ý này là giả nhưng vẫn lừa nàng bảo là đồ thật, bây giờ biết nàng là yêu quái thì lạnh lùng tránh nàng không kịp, đúng là nam nhân vô tình.
Cầm lấy thanh Như Ý giả, Lữ Đại thở dài, nói: “Ở Hàng Châu hắn vốn có một tình nhân, là phụ nhân đã có chồng, hắn cưới ta là bởi vì dáng vẻ của ta giống vị phu nhân kia. Cách đây không lâu, phu quân của phụ nhân kia qua đời, trở thành góa phụ và theo người nhà đi tới Kim Lăng. Hôm nay hắn gặp nàng ta, tình cũ nhen nhóm, ghét bỏ ta là đồ giả.”
Tuy rằng lời nói là giả, nhưng trong lòng nàng lại chua xót không thôi, không khỏi nghẹn ngào, nước mắt rơi lã chã.
Hoa Miên vẫn luôn hâm mộ nàng có dung mạo xinh đẹp, có trượng phu anh tuấn đa tình luôn tìm mọi cách yêu thương nàng, không ngờ nàng chỉ là thế thân. Dù sao cũng chẳng có ai muốn làm thế thân, niềm hâm mộ lập tức biến thành đồng cảm, Hoa Miên cũng không biết an ủi nàng như thế nào, chỉ biết thở dài.
Lữ Đại khóc hồi lâu, thấy thư phòng tắt đèn, Giang Bình đi ngủ, thế mà nàng vẫn chỉ một mình ở trong khuê phòng, lại càng thêm khó chịu.
Giang Bình làm sao ngủ được, trời vừa sáng hắn liền đi đến Ánh Nguyệt Trai, buổi tối cũng không trở về. Hắn không muốn bị Lữ Đại quấy nhiễu, hắn cần bình tĩnh ngẫm lại xem nên đối mặt với nàng thế nào.
Đồng thời hắn cũng không muốn biến cuộc hôn nhân này thành trò cười cho người khác, phải bình tĩnh suy nghĩ xem nên đi tiếp hay dừng lại ở đây.
Tiểu Hỉ Thước chung quy cũng không phải con người, làm việc không thích suy trước nghĩ sau, trước nay nàng luôn tùy tâm sở dục, thấy Giang Bình trốn tránh mình thì cảm thấy mất hết hứng thú. Buổi chiều hôm đó, nàng thu dọn mấy bộ xiêm y và trang sức yêu quý, lại mang theo chút điểm tâm, lặng lẽ trở về Lư Sơn.
Lữ Minh Hồ luyện kiếm xong, trên đường trở về nhìn thấy Tử Nguyên Chân Nhân bèn dừng phi kiếm, đi tới hành lễ.
Tử Nguyên Chân Nhân nghiện cờ, đang muốn tìm người đối trận, thấy y thì lập tức cười nói: “Minh Hồ, sư đồ chúng ta đã lâu không chơi cờ, đến chỗ ngươi so chiêu đi.”
Hai sư đồ một trước một sau đi vào Phi Sương viện, chợt thấy một bóng dáng nhỏ bé ngồi dưới tàng cây ngọc, hai chân co gập, mặt vùi vào trong khuỷu tay, bả vai rung lên không ngừng, tựa như đang khóc.
Tử Nguyên Chân Nhân kinh ngạc nói: “Lữ Đại, ngươi làm sao vậy?”
Lữ Đại ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn bọn họ, dùng tay áo lau mặt rồi đứng lên hành lễ, nói: “Không có gì.”
Tử Nguyên Chân Nhân nói: “Khóc lóc như vậy còn nói không có gì, là ai dám bắt nạt ngươi đúng không?”
Trong giọng nói tràn đầy sự ân cần, nỗi ấm ức trong lòng Lữ Đại lại dâng lên, nhịn không được nhào vào trong lòng Tử Nguyên Chân Nhân, nói: “Chưởng giáo, ở thế tục ta có quen biết một thư sinh, ngày ngày giặt giũ nấu cơm cho hắn, mặc cho hắn oán hận hay lạnh nhạt, thế mà mới hai tháng hắn đã bỏ ta đi tìm tình yêu mới. Lúc bị ta phát hiện, ta mới nói có vài câu hắn đã trở mặt đuổi ta đi, số mệnh của ta thật khổ mà!”
Lữ Minh Hồ biết nàng bị hồ yêu phá đám, diễn không nổi nữa nên mới trở về, thấy nàng bịa ra một câu chuyện bi thương như vậy, lại giành được sự quan tâm của sư phụ, y cũng không tiện nói gì.
Tử Nguyên Chân Nhân thở dài nói: “Nha đầu ngốc, mấy tên thư sinh thường tự cho mình là siêu phàm và không đáng tin cậy nhất. Có một câu nói rất hay, ‘Có người chính trực lại hay giết chó, kẻ đọc sách nhiều nhưng chẳng thủy chung’. Huống chi người và yêu khác hướng, ngươi và hắn vốn không cùng một đường, sớm kết thúc cũng tốt.”
Lữ Đại khóc đến không thở nổi, nom rất đáng thương.
Tử Nguyên Chân Nhân quay mặt lại, nói: “Minh Hồ, ngươi thấy nàng lầm đường lạc lối, sao không ngăn cản nàng lại?”
Lữ Minh Hồ thản nhiên đáp: “Nàng bị vẻ ngoài của thư sinh kia mê hoặc đến mụ mị đầu óc, ta có muốn ngăn cản cũng không ngăn nổi.”
Tử Nguyên Chân Nhân lại thở dài một tiếng: “Đã như thế, ngươi khai sáng cho nàng thêm đi, ngày khác chúng ta lại chơi cờ.” Lão xoa đầu Lữ Đại, an ủi nàng thêm vài câu rồi rời đi.
Kiếm quang lấp lóe trước mắt, Lữ Đại hoàn hồn lại, nàng đã hiểu được ý đồ của Hoàng thị, vừa gấp gáp vừa tức giận. Chuyện đã đến nước này, nàng cũng không thể làm gì được, mở Phi Tinh Truyền Hận ra trái xông phải đụng, trước che sau đỡ, giao đấu với Hoàng thị.
Lá trúc tung bay, tinh quang như sương mù, thân người nàng xoay chuyển làm y phục bay phấp phới, giống như con bướm lúc lên cao lúc xuống thấp, tạo ra một điệu múa duyên dáng uyển chuyển.
Thê tử mảnh khảnh yếu đuối đột nhiên thân thủ trở nên bất phàm, cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy đang nằm mộng.
Chẳng lẽ nàng thật sự là yêu? Vậy A Loan chân chính đang ở đâu? Chẳng lẽ bị nàng giết rồi? Hay A Loan vốn là yêu?
Nghi hoặc như măng trúc mọc sau mưa liên tiếp xuất hiện, đầu óc Giang Bình rối rắm hỗn loạn, thật sự muốn xông lên giữ chặt nàng, hỏi cho rõ ràng.
Đấu bảy tám hiệp, Ngọc Cầu Thuẫn trong tay Hoàng thị bị tinh quang đánh thành một vết nứt, không dám khiêu chiến nữa, giả vờ vung một kiếm rồi rút thân hóa thành gió chạy đi. Lữ Đại không đuổi theo, nhân vật tiểu thư nhu mì mà nàng khổ tâm gầy dựng đã bị Hoàng thị phá hoại, nàng nhìn Giang Bình, vẻ mặt thấp thỏm, cúi đầu chậm rãi đi tới.
Giang Bình nói: “Nàng không phải A Loan sao?”
Lữ Đại khẽ gật đầu, thu hồi thuật dịch dung, hiện ra khuôn mặt tương tự như Lữ Minh Hồ.
Giang Bình giật mình: “Nàng… Nàng là Lữ Đại muội muội của Lữ Minh Hồ?”
Lữ Đại xoắn ngón tay, rũ mắt nhìn mũi chân, nói: “Ta là Lữ Đại, nhưng không phải muội muội ruột của ngài ấy, ta chỉ là hỉ thước tinh được ngài ấy nuôi. Ngày đó ở Tằng gia, vừa gặp được chàng ta đã đem lòng thương nhớ, nhưng về sau chàng nói chàng không thích yêu quái, cho nên ta không dám nói cho chàng biết. Ta thấy chàng nhớ thương Lỗ tiểu thư nên đã biến thành dáng vẻ của nàng rồi cùng chàng bỏ trốn, như vậy, coi như là lưỡng toàn kỳ mỹ*.”
(*lưỡng toàn kỳ mỹ: hai bên cùng có chung mục tiêu đều đã đạt được.)
Giang Bình vẫn luôn cho rằng, cái liếc mắt ở dưới lầu Ngọc Kế ngày hôm đó đã gắn kết hắn và Lỗ tiểu thư lại với nhau, duyên phận của bọn họ khó mà có được, mà điều càng khó có được hơn là nàng không màng đến sự chênh lệch gia cảnh, lễ nghĩa liêm sỉ, bằng lòng cùng hắn bỏ trốn.
Trên đời này tuyệt đối không có nam nhân nào may mắn hơn hắn, bây giờ sương mù tan đi, Giang Bình mới biết mình không phải may mắn mà là ngu xuẩn, thế mà lâu nay hắn vẫn cứ tin loại chuyện tốt trên sách vở sẽ giáng xuống người mình.
Hắn như bị cảnh tỉnh, nhất thời trời đất quay cuồng, sắc mặt trắng bệch, cười khổ nói: “Lưỡng toàn kỳ mỹ?”
Nữ tử trước mắt rõ ràng là thê tử của hắn, hắn lại giống như mới quen biết nàng. Hắn rơi vào cái bẫy của nàng, lại còn vui mừng và mang ơn nàng, tràn đầy áy náy với nàng, quả thực là ngu ngốc. Nàng thấy hắn như vậy chắc hẳn đã rất đắc ý.
Sắc mặt Giang Bình từ trắng chuyển sang đỏ, con ngươi càng thêm thâm trầm, nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt như đã ngộ ra việc bị lừa gạt, sau khi tỉnh ngộ là phẫn nộ, chán nản và tự giễu, hai tay nắm chặt, gật đầu cắn răng nói: “Thủ đoạn của cô nương quả thật quá thâm sâu, tính toán cũng rất kỹ lưỡng.”
Lữ Đại thấy hắn tức giận, vội vàng kéo cánh tay hắn lại, nói: “Tuy rằng ta lừa gạt chàng, nhưng tình cảm ta dành cho chàng thời gian có thể làm chứng, hoàn toàn không có một chút giả dối!”
Giang Bình phất tay áo hất tay nàng ra, cười lạnh nói: “Cô nương và ta thành thân hơn năm tháng nhưng ta vẫn không biết cô nương là ai, ngay cả ngày đó ta nhắc tới Lữ Minh Hồ, cô nương cũng chưa từng thổ lộ nửa câu thật lòng với ta, cái này gọi là tình cảm gì? Nếu không phải hôm nay cô nương bị người ta vạch trần, ngươi còn định gạt ta đến bao giờ? Ta thấy trong mắt cô nương, cuộc sống phu thê này chỉ là một trò đùa!”
Vốn dĩ Lữ Đại cũng cảm thấy cuộc sống phu thê này chơi rất vui vẻ, xem như trò đùa, nghe hắn nói vậy thì không khỏi có chút chột dạ, ánh mắt chợt lóe lên, cúi đầu nói: “Ta nào có. Ta gạt chàng, chẳng phải cũng bởi vì sợ chàng biết rồi sẽ ghét bỏ ta sao?”
Giang Bình nhận ra nàng đang chột dạ, lửa giận càng lớn hơn, xoay người đi ra ngoài cửa, cưỡi ngựa phi nước đại rời đi.
Hắn không biết phải đi đâu, cũng không biết tiếp theo nên làm gì. Tiếp nhận Lữ Đại, nhưng nàng là yêu quái, người và yêu khác đường, chung quy vẫn không thích hợp. Không tiếp nhận Lữ Đại, nhưng hai người đã chung chăn chung gối lâu nay, cứ thế cắt đôi thì cũng quá tuyệt tình.
Cuộc sống vốn đang yên bình đột nhiên trở nên lộn xộn, trong lòng Giang Bình cực kỳ rối loạn.
Tiểu Hỉ Thước đi theo hắn dạo quanh ngoại ô một canh giờ, trở lại căn nhà ở phố Bình Sự đã là lúc lên đèn. Sợ hạ nhân kinh hoảng, Lữ Đại vẫn biến thành dáng vẻ của Lỗ tiểu thư.
Giang Bình nhìn thấy nàng, tâm tình vừa mới hòa hoãn lại trở nên tức giận.
Một người một yêu ngồi ăn cơm tối, Lữ Đại thấy trên bàn có một đ ĩa cá chép hấp hắn thích ăn, bèn ân cần gắp một miếng thịt bụng cá đặt vào trong bát của hắn, nói: “Lang quân, ăn nhiều một chút.”
Giang Bình nghiêm mặt, ăn qua loa hai miếng rồi đi tới thư phòng. Lữ Đại bĩu môi, cũng không có khẩu vị, trở về phòng ngẩn người một lát, mở rương đựng trang sức lấy kim ngân châu báu bên trong ra chơi, đây là chuyện nàng thích làm nhất.
Đợi đến canh hai cũng không thấy Giang Bình trở về phòng, Hoa Miên quan sát sắc mặt, cẩn thận nói: “Thiếu phu nhân, người với thiếu gia cãi nhau rồi sao?”
Lữ Đại bĩu môi không nói lời nào, chợt nhìn thấy thanh kim ngân Như Ý trị giá bốn trăm năm mươi lượng bạc kia, trong lòng bỗng thấy xúc động. Còn nhớ lúc trước hắn cho rằng nàng là Lỗ tiểu thư, sợ nàng không vui, biết rõ Như Ý này là giả nhưng vẫn lừa nàng bảo là đồ thật, bây giờ biết nàng là yêu quái thì lạnh lùng tránh nàng không kịp, đúng là nam nhân vô tình.
Cầm lấy thanh Như Ý giả, Lữ Đại thở dài, nói: “Ở Hàng Châu hắn vốn có một tình nhân, là phụ nhân đã có chồng, hắn cưới ta là bởi vì dáng vẻ của ta giống vị phu nhân kia. Cách đây không lâu, phu quân của phụ nhân kia qua đời, trở thành góa phụ và theo người nhà đi tới Kim Lăng. Hôm nay hắn gặp nàng ta, tình cũ nhen nhóm, ghét bỏ ta là đồ giả.”
Tuy rằng lời nói là giả, nhưng trong lòng nàng lại chua xót không thôi, không khỏi nghẹn ngào, nước mắt rơi lã chã.
Hoa Miên vẫn luôn hâm mộ nàng có dung mạo xinh đẹp, có trượng phu anh tuấn đa tình luôn tìm mọi cách yêu thương nàng, không ngờ nàng chỉ là thế thân. Dù sao cũng chẳng có ai muốn làm thế thân, niềm hâm mộ lập tức biến thành đồng cảm, Hoa Miên cũng không biết an ủi nàng như thế nào, chỉ biết thở dài.
Lữ Đại khóc hồi lâu, thấy thư phòng tắt đèn, Giang Bình đi ngủ, thế mà nàng vẫn chỉ một mình ở trong khuê phòng, lại càng thêm khó chịu.
Giang Bình làm sao ngủ được, trời vừa sáng hắn liền đi đến Ánh Nguyệt Trai, buổi tối cũng không trở về. Hắn không muốn bị Lữ Đại quấy nhiễu, hắn cần bình tĩnh ngẫm lại xem nên đối mặt với nàng thế nào.
Đồng thời hắn cũng không muốn biến cuộc hôn nhân này thành trò cười cho người khác, phải bình tĩnh suy nghĩ xem nên đi tiếp hay dừng lại ở đây.
Tiểu Hỉ Thước chung quy cũng không phải con người, làm việc không thích suy trước nghĩ sau, trước nay nàng luôn tùy tâm sở dục, thấy Giang Bình trốn tránh mình thì cảm thấy mất hết hứng thú. Buổi chiều hôm đó, nàng thu dọn mấy bộ xiêm y và trang sức yêu quý, lại mang theo chút điểm tâm, lặng lẽ trở về Lư Sơn.
Lữ Minh Hồ luyện kiếm xong, trên đường trở về nhìn thấy Tử Nguyên Chân Nhân bèn dừng phi kiếm, đi tới hành lễ.
Tử Nguyên Chân Nhân nghiện cờ, đang muốn tìm người đối trận, thấy y thì lập tức cười nói: “Minh Hồ, sư đồ chúng ta đã lâu không chơi cờ, đến chỗ ngươi so chiêu đi.”
Hai sư đồ một trước một sau đi vào Phi Sương viện, chợt thấy một bóng dáng nhỏ bé ngồi dưới tàng cây ngọc, hai chân co gập, mặt vùi vào trong khuỷu tay, bả vai rung lên không ngừng, tựa như đang khóc.
Tử Nguyên Chân Nhân kinh ngạc nói: “Lữ Đại, ngươi làm sao vậy?”
Lữ Đại ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn bọn họ, dùng tay áo lau mặt rồi đứng lên hành lễ, nói: “Không có gì.”
Tử Nguyên Chân Nhân nói: “Khóc lóc như vậy còn nói không có gì, là ai dám bắt nạt ngươi đúng không?”
Trong giọng nói tràn đầy sự ân cần, nỗi ấm ức trong lòng Lữ Đại lại dâng lên, nhịn không được nhào vào trong lòng Tử Nguyên Chân Nhân, nói: “Chưởng giáo, ở thế tục ta có quen biết một thư sinh, ngày ngày giặt giũ nấu cơm cho hắn, mặc cho hắn oán hận hay lạnh nhạt, thế mà mới hai tháng hắn đã bỏ ta đi tìm tình yêu mới. Lúc bị ta phát hiện, ta mới nói có vài câu hắn đã trở mặt đuổi ta đi, số mệnh của ta thật khổ mà!”
Lữ Minh Hồ biết nàng bị hồ yêu phá đám, diễn không nổi nữa nên mới trở về, thấy nàng bịa ra một câu chuyện bi thương như vậy, lại giành được sự quan tâm của sư phụ, y cũng không tiện nói gì.
Tử Nguyên Chân Nhân thở dài nói: “Nha đầu ngốc, mấy tên thư sinh thường tự cho mình là siêu phàm và không đáng tin cậy nhất. Có một câu nói rất hay, ‘Có người chính trực lại hay giết chó, kẻ đọc sách nhiều nhưng chẳng thủy chung’. Huống chi người và yêu khác hướng, ngươi và hắn vốn không cùng một đường, sớm kết thúc cũng tốt.”
Lữ Đại khóc đến không thở nổi, nom rất đáng thương.
Tử Nguyên Chân Nhân quay mặt lại, nói: “Minh Hồ, ngươi thấy nàng lầm đường lạc lối, sao không ngăn cản nàng lại?”
Lữ Minh Hồ thản nhiên đáp: “Nàng bị vẻ ngoài của thư sinh kia mê hoặc đến mụ mị đầu óc, ta có muốn ngăn cản cũng không ngăn nổi.”
Tử Nguyên Chân Nhân lại thở dài một tiếng: “Đã như thế, ngươi khai sáng cho nàng thêm đi, ngày khác chúng ta lại chơi cờ.” Lão xoa đầu Lữ Đại, an ủi nàng thêm vài câu rồi rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook