Thước Kiều Tiên
-
Chương 34: Phu thê tâm sự buổi đêm
Giang Bình nắm chặt tay người rơm, đánh giá từ đầu đến chân một phen, cười nói: “Rõ ràng ta chỉ đi hơn nửa tháng, nhưng lại cảm giác như đã rất lâu không gặp nương tử.”
Người rơm cầm khăn lau mồ hôi trên trán hắn, dịu dàng nói: “Ta cũng đâu có khác gì chàng, những ngày vắng chàng rất buồn bã. Từ nay về sau ta không cho phép chàng rời đi lâu như vậy nữa!”
Giang Bình nói: “Nương tử có đuổi ta đi, ta cũng không đi.”
Vào phòng ngồi xuống, Trúc Thanh bưng tới hai chén trái cây ướp lạnh, Giang Bình vừa ăn vừa kể lại việc nhà ở Hàng Châu. Người rơm mỉm cười lắng nghe, bát trái cây ướp lạnh trước mặt không nhúc nhích.
Giang Bình nói: “Nương tử, sao nàng không ăn đi?”
“Ta có chút không thoải mái, không có khẩu vị.” Người rơm không thể ăn cơm uống nước, mấy ngày nay đều lén hạ nhân đổ thức ăn đi.
Giang Bình nói: “Có cần mời đại phu tới khám không?”
Người rơm lắc đầu nói: “Không có gì đáng ngại, lang quân đừng bận lòng, qua mấy ngày nữa là ổn thôi.”
Giang Bình thấy sắc mặt nàng hồng hào, tinh thần sáng lán, không giống dáng vẻ bị bệnh: “Chắc là do trời nóng quá, có một vị đường thúc* từ Quảng Châu về tặng ta một lon ô mai khá ngon, để ta gọi người đem tới.”
Người rơm vội vàng xua tay: “Không cần đâu, nửa canh giờ trước ta mới ăn một chén cháo, bây giờ không ăn thêm được gì nữa.”
Giang Bình đành phải từ bỏ, ăn hết hai chén trái cây, mở rương ra lấy một túi vải bọc bằng bông, sau đó lại mở từng lớp ra, bên trong là chiếc hộp gấm màu trầm hương.
Người rơm có một luồng thần thức của Lữ Đại, đương nhiên biết trong hộp gấm này là vòng tay lưu ly hắn nói hôm trước, nhưng vẫn giả vờ tò mò hỏi: “Đây là cái gì vậy?”
Giang Bình bảo nàng mở ra, quả nhiên là một cặp vòng lưu ly trong suốt màu xanh lẫn vàng. Người rơm cầm một chiếc lên đặt dưới ánh nắng, thấy màu vàng xanh rực rỡ như dòng sông mùa xuân, biến ảo mỹ lệ.
Lữ Đại đang trên đường chạy tới đây mượn ánh mắt của người rơm nhìn thấy rõ ràng, nàng rất vui mừng.
Trên mặt người rơm cũng lộ ra ý cười: “Đúng là món đồ tốt!”
Giang Bình nói: “Ta nhìn thấy chiếc vòng tay này trong tay một tên phiên thương*, thầm nghĩ chắc nàng sẽ thích, bèn hỏi hắn bán như thế nào. Hắn không chịu bán, ta phải nói chuyện một lúc lâu hắn mới đồng ý đánh cược với ta. Nếu ta thắng, hắn sẽ bán vòng tay cho ta. Nếu ta thua, ta đưa hắn một trăm lượng bạc.”
(*phiên thương: chỉ dân tộc thiểu số thương nhân hoặc thương nhân ngoại quốc.)
Người rơm nói: “Hai người đánh cược thế nào?”
Giang Bình nói: “Rất đơn giản, ném xúc xắc, cược lớn nhỏ.”
Người rơm nói: “Hắn thắng thì được một trăm lượng bạc, thua cũng không bị thiệt, khó trách hắn lại đồng ý. Nhưng lang quân không sợ thua sao?”
Giang Bình cười nói: “Có điều này nương tử không biết, con người ta rất may mắn, đánh cược với người khác chưa bao giờ thua.”
“Thật vậy sao?” Người rơm mở to hai mắt, không thể tin được.
Giang Bình vuốt v e gương mặt nàng, ánh mắt thoáng thay đổi, nói: “Hoàn toàn là sự thật, nếu không sao ta có thể gặp được nương tử, được nàng ưu ái đây?”
Người rơm cúi đầu, trên mặt có vệt ửng đỏ nhàn nhạt, khóe môi hiện ý cười ngọt ngào. Giang Bình đeo vòng tay vào cho nàng, cổ tay nàng sáng bóng như phủ sương, lưu ly lấp lánh, màu sắc tương phản khiến nàng trông càng xinh đẹp, hắn kìm không được hôn lên mu bàn tay nàng.
Lại trò chuyện thêm một lát, Giang Bình bảo hai nha hoàn ra ngoài, sau đó ôm lấy vòng eo của người rơm, cách lớp quần áo mỏng manh vuốt v e thân thể mềm mại không khác gì người thật của nàng.
Người rơm thoát khỏi vòng tay hắn, nói: “Ta hơi đau đầu, không giỡn với chàng nữa.” Nói xong nàng đi thẳng tới bên giường, cởi giày nằm xuống giường.
Giang Bình ngồi xuống bên giường, đưa tay đặt lên trán nàng, nói: “Đau đầu thật sao?”
Người rơm nói: “Ta lừa chàng làm gì?”
Giang Bình cười nói: “Làm sao ta biết được? Có lẽ nàng sợ ta ăn thịt nàng chăng?”
Người rơm cười khúc khích, cắn môi tỏ vẻ đáng thương: “Ta thật sự đau đầu mà, ca ca bỏ qua cho ta đi.”
Nàng cau mày cũng hợp lòng người, cười cũng hợp lòng người, Giang Bình cô đơn đã nhiều ngày, thân thể như củi khô dễ cháy, lòng bàn tay nóng bỏng dán vào da thịt nhẵn mịn của nàng, đặt lên bộ ngực mềm mại ấy, ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng rồi lại không đành lòng, đành phải đè nén ngọn lửa d*c vọng đang sinh sôi, nói: “Vậy nàng nghỉ ngơi trước đai.”
Ra khỏi phòng, hắn ngồi ở trong đình hoa viên vừa uống rượu vừa đọc sách, cho tới khi lên đèn, hắn gọi người hầu nấu một chén cháo gạo nếp canh bồ câu, ăn kèm với món khai vị, đi đến bên giường dỗ nàng ăn.
Người rơm ngậm chặt miệng, lắc đầu như trống bỏi, sống chết không chịu ăn một miếng. Giang Bình không thể làm gì khác, chỉ nghĩ rằng nàng thực sự không thoải mái, đành phải ăn một mình. Ăn xong, hắn tắm rửa rồi lên giường nằm cùng nàng, cũng không làm gì cả.
Gió đêm mát mẻ xua tan cái oi bức của ban ngày, ánh trăng bàng bạc phủ đầy vọng lâu, tiếng trống canh mỗi lúc một trầm, xung quanh dường như đã đi vào giấc mộng. Trên sông Tần Hoài vẫn rực rỡ ánh đèn hoa lệ, đàn sáo triền miên, yêu đồng viện nữ* cùng quan to quý nhân mua vui. Đây cũng là một giấc mộng, một giấc mộng xa hoa trụy lạc, mộng chung quy rồi cũng sẽ tỉnh.
(*yêu đồng viện nữ: xuất từ Lương nguyên đế <<Thải liên phú>>, nghĩa là thiếu niên tuấn tú cùng thiếu nữ mỹ lệ. Yêu: diễm lệ, Viện: nữ tử.)
Tiểu Hỉ Thước bay qua tầng tầng nóc nhà, bay vào Giang trạch phố Bình Sự.
Trong phòng im ắng chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng, trong Hồng La trướng, Giang Bình ôm người rơm vào lòng, đang ngủ say.
Lữ Đại rón rén cởi quần áo giày tất, thu hồi người rơm, bản thân thì biến thành dáng vẻ của Lỗ tiểu thư, đeo cặp vòng tay lưu ly kia vào rồi chen vào lòng hắn. Đi đường quá gấp nên hơi thở của nàng có chút hỗn loạn, ánh mắt nhìn hắn còn dịu dàng hơn cả ánh trăng. Áo trong của hắn buộc lỏng lẻo, lộ ra hơn phân nửa lồ ng ngực, da thịt ấm áp rắn chắc như bàn ủi, san bằng nỗi nhớ trong lòng nàng.
Lông mi của Giang Bình rất dày, giống như đôi cánh bướm duyên dáng, đột nhiên run lên. Hắn mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt như sao sáng của nàng, nói: “Nương tử, nàng đau đầu không ngủ được sao?”
Lữ Đại lắc đầu nói: “Ta hết đau rồi, bây giờ khát nước, muốn uống nước.”
Giang Bình buông nàng ra, xuống giường rót ly trà đưa tới
Lữ Đại quả thật rất khát, ùng ục một hơi uống cạn rồi lau miệng nói: “Sao lang quân lại tỉnh giấc?”
Giang Bình nói: “Vừa rồi ta mơ thấy mình cùng nương tử chèo thuyền trên hồ, nương tử bỗng nhiên biến thành con chim bay đi, ta liền bừng tỉnh.”
Lữ Đại cầm chén trà, ánh mắt thoáng thay đổi, cười nói: “Giấc mộng luôn ngược với đời thực, ta sẽ không rời khỏi lang quân.”
Nàng chỉ mặc áo choàng màu đỏ bạc, tóc dài xõa tung giống như mực đậm chảy xuôi trên chăn gấm. Ánh trăng chiếu xuyên qua mành cửa sổ, trong phòng khói trầm lượn lờ, càng hiện ra dáng người yểu điệu quyến rũ của nàng.
Giang Bình nhìn thấy vậy thì yết hầu cuộn tròn, mặt sát lại gần li3m nhẹ cánh môi ướt át của nàng. Hai cánh tay ngọc ngà như một chiếc bẫy tinh xảo quấn quanh cổ hắn, hai người ngã xuống giường, môi lưỡi dây dưa càng sâu.
Tiếng nước nhớp nháp trườn dọc từ trên xuống dưới, trong đêm tối càng lúc càng nhanh, càng lúc càng vang vọng, theo sát đó là những tiếng th ở dốc r3n rỉ vừa đâu đớn vừa sung sướng.
Lữ Đại híp đôi mắt đầy sương mù, khóe mắt lấp lánh ánh nước, lòng bàn chân đặt trên đầu vai hắn căng ra, ngón chân cuộn tròn, cảm giám ngứa ngáy tê dại theo động tác của hắn chạy dọc trên sống lưng, lên xuống từng đợt giống như thủy triều, cuối cùng phá vỡ con đập.
Nước từ trên mây rơi xuống, âm dương kết hợp tạo thành mưa. Cơn bão táp mưa sa trong phòng đã tạnh, ngoài trời vẫn còn tí tách những giọt mưa.
Mưa rơi nghiêng gõ vào cửa sổ, Giang Bình vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của mỹ nhân, giọng nói lộ ra vẻ lười biếng: “Nương tử, lúc ta về Hàng Châu đi qua trấn Lệ Thủy có gặp phải một chuyện kỳ lạ.”
Lữ Đại nói: “Là chuyện kỳ lạ gì vậy?”
Giang Bình tỉ mỉ kể lại chuyện nữ tử không mặt trong chùa Bàn Nhược đoạt mặt người, chính hắn đã vẽ cho nàng ấy một khuôn mặt.
Lữ Đại vờ như bây mới biết được, tấm tắc lấy làm lạ: “Bức bích họa kia đã hơn hai trăm năm, người muốn vẽ thêm dung mạo cho vị thiên nữ kia hẳn không ít, nhưng chỉ có lang quân là vẽ hợp ý nàng, đây có lẽ là duyên pháp, nàng có báo đáp chàng không?”
Giang Bình nói: “Nàng tặng ta một cành thược dược, tên là Kim Ngọc Mãn Đường, nghe nói là tiên chủng, không cần tưới gốc. Huống chi tối nay mưa nhiều, ngày mai ta sẽ trồng hoa.”
“Lang quân đã thay nàng hoàn thành tâm nguyện trăm năm, cho dù có lấy thân báo đáp cũng không quá đáng, nàng thực sự chỉ tặng một gốc hoa thôi sao?”
“Ta chỉ nhận được một gốc hoa.”
Lữ Đại cười rộ lên, hôn lên ngực hắn một cái, nói: “Tạm thời tin chàng.”
Giang Bình nói: “Nương tử, còn một chuyện này nữa, biểu muội Quế Nương của ta từ nhỏ đã mắc bệnh tim, cữu cữ ta nghe nói ở Kim Lăng có Tề đại phu là bậc thầy nội khoa, hai ngày nữa bảo biểu ca cùng nàng tới Kim Lăng bắt bệnh. Nếu nàng cảm thấy không tiện, ta sẽ sắp xếp cho bọn họ ở khách điếm.”
Lữ Đại đã có chút buồn ngủ: “Ta nghe nói bệnh tim không chịu được kinh động ồn ào, chàng cứ để bọn họ tới nhà ở đi, đừng nói thân phận của ta cho bọn họ biết là được rồi.”
Giang Bình cười nói: “Nương tử chu đáo như thế, ta cũng bớt việc.”
Lữ Đại ngáp một cái, vùi đầu trong lòng hắn ngủ thiếp đi.
Người rơm cầm khăn lau mồ hôi trên trán hắn, dịu dàng nói: “Ta cũng đâu có khác gì chàng, những ngày vắng chàng rất buồn bã. Từ nay về sau ta không cho phép chàng rời đi lâu như vậy nữa!”
Giang Bình nói: “Nương tử có đuổi ta đi, ta cũng không đi.”
Vào phòng ngồi xuống, Trúc Thanh bưng tới hai chén trái cây ướp lạnh, Giang Bình vừa ăn vừa kể lại việc nhà ở Hàng Châu. Người rơm mỉm cười lắng nghe, bát trái cây ướp lạnh trước mặt không nhúc nhích.
Giang Bình nói: “Nương tử, sao nàng không ăn đi?”
“Ta có chút không thoải mái, không có khẩu vị.” Người rơm không thể ăn cơm uống nước, mấy ngày nay đều lén hạ nhân đổ thức ăn đi.
Giang Bình nói: “Có cần mời đại phu tới khám không?”
Người rơm lắc đầu nói: “Không có gì đáng ngại, lang quân đừng bận lòng, qua mấy ngày nữa là ổn thôi.”
Giang Bình thấy sắc mặt nàng hồng hào, tinh thần sáng lán, không giống dáng vẻ bị bệnh: “Chắc là do trời nóng quá, có một vị đường thúc* từ Quảng Châu về tặng ta một lon ô mai khá ngon, để ta gọi người đem tới.”
Người rơm vội vàng xua tay: “Không cần đâu, nửa canh giờ trước ta mới ăn một chén cháo, bây giờ không ăn thêm được gì nữa.”
Giang Bình đành phải từ bỏ, ăn hết hai chén trái cây, mở rương ra lấy một túi vải bọc bằng bông, sau đó lại mở từng lớp ra, bên trong là chiếc hộp gấm màu trầm hương.
Người rơm có một luồng thần thức của Lữ Đại, đương nhiên biết trong hộp gấm này là vòng tay lưu ly hắn nói hôm trước, nhưng vẫn giả vờ tò mò hỏi: “Đây là cái gì vậy?”
Giang Bình bảo nàng mở ra, quả nhiên là một cặp vòng lưu ly trong suốt màu xanh lẫn vàng. Người rơm cầm một chiếc lên đặt dưới ánh nắng, thấy màu vàng xanh rực rỡ như dòng sông mùa xuân, biến ảo mỹ lệ.
Lữ Đại đang trên đường chạy tới đây mượn ánh mắt của người rơm nhìn thấy rõ ràng, nàng rất vui mừng.
Trên mặt người rơm cũng lộ ra ý cười: “Đúng là món đồ tốt!”
Giang Bình nói: “Ta nhìn thấy chiếc vòng tay này trong tay một tên phiên thương*, thầm nghĩ chắc nàng sẽ thích, bèn hỏi hắn bán như thế nào. Hắn không chịu bán, ta phải nói chuyện một lúc lâu hắn mới đồng ý đánh cược với ta. Nếu ta thắng, hắn sẽ bán vòng tay cho ta. Nếu ta thua, ta đưa hắn một trăm lượng bạc.”
(*phiên thương: chỉ dân tộc thiểu số thương nhân hoặc thương nhân ngoại quốc.)
Người rơm nói: “Hai người đánh cược thế nào?”
Giang Bình nói: “Rất đơn giản, ném xúc xắc, cược lớn nhỏ.”
Người rơm nói: “Hắn thắng thì được một trăm lượng bạc, thua cũng không bị thiệt, khó trách hắn lại đồng ý. Nhưng lang quân không sợ thua sao?”
Giang Bình cười nói: “Có điều này nương tử không biết, con người ta rất may mắn, đánh cược với người khác chưa bao giờ thua.”
“Thật vậy sao?” Người rơm mở to hai mắt, không thể tin được.
Giang Bình vuốt v e gương mặt nàng, ánh mắt thoáng thay đổi, nói: “Hoàn toàn là sự thật, nếu không sao ta có thể gặp được nương tử, được nàng ưu ái đây?”
Người rơm cúi đầu, trên mặt có vệt ửng đỏ nhàn nhạt, khóe môi hiện ý cười ngọt ngào. Giang Bình đeo vòng tay vào cho nàng, cổ tay nàng sáng bóng như phủ sương, lưu ly lấp lánh, màu sắc tương phản khiến nàng trông càng xinh đẹp, hắn kìm không được hôn lên mu bàn tay nàng.
Lại trò chuyện thêm một lát, Giang Bình bảo hai nha hoàn ra ngoài, sau đó ôm lấy vòng eo của người rơm, cách lớp quần áo mỏng manh vuốt v e thân thể mềm mại không khác gì người thật của nàng.
Người rơm thoát khỏi vòng tay hắn, nói: “Ta hơi đau đầu, không giỡn với chàng nữa.” Nói xong nàng đi thẳng tới bên giường, cởi giày nằm xuống giường.
Giang Bình ngồi xuống bên giường, đưa tay đặt lên trán nàng, nói: “Đau đầu thật sao?”
Người rơm nói: “Ta lừa chàng làm gì?”
Giang Bình cười nói: “Làm sao ta biết được? Có lẽ nàng sợ ta ăn thịt nàng chăng?”
Người rơm cười khúc khích, cắn môi tỏ vẻ đáng thương: “Ta thật sự đau đầu mà, ca ca bỏ qua cho ta đi.”
Nàng cau mày cũng hợp lòng người, cười cũng hợp lòng người, Giang Bình cô đơn đã nhiều ngày, thân thể như củi khô dễ cháy, lòng bàn tay nóng bỏng dán vào da thịt nhẵn mịn của nàng, đặt lên bộ ngực mềm mại ấy, ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng rồi lại không đành lòng, đành phải đè nén ngọn lửa d*c vọng đang sinh sôi, nói: “Vậy nàng nghỉ ngơi trước đai.”
Ra khỏi phòng, hắn ngồi ở trong đình hoa viên vừa uống rượu vừa đọc sách, cho tới khi lên đèn, hắn gọi người hầu nấu một chén cháo gạo nếp canh bồ câu, ăn kèm với món khai vị, đi đến bên giường dỗ nàng ăn.
Người rơm ngậm chặt miệng, lắc đầu như trống bỏi, sống chết không chịu ăn một miếng. Giang Bình không thể làm gì khác, chỉ nghĩ rằng nàng thực sự không thoải mái, đành phải ăn một mình. Ăn xong, hắn tắm rửa rồi lên giường nằm cùng nàng, cũng không làm gì cả.
Gió đêm mát mẻ xua tan cái oi bức của ban ngày, ánh trăng bàng bạc phủ đầy vọng lâu, tiếng trống canh mỗi lúc một trầm, xung quanh dường như đã đi vào giấc mộng. Trên sông Tần Hoài vẫn rực rỡ ánh đèn hoa lệ, đàn sáo triền miên, yêu đồng viện nữ* cùng quan to quý nhân mua vui. Đây cũng là một giấc mộng, một giấc mộng xa hoa trụy lạc, mộng chung quy rồi cũng sẽ tỉnh.
(*yêu đồng viện nữ: xuất từ Lương nguyên đế <<Thải liên phú>>, nghĩa là thiếu niên tuấn tú cùng thiếu nữ mỹ lệ. Yêu: diễm lệ, Viện: nữ tử.)
Tiểu Hỉ Thước bay qua tầng tầng nóc nhà, bay vào Giang trạch phố Bình Sự.
Trong phòng im ắng chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng, trong Hồng La trướng, Giang Bình ôm người rơm vào lòng, đang ngủ say.
Lữ Đại rón rén cởi quần áo giày tất, thu hồi người rơm, bản thân thì biến thành dáng vẻ của Lỗ tiểu thư, đeo cặp vòng tay lưu ly kia vào rồi chen vào lòng hắn. Đi đường quá gấp nên hơi thở của nàng có chút hỗn loạn, ánh mắt nhìn hắn còn dịu dàng hơn cả ánh trăng. Áo trong của hắn buộc lỏng lẻo, lộ ra hơn phân nửa lồ ng ngực, da thịt ấm áp rắn chắc như bàn ủi, san bằng nỗi nhớ trong lòng nàng.
Lông mi của Giang Bình rất dày, giống như đôi cánh bướm duyên dáng, đột nhiên run lên. Hắn mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt như sao sáng của nàng, nói: “Nương tử, nàng đau đầu không ngủ được sao?”
Lữ Đại lắc đầu nói: “Ta hết đau rồi, bây giờ khát nước, muốn uống nước.”
Giang Bình buông nàng ra, xuống giường rót ly trà đưa tới
Lữ Đại quả thật rất khát, ùng ục một hơi uống cạn rồi lau miệng nói: “Sao lang quân lại tỉnh giấc?”
Giang Bình nói: “Vừa rồi ta mơ thấy mình cùng nương tử chèo thuyền trên hồ, nương tử bỗng nhiên biến thành con chim bay đi, ta liền bừng tỉnh.”
Lữ Đại cầm chén trà, ánh mắt thoáng thay đổi, cười nói: “Giấc mộng luôn ngược với đời thực, ta sẽ không rời khỏi lang quân.”
Nàng chỉ mặc áo choàng màu đỏ bạc, tóc dài xõa tung giống như mực đậm chảy xuôi trên chăn gấm. Ánh trăng chiếu xuyên qua mành cửa sổ, trong phòng khói trầm lượn lờ, càng hiện ra dáng người yểu điệu quyến rũ của nàng.
Giang Bình nhìn thấy vậy thì yết hầu cuộn tròn, mặt sát lại gần li3m nhẹ cánh môi ướt át của nàng. Hai cánh tay ngọc ngà như một chiếc bẫy tinh xảo quấn quanh cổ hắn, hai người ngã xuống giường, môi lưỡi dây dưa càng sâu.
Tiếng nước nhớp nháp trườn dọc từ trên xuống dưới, trong đêm tối càng lúc càng nhanh, càng lúc càng vang vọng, theo sát đó là những tiếng th ở dốc r3n rỉ vừa đâu đớn vừa sung sướng.
Lữ Đại híp đôi mắt đầy sương mù, khóe mắt lấp lánh ánh nước, lòng bàn chân đặt trên đầu vai hắn căng ra, ngón chân cuộn tròn, cảm giám ngứa ngáy tê dại theo động tác của hắn chạy dọc trên sống lưng, lên xuống từng đợt giống như thủy triều, cuối cùng phá vỡ con đập.
Nước từ trên mây rơi xuống, âm dương kết hợp tạo thành mưa. Cơn bão táp mưa sa trong phòng đã tạnh, ngoài trời vẫn còn tí tách những giọt mưa.
Mưa rơi nghiêng gõ vào cửa sổ, Giang Bình vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của mỹ nhân, giọng nói lộ ra vẻ lười biếng: “Nương tử, lúc ta về Hàng Châu đi qua trấn Lệ Thủy có gặp phải một chuyện kỳ lạ.”
Lữ Đại nói: “Là chuyện kỳ lạ gì vậy?”
Giang Bình tỉ mỉ kể lại chuyện nữ tử không mặt trong chùa Bàn Nhược đoạt mặt người, chính hắn đã vẽ cho nàng ấy một khuôn mặt.
Lữ Đại vờ như bây mới biết được, tấm tắc lấy làm lạ: “Bức bích họa kia đã hơn hai trăm năm, người muốn vẽ thêm dung mạo cho vị thiên nữ kia hẳn không ít, nhưng chỉ có lang quân là vẽ hợp ý nàng, đây có lẽ là duyên pháp, nàng có báo đáp chàng không?”
Giang Bình nói: “Nàng tặng ta một cành thược dược, tên là Kim Ngọc Mãn Đường, nghe nói là tiên chủng, không cần tưới gốc. Huống chi tối nay mưa nhiều, ngày mai ta sẽ trồng hoa.”
“Lang quân đã thay nàng hoàn thành tâm nguyện trăm năm, cho dù có lấy thân báo đáp cũng không quá đáng, nàng thực sự chỉ tặng một gốc hoa thôi sao?”
“Ta chỉ nhận được một gốc hoa.”
Lữ Đại cười rộ lên, hôn lên ngực hắn một cái, nói: “Tạm thời tin chàng.”
Giang Bình nói: “Nương tử, còn một chuyện này nữa, biểu muội Quế Nương của ta từ nhỏ đã mắc bệnh tim, cữu cữ ta nghe nói ở Kim Lăng có Tề đại phu là bậc thầy nội khoa, hai ngày nữa bảo biểu ca cùng nàng tới Kim Lăng bắt bệnh. Nếu nàng cảm thấy không tiện, ta sẽ sắp xếp cho bọn họ ở khách điếm.”
Lữ Đại đã có chút buồn ngủ: “Ta nghe nói bệnh tim không chịu được kinh động ồn ào, chàng cứ để bọn họ tới nhà ở đi, đừng nói thân phận của ta cho bọn họ biết là được rồi.”
Giang Bình cười nói: “Nương tử chu đáo như thế, ta cũng bớt việc.”
Lữ Đại ngáp một cái, vùi đầu trong lòng hắn ngủ thiếp đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook