Thước Kiều Tiên
-
Chương 32: Tình thân và tình nhân
Lữ Minh Hồ xoay người, thấy nàng đang cầm chiếc gương cổ có thể nhìn thấu những điều thầm kín, không thể không nghi ngờ là vật nàng trộm được, nhưng ngoài miệng lại không nhắc tới chữ trộm này, chỉ hỏi: “Đồ vật này ngươi lấy từ chỗ nào?”
Lữ Đại đoán ra suy nghĩ trong lòng của y, nói: “Đây không phải trộm, là ta mua được ở Kim Lăng. Ta vốn cho rằng đây là một mặt kính chiếu yêu, ngày đó đang ngắm nghía trên lầu các thì hồn phách lại bị hút vào trong. Ở trong đó ta gặp được Quỳnh Phương Chân Quân, còn có chưởng giáo, Bàng đạo trưởng, lúc đó là hơn ba trăm năm trước.”
Lữ Minh Hồ nghe vậy, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc, cầm lấy cổ kính quan sát thật kỹ rồi nói: “Hoá ra là Trú cảnh Tứ Tượng Trận.”
Lữ Đại nói: “Trú Cảnh Tứ Tượng Trận là cái gì?”
“Một loại trận pháp có thể để hồn phách trở lại quá khứ, bình thường chỉ có tu vi như sư phụ mới có thể mở ra. Bản thân mặt cổ kính này ẩn chứa linh lực, phía trên Trú Cảnh Tứ Tượng Trận đã bị người ta giở trò, cho nên ngươi mới có thể trở về hơn ba trăm năm trước.”
Lữ Đại khẽ gật đầu: “Chúng ta vào xem thử đi.”
Lữ Minh Hồ cùng nàng vào điện, bố trí kết giới ở xung quanh, để tránh lúc hồn phách rời khỏi thân thể, nhục thân sẽ bị người khác đánh lén. Mặc dù lúc này đang ở Trường Nhạc Cung, không có khả năng xảy ra chuyện này, nhưng vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.
Một người một yêu ngồi trên giường, Lữ Minh Hồ cầm tay của nàng, một tay khác đặt trên mặt gương. Bên tai truyền đến tiếng tiêu nghẹn ngào, Lữ Đại chỉ cảm thấy thân thể chợt nhẹ bẫng, lại đi vào bên trong tẩm điện của Quỳnh Phương Chân Quân.
Hắn mặc bộ áo tím, mái tóc dài đứng ở bên cửa sổ thổi tiêu, giống hệt với hình ảnh lúc trước Lữ Đại nhìn thấy.
Hắn xoay người lại, dung nhan mĩ lệ, Lữ Minh Hồ cũng chú ý tới.
Chiếc gương cổ đang được đặt trên giá gương, Quỳnh Phương Chân Quân đi tới, ngồi xuống cầm lấy lược ngà voi chải đầu, say mê nhìn xem mình trong gương, lẩm bẩm: “Ta làm đệ nhất mỹ nhân thiên hạ đã được hơn ba trăm năm, thật sự chẳng có chút thú vị nào. Không biết thần tiên trên trời có đẹp hơn ta không? Ngày sau ta rất muốn xem thử.”
Lại một lần nữa Lữ Đại nghe hắn nói câu này, nhịn cười không được nhìn sang Lữ Minh Hồ nói: “Người người đều bảo Khúc Tam cô nương của Bồng Lai là đệ nhất mỹ nhân thiên hạ, Minh Hồ nghĩ nàng và Quỳnh Phương Chân Quân ai đẹp hơn?”
Lữ Minh Hồ đáp: “Hồng nhan hay xương khô*, trong mắt của ta đều không khác nhau là mấy.”
(*hồng nhan hay xương khô: mỹ nữ xinh đẹp hay người xấu xí.)
Lữ Đại thở dài: “Nếu Mục Thanh Phong cũng nghĩ được như vậy thì sẽ không chết dưới kiếm của Quỳnh Phương Chân Quân. Trên đầu chữ sắc có đao, lời này quả nhiên không sai.”
Nàng nói về người khác nhưng nàng lại giả trang thành Lỗ tiểu thư để thành thân với Giang Bình, không phải cũng là vì sắc sao?
Lữ Minh Hồ liếc nhìn nàng, mím môi không nói gì.
Nha hoàn đi về phía Quỳnh Phương Chân Quân, nói: “Chủ Quân, Tử Nguyên Chân Nhân Trường Nhạc Cung cầu kiến.”
Giống như lần trước, Tử Nguyên Chân Nhân và Bàng Nghĩa ở ngoài cửa lớn đợi nửa ngày mới được vào.
Lữ Minh Hồ thấy Bàng Nghĩa nóng nảy hấp tấp, bèn nói: “Đã nhiều năm trôi qua nhưng tính tình của Nhị sư huynh vẫn không thay đổi.”
Sư đồ hai người đi đến đình viện nở đầy hoa quỳnh, Quỳnh Phương Chân Quân đang ngồi ở bên trong đình, Bàng Nghĩa tiến lên hành lễ.
Quỳnh Phương Chân Quân cầm chiếc gương cổ liếc mắt nhìn bọn họ, đang muốn mở miệng, Lữ Đại đã bắt chước giọng điệu của hắn, nói: “Lữ Diễm Chi, ngươi lại thu nhận đồ đệ à? Tư chất quá tầm thường, nếu đưa cho ta làm người canh cổng ta cũng không cần, cần gì lãng phí thời gian ở trên người hắn?”
Nàng bắt chước giống như đúc, trùng khớp từng câu chữ với Quỳnh Phương Chân Quân, vẻ chanh chua kia cũng không sai chút nào.
Lữ Minh Hồ biết nàng không thích Bàng Nghĩa, mượn cơ hội trào phúng nói móc hắn, biết mình vốn không nên cười nhưng lại buồn cười, gập tay nhẹ nhàng cốc vào đầu nàng.
Quỳnh Phương Chân Quân và Tử Nguyên Chân Nhân nói chuyện một lát rồi dời bước đến diễn võ trường. Tất cả mọi chuyện giống như một vở kịch trên sân khấu, cùng một khúc hát, người trong vở kịch cũng không có gì thay đổi, chỉ là người xem kịch có thêm một người.
Cho dù biết kiếm pháp của Quỳnh Phương Chân Quân rất cao, được xưng tụng Vô Tiền Khoáng Hậu, nhưng khi tận mắt nhìn thấy sư phụ và hắn luận bàn không đến hai hiệp đã bị hắn dùng một kiếm đánh bay, ngã xuống đất hộc máu, Lữ Minh Hồ vẫn ngây ngẩn cả người.
Một lát sau, y mới hoàn hồn lại, nói lên lời từ đáy lòng: “Kiếm pháp này thật sự lợi hại!”
Đây là lần đầu tiên Lữ Đại nghe thấy y tán thưởng kiếm pháp của người khác.
Dáng núi che khuất ánh mặt trời lặn, Tử Nguyên Chân Nhân và Bàng Nghĩa đã rời đi, Quỳnh Phương Chân Quân một mình ở trong đình viện múa kiếm. Kiếm quang lấp lóe, kiếm khí tung hoành, dáng vẻ lúc này của Quỳnh Phương Chân Quân vẫn kiêu ngạo, Lưu Ba Kiếm Pháp đã thất truyền kia xuất hiện ngay ở trước mắt Minh Hồ không sót tí nào.
Y không nhúc nhích, hết sức chăm chú nhìn xem mỗi động tác của Quỳnh Phương Chân Quân, đôi mắt càng ngày càng sáng, có ánh sáng lỳ lạ lóe lên, cho dù lúc này long trời lở đất cũng không thể làm y phân tâm.
Lữ Đại lẳng lặng cùng y xem hết, nói: “Quỳnh Phương Chân Quân tu luyện ở Thiên Khuyết Sơn, trước đó không lâu chiếc gương cổ này đã được mấy người rảnh rỗi tìm thấy dưới Thiên Khuyết Sơn. Lúc ấy bọn họ trông thấy hai cái xác cáo trắng, bên dưới thi thể có một cái động, khi đào xuống dưới thì thấy một cái quan tài sơn son.”
“Bọn họ cạy mở quan tài, bên trong không có thi thể, nhưng có rất nhiều vàng bạc châu báu, còn có chiếc gương cổ này. Một người trong đó đã bán chiếc gương cổ này cho ta, ta nghĩ quan tài kia hẳn là mộ y phục của Quỳnh Phương Chân Quân. Thế nhưng Quỳnh Phương Chân Quân rất yêu thích chiếc gương cổ này, vì sao không mang đến thiên giới?”
“Ta suy nghĩ mấy ngày, bỗng nhiên hiểu được. Hắn muốn để chiếc gương cổ này lại cho một người, một người có thể kế thừa Lưu Ba Kiếm Pháp.”
Nàng ngẩng đầu nhìn Lữ Minh Hồ, Lữ Minh Hồ cũng nhìn nàng, đôi mắt nàng trong veo, con ngươi đen nhánh giống như đá cuội đáy suối.
Nàng chân thành nói: “Minh Hồ, chỉ có ngài mới lọt vào mắt hắn, người này chắc chắn là ngài, hắn đang chờ ngài.”
“Cáo trắng chết, người trộm mộ nhàn rỗi, còn có ta, tất cả những nhân tố này chỉ là đang giúp hắn đưa chiếc gương cổ đến tay ngài. Hắn biết rất nhiều năm sau sẽ có kỳ tài như ngài, đây chính là thiên cơ mà ngài nói.”
Thật ra cũng có khả năng chỉ là trùng hợp, nhưng vẻ mặt của nàng rất chắc chắn, giống như đưa ra một chân lý nào đó, cố chấp đến đáng yêu.
Lữ Minh Hồ nói: “Nhưng ta đã có sư phụ.”
Lữ Đại nói: “Chưởng giáo và Quỳnh Phương Chân Quân là bằng hữu, người sẽ không để ý đâu.”
Lữ Minh Hồ nói: “Vậy tại sao ngươi không nói về chuyện gương cổ trước mặt sư phụ?”
Lúc ấy Lữ Đại cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ là không muốn nói, lúc này nghĩ kỹ thì mới nhận ra nàng chỉ muốn nói riêng chuyện này với y. Y không thích nàng có những tâm tư mập mờ với y, nếu biết sẽ xa lánh nàng.
Lữ Đại cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, nói: “Ta là linh sủng của ngài, có đồ tốt tất nhiên muốn nói cho ngài trước.”
Nàng coi mình là linh sủng thật sao?
Linh sủng nhà ai mà dám động thủ với chủ nhân, tự tiện thành thân với phàm nhân?
Rồi ai sẽ vì một linh sủng không nghe lời mà một mình xông vào Hành Lạc Thành?
Nàng vốn dĩ không coi mình là linh sủng, Lữ Minh Hồ cũng không coi nàng là linh sủng, thấy nàng có tính tự giác như thế, bỗng nhiên y không quen lắm: “Hiếm khi ngươi có lòng như vậy.”
Hồn phách ra khỏi gương cổ trở lại thân xác, đèn trên bàn sáng như hạt đậu, bốn bông hoa mai trên mâm đồng đã bị đốt cháy, cũng tức là đã bước sang canh bốn. Lữ Minh Hồ lập tức hiểu ra thời gian trong gương trôi qua nhanh hơn bên ngoài, nếu như ở trong gương tu luyện, tất nhiên làm ít mà hưởng nhiều.
“Với thiên tư của Minh Hồ, có bảo bối này, không bao lâu nữa có thể độ kiếp phi thăng!”
Dưới ánh đèn, Tiểu Hỉ Thước ngồi xếp bằng, trong đôi mắt tràn đầy vui sướng, giống như còn mong chờ phi thăng hơn cả y, nói: “Quỳnh Phương Chân Quân gặp ngài chắc chắn sẽ rất vui mừng.”
Lữ Minh Hồ nói: “Hắn gặp ngươi cũng sẽ rất vui mừng.”
Lời nói bình thản nhưng Lữ Đại lại sững sờ, bỗng nhiên hiểu trong đó không có hàm nghĩa bình thản.
Lấy tư chất của nàng, chỉ sợ đời này làm gì có cơ hội phi thăng. Nhưng phi thăng chưa hẳn cần do mình, chỉ cần chủ nhân nguyện ý dìu dắt, linh sủng có thể đi theo chủ nhân phi thăng.
Hắn muốn dẫn nàng thoát ly luân hồi, bất sinh bất diệt, cùng thiên địa sông núi tề thọ, nhìn ngắm kiến thức rộng lớn và phong cảnh hoa mỹ.
Thiên đại ân đức như thế, cần phải nói đa tạ không?
Lữ Đại kinh ngạc nhìn y, cảm thấy không cần phải nói bất cứ điều gì nữa.
Nàng coi y là người thân thân thiết nhất, còn y thì sao? Người thân khác với tình nhân, tình yêu của tình nhân không thể dung thứ một chút phản bội nào, nhưng tình yêu của người thân thì vị tha.
Lữ Minh Hồ bưng chén trà lên nhấp hai ngụm, thấy nàng còn nhìn mình, bèn nói: “Muộn rồi, đi nghỉ ngơi thôi.”
Tiểu Hỉ Thước khẽ gật đầu, biến trở về nguyên hình, cất cánh bay về cây ngọc, nghỉ ngơi trong ổ.
Trước đây nàng luôn oán trách y không có tình yêu nam nữ với mình, bây giờ, có lẽ là bởi vì có Giang Bình nên nàng không còn oán trách y nữa, thậm chí còn nghĩ xem như cả một đời chỉ có thể làm linh sủng của y, là một tiểu muội muội cũng không có gì không tốt.
….
Lưu Ba Kiếm Pháp thất truyền, Tử Nguyên Chân Nhân cũng cực kỳ tiếc nuối, nghe Lữ Minh Hồ nói chuyện về gương cổ, lão vừa mừng vừa sợ. Lão và Tiểu Hỉ Thước có cái nhìn giống nhau, đây nhất định là cơ duyên mà Quỳnh Phương Chân Quân cho Lữ Minh Hồ, không thể bỏ lỡ.
Dưới sự giúp đỡ của sư phụ, Lữ Minh Hồ học Lưu Ba Kiếm Pháp, buổi sáng ngày hôm đó, hồn phách y ở trong gương, Lữ Đại đọc sách trông coi nhục thể của y. Trông gần nửa canh giờ thì có chút nhàm chán, nàng bèn lấy một chén nước, dùng Viên Quang Thuật nhìn xem Giang Bình đang làm gì.
Thọ yến của Nghiêm lão gia đã kết thúc, Giang Bình ngồi trong phòng, nhìn gã sai vặt chuẩn bị hành lý, chuẩn bị trở về Kim Lăng.
Hắn mặc một bộ áo bào màu tím mới tinh, bên hông buộc tơ lụa vàng nhạt, chân mang giày gấm vân sa màu tương, tay cầm một chiếc quạt bằng gỗ đàn hương màu vàng khảm viền trai, phe phẩy qua lại, vẻ mặt rất tự tại. Mấy ngày không gặp, dường như hắn đã đẹp lên không ít.
Gã sai vặt cầm lấy hộp gấm trên bàn, Giang Bình nói: “Cẩn thận chút, ở trong đó là vòng tay lưu ly cho thiếu phu nhân, đừng làm hỏng!”
Gã sai vặt vội vàng dùng vải bông bọc mấy lớp, cẩn thận từng li từng tí bỏ vào trong rương.
Lữ Đại không khỏi nở nụ cười, thu xếp hành lý cũng gần xong, Giang Bình đi đến phòng thu chi đối chiếu sổ sách. Tiểu Hỉ Thước nhìn hắn tốn sức loay hoay với bàn tính, hận lúc trước không thể giúp hắn.
Hồn phách Lữ Minh Hồ trở về thân xác, giương mắt nhìn nàng ngồi ở đối diện đang trìu mến nhìn vào bát nước trên bàn, giống như trong nước có tình lang của nàng. Ánh mắt của y dừng trên mặt nước, chợt thấy Giang Bình.
Lữ Đại đoán ra suy nghĩ trong lòng của y, nói: “Đây không phải trộm, là ta mua được ở Kim Lăng. Ta vốn cho rằng đây là một mặt kính chiếu yêu, ngày đó đang ngắm nghía trên lầu các thì hồn phách lại bị hút vào trong. Ở trong đó ta gặp được Quỳnh Phương Chân Quân, còn có chưởng giáo, Bàng đạo trưởng, lúc đó là hơn ba trăm năm trước.”
Lữ Minh Hồ nghe vậy, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc, cầm lấy cổ kính quan sát thật kỹ rồi nói: “Hoá ra là Trú cảnh Tứ Tượng Trận.”
Lữ Đại nói: “Trú Cảnh Tứ Tượng Trận là cái gì?”
“Một loại trận pháp có thể để hồn phách trở lại quá khứ, bình thường chỉ có tu vi như sư phụ mới có thể mở ra. Bản thân mặt cổ kính này ẩn chứa linh lực, phía trên Trú Cảnh Tứ Tượng Trận đã bị người ta giở trò, cho nên ngươi mới có thể trở về hơn ba trăm năm trước.”
Lữ Đại khẽ gật đầu: “Chúng ta vào xem thử đi.”
Lữ Minh Hồ cùng nàng vào điện, bố trí kết giới ở xung quanh, để tránh lúc hồn phách rời khỏi thân thể, nhục thân sẽ bị người khác đánh lén. Mặc dù lúc này đang ở Trường Nhạc Cung, không có khả năng xảy ra chuyện này, nhưng vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.
Một người một yêu ngồi trên giường, Lữ Minh Hồ cầm tay của nàng, một tay khác đặt trên mặt gương. Bên tai truyền đến tiếng tiêu nghẹn ngào, Lữ Đại chỉ cảm thấy thân thể chợt nhẹ bẫng, lại đi vào bên trong tẩm điện của Quỳnh Phương Chân Quân.
Hắn mặc bộ áo tím, mái tóc dài đứng ở bên cửa sổ thổi tiêu, giống hệt với hình ảnh lúc trước Lữ Đại nhìn thấy.
Hắn xoay người lại, dung nhan mĩ lệ, Lữ Minh Hồ cũng chú ý tới.
Chiếc gương cổ đang được đặt trên giá gương, Quỳnh Phương Chân Quân đi tới, ngồi xuống cầm lấy lược ngà voi chải đầu, say mê nhìn xem mình trong gương, lẩm bẩm: “Ta làm đệ nhất mỹ nhân thiên hạ đã được hơn ba trăm năm, thật sự chẳng có chút thú vị nào. Không biết thần tiên trên trời có đẹp hơn ta không? Ngày sau ta rất muốn xem thử.”
Lại một lần nữa Lữ Đại nghe hắn nói câu này, nhịn cười không được nhìn sang Lữ Minh Hồ nói: “Người người đều bảo Khúc Tam cô nương của Bồng Lai là đệ nhất mỹ nhân thiên hạ, Minh Hồ nghĩ nàng và Quỳnh Phương Chân Quân ai đẹp hơn?”
Lữ Minh Hồ đáp: “Hồng nhan hay xương khô*, trong mắt của ta đều không khác nhau là mấy.”
(*hồng nhan hay xương khô: mỹ nữ xinh đẹp hay người xấu xí.)
Lữ Đại thở dài: “Nếu Mục Thanh Phong cũng nghĩ được như vậy thì sẽ không chết dưới kiếm của Quỳnh Phương Chân Quân. Trên đầu chữ sắc có đao, lời này quả nhiên không sai.”
Nàng nói về người khác nhưng nàng lại giả trang thành Lỗ tiểu thư để thành thân với Giang Bình, không phải cũng là vì sắc sao?
Lữ Minh Hồ liếc nhìn nàng, mím môi không nói gì.
Nha hoàn đi về phía Quỳnh Phương Chân Quân, nói: “Chủ Quân, Tử Nguyên Chân Nhân Trường Nhạc Cung cầu kiến.”
Giống như lần trước, Tử Nguyên Chân Nhân và Bàng Nghĩa ở ngoài cửa lớn đợi nửa ngày mới được vào.
Lữ Minh Hồ thấy Bàng Nghĩa nóng nảy hấp tấp, bèn nói: “Đã nhiều năm trôi qua nhưng tính tình của Nhị sư huynh vẫn không thay đổi.”
Sư đồ hai người đi đến đình viện nở đầy hoa quỳnh, Quỳnh Phương Chân Quân đang ngồi ở bên trong đình, Bàng Nghĩa tiến lên hành lễ.
Quỳnh Phương Chân Quân cầm chiếc gương cổ liếc mắt nhìn bọn họ, đang muốn mở miệng, Lữ Đại đã bắt chước giọng điệu của hắn, nói: “Lữ Diễm Chi, ngươi lại thu nhận đồ đệ à? Tư chất quá tầm thường, nếu đưa cho ta làm người canh cổng ta cũng không cần, cần gì lãng phí thời gian ở trên người hắn?”
Nàng bắt chước giống như đúc, trùng khớp từng câu chữ với Quỳnh Phương Chân Quân, vẻ chanh chua kia cũng không sai chút nào.
Lữ Minh Hồ biết nàng không thích Bàng Nghĩa, mượn cơ hội trào phúng nói móc hắn, biết mình vốn không nên cười nhưng lại buồn cười, gập tay nhẹ nhàng cốc vào đầu nàng.
Quỳnh Phương Chân Quân và Tử Nguyên Chân Nhân nói chuyện một lát rồi dời bước đến diễn võ trường. Tất cả mọi chuyện giống như một vở kịch trên sân khấu, cùng một khúc hát, người trong vở kịch cũng không có gì thay đổi, chỉ là người xem kịch có thêm một người.
Cho dù biết kiếm pháp của Quỳnh Phương Chân Quân rất cao, được xưng tụng Vô Tiền Khoáng Hậu, nhưng khi tận mắt nhìn thấy sư phụ và hắn luận bàn không đến hai hiệp đã bị hắn dùng một kiếm đánh bay, ngã xuống đất hộc máu, Lữ Minh Hồ vẫn ngây ngẩn cả người.
Một lát sau, y mới hoàn hồn lại, nói lên lời từ đáy lòng: “Kiếm pháp này thật sự lợi hại!”
Đây là lần đầu tiên Lữ Đại nghe thấy y tán thưởng kiếm pháp của người khác.
Dáng núi che khuất ánh mặt trời lặn, Tử Nguyên Chân Nhân và Bàng Nghĩa đã rời đi, Quỳnh Phương Chân Quân một mình ở trong đình viện múa kiếm. Kiếm quang lấp lóe, kiếm khí tung hoành, dáng vẻ lúc này của Quỳnh Phương Chân Quân vẫn kiêu ngạo, Lưu Ba Kiếm Pháp đã thất truyền kia xuất hiện ngay ở trước mắt Minh Hồ không sót tí nào.
Y không nhúc nhích, hết sức chăm chú nhìn xem mỗi động tác của Quỳnh Phương Chân Quân, đôi mắt càng ngày càng sáng, có ánh sáng lỳ lạ lóe lên, cho dù lúc này long trời lở đất cũng không thể làm y phân tâm.
Lữ Đại lẳng lặng cùng y xem hết, nói: “Quỳnh Phương Chân Quân tu luyện ở Thiên Khuyết Sơn, trước đó không lâu chiếc gương cổ này đã được mấy người rảnh rỗi tìm thấy dưới Thiên Khuyết Sơn. Lúc ấy bọn họ trông thấy hai cái xác cáo trắng, bên dưới thi thể có một cái động, khi đào xuống dưới thì thấy một cái quan tài sơn son.”
“Bọn họ cạy mở quan tài, bên trong không có thi thể, nhưng có rất nhiều vàng bạc châu báu, còn có chiếc gương cổ này. Một người trong đó đã bán chiếc gương cổ này cho ta, ta nghĩ quan tài kia hẳn là mộ y phục của Quỳnh Phương Chân Quân. Thế nhưng Quỳnh Phương Chân Quân rất yêu thích chiếc gương cổ này, vì sao không mang đến thiên giới?”
“Ta suy nghĩ mấy ngày, bỗng nhiên hiểu được. Hắn muốn để chiếc gương cổ này lại cho một người, một người có thể kế thừa Lưu Ba Kiếm Pháp.”
Nàng ngẩng đầu nhìn Lữ Minh Hồ, Lữ Minh Hồ cũng nhìn nàng, đôi mắt nàng trong veo, con ngươi đen nhánh giống như đá cuội đáy suối.
Nàng chân thành nói: “Minh Hồ, chỉ có ngài mới lọt vào mắt hắn, người này chắc chắn là ngài, hắn đang chờ ngài.”
“Cáo trắng chết, người trộm mộ nhàn rỗi, còn có ta, tất cả những nhân tố này chỉ là đang giúp hắn đưa chiếc gương cổ đến tay ngài. Hắn biết rất nhiều năm sau sẽ có kỳ tài như ngài, đây chính là thiên cơ mà ngài nói.”
Thật ra cũng có khả năng chỉ là trùng hợp, nhưng vẻ mặt của nàng rất chắc chắn, giống như đưa ra một chân lý nào đó, cố chấp đến đáng yêu.
Lữ Minh Hồ nói: “Nhưng ta đã có sư phụ.”
Lữ Đại nói: “Chưởng giáo và Quỳnh Phương Chân Quân là bằng hữu, người sẽ không để ý đâu.”
Lữ Minh Hồ nói: “Vậy tại sao ngươi không nói về chuyện gương cổ trước mặt sư phụ?”
Lúc ấy Lữ Đại cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ là không muốn nói, lúc này nghĩ kỹ thì mới nhận ra nàng chỉ muốn nói riêng chuyện này với y. Y không thích nàng có những tâm tư mập mờ với y, nếu biết sẽ xa lánh nàng.
Lữ Đại cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, nói: “Ta là linh sủng của ngài, có đồ tốt tất nhiên muốn nói cho ngài trước.”
Nàng coi mình là linh sủng thật sao?
Linh sủng nhà ai mà dám động thủ với chủ nhân, tự tiện thành thân với phàm nhân?
Rồi ai sẽ vì một linh sủng không nghe lời mà một mình xông vào Hành Lạc Thành?
Nàng vốn dĩ không coi mình là linh sủng, Lữ Minh Hồ cũng không coi nàng là linh sủng, thấy nàng có tính tự giác như thế, bỗng nhiên y không quen lắm: “Hiếm khi ngươi có lòng như vậy.”
Hồn phách ra khỏi gương cổ trở lại thân xác, đèn trên bàn sáng như hạt đậu, bốn bông hoa mai trên mâm đồng đã bị đốt cháy, cũng tức là đã bước sang canh bốn. Lữ Minh Hồ lập tức hiểu ra thời gian trong gương trôi qua nhanh hơn bên ngoài, nếu như ở trong gương tu luyện, tất nhiên làm ít mà hưởng nhiều.
“Với thiên tư của Minh Hồ, có bảo bối này, không bao lâu nữa có thể độ kiếp phi thăng!”
Dưới ánh đèn, Tiểu Hỉ Thước ngồi xếp bằng, trong đôi mắt tràn đầy vui sướng, giống như còn mong chờ phi thăng hơn cả y, nói: “Quỳnh Phương Chân Quân gặp ngài chắc chắn sẽ rất vui mừng.”
Lữ Minh Hồ nói: “Hắn gặp ngươi cũng sẽ rất vui mừng.”
Lời nói bình thản nhưng Lữ Đại lại sững sờ, bỗng nhiên hiểu trong đó không có hàm nghĩa bình thản.
Lấy tư chất của nàng, chỉ sợ đời này làm gì có cơ hội phi thăng. Nhưng phi thăng chưa hẳn cần do mình, chỉ cần chủ nhân nguyện ý dìu dắt, linh sủng có thể đi theo chủ nhân phi thăng.
Hắn muốn dẫn nàng thoát ly luân hồi, bất sinh bất diệt, cùng thiên địa sông núi tề thọ, nhìn ngắm kiến thức rộng lớn và phong cảnh hoa mỹ.
Thiên đại ân đức như thế, cần phải nói đa tạ không?
Lữ Đại kinh ngạc nhìn y, cảm thấy không cần phải nói bất cứ điều gì nữa.
Nàng coi y là người thân thân thiết nhất, còn y thì sao? Người thân khác với tình nhân, tình yêu của tình nhân không thể dung thứ một chút phản bội nào, nhưng tình yêu của người thân thì vị tha.
Lữ Minh Hồ bưng chén trà lên nhấp hai ngụm, thấy nàng còn nhìn mình, bèn nói: “Muộn rồi, đi nghỉ ngơi thôi.”
Tiểu Hỉ Thước khẽ gật đầu, biến trở về nguyên hình, cất cánh bay về cây ngọc, nghỉ ngơi trong ổ.
Trước đây nàng luôn oán trách y không có tình yêu nam nữ với mình, bây giờ, có lẽ là bởi vì có Giang Bình nên nàng không còn oán trách y nữa, thậm chí còn nghĩ xem như cả một đời chỉ có thể làm linh sủng của y, là một tiểu muội muội cũng không có gì không tốt.
….
Lưu Ba Kiếm Pháp thất truyền, Tử Nguyên Chân Nhân cũng cực kỳ tiếc nuối, nghe Lữ Minh Hồ nói chuyện về gương cổ, lão vừa mừng vừa sợ. Lão và Tiểu Hỉ Thước có cái nhìn giống nhau, đây nhất định là cơ duyên mà Quỳnh Phương Chân Quân cho Lữ Minh Hồ, không thể bỏ lỡ.
Dưới sự giúp đỡ của sư phụ, Lữ Minh Hồ học Lưu Ba Kiếm Pháp, buổi sáng ngày hôm đó, hồn phách y ở trong gương, Lữ Đại đọc sách trông coi nhục thể của y. Trông gần nửa canh giờ thì có chút nhàm chán, nàng bèn lấy một chén nước, dùng Viên Quang Thuật nhìn xem Giang Bình đang làm gì.
Thọ yến của Nghiêm lão gia đã kết thúc, Giang Bình ngồi trong phòng, nhìn gã sai vặt chuẩn bị hành lý, chuẩn bị trở về Kim Lăng.
Hắn mặc một bộ áo bào màu tím mới tinh, bên hông buộc tơ lụa vàng nhạt, chân mang giày gấm vân sa màu tương, tay cầm một chiếc quạt bằng gỗ đàn hương màu vàng khảm viền trai, phe phẩy qua lại, vẻ mặt rất tự tại. Mấy ngày không gặp, dường như hắn đã đẹp lên không ít.
Gã sai vặt cầm lấy hộp gấm trên bàn, Giang Bình nói: “Cẩn thận chút, ở trong đó là vòng tay lưu ly cho thiếu phu nhân, đừng làm hỏng!”
Gã sai vặt vội vàng dùng vải bông bọc mấy lớp, cẩn thận từng li từng tí bỏ vào trong rương.
Lữ Đại không khỏi nở nụ cười, thu xếp hành lý cũng gần xong, Giang Bình đi đến phòng thu chi đối chiếu sổ sách. Tiểu Hỉ Thước nhìn hắn tốn sức loay hoay với bàn tính, hận lúc trước không thể giúp hắn.
Hồn phách Lữ Minh Hồ trở về thân xác, giương mắt nhìn nàng ngồi ở đối diện đang trìu mến nhìn vào bát nước trên bàn, giống như trong nước có tình lang của nàng. Ánh mắt của y dừng trên mặt nước, chợt thấy Giang Bình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook