Thước Kiều Tiên
-
Chương 17: Chỉ là một con chim
Bạch Diệc Nan ở trong một ngôi nhà ngoài Tập Khánh Môn, Giang Bình xuống ngựa ở trước cửa, lấy một hộp gỗ sơn mài màu đen từ Nhàn Vân đi theo quản gia đến sảnh.
Ngồi chốc lát, Bạch Diệc Nan đi vào gặp mặt, ngồi xuống cười nói: “Giang huynh tới giúp ta bắt quỷ, tôn phu nhân* có biết không?”
(*tôn phu nhân: cách gọi thể hiện sự tôn trọng đối với người liên quan đến người đối diện.)
Giang Bình cười nói: “Sợ nàng ấy lo lắng, ta giấu nàng tới đây.”
Bạch Diệc không thể tin được: “Tôn phu nhân cũng là người Hàng Châu sao?”
Giang Bình khẽ gật đầu: “Ngày khác ta sẽ để nàng đến bái kiến tẩu phu nhân.”
Bạch Diệc Nan nói: “Ta là người độc thân, tẩu phu nhân gì chứ?”
Giang Bình rất kinh ngạc, tối hôm qua tự niên canh* có nói y năm nay ba mươi hai, làm sao còn chưa thành thân? Chắc hẳn có chút ẩn tình.
(*niên canh: ngày tháng năm sinh của một người, chỉ tuổi tác.)
Giang Bình không hỏi, trừ phi chuyện làm ăn, những thứ khác người ta không muốn nói thì hắn xưa nay chưa bao giờ hỏi.
Trong lúc trò chuyện, các nha hoàn đã bày bàn cơm bưng rượu và thức ăn lên. Hai người ăn uống mấy chén, ánh sáng đỏ phía chân trời dần khuất, đèn lồ ng đỏ thắm được thắp sáng trong hiên nhà. Bạch Diệc Nan kêu tất cả hạ nhân trở về phòng của mình, cho tới khi gà gáy không một ai được phép ra ngoài.
Y bưng một chén rượu lên, đánh giá sắc mặt của Giang Bình, không nhìn ra được sự khẩn trương sợ hãi, bèn cười nói: “Ta đã gặp rất nhiều người, thật hiếm khi thấy một người phàm nào gan dạ sáng suốt như Giang huynh đây.”
Giang Bình nói: “Làm nghề này của chúng ta đã thấy qua rất nhiều điều kỳ quái. Ta luôn cảm thấy quỷ là thứ không đáng sợ, đánh thắng thì quỷ cũng không làm được, đánh thua ta cũng biến thành quỷ, sợ làm gì? Nhưng hiện tại ta đã có thê tử, trong lòng thêm vướng bận, không có dũng cảm như trước. Khó trách người ta nói là cao thủ thường vô tình.”
Bạch Diệc Nan nhìn hắn một lát, sau đó chuyển tầm mắt sang vầng trăng sáng trên bầu trời đêm, thở dài: “Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão, nguyệt như vô hận nguyệt thường viên*. Đều nói chân tình khó có được, nhưng lại không biết càng thật thì càng mệt mỏi.”
(*thiên nhược hữu tình thiên diệc lão: một thành ngữ xuất phát từ thơ “Kim đồng tiên nhân từ Hán ca” của Lý Hạ đời Đường. Hình dung cảm xúc tình cảm mạnh mẽ và cũng chỉ quy luật tự nhiên tàn nhẫn.
Nguyệt như vô hận nguyệt thường viên: xuất phát từ “câu” của nhà thơ Thạch Diên Niên đời Tống. Dịch: Mặt trăng nếu không có oán hận gì sẽ luôn có hình tròn.)
Trong lời này chứa ưu tư nhiều, Giang Bình nhìn thấy trên mặt y có vẻ tang thương, bỗng chốc cảm giác y không giống một người đã ngoài ba mươi.
Giữa không trung đột nhiên truyền đến tiếng kêu kẽo kẹt, một bóng đen to lớn nhanh chóng di chuyển đến, đúng là hàng ngàn hàng vạn con dơi, lít nha lít nhít treo ngược trên cây cách đó không xa, phe phẩy cánh giống như chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.
Bạch Diệc Nan mỉm cười, nhặt giá nến trên bàn lên, đưa lại gần trước mặt rồi thổi một luồng khí. Chợt thấy ánh lửa to lên, giống như màn ảo thuật của nghệ nhân phun lửa ở đầu đường, ánh nến biến thành một con rồng hung hãn, gào thét lao về phía những con dơi kia.
Đám dơi không kịp né tránh, trong chớp mắt bị con rồng nuốt hết, tỏa ra mùi thịt thơm phức, thế nhưng cái cây vẫn bình an vô sự.
Giang Bình ngạc nhiên không thôi, một giọng nói sắc bén không biết từ nơi nào truyền đến, mang theo sự tức giận nói: “Cẩu sát tài, thật sự có tài!”
Vừa dứt lời, có hai bóng người xuất hiện ở trong viện, chính là Nhạc bà bà bán khoai môn đường tối hôm qua và một lão nhân gầy guộc mặc đồ đen, tai hắn nhọn, mắt hạt đậu xanh, gò má nhô ra, răng nanh lộ ra ngoài môi giống như một con dơi lớn.
Giang Bình nói: “Bạch huynh, hắn là dơi tinh?”
Bạch Diệc Nan gật đầu, thấp giọng nói: “Chờ lát nữa nghe ta dặn dò.” Dứt lời, trong tay y có ánh sáng lóe lên, quạt xếp lại biến thành thanh đao lớn.
Nhạc bà bà và dơi tinh kia cũng lấy binh khí của mình ra, thân hình Bạch Diệc Nan lóe lên, chớp mắt người đã đứng trong viện, cầm thanh đao cùng bọn họ đánh nhau. Ba bóng người vụt nhanh như gió, giao thủ trong ánh sáng chớp lóe, tiếng kiếm va vào nhau vang lên không ngừng. Dơi tinh dùng đôi móc bạc của mình phối hợp với móc bạc của Nhạc bà bà, nhất thời khó phân cao thấp với Bạch Diệc Nan.
Bạch Diệc Nan đột nhiên hét lên: “Giang huynh, mở bức hoạ kia ra!”
Giang Bình lập tức lấy <> của Trương Thiên Sư trong hộp gỗ sơn mài màu đen ra, mở rộng rồi quay ra sân. Hoa tử đằng trên bức hoạ bị quỷ khí đánh thức, vươn hai dây leo to bằng cổ tay nhanh như tia chớp quấn chặt lấy Nhạc bà bà.
Nhạc bà bà và dơi tinh kia kinh hãi, Bạch Diệc Nan nhân cơ hội chém trúng cánh tay của con dơi, lưỡi đao nhuốm một vệt đỏ tươi.
Dây leo co lại, Nhạc bà bà dùng hết sức lực cũng không thoát ra được, hét lớn: “Huyền Công cứu ta!”
Dơi tinh bị Bạch Diệc Nan quấn lấy, hắn ta làm sao có thể ra tay, trơ mắt nhìn bà ta bị kéo vào bức hoạ, trong lòng thầm nghĩ thật là một pháp khí lợi hại!
Còn đang kinh ngạc không để ý, hắn ta đã bị lưỡi đao cắt ngang qua cổ, trên da thịt có cảm giác mát lạnh. Một lát sau, máu phun ra, hắn ta ngã ngồi xuống đất, biến về nguyên hình.
Bạch Diệc Nan lau sạch thanh đao, ném cái khăn đầy vết máu lên thi thể dơi, lấy một ngọn nến thắp lên, đi đến bên cạnh Giang Bình, thấy con dấu của Thiên Sư trên bức hoạ đang phát ra ánh sáng lờ mờ, màu của lá tử đằng ngày càng thêm tươi đẹp.
“Không hổ là mặc bảo* của Trương Thiên Sư, dù chỉ có thể trừ quỷ nhưng cũng coi như hiếm gặp. Giang huynh cất đi, sau này có lẽ sẽ có ích.”
(*mặc bảo: bức vẽ đẹp.)
Rót dầu thêm vào ngọn đèn, hai người ngồi xuống uống tiếp, đến lúc gà gáy mới thôi. Từ đó, giữa hai nhà dường như có một mối quan hệ thân thiết, thường hay lui tới.
Lại nói Giang Bình đã thu xếp mở một cửa hàng, tên là Ánh Nguyệt Trai. Ngày khai trương, Bạch Diệc Nan tự mình đến chúc mừng, đem rất nhiều hậu lễ. Giang Bình chối từ không được, vì vậy vào ngày kế tiếp đã chuẩn bị tiệc rượu, mời một mình y đến.
Trong hoa viên tiếng chim hót líu lo rộn rã, Bạch Diệc Nan và hắn ngồi ở trong lều, thấy lạ nói: “Giang huynh, trong nhà huynh vì sao nhiều hỉ thước như vậy?”
Giang Bình nói: “Chuyết kinh thích nuôi chim, ngày nào cũng dặn hạ nhân cho chúng ăn gạo, cho nên mới như thế.” Thấy thần sắc của Bạch Diệc Nan có vẻ không vui, hắn bèn nói: “Nếu Bạch huynh cảm thấy ồn ào, chúng ta có thể chuyển sang nơi khác.”
Bạch Diệc Nan khoát tay áo: “Không cần phiền toái như thế, ta chỉ là có đôi chút không quen, thế mà ngươi có thể chịu đựng hằng ngày được.”
Giang Bình cười nói: “Ta lại cảm thấy rất náo nhiệt, cũng không phải là khó khăn gì.”
Bạch Diệc Nan cười đáp: “Ngươi là yêu ai yêu cả đường đi mới đúng. Đổi lại là người khác, chỉ sợ ngươi cũng chịu không nổi.”
Giang Bình cũng không phản bác, đứng thực là mọi chuyện liên quan đến Phật Loan thì trong mắt hắn đều cực kỳ đáng yêu.
Lúc Lữ Đại ở bên cạnh Lữ Minh Hồ, nàng cũng không thích nuôi chim, bởi vì bên cạnh y chỉ có thể có một con chim là nàng.
Còn nhớ năm đó Lữ Minh Hồ có nhặt về một con vẹt bị thương ở bên ngoài, nó có bộ lông rất đẹp, hơn nữa còn biết nói, rất đáng yêu. Lữ Minh Hồ bôi thuốc băng bó cho nó, mới nuôi dưỡng có mấy ngày mà Lữ Đại đã cảm thấy khó chịu, không uống nước cũng không ăn hoa quả.
Lữ Minh Hồ nói: “Ngươi làm sao thế? Không thoải mái à?”
Tiểu Hỉ Thước đưa lưng về phía y, đứng ở đầu cành, chua xót nói: “Ngài có sủng vật mới, còn quan tâm đ ến ta làm gì? Nó xinh đẹp hơn ta, thông minh hơn ta, ngày mai ta sẽ rời khỏi nơi này, tránh cho ngài thấy chướng mắt.”
Lữ Minh Hồ không ngờ Tiểu Hỉ Thước cũng sẽ ghen tị, y sửng sốt hồi lâu: “Nếu ngươi đã không thích thì ta sẽ đuổi nó đi.”
“Ngài nói thật không?” Tiểu Hỉ Thước nhảy nhót xoay người lại, ánh mắt sáng rực nhìn y, chỉ muốn y lập tức đuổi con vẹt kia đi.
Lữ Minh Hồ sờ lên đầu nàng, giọng điệu vừa dung túng vừa bất đắc dĩ nói: “Lòng dạ quá hẹp hòi.”
Bởi vì lòng dạ nàng hẹp hòi nên không có một con chim hay con thú nào có thể ở bên cạnh Lữ Minh Hồ quá ba ngày, ngay cả Hoả Vũ Sơn Tước trân quý cũng bị y đưa cho người khác.
Các tu sĩ đều thích dị thú có năng lực cao và kỳ lạ làm linh sủng, linh sủng càng mạnh thì sư phụ càng sủng ái. Giống như Lữ Minh Hồ thiên vị một Tiểu Hỉ Thước bình thường có thể tìm thấy ở khắp nơi, quả thực hơi vô lý.
Đệ tử Trường Nhạc Cung thường xuyên xuống núi trừ yêu diệt quỷ, hơn mười năm trước, có một con ba ba tinh quấy phá một vùng của Trường Giang, tu vi ngàn năm, thần thông quảng đại, rất khó đối phó. Phái đi mấy đệ tử đều bỏ mạng, không chết thì bị thương. Tử Nguyên Chân Nhân giận dữ, lệnh cho Lữ Minh Hồ đi diệt trừ tên yêu nghiệt bất lương kia.
Lữ Đại muốn cùng đi, mặc dù nàng không giúp đỡ được gì nhưng Lữ Minh Hồ vẫn mang theo nàng đến bờ sông.
Y vốn không cần hỗ trợ.
Sông Ngân hà trong vắt tựa như cầu vồng màu trắng xuyên thấu cả đáy sông. Một lúc sau, nước sông như sôi trào, trên mặt sông xuất hiện một màu đỏ tươi, nghe loáng thoáng có tiếng gào thét giận dữ, giống như tiếng sấm rền vang.
Nước sông càng ngày càng đỏ, mùi máu tươi xộc vào mũi, một bóng người bay tán loạn trên mặt sông, Lữ Đại còn chưa thấy rõ hình dạng của hắn, hắn đã bị chưởng Tâm Lôi của Lữ Minh Hồ đánh cho tan thành mây khói, biến thành một viên nội đan kim quang lấp lánh.
Tiểu Hỉ Thước trông mong nhìn, Lữ Minh Hồ nói: “Chờ báo cáo cho sư phụ, ta sẽ cho ngươi ăn.”
Ngồi chốc lát, Bạch Diệc Nan đi vào gặp mặt, ngồi xuống cười nói: “Giang huynh tới giúp ta bắt quỷ, tôn phu nhân* có biết không?”
(*tôn phu nhân: cách gọi thể hiện sự tôn trọng đối với người liên quan đến người đối diện.)
Giang Bình cười nói: “Sợ nàng ấy lo lắng, ta giấu nàng tới đây.”
Bạch Diệc không thể tin được: “Tôn phu nhân cũng là người Hàng Châu sao?”
Giang Bình khẽ gật đầu: “Ngày khác ta sẽ để nàng đến bái kiến tẩu phu nhân.”
Bạch Diệc Nan nói: “Ta là người độc thân, tẩu phu nhân gì chứ?”
Giang Bình rất kinh ngạc, tối hôm qua tự niên canh* có nói y năm nay ba mươi hai, làm sao còn chưa thành thân? Chắc hẳn có chút ẩn tình.
(*niên canh: ngày tháng năm sinh của một người, chỉ tuổi tác.)
Giang Bình không hỏi, trừ phi chuyện làm ăn, những thứ khác người ta không muốn nói thì hắn xưa nay chưa bao giờ hỏi.
Trong lúc trò chuyện, các nha hoàn đã bày bàn cơm bưng rượu và thức ăn lên. Hai người ăn uống mấy chén, ánh sáng đỏ phía chân trời dần khuất, đèn lồ ng đỏ thắm được thắp sáng trong hiên nhà. Bạch Diệc Nan kêu tất cả hạ nhân trở về phòng của mình, cho tới khi gà gáy không một ai được phép ra ngoài.
Y bưng một chén rượu lên, đánh giá sắc mặt của Giang Bình, không nhìn ra được sự khẩn trương sợ hãi, bèn cười nói: “Ta đã gặp rất nhiều người, thật hiếm khi thấy một người phàm nào gan dạ sáng suốt như Giang huynh đây.”
Giang Bình nói: “Làm nghề này của chúng ta đã thấy qua rất nhiều điều kỳ quái. Ta luôn cảm thấy quỷ là thứ không đáng sợ, đánh thắng thì quỷ cũng không làm được, đánh thua ta cũng biến thành quỷ, sợ làm gì? Nhưng hiện tại ta đã có thê tử, trong lòng thêm vướng bận, không có dũng cảm như trước. Khó trách người ta nói là cao thủ thường vô tình.”
Bạch Diệc Nan nhìn hắn một lát, sau đó chuyển tầm mắt sang vầng trăng sáng trên bầu trời đêm, thở dài: “Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão, nguyệt như vô hận nguyệt thường viên*. Đều nói chân tình khó có được, nhưng lại không biết càng thật thì càng mệt mỏi.”
(*thiên nhược hữu tình thiên diệc lão: một thành ngữ xuất phát từ thơ “Kim đồng tiên nhân từ Hán ca” của Lý Hạ đời Đường. Hình dung cảm xúc tình cảm mạnh mẽ và cũng chỉ quy luật tự nhiên tàn nhẫn.
Nguyệt như vô hận nguyệt thường viên: xuất phát từ “câu” của nhà thơ Thạch Diên Niên đời Tống. Dịch: Mặt trăng nếu không có oán hận gì sẽ luôn có hình tròn.)
Trong lời này chứa ưu tư nhiều, Giang Bình nhìn thấy trên mặt y có vẻ tang thương, bỗng chốc cảm giác y không giống một người đã ngoài ba mươi.
Giữa không trung đột nhiên truyền đến tiếng kêu kẽo kẹt, một bóng đen to lớn nhanh chóng di chuyển đến, đúng là hàng ngàn hàng vạn con dơi, lít nha lít nhít treo ngược trên cây cách đó không xa, phe phẩy cánh giống như chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.
Bạch Diệc Nan mỉm cười, nhặt giá nến trên bàn lên, đưa lại gần trước mặt rồi thổi một luồng khí. Chợt thấy ánh lửa to lên, giống như màn ảo thuật của nghệ nhân phun lửa ở đầu đường, ánh nến biến thành một con rồng hung hãn, gào thét lao về phía những con dơi kia.
Đám dơi không kịp né tránh, trong chớp mắt bị con rồng nuốt hết, tỏa ra mùi thịt thơm phức, thế nhưng cái cây vẫn bình an vô sự.
Giang Bình ngạc nhiên không thôi, một giọng nói sắc bén không biết từ nơi nào truyền đến, mang theo sự tức giận nói: “Cẩu sát tài, thật sự có tài!”
Vừa dứt lời, có hai bóng người xuất hiện ở trong viện, chính là Nhạc bà bà bán khoai môn đường tối hôm qua và một lão nhân gầy guộc mặc đồ đen, tai hắn nhọn, mắt hạt đậu xanh, gò má nhô ra, răng nanh lộ ra ngoài môi giống như một con dơi lớn.
Giang Bình nói: “Bạch huynh, hắn là dơi tinh?”
Bạch Diệc Nan gật đầu, thấp giọng nói: “Chờ lát nữa nghe ta dặn dò.” Dứt lời, trong tay y có ánh sáng lóe lên, quạt xếp lại biến thành thanh đao lớn.
Nhạc bà bà và dơi tinh kia cũng lấy binh khí của mình ra, thân hình Bạch Diệc Nan lóe lên, chớp mắt người đã đứng trong viện, cầm thanh đao cùng bọn họ đánh nhau. Ba bóng người vụt nhanh như gió, giao thủ trong ánh sáng chớp lóe, tiếng kiếm va vào nhau vang lên không ngừng. Dơi tinh dùng đôi móc bạc của mình phối hợp với móc bạc của Nhạc bà bà, nhất thời khó phân cao thấp với Bạch Diệc Nan.
Bạch Diệc Nan đột nhiên hét lên: “Giang huynh, mở bức hoạ kia ra!”
Giang Bình lập tức lấy <> của Trương Thiên Sư trong hộp gỗ sơn mài màu đen ra, mở rộng rồi quay ra sân. Hoa tử đằng trên bức hoạ bị quỷ khí đánh thức, vươn hai dây leo to bằng cổ tay nhanh như tia chớp quấn chặt lấy Nhạc bà bà.
Nhạc bà bà và dơi tinh kia kinh hãi, Bạch Diệc Nan nhân cơ hội chém trúng cánh tay của con dơi, lưỡi đao nhuốm một vệt đỏ tươi.
Dây leo co lại, Nhạc bà bà dùng hết sức lực cũng không thoát ra được, hét lớn: “Huyền Công cứu ta!”
Dơi tinh bị Bạch Diệc Nan quấn lấy, hắn ta làm sao có thể ra tay, trơ mắt nhìn bà ta bị kéo vào bức hoạ, trong lòng thầm nghĩ thật là một pháp khí lợi hại!
Còn đang kinh ngạc không để ý, hắn ta đã bị lưỡi đao cắt ngang qua cổ, trên da thịt có cảm giác mát lạnh. Một lát sau, máu phun ra, hắn ta ngã ngồi xuống đất, biến về nguyên hình.
Bạch Diệc Nan lau sạch thanh đao, ném cái khăn đầy vết máu lên thi thể dơi, lấy một ngọn nến thắp lên, đi đến bên cạnh Giang Bình, thấy con dấu của Thiên Sư trên bức hoạ đang phát ra ánh sáng lờ mờ, màu của lá tử đằng ngày càng thêm tươi đẹp.
“Không hổ là mặc bảo* của Trương Thiên Sư, dù chỉ có thể trừ quỷ nhưng cũng coi như hiếm gặp. Giang huynh cất đi, sau này có lẽ sẽ có ích.”
(*mặc bảo: bức vẽ đẹp.)
Rót dầu thêm vào ngọn đèn, hai người ngồi xuống uống tiếp, đến lúc gà gáy mới thôi. Từ đó, giữa hai nhà dường như có một mối quan hệ thân thiết, thường hay lui tới.
Lại nói Giang Bình đã thu xếp mở một cửa hàng, tên là Ánh Nguyệt Trai. Ngày khai trương, Bạch Diệc Nan tự mình đến chúc mừng, đem rất nhiều hậu lễ. Giang Bình chối từ không được, vì vậy vào ngày kế tiếp đã chuẩn bị tiệc rượu, mời một mình y đến.
Trong hoa viên tiếng chim hót líu lo rộn rã, Bạch Diệc Nan và hắn ngồi ở trong lều, thấy lạ nói: “Giang huynh, trong nhà huynh vì sao nhiều hỉ thước như vậy?”
Giang Bình nói: “Chuyết kinh thích nuôi chim, ngày nào cũng dặn hạ nhân cho chúng ăn gạo, cho nên mới như thế.” Thấy thần sắc của Bạch Diệc Nan có vẻ không vui, hắn bèn nói: “Nếu Bạch huynh cảm thấy ồn ào, chúng ta có thể chuyển sang nơi khác.”
Bạch Diệc Nan khoát tay áo: “Không cần phiền toái như thế, ta chỉ là có đôi chút không quen, thế mà ngươi có thể chịu đựng hằng ngày được.”
Giang Bình cười nói: “Ta lại cảm thấy rất náo nhiệt, cũng không phải là khó khăn gì.”
Bạch Diệc Nan cười đáp: “Ngươi là yêu ai yêu cả đường đi mới đúng. Đổi lại là người khác, chỉ sợ ngươi cũng chịu không nổi.”
Giang Bình cũng không phản bác, đứng thực là mọi chuyện liên quan đến Phật Loan thì trong mắt hắn đều cực kỳ đáng yêu.
Lúc Lữ Đại ở bên cạnh Lữ Minh Hồ, nàng cũng không thích nuôi chim, bởi vì bên cạnh y chỉ có thể có một con chim là nàng.
Còn nhớ năm đó Lữ Minh Hồ có nhặt về một con vẹt bị thương ở bên ngoài, nó có bộ lông rất đẹp, hơn nữa còn biết nói, rất đáng yêu. Lữ Minh Hồ bôi thuốc băng bó cho nó, mới nuôi dưỡng có mấy ngày mà Lữ Đại đã cảm thấy khó chịu, không uống nước cũng không ăn hoa quả.
Lữ Minh Hồ nói: “Ngươi làm sao thế? Không thoải mái à?”
Tiểu Hỉ Thước đưa lưng về phía y, đứng ở đầu cành, chua xót nói: “Ngài có sủng vật mới, còn quan tâm đ ến ta làm gì? Nó xinh đẹp hơn ta, thông minh hơn ta, ngày mai ta sẽ rời khỏi nơi này, tránh cho ngài thấy chướng mắt.”
Lữ Minh Hồ không ngờ Tiểu Hỉ Thước cũng sẽ ghen tị, y sửng sốt hồi lâu: “Nếu ngươi đã không thích thì ta sẽ đuổi nó đi.”
“Ngài nói thật không?” Tiểu Hỉ Thước nhảy nhót xoay người lại, ánh mắt sáng rực nhìn y, chỉ muốn y lập tức đuổi con vẹt kia đi.
Lữ Minh Hồ sờ lên đầu nàng, giọng điệu vừa dung túng vừa bất đắc dĩ nói: “Lòng dạ quá hẹp hòi.”
Bởi vì lòng dạ nàng hẹp hòi nên không có một con chim hay con thú nào có thể ở bên cạnh Lữ Minh Hồ quá ba ngày, ngay cả Hoả Vũ Sơn Tước trân quý cũng bị y đưa cho người khác.
Các tu sĩ đều thích dị thú có năng lực cao và kỳ lạ làm linh sủng, linh sủng càng mạnh thì sư phụ càng sủng ái. Giống như Lữ Minh Hồ thiên vị một Tiểu Hỉ Thước bình thường có thể tìm thấy ở khắp nơi, quả thực hơi vô lý.
Đệ tử Trường Nhạc Cung thường xuyên xuống núi trừ yêu diệt quỷ, hơn mười năm trước, có một con ba ba tinh quấy phá một vùng của Trường Giang, tu vi ngàn năm, thần thông quảng đại, rất khó đối phó. Phái đi mấy đệ tử đều bỏ mạng, không chết thì bị thương. Tử Nguyên Chân Nhân giận dữ, lệnh cho Lữ Minh Hồ đi diệt trừ tên yêu nghiệt bất lương kia.
Lữ Đại muốn cùng đi, mặc dù nàng không giúp đỡ được gì nhưng Lữ Minh Hồ vẫn mang theo nàng đến bờ sông.
Y vốn không cần hỗ trợ.
Sông Ngân hà trong vắt tựa như cầu vồng màu trắng xuyên thấu cả đáy sông. Một lúc sau, nước sông như sôi trào, trên mặt sông xuất hiện một màu đỏ tươi, nghe loáng thoáng có tiếng gào thét giận dữ, giống như tiếng sấm rền vang.
Nước sông càng ngày càng đỏ, mùi máu tươi xộc vào mũi, một bóng người bay tán loạn trên mặt sông, Lữ Đại còn chưa thấy rõ hình dạng của hắn, hắn đã bị chưởng Tâm Lôi của Lữ Minh Hồ đánh cho tan thành mây khói, biến thành một viên nội đan kim quang lấp lánh.
Tiểu Hỉ Thước trông mong nhìn, Lữ Minh Hồ nói: “Chờ báo cáo cho sư phụ, ta sẽ cho ngươi ăn.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook