Thước Kiều Tiên FULL
-
15: Lần Đầu Tiên
Đầu tháng Năm ở Kim Lăng trời đã có chút nóng, trên giường trải một tấm chiếu hoa văn màu ngọc bích làm tôn lên chiếc chăn uyên ương đỏ thẫm, trên đó còn có một tấm khăn nhỏ.
Giang Bình cởi bỏ tẩm y của mỹ nhân, nhìn thấy da thịt trắng nõn mềm mại, bờ vai nhỏ gầy và gò bồng đào tròn trịa của nàng được bao bọc trong áo gấm đỏ, không khỏi đưa tay vuốt v e.
Cảm giác tê dại trước nay chưa từng có chạy dọc khắp cơ thể, Lữ Đại trong lòng thầm kinh ngạc, lại cảm giác có thứ gì đó cứng rắn đang chống vào người nàng.
Nàng biết đó là cái gì, nhưng chưa từng cẩn thận quan sát kỹ, bèn tò mò chạm vào, cách lớp quần lụa mỏng bóp một cái.
Nghe Giang Bình hít môt hơi thật sâu, nàng vội buông tay ra: “Làm chàng đau sao?”
Nhìn đôi mắt trong veo như trẻ con của nàng, vẻ mặt Giang Bình thoáng hiện chút phức tạp, bật cười nói: “Lời này ta nên hỏi nàng mới đúng.”
Lữ Đại nói: “Ta không đau, chỉ là có chút ngứa ngáy.”
Giang Bình càng cười vui vẻ hơn, đôi mắt cong thành trăng lưỡi liềm, cơ bắp săn chắc ở ngực rung lên không ngừng.
Lữ Đại hỏi: “Chàng cười gì vậy?”
Hắn lắc đầu, vén áo yếm của nàng lên rồi dùng đầu ngón tay chạm khẽ lên bầu ngực mềm mịn đó: “Ở đây có ngứa không?”
Lữ Đại nghiêm túc ngẫm nghĩ, kéo tay hắn dời xuống, đáp lại: “Còn có nơi này nữa.”
Ánh mắt Giang Bình nặng nề, lòng bàn tay nóng bỏng, dục hỏa trong cơ thể bùng phát.
Bàn tay to lớn dừng lại trước nơi bí mật, hắn lại hôn tiểu nương tử ngây thơ lại quyến rũ này, xấu xa nói: “Khanh Khanh, ta xoa cho nàng nhé?”
Lữ Đại vui vẻ đồng ý, không ngờ hắn càng xoa càng ngứa, nàng khó chịu vặn vẹo thắt lưng, thút thít như mèo con.
Giang Bình nhìn vệt nước óng ánh loang lổ trên khăn, nói thêm mấy lời không đứng đắn rồi mới nhét vật kia vào trong nàng.
Khoái cảm ban nãy hoàn toàn biến mất, Lữ Đại đau đến nhíu mày, hai tay nắm chặt cánh tay hắn, móng tay sơn Khấu Đan đỏ tươi khảm thật sâu vào da thịt hắn, thiếu chút không kìm được ném hắn xuống giường.
Giang Bình không hay biết dưới thân là một yêu quái có thể lấy mạng hắn bất cứ lúc nào, hắn thấy nàng cắn răng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, vừa đáng thương vừa đáng yêu, lửa tình trong người dâng cao, bèn dỗ dành nàng: “Lần đầu tiên chắc hẳn sẽ đau, nương tử nhẫn nhịn lần này, về sau sẽ thoải mái.”
Lữ Đại nghĩ thầm, tốt nhất lời này nên là thật, nếu không nàng sẽ cắt phăng của quý của hắn cho chó ăn.
Mây mưa qua đi, trên khăn tay dính một mảng đỏ đỏ trắng trắng rất hỗn độn.
Tâm tình Giang Bình vui sướng, ôm nương tử đã thiếp đi vào lòng, dịu dàng nói: “A Loan, sau này nàng đã là người của ta rồi.”
Lữ Đại nghĩ thầm, ai là A Loan? Người của hắn là gì? Nàng vốn đâu phải là người.
Nàng tựa vào ngực Giang Bình, hồi tưởng lại một màn khi nãy, lại híp mắt nhìn phía dưới của hắn.
Không ngờ một người tuấn tú như hắn còn nói được mấy lời không biết xẩu hổ thế kia.
Giang Bình kéo chăn gấm che lại thứ nàng đang nhìn, có chút ngượng ngùng nói: “Nương tử, nàng chỉ lo nhìn nó làm gì?”
Lữ Đại nói: “Ta thấy nó có thể co duỗi, lúc mềm lúc cứng, tựa như pháp bảo của yêu tinh, có vài phần thần kỳ.”
Giang Bình cười to, ôm nàng trong chăn lăn lộn một phen, trong lòng không khỏi kích động, thương nàng mới lần đầu nên xuống giường lấy nước lau cho nàng, sau đó tắt nến đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau Hoa Miên vào phòng, mìm cười thỉnh an thiếu phu nhân, hầu hạ nàng thay đồ.
Giang Bình mặc quần áo, ngồi ở mép giường nhìn, bỗng nhiên bước tới nhận lấy lược, nói: “Để ta làm.”
Hoa Miên cười hỏi: “Thiếu gia biết chải tóc cho nữ tử sao?”
Giang Bình đáp: “Khi còn bé ta thường thấy mẫu thân chải đầu, có gì mà không biết?” Hắn thử làm tóc Bàn Long, xoay tới xoay lui vẫn không thấy ổn thỏa, vì thế sửa lại, vấn vài vòng nhưng vẫn không đúng, lại đổi thành búi tóc vòng tròn.
Sau một nén nhang, Lữ Đại nhìn búi tóc rối tung trong gương, tựa như rất thân thiết nói: “Lang quân chải tóc rất giống tổ chim.”
Giang Bình xấu hổ ho một tiếng, đưa lược cho Hoa Miên: “Đã quá lâu rồi nên ta không nhớ rõ, ngươi làm tiếp đi.”
Sau bữa cơm, Giang Bình lấy sổ sách trong nhà ra dạy Lữ Đại quản gia.
“Nương tử, nàng biết dùng bàn tính không?”
Lữ Đại lắc đầu, Giang Bình nói: “Kỳ thật rất đơn giản, trên thanh có hai hạt châu, mỗi hạt tính là năm, trên thanh có năm hạt châu, mỗi hạt tính là một.
Ví như tháng trước thu tiền thuê nhà là ba trăm sáu mươi bảy lượng, thóc lúa trên Thanh Trang bán được một trăm ba mươi hai lượng chín đồng năm phân, trái cây bán được một trăm bảy mươi hai lượng tám đồng bốn phân, lương thực trên Quý Trang bán…”
Hắn dựa theo sổ sách đọc ra một chuỗi số dài, thoăn thoắt di chuyển hạt châu trên bàn tính: “Những thứ này tổng cộng là…”
Lữ Đại một tay chống cằm, nhàn nhã nói: “Bảy trăm chín mươi lăm lượng sáu đồng hai phân.”
Giang Bình mãi một lát sau mới tính ra, thế nhưng lại chẳng chút vui vẻ, giật mình nhìn nàng: “Nương tử hóa ra biết tính nhẩm, ngưỡng mộ, ngưỡng mộ!”
Lữ Đại nói: “Thế này đã là gì, thứ ta đã nghe qua sẽ không quên, chàng cứ lấy đại một quyển sách đến đây đi, ta đọc thuộc cho chàng xem.”
Giang Bình cố ý chọn một quyển sách mới, nàng lật vài trang, quả thật đọc thuộc làu làu.
Chút bản lĩnh này ở Trường Nhạc Cung hoàn toàn không đáng nhắc đến, ở trong mắt phàm phu tục tử của Giang Bình lại cao siêu, khen ngợi nàng hết lần này đến lần khác.
Tiểu Hỉ Thước chưa bao giờ được người khác khen ngợi như vậy, che miệng giả vờ e thẹn, cười không ngừng.
Có nàng ở bên cạnh hỗ trợ, chưa đầy một giờ sau Giang Bình đã tính xong các khoản tính tích lũy mấy ngày qua, hắn nhấp hai ngụm trà, nói: “Chúng ta ở lại Kim Lăng một thời gian, ta tính thuê một gian hàng tiếp tục buôn bán đồ cổ, ý nàng thế nào?”
Lữ Đại biết một số cổ vật trong nhân gian kỳ thật là pháp khí, cho nên nàng đương nhiên đồng ý.
Giang Bình đã chọn một cửa hàng, ngay bên bờ sông Tần Hoài, cách phố Bình Sự cũng không xa, buổi chiều dẫn nàng đi xem thử.
Sông Tần Hoài ban ngày giống như mỹ nhân ngủ say chưa thức giấc, đầy sự quyến rũ và phong thái điềm tĩnh.
Trên mặt sông lác đác mấy chiếc thuyền, hai bên bờ sông người ta lấy gạch xanh nhỏ làm đỉnh, xây tường đầu ngựa bao xung quanh, hai màu đen trắng rõ rệt đan xen nhìn rất thú vị.
Lữ Đại đội mũ có khăn voan, cùng Giang Bình đi lang thang trong mấy con hẻm ngoằn ngoèo, chợt thấy một cánh cửa được dát vàng, trang trí lộng lấy, trước cửa có rất nhiều người, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy tấm bảng viết: Cửa hàng nến Bạch Ký.
Lữ Đại lấy làm lạ hỏi: “Tiệm nến này sao lại nhiều người như vậy?”
Giang Bình đáp: “Chủ tiệm là một thương nhân hoàng thất, nghe nói những con bạch sáp trùng hắn nuôi không giống những người khác, loại sáp tạo ra bền chịu lửa, sáng mà không khói, rất được quan lớn và quý nhân yêu thích.
Cho nên dù giá cao vẫn có người mua.”
Lữ Đại từng nghe mấy lão đầu chim khách nói, bất cứ thứ gì trong nhân gian chỉ cần có chút quan hệ với hoàng thất thì giá trị sẽ tăng lên gấp trăm ngàn lần.
Ví dụ như cá chép, bởi vì Hoàng đế cũ của nhà Đường họ Lý nên nhất thời cũng trở nên cao quý*.
Đáng tiếc trong bách tính gia không có họ Hỉ, bằng không lập một Hoàng đế họ Hỉ, không biết chừng đám hỉ thước cũng được thơm lây.
(*cá chép có âm Hán Việt là lý ngư, đọc là /lỉ – yú/, đồng âm với họ Lý.)
Giang Bình nói: “Cửa hàng Bạch Ký là tiệm chính, đa dạng nhiều loại và cũng mới nhất, chúng ta vào xem thử đi.”
Lữ Đại nói: “Nhiều người như vậy biết xếp hàng đến khi nào, để khi khác lại tới.”
Giang Bình kéo nàng đi tới bên cạnh người áo xanh đứng đầu, lấy ra một thỏi bạc rồi mỉm cười với hắn: “Tiểu huynh đệ, ta và chuyết kinh* còn phải đi thuyền, không biết ngươi có tiện nhường đường một chút không?”
(chuyết kinh: vợ tôi, bà xã.)
Đối phương sảng khoái nhận bạc, nhường chỗ cho bọn họ, một lần nữa đi xếp hàng.
Lữ Đại nói: “Sao chàng tìm hắn mà không tìm người khác?”
Giang Bình đáp: “Trong mấy người phía trước chỉ có hắn ăn mặc giản đị nhất, ta đoán hắn được chủ tử sai đi mua nến, thấy kiếm được tiền thì cũng mặc kệ chủ tử phải đợi bao lâu.”
Lữ Đại cười nói: “Lang quân thật biết nhìn mặt, giỏi phỏng đoán lòng người.”
Giang Bình phe phẩy quạt xếp, nói: “Nương tử quá khen, kỹ năng của một thương gia mà thôi.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook