*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Câu nói này của Giang Dư Đoạt làm một chút hưng phấn hào hứng trong lòng Trình Khác còn chưa tìm được chỗ dâng trào đã tiêu tán, hắn chép miệng một cái: “Đây là tôi mở đầu à? Cậu còn bảo ai thôi gì?”

“Không phải anh nói trước à?” Giang Dư Đoạt thả hắn ra, nhìn hắn chằm chằm.

“Tôi làm cậu, có khác gì nói đệch CM nhà cậu đâu,” Trình Khác nói, “Tôi có nói làm thế nào à?”

Giang Dư Đoạt nhíu mày không nói gì.

“Là cậu nói chứ?” Trình Khác nhấc cánh tay bó bột lên chỉ y, “Là cậu đúng không Tam ca?”

“Nếu người khác dám nói với tôi kiểu thế, không nể mặt tôi như thế,” Giang Dư Đoạt cũng chỉ vào hắn, “Tôi sẽ đánh cho hắn hai tay hai chân đều bó bột luôn.”

“Cút.” Trình Khác nói.

“Tôi có hơi đói, trưa cũng không ăn, còn làm mất mấy tiếng.” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi muốn ăn cơm trưa.”

“Hiện giờ nên ăn tối rồi,” Trình Khác nhìn đồng hồ mới treo trên tường, “Về khu bên kia ăn hay là tìm quanh đây xem có chỗ nào ăn không?”

“Ăn trưa.” Giang Dư Đoạt nói.

“Hơn năm giờ rồi còn ăn trưa cái gì?” Trình Khác nói.

“Ừ, vì trưa còn chưa ăn mà, vẫn phải ăn trưa đã.” Giang Dư Đoạt nói kiên quyết.

“Thế cơm tối thì sao?” Trình Khác hỏi.

“Đến tối thì ăn.” Giang Dư Đoạt nói.

“Được rồi, chỉ là lùi lại sau thôi, dù sao thì một bữa cũng không thiếu được, đúng không.” Trình Khác cười.

“Ừ,” Giang Dư Đoạt gật đầu, “Về lại bên kia ăn đi, khu này tôi không quen, ngộ nhỡ vẫn có người bám theo, không dễ xử lý.”

“Được.” Trình Khác đá mấy tấm gỗ qua một bên, “Mai cậu có thời gian đến giúp tôi làm khuôn không?”

“Buổi chiều.” Giang Dư Đoạt cầm áo khoác lên.

“Tôi phát lương cho cậu nhé?” Trình Khác nói, “Một đống đồ như thế, nếu mua cũng tốn không ít tiền, tôi muốn tự làm dù sao cũng không phải vì tiết kiệm tiền, chỉ là cảm thấy làm rất vui, hiện giờ việc đều đổ cho cậu.”

“Bao nhiêu?” Giang Dư Đoạt hỏi.

Câu này của Trình Khác vốn cũng chỉ là nói bừa, muốn để Giang Dư Đoạt có cảm giác như thợ mộc làm việc kiếm tiền, hắn đoán chừng Giang Dư Đoạt sẽ không nhận, không ngờ tới Giang Dư Đoạt rất thẳng thắn bắt đầu hỏi giá tiền.

“Tôi đi xem một lúc, mấy thứ này nếu mua bên ngoài phải mất bao nhiêu.” Trình Khác cười.

“Được,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh cũng đừng ăn bớt gì đó.”

“Tôi không ăn, nhưng mà phải cắt phí thiết kế, phí vật liệu cũng phải cắt.” Trình Khác nhìn bộ dạng y nghiêm túc trịnh trọng, cũng nghiêm túc đếm ngón tay, “Cậu chỉ được nhận phí làm thôi.”

“Tiền thuê tôi làm cũng rất cao.” Giang Dư Đoạt nói.

“…Tại sao?” Trình Khác hỏi.

“Tôi đẹp trai mà.” Giang Dư Đoạt đưa áo khoác phủ lên người hắn, rồi đi xuống tầng.

“Không phải tôi muốn đả kích cậu đâu,” Trình Khác đi theo phía sau y, “Tam ca, cậu cũng không coi như là đẹp trai lắm đâu, chỉ là giai đẹp phổ thông thôi, có điều…”

“Anh nói cái gì?” Giang Dư Đoạt quay đầu.

“Tôi còn đang định chuyển ý mà,” Trình Khác nói, “Có điều, muốn nghe không?”

“Nể mặt anh.” Giang Dư Đoạt nói.

“Có điều đường nét khuôn mặt cậu cực tốt, coi như kiểu mặt không góc chết.” Trình Khác nói.

“Không hiểu,” Giang Dư Đoạt thở dài, đi xuống tầng hai liền dừng lại, “Lần trước Hứa Đinh…”

Còn chưa nói xong, y đã tiếp tục đi xuống.

“Hứa Đinh làm sao?” Trình Khác hỏi.

“Tôi đoán anh ta chỉ tiện nói thôi.” Giang Dư Đoạt nói.

“Anh ấy nói cái gì?” Trình Khác hỏi.

“Anh ta nói…có dịp sẽ tìm tôi quay video,” Giang Dư Đoạt có hơi ngượng ngùng, “Chắc là nói khách sáo, một câu cho có thế thôi.”

“Hứa Đinh không phải người như vậy, nếu anh ấy không nghĩ như vậy, một câu khách sáo cũng sẽ không nói,” Trình Khác nhìn y, “Anh ấy nói lúc nào?”

“Lúc anh cùng Lâm Húc quay cái video cởi truồng kia.” Giang Dư Đoạt nói.

“Ai cởi truồng cơ!” Trình Khác nói.

“Lâm Húc.” Giang Dư Đoạt nói, “Cũng không khác cởi truồng lắm.”

“Có cc,” Trình Khác nghe thấy liền cười, “Cậu ta vẫn luôn mặc áo dài đó thôi.”

“Hở ngực.” Giang Dư Đoạt chép miệng.

“Cậu…” Trình Khác phát hiện mình rất dễ bị Giang Dư Đoạt kéo sang chủ đề khác, không thể làm gì khác là túm lấy, kéo đề tài trở về, “Cậu muốn quay à?”

“Cái gì?” Giang Dư Đoạt ngẩn người.

“Quay video,” Trình Khác nói, “Chỗ Hứa Đinh có rất nhiều việc quay video, thu nhập so với thợ mộc mới vào nghề như cậu cao hơn, hoặc là cậu có thể làm cả hai.”

Giang Dư Đoạt nhìn hắn, không nói gì, mãi cho đến khi ra khỏi cửa tiệm, khóa kỹ cửa, Trình Khác vẫn không đợi được câu trả lời của y.

“Cậu không có hứng thú gì à?” Trình Khác không thể làm gì khác ngoài hỏi.

“Sao anh lại tưởng thật.” Giang Dư Đoạt nói.

“Sao lại không coi là thật?” Trình Khác kéo áo khoác, “Tôi nói rồi, Hứa Đinh không phải người sẽ tùy tiện nói một câu như thế.”

“Với các anh đương nhiên không phải,” Giang Dư Đoạt giúp hắn kéo khoá áo khoác lên, kéo ống tay áo trống không của hắn đi về hướng giao lộ, cầm điện thoại di động nhìn, “Xe sắp đến rồi.”

“Giang Dư Đoạt…” Trình Khác nhìn gò má y, muốn hỏi ý của Giang Dư Đoạt, liệu có hứng thú với việc quay video không.

“Tôi,” Giang Dư Đoạt quay mặt sang, chỉ vào mình, “Một tên lưu manh thu thuê đầu đường, còn đi quay video? Anh tự nghĩ đi, đùa ai đó.”

“Cậu đang làm gì cũng không liên quan đến chuyện quay video,” Trình Khác thở dài, “Hiện giờ những chuyện này cũng không nằm trong phạm vi nghĩ hay không, chỉ có chuyện cậu muốn, hoặc là không muốn.”

Giang Dư Đoạt im lặng.

Trình Khác cũng không cố hỏi nữa, Giang Dư Đoạt rõ ràng là tự ti, hoặc là nói, y tự kẻ một đường phân cách cực rõ ràng cho mình, cho dù bên kia đường là cái gì, nói chung y đều ở một bên này.

Xe taxi đã đến, dừng bên cạnh bọn họ, Giang Dư Đoạt kéo tay áo hắn đi qua mở cửa xe, lúc hắn lên xe, Giang Dư Đoạt mới nói rất nhỏ một câu: “Tôi không dám.”

Trình Khác vừa định quay đầu, đã bị Giang Dư Đoạt đẩy vào trong xe.

Kéo ống tay áo đúng là cách rất tốt, giống như thả diều, có thể giúp hắn dùng sức.

Sau khi ngồi xong, Trình Khác nhận ra tài xế đang quay đầu nhìn hắn.

“Mất một tay rồi à?” Tài xế hỏi.

Trình Khác ngẩn người, mới định nói, tài xế đã ôm quyền: “Không sao, chàng trai à, vẫn còn một cánh tay đó thôi!”

Giang Dư Đoạt mở cửa xe bên kia: “Nói chuyện gì thế?”

“Tôi đang cổ vũ cậu ta,” tài xế vừa nói vừa lái xe đi, “Xã hội này vẫn còn công bằng, cho dù là người khỏe mạnh toàn vẹn, hay là người tàn tật, chỉ cần nỗ lực, đều sẽ sống được rất khá! Cậu nói đúng hay không, chàng trai này.”

“Đúng.” Trình Khác nhìn thấy tài xế nhiệt tình thân thiện như vậy, có hơi không tiện phá mặt mũi người ta, cho nên gật đầu.

Giang Dư Đoạt liếc nhìn hắn, đội mũ áo khoác lên, vành mũi kéo xuống đến mức che quá nửa khuôn mặt, sau đó dựa vào trên cửa sổ xe.

Trình Khác nhìn y chằm chằm một lúc, nghĩ tới câu y nói lúc lên xe kia.

Thế nhưng… Giang Dư Đoạt đang cười, tuy không nhìn thấy mặt y, nhưng có thể nhìn ra y đang cười đến mức vai cũng run lên.

Hắn giơ tay ra bấm một cái trên đùi Giang Dư Đoạt.

Giang Dư Đoạt thở dài, xoa đùi rồi quay mặt qua, trên mặt còn chưa kịp thu lại nụ cười, cố đè giọng: “Đệch, véo tôi làm gì! Mạnh như thế!”

“Cậu cười thêm lần nữa đi.” Trình Khác cũng nén giọng.

Giang Dư Đoạt nhanh chóng kéo mũ ra, quay đầu hướng về phía cửa sổ xe cười.

Tài xế là người rất tốt, cả đường đều cổ vũ Trình Khác phải cố gắng, không vì thiếu mất một cánh tay đã từ bỏ cuộc đời của mình.

Khi xuống xe Trình Khác rất nghiêm túc nhìn ông nói cám ơn.

Lúc Giang Dư Đoạt kéo ống tay áo hắn kéo hắn ra ngoài, hắn không dùng sức, dựa cả vào sức Giang Dư Đoạt kéo hắn ra.

Sau khi xe lái đi, Giang Dư Đoạt mắng một câu: “Con mẹ nó, chân anh cũng gẫy rồi à! Không cố nổi một tí sức phải không!”

“Tôi là người tàn tật.” Trình Khác nói.

“Cút!” Giang Dư Đoạt nhìn hắn chằm chằm, ngẫm lại liền cười, “Ai, sao anh không nói với người ta?”

“Vốn là định nói rồi, thế nhưng ông ấy cũng nói mấy câu rồi,” Trình Khác cười cười, “Tôi sợ ông ấy lại ngại, lại nói, người tốt như vậy, ngộ nhỡ sau đó ông ấy thật sự gặp được người tàn tật thì sao.”

Giang Dư Đoạt nhìn hắn không nói gì, sau một lúc mới đưa tay vỗ vỗ lên mặt hắn, bốp bốp: “Anh cũng là người rất tốt, rất…..thiện lương.”

“Trên tay cậu có biết kiềm chế lực không đấy!” Trình Khác sờ mặt mình, “Con mẹ nó, cậu không nói tôi là người tốt, tôi còn tưởng là cậu đang khiêu khích tôi!”

“Có cục cớt, anh tứ chi đầy đủ còn không đánh lại tôi, giờ ba cái rưỡi còn cần tôi khiêu khích?” Giang Dư Đoạt nhìn tay của mình, rỗi vỗ vỗ vào khoảng không, “Mạnh lắm à? Tôi cảm giác có dùng lực gì đâu.”

“Cậu không nghe thấy tiếng bốp bốp à?” Trình Khác chép miệng.

“Không quen tay,” Giang Dư Đoạt nở nụ cười, “Đệch, tôi trước đây lúc đánh nhau cũng từng vỗ mặt người ta thật.”

“…Tìm chỗ ăn đi.” Trình Khác nói.

Giờ là giờ cơm, cho dù là quán ăn gì, người cũng rất nhiều, cuối cùng hai người bọn họ quyết định ăn đơn giản.

“Ăn cơm trộn đá nóng* đi.” Giang Dư Đoạt chỉ phía trước, “Lần đầu tiên Lư Thiến phát lương cho tôi, tôi liền mời Trần Khánh tới chỗ đó ăn, cửa tiệm cũ lắm rồi.”

“Lần đầu cậu mời Trần Khánh ăn cũng sành điệu đấy chứ,” Trình Khác nói, “Tôi còn nghĩ là mời bánh rán gì đó cơ, hai đứa trẻ con.”

“Tôi phát hiện anh lợi hại thật đó, thiếu gia,” Giang Dư Đoạt nhìn hắn, “Tiệm này trước đây đúng là bán bánh rán, còn có bánh bao thịt heo.”

“…Một bữa có mất đến mười đồng không?” Trình Khác cười.

“Có chứ, hồi đó miếng ăn cũng phải kìm nén.” Giang Dư Đoạt nói.

“Keo kiệt,” Trình Khác nói.

“Cũng không phải tôi keo kiệt,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi không biết Lư Thiến có thể để tôi làm bao lâu, ngộ nhỡ tháng sau không có tiền thì sao, có thể tiết kiệm được thì tiết.”

Trình Khác không nói gì, hắn suy nghĩ tới bản thân thời cấp hai, đừng nói hồi đó, chính là hiện giờ, kể cả lúc chỉ có một trăm đồng, hắn cũng chưa từng nghĩ đến vấn đề “ngộ nhỡ tháng sau không có tiền” như vậy.

Từ nhỏ tới lớn, hắn đều chưa từng suy nghĩ vấn đề gì liên quan đến tiền bạc… E rằng những thứ Giang Dư Đoạt từng nghĩ qua, hắn đều chưa từng nghĩ tới.

Cho nên nhiều lúc, hắn không thể lập tức hiểu được một số ý nghĩ của Giang Dư Đoạt.

Tỷ như câu nói lúc vừa lên xe kia: “Tôi không dám.”

Không dám?

Sao lại không dám?

Là vì sợ mà không dám, hay là vì không có tự tin mà không dám, hoặc là vì có lo lắng mà không dám?

Giang Dư Đoạt gọi hai phần cơm trộn, cũng gọi thêm thịt cùng đồ ăn kèm, vừa đặt xuống bàn, Trình Khác lập tức cảm giác mình ăn hết được một nồi to này còn hơi mệt.

“Sao còn gọi thêm đồ ăn?” Trình Khác vất vả dùng tay trái trộn cơm.

“Còn bỏ thêm trứng đó,” Giang Dư Đoạt nói, “Đỡ phải bảo tôi keo kiệt.”

“Thù dai thật đấy.” Trình Khác nói.

“Ừ.” Giang Dư Đoạt gật đầu, đưa tay cầm lấy nồi cơm trộn của hắn tới, nhanh tay trộn, “Không phải tôi muốn nói đâu, có lúc nhìn anh làm việc mà sốt ruột thay.”

“Tôi dùng tay trái.” Trình Khác nhìn y chằm chằm.

Giang Dư Đoạt không nói gì, nhanh chóng đổi thìa sang tay phải, tiếp tục trộn, động tác không lưu loát bằng tay trái, nhưng so với hắn lúc nãy thì trôi chảy hơn nhiều.

Trình Khác cho y một like.

Trộn xong cơm, Trình Khác nếm thử một miếng, không biết có phải vì bỏ thêm một quả trứng hay không, ăn cực kỳ ngon, so với lúc hắn không tàn tật trộn còn đều hơn.

“Chốc nữa ăn xong tôi đưa anh về,” Giang Dư Đoạt vừa ăn vừa gõ điện thoại, “Tôi về nhà.”

“Ừ.” Trình Khác gật đầu, nghe thấy Giang Dư Đoạt tối nay không gác đêm ở chỗ hắn, hắn có hơi thất vọng, nhưng lại rất nhanh vì thất vọng của bản thân mà có hơi lúng túng.

“Tôi gọi mấy đứa đi xung quanh,” Giang Dư Đoạt nói, “Nếu như hai người kia còn đến, tôi muốn xem bọn chúng đi theo anh hay là theo tôi.”

“…À!” Trình Khác bỗng nhiên hiểu ra.

Giang Dư Đoạt liếc nhìn hắn.

“E là cũng không nghiêm trọng như chúng ta tưởng, có lẽ nghĩ sai rồi cũng nên,” Trình Khác nói, “Ông chủ nói trộm ở chỗ đó không ít, có thể là muốn trộm đồ, cho rằng bị phát hiện.”

“Có thể.” Giang Dư Đoạt nói.

Trình Khác cảm giác Giang Dư Đoạt một khi đã phân ra “bọn họ” và “không phải bọn họ”, thái độ đối xử với hai người kia rõ ràng khác nhau.

Hiện giờ Giang Dư Đoạt cho rằng hai người kia không phải “bọn họ,” liền rất bình tĩnh, đồng thời cũng có thể chấp nhận phán đoán của bản thân có lẽ là nhìn nhầm rồi.

Nghĩ đến điều này, Trình Khác lại thấy hơi buồn lòng, không nhịn được hỏi một câu: “Bác sĩ tâm lý của cậu…”

Sau khi hỏi xong, hắn mới cảm thấy hơi đường đột, hắn thậm chí còn chưa nghĩ ra định hỏi gì.

“Họ La,” Giang Dư Đoạt vừa gõ điện thoại vừa không ngẩng đầu trả lời hắn, “Tôi gọi chị ấy là La tỷ, nếu anh thật sự…đoán gì đó, không bằng đoán Lư Thiến đây, Lư Thiến còn đẹp hơn.”

“…Tôi không có ý đó.” Trình Khác vùi đầu ăn cơm.

Người Giang Dư Đoạt sắp xếp ở xung quanh đúng là rất biết che dấu, nếu không phải trước khi đi y có nói cho Trình Khác hai người kia là người của y, Trình Khác còn thật sự không chú ý tới.

Hai người rất bình thường, chẳng khác gì với bất cứ người nào có thể nhìn thấy trên đường, thậm chí còn không tỏa ra loại khí chất lưu manh ngày thường chỉ hận không thể lan ra trăm mét của bọn họ.

Hơn nữa hai người này cũng không chỉ là ngồi ở một chỗ, Trình Khác nhìn dưới tầng, sau khi hai người nọ tán gẫu xong, còn chưa tới thời gian một điếu thuốc đã không thấy tăm hơi.

Sau đó lại có một cái xe minibus, rồi lại có người đi xe máy, lại có một người quấn khăn bọc lại đầu đứng một lúc… Trình Khác không nhận rõ ai là ai, ai không phải.

Lúc đứng ở cửa sổ nhìn xuống dưới, hắn đột nhiên có thể cảm giác được tâm trạng lúc Giang Dư Đoạt đứng sau cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Hắn hiện giờ chỉ đơn thuần suy đoán, nếu như có xen lẫn cả sợ hãi, người ta cần phân rõ bên trong sợ hãi, đâu là ngọn nguồn của nỗi sợ.

Trình Khác trở lại ghế sofa ngồi xuống, hôm nay mệt lắm rồi, tuy hắn không làm việc gì, nhưng cả ngày đi tới đi lui, cũng không ngồi nghỉ ngơi được mấy, hiện giờ chân có hơi mỏi.

Lâu lắm rồi không rèn luyện, ngay cả thể lực cũng không chịu nổi.

Trình Khác lấy điện thoại di động qua, nhìn mấy tin nhắn của huấn luyện viên Tiểu Dương đốc thúc hắn đi tập, hắn vẫn chưa từng trả lời, lười lần nào cũng phải nói với người khác mình bị gẫy tay, không cẩn thận ngã, không sao, qua một tháng là hủy được thạch cao…

Điện thoại di động vang lên một tiếng, Hứa Đinh gửi tin nhắn tới.

– Tôi đang ở cửa hàng, anh thế mà lại sắp xếp đồ đạc hết rồi, tôi còn đang bảo tới cửa hàng xem làm thế nào đây.

– Hôm nay có đủ công nhân, nên làm hết luôn.

Trình Khác gửi tin nhắn trả lời gã.

Do dự một chút, hắn lại đánh vài chữ.

– Anh có phải muốn tìm lão Tam.

Hắn xóa mấy chữ này đi, lại đánh vài chữ.

– Anh cảm thấy lão Tam có thể…

Lại xóa đi.

Nhìn khung thoại sững sờ nửa buổi, hắn thở dài, trước lúc biết Giang Dư Đoạt tại sao lại “không dám”, hắn không nên đề cập với Hứa Đinh.

Nếu như hắn nhắc tới, Hứa Đinh có lẽ sẽ đi sắp xếp ngay.

Giang Dư Đoạt quay video, thật ra cũng rất tốt, chỉ là chắc phải cần một ít thời gian luyện tập, những người khác hẳn đám đàn em ngày thường y tiếp xúc, y cũng cần làm quen, ngộ nhỡ y cảm thấy ai là người xa lạ khả nghi…

Trình Khác nhíu mày.

Bởi vì điều này sao? Sợ tình huống như vậy xuất hiện?

Nếu như Giang Dư Đoạt “không dám” là vì điều này, vậy thì càng chứng minh y vẫn chưa “khỏe”.

Trình Khác ném điện thoại qua một bên, ngã xuống ghế sofa, bật TV lên, tìm một kênh, nghe tiếng bên trong phim truyền hình.

Lúc phim truyền hình có quảng cáo, điện thoại di động lại vang lên.

Lúc cầm lên Trình Khác có hơi bất ngờ, nhưng càng vui vẻ hơn, tin nhắn là Giang Dư Đoạt gửi tới.

– Ghế sofa phải đổi.

– Sao thế?

Trình Khác rất nhanh trả lời y.

Giang Dư Đoạt gửi một tấm hình tới, chụp ghế sofa, có thể nhìn thấy trên ghế sofa có một mảng ướt.

– …Lại tè ra à?

– Ị đùn.

– …………

– Tôi dạy dỗ nó rồi, thế nhưng nó không phục.

– Dạy kiểu gì dỗ kiểu gì?

Giang Dư Đoạt liền gửi một video ngắn lại.

Trong màn hình, con Miu bị y bắt ngửa mặt lên trời, đè nằm cạnh mảng ướt, y cầm cây đũa trong tay chỉ vào con Miu: “Tao sắp dụng hình với mày rồi đây, giờ mày quỳ xuống vẫn còn kịp.”

Mà con Miu hoàn toàn chẳng hề bị uy hiếp, ôm tay y trên đầu đũa gặm vui vẻ.

Trình Khác nở nụ cười mãi không dứt.

– Video này của cậu không ngại để hộ pháp rồi anh em nhìn thấy à.

– Tôi bình thường cũng toàn dạy dỗ bọn nó như thế.

Trình Khác liền nở nụ cười, nở nụ cười một lúc liền thở dài.

Giang Dư Đoạt những lúc không bị căng thẳng vì một số yếu tố, là một người rất đáng yêu, tuy rằng không liên quan gì đến xinh đẹp, thế nhưng gọi một tiếng “đáng yêu” vẫn thích hợp.

Chỉ là càng nhiều lúc lại…

Sững sờ nhìn trần nhà một lúc, Trình Khác ngồi dậy, lấy điện thoại mở ra, tra xem “Có số căn cước của đối phương có thể tra được lịch sử cuộc gọi sao?”

Không thể, có lẽ còn phải có mật mã phục vụ.

Trình Khác nhíu mày.

Hắn không biết ý định của mình có hơi quá mức hay không, Giang Dư Đoạt cực lực cho rằng bản thân y đã “khỏe”. Lúc nhắc tới bác sĩ tâm lý, biểu hiện cũng đều rất bình tĩnh.

Trong vấn đề này, Giang Dư Đoạt sẽ không để hắn có thêm cơ hội tìm hiểu thêm một bước, mà hắn cũng không muốn lại thể hiện mình không tin y…

Nhưng từ việc điều tra lịch sử cuộc gọi tới việc tìm bác sĩ tâm lý La tỷ, hắn thực sự cũng rất do dự.

Hắn chẳng có bất kỳ lập trường gì để làm chuyện này.

Suy nghĩ rất lâu sau, hắn vẫn gửi cho Hứa Đinh một tin nhắn.

– Biết được số điện thoại di động cùng với số căn cước, có thể tra được lịch sử cuộc gọi không?

Hắn đúng là tên bỏ đi, bỏ đi đến nỗi luôn luôn đối với loại quan hệ “bạn bè” cũng lười làm, đến thời điểm này, người duy nhất hắn có thể nghĩ đến, cũng chỉ có Hứa Đinh.

Mà kể cả có những người khác, hắn có lẽ cũng chỉ có thể nghĩ tới Hứa Đinh.

Dù sao Hứa Đinh đã biết Giang Dư Đoạt, cũng có thể đoán được quan hệ giữa hắn và Giang Dư Đoạt, hoặc là nói…hiểu lầm quan hệ giữa hắn và Giang Dư Đoạt.

Tin nhắn của Hứa Đinh rất nhanh đã gửi tới.

– Có thể tìm người điều tra giúp.

– Được.

Hắn chỉ đơn giản trả lời một câu.

Hứa Đinh không hỏi gì làm hắn thở phào nhẹ nhõm, câu nói này chừa cho hắn đầy đủ khoảng trống, không hỏi ai muốn điều tra, cũng không hỏi muốn điều tra ai.

Gửi xong ngồi sững sờ một lúc, hắn lại mở cái video Giang Dư Đoạt gửi tới, xem đi xem lại đến mười mấy lần.

“Tao sắp dụng hình với mày rồi đây, giờ mày quỳ xuống cho tao vẫn còn kịp.”

“Tao sắp dụng hình với mày rồi đây, giờ mày quỳ xuống cho tao vẫn còn kịp.”



Hắn vừa xem vừa cười vui vẻ, gửi một tin nhắn qua cho Giang Dư Đoạt.

– Gửi cho tôi một tấm hình đi.

– Làm gì?

Giang Dư Đoạt gửi lại tin nhắn, mặc dù đang không hiểu, nhưng vẫn gửi một tấm hình tới.

Trình Khác nhìn thấy liền cười bò cả buổi, Giang Dư Đoạt gửi cho hắn chính là bức ảnh oOo trước kia chụp.

“Ngu ngốc,” Trình Khác gửi một tin nhắn thoại qua, “Ai muốn nhìn tấm này, tôi bảo cậu hiện giờ chụp cho tôi một tấm.”

Giang Dư Đoạt cực kỳ hợp tác, tự chụp một tấm gửi tới.

Có lẽ bởi vì muốn cùng con Miu chụp ảnh, thế nhưng Miu lại chẳng hợp tác gì, cho nên cả bức ảnh đều nhòe tan nát.

Có điều vẫn nhìn ra được tâm trạng Giang Dư Đoạt hiện giờ cũng không tệ, toét miệng cười vui vẻ.

– Anh sợ à?

– Người của tôi vẫn ở gần đó, có gì không đúng anh gọi điện cho tôi là được.

Giang Dư Đoạt lại gửi hai cái tin tới.

– Không phải, chỉ là nhớ cậu.

Trình Khác vừa gửi tin nhắn này đi, trong nháy mắt ấn rút về, sau đó nhìn chằm chằm màn hình.

Qua mấy giây, tin nhắn Giang Dư Đoạt gửi về.

– Tôi thấy rồi, ngu ngốc.

____________________________________________________________________________________________

*cơm trộn đá nóng: chính là bibimbab

timg 26

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương