Thuốc Giải (Giải Dược)
-
Chương 56
Giang Dư Đoạt lúc nói ra câu này, bình tĩnh như thể đang nói chuyện phiếm, nhưng lại khiến Trình Khác sửng sốt đến nửa buổi.
Nấu ưng?
Hắn đương nhiên biết nấu ưng là gì, lúc còn nhỏ từng xem một bộ phim tài liệu về việc nấu ưng, cũng không thiếu tài liệu, không nhớ rõ từng chi tiết cụ thể, thế nhưng hắn vẫn biết đại khái.
Để mài hết dã tính của chim ưng, bịt hai mắt chim lại, bắt ưng đứng trên một sợi dây mà chỉ chạm vào đã sợ, không cho ăn uống, không cho ngủ, cuối cùng vào lúc ưng sắp không chịu nổi, chủ nhân sẽ cho chút nước chút thịt, từ đó chim ưng sẽ nghe lời.
Trình Khác nhớ tới bộ phim tài liệu đó, lúc người chủ mang theo ưng ra ngoài săn thỏ, chim ưng lượn mấy vòng trên trời, người chủ không ngừng thổi còi, thế nhưng nó cũng không quay lại trên cánh tay chủ.
Cho dù chim ưng đã bị “nấu”, cũng có thể ở một lần đi săn nào đó, một đi không trở lại.
Hắn vẫn còn nhớ, lúc đó trong đầu mình toàn bộ đều là, mau bay đi bay đi, tuyệt đối đừng trở lại… Nhưng cuối cùng, con chim ưng kia trở lại hay bay đi, hắn chẳng còn nhớ rõ.
Mong là bay đi rồi, đừng trở lại nữa.
Trình Khác nhớ lại nội dung trong đầu một lần, cũng không biết chuyện này liên quan gì đến Giang Dư Đoạt, hoặc là nói, hắn không dám nghĩ chuyện này sẽ có liên quan gì đến Giang Dư Đoạt.
Chỉ có thể im lặng chờ Giang Dư Đoạt nói tiếp.
“Ba tôi, chơi ưng.” Giang Dư Đoạt ngậm thuốc lá, cầm bật lửa trong tay, bật lên rồi tắt, lật qua lật lại giữa ngón tay, “Ông ta thích nhất kể chuyện nấu ưng với bọn tôi, nói nấu ưng không chỉ là chim ưng, cũng là nấu người, đối với người chủ cũng là một loại khiêu chiến, đọ ý chí chiến đấu giữa người và ưng.”
“Chiến đấu cái rắm, ông ta cũng không ăn không uống gì à.” Trình Khác nhíu mày, “Bắt đối phương chiến đấu là loại chiến đấu rắm rít gì.”
“Sau này cấm chơi ưng rồi, ông ta không chơi nữa,” Giang Dư Đoạt tung bật lửa lên, bật lửa rơi lại vào lòng bàn tay y, sau đó nắm chặt, “Ông ta nói, bọn tôi không phải chim ưng, không có dã tính, bọn tôi chỉ là chó con, đánh mấy trận đã ngoan ngoãn, không có tính khiêu chiến.”
Trình Khác đột nhiên nghiêng đầu sang, nhìn Giang Dư Đoạt.
“Nhưng ông ta nói, mấy quy củ kia vẫn dùng được,” Giang Dư Đoạt nhìn tay mình đang nắm chặt, “Tối tăm, lạnh lẽo, đói bụng, không được ngủ…”
“Mấy thứ này có ý nghĩa gì sao?” Trình Khác vừa cảm thấy sợ hãi, lại vừa phẫn nộ.
“Ông ta nói, nếu không sợ mấy thứ này nữa, bọn tôi sẽ chẳng sợ gì cả,” Giang Dư Đoạt nói, “Không có sợ hãi, sẽ không gì địch nổi.”
“Có rắm!” Trình Khác lên giọng, “Sợ hãi những thứ đó rồi cả đời sẽ chẳng thoát được!”
“Đúng,” Giang Dư Đoạt quay đầu nhìn hắn cười: “Cả đời đều sống trong sợ hãi, chẳng có ai trong bọn tôi là không ai địch nổi, tôi sợ, cái gì cũng sợ.”
“Tôi có thể hỏi cái này trước không?” Trình Khác cau mày.
“Ừ.” Giang Dư Đoạt đáp.
“Ba mẹ gì đó của cậu, bị bắn chết chưa?” Trình Khác hỏi.
“Không biết,” Giang Dư Đoạt nói, “Bọn họ bị bắt lại.”
Trình Khác thở phào nhẹ nhõm, nhưng chỉ mấy câu nói ngắn ngủi nhưng bao trùm nỗi đau khổ sợ hãi tột cùng này của Giang Dư Đoạt đã làm hắn chẳng thế nào bình tĩnh lại nổi.
“Ông ta đối xử với bọn cậu như vậy, để làm gì?” Trình Khác cắn răng hỏi.
“Bọn tôi ngày nào cũng phải huấn luyện, lúc có giải thi đấu thì sẽ đi thi đấu,” Giang Dư Đoạt nói, “Cùng với chó con khác, hoặc là giữa bọn tôi với nhau.”
“Ai xem?” Trình Khác hỏi.
“Không biết, tôi không nhìn rõ người, xung quanh đều tối đen.” Giang Dư Đoạt nói.
“Những đứa trẻ khác thì sao?”
“Không biết, đều tách ra, tôi cũng không biết bọn họ đi đâu,” Giang Dư Đoạt nói, “Bọn họ cũng không biết tôi ở đâu, hiện giờ là ai.”
“Vậy cậu…” Trình Khác do dự, “Đến đây thế nào?’
“Ngồi xe buýt, cứ một chiếc lại một chiếc, lên xe xuống xe, ngồi rất lâu.” Giang Dư Đoạt nói.
“Một mình cậu à? Bọn họ đã bị bắt rồi, phải có người để ý các cậu chứ, đều là trẻ con, cảnh sát không thể cứ mặc kệ được.” Trình Khác nói.
Lúc nhắc tới hai chữ “cảnh sát”, tay Giang Dư Đoạt nắm chặt, đốt ngón tay trắng bệch, y nói rất khẽ: “Không thể hại người nữa.”
“Cái gì?” Trình Khác giật mình.
“Thế nào?” Giang Dư Đoạt nhìn hắn cười.
“Thế nào gì?” Trình Khác hơi nóng ruột.
“Chuyện tôi lúc nhỏ, anh muốn biết mà.” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác không nói gì.
“Tôi ra ngoài một lúc.” Giang Dư Đoạt nói xong, không chờ hắn trả lời đã mở cửa xuống xe, đứng ở trước đầu xe, bên cạnh lề đường.
Trình Khác không xuống cùng, ngồi ở trong xe nhìn y.
Giang Dư Đoạt chưa mặc áo khoác, cứ như thế mặc một cái áo phông đứng trong gió lạnh.
Nhưng y nhìn hoàn toàn thả lỏng, trên người cũng không vì lạnh giá mà cứng ngắc, không hề giống người bình thường đứng giữa thời tiết này sẽ co vai rụt cổ, y thậm chí còn đốt điếu thuốc.
Trình Khác nhớ tới mình lúc trước cũng đứng trong gió lạnh, ấn một cái bật lửa đến mức sắp phát điên cũng không đốt nổi một điếu thuốc, đốt thuốc trong gió cũng coi như một kỹ năng thần kỳ cua Giang Dư Đoạt đi?
Trình Khác châm một điếu thuốc ngậm vào, nhìn Giang Dư Đoạt vẫn đang đứng trong gió hút thuốc.
Không bao giờ hỏi lại nữa.
Cũng sẽ không bao giờ tò mò nữa.
Quá khứ gì đó của Giang Dư Đoạt, hắn không muốn nghe nữa.
Cho dù Giang Dư Đoạt chỉ dùng giọng điệu bình tĩnh tựa như đang kể chuyện cũ của người khác, hắn cũng không chịu được.
Trước đây lúc hắn chơi cùng bọn Lưu Thiên Thành, cũng nghe một số chuyện cổ quái kỳ lạ, bị đám người này dùng cách nói bình thường kể lại, mấy chuyện hoàn toàn chẳng có căn cứ gì, hắn bình thường vừa nghe đã quên, hắn không quan tâm mấy chuyện chỉ tồn tại ở một nơi chẳng ai có thể nhìn thấy, thật thật giả giả, hoặc chỉ vì có thể khoác lác mà tồn tại.
Nhưng những thứ Giang Dư Đoạt vừa nói, làm hắn lạnh cóng đến xương tủy, trên xe còn đang bật sưởi, mà hắn vẫn cảm thấy tuyệt vọng.
Đúng, tuyệt vọng càng nhiều hơn sợ hãi và phẫn nộ.
Giang Dư Đoạt hiện giờ đã không ở nơi làm y tuyệt vọng nữa, tính ra y rời nơi đó đã được mười năm, y đã trở lại thế giới chân thực, thế giới có thể tùy ý đi ngủ, tùy ý ăn cơm uống nước.
Nhưng lúc nhìn bộ dạng y đứng trong gió ngậm thuốc lá, Trình Khác lại không cảm thấy y đang thoải mái một chút nào.
Những dấu ấn trên người y, chuyện từng trải qua trên người y, chẳng hề rời đi, y hít thở bầu không khí ở thế giới này, thế nhưng chưa chắc đã cảm nhận được chân thực của thế giới này.
Hút xong hai điếu thuốc, Trình Khác mở cửa xe ra, thò tay từ trong cốp sau lấy áo khoác của hắn và Giang Dư Đoạt xuống xe.
Pháo hoa bên kia vẫn đang không ngừng bung nở giữa bầu trời đêm, từng mảng từng mảng lóe lên muôn màu muôn vẻ, biến mất rồi vẫn còn thấy được tàn ảnh.
Ngay lúc này, mấy bông pháo hoa đồng thời tỏa sáng, trong nháy mắt rọi sáng bốn phía, xung quanh có người phát ra tiếng reo hò.
Trình Khác nhìn pháo hoa, đi tới bên cạnh Giang Dư Đoạt.
“Mặc áo vào.” Hắn vừa run cầm cập vừa đưa áo tới.
“Tôi không lạnh…” Giang Dư Đoạt quay mặt sang, nhìn thấy hắn chỉ đang mặc một cái áo len thì nhíu mày, lấy áo khoác giúp hắn mặc vào.
“Cậu không lạnh cũng cứ mặc vào đi,” Trình Khác nói, “Tôi nhìn đã thấy lạnh.”
“Ừ.” Giang Dư Đoạt cầm lấy áo khoác rồi mặc vào, còn kéo khóa kéo lên trên cùng.
“Xem pháo hoa đi,” Trình Khác ngửa đầu nhìn phía sau y, “Chắc gần hết rồi, hiện giờ đều là pháo hoa lớn.”
“Tôi… có hơi sợ.” Giang Dư Đoạt nói.
“Sợ gì?” Trình Khác đưa tay kéo vai y lại, cùng y mặt đối mặt, nhẹ giọng hỏi.
“Tôi không nên kể với anh những chuyện đó,” Giang Dư Đoạt nhíu mày, “Anh không cần biết những thứ này.”
“Không sao,” Trình Khác nói, “Tôi sẽ quên, sẽ không nhớ gì.”
“Nhưng tôi lại nhớ.” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác không nói gì, chỉ nhìn mặt y.
Giang Dư Đoạt đưa lưng về phía ánh sáng, thế nhưng lúc pháo hoa bay lên cao vẫn có thể rọi sáng gò má y.
Trình Khác có thể nhìn thấy ánh sáng trong mắt y, còn có lông mi rung động.
“Nói rồi sẽ quên mất,” Trình Khác nhấc tay trái ôm lấy vai Giang Dư Đoạt, kề sát bên tai y nói nhỏ, “Bà nói với tôi, bí mật nói ra rồi, sẽ bị gió cuốn đi.”
“Tôi nhớ được.” Giang Dư Đoạt nhẹ nhàng dựa vào người hắn, cúi đầu đặt cằm lên vai hắn, “Tôi nhớ được rất nhiều, tôi vẫn cho rằng tôi không nhớ được nhiều như vậy.”
Trình Khác không nói nữa, hắn cũng không biết an ủi người khác, càng không biết trạng thái như Giang Dư Đoạt phải an ủi thế nào.
Hắn chỉ có thể vỗ nhẹ lên lưng Giang Dư Đoạt.
“Tôi nhớ được, tôi giết rất nhiều động vật nhỏ.” Giang Dư Đoạt nói, “Bọn tôi nhặt về mèo hoang, còn chó chó hoang.”
Tay Trình Khác run lên, rồi vẫn tiếp tục vỗ nhẹ.
Hắn đột nhiên hiểu ra lúc trước tại sao Giang Dư Đoạt chỉ vì một con mèo nhỏ trong thùng rác mà đánh nhau với hắn.
“Tôi rất thích con Miu,” Giang Dư Đoạt nói, “Thế nhưng có lúc tôi sẽ sợ nó, tôi cái gì cũng sợ, tôi sợ mù mịt, sợ tối…”
“Cậu sợ tiểu tinh linh không?” Trình Khác hỏi.
Giang Dư Đoạt dừng lại một lúc, nhẹ giọng cười: “Là tiểu tinh linh vô dụng à?”
“Ừ.” Trình Khác gật đầu.
“Không sợ.” Giang Dư Đoạt nói.
“Vậy là được rồi,” Trình Khác vỗ sau gáy y, “Chúng ta đi xem hoa đăng thôi.”
“Được.” Giang Dư Đoạt đáp.
Trình Khác nghiêng đầu, do dự một lúc, có lẽ là mấy giây gì đó, sau đó hắn hôn lên vành tai Giang Dư Đoạt một cái, lại dùng môi nhẹ nhàng kéo dái tai của y.
“Nảy nảy này.” Hắn nói.
Cút mẹ đi mình đang nói clgt?
Giang Dư Đoạt đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó mới bắt đầu cười, cười tới mức ho khan.
“Lên xe đi.” Trình Khác đẩy y ra, quay người lên xe.
“Tôi phát hiện anh có lúc ngốc thật đấy.” Giang Dư Đoạt ở phía sau nói.
“Cậu,” Trình Khác xoay người chỉ vào y, “Nói năng dùng từ cẩn thận chút, tin giờ tôi đi qua đánh cậu một trận không.”
“Không phải tôi muốn nói,” Giang Dư Đoạt đi tới cởi áo khoác nhét lung tung vào cốp sau xe, ngồi xuống ghế tài xế, “Anh què một tay như này, tôi chấp anh bốn cái chân cũng đánh lại được.”
“Cậu đi đâu lấy thêm được hai cái?” Trình Khác cười, ngồi vào xe.
“Trần Khánh.” Giang Dư Đoạt nghiêm túc nói.
“Được rồi, mau đi đi,” Trình Khác lấy điện thoại di động ra, “Tôi đã nói chụp đèn cho cậu ấy đây.”
Trên điện thoại thật sự có tin nhắn XX Thẩm mỹ ô tô Tiểu Trần 139XXXXXXXX gửi tới.
– Anh giai à, đèn đâu?
Trình Khác đưa điện thoại thò ra ngoài cửa sổ chụp một bức ảnh đèn đường, sau đó gửi qua.
Hai giây đồng hồ sau, lại có tin nhắn từ XX thẩm mỹ ô tô Tiểu Trần 139XXXXXXXX trả lời.
– Hai người đến giờ vẫn chưa đi xem!
Trình Khác cười cười.
– Mới đứng ở ven đường xem pháo hoa, giờ mới đi xem hoa đăng, chờ đi.
– Pháo hoa đâu? Chụp hông? Từ nhà tôi chỉ có thể nhìn thấy mỗi một cái pháo hoa.
– Không chụp.
– Anh đi có ích gì không? Xem pháo hoa không chụp lại xem làm đách gì?
Trình Khác không trả lời tin nữa.
Pháo hoa hắn cũng chẳng xem được toàn bộ, từ lúc Giang Dư Đoạt bắt đầu nói những chuyện kia, hắn cảm giác mình chẳng nhìn thấy gì nữa.
Hắn qua khóe mắt nhìn lướt qua Giang Dư Đoạt đang lái xe về phía quảng trường, nhìn có vẻ rất bình tĩnh, không có phản ứng kịch liệt như mỗi lần đề cập tới chuyện này trước kia.
Trình Khác không biết nguyên nhân là vì y đã đi gặp bác sĩ tâm lý, hay còn có nguyên nhân gì khác.
Hai người bọn họ hiện giờ ngồi trong xe, tâm trạng đều có vẻ rất tốt, thế nhưng Trình Khác biết, bản thân đang lo cả một đêm nay có lẽ chỉ có thể miễn cưỡng vui vẻ.
Sau khi nghe mấy chuyện này, hắn không biết mình có thể lấy đâu ra tâm trạng ngắm hoa đăng nữa.
Giang Dư Đoạt khá hơn hắn chút, có lẽ những chuyện này đã nằm trong trí nhớ y rất nhiều năm, sau khi ở bãi đậu xe bên cạnh quảng trường, liều mạng tranh giành một chỗ để xe với một con xe hai cửa khác, Giang Dư Đoạt lúc xuống xe có vẻ rất hào hứng.
“Xe này có điểm đó tốt, dễ dừng xe.” Chủ con xe hai cửa xuống xe, nhìn cũng rất vui vẻ.
“Đúng.” Giang Dư Đoạt gật đầu.
Trình Khác nhìn hai chiếc xe tí hon đỗ song song nằm ngang trên bãi đỗ xe, cảm thấy tâm trạng tốt hơn một chút, có hơi buồn cười.
“Chốc nữa xem xong đèn, gọi Trần Khánh cùng với đám anh em của tôi đi ăn khuya,” Giang Dư Đoạt tiến đến nói bên tai hắn, “Anh muốn đi không?”
“Ăn gì?’ Trình Khác hỏi.
“Đồ nướng, lúc bọn tôi tụ họp đều ăn đồ nướng, tiết mục truyền thống, chưa bao giờ thay đổi,” Giang Dư Đoạt nói.
“Được.” Trình Khác gật đầu.
Giang Dư Đoạt cười cười, chỉ một vùng sáng phía trước: “Chắc là ở ngay đó.”
“Nhiều thật đấy,” Trình Khác nhìn một chút, từ quảng trường mãi cho đến đường phố, bốn phía đều là đủ loại đèn kiểu dáng màu sắc khác nhau, có cái lớn cái nhỏ, nhìn ra xa đều không thấy rõ gì, chỉ cảm thấy như đang chìm trong một biển lớn đèn.
“Trước đây từng xem chưa?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Chưa,” Trình Khác nói, “Tôi ít khi đến những chỗ náo nhiệt như này.”
“Tôi mua cho anh một cái đèn đi,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh cũng mua cho tôi một cái, trước đây lúc tôi với Trần Khánh đến chơi, cũng tặng nhau như thế.”
“Cậu với Trần Khánh…” Trình Khác chép miệng, “Tôi nếu không biết quan hệ giữa hai người, chắc chắn sẽ nghĩ hai người là một đôi.”
“Anh không phải là,” Giang Dư Đoạt quay đầu nhìn hắn, “Là…”
“Yên tâm, tôi không đến nỗi lại ghen với Trần Khánh, hai người các cậu nằm trên giường ôm nhau tôi cũng không có ý kiến gì.” Trình Khác nói.
“Đờ mờ nhà anh.” Giang Dư Đoạt xoa mạnh tay, “Anh còn nói mấy cái này nữa, tôi sợ tối nhìn thấy Trần Khánh lại muốn đánh nó.”
“Tôi không nói cái này cậu cũng vẫn đánh cậu ta đó thôi.” Trình Khác thở dài, “Trần Khánh đúng là số khổ.”
Trên quảng trường người đông, cách hội hoa đăng 200 mét đã bắt đầu ngập kín người.
Trình Khác lấy điện thoại chụp đủ loại đèn một lượt, bởi vì chỉ còn một cánh tay, hắn cũng không thèm lấy cảnh hay tìm focus gì, chỉ cần lọt vào khung hình là chụp.
Đèn hình thú, đèn hoa, đèn hình đồ ăn, đèn kiểu dáng trừu tượng… cho dù là loại đèn gì, phía trước đều có một đống người, coi những người khác như không khí, cũng không ngại trong ống kính ngoài mình có một cặp khác đang quay về hướng khác pose dáng.
“Anh chụp cho tôi một tấm đi.” Giang Dư Đoạt nói.
“Được,” Trình Khác gật đầu, yêu cầu của Giang Dư Đoạt làm hắn có hơi bất ngờ, “Chụp ở đâu?”
“Cái đèn lớn hình con mèo kia,” Giang Dư Đoạt nói, “Hình như có hơi giống con Miu.”
“Miu là mèo xám trắng, đây là mèo mướp vàng,” Trình Khác nhìn y, “Cậu tự cảm thấy cậu xứng đáng với con Miu không đó, nuôi nó lâu thế còn không biết lông nó màu gì?”
“Ý tôi là thần thái!” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác nhìn liếc qua cái đèn lớn hình mèo mướp kia, nói thật, làm quá xấu, đừng nói là thần thái, cũng nhờ Giang Dư Đoạt nói đấy là con mèo, hắn mới nhìn được ra đó không phải con gấu.
“Cậu qua đó đi,” Trình Khác giơ điện thoại lên, trước mặt con gấu mướp vàng đứng một đám người, hắn cũng không hiểu Giang Dư Đoạt đi qua rồi có thể đứng ở đâu được.
Hắn đang định sắp xếp cho Giang Dư Đoạt một chỗ đứng, Giang Dư Đoạt đã đi vào trong ống kính, đứng trước tất cả mọi người, sau đó kéo khóa áo khoác, hai tay duỗi sang hai bên, chân cũng dạng ra, đứng thành hình chữ đại.
Tuy cái tư thế ngày nhìn ngu ngốc cực kỳ, thế nhưng không thể không công nhận, y vừa đứng thành hình chữ đại, người phía sau chỉ còn đầu thừa đuôi thẹo.
“Meow~ a!” Giang Dư Đoạt hô một tiếng.
Trình Khác nhấn chụp, chụp một bức Giang Dư Đoạt đang làm vẻ mặt oOo.
“Tôi xem nào,” Giang Dư Đoạt bước nhanh tới.
Trình Khác có chút không đành lòng: “Hay là chụp lại một tấm đi.”
“Không sao, có tôi là được.” Giang Dư Đoạt cầm lấy di động của hắn, “Tôi chỉ cần như thế… Má nó, đây là tôi á?’
“Chứ còn gì nữa.” Trình Khác nói.
“Anh sao lại chụp tôi nhìn như thằng ngu thế này?” Giang Dư Đoạt nhìn hắn chằm chằm, “Tôi nghĩ anh dù gì cũng là một nghệ thuật gia, trình độ kiểu gì cũng phải khá hơn Trần Khánh chứ!”
“Con mẹ nó, cậu Meow a làm đếch gì!” Trình Khác cũng nhìn y chằm chằm, “Cậu mẹ nó meow lại một lần nữa xem thử có ngu không.”
“Được rồi,” Giang Dư Đoạt do dự, “Chụp lại tấm khác đi.”
Y liền quay người đi qua, đứng trước tất cả mọi người, lần thứ hai xếp thành hình chữ đại, trước mặt là mấy người đều đang giơ điện thoại.
“Cái cậu này sao lại đến nữa rồi!” Một chị gái đang định chụp ảnh rất bực mình mà nói.
“Tôi đã tới một lần rồi mà bà chị còn chưa đi à?” Giang Dư Đoạt nhìn chị gái.
Chị gái kia lườm y một cái rồi không nói nữa.
Giang Dư Đoạt quay đầu nhìn về phía Trình Khác: “Nhanh lên, tôi không meow nữa! Anh cứ thế chụp đi!”
Trình Khác nhìn Giang Dư Đoạt trong ống kính, từ tư thế đến biểu cảm trên mặt đều có thể nhìn ra, Giang Dư Đoạt sống đến giờ, có lẽ chụp ảnh chẳng được mấy tấm, đấy là còn tính chụp ảnh thẻ.
Một người vừa đẹp trai vừa có phong phạm, lúc chụp ảnh đàng hoàng nhìn còn choáng váng hơn ba ngàn lần lúc vô tình lọt vào ảnh.
Trình Khác ấn nhanh, định chụp lại mặt Giang Dư Đoạt đang cười khúc khích.
“Không đúng,” Giang Dư Đoạt lấy điện thoại di động nhìn, “Tôi…Tôi mẹ nó có phải không biết hết bản thân trông ra làm sao không vậy?”
“Cậu là không biết chụp ảnh phải làm thế nào.” Trình Khác nói, “Phải nói là chẳng biết gì.”
“Vậy anh làm mẫu cho tôi đi.” Giang Dư Đoạt nhìn bốn phía một chút, đột nhiên hưng phấn chỉ tay sang bên phải: “Đệt! Cái kia là chuẩn bị sẵn cho anh kìa!”
“Cái…” Trình Khác nhìn theo hướng y chỉ, sau khi nhìn rõ mới chửi một câu: “Cút!”
Cách mười mét bên phải bọn họ đặt một cái đèn hình tinh linh, cũng khó nhìn như cái đèn gấu mướp vàng kia, nhưng dù sao nhìn đôi tai nhọn cũng đoán được ra là tinh linh.
“Nhanh đi,” Giang Dư Đoạt đẩy hắn, “Tiểu tinh linh mau đi tìm đồng bọn nhỏ của mình đi.”
“Cậu muốn ăn đập phải không?” Trình Khác nhìn y.
“Nhanh lên” Giang Dư Đoạt nở nụ cười, “Tôi xem anh chụp ảnh thế nào.”
Trình Khác có hơi bất đắc dĩ kéo áo khoác, nâng tay phải đi tới, đứng bên cạnh “đồng bọn nhỏ”, hắn nhìn nguồn sáng bốn phía, điều chỉnh hướng khuôn mặt, chọn một góc sáng phù hợp.
Giang Dư Đoạt giơ điện thoại di động lên: “Chụp đây! Một, hai, ba.”
Một, hai, ba này Trình Khác gần như chẳng nghe rõ, trên mặt còn chưa kịp có vẻ mặt gì, Giang Dư Đoạt cũng đã chụp xong, cùng lúc phất tay với hắn: “Đẹp giai! Thêm tấm nữa!”
“…Cậu đếm chậm một chút, đếm nhanh như thế thà không đếm.” Trình Khác nói.
“Được.” Giang Dư Đoạt gật đầu.
Trình Khác liếc nhìn phía sau “đồng bọn nhỏ” cùng với mấy cô gái đang đứng bên cạnh đồng bọn nhỏ, dịch sang bên cạnh, định bảo Giang Dư Đoạt chụp góc bên của đồng bọn nhỏ.
“Chụp đây! Không đếm!” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác nở nụ cười.
“Được rồi.” Giang Dư Đoạt gật đầu.
Trình Khác đang định đi qua xem ảnh, một cô bé đi tới bên cạnh: “Anh đẹp trai.”
Trình Khác quay đầu nhìn cô.
“Có thể chụp chung một tấm không?” Cô bé ngượng ngùng hỏi.
“…Được.” Trình Khác chần chừ một lát rồi gật đầu, chuyện này hắn gặp không ít, trước đây lúc biểu diễn xong cũng sẽ gặp vài cô bé muốn chụp ảnh chung.
“Cám ơn.” Cô bé kia nhanh chóng đứng vào cạnh hắn, chỉ phía trước: “Bạn em đứng đằng kia.”
Trình Khác nhìn sang bên kia cười cười, hai giây sau, một cô bé ở phía trước đang giơ điện thoại phất tay: “Được rồi!”
“Cám ơn anh đẹp trai.” Cô bé cười với hắn, chạy đến chỗ bạn mình, hai người túm tụm lại nhìn điện thoại.
Trình Khác quay người đi về trước mặt Giang Dư Đoạt, đang định lấy điện thoại di động xem, phát hiện Giang Dư Đoạt đang một mặt khó chịu nhìn hai cô bé kia.
“Sao thế?” Trình Khác hỏi.
“Anh chẳng có tính cảnh giác gì cả,” Giang Dư Đoạt nói, “Ai muốn kéo anh đi chụp ảnh anh cũng chụp à?”
“Hai cô bé thôi, còn là học sinh cấp ba,” Trình Khác thở dài, “Chụp bức ảnh thôi còn có thể đánh tôi một trận à.”
Giang Dư Đoạt tặc lưỡi, đưa điện thoại cho hắn: “Tôi phát hiện anh lúc chụp ảnh quay video gì đấy đúng là dễ nhìn thật, anh vừa đứng ở đấy, người xung quanh đều lu mờ luôn.”
“Cảm ơn.” Trình Khác nở nụ cười, “Lời khen cảm động quạ.”
“Hay là…” Giang Dư Đoạt do dự, nhìn hai cô bé bên kia, “Gọi cô bé kia sang chụp cho hai ta một tấm?”
“Hả,” Trình Khác cười nói, “Cậu cũng không cần cảnh giác nữa?”
“Vậy tự chụp,” Giang Dư Đoạt rất nhanh đã đổi ý, giơ điện thoại lên, đưa tay ôm lấy vai hắn.
Trình Khác dựa vào người y, chưa kịp nhìn thấy hai bọn họ trong điện thoại trông ra làm sao, Giang Dư Đoạt đã nhấn chụp.
“Tam ca,” Trình Khác bất đắc dĩ, “Tôi lạy cậu, có thể cho tôi ít thời gian sửa sang lại vẻ mặt được không?”
“À, thế thì anh bảo chụp rồi tôi chụp,” Giang Dư Đoạt lại giơ điện thoại lên, “Tôi không câu nệ như thế, còn sửa sang vẻ mặt cái gì, có phải còn muốn gấp lại nữa à?”
“Câm ngay!” Trình Khác nói.
Giang Dư Đoạt không nói nữa, cùng hắn nhìn về phía ống kính.
Trình Khác nghiêng đầu về phía Giang Dư Đoạt, Giang Dư Đoạt liếc nhìn hắn, cũng nghiêng theo: “Là thế này đúng không?”
“Ừ,” Trình Khác đáp một tiếng, “Cười đi.”
Giang Dư Đoạt nở nụ cười, Trình Khác mới vừa bắt đầu cười, Giang Dư Đoạt đã cười xong, hắn không nhịn được gào lên: “Giữ nguyên!”
Giang Dư Đoạt ngẩn người, sau đó cười: “Đệt, tôi quên mất.”
Nụ cười này vừa tự nhiên lại vừa anh tuấn, Trần Khánh nhanh chóng giơ tay ấn vào màn hình.
Cuối cùng coi như cũng chụp được một tấm Giang Dư Đoạt bình thường, hắn cầm điện thoại Giang Dư Đoạt qua nhìn, gửi tấm hình này đến điện thoại của mình.
Nấu ưng?
Hắn đương nhiên biết nấu ưng là gì, lúc còn nhỏ từng xem một bộ phim tài liệu về việc nấu ưng, cũng không thiếu tài liệu, không nhớ rõ từng chi tiết cụ thể, thế nhưng hắn vẫn biết đại khái.
Để mài hết dã tính của chim ưng, bịt hai mắt chim lại, bắt ưng đứng trên một sợi dây mà chỉ chạm vào đã sợ, không cho ăn uống, không cho ngủ, cuối cùng vào lúc ưng sắp không chịu nổi, chủ nhân sẽ cho chút nước chút thịt, từ đó chim ưng sẽ nghe lời.
Trình Khác nhớ tới bộ phim tài liệu đó, lúc người chủ mang theo ưng ra ngoài săn thỏ, chim ưng lượn mấy vòng trên trời, người chủ không ngừng thổi còi, thế nhưng nó cũng không quay lại trên cánh tay chủ.
Cho dù chim ưng đã bị “nấu”, cũng có thể ở một lần đi săn nào đó, một đi không trở lại.
Hắn vẫn còn nhớ, lúc đó trong đầu mình toàn bộ đều là, mau bay đi bay đi, tuyệt đối đừng trở lại… Nhưng cuối cùng, con chim ưng kia trở lại hay bay đi, hắn chẳng còn nhớ rõ.
Mong là bay đi rồi, đừng trở lại nữa.
Trình Khác nhớ lại nội dung trong đầu một lần, cũng không biết chuyện này liên quan gì đến Giang Dư Đoạt, hoặc là nói, hắn không dám nghĩ chuyện này sẽ có liên quan gì đến Giang Dư Đoạt.
Chỉ có thể im lặng chờ Giang Dư Đoạt nói tiếp.
“Ba tôi, chơi ưng.” Giang Dư Đoạt ngậm thuốc lá, cầm bật lửa trong tay, bật lên rồi tắt, lật qua lật lại giữa ngón tay, “Ông ta thích nhất kể chuyện nấu ưng với bọn tôi, nói nấu ưng không chỉ là chim ưng, cũng là nấu người, đối với người chủ cũng là một loại khiêu chiến, đọ ý chí chiến đấu giữa người và ưng.”
“Chiến đấu cái rắm, ông ta cũng không ăn không uống gì à.” Trình Khác nhíu mày, “Bắt đối phương chiến đấu là loại chiến đấu rắm rít gì.”
“Sau này cấm chơi ưng rồi, ông ta không chơi nữa,” Giang Dư Đoạt tung bật lửa lên, bật lửa rơi lại vào lòng bàn tay y, sau đó nắm chặt, “Ông ta nói, bọn tôi không phải chim ưng, không có dã tính, bọn tôi chỉ là chó con, đánh mấy trận đã ngoan ngoãn, không có tính khiêu chiến.”
Trình Khác đột nhiên nghiêng đầu sang, nhìn Giang Dư Đoạt.
“Nhưng ông ta nói, mấy quy củ kia vẫn dùng được,” Giang Dư Đoạt nhìn tay mình đang nắm chặt, “Tối tăm, lạnh lẽo, đói bụng, không được ngủ…”
“Mấy thứ này có ý nghĩa gì sao?” Trình Khác vừa cảm thấy sợ hãi, lại vừa phẫn nộ.
“Ông ta nói, nếu không sợ mấy thứ này nữa, bọn tôi sẽ chẳng sợ gì cả,” Giang Dư Đoạt nói, “Không có sợ hãi, sẽ không gì địch nổi.”
“Có rắm!” Trình Khác lên giọng, “Sợ hãi những thứ đó rồi cả đời sẽ chẳng thoát được!”
“Đúng,” Giang Dư Đoạt quay đầu nhìn hắn cười: “Cả đời đều sống trong sợ hãi, chẳng có ai trong bọn tôi là không ai địch nổi, tôi sợ, cái gì cũng sợ.”
“Tôi có thể hỏi cái này trước không?” Trình Khác cau mày.
“Ừ.” Giang Dư Đoạt đáp.
“Ba mẹ gì đó của cậu, bị bắn chết chưa?” Trình Khác hỏi.
“Không biết,” Giang Dư Đoạt nói, “Bọn họ bị bắt lại.”
Trình Khác thở phào nhẹ nhõm, nhưng chỉ mấy câu nói ngắn ngủi nhưng bao trùm nỗi đau khổ sợ hãi tột cùng này của Giang Dư Đoạt đã làm hắn chẳng thế nào bình tĩnh lại nổi.
“Ông ta đối xử với bọn cậu như vậy, để làm gì?” Trình Khác cắn răng hỏi.
“Bọn tôi ngày nào cũng phải huấn luyện, lúc có giải thi đấu thì sẽ đi thi đấu,” Giang Dư Đoạt nói, “Cùng với chó con khác, hoặc là giữa bọn tôi với nhau.”
“Ai xem?” Trình Khác hỏi.
“Không biết, tôi không nhìn rõ người, xung quanh đều tối đen.” Giang Dư Đoạt nói.
“Những đứa trẻ khác thì sao?”
“Không biết, đều tách ra, tôi cũng không biết bọn họ đi đâu,” Giang Dư Đoạt nói, “Bọn họ cũng không biết tôi ở đâu, hiện giờ là ai.”
“Vậy cậu…” Trình Khác do dự, “Đến đây thế nào?’
“Ngồi xe buýt, cứ một chiếc lại một chiếc, lên xe xuống xe, ngồi rất lâu.” Giang Dư Đoạt nói.
“Một mình cậu à? Bọn họ đã bị bắt rồi, phải có người để ý các cậu chứ, đều là trẻ con, cảnh sát không thể cứ mặc kệ được.” Trình Khác nói.
Lúc nhắc tới hai chữ “cảnh sát”, tay Giang Dư Đoạt nắm chặt, đốt ngón tay trắng bệch, y nói rất khẽ: “Không thể hại người nữa.”
“Cái gì?” Trình Khác giật mình.
“Thế nào?” Giang Dư Đoạt nhìn hắn cười.
“Thế nào gì?” Trình Khác hơi nóng ruột.
“Chuyện tôi lúc nhỏ, anh muốn biết mà.” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác không nói gì.
“Tôi ra ngoài một lúc.” Giang Dư Đoạt nói xong, không chờ hắn trả lời đã mở cửa xuống xe, đứng ở trước đầu xe, bên cạnh lề đường.
Trình Khác không xuống cùng, ngồi ở trong xe nhìn y.
Giang Dư Đoạt chưa mặc áo khoác, cứ như thế mặc một cái áo phông đứng trong gió lạnh.
Nhưng y nhìn hoàn toàn thả lỏng, trên người cũng không vì lạnh giá mà cứng ngắc, không hề giống người bình thường đứng giữa thời tiết này sẽ co vai rụt cổ, y thậm chí còn đốt điếu thuốc.
Trình Khác nhớ tới mình lúc trước cũng đứng trong gió lạnh, ấn một cái bật lửa đến mức sắp phát điên cũng không đốt nổi một điếu thuốc, đốt thuốc trong gió cũng coi như một kỹ năng thần kỳ cua Giang Dư Đoạt đi?
Trình Khác châm một điếu thuốc ngậm vào, nhìn Giang Dư Đoạt vẫn đang đứng trong gió hút thuốc.
Không bao giờ hỏi lại nữa.
Cũng sẽ không bao giờ tò mò nữa.
Quá khứ gì đó của Giang Dư Đoạt, hắn không muốn nghe nữa.
Cho dù Giang Dư Đoạt chỉ dùng giọng điệu bình tĩnh tựa như đang kể chuyện cũ của người khác, hắn cũng không chịu được.
Trước đây lúc hắn chơi cùng bọn Lưu Thiên Thành, cũng nghe một số chuyện cổ quái kỳ lạ, bị đám người này dùng cách nói bình thường kể lại, mấy chuyện hoàn toàn chẳng có căn cứ gì, hắn bình thường vừa nghe đã quên, hắn không quan tâm mấy chuyện chỉ tồn tại ở một nơi chẳng ai có thể nhìn thấy, thật thật giả giả, hoặc chỉ vì có thể khoác lác mà tồn tại.
Nhưng những thứ Giang Dư Đoạt vừa nói, làm hắn lạnh cóng đến xương tủy, trên xe còn đang bật sưởi, mà hắn vẫn cảm thấy tuyệt vọng.
Đúng, tuyệt vọng càng nhiều hơn sợ hãi và phẫn nộ.
Giang Dư Đoạt hiện giờ đã không ở nơi làm y tuyệt vọng nữa, tính ra y rời nơi đó đã được mười năm, y đã trở lại thế giới chân thực, thế giới có thể tùy ý đi ngủ, tùy ý ăn cơm uống nước.
Nhưng lúc nhìn bộ dạng y đứng trong gió ngậm thuốc lá, Trình Khác lại không cảm thấy y đang thoải mái một chút nào.
Những dấu ấn trên người y, chuyện từng trải qua trên người y, chẳng hề rời đi, y hít thở bầu không khí ở thế giới này, thế nhưng chưa chắc đã cảm nhận được chân thực của thế giới này.
Hút xong hai điếu thuốc, Trình Khác mở cửa xe ra, thò tay từ trong cốp sau lấy áo khoác của hắn và Giang Dư Đoạt xuống xe.
Pháo hoa bên kia vẫn đang không ngừng bung nở giữa bầu trời đêm, từng mảng từng mảng lóe lên muôn màu muôn vẻ, biến mất rồi vẫn còn thấy được tàn ảnh.
Ngay lúc này, mấy bông pháo hoa đồng thời tỏa sáng, trong nháy mắt rọi sáng bốn phía, xung quanh có người phát ra tiếng reo hò.
Trình Khác nhìn pháo hoa, đi tới bên cạnh Giang Dư Đoạt.
“Mặc áo vào.” Hắn vừa run cầm cập vừa đưa áo tới.
“Tôi không lạnh…” Giang Dư Đoạt quay mặt sang, nhìn thấy hắn chỉ đang mặc một cái áo len thì nhíu mày, lấy áo khoác giúp hắn mặc vào.
“Cậu không lạnh cũng cứ mặc vào đi,” Trình Khác nói, “Tôi nhìn đã thấy lạnh.”
“Ừ.” Giang Dư Đoạt cầm lấy áo khoác rồi mặc vào, còn kéo khóa kéo lên trên cùng.
“Xem pháo hoa đi,” Trình Khác ngửa đầu nhìn phía sau y, “Chắc gần hết rồi, hiện giờ đều là pháo hoa lớn.”
“Tôi… có hơi sợ.” Giang Dư Đoạt nói.
“Sợ gì?” Trình Khác đưa tay kéo vai y lại, cùng y mặt đối mặt, nhẹ giọng hỏi.
“Tôi không nên kể với anh những chuyện đó,” Giang Dư Đoạt nhíu mày, “Anh không cần biết những thứ này.”
“Không sao,” Trình Khác nói, “Tôi sẽ quên, sẽ không nhớ gì.”
“Nhưng tôi lại nhớ.” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác không nói gì, chỉ nhìn mặt y.
Giang Dư Đoạt đưa lưng về phía ánh sáng, thế nhưng lúc pháo hoa bay lên cao vẫn có thể rọi sáng gò má y.
Trình Khác có thể nhìn thấy ánh sáng trong mắt y, còn có lông mi rung động.
“Nói rồi sẽ quên mất,” Trình Khác nhấc tay trái ôm lấy vai Giang Dư Đoạt, kề sát bên tai y nói nhỏ, “Bà nói với tôi, bí mật nói ra rồi, sẽ bị gió cuốn đi.”
“Tôi nhớ được.” Giang Dư Đoạt nhẹ nhàng dựa vào người hắn, cúi đầu đặt cằm lên vai hắn, “Tôi nhớ được rất nhiều, tôi vẫn cho rằng tôi không nhớ được nhiều như vậy.”
Trình Khác không nói nữa, hắn cũng không biết an ủi người khác, càng không biết trạng thái như Giang Dư Đoạt phải an ủi thế nào.
Hắn chỉ có thể vỗ nhẹ lên lưng Giang Dư Đoạt.
“Tôi nhớ được, tôi giết rất nhiều động vật nhỏ.” Giang Dư Đoạt nói, “Bọn tôi nhặt về mèo hoang, còn chó chó hoang.”
Tay Trình Khác run lên, rồi vẫn tiếp tục vỗ nhẹ.
Hắn đột nhiên hiểu ra lúc trước tại sao Giang Dư Đoạt chỉ vì một con mèo nhỏ trong thùng rác mà đánh nhau với hắn.
“Tôi rất thích con Miu,” Giang Dư Đoạt nói, “Thế nhưng có lúc tôi sẽ sợ nó, tôi cái gì cũng sợ, tôi sợ mù mịt, sợ tối…”
“Cậu sợ tiểu tinh linh không?” Trình Khác hỏi.
Giang Dư Đoạt dừng lại một lúc, nhẹ giọng cười: “Là tiểu tinh linh vô dụng à?”
“Ừ.” Trình Khác gật đầu.
“Không sợ.” Giang Dư Đoạt nói.
“Vậy là được rồi,” Trình Khác vỗ sau gáy y, “Chúng ta đi xem hoa đăng thôi.”
“Được.” Giang Dư Đoạt đáp.
Trình Khác nghiêng đầu, do dự một lúc, có lẽ là mấy giây gì đó, sau đó hắn hôn lên vành tai Giang Dư Đoạt một cái, lại dùng môi nhẹ nhàng kéo dái tai của y.
“Nảy nảy này.” Hắn nói.
Cút mẹ đi mình đang nói clgt?
Giang Dư Đoạt đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó mới bắt đầu cười, cười tới mức ho khan.
“Lên xe đi.” Trình Khác đẩy y ra, quay người lên xe.
“Tôi phát hiện anh có lúc ngốc thật đấy.” Giang Dư Đoạt ở phía sau nói.
“Cậu,” Trình Khác xoay người chỉ vào y, “Nói năng dùng từ cẩn thận chút, tin giờ tôi đi qua đánh cậu một trận không.”
“Không phải tôi muốn nói,” Giang Dư Đoạt đi tới cởi áo khoác nhét lung tung vào cốp sau xe, ngồi xuống ghế tài xế, “Anh què một tay như này, tôi chấp anh bốn cái chân cũng đánh lại được.”
“Cậu đi đâu lấy thêm được hai cái?” Trình Khác cười, ngồi vào xe.
“Trần Khánh.” Giang Dư Đoạt nghiêm túc nói.
“Được rồi, mau đi đi,” Trình Khác lấy điện thoại di động ra, “Tôi đã nói chụp đèn cho cậu ấy đây.”
Trên điện thoại thật sự có tin nhắn XX Thẩm mỹ ô tô Tiểu Trần 139XXXXXXXX gửi tới.
– Anh giai à, đèn đâu?
Trình Khác đưa điện thoại thò ra ngoài cửa sổ chụp một bức ảnh đèn đường, sau đó gửi qua.
Hai giây đồng hồ sau, lại có tin nhắn từ XX thẩm mỹ ô tô Tiểu Trần 139XXXXXXXX trả lời.
– Hai người đến giờ vẫn chưa đi xem!
Trình Khác cười cười.
– Mới đứng ở ven đường xem pháo hoa, giờ mới đi xem hoa đăng, chờ đi.
– Pháo hoa đâu? Chụp hông? Từ nhà tôi chỉ có thể nhìn thấy mỗi một cái pháo hoa.
– Không chụp.
– Anh đi có ích gì không? Xem pháo hoa không chụp lại xem làm đách gì?
Trình Khác không trả lời tin nữa.
Pháo hoa hắn cũng chẳng xem được toàn bộ, từ lúc Giang Dư Đoạt bắt đầu nói những chuyện kia, hắn cảm giác mình chẳng nhìn thấy gì nữa.
Hắn qua khóe mắt nhìn lướt qua Giang Dư Đoạt đang lái xe về phía quảng trường, nhìn có vẻ rất bình tĩnh, không có phản ứng kịch liệt như mỗi lần đề cập tới chuyện này trước kia.
Trình Khác không biết nguyên nhân là vì y đã đi gặp bác sĩ tâm lý, hay còn có nguyên nhân gì khác.
Hai người bọn họ hiện giờ ngồi trong xe, tâm trạng đều có vẻ rất tốt, thế nhưng Trình Khác biết, bản thân đang lo cả một đêm nay có lẽ chỉ có thể miễn cưỡng vui vẻ.
Sau khi nghe mấy chuyện này, hắn không biết mình có thể lấy đâu ra tâm trạng ngắm hoa đăng nữa.
Giang Dư Đoạt khá hơn hắn chút, có lẽ những chuyện này đã nằm trong trí nhớ y rất nhiều năm, sau khi ở bãi đậu xe bên cạnh quảng trường, liều mạng tranh giành một chỗ để xe với một con xe hai cửa khác, Giang Dư Đoạt lúc xuống xe có vẻ rất hào hứng.
“Xe này có điểm đó tốt, dễ dừng xe.” Chủ con xe hai cửa xuống xe, nhìn cũng rất vui vẻ.
“Đúng.” Giang Dư Đoạt gật đầu.
Trình Khác nhìn hai chiếc xe tí hon đỗ song song nằm ngang trên bãi đỗ xe, cảm thấy tâm trạng tốt hơn một chút, có hơi buồn cười.
“Chốc nữa xem xong đèn, gọi Trần Khánh cùng với đám anh em của tôi đi ăn khuya,” Giang Dư Đoạt tiến đến nói bên tai hắn, “Anh muốn đi không?”
“Ăn gì?’ Trình Khác hỏi.
“Đồ nướng, lúc bọn tôi tụ họp đều ăn đồ nướng, tiết mục truyền thống, chưa bao giờ thay đổi,” Giang Dư Đoạt nói.
“Được.” Trình Khác gật đầu.
Giang Dư Đoạt cười cười, chỉ một vùng sáng phía trước: “Chắc là ở ngay đó.”
“Nhiều thật đấy,” Trình Khác nhìn một chút, từ quảng trường mãi cho đến đường phố, bốn phía đều là đủ loại đèn kiểu dáng màu sắc khác nhau, có cái lớn cái nhỏ, nhìn ra xa đều không thấy rõ gì, chỉ cảm thấy như đang chìm trong một biển lớn đèn.
“Trước đây từng xem chưa?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Chưa,” Trình Khác nói, “Tôi ít khi đến những chỗ náo nhiệt như này.”
“Tôi mua cho anh một cái đèn đi,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh cũng mua cho tôi một cái, trước đây lúc tôi với Trần Khánh đến chơi, cũng tặng nhau như thế.”
“Cậu với Trần Khánh…” Trình Khác chép miệng, “Tôi nếu không biết quan hệ giữa hai người, chắc chắn sẽ nghĩ hai người là một đôi.”
“Anh không phải là,” Giang Dư Đoạt quay đầu nhìn hắn, “Là…”
“Yên tâm, tôi không đến nỗi lại ghen với Trần Khánh, hai người các cậu nằm trên giường ôm nhau tôi cũng không có ý kiến gì.” Trình Khác nói.
“Đờ mờ nhà anh.” Giang Dư Đoạt xoa mạnh tay, “Anh còn nói mấy cái này nữa, tôi sợ tối nhìn thấy Trần Khánh lại muốn đánh nó.”
“Tôi không nói cái này cậu cũng vẫn đánh cậu ta đó thôi.” Trình Khác thở dài, “Trần Khánh đúng là số khổ.”
Trên quảng trường người đông, cách hội hoa đăng 200 mét đã bắt đầu ngập kín người.
Trình Khác lấy điện thoại chụp đủ loại đèn một lượt, bởi vì chỉ còn một cánh tay, hắn cũng không thèm lấy cảnh hay tìm focus gì, chỉ cần lọt vào khung hình là chụp.
Đèn hình thú, đèn hoa, đèn hình đồ ăn, đèn kiểu dáng trừu tượng… cho dù là loại đèn gì, phía trước đều có một đống người, coi những người khác như không khí, cũng không ngại trong ống kính ngoài mình có một cặp khác đang quay về hướng khác pose dáng.
“Anh chụp cho tôi một tấm đi.” Giang Dư Đoạt nói.
“Được,” Trình Khác gật đầu, yêu cầu của Giang Dư Đoạt làm hắn có hơi bất ngờ, “Chụp ở đâu?”
“Cái đèn lớn hình con mèo kia,” Giang Dư Đoạt nói, “Hình như có hơi giống con Miu.”
“Miu là mèo xám trắng, đây là mèo mướp vàng,” Trình Khác nhìn y, “Cậu tự cảm thấy cậu xứng đáng với con Miu không đó, nuôi nó lâu thế còn không biết lông nó màu gì?”
“Ý tôi là thần thái!” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác nhìn liếc qua cái đèn lớn hình mèo mướp kia, nói thật, làm quá xấu, đừng nói là thần thái, cũng nhờ Giang Dư Đoạt nói đấy là con mèo, hắn mới nhìn được ra đó không phải con gấu.
“Cậu qua đó đi,” Trình Khác giơ điện thoại lên, trước mặt con gấu mướp vàng đứng một đám người, hắn cũng không hiểu Giang Dư Đoạt đi qua rồi có thể đứng ở đâu được.
Hắn đang định sắp xếp cho Giang Dư Đoạt một chỗ đứng, Giang Dư Đoạt đã đi vào trong ống kính, đứng trước tất cả mọi người, sau đó kéo khóa áo khoác, hai tay duỗi sang hai bên, chân cũng dạng ra, đứng thành hình chữ đại.
Tuy cái tư thế ngày nhìn ngu ngốc cực kỳ, thế nhưng không thể không công nhận, y vừa đứng thành hình chữ đại, người phía sau chỉ còn đầu thừa đuôi thẹo.
“Meow~ a!” Giang Dư Đoạt hô một tiếng.
Trình Khác nhấn chụp, chụp một bức Giang Dư Đoạt đang làm vẻ mặt oOo.
“Tôi xem nào,” Giang Dư Đoạt bước nhanh tới.
Trình Khác có chút không đành lòng: “Hay là chụp lại một tấm đi.”
“Không sao, có tôi là được.” Giang Dư Đoạt cầm lấy di động của hắn, “Tôi chỉ cần như thế… Má nó, đây là tôi á?’
“Chứ còn gì nữa.” Trình Khác nói.
“Anh sao lại chụp tôi nhìn như thằng ngu thế này?” Giang Dư Đoạt nhìn hắn chằm chằm, “Tôi nghĩ anh dù gì cũng là một nghệ thuật gia, trình độ kiểu gì cũng phải khá hơn Trần Khánh chứ!”
“Con mẹ nó, cậu Meow a làm đếch gì!” Trình Khác cũng nhìn y chằm chằm, “Cậu mẹ nó meow lại một lần nữa xem thử có ngu không.”
“Được rồi,” Giang Dư Đoạt do dự, “Chụp lại tấm khác đi.”
Y liền quay người đi qua, đứng trước tất cả mọi người, lần thứ hai xếp thành hình chữ đại, trước mặt là mấy người đều đang giơ điện thoại.
“Cái cậu này sao lại đến nữa rồi!” Một chị gái đang định chụp ảnh rất bực mình mà nói.
“Tôi đã tới một lần rồi mà bà chị còn chưa đi à?” Giang Dư Đoạt nhìn chị gái.
Chị gái kia lườm y một cái rồi không nói nữa.
Giang Dư Đoạt quay đầu nhìn về phía Trình Khác: “Nhanh lên, tôi không meow nữa! Anh cứ thế chụp đi!”
Trình Khác nhìn Giang Dư Đoạt trong ống kính, từ tư thế đến biểu cảm trên mặt đều có thể nhìn ra, Giang Dư Đoạt sống đến giờ, có lẽ chụp ảnh chẳng được mấy tấm, đấy là còn tính chụp ảnh thẻ.
Một người vừa đẹp trai vừa có phong phạm, lúc chụp ảnh đàng hoàng nhìn còn choáng váng hơn ba ngàn lần lúc vô tình lọt vào ảnh.
Trình Khác ấn nhanh, định chụp lại mặt Giang Dư Đoạt đang cười khúc khích.
“Không đúng,” Giang Dư Đoạt lấy điện thoại di động nhìn, “Tôi…Tôi mẹ nó có phải không biết hết bản thân trông ra làm sao không vậy?”
“Cậu là không biết chụp ảnh phải làm thế nào.” Trình Khác nói, “Phải nói là chẳng biết gì.”
“Vậy anh làm mẫu cho tôi đi.” Giang Dư Đoạt nhìn bốn phía một chút, đột nhiên hưng phấn chỉ tay sang bên phải: “Đệt! Cái kia là chuẩn bị sẵn cho anh kìa!”
“Cái…” Trình Khác nhìn theo hướng y chỉ, sau khi nhìn rõ mới chửi một câu: “Cút!”
Cách mười mét bên phải bọn họ đặt một cái đèn hình tinh linh, cũng khó nhìn như cái đèn gấu mướp vàng kia, nhưng dù sao nhìn đôi tai nhọn cũng đoán được ra là tinh linh.
“Nhanh đi,” Giang Dư Đoạt đẩy hắn, “Tiểu tinh linh mau đi tìm đồng bọn nhỏ của mình đi.”
“Cậu muốn ăn đập phải không?” Trình Khác nhìn y.
“Nhanh lên” Giang Dư Đoạt nở nụ cười, “Tôi xem anh chụp ảnh thế nào.”
Trình Khác có hơi bất đắc dĩ kéo áo khoác, nâng tay phải đi tới, đứng bên cạnh “đồng bọn nhỏ”, hắn nhìn nguồn sáng bốn phía, điều chỉnh hướng khuôn mặt, chọn một góc sáng phù hợp.
Giang Dư Đoạt giơ điện thoại di động lên: “Chụp đây! Một, hai, ba.”
Một, hai, ba này Trình Khác gần như chẳng nghe rõ, trên mặt còn chưa kịp có vẻ mặt gì, Giang Dư Đoạt cũng đã chụp xong, cùng lúc phất tay với hắn: “Đẹp giai! Thêm tấm nữa!”
“…Cậu đếm chậm một chút, đếm nhanh như thế thà không đếm.” Trình Khác nói.
“Được.” Giang Dư Đoạt gật đầu.
Trình Khác liếc nhìn phía sau “đồng bọn nhỏ” cùng với mấy cô gái đang đứng bên cạnh đồng bọn nhỏ, dịch sang bên cạnh, định bảo Giang Dư Đoạt chụp góc bên của đồng bọn nhỏ.
“Chụp đây! Không đếm!” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác nở nụ cười.
“Được rồi.” Giang Dư Đoạt gật đầu.
Trình Khác đang định đi qua xem ảnh, một cô bé đi tới bên cạnh: “Anh đẹp trai.”
Trình Khác quay đầu nhìn cô.
“Có thể chụp chung một tấm không?” Cô bé ngượng ngùng hỏi.
“…Được.” Trình Khác chần chừ một lát rồi gật đầu, chuyện này hắn gặp không ít, trước đây lúc biểu diễn xong cũng sẽ gặp vài cô bé muốn chụp ảnh chung.
“Cám ơn.” Cô bé kia nhanh chóng đứng vào cạnh hắn, chỉ phía trước: “Bạn em đứng đằng kia.”
Trình Khác nhìn sang bên kia cười cười, hai giây sau, một cô bé ở phía trước đang giơ điện thoại phất tay: “Được rồi!”
“Cám ơn anh đẹp trai.” Cô bé cười với hắn, chạy đến chỗ bạn mình, hai người túm tụm lại nhìn điện thoại.
Trình Khác quay người đi về trước mặt Giang Dư Đoạt, đang định lấy điện thoại di động xem, phát hiện Giang Dư Đoạt đang một mặt khó chịu nhìn hai cô bé kia.
“Sao thế?” Trình Khác hỏi.
“Anh chẳng có tính cảnh giác gì cả,” Giang Dư Đoạt nói, “Ai muốn kéo anh đi chụp ảnh anh cũng chụp à?”
“Hai cô bé thôi, còn là học sinh cấp ba,” Trình Khác thở dài, “Chụp bức ảnh thôi còn có thể đánh tôi một trận à.”
Giang Dư Đoạt tặc lưỡi, đưa điện thoại cho hắn: “Tôi phát hiện anh lúc chụp ảnh quay video gì đấy đúng là dễ nhìn thật, anh vừa đứng ở đấy, người xung quanh đều lu mờ luôn.”
“Cảm ơn.” Trình Khác nở nụ cười, “Lời khen cảm động quạ.”
“Hay là…” Giang Dư Đoạt do dự, nhìn hai cô bé bên kia, “Gọi cô bé kia sang chụp cho hai ta một tấm?”
“Hả,” Trình Khác cười nói, “Cậu cũng không cần cảnh giác nữa?”
“Vậy tự chụp,” Giang Dư Đoạt rất nhanh đã đổi ý, giơ điện thoại lên, đưa tay ôm lấy vai hắn.
Trình Khác dựa vào người y, chưa kịp nhìn thấy hai bọn họ trong điện thoại trông ra làm sao, Giang Dư Đoạt đã nhấn chụp.
“Tam ca,” Trình Khác bất đắc dĩ, “Tôi lạy cậu, có thể cho tôi ít thời gian sửa sang lại vẻ mặt được không?”
“À, thế thì anh bảo chụp rồi tôi chụp,” Giang Dư Đoạt lại giơ điện thoại lên, “Tôi không câu nệ như thế, còn sửa sang vẻ mặt cái gì, có phải còn muốn gấp lại nữa à?”
“Câm ngay!” Trình Khác nói.
Giang Dư Đoạt không nói nữa, cùng hắn nhìn về phía ống kính.
Trình Khác nghiêng đầu về phía Giang Dư Đoạt, Giang Dư Đoạt liếc nhìn hắn, cũng nghiêng theo: “Là thế này đúng không?”
“Ừ,” Trình Khác đáp một tiếng, “Cười đi.”
Giang Dư Đoạt nở nụ cười, Trình Khác mới vừa bắt đầu cười, Giang Dư Đoạt đã cười xong, hắn không nhịn được gào lên: “Giữ nguyên!”
Giang Dư Đoạt ngẩn người, sau đó cười: “Đệt, tôi quên mất.”
Nụ cười này vừa tự nhiên lại vừa anh tuấn, Trần Khánh nhanh chóng giơ tay ấn vào màn hình.
Cuối cùng coi như cũng chụp được một tấm Giang Dư Đoạt bình thường, hắn cầm điện thoại Giang Dư Đoạt qua nhìn, gửi tấm hình này đến điện thoại của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook