Thuốc Giải Độc
C3: Người chống lưng

Cái gì là cha mẹ tự hào? Cô chưa từng được biết, bây giờ lại càng không muốn biết.

Cha mẹ chưa từng cho cô sự ấm áp, tại sao cô lại cần phải làm cho cha mẹ hài lòng. Không phải hai người đó còn một cô con gái như trân bảo là Trương Ngọc Quỳnh sao?

Vừa muốn bán cô đi thế mạng mình, muốn hút máu cô lại vừa muốn nhục nhã mặt mũi của cô.

Ha! Tính toán cũng hay thật.

Kiếp trước, cô ta mang cô đi dự tiệc độc thân ở một bar club tệ nạn nhất thành phố. Chuốc cho cô uống say, sáng mai cô mang một thân tàn tạ mệt mỏi về nhà thì đã để Lục Cảnh Thành đón dâu trễ.

Thậm chí cô ta còn thuê người chụp ảnh, viết báo với tiêu đề, cô hai nhà họ Trương thác loạn trước ngày cưới. Cũng may là có anh đã giúp cô đè xuống cái tin xấu hổ như vậy.

Nhưng cô còn ngu ngốc, tin lời của Trương Ngọc Quỳnh, trang điểm theo kiểu ma chê quỷ hờn, nhất quyết không mặc váy cưới mà chỉ mặc quần bò áo phông đơn giản để cử hành hôn lễ.

Khi ấy, cô thật sự rất ghét anh. Cô không hiểu vì sao anh lại cứ bám dính lấy mình, không chịu từ hôn. Cô vừa sợ hãi vừa ghét bỏ anh.

Nói chung, chuyện cô gây ra đã trở thành trò cười cho cả giới thượng lưu thành phố. Họ ngoài mặt e ngại quyền lực của nhà họ Lục, nhưng bên trong thì âm thầm khinh bỉ vị phu nhân mới cưới ngu ngốc.

Thế nhưng anh vẫn bao bọc cô, chưa một lời trách mắng.


Lần này, cô sẽ cho anh một cô dâu hoàn mỹ nhất.

Trước hết, cô phải giải quyết vấn đề váy cưới đã. Tuy cô không chịu thử váy cưới, nhưng cô biết trong phòng thay đồ của cô ở nhà họ Lục, có một chiếc váy cưới mà anh đã tìm người thiết kế riêng cho cô.

Chỉ là cô vẫn chưa màng nhìn tới một lần mà thôi.

Cô lấy hết dũng khí để gọi điện thoại cho anh. Chuông chưa đủ một hồi đã có người nhấc máy, tiếng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai cô.

“Anh nghe!”

Cô bỗng thấy cay sống mũi, nước mắt không nhịn được lại trào ra. Chính giọng nói này đã an ủi cô đi qua những ngày tháng đau đớn cuối đời. Nghe giọng anh cô mới biết mình nhớ anh đến nhường nào.

“Lục Cảnh Thành.”

Nghe giọng cô gái sụt sùi, anh nhíu mày. Cô đang khóc sao? Cô gọi điện cho anh là muốn cầu xin mình từ hôn đúng không?

Lục Cảnh Thành cười khổ. Sao anh có thể ngu ngốc tưởng tượng rằng cô nhớ anh nên gọi điện cho anh cơ chứ.

Cô ghét anh còn không hết.

“Nếu em gọi để muốn anh chủ động hủy bỏ hôn lễ, thì không cần nói thêm nữa. Anh sẽ không đồng ý.”

“Không phải.”

Ngọc Quân lập tức kêu lên. Hủy bỏ hôn lễ rồi cô biết làm sao để quang minh chính đại bù đắp cho anh được.

“Em không có ý đó. Chỉ là, váy cưới của em chưa được chuẩn bị tốt. Anh có thể giúp em không?”

Cô nhỏ giọng hỏi anh, trong giọng nói có chút chột dạ. Làm gì có cô dâu nào sát ngày cưới rồi nhưng vẫn chưa thử váy cưới như cô.

“Còn việc nữa, người trang điểm em cũng không có. Sáng mai anh có thể cho người đến trang điểm giúp em được không?”


Lục Cảnh Thành sửng sốt. Cô muốn mặc váy cưới anh chuẩn bị. Còn muốn người trang điểm. Anh đã chuẩn bị tâm lý cô sẽ náo loạn đám cưới đến mức khó coi, nhưng không ngờ cô lại muốn như vậy.

Thấy anh vẫn im lặng, Ngọc Quân gọi khẽ một tiếng.

“Không thể sao?”

Chẳng lẽ anh đã hết kiên nhẫn với cô mất rồi.

“Được. Sáng mai sẽ có người mang đến cho em.”

“Tuyệt quá.” Cô reo lên vui vẻ.

“Em còn đang lo lắng cho ngày mai. Chắc là chứng sợ hãi tiền hôn nhân. Tối qua em ngủ không ngon, mắt cũng đang có quầng thâm. Không được em phải đi dưỡng da…..”

Lục Cảnh Thành cứ lặng im ngồi nghe cô gái nhỏ lẩm bẩm than thở. Chưa bao giờ cô chịu nói nhiều với anh như thế này.

“Á, chết rồi. Anh đang bận có đúng không? Em không làm phiền anh nữa. Mai em sẽ cho anh thấy cô dâu xinh đẹp của mình.”

“Tạm biệt.”

Lục Cảnh Thành tay vẫn cầm điện thoại mỉm cười dịu dàng. Cô vừa nói là cô dâu xinh đẹp của anh. Có lẽ cô đã thực sự chấp nhận để anh bước vào cuộc sống của mình.


Mọi chuyện tốt đẹp quá mức khiến anh có chút không tin tưởng.

Mấy ông giám đốc đang ngồi trong phòng họp đang nín thở nhìn nhau. Không phải chứ, diêm vương mặt lạnh vừa nghe điện thoại vừa cười.

Không biết thần tiên phương nào có thể làm con này mỉm cười nữa.

Cúp điện thoại, Ngọc Quân ôm mặt cười khúc khích. Cô muốn gặp anh quá đi mất.

Váy cưới và người trang điểm, hiện giờ cô không có cách nào ra ngoài được. Cô cũng không tin vào cặp cha mẹ chẳng ra gì của mình, còn có cô chị giả tạo chỉ mong cô xấu mặt.

Vậy thì chỉ còn có thể gọi cho Lục Cảnh Thành. Cô có một ngọn núi lớn để dựa vào, tội gì mà không ỷ lại vào anh.

Dù cô có gây ra chuyện lớn tày trời như thế nào, anh cũng ở đằng sau chống lưng cho cô.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương