Thuốc Giải Chết Người
Chương 20: C20: Chương 20

Khi Quan Phẩm Nghiên nhận được cuộc gọi một lần nữa, khuôn mặt của cô ta không còn giữ được bình tĩnh như trước mà đôi lông mày ngày càng cau lại rồi cúp điện thoại và Thẩm tam gia đang ngồi đối diện hỏi: "Có chuyện gì nữa vậy?"

Quan Phẩm Nghiên sắc mặt khó coi nói: "Thẩm Trí đã hủy hoại thanh danh tiểu hoa đán của tôi, con trai ông trực tiếp chặt đứt đường sống của cô ấy. Trước mặt nhiều người như vậy kêu cô ấy tự tát mình là có ý gì đây?"

Vừa nói Quan Phẩm Nghiên vừa tức giận đứng lên, Thẩm tam gia đau đầu day day đôi mày bấm số điện thoại của con trai nhưng Thẩm Ngọc lại đang cắn hạt dưa một cách đầy hứng thú, căn bản không thèm tiếp điện thoại của bố.

Vừa định xoay người mời Tạ Tiền Thiển cùng đi xem chuyện náo nhiệt thì phát hiện người ngồi phía sau đã không còn nữa.

Thẩm Ngọc sửng sốt một chút, ném hạt dưa đi rồi đứng dậy đi tìm cô.

Tạ Tiền Thiển căn bản là không quan tâm lắm đến việc Thẩm Ngọc dạy dỗ Kỳ Trần một bài học như thế nào, sự chú ý của cô đều tập trung vào thức ăn và sau đó cô nhận được điện thoại của Thẩm Trí bảo cô ấy rời đi.

Vì vậy, cô đặt đồ đạc xuống và rời khỏi hội trường. Cô vừa đi ra ngoài, Thẩm Ngọc đã đuổi theo cô và hét lên: "Thiển Thiển, tại sao cô lại rời đi?"

Tạ Tiền Thiển quay đầu lại nói: "Tôi ăn no rồi nên đi về thôi."

"......" Thực sự là đến ăn đồ sao?

Lúc này, một chiếc Bentley màu đen chậm rãi chạy tới trước mặt Tạ Tiền Thiển rồi dừng lại, cô nói với Thẩm Ngọc: "Vậy tôi đi đây."

Cô vừa quay người, Thẩm Ngọc đã kéo cô lại, hỏi: "Cô đi đâu vậy? Một cô bé như cô, muộn vậy rồi đừng chạy lung tung. Bây giờ khắp nơi đều có người xấu."

Mặc dù bản thân anh ta khi nói những lời này cảm thấy có chút chột dạ, vì dù sao đi chăng nữa thì người xấu đó không thể làm gì cô được.

Nhưng mà lúc này đây, cửa sổ hàng ghế sau của chiếc Bentley hạ xuống một khe hở, bên ngoài nhìn không thấy rõ ràng người ngồi bên trong, ngược lại một âm thanh xuyên qua cửa sổ truyền đến: "Lên xe đi."

Tạ Tiền Thiển vùng vằng thoát khỏi Thẩm Ngọc và leo lên ghế lái phụ.

Sau khi trở lại biệt uyển ở lưng chừng núi, Cố Lỗi vừa đưa người đến đồn cảnh sát xong. Đồng thời báo cáo lại với Thẩm Trí tất cả các sự việc, nói rằng cảnh sát Tào đã lập án.

Cố Lỗi bận rộn cả đêm, cơm tối cũng chưa được ăn, Cố Diễu đi theo Thẩm Trí suốt cũng không ăn gì nhiều. Bên ngoài biệt uyển có lò nướng BBQ, Cố Lỗi bận rộn chạy đến căn phòng nhỏ ở đầu cổng, gõ cửa rồi hét lên một câu: "Tiền Đa, ăn thịt nướng không?"


Trong phòng vọng ra tiếng đáp: "Ăn."

"Ăn thì mau ra đi. Bọn tôi ở phía trước chờ cô."

Tạ Tiền Thiển thay bỏ bộ bodysuit ôm sát người và mặc chiếc váy ngủ màu trắng, chiếc váy ngủ của cô là kiểu váy trắng trơn không có bất kỳ hoa văn nào từ cổ dài đến bắp chân.

Nhìn từ xa, cô giống như một nữ quỷ, gió đêm thổi tung làn váy trắng phấp phới, Cố Diễu sắc mặt tái nhợt vỗ vỗ Cố Lỗi. Cố Lỗi vẫn còn đang bận rộn xiên thịt cừu, vừa quay đầu sang đã sửng sốt trực tiếp rống lên: "Người đang bước đến là người hay ma?"

Sau đó, khi nhìn thấy Tiền Đa lơ lửng trước mặt mình, mí mắt của Cố Lỗi giật liên hồi. Trong cùng một ngày, cậu ấy đã bị trang phục của cô làm phát hoảng đến tận hai lần, không thể diễn tả được cảm xúc mà nói với cô: "Cô có thể mặc được rất nhiều phong cách đấy nhỉ!"

Tạ Tiền Thiển nghĩ rằng Cố Lỗi đang khen ngợi, cô lịch sự cảm ơn và nói: "Để tôi giúp mọi người."

Cố Diễu nói: "Không không không, cô cứ ngồi đó đi, Đại Lỗi rất giỏi nướng thịt. Dự định nếu sau này có mất việc thì cậu ấy sẽ mở một quán thịt nướng."

Cố Lỗi cười hề hề: "Anh Thẩm miệng lưỡi thì sắc bén như dao găm nhưng thật ra bụng dạ lại là loại đậu hũ mềm uột, anh ấy sẽ không nỡ để tôi mất việc."

Vừa nói chuyện, Thẩm Trí từ trên lầu đi xuống, anh cũng thay một chiếc áo len rộng thùng thình màu be, dáng vẻ thoải mái bước ra ngoài.

Tạ Tiền Thiển chống cằm quay đầu nhìn anh: "Thịt nướng, anh muốn ăn không?"

Thẩm Trí còn chưa nói chuyện, Cố Diễu đã thay anh trả lời: "Những thứ này lão đại không ăn."

Thẩm Trí mím môi dưới: "Mặc kệ tôi, tôi đến xem mọi người chốc lát."

Cố Lỗi quay lại và nói với anh: "Anh Thẩm, anh ngồi qua bên kia đi. Ở đây khói đặc và mùi nồng nặc."

Thẩm Trí "ừm" một tiếng, lại nhìn Tạ Tiền Thiển đang chống cằm nhìn lò nướng, thản nhiên đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô và hỏi: "Tối nay ăn chưa no?"

Tạ Tiền Thiển gật đầu, sau đó lại lắc đầu: "Tôi no rồi nhưng vẫn có thể ăn."


Gió chiều thổi qua, anh yên lặng nhìn chằm chằm quần áo trên người Tạ Tiền Thiển rồi hỏi: "Ở nhà họ Thẩm, bình thường đồ dùng của cô là ai mua cho thế? Ví dụ như như quần áo chẳng hạn."

"Tôi tự mua. À, thỉnh thoảng thì sư đệ tôi ra ngoài bày sạp tiện thể mang về cho tôi."

Thẩm Trí hơi nhướng mày: "Sư đệ? Đào quản gia đâu? Không có sắp xếp người ở bên cạnh cô để lo liệu những việc này?"

Cố Diễu bưng một đ ĩa thịt cừu xiên tới nhìn Tạ Tiền Thiển nói: "Cô ăn trước đi."

Tạ Tiền Thiển lấy một xiên và đưa cho Thẩm Trí trước, Thẩm Trí vẫy tay và cô bắt đầu ăn một mình, trả lời rằng: "Lúc đầu có đấy nhưng sau đó đã bị tôi đuổi đi."

"Đuổi đi?"

Tạ Tiền Thiển gật đầu: "Ừm, họ luôn quản tôi."

Thẩm Trí chợt hiểu ra và cười nói: "Họ đang dạy cô cách làm một thục nữ?"

Tạ Tiền Thiển ngửa cổ nhìn anh: "Anh cho rằng sẽ dạy tôi thành thục nữ được sao?"

Thẩm Trí cười lắc đầu.

"Vì vậy, khi học đến năm thứ ba của bậc trung học phổ thông tôi đã tự ra ngoài thuê một căn nhà."

Thẩm Trí khẽ nhíu mày: "Một mình sao?"

Tạ Tiền Thiển đã nhặt đến xiên que thứ hai: "Ừm, một mình."

Thẩm Trí không nói gì nữa, năm thứ ba của bậc trung học phổ thông được xem là năm bận rộn nhất. Những bậc cha mẹ ở Trung Quốc đều sẽ túc trực bên cạnh con cái, sợ áp lực học tập nặng nề, dinh dưỡng không theo kịp hoặc tâm trạng mất cân bằng.


Nhưng ngay vào thời điểm này cô lại chọn cách dọn ra sống một mình. Ăn uống phải làm sao, ngay cả giấc ngủ nữa, sao mà tự lo xuể cho bản thân trong cuộc sống hằng ngày?

Cứ như vậy, cô đã có thể đạt được số điểm cao nhất là thủ khoa đầu vào trong kỳ thi tuyển sinh đại học khối khoa học. Đôi mắt tĩnh mịch của anh cứ nhìn vào cô và ngày càng cảm thấy rằng Tạ Tiền Thiển có một sự kiên trì vô đối, cô vẫn có thể phát triển toàn diện, giữ vững bản ngã của chính mình trong một điều kiện gia đình phức tạp như thế.

Thẩm Trí thở dài, lại hỏi: "Hiện tại ai cho cô tiền tiêu vặt?"

Tạ Tiền Thiển gắp xiên thứ ba và ăn: "Đến lượt nhà của bác hai, Thẩm Từ Khiêm sẽ đưa cho tôi."

Nói đến vấn đề phí sinh hoạt thì từ lúc Thẩm lão gia còn sống đã nói: "Con cái của nhà họ Thẩm phải luân phiên nhau để nuôi nấng Tiểu Thiển. Nếu đã đón con bé về đây nuôi nấng thì chỉ cần nhà họ Thẩm vẫn còn một ngụm canh để uống, tuyệt nhiên sẽ không được đối xử tệ bạc với Tiếu Thiển, phải đối đãi như con ruột của mình mà tận tâm dạy dỗ."

Sau khi Thẩm lão gia qua đời, nhà họ Thẩm vốn là một gia tộc bề thế cũng tới hồi tan rã, Tạ Tiền Thiển lần lượt được các gia đình trong nhà họ Thẩm nuôi dưỡng. Khi còn bé thì cô ở nhà này một năm rồi đến nhà kia một năm, hai năm nay vừa hay đến lượt nhà bác hai, Thẩm Từ Khiêm sẽ đưa cho cô tiền tiêu vặt và Thẩm Ngọc cũng thường hỏi cô có đủ tiền không nhưng cô chưa bao giờ đòi hỏi thêm.

"Cho dù kinh tế của Từ Khiêm có eo hẹp đến đâu cũng sẽ không đến nổi khiến cô trông nghèo nàn như thế này."

Tạ Tiền Thiển sửng sốt, không phục mà nói với anh: "Tôi không nghèo, trông tôi có nghèo không?"

Thẩm Trí nghịch chuỗi hạt trên tay, trong mắt hiện lên ý cười: "Trông cô rất đói."

Cố Diễu đem một cái đ ĩa khác đưa tới, nghe Thẩm Trí nói vậy mà tiếp lời: "Đói cũng không sao, cứ ăn tiếp đi, còn rất nhiều, nếu không đủ có thể nướng tiếp."

"Được." Tạ Tiền Thiển trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, đây là Thẩm Trí lần đầu tiên nhìn thấy cô cười, anh có chút ngây ngẩn cả người.

Cô thực sự có một nụ cười rất đẹp và đôi mắt sáng màu của cô lăn tăn như nước biển gợn sóng, anh đột nhiên nghĩ đến cảm giác khi cô lao đến anh vào buổi chiều và trạng thái tâm lý vốn đã được đoán trước lại không hề xuất hiện. Mặc dù trong một giây phút nào đấy thôi thúc khiến anh thực sự muốn đẩy cô ra nhưng cuối cùng cảm xúc đã lắng xuống.

Nói chuyện với cô, Thẩm Trí không cảm thấy khó chịu, theo gợi ý của Ansel, anh có thể cố gắng giữ sự tiếp xúc này, Thẩm Trí im lặng nhìn cô như thể anh đang nghiên cứu điều gì đó sâu sắc.

Tạ Tiền Thiển chỉ tập trung vào việc ăn xiên thịt cừu trước mặt mình và không chú ý đến sự tồn tại của Thẩm Trí.

Cố Lỗi hỏi cô: "Đủ cay chưa?"

Cô trả lời: "Có thể cay hơn."

Vừa ngẩng đầu lên, mái tóc ngắn bên tai nhẹ nhàng bay múa, ngọn đèn ấm áp phía trên đỉnh đầu ban đêm chiếu vào tóc cô nhàn nhạt ánh sáng, thoạt nhìn rất mềm mượt.

Vì vậy, Thẩm Trí chậm rãi giơ tay lên, sau đó nhẹ nhàng vén tóc cô, tóc cô rất mỏng, so với trong tưởng tượng của anh còn mềm mại hơn nhiều, giống như một làn gió nhẹ thoảng lướt qua đầu ngón tay anh vậy. Cảm giác thật tốt.


Tạ Tiền Thiển sửng sốt một chút, khó hiểu nhìn Thẩm Trí, lại nhìn xiên thịt cừu trong tay, như lập tức hiểu ra, đưa xiên thịt nướng cho anh: "Vậy anh ăn đi."

"......" Thẩm Trí không phải hỏi ăn xiên thịt cừu của cô nhưng những gì anh có thể làm là miễn cưỡng nhận lấy nó. Anh không thể nói với cô rằng chỉ đơn giản là vuốt mái tóc của cô.

Nhưng mà Cố Diễu bên kia sợ đến mặt mày tái nhợt, lặng lẽ đi đến bên Cố Lỗi thần bí mà nói: "Đoán xem vừa rồi tôi nhìn thấy cái gì?"

Cố Lỗi trừng mắt nhìn anh ấy: "Chết tiệt, gặp quỷ rồi sao? Dương khí của tôi mạnh như vậy mà quỷ cũng dám tới đây sao?"

Cố Diễu khó khăn nuốt nước miếng: "Tôi thấy lão đại đã vuốt tóc của Tiền Đa."

Cố Lỗi một chút cũng không tin, nói rằng: "Không thể nào, lão đại mà chạm vào người của phụ nữ thì chẳng khác nào là gặp quỷ thật rồi, sao mà lại vuốt tóc của Tiền Đa được chứ, chắc chắn anh đã nhìn nhầm."

Cố Lỗi kiên quyết trả lời nhưng Cố Diễu lại cảm thấy có chút kỳ quái khi nghĩ đến câu "ngọc tốt xứng giai nhân".

Anh ấy lại nói: "Đừng có suốt ngày mà ma với quỷ, tôi đâu có bị mù."

Cố Lỗi kỳ lạ nói: "Không thể nào đâu. Chắc có lẽ lão đại thấy tóc của Tiền Đa suôn mượt thì muốn hỏi cô dùng dầu gội hiệu gì. Anh đừng nói, có lúc tôi cũng muốn sờ tóc cô ấy đấy, trông rất thanh lịch và năng động đúng không nào?!?!"

"......" Cố Diễu không muốn cùng thằng em trai này nói chuyện nữa nên xoay người rời đi.

Không xoay người đi thì không sao, vừa quay lại nhìn anh ấy kinh ngạc một lần nữa, anh ấy vỗ mạnh vào Cố Lỗi: "Lão đại thực sự đang ăn xiên thịt cừu, không phải anh ấy không ăn những thứ này sao?”

Cố Lỗi tự hào nói: "Là do tôi nướng quá ngon đấy thôi."

"......" Tôi không có một người em trai như vậy.

Cố Lỗi nhanh chóng nướng hai đ ĩa thức ăn lớn. Anh em nhà họ Cố ngồi đối diện với Tạ Tiền Thiển, Cố Lỗi nói về những gì đã xảy ra vào buổi chiều. Camera giám sát được lắp đặt xung quanh ngôi chùa. Kẻ tình nghi đã bị nhắm trúng ngay khi vừa xuất hiện. Một cậu nhóc tuổi mới lớn, chừng hai mươi ngoài tuổi không phải người Hải Thành cũng không phải người Đô Thành. Cậu nhóc mặc quần áo bình thường, bị lực lượng cảnh sát do cảnh sát Tào mang đến bao vây, mọi người không có bứt dây động rừng, cứ đợi đến khi cậu nhóc đó lại gần ngôi chùa và chuẩn bị leo rào mới thực hiện hành động thu lưới.

Sau đó, cậu nhóc như nhận ra có điều bất ổn, đang lúc định bỏ chạy và khi nói đến đây, Cố Lỗi đặc biệt nhấn mạnh thêm: "Nhưng quả thật cậu nhóc đó chạy rất nhanh và cuối cùng cấp dưới của cảnh sát Tào đã phải nổ một phát bắn xuống chân mà không làm cho cậu nhóc bị thương chỉ là sợ đến mức chân run rẩy không thể chạy được nữa, đã bị bắt ngay tại trận. Ngoài ra, khi lục soát trên người còn tìm thấy một khẩu súng lục Clark tự chế với sáu viên đạn trong đó."

Tạ Tiền Thiển đột nhiên nhíu mày: "Ý của anh là trên người cậu nhóc đó có súng?"

"Đúng vậy."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương