Thực Vật Chiến Sủng Của Ta
-
Chương 6: Đột biến, tiềm năng vô hạn
Ra lệnh cho Tiểu Mộc nhanh chóng tiêu hóa phần đầu của Thiên Dực Điểu, đối với loại quái thú đứng ở đẳng cấp đỉnh phong cấp một, vậy thì tuyệt đối trăm phần trăm sẽ có ma thạch.
Hấp thu ma thạch vượt cấp, thêm chất dinh dưỡng từ Thiên Dực Điểu, liệu nó sẽ có thể chịu đựng được không đây?
Cả cơ thể Tiểu Mộc phập phồng không ngừng, không phải ai cũng có thể hấp thu ma thạch cao cấp hơn mình, thông thường thì nếu ăn đồ vật cuồng bạo như ma thạch lại còn vượt cấp sẽ bạo thể mà chết.
Nhưng mà nếu đẳng cấp chênh lệch không quá xa, vậy thì vẫn còn cơ hội để cho Thực nhân thảo kiên nhẫn chịu đựng.
Bởi vì cây cỏ có sức chống chịu rất cao và sinh mệnh lại dồi dào, Quách Minh liền đồng cam cộng khổ chịu đựng sự đau nhức với đồng bạn của mình.
Thật là hối hận quá đi, biết thế cậu đã không ra ngoài đi thu hái thực vật rồi mà, giờ lại bị đẩy vào tình trạng bán sống bán chết thế này, thật đúng là ngu xuẩn mà.
Cuối cùng trải qua năm phút thì cơn co giật cuối cùng đã hết, từ hai cái đầu của Tiểu Mộc liền bắt đầu mọc thêm hai cái đầu khác, trở thành bốn đầu Thực nhân thảo.
Tốc độ tiến cấp cũng thật nhanh, mới đấy thôi mà đã trở thành Ma thú cấp một thượng phẩm rồi, cả Quách Minh cũng đột phá lên Triệu hồi sư cấp một trung phẩm, sức lực đang dần dần hồi phục lại chút ít.
Cậu đánh liều dựa vào chút khôi phục khi tiến cấp để có sức lực rời khỏi nơi này, mùi máu tươi và trận oanh động vừa rồi hẳn sẽ gây ra rất nhiều nhiễu loạn, ở đây sớm đã không còn an toàn nữa.
Tiến tới dùng một con dao và một cái bình để rút máu từ trong ngực của Thiên Dực Điểu, trái tim của nó vẫn rất kiên cường đập thình thịch, mổ nó ra cậu được một bình máu tinh khiết nhất, máu của ma thú vừa mới chết.
“Tiểu Mộc, nuốt hết phần còn lại đi”
Ra lệnh thật nhanh, sau khi cái xác bị nuốt chửng thì Quách Minh liền thu hồi chiến sủng của mình và chạy rời khỏi nơi này thật nhanh.
Cố gắng hết sức để rời khỏi thật xa khu vực nguy hiểm, lần này cậu đã quá mức làm liều rồi, chuyện này thật không chấp nhận được.
Ngồi gục xuống một gốc cây lớn, thân thể đầy những vết thương tàn tạ, giờ mà trở về thì sẽ gây ra không ít tiếng bàn tán của đám kẻ hầu, vậy nên Quách Minh thà không về một ngày còn hơn là tạo ra oanh động.
Nở nụ cười điên cuồng với bình máu tươi còn cầm trong tay, vẫn còn thời gian để cậu có thể tận dụng những giọt máu này, nó là những tế bào gốc tạo huyết, có thể tạo ra máu phân dòng biệt hóa cho dung dịch của Tiểu Mộc.
Đem phần rễ lúc nãy xin của Thực nhân thảo, không có nấu hay nung chảy nó ra, điều này sẽ gây biến tính, cầm lấy con dao cắt nó thành nhiều phần, sau đấy cho vào mỗi một phần nhỏ một vài giọt máu.
Dùng hết những loại cây cỏ có đặc tính trung hòa mà bản thân có, thậm chí là thảo dược cấp thấp nghiền nát và nung chảy thành dịch rồi trộn với máu.
Có rất nhiều mẫu bắt đầu thối rửa và không có phản ứng gì, điều này khiến cho Quách Minh cảm thấy thất vọng.
“Xem ra bản thân mình nghĩ nhiều….”
Thở dài nằm gục xuống muốn thật sự ngất đi, nhưng cậu lại không hề biết còn có một mẫu nhỏ phân đoạn rễ của Tiểu Mộc vẫn chưa thật sự mất đi sự sống.
Máu tươi được đặc tính trung hòa của thảo dược dung nhập vào dịch nước của Thực nhân thảo, nhanh chóng sinh ra biến dị, nó bắt đầu trưởng thành một cách nhanh chóng.
Bành trướng và như muốn nổ tung, nhưng cuối cùng lại không hề nổ tung, bởi vì nó đang tái tạo và không ngừng tái tạo, trở thành những cái rễ điên cuồng phát triển, nhưng rất nhanh nó sẽ dừng lại thôi, bởi vì gốc rễ cũng không sinh vật sống, không có đủ nhiều dịch nước cơ thể để cung cấp quá trình phát triển này.
“Cái này!”
Giật mình trước tình cảnh hiện tại, vội vàng triệu hồi ra Tiểu Mộc, sau đấy không nói gì cắt đứt phần thân nó ra, cầm lấy phần rễ sinh ra đột biến bóp nát và nhét vào bên trong chiến sủng của mình.
Tiểu Mộc vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, nó chỉ biết cả người nó có một cái gì đó kích hoạt và nóng cháy lên.
Thân cây quằn quại và cả người dần dần sinh ra một loại phản ứng kỳ dị, cuối cùng tạo nên một hiện tượng kỳ lạ, chỉ tiết rằng Quách Minh không còn đủ sức mà tỉnh táo xem.
Sau khi làm nốt công tác cuối cùng, cậu liền ngất xỉu đi, để mặc cho chiến sủng của mình không ngừng to lớn lên, to lớn to lớn, đến mức mà thật khó nhận ra đây là Thực nhân thảo bình thường.
Không biết là thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ biết là bản thân đã ngủ một giấc thật say, cho đến khi tỉnh táo trở lại, khắp người Quách Minh liền bị bao phủ bởi rậm rạp thân cây mềm mại.
Vốn không có cành Thực nhân thảo liền có rất nhiều cành cây đang mọc ra, cái miệng vốn chỉ dùng để nuốt nay lại có hàm răng cứng rắn, Tiểu Mộc trở nên thật kỳ lạ.
Ý nghĩa của nó trở nên thực rõ ràng và khát vọng mạnh mẽ dần dần xâm chiếm tất cả, cuối cùng cái cây cũng đã lột xác đúng trên nghĩa đen của nó.
“Đây là?”
Đột biến sao? Dù cậu đã tính toán đến trường hợp này, nhưng thay đổi lớn đến vậy cậu cũng không thể ngờ được.
Tiểu Mộc vẫn rất nhu thuận hiểu chuyện nghe lời bản thân, không hề vì đột biến mà trở nên mất khống chế, đơn giản là nó được ký khế ước khi không có linh trí rõ ràng và đó lại là khế chủ tớ tuyệt đối nữa.
Làm chủ nhân của chiến sủng, cơ thể của Quách Minh cũng nhận được một vài đột biến nhỏ, nếu nói Tiểu Mộc thăng cấp giúp cậu đẩy mạnh tốc độ tu luyện, thì Tiểu Mộc đột biến cũng khiến cho cơ thể Quách Minh được cường hóa.
“Cảm giác thật kỳ dị, hình như… ta cũng điều khiển được gió?”
Đưa cánh tay ra, thật thuần thục chém ra một chiêu đao gió giống như Thiên Dực Điểu, không chỉ nuốt chửng, mà còn hấp thu luôn cả tuyệt kỹ của đối phương.
Hơn nữa rõ ràng đây không phải là vũ kỹ, càng không phải là pháp thuật, đây chính xác là tuyệt chiêu của ma thú nha, oa oa, trời đất, chuyện này không bình thường.
Lo lắng hoang mang, nhưng lại đồng thời cảm thấy vấn đề đột biến này cần phải tìm hiểu thêm, Quách Minh quay trở về trong nhà.
Không trở về một ngày khiến cho cha mẹ cậu quả nhiên lo lắng không ngừng, cũng may là các vết thương nhẹ sau khi cơ thể được cường hóa liền biến mất, tắm rửa sạch sẽ và thay lại bộ đồ mới mới không khiến cả nhà um xùm.
Hấp thu ma thạch vượt cấp, thêm chất dinh dưỡng từ Thiên Dực Điểu, liệu nó sẽ có thể chịu đựng được không đây?
Cả cơ thể Tiểu Mộc phập phồng không ngừng, không phải ai cũng có thể hấp thu ma thạch cao cấp hơn mình, thông thường thì nếu ăn đồ vật cuồng bạo như ma thạch lại còn vượt cấp sẽ bạo thể mà chết.
Nhưng mà nếu đẳng cấp chênh lệch không quá xa, vậy thì vẫn còn cơ hội để cho Thực nhân thảo kiên nhẫn chịu đựng.
Bởi vì cây cỏ có sức chống chịu rất cao và sinh mệnh lại dồi dào, Quách Minh liền đồng cam cộng khổ chịu đựng sự đau nhức với đồng bạn của mình.
Thật là hối hận quá đi, biết thế cậu đã không ra ngoài đi thu hái thực vật rồi mà, giờ lại bị đẩy vào tình trạng bán sống bán chết thế này, thật đúng là ngu xuẩn mà.
Cuối cùng trải qua năm phút thì cơn co giật cuối cùng đã hết, từ hai cái đầu của Tiểu Mộc liền bắt đầu mọc thêm hai cái đầu khác, trở thành bốn đầu Thực nhân thảo.
Tốc độ tiến cấp cũng thật nhanh, mới đấy thôi mà đã trở thành Ma thú cấp một thượng phẩm rồi, cả Quách Minh cũng đột phá lên Triệu hồi sư cấp một trung phẩm, sức lực đang dần dần hồi phục lại chút ít.
Cậu đánh liều dựa vào chút khôi phục khi tiến cấp để có sức lực rời khỏi nơi này, mùi máu tươi và trận oanh động vừa rồi hẳn sẽ gây ra rất nhiều nhiễu loạn, ở đây sớm đã không còn an toàn nữa.
Tiến tới dùng một con dao và một cái bình để rút máu từ trong ngực của Thiên Dực Điểu, trái tim của nó vẫn rất kiên cường đập thình thịch, mổ nó ra cậu được một bình máu tinh khiết nhất, máu của ma thú vừa mới chết.
“Tiểu Mộc, nuốt hết phần còn lại đi”
Ra lệnh thật nhanh, sau khi cái xác bị nuốt chửng thì Quách Minh liền thu hồi chiến sủng của mình và chạy rời khỏi nơi này thật nhanh.
Cố gắng hết sức để rời khỏi thật xa khu vực nguy hiểm, lần này cậu đã quá mức làm liều rồi, chuyện này thật không chấp nhận được.
Ngồi gục xuống một gốc cây lớn, thân thể đầy những vết thương tàn tạ, giờ mà trở về thì sẽ gây ra không ít tiếng bàn tán của đám kẻ hầu, vậy nên Quách Minh thà không về một ngày còn hơn là tạo ra oanh động.
Nở nụ cười điên cuồng với bình máu tươi còn cầm trong tay, vẫn còn thời gian để cậu có thể tận dụng những giọt máu này, nó là những tế bào gốc tạo huyết, có thể tạo ra máu phân dòng biệt hóa cho dung dịch của Tiểu Mộc.
Đem phần rễ lúc nãy xin của Thực nhân thảo, không có nấu hay nung chảy nó ra, điều này sẽ gây biến tính, cầm lấy con dao cắt nó thành nhiều phần, sau đấy cho vào mỗi một phần nhỏ một vài giọt máu.
Dùng hết những loại cây cỏ có đặc tính trung hòa mà bản thân có, thậm chí là thảo dược cấp thấp nghiền nát và nung chảy thành dịch rồi trộn với máu.
Có rất nhiều mẫu bắt đầu thối rửa và không có phản ứng gì, điều này khiến cho Quách Minh cảm thấy thất vọng.
“Xem ra bản thân mình nghĩ nhiều….”
Thở dài nằm gục xuống muốn thật sự ngất đi, nhưng cậu lại không hề biết còn có một mẫu nhỏ phân đoạn rễ của Tiểu Mộc vẫn chưa thật sự mất đi sự sống.
Máu tươi được đặc tính trung hòa của thảo dược dung nhập vào dịch nước của Thực nhân thảo, nhanh chóng sinh ra biến dị, nó bắt đầu trưởng thành một cách nhanh chóng.
Bành trướng và như muốn nổ tung, nhưng cuối cùng lại không hề nổ tung, bởi vì nó đang tái tạo và không ngừng tái tạo, trở thành những cái rễ điên cuồng phát triển, nhưng rất nhanh nó sẽ dừng lại thôi, bởi vì gốc rễ cũng không sinh vật sống, không có đủ nhiều dịch nước cơ thể để cung cấp quá trình phát triển này.
“Cái này!”
Giật mình trước tình cảnh hiện tại, vội vàng triệu hồi ra Tiểu Mộc, sau đấy không nói gì cắt đứt phần thân nó ra, cầm lấy phần rễ sinh ra đột biến bóp nát và nhét vào bên trong chiến sủng của mình.
Tiểu Mộc vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, nó chỉ biết cả người nó có một cái gì đó kích hoạt và nóng cháy lên.
Thân cây quằn quại và cả người dần dần sinh ra một loại phản ứng kỳ dị, cuối cùng tạo nên một hiện tượng kỳ lạ, chỉ tiết rằng Quách Minh không còn đủ sức mà tỉnh táo xem.
Sau khi làm nốt công tác cuối cùng, cậu liền ngất xỉu đi, để mặc cho chiến sủng của mình không ngừng to lớn lên, to lớn to lớn, đến mức mà thật khó nhận ra đây là Thực nhân thảo bình thường.
Không biết là thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ biết là bản thân đã ngủ một giấc thật say, cho đến khi tỉnh táo trở lại, khắp người Quách Minh liền bị bao phủ bởi rậm rạp thân cây mềm mại.
Vốn không có cành Thực nhân thảo liền có rất nhiều cành cây đang mọc ra, cái miệng vốn chỉ dùng để nuốt nay lại có hàm răng cứng rắn, Tiểu Mộc trở nên thật kỳ lạ.
Ý nghĩa của nó trở nên thực rõ ràng và khát vọng mạnh mẽ dần dần xâm chiếm tất cả, cuối cùng cái cây cũng đã lột xác đúng trên nghĩa đen của nó.
“Đây là?”
Đột biến sao? Dù cậu đã tính toán đến trường hợp này, nhưng thay đổi lớn đến vậy cậu cũng không thể ngờ được.
Tiểu Mộc vẫn rất nhu thuận hiểu chuyện nghe lời bản thân, không hề vì đột biến mà trở nên mất khống chế, đơn giản là nó được ký khế ước khi không có linh trí rõ ràng và đó lại là khế chủ tớ tuyệt đối nữa.
Làm chủ nhân của chiến sủng, cơ thể của Quách Minh cũng nhận được một vài đột biến nhỏ, nếu nói Tiểu Mộc thăng cấp giúp cậu đẩy mạnh tốc độ tu luyện, thì Tiểu Mộc đột biến cũng khiến cho cơ thể Quách Minh được cường hóa.
“Cảm giác thật kỳ dị, hình như… ta cũng điều khiển được gió?”
Đưa cánh tay ra, thật thuần thục chém ra một chiêu đao gió giống như Thiên Dực Điểu, không chỉ nuốt chửng, mà còn hấp thu luôn cả tuyệt kỹ của đối phương.
Hơn nữa rõ ràng đây không phải là vũ kỹ, càng không phải là pháp thuật, đây chính xác là tuyệt chiêu của ma thú nha, oa oa, trời đất, chuyện này không bình thường.
Lo lắng hoang mang, nhưng lại đồng thời cảm thấy vấn đề đột biến này cần phải tìm hiểu thêm, Quách Minh quay trở về trong nhà.
Không trở về một ngày khiến cho cha mẹ cậu quả nhiên lo lắng không ngừng, cũng may là các vết thương nhẹ sau khi cơ thể được cường hóa liền biến mất, tắm rửa sạch sẽ và thay lại bộ đồ mới mới không khiến cả nhà um xùm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook