Thực Vật Chiến Sủng Của Ta
Chương 37: Mất kiểm soát

Thứ ánh sáng hiền diệu đang tỏa sáng trong hang động tối tăm, Quang hợp, Tiểu Mộc đang cật lực đào thải lượng khí độc còn sót lại từ con Nhền nhện tinh, độc tố của ma thú cấp sáu, tuyệt đối sẽ khiến cho nhiều người phải chật vật vì nó.

Đám Quách Minh từng bước tiến nhập vào bên trong hang động, nơi này tạm thời không còn nguy hiểm gì nhiều, Ám hỏa ngục trùng đã lột xác thành Địa ngục điệp yêu và rời khỏi tầng một.

Thứ còn để sót lại chỉ có một môi trường tràn ngập hỏa nguyên tố, nhưng chúng cũng bị Hoài Thiện, thủ lĩnh của đám Quân đoàn quốc gia thu thập hết sạch, đập vào mắt bọn cậu liền là cái hang trống rỗng.

“Nơi này giống như chẳng còn gì nhỉ?”

Minh Viễn bước về phía trước tìm hiểu, bàn tay nắm sẵn lưỡi dao sẵn sàng để tấn công bất cứ lúc nào, xong cuối cùng vẫn chẳng có gì diễn ra.

Dùng linh hồn lực để kiểm tra, Tiểu Đóa phát huy năng lực của mình, mọi thứ phản ánh dưới con mắt của đứa nhỏ, nó cũng chẳng tìm được gì.

“Cũng phải, so với những người mới giống chúng ta, bậc thầy lão luyện ở tầng trên làm gì có thể để sót lại thứ có giá trị nào ở đây”

Gật đầu, Quách Minh không cảm thấy kỳ lạ, như vậy mới bình thường, nếu mọi thứ vẫn còn lồ lộ ở đây, đó mới là khác thường.

Bước tới dòng chảy dung nham, đây là nguồn nhiệt duy nhất ở trong hang động, cũng là thứ duy nhất bị bỏ lại.

Ngoại trừ một vài dấu vết chiến đấu kịch liệt tồn đọng nơi này ra, Quách Minh không tìm thấy được gì, cậu đành lắc đầu thở dài và nói.

“Đi thôi, chúng ta trở về khu vực an toàn”

Nhóm bốn người đang chuẩn bị rời khỏi, đột nhiên một thứ gì đó bỗng vọt lên, từ đáy sâu của dòng dung nham, một cái xác trồi về phía trước.

RÍTTTTTTTT!!!!

Âm thanh chói tai vang lên khắp nơi, như đã chuẩn bị từ trước, thật nhiều ma thú bị hấp dẫn tới nơi này, đôi mắt của Tiểu Mộc lập tức đỏ cháy.

“Cậu chủ…. Thần… thần đang mất kiểm soát…”

Hai tay ôm lấy đầu mình lắc lư dữ dội, Tiểu Mộc cũng là ma thú, nếu các ma thú khác bị ảnh hưởng, tất nhiên là cô cũng không tránh khỏi.

Điều này quá là lạ, âm thanh vừa rồi là gì? Có chuyện gì đã xảy ra, giống như thể tiếng kêu gào này đang đợi cho nhóm Hoài Thiện rời khỏi đủ xa mới chồi lên, bây giờ nó muốn chiếm lại địa bàn của mình.

“Bình tĩnh đi, Tiểu Mộc”

Lao tới lắc lắc người của cô gái ma thú cho đối phương tỉnh táo trở lại, nhưng ngay sau đó Minh Viễn liền bị một thân cây Thực nhân thảo quật bay.

Nữ ma thú dần dần mất kiểm soát, cô ấy đang la hét, đang cuồng loạn, Tiểu Đóa nhi không bị ảnh hưởng nhiều lắm nhưng tuyệt nhiên chẳng dễ chịu gì.

“Trở về một lát nhé Tiểu Đóa, tình hình có vẻ không ổn lắm”

“Vâng… chủ nhân”

Thu hồi Mê hồn hoa trở lại không gian chiến sủng, nhảy tới một bên Minh Viễn bị trọng thương kéo anh ta trốn sang một chỗ khá xa.

Vệt máu thật dài giống như dùng hết sức lực, một phần là Minh Viễn không hề đề phòng, một phần khác là Tiểu Mộc đã mất đi lý trí.

Cậu cố gắng gọi tỉnh đối phương dậy, nhưng mà Tiểu Mộc hoàn toàn lờ đi và thậm chí còn muốn tấn công bản thân.

“Mệnh lệnh tuyệt đối!”

Buộc phải dùng đến bài tẩy cuối cùng, thật may mắn là Quách Minh đã ký kết khế ước chủ tớ đối với Tiểu Mộc, dù không thích thú khi xài đến quyền này lắm, nhưng vì mạng sống, cậu đành phải cưỡng chế kiểm soát đối phương.

Để tránh làm cho nữ chiến sủng của mình cảm thấy đau đớn và làm tổn thương thân thể cô ấy, Quách Minh chỉ đẩy dời sự tấn công của cô về hướng khác.

Các đòn tấn công của Tiểu Mộc lúc này ẩn ẩn chứa đựng hỏa nguyên tố, kết hợp với phong nguyên tố, những lưỡi đao gió xé rách không khí muốn tàn phá nơi đây.

“Cậu chủ, Tiểu Mộc sao rồi…?”

“Vẫn ổn, thân thể không vấn đề gì, chỉ là giống như cắn trúng thuốc kích thích cần phải phát tiết vậy, còn nguồn gốc mọi chuyện, hẳn là cái xác kia”

Dù bị thương nhưng Minh Viễn vẫn quan tâm đồng bạn của anh, không có vì Tiểu Mộc tấn công bản thân mà căm ghét, bởi vì anh biết đối phương không hề cố ý.

Theo lời của cậu chủ, hướng nhìn của mọi người liền khóa chặt cái xác đang nổi trên dòng dung nham, nếu đoán không nhầm thì nó chính là lớp vỏ bị bỏ lại của Ám hỏa ngục trùng.

Cơ mà một cái xác làm sao lại có thể tạo ra chấn động thế này? Đây cũng không phải là thần thú hay gì đó, chuyện này quá bất hợp lý… khoan…

“Cậu chủ, có phải thần nhìn nhầm không? Nhưng mà giống như bên trong cái xác đó, một cái gì đấy đang rục rịch!”

Hai mắt căng ra để ý tới từng chi tiết, khói bụi bay mịt mù, đá tảng rơi xuống lấp chìm mọi thứ, từ xa xa có nhiều ma thú xông vào.

Đối mặt với chúng, Tiểu Mộc hóa thân thành ma quỷ mà triệu hồi đám tiểu đệ phê cần đi cắn nuốt, bất chấp vết thương hay nỗi đau lan tỏa bản thân, cô cảm thấy thật nóng.

Giống như con Khỉ ma hồi trước, thực lực bỗng nhiên tăng vọt lên một đoạn, nhưng lý trí thì mất đi tất cả, ngoại trừ chỗ của Quách Minh ra, khung cảnh máu tanh và tàn bạo đang điên cuồng thôn phệ mọi thứ.

Tu vi của nữ ma thú vốn đã cao rồi, nay lại còn ẩn ẩn có xu thế tăng cường lên, tuy không đột phá, nhưng vẫn cứ thế này, tuyệt đối sẽ khiến cho mọi chuyện vượt tầm kiểm soát.

“Có thể gây ra trường hợp như vậy, chỉ có thể là Ma âm của Ám hỏa ngục trùng mới làm được, nói cách khác, trước khi Địa ngục điệp yêu rời khỏi chỗ ở của mình, nó đã để lại mầm mống con non trong hang động này!”

“Nhưng mà nếu mà là con non, làm sao lại có tầm ảnh hưởng lớn đến như vậy được??”

Minh Viễn khó tin nói, mới sinh ra ư? Con ác quỷ này còn khủng bố hơn cả năng lực linh hồn của Tiểu Đóa.

Nuốt miếng nước bọt giải thích, nhìn Tiểu Mộc đang tự hại địch tự hại mình, sớm muộn thế này cô ấy cũng sẽ ttrở thành chất dinh dưỡng cho con sâu khốn nạn kia.

“Có hai giai đoạn mà Ma âm trở nên kinh khủng nhất, một là trước khi Lột xác, còn một cái khác, là khi mới sinh ra!”

“Năng lượng của chúng tụ tập cả đời chỉ để dùng đúng hai lần duy nhất, một là để tự vệ sơ sinh, một là để tự vệ cho quá trình biến đổi”

“Chúng ta gặp nguy rồi đây…”

Cắn móng tay, đầu óc lần lượt phân tích tìm cách để thoát ra khỏi khốn cảnh, nhìn đồng bạn cả người chảy máu và bị thiêu cháy, Tiểu Mộc thật đáng thương.

Quách Minh cũng sắp không cầm cự nổi nữa rồi, khi mà chiến sủng đã không thèm quan tâm mạng sống, đến cả khế ước cũng không kiểm soát nổi cô.

“Khốn nạn!”

Minh Viễn nắm chặt hai lòng bàn tay, cả người run rẩy tức giận vì sự bất lực này, cần phải khiến cho đối phương hồi phục lại, nhưng con sâu kia đang ở nơi rất an toàn, không thể giết nó được.

Ánh mắt lóe lên một sự kiên quyết, anh quyết định mình phải làm, không thể để cô gái này chết được, ý tưởng điên cuồng chợt vụt qua trong đầu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương