Thực tập sinh show kinh dị sống còn
-
Chapter 4: Bệnh viện tâm thần - Cậu đang tính dạy tôi à?
Tác giả: Vọng Nha
Editor: Donut
Beta: Shin
Bản dịch được thực hiện bởi Qtruyen - Ổ của những chú Cú ăn Tạp. Hãy truy cập qtruyen.net đọc để ủng hộ nhóm dịch nhaaaaa.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Bầu không khí quỷ dị đang bao trùm nhà ăn. Người có kinh nghiệm thì kết hợp thành nhóm, người mới cơ bản đều bị dọa chết khiếp đang mong chờ được ôm đùi lớp người cũ. Người đến ăn mới được một nửa liền có một đám tính toán đến chỗ mấy người cũ kia để nịnh nọt.
Gã mắt kính cũng là một trong số đó.
Trước khi tiến vào thế giới vô hạn tuần hoàn, gã chỉ là một công nhân viên chức bình thường, tính cách cũ kỹ, khuôn phép chỉ biết nghe theo mệnh lệnh của cấp trên, chưa từng có suy nghĩ phạm tội. Thế nhưng tiến vào cái nơi thách đấu thực tập sinh kinh dị, đối mặt với tương lai mờ mịt, nguy hiểm chập chùng, không chỉ không quay về được mà còn nỗi hiểm nguy bỏ mạng tại đây.
Hàng năm ngồi văn phòng có khiến thân thể của gã suy nhược, còn bị béo bụng, trừ công việc không còn bất cứ khả năng làm gì khác. Cấp độ đánh giá trong đây cũng thấp đáy giống bậc đánh giá công tác ở hiện thực: hạng F. Nếu lần thi đấu này không giành được đánh giá từ cấp E trở lên thì gã chỉ có đường chết. Chẳng ai muốn chết, gã đeo kính cũng vậy. Vì thế sau khi tiến vào vòng thi đầu tiên gã liền mưu mô tính toán, đợi sau khi hộ sĩ mở cửa liền chạy nhanh đến mức suýt té đến Nhà ăn, gã yên lặng quan sát mỗi người tiến vào cửa. Rốt cuộc việc ôm cây đợi thỏ cũng có tác dụng, gã ta đã có đánh giá tổng quan về thực tập sinh trong vòng đấu này.
Người hạng S có 2, hạng A có 3, hạng B tầm mười mấy người, hạng C hạng D còn nhiều hơn nhưng nhiều nhất là hạng E, F giống gã.
Người hạng S có mái tóc đen dài đằng kia có biểu tình vô cùng lạnh lùng khiến không khí xung quanh cũng đóng băng theo. Một người hạng S khác là một cao thủ có mái tóc vàng rực, nụ cười rạng rỡ như gió xuân, cho dù mặc đồng phục bệnh nhân như nhau nhưng trên người anh ta tràn ngập hơi thở thần thánh, thanh khiết.
Gã chưa kịp tiến đến liền có mấy người hạng E hạng F đi trước một bước, bưng khay đồ ăn tiến đến chỗ hai người hạng S kia.
Gia Cát Ám không thèm nhìn một cái, y không nói không rằng phi chiếc đũa khiến cho hai tên người mới đang mon men đến sợ hãi hai chân run rẩy.
Ngược lại, cao thủ tóc vàng kia lại không vì chút mưu kế gian xảo rõ rành rành trên mặt của mấy tên người mới mà từ chối, ngược lại anh ta vô cùng hiểu chuyện mỉm cười.
“Các bạn đều là người mới nhỉ? Tôi là Messiah, các bạn cứ gọi tên tôi là được.”
*Messiah: người Do Thái dùng với một ý nghĩa đặc biệt khác để gọi Đấng Cứu Tinh mà người Do Thái đang trông chờ – Đấng Cứu Tinh đó là Đấng Messiah
Sự thoải mái của anh ta khiến đám người mới xung quanh đều nhẹ nhõm hẳn, vì vậy đám người bắt đầu ríu rít xung quanh giới thiệu bản thân. Gã mắt kính đứng quan sát một lúc cũng mặt dày bước qua tham gia.
Một đám người thổ lộ sự sợ hãi, bất lực và mất phương hướng với tình huống hiện hại. Messiah không ngắt lời mà chăm chú nghe, chờ đến khi người cuối cùng nói xong mới gật đầu tán đồng:
“Đúng thế, những thực tập sinh hạng cao đều là người đã lăn lộn một thời gian dài ở thế giới vô hạn tuần hoàn này. Các bạn là người mới không có cơ hội rèn luyện mà lại bị đưa tới show tuyển chọn này thật sự quá tàn nhẫn.”
“Hãy yên tâm!” Người đàn ông tóc vàng ôn hòa đáp: “Đây mới là trận đầu tiên, nếu nằm trong khả năng giúp đỡ của tôi, tôi sẽ tận lực hỗ trợ mọi người.”
Ở nơi các thực tập sinh không nhìn thấy, một loạt comment “rơi lệ cảm động” tràn đầy màn hình.
“Cảm động quá, Thánh tử đại nhân vẫn luôn dịu dàng ôn nhu như thế, rơi lệ”
“Thật sự cái tên nói lên con người, đúng là Thánh tử cứu vớt chúng sinh giữa bể khổ.”
“Nhìn thấy hình ảnh này tui cũng rơi nước mắt, trước tui may mắn vãi chưởng gặp được Thánh tử đại nhân trong nhiệm vụ. Anh ấy cứu sống đứa cùi bắp như tui lại còn dịu dàng an ủi tui không sao đâu. Huhuhu đúng là người tốt thời này là có thật.”
“............Thánh tử vẫn không thay đổi nhỉ.”
Hạ Kiến Lam cắn một miếng chân giò hun khói. “Những người mới này rõ ràng đang cố ý ôm đùi nên nói quá đà vãi.”
Thời điểm y nói lời này có một người mới giàu có đang nói oang oang chỉ cần Messiah bảo vệ mình thì khi trở về sẽ cho anh ta tờ chi phiếu lên đến 7 con số (hơn 30 tỉ VNĐ). Messiah nghe vậy dở khóc dở cười liên tục nói không cần, đây chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức.
Tần Dã không chút hứng thú nhìn liếc qua: “Lúc nào hắn chẳng như vậy.”
Trong top 10 thực tập sinh đứng đầu, trừ vị kia thì Messiah là người hot nhất. Bởi vì anh ta là người được thế giới này công nhận là người tốt thật sự.
Cầu sinh giả lâu năm cũng bắt đầu từ người mới, thời mới vào rất nhiều người trong số họ đã được nhận ơn huệ của Messiah, người muốn báo ân không hề ít.
Ở thế giới tràn đầy mưu mô chước quỷ, loại tính cách này vô cùng hiếm có, những người này rất dễ trở thành lãnh tụ tinh thần. Danh hiệu “Thánh tử” này cũng là do những người cầu sinh giả gọi với hàm ý kính trọng.
Bản thân Messiah thực lực cao không lường được, tính cách lại tốt, do vậy người vây quanh anh ta chưa bao giờ thiếu. Dù có ai thấy anh ta không thuận mắt, nghĩ anh ta đạo đức giả thì cũng chỉ biết câm lặng trước sức mạnh của anh ta và đám người vây quanh.
Ví dụ như bây giờ, đám người thực sự muốn làm cái điện thờ rồi đem Messiah lên cúng bái, đôi mắt mọi người nhìn anh ta lấp lánh như nhìn thấy thánh mẫu Maria hạ phàm. Có lẽ họ hận không thể dính chặt lấy Messiah cả ngày lẫn đêm trong khoảng 3 ngày này.
Hạ Kiến Lam trong lòng than thầm đúng là lũ thiển cận rồi quay đi.
Bọn họ đi theo Messiah thực chất cũng không tệ, có lẽ sẽ giữ được cái mạng nhỏ. Thế nhưng đến vòng xếp loại điểm sẽ không thể cao nổi. Messiah bảo vệ được đám người này lúc này chứ chẳng thể theo họ cả đời, thời điểm phải chết thì họ vẫn toi thôi.
Những người mới khi tiến vào thế giới vô hạn tuần hoàn đều phải vùng vẫy giữa ranh giới sinh tử rồi vượt lên mới có thể tự giác ngộ. Nếu cứ như con rùa rút đầu hoặc dựa dẫm vào người khác thì kết cục chỉ có cái chết thôi.
Lúc y quay đầu vô tình đôi mắt lướt qua góc nhà ăn, không tự giác mà dừng lại.
Cậu thanh niên tóc trắng dung mạo làm rung động trời đất đang ngồi an tĩnh ở trong góc, máy móc giơ tay múc từng muôi đồ ăn. Cậu hơi cúi đầu nên y chỉ nhìn thấy chiếc cằm tinh tế.
Cậu người mới này có vẻ khá thông minh nhỉ.
Hạ Kiến Lam hơi híp mắt. Đám người trong phòng ăn từ người mới đến mấy người hạng C cũng đều vây xung quanh Messiah như đám chim non tìm mẹ che chở. Mọi người đều có ý nghĩ có lợi mà không làm thì đúng là ngu.
Ở giữa cái chốn này lại có thiếu niên tóc bạc yên tĩnh ngồi đó, không kiêu ngạo, không nịnh nọt, thậm chí không ngó nghiêng dù chỉ một lần. Quả thật trông không bình thường.
“Lão Tần à, anh đối với nhiệm vụ nhánh kia có ý tưởng gì không?”
Tần Dã mất kiên nhẫn: “Cậu muốn nói gì, đừng có nói lòng vòng quanh co, có rắm thì mau thả.”
Tần Dã là loại người không thích vòng vo, thế mà lại có một tên cộng sự mở mồm toàn ẩn ý.
Hạ Kiến Lam cấp B nhưng vì có một đạo cụ đặc biệt nên không ít người cấp A kiêng kị y. Đặc biệt là sau khi y và Tần Dã hợp thành một đội như hổ thêm cánh, sức chiến đấu tăng vọt, lần thi đấu này lại may mắn được phân vào cùng một thế giới thi đấu. Không ít người trong nhà ăn đều hâm mộ đến ngứa răng.
“Tôi đã nói anh có nghi ngờ gì thì đừng có mà đưa mắt dòm Gia Cát Ám lộ liễu vậy. Anh khiến người ta chú ý có khi bị tính kế mà không biết.” Hạ Kiến Lam bất đắc dĩ nói: “Anh nghĩ lại xem ở nhiệm vụ “Mặt nạ nguyền rủa” hắn ta đã trải qua cái gì, đừng tự biến mình thành quân cờ của hắn.”
Lời nói này quả nhiên có tác dụng, Tần Dã đen mặt rồi lập tức quay đầu.
Hạ Kiến Lam cạn lời. Y yên lặng nhét thiếu niên tóc bạc vào danh sách kẻ tình nghi có nguy cơ cao.
Đúng lúc này Tông Cửu cũng ăn cơm xong. Cậu hoàn toàn không chú ý đến những ánh mắt đánh giá từ bốn phương tám hướng, ngược lại cậu cất gọn đôi đũa rồi cúi đầu không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Về lý người đẹp luôn thu hút tầm mắt. Thế nhưng trên người của thiếu niên tóc trắng này có một khí thế tránh xa tôi ra quá mạnh mẽ, nhất thời không ai can đảm tiến đến bắt chuyện.
Một cậu nam sinh ngồi phía xa cuối cùng cũng đem hết can đảm bưng đồ ăn ngồi xuống phía đối diện.
Tông Cửu đóng lại giao diện phòng phát sóng trực tiếp. Cậu lạnh lùng ngước mắt lên nhìn.
Chỉ sau một bữa ăn mà số người xem trong phòng phát sóng trực tiếp của cậu từ 0 lên tới vài ngàn. Có lẽ đây là đặc quyền của mỹ nhân.
Người nam sinh kia là một cậu nhóc vô cùng thẹn thùng, không chỉ khuôn mặt mà thần thái đều mang nét ngây ngô, đoán chừng 16-17 tuổi. Cậu nhóc nhìn hướng Tông Cửu với ánh mắt thấp thỏm và cảm kích.
“Em là..em là Thịnh Ngọc.”
Nhìn thấy thiếu niên tóc trắng nhìn qua, Thịnh Ngọc bắt đầu bị nói lắp: “Chuyện ...chuyện lúc trước em cảm ơn anh.”
Cậu học sinh này sợ Tông Cửu không nhớ rõ liền nhỏ giọng bổ sung: “Lúc trước ở ký túc xá, có anh nhắc nhở.”
Thịnh Ngọc vừa nói đến đó, Tông Cửu liền nhớ ra một chút. Cậu này cũng là một người cùng phòng ký túc xá 8 người của thực tập sinh cấp E.
Thiếu niên lặng lẽ nhìn đến nỗi Thịnh Ngọc nổi da gà, cậu mới đáp lại không có cảm xúc: “Là bản thân cậu đã lựa chọn cứu chính mình.” Lời này cậu cũng nói không sai, chẳng phải Hạ Xuyên không thèm tin sao. Nếu Thịnh Ngọc cũng không tin sẽ rơi vào kết cục y chang Hạ Xuyên.
Thịnh Ngọc còn muốn nói nữa, nhà ăn ồn ào bỗng nhiên như gặp áp lực vô hình khiến mọi người đều im miệng.
“Cộc...cộc...cộc”
Tiếng giày cao gót bước trên sàn nhà bằng gạch men vang lên thanh thúy. Mấy người mặc đồ hộ sĩ bước tới, bọn họ đều mang một biểu cảm lạnh lùng. Người đi đầu tay cầm một cái đèn dầu lung lay, chính là người hộ sĩ lúc trước mở cửa cho Tông Cửu.
Mấy người hộ sĩ này mặt đều trắng bệch, là loại trắng quỷ dị chứ không phải trắng trẻo hay thiếu máu nên tái nhợt.
Mấy người có kinh nghiệm đều nhìn cái bóng của mấy nữ hộ sĩ này. Ngoài dự đoán, cái bóng màu đen nổi bật trên sàn gạch men sứ dưới ánh sáng của mấy bóng đèn dây tóc đã chứng minh họ là con người thật.
“Các vị đều là người bệnh sáng nay mới nhập viện. Lịch trình hoạt động ở đây đều dán lên bức tường phía đằng kia. Trừ chuyện này ra tôi chỉ muốn nhắc mấy người vài điều.”
“Thứ nhất: cấm đi lung tung vào ban đêm. Thứ hai: Cấm người bệnh đánh nhau. Thứ ba: Tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của nhân viên y tế.”
Hộ sĩ đứng đầu lạnh lùng nói: “Nếu không tuân thủ, nhẹ thì bị vào phòng tạm giam, nặng sẽ bị cưỡng chế trị liệu. Tất cả đều dựa trên tính nghiêm trọng của hành vi vi phạm. Tin tôi đi, các vị sẽ không muốn cảm nhận thử đâu.”
Trong nhà ăn không có một tiếng động, không gian an tĩnh bao trùm như trong một hầm mộ.
“Tốt lắm, các vị so với đám người bệnh lần trước nghe lời hơn đấy.”
Rõ ràng thái độ của bọn họ khiến hộ sĩ trưởng vô cùng hài lòng, trên khuôn mặt cay nghiệt của bà ta lộ ra một nụ cười hiếm hoi.
“Phối hợp với phác đồ trị liệu của chúng tôi sẽ mang đến kết quả tốt cho bệnh tình của các vị. Các vị có thể hiểu rõ điều này làm tôi rất vui mình.”
Mấy người mới bao quanh Messiah đã run như cầy sấy, không một ai dám hỏi đám bệnh nhân trước đâu mất rồi.
“Tốt, quy định đã nói xong, hiện tại mọi người bắt đầu uống thuốc nào.”
Hộ sĩ trưởng phất tay, mấy người hộ sĩ đằng sau đem thuốc và nước bước ra, họ đem đống này phân phát cho đám thực tập sinh trong nhà ăn.
Thực tập sinh đều ngầm trao đổi ánh mắt.
Thịnh Ngọc thì thầm hỏi cậu phải làm sao giờ. Tông Cửu không đáp. Thanh niên tóc bạc cầm viên thuốc ra ngửi ngửi, hơi nhíu mày.
Uống, hay không uống?
Trên lọ thuốc không có nhãn hiệu, đám người không biết đây là loại thuốc gì. Nhưng kết hợp với cảm giác choáng vàng và vô lực lúc mới tỉnh dậy, thuốc này có lẽ là thuốc an thần hoặc thuốc bệnh thần kinh cho bệnh nhân tâm thần.
Loại thuốc không rõ lai lịch bên trong một cái bệnh viện tràn ngập quỷ quái, dùng đầu ngón chân cũng biết thuốc này không nên uống. Đã thế vốn dĩ họ không phải bệnh nhân tâm thần.
Có lẽ là đám hộ sĩ đoán được suy nghĩ của nhóm thực tập sinh, bọn họ vừa phát thuốc vừa dùng ánh mắt sắc nhọn gắt gao nhìn chằm chằm mỗi người, họ muốn nhìn bệnh nhân này nuốt thuốc xong mới tiếp tục phát cho người tiếp theo.
Bệnh nhân không uống thì trái với điều ba trong nội quy. Không có ai muốn làm chuột bạch thử nghiệm phòng tạm giam trong lời nói của nữ hộ sĩ trưởng.
Có hộ sĩ mất kiên nhẫn giục: “Nhanh lên, đừng mất thời gian.”
Đám người do dự một chút, mỗi người tự nghĩ biện pháp.
Mắt kính yên lặng ngẩng lên nhìn thấy Messiah đang ngửa đầu uống thuốc. Nhưng có lẽ do góc độ nên gã không nhìn được anh ta có nuốt viên thuốc kia không.
Vị hộ sĩ đang nhìn chằm chằm Messiah vô cùng hài lòng, bà ta xoay người nhìn sang gã mắt kính. Ánh nhìn đó khiến gã thấy lạnh sống lưng, vội vàng run rẩy nhét viên thuốc màu trắng vào trong miệng.
“Còn biết làm sao nữa, uống thuốc.”
Ở phía bên kia, Tông Cửu khẽ động tay khiến người ta không tài nào phát hiện được, trực tiếp ném viên thuốc vào trong miệng.
Sau khi toàn bộ nuốt xong, hộ sĩ trưởng bỗng nhiên hạ lệnh: “Kéo tay áo của họ lên, mở miệng, nâng đầu lưỡi.”
Thôi xong! Gã mắt kính tim đập thùm thụp, lúc này cũng không bận tâm không có nước mà dùng luôn nước bọt để nuốt viên thuốc kia. Trong nhà ăn không ít người phản ứng giống gã. Thảm nhất là một tên quá căng thẳng bị hoảng sợ sặc luôn, tên đó ho liên tục đến mức bắn cả viên thuốc pha lẫn nước bọt xuống đất.
Lúc này sắc mặt của thực tập sinh cũng trắng bệch như mấy nữ hộ sĩ. Hộ sĩ trưởng cười lạnh phất tay. Một đám bảo vệ to cao vạm vỡ không biết từ đâu xông ra trực tiếp túm chân của thực tập sinh kia lôi hắn vào hành lang tối mờ mịt.
“Con mẹ nó, loại cưỡng chế này thật kinh khủng…”
“Nói thật những cái nhiệm vụ kinh dị kiểu này thường giết mấy người đầu tiên để làm gương cho kẻ khác. Tội nghiệp ghê, chắc anh ta sẽ không bao giờ quay lại.”
“Nhiệm vụ này thật không hề đơn giản, mới bắt đầu đã chơi lớn. Tui hiện giờ đang vô cùng tò mò không biết thuốc hộ sĩ đưa cho bọn họ uống là thuốc gì.”
“Trả lời bác trên: có lẽ là mấy loại thuốc chuyên điều trị bệnh tâm thần kiểu Rumi hay chlorprothixene hoặc là chlorpromazine… nhỉ”
Một lát sau tiếng kêu gào thảm thiết của thực tập sinh bị lôi ra ngoài hành lang đột nhiên tịt ngóm. Ngày tiếp theo là tiếng khóa cửa sắt dập thật mạnh.
Có lẽ đã bị nhốt lại rồi.
Trong nhà ăn không ai nói chuyện, hoàn toàn tim ắng.
Có lẽ đã đạt được mục đích “giết gà dọa khỉ”, hộ sĩ trường vừa lòng gật đầu nhẹ nhàng, bà ta nói thêm một câu “Hoạt động tự do đi.” rồi xoay người đi.
Cũng không phải toàn bộ thực tập sinh vào đến phó bản nhiệm vụ này đều tập trung ở nhà ăn. Một số ít người lựa chọn trực tiếp thám hiểm điều tra. Có lẽ mấy vị hộ sĩ này đang đi tìm bọn họ để phát thuốc bắt uống.
Tông Cửu nhìn tà áo trắng tung bay của những hộ sĩ biến mất trong bóng tối đen ngòm, khóe miệng cậu khẽ cong lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng mở ra. Như một trò ảo thuật vậy. Trên lòng bàn tay của cậu có một viên thuốc trắng tinh đang nằm ở đó không hề bị sứt mẻ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook