Thực tập sinh show kinh dị sống còn
-
Chapter 3: Bệnh viện tâm thần - Thực tập sinh hạng E
Tác giả: Vọng Nha
Editor: Donut
Beta: Shin
Bản dịch được thực hiện bởi Qtruyen - Ổ của những chú Cú ăn Tạp. Hãy truy cập qtruyen.net đọc để ủng hộ nhóm dịch nhaaaaa.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Mở mắt trên một chiếc giường sắt cũ nát, đập vào mắt cậu là trần nhà ố vàng, sơn tường đã cũ, góc trần còn có dấu hiệu bị thấm nước lâu ngày.
“Bíp...Bíp...Bíp… Hệ thống kết nối hoàn tất”
“Chào mừng thực tập sinh kinh dị hạng E Tông Cửu”
Đây là một căn phòng với những bức tường trắng nhợt không có cửa sổ, đồ đạc bên trong cũng đơn sơ. Tông Cửu đang đắp một chiếc chăn cũng màu trắng nằm trên chiếc giường khung sắt đã han rỉ ở giữa phòng. Chiếc tủ sắt bên phải cậu đang đặt một cốc nước sôi để nguội. Không khí xung quanh im lìm chết chóc, sự u ám bao trùm trong căn phòng nhỏ xíu chật chội này khiến người ta cảm thấy nặng nề hơn gấp bội.
Tông Cửu đã tỉnh giấc nhưng cậu không vội vàng rời giường. Cậu đang nhanh chóng tiêu hóa thông tin đã có từ trước đến nay, phân tích, so sánh và tổng hợp thông tin hệ thống và thông tin được viết trong cuốn tiểu thuyết.
Vòng thi đầu tiên là vòng thi cá nhân, điều này nghĩa là không phải làm việc nhóm, không cần quan tâm tới sống chết của người khác trong lượt đánh giá xếp loại này. Các thực tập sinh chỉ phải suy nghĩ về cách làm thế nào để thể hiện tốt nhất và cố gắng sống cho đến vòng đánh giá xếp hạng khi kết thúc.
Ưu tiên đầu tiên và quan trọng nhất là sống sót. Thứ hai là thể hiện được hết khả năng của mình, lý do là vì dù có sống sót thì các thực tập sinh vẫn sẽ phải đối mặt với thảm cảnh bị loại nếu nhận được đánh giá kém từ hệ thống và chuyên gia. Dù hệ thống có nói ngon nói ngọt rằng bị loại cũng có cơ hội sống lại, nhưng một người đã từng đọc quyển sách này như Tông Cửu hiểu rõ vòng phụ trừng phạt không dễ đột phá. Trong sách đề cập tỉ lệ tử vong đối với vòng này lên tới 95%, đồng nghĩa với việc tham gia vòng trừng phạt sau khi bị loại ở vòng chính cũng không khác gì nhiệm vụ tự sát.
Liên quan đến việc làm thế nào để có thể được chú ý và đạt được điểm cao, xếp hạng cao hệ thống cũng đã giải thích. Lật ngược thế cờ khi bị đưa vào nguy hiểm, lội ngược dòng khi bị dồn vào bước đường cùng, biến nguy thành an rồi quay lại mạnh mẽ báo thù… Những thứ này đều có thể được cộng điểm trong quá trình đánh giá. Ngược lại những người bị phụ thuộc một cách mù quáng, không vượt qua được vòng an toàn chấp nhận thử thách mà còn thu mình lại thì xếp hạng đương nhiên là thấp.
Nói tóm lại là hoàn toàn “tìm đường chết”, hay nói cách khác là đang cổ vũ người chơi đi chết đi.
Cách làm như vậy khiến Tông Cửu tinh ý nhận ra một chút bất hợp lý, thậm chí cậu cảm nhận được mùi âm mưu. Tiếc rằng cậu không xem hết nguyên tác nếu không đã biết được rồi.
Cậu thở dài trong lòng, nghiêng đầu nhìn phía đầu giường có một cái tủ sắt ọp ẹp. Qua lớp kim loại bong tróc phản chiếu từ cái tủ này cậu có thể thấy hình ảnh bản thân bây giờ: tóc trắng, mắt hồng nhạt, mặc bộ quần áo bệnh viện sọc xanh trắng, cúc cài gọn gàng, da tay chân nhợt nhạt và thanh mảnh, trên nền tường mờ nhạt là hình ảnh đẹp như một con búp bê Tây cỡ lớn tinh xảo. Điều không đổi duy nhất là chữ E màu xanh đang gắn lên ngực cậu. Nhìn một lúc Tông Cửu khẽ nhắm mắt lại, trong đầu tự động hiện lên chứng minh thư hiện giờ. Thông tin trên đó rất ngắn gọn, thuyết minh thân phận của cơ thể này là một cậu nhóc bệnh bạch tạng 17 tuổi đang mắc chứng tự kỉ, cậu bé lầm lì ít nói và mới được nhận ngày hôm nay. Chuyện này giống y chang trong sách không khác chút nào.
Sau khi im lặng một lúc để đảm bảo rằng không có bất kỳ âm thanh nào khác ở xung quanh mình, thiếu niên nhảy khỏi giường và đứng dậy. Rõ ràng cậu làm rất nhẹ nhàng linh hoạt nhưng cơn chóng mặt dữ dội ập đến và tay chân bủn rủn khiến cho cậu loạng choạng, trở nên chậm chạp khó tả. Hệ thống đã động tay động chân đến cơ thể cậu. Tông Cửu uốn tay rồi ấn huyệt vài cái, cậu đưa ra kết luận có lẽ cơ thể này đã sử dụng thuốc an thần 6-8 giờ trước và đến nay lượng thuốc vẫn còn trong máu chưa ngấm hết.
Cậu cố nắm chặt bàn tay đang cứng đờ để cầm lấy ly nước trên bàn. Vốn tay cậu do tai nạn đã khó có thể dùng lực, cộng thêm tác dụng của thuốc khiến cậu không cầm ly nước lên nổi. Tông Cửu bất đắc dĩ phải đưa mặt tới gần. Cái cốc này là một chiếc cốc bằng inox không gỉ thông thường, nhưng khi kiểm tra thật kỹ cậu phát hiện nó có một lớp tráng men dày bên ngoài trông như đã được sử dụng lâu rồi. Dưới đáy cốc có khắc một dòng chữ nhỏ màu đỏ như máu.
“Bệnh viện tâm thần thành phố X””
Cùng lúc đó, tiếng nhắc nhở của hệ thống một lần nữa vang lên trong không gian chật hẹp
“Thực tập sinh show kinh dị - vòng cá nhân chính thức bắt đầu.
Địa điểm: khu vực số 13 - bệnh viện tâm thần”
“Nhiệm vụ chính: sống sót trong 3 ngày”
“Nhiệm vụ nhánh: tìm ra những kẻ ngoại lai ẩn nấp giữa các thực tập sinh.”
“Nhiệm vụ chính: không hoàn thành sẽ bị trực tiếp loại.
Nhiệm vụ nhánh không bắt buộc, thành công sẽ được Hệ thống tăng gấp đôi điểm đánh giá, thất bại sẽ không bị trừng phạt.”
“Chú ý: Hệ thống camera toàn cảnh 360 độ không góc chết đã bật. Toàn bộ thực tập sinh tham gia chương trình sẽ được phát sóng trực tiếp toàn bộ hành trình.]
Ngay lập tức phòng phát sóng trực tiếp sáng lên, ở giữa hiện dòng chữ vô cùng nổi bật “Thực tập sinh show kinh dị”.
Các cầu sinh giả khác xếp hàng bên ngoài hồi lâu giờ đã tràn vào livestream vào cổ vũ. Không có gì ngạc nhiên khi họ nhiệt tình đến vậy, vì đây là lần đầu tiên thế giới vòng lặp vô hạn tổ chức một cuộc thi như vậy để giải trí cho công chúng. Ngay khi vào, họ tức tốc tiến đến phòng phát sóng trực tiếp của các thực tập sinh có thứ hạng cao nhất, không ai lãng phí thời gian để chú ý đến những người hạng E tầm thường như Tông Cửu.
Tông Cửu nhìn thấy số lượng người đang tham gia livestream của mình đang hiển thị số 0. Cậu thoát khỏi ý thức, ngước mắt lên quan sát xung quanh. Căn phòng giống như một cái lồng rộng không quá vài mét vuông. Trong chỉ có một cái giường sắt, một cái tủ sắt, một cái cốc inox, tất cả đều đã gỉ sét, thô sơ và cũ nát. Căn phòng hoàn toàn trống vắng.
Rõ ràng đây chỉ là nơi để bệnh nhân tâm thần nghỉ ngơi, thậm chí không có cả bồn rửa mặt hay vòi hoa sen.
Ở phía trước giường là một cái cửa sắt, trên cửa lộ ra từng mảng rỉ sắt hoen vàng, cửa không có khóa, không có then cài bên trong mà chỉ có khóa bên ngoài. Người trong ngoài khóa lại thì bên trong không thể mở ra. Chỉ có một tấm kính trong suốt nhìn thẳng được vào đầu giường để bác sĩ hay hộ lý dễ dàng giám sát người bệnh. Người bệnh thật sự không có nhân quyền, đặc biệt là người bệnh tâm thần.
Ngoài điều đó ra, điều duy nhất khiến Tông Cửu quan tâm là những con số viết nguệch ngoạc trên tường.
Bỗng một tiếng cạch cạch của ổ khóa được mở ra từ bên ngoài cánh cửa cũ kĩ, cửa sắt được mở ra dễ dàng.
Một tràng tiếng rên rỉ khiến người ta ớn lạnh tràn từ hành lang vào trong phòng.
Người mở cửa là một phụ nữ lạ mặt vẻ ngoài tầm thường đang mặc một bộ đồng phục y tá màu trắng đã ngả vàng. Dù bà ta nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười của Tông Cửu thì sự lạnh lùng và xa cách từ trong xương tủy vẫn không hề giảm đi. Như thể bà ta đang nhìn một thứ đồ vật nào đó chứ không phải con người.
“Số 12, đã đến giờ ăn tối. Nhà ăn ở trên tầng. Tự mình đi.”
Tông Cửu không nói gì, cậu nghiêm túc nhập vai một thiếu niên mắc bệnh tự kỷ. Y tá cũng không hề lo lắng, bà ta trực tiếp đi tới căn phòng bên cạnh cậu và truyền đạt thông tin giống hệt, chỉ khác mỗi là chuyển sang số 13. Sau đó cũng không thèm đợi người ta trả lời cầm cái đèn xoay người tiếp tục bước xuống tầng dưới.
Hành lang tối tăm đến mức không thấy rõ bên dưới có gì. Một cái đèn tỏa ra ánh sáng mỏng manh yếu ớt cũng không thể soi rõ được bóng tối sâu thẳm ở góc khuất cầu thang. Những gì có thể thấy chỉ là những ô cửa sắt ố vàng rỉ sét và những bậc thang hư hỏng đang rỉ nước.
Tông Cửu khẽ cười. cậu không ở trong phòng thêm nữa, cũng không nhìn sang căn phòng số 13 mà hướng tới cầu thang đi lên tầng. Ngoài dự đoán chính là phòng bệnh trông thật cũ kỹ dơ bẩn nhưng nhà ăn lại vô cùng sạch sẽ. Gạch lát nền màu xanh nhạt bao phủ các bức tường và mặt đất. Mọi người xếp hàng theo thứ tự đến trước cửa sổ cầm khay inox để lấy thức ăn. Đã có khá nhiều người ngồi trong nhà ăn, tất cả đều mặc đồng phục bệnh nhân giống hệt như Tông Cửu đang mặc.
Dễ dàng nhận ra ai là thực tập sinh Show kinh dị vì xếp hạng của mỗi người đều được gắn chặt vào ngực. Ngoài các thực tập sinh ra không có NPC nào có thể nhìn thấy những huy hiệu này. Có lẽ để thúc đẩy diễn biến của cốt truyện, nhà ăn gần như hoàn toàn chật kín những bệnh nhân đeo huy hiệu. Bầu không khí trong phòng ăn vốn đã kỳ dị từ trước khi Tông Cửu bước vào, nhưng đến khi bước vào Tông Cửu đã hấp dẫn toàn bộ sự chú ý.
Người thanh niên tóc trắng mặc áo bệnh viện bước đi chậm rãi, mái tóc dài trắng muốt trượt dài trên vai như như ánh trăng mềm mại, mang đến một tia sáng giữa căn phòng tối tăm. Giữa ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt của cậu hút hồn người ta, mang đến cảm giác sắc đẹp vượt qua giới hạn nam nữ, như Aphrodite, nữ thần tình yêu và sắc đẹp, lại giống như Adonis, mỹ nam đẹp nhất trong thần thoại Hy Lạp cổ đại. Vẻ quyến rũ này khiến không cần làm gì, cậu ấy cũng có thể dễ dàng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Phòng phát sóng trực tiếp đột ngột nổ tung, các khán giả trong các phòng phát sóng của các thực tập sinh la hét
“Má nó! Cậu này đến đây để thi tài năng đúng chứ? Khuôn mặt đó đã thành công mua chuộc được tui rồi. Cậu ấy còn đẹp hơn cả Thánh tử. Oh my god!”
“Mlem mlem! Giờ tui đã hiểu vẻ đẹp mỹ lệ tuyệt trần là thế nào rồi.”
“Á tôi đến để ngắm mặt em zai này. Phòng livestream của nhóc này là phòng nào tôi tới đây.”
Đương nhiên giữa những comment cảm thán giá trị nhan sắc max cấp thì cũng có những người bình luận tiêu cực:
“Đủ rồi đấy, đây không phải thế giới hiện thực mà chỉ cần xinh đẹp, biết ca hát nhảy múa là có thể debut giới giải trí. Đây là Chương trình thực tập sinh ở vô hạn thế giới kinh dị. Mặt đẹp để làm cái éo gì.”
“Chỉ là một kẻ người mới hạng E, vừa nhìn đã thấy ẻo lả yếu đuối mỏng manh. Chắc chắn không qua nổi vòng đầu tiên. Fuck!”
“Lớn lên đẹp để làm cái gì, vòng này có Gia Cát đại lão, còn có Thánh tử đại lão. Xem bọn họ không phải tốt hơn à.”
“Là người mới hạng E.”
Đang ngồi ở bàn khác Hạ Kiến Lam quan sát một chút rồi nói: “Cậu ta thật xinh đẹp.”
Tần Dã dùng chiếc đũa sắp bị mài nhọn đầu để gắp cọng rau đã rũ xuống trên cái đĩa inox trước mặt, không vui: “Rảnh quá thì đi quan sát Gia Cát Ám với Vincent đi.”
“Vincent chắc chắn muốn chiếm trước tiên cơ, sẽ không đến nhà ăn đâu.”
Hạ Kiến Lam đảo mắt qua hàng ghế bên: “Gia Cát Ám vẫn đang ngồi góc kia.”
Bọn họ là người cũ có kinh nghiệm. Tần Dã đã trải qua rất nhiều thế giới nhiệm vụ, cấp bậc được đánh giá là A. Hạ Kiến Lam tuy hạng B nhưng là hạng B có vị trí cao, khoảng cách tới hạng A chỉ vài người.
“Ở đây có 2 người hạng S, 3 người hạng A, mấy chục người hạng E hạng F.”
Hạ Kiến Lam không nói thẳng ra nhưng trong lòng họ đều hiểu rõ. Thế giới nhiệm vụ rất khó phân cấp bậc, người càng ít thì độ khó của nhiệm vụ càng nhỏ. Độ khó cao thì số người tham gia cũng nhiều hơn.
“...So với Vincent tôi càng để ý tới Gia Cát Ám.”
Tần Dã ngẩng đầu, vươn tầm mắt qua đám người nhìn mỹ nam tóc đen xõa ngồi đằng xa. Vẻ mặt y lạnh nhạt, nhìn từ xa trông như một bức họa cổ, chỉ khác là trên mặt y có một chữ S vô cùng nổi bật, bên cạnh có một số 3. Trong số chục nghìn thực tập sinh chỉ có 10 người hạng S. Họ ngồi ở ngai vàng cao nhất trong phòng phát sóng quan sát chúng sinh.
Mà Gia Cát Ám là một thực tập sinh hạng S có địa vị cao, được chủ hệ thống xếp top 3.
Trong số cầu sinh giả ở thế giới vô hạn này có không ít người nổi tiếng, trong đó người đáng sợ nhất là vị kia, nhắc tên thôi cũng khiến người ta sợ hãi. Gia Cát Ám đứng top đầu cùng với vị kia, y mưu trí có một không hai, đa mưu túc trí, làm việc không có sơ hở khiến người ta không dám coi thường.
Hạ Kiến Lam biết rõ điều này. Nếu nhiệm vụ nhánh “kẻ ngoại lai” là Gia Cát Ám thì bọn họ không có một chút khả năng kháng cự. Hắn suy nghĩ mãi mà không nghĩ được biện pháp hữu hiệu nào.
“Nếu đây không phải nhiệm vụ bắt buộc thì thất bại cũng không sao, cứ đề phòng trước. Dù không thể động vào hắn chúng ta chẳng lẽ không trốn nổi sao?”
Đề phòng không sai nhưng nguyên nhân chủ yếu là vì bọn họ một người hạng A, một người hạng B làm sao dám đi trêu chọc người cấp S. Người đó là một trong 10 cái tên đứng đầu giữa hơn chục nghìn người. Kể cả có bắt buộc phải động thủ với một người thì ngoài vị No.1, thà động vào 8 người còn lại còn hơn động vào cái người thủ đoạn khó lường này.
Không chỉ bọn họ mà tốp người cũ khác cũng mang một bầu không khí vô cùng quỷ dị. Nguyên nhân là vì nhiệm vụ nhánh mà hệ thống tuyên bố. Trước nay thế giới vô hạn tuần hoàn chưa từng xảy ra chuyện như vậy. Làm nhiệm vụ cũng là đánh theo đội, lại có phần thường cho người mới. Hiếm khi hai đội gặp nhau trong một thế giới nên xung đột còn ít hơn. Nói cho cùng thì giới hạn của thế giới vô hạn là con người luôn thua kém thế lực siêu nhiên, chứ nếu chiến tranh nội bộ xảy ra thì sẽ không còn nhiều thực tập sinh nữa.
Nhưng bây giờ, nhiệm vụ này đã phá vỡ lằn ranh giới đó. Thực tập sinh show kinh dị cũng biết, thời điểm mà một quy tắc như vậy được công bố thì một ngày nào đó họ có thể sẽ phải giết hại lẫn nhau.
May mắn thay, bọn họ vẫn phải sống đã mới có thể chứng kiến một ngày như vậy, cho nên không cần suy nghĩ quá nhiều.
Sau khi bà già ở Nhà ăn xúc cho cậu một phần thức ăn, Tổng Cửu cầm khay đồ ăn ngồi trong góc lặng lẽ ăn một mình. Thức ăn ở đây không ngon cũng không tệ. Mắt thường cũng thấy được bệnh viện này chỉ điều trị có lệ với bệnh nhân, thế nhưng có đồ ăn vẫn tốt hơn nhịn đói.
Khi tác dụng của thuốc còn sót lại trong cơ thể bắt đầu giảm và các phản xạ thần kinh hoạt động trở lại, đôi bàn tay cứng đờ của cậu tốt lên một chút nhưng cử động vẫn mất tự nhiên như cũ và có cảm giác không linh hoạt. Với việc này Tông Cửu đã sớm không để trong lòng. Dù đã trải qua rất nhiều cuộc phẫu thuật lớn nhỏ sau tai nạn nhưng đôi tay của cậu vẫn chưa thể hồi phục như người bình thường. Ở thời điểm tồi tệ nhất còn khó khăn trong việc di chuyển. Nhưng hiện nay sau những nỗ lực bền bỉ cậu đã có thể tự gánh vác sinh hoạt của mình..
Ánh sáng lạnh lẽo trong phòng ăn không có chút độ ấm nào, đôi mắt hồng nhạt của thiếu niên phản chiếu lên khay inox. Mặc dù cốt truyện có một số thay đổi nhưng nhìn chung vẫn nằm trong tầm hiểu biết của Tông Cửu. Thế nhưng sẽ sớm không còn nữa.
Bởi vì… chỉ còn chưa đầy hai giờ là đến cái chết trong cốt truyện của cậu!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook