Thực Sắc
Chương 23: C23: Chương 22

"Đến chỗ ngươi có quấy rầy ngươi hay không?" Trần Thiên Ngữ hôm nay tới Hoa Tiền Nguyệt Thiện kỳ thực chỉ là có chút muốn gặp Trương Tĩnh Hân, hiện tại trực tiếp được mời về nhà, Trần Thiên Ngữ trái lại thấy sợ hãi.

"Sợ quấy rầy Tiểu Đỗ?"

"......."

"Đến đi, Trần lão sư trèo hàng rào nhà ta thì ta cũng biết không phải ngươi khác người."

Lại là Tiểu Đỗ lại là hàng rào.... Trần Thiên Ngữ thế nào có chút muốn đánh nàng đâu?

Trương Vị Đồng mua thuốc dạ dày cho Trần Thiên Ngữ, uống một lúc cũng không thấy khởi sắc. Trương Tĩnh Hân để Trương Vị Đồng phụ trách trông coi quán ăn, nàng đưa Trần Thiên Ngữ về trước.

Trương Tĩnh Hân đem Trần Thiên Ngữ đỡ đến ghế phó lái, giúp nàng cài dây an toàn , hỏi: "Xe ngươi đậu chỗ nào rồi?"

Tất cả lực chú ý cùng tinh lực của Trần Thiên Ngữ đều đặt vào đau dạ dày, vừa đi mấy bước này thì chao đảo nhiều lần cảm giác được tồn tại của dạ dày, chọc nàng đổ một trán mồ hôi.

Bên trong xe mở đèn, Trương Tĩnh Hân dán đến gần, trên khuôn mặt đều là ánh sáng nhu hòa trong xe, Trần Thiên Ngữ phát hiện Trương Tĩnh Hân không trang điểm, nhưng hàng mi rất dày, còn rất cong.

Trần Thiên Ngữ hoãn khí nửa ngày, Trương Tĩnh Hân thấy nàng rốt cục muốn lên tiếng, có lễ phép chống cửa xe duy trì tư thế đúng mực không đến mức dựa sát vào đối phương, nghiêng tai gần bên môi Trần Thiên Ngữ để âm thanh hư nhược của nàng có thể thuận lợi tiến vào thính giác của nàng.

Trần Thiên Ngữ nói: "Lông mi của ngươi.....dính rồi."

Trương Tĩnh Hân: "......"


Đổi thành người khác ai cũng sẽ không nghĩ tới Trần Thiên Ngữ ở những thời khắc mấu chốt còn có thể đem chút tinh lực còn sót lại đặt vào những nơi kỳ quái.

Trương Tĩnh Hân thực sự nhịn không được, bật cười: "Trần lão sư, lần trước thức đêm ngươi cũng mệt thành như vậy còn không quên đùa giỡn lưu manh sờ tay ta, hiện tại đau dạ dày đến độ đổ mồ hôi lạnh còn quán sát lông mi của ta, Trần lão sư ngươi....." Trương Tĩnh Hân nâng thắt lưng lui về sau, muốn nói cái gì nữa nhưng có chút hết từ để nói rồi.

Bị Trương Tĩnh Hân nói như vậy Trần Thiên Ngữ cũng cảm giác mình quá khác người, nở nụ cười không ngờ bị nước bọt sặc đến ho khan . Ho một cái liền động đến dạ dày, đau đến nàng bám vào cửa xe không dám thở mạnh.

Trương Tĩnh Hân: "Trần lão sư ngài đều như vậy rồi thì đừng cử động, ta mang ngươi trở về nghỉ ngơi đi. Xe đậu chỗ nào rồi?"

"Ở.... Tiểu khu Phía trước."

"Có thu phí không?"

"Có."

"Có là được rồi, ngày mai sẽ lái về cho ngươi."

Xe từ con hẻm chật hẹp chậm rãi chui ra ngoài, đèn đỏ dừng xe, đèn xanh chạy tiếp, hết nửa ngày rốt cục đến Ngũ Hoàn.

"Trương lão bản, ngươi có thể lái chậm một chút không? Ta sợ ta lúc này không chụi nổi xóc nảy, rất buồn nôn."

Trương Tĩnh Hân nói: "Được, ta lái xe coi như vững, chậm thêm chút nữa coi như tản bộ."


Thời gian này chỉ cần không đến Tam Hoàn thì chỗ nào cũng không quá đông đúc, từ Ngũ Hoàn hướng quốc lộ duyên hải một đường thông thuận.

"Trần lão sư đỡ hơn chút nào không?" Trương Tĩnh Hân kéo trần xe xuống, gió biển thổi đến rất thoải mái. Trần Thiên Ngữ mơ mơ màng màng có chút buồn ngủ, bị gió thổi qua liền thanh tỉnh.

"Không đau như trước nữa, nhưng vẫn vô cùng khó chịu...."

"Tốc này sẽ không muốn nôn đi?"

"Ngươi lái ổn, không cảm thấy muốn nôn."

"Vậy được rồi. Lập tức đến."

"Ta.... Trước kia ta cũng ở nơi này."

Trương Tĩnh Hân nhìn về phía trước cười: "Đúng vậy hàng xóm, ta cũng sắp quên. Ngày đó ta từ sân thượng nhìn một chút, thấy biệt thự của ngươi trang trí lại tiến độ rất nhanh, phỏng chừng không bao lâu ngươi lại có thể dọn về."

Từ sau khi biệt thự ở tiểu khu Lộc Sơn này bị đốt Trần Thiên Ngữ quả thật không có chỗ ở cố định, đi đâu cũng gặp chuyện thật không nghĩ đến bây giờ thân thể lại xảy ra vấn đề, có phải nên xem hoàng lịch nhìn vận thế gần đây có phải đã làm không nên làm cái gì không nên làm chọc đại quỷ tiểu quỷ nào đó trên đường rồi không?

Trương Tĩnh Hân đừng xe , đỡ Trần Thiên Ngữ xuống xe. Tuy rằng dạ dày vẫn đau nhưng nàng vẫn có thể tự mình đi được, nàng xua tay ý bảo không sao, nàng có thể tự đi. Trương Tĩnh Hân đi trước, lúc ngang qua sân Tiểu Đỗ nghe tiếng bước chân xa lạ chợt lớn tiếng sủa vang.

"Tiểu Đỗ, ngồi xuống." Trương Tĩnh Hân vừa ra lệnh Tiểu Đỗ liền ngồi xuống, một đôi mắt to oai vệ nhìn chằm chằm Trần Thiên Ngữ xa lạ, một khắc cũng không buông lỏng.


"Này..... Tiểu Đỗ, ngươi có khỏe không?" Trần Thiên Ngữ từ nhỏ đã sợ chó, càng không cần phải nói đến loại chó dữ như Doberman. Mặc dù Tiểu Đỗ hiện tại ngoan ngoãn như cục cưng mà ngồi xổm trên cỏ không lên tiếng, nhưng trong đầu Trần Thiên Ngữ đã huyễn tưởng ra hơn một trăm lần Tiểu Đỗ đột nhiên nhảy lên từ các loại góc độ cùng các loại phương thức đem nàng cắn chết.

Nghe Trần Thiên Ngữ cậy mạnh bắt chuyện rồi lại mang theo âm rung, Trương Tĩnh Hân thả chậm bước chân chen giữa Trần Thiên Ngữ cùng Tiểu Đỗ: "Thế nào, Trần lão sư sợ chó?"

Trần Thiên Ngữ vô luận đi đến chỗ nào trong sân cũng không nhịn được quay đầu lại "giám sát" Nhất cử nhất động của Tiểu Đỗ: "Sợ....Nếu Không sợ lần trước ta có thể bị Tiểu Đỗ nhà ngươi treo ở hàng rào hơn một tiếng đồng hồ sao?"

Trương Tĩnh Hân cười nói: "Ở cạnh biển hoang vắng, nuôi một con chó giữ nhà tương đối an tâm."

"Phải..... Ta biết....." Trần Thiên Ngữ bước nhanh vào nhà, một khắc lúc Trương Tĩnh Hân đóng cửa lại nàng mới xem như triệt để an tâm.

Sau khi Tháo xuống sợ hãi đối với Tiểu Đỗ dạ dày đã rời khỏi lại tới làm nàng khó chịu, Trương Tĩnh Hân để Trần Thiên Ngữ ngồi trên trên ghế sa lon cạnh tủ giày, ngồi xổm xuống thay nàng tháo dây giày.

Trần Thiên Ngữ nhìn ra Trương Tĩnh Hân là muốn cởi giày giúp nàng, ngượng ngùng mặt đỏ tai hồng đem nàng kéo lên: "Trương lão bản... Đừng như vậy, ta.... Ta vẫn có thể tự mình làm được."

Trương Tĩnh Hân cũng không lại tiếp tục, đi qua một bên mở tủ giày lấy ra một đôi dép lê hồng nhạt, nhãn hiệu còn treo ở phía trên. Nàng từ trong ngăn kéo lấy ra một cái kéo cắt bỏ nhãn mác, rồi đặt ở trước mặt Trần Thiên Ngữ.

"Nhìn ngươi bây giờ tinh thần tốt hơn so với lúc còn trong quán rồi, có lẽ là công lao của thuốc đau dạ dày cũng có công lao Tiểu Đỗ giúp nâng cao tinh thần. Bây giờ còn không thích hợp ăn cơm, ngươi trước nghỉ ngơi một hồi, chờ lát nữa đói bụng ta làm chút thức ăn cho ngươi."

Thật sự khóc không ra nước mắt, Trần Thiên Ngữ thế nào cũng không nghĩ tới lúc trước nàng trăm phương nghìn kế muốn ăn được món ăn Trương Tĩnh Hân làm nhưng thế nào cũng không ăn được, mà bây giờ rốt cục có cơ hội có thể ăn thì lại đau dạ dày, vẫn là không cách nào ăn được.

Trần Thiên Ngữ mang dép muốn vào nhà, Trương Tĩnh Hân đứng góc quanh xoay người lại nói với nàng: "Trần lão sư, chớ để ý, gặp mẹ ta một chút đi."

"A -?!" Trần Thiên Ngữ cả kinh , đây không phải chuyện đùa, nàng vẫn luôn cho rằng Trương Tĩnh Hân là ở một mình, không nghĩ tới nàng và mẹ của nàng sống cùng nhau? Mẹ nàng cũng quá an tĩnh rồi, thế nào cho tới bây giờ chưa từng cảm giác được sự tồn tại của nàng? Đột nhiên sẽ nhìn thấy mẹ nàng.... Hai tay trống rỗng cái gì cũng không có chuẩn bị, mẹ nàng nhất định sẽ nghĩ cô gái này một chút lễ phép cũng không có.

Thấp thỏm đi đến trong nhà , Trần Thiên Ngữ yên lặng luyện tập các loại dáng điệu tươi cười dịu dàng mà các bà mẹ sẽ thích, đi vào trong nhà thì thấy Trương Tĩnh Hân trong tay cầm ba ném hương đối mặt với một tấm ảnh trắng đen cúi đầu cúng bái. Nữ nhân trong ảnh tuổi trẻ mỹ lệ, khóe miệng hàm chứa mỉm cười, cả người phi thường nhu hòa, mang theo thỏa mãn, ngũ quan có tám phần tương tự Trương Tĩnh Hân. Trền bàn thờ đặt bà cái đĩa, hoa quả, thịt heo, cùng hai ly rượu, một ly đầy một lý trống rỗng.


Thì ra người mẹ hoa khôi chợ rau trong truyền kỳ của Trương Tĩnh Hân đã qua đời.

Trương Tĩnh Hân đem hương cắm vào trong lư hương không quay đầu lại mà lùi ra sau, suýt nữa thì đụng phải Trần Thiên Ngữ. Trần Thiên Ngữ chẳng biết lúc nào đã đi đến phía sau nàng, thắp ba nén hương nhất tịnh cúc cung.

Trương Tĩnh Hân nhìn Trần Thiên Ngữ chốc lát, hồi thần nhanh chóng kéo nàng: "Trần lão sư dạ dày ngài còn đau, đừng để ý, mau ngồi xuống nghỉ tạm đi."

"Ta thế nào cảm giác dạ dày của ta đã tốt rồi." Trần Thiên Ngữ sờ sờ vị trí dạ dày, còn có chút đau, nhưng quả thực tinh thần đã tốt rồi.

"Tốt là được rồi, ta còn sợ dạ dày ngươi vẫn đau, ta cũng không có biện pháp, cũng chỉ có thể cho uống thuốc, thế nhưng thuốc cũng có ba phần độc, bệnh dạ dày muốn trị cũng có chút khó khăn, còn phải điều trị lâu dài."

"Ta hôm nay chính là bận rộn nên quên ăn mới bị đau, đã lâu không tật xấu này nên có chút lơ là."

"Áp lực cũng có thể tạo thành đau dạ dày, gần đây Trần lão sư vì sách mới bôn ba, phải chú ý nghỉ ngơi mới đúng."

Trần Thiên Ngữ gật đầu, đau dạ dày rút đi, sau cảm giác đau thì buồn ngủ lại kéo tới, nhịn không được ngáp một cái.

"Mệt mỏi? Có muốn tắm trước hay không?"

"Nhưng ta.... Cái gì cũng không mang theo?"

"Không để tâm mặc của ta chứ, có đồ mới."

"Nói cái gì mà để tâm, là ta làm phiền ngươi mới đúng."

Trương Tĩnh Hân lấy quần áo cùng khăn tắm đến: "Nếu mệt mỏi liền nghỉ một lát rồi hãy tắm, còn nếu có thể tắm thì tắm rồi sớm nghỉ ngơi một chút, ngày mai tỉnh dậy thì sẽ tốt thôi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương