Thực Ra Tôi Cũng Dùng Hack
23: Tự Sửa Chữa Số Mệnh


Cách Ngôn cùng Rex ở trong đám người phía sau, nghe âm thanh cũng phát hiện sự tồn tại của Ám Ảnh Dực Hổ.

Cậu còn chưa kịp nghĩ nhiều, chỉ một tiếng hô lớn Đuổi theo của một vị nào đó, đám người xung quanh đã chạy hết.
Ám Ảnh Dực Hổ sao lại xuất hiện ở đây?
Âm Phong Sơn Lĩnh cách nơi này một quãng, nó hẳn có thể nhận ra ở đây có rất nhiều người.

Một chọi một còn được, nếu bị nhiều người vây công thì nó liền gặp nguy hiểm.

Vậy tại sao nó vẫn không do dự mà xuất hiện? Phải chăng chỗ này có gì đó hấp dẫn nó?
Cách Ngôn nghĩ nghĩ, ánh mắt đột nhiên dừng trên quả trứng ma thú đang được bọc trong lòng ngực, cậu tức khắc 囧một chút.

Cậu nghĩ cậu biết lý do rồi.

Con Ám Ảnh Dực Hổ này chắc chắn vì trứng ma thú nên mới tìm lại đây.

Cậu đem suy đoán nói cho Rex, y cũng không ngạc nhiên.

"Hắc Lang cùng Quạ Đen tổn thất lớn như vậy, khẳng định sẽ trút giận lên Ám Ảnh Dực Hổ.

Thánh Thú được viết trên tờ giấy kia hẳn chính là nó rồi.

Chúng ta có cần đuổi theo không?" Bất tri bất giác Cách Ngôn đã đem Ám Ảnh Dực Hổ biến thành vật sở hữu của Rex, rất tự nhiên mà muốn tìm cách cứu nó.
"Không cần.

Nó sẽ quay lại." Rex nói một cách cao thâm.
Cách Ngôn không biết vì sao y lại khẳng định như vậy.

Bị rất nhiều cường giả vây công, con Ám Ảnh Dực Hổ kia còn có thể đột phá vòng vây mà đi đến chỗ họ? Nếu họ đang ở hướng mà Ám Ảnh Dực Hổ chạy trốn, họ có khả năng tránh được những kẻ đang đuổi bắt nó ở hướng ngược lại sao? Dù sao cậu cũng không quá tin vào khả năng này.

Để tránh làm người khác chú ý, hai người vẫn di chuyển qua chỗ khác.
Mặt trời trên đỉnh đầu dần lui xuống, rừng cây bắt đầu chìm vào bóng tối.

Hoàng hôn buông xuống, xa xa truyền đến tiếng rống của dã thú, tựa như thiên tính bị trấn áp được phóng thích.

Bởi vì ban đêm chính là thế giới của ma thú.
Doanh địa mà hai người rời đi đã đốt lửa trại.

Không ít lính đánh thuê cùng nhà thám hiểm chạy tới, đều là những người có thực lực rất mạnh, nếu không sao dám đi đi lại lại trong khu rừng này vào ban đêm.
Cách Ngôn cũng không biết điều đó vì cậu theo Rex càng ngày càng xa khu doanh địa, người cũng càng ngày càng ít, ma thú cũng không thấy mấy con.

Đang lúc cậu không nhịn được muốn đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh này thì một tiếng sột soạt rất nhỏ vang lên, rồi càng lúc càng lớn.

Khi Cách Ngôn nhìn sang thì một bóng đen đột nhiên xông ra khỏi bụi cỏ lao về phía cậu.
Cậu hoảng sợ, động tác tránh đi lại không nhanh bằng tốc độ di chuyển của Rex.
Bóng đen bị Rex quăng từ không trung đập mạnh xuống đất.

Bóng đen tựa như không có năng lực phản kháng mà quỳ rạp trên mặt đất.


Nếu không có tiếng gầm nhẹ trầm thấp cùng thân thể chậm rãi phập phồng còn tưởng nó đã chết.
Cách Ngôn đến gần mới nhận ra bóng đen kia chính là Ám Ảnh Dực Hổ.

Cánh trên lưng nó ỉu xìu mà rũ ở hai bên, bề ngoài thập phần chật vật.

Cậu kinh ngạc, không nghĩ tới Rex lại nói trúng, nó tìm tới chỗ họ thật này, không khỏi cảm khái trong lòng một chút về sức mạnh của tình mẫu tử.
Dù rất bất ngờ nhưng đúng như Jimmy nói lúc trước, con Thánh Thú này quả nhiên thuộc về Rex.

Nếu Hắc Lang và Quạ Đen biết chuyện họ làm cuối cùng lại thành may áo cưới cho Rex chắc sẽ tức đến nỗi phun một đống máu đi.

Đang cao hứng Cách Ngôn đột nhiên thấy dưới một thân toàn bùn đất của Ám Ảnh Dực Hổ tràn ra một vũng máu chợt nhận ra nó bị thương, chẳng trách nó vẫn luôn quỳ rạp trên đất không nhúc nhích.
Nhìn thảm trạng của nó Cách Ngôn cảm thấy có chút đồng tình.

Tuy rằng thể trạng của nó nhỏ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cậu, cũng không có uy phong lẫm lẫm của Thánh Thú nhưng nó có thể làm đến bước này cũng đã rất ghê gớm rồi.
"Không phải anh có pháp thuật trị liệu sao? Nhìn nó có vẻ không tốt lắm." Cách Ngôn nói với Rex.
Rex không nói gì mà đến chỗ Ám Ảnh Dực Hổ.

Ám Ảnh Dực Hổ đột nhiên nâng đầu lên hung ác mà nhìn y, hai hàm răng sắc bén dữ tợn, yết hầu phát ra âm thanh uy hiếp.
Dù cho nó đã mất chín phần sức lực thì sự uy nghiêm của Thánh Thú cũng sẽ không bao giờ để nó lộ ra sự yếu đuối trước con người.
Cách Ngôn thấy nó cử động một chút máu đã chảy thêm vũng to, miệng vết thương tựa hồ cũng bị xé rách lớn hơn liền vội vàng nói: "Đừng sợ.


Chúng ta không có ác ý.

Y chỉ đang giúp ngươi trị liệu thôi."
Người ta nói Thánh Thú rất khôn ngoan, cậu nói như vậy có thể giúp Rex kiếm chút hảo cảm của nó nhỉ.
Kỳ lạ là Ám Ảnh Dực Hổ vậy mà thực sự an tĩnh lại.

Đầu nó nằm trên mặt đất, hai mắt đen tròn vô tội nhìn cậu, chỉ một giây đã từ mãnh thú biến thành một con hổ dễ thương.
Cách Ngôn đột nhiên có cảm giác Ám Ảnh Dực Hổ đang làm nũng với cậu, trong đó còn mang theo một tia ủy khuất.

Không, đây chắc chắn là ảo giác của cậu.
Nhìn lại lần nữa, nó vẫn là biểu tình đó, có vẻ còn ủy khuất hơn lúc nãy.

Cho nên không phải cậu nhìn lầm, mà con Ám Ảnh Dực Hổ nhỏ này thực sự đang làm nũng với cậu.
Cậu lập tức choáng váng!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương