Thục Nữ Thời Đại
Chương 82: - Ôi, tôi chết !

Editor: Ddil
Mẹ Dương bất ngờ nhận được quà tặng nên đặt dấu chấm hỏi, hai vị khách mới sáng sớm tới đây khiến cho bà cảm thấy có chút quen thuộc, chắc là đã gặp ở đâu rồi, nhưng bà nghĩ mãi cũng không ra.
"Xin hỏi cô tìm ai?" Mẹ Dương hỏi.
"Con là đồng nghiệp của Dương Dương." Nhan Hâm giới thiệu mình với mẹ Dương, thật ra ở trong lòng đã rối như tơ vò, nắm tay Tòng An mà lòng bàn tay toát mồ hôi. Nàng sợ, căng thẳng, nhưng lại đang cố buộc bản thân phải bình tĩnh lại.
"Sáng sớm gió thổi lạnh đừng đứng bên ngoài, mau, mau vào, vào trong nhà ngồi. Bác đi gọi Dương Dương xuống." Mẹ Dương đi đến dưới chân cầu thang hét lên: "Dương Dương, con mau xuống đây, nhìn xem ai tới nè?"
Dương Dương mang dép lê không buồn quan tâm đi từ trên lầu xuống: "Ai?" Bạn học cũ à? Chắc không có bạn học nào có quan hệ với cô tốt đến nỗi mới mùng một đã tới chúc Tết, nói không chừng là Lisa, trước đây Lisa sẽ đến nhà cô, nhưng mà bây giờ cô ấy đã là vợ của người ta, nên sẽ không đến đây.
"Có đồng nghiệp của con tới tìm con." Mẹ Dương thấy Dương Dương lúc này còn chưa đi xuống nhà, nóng nảy, quay đầu lại mỉm cười nói với Nhan Hâm: "Nó ở nhà là nhếch nhác vậy đó, giống như đứa trẻ mãi không chịu lớn."
Nụ cười của Nhan Hâm càng sâu, nàng và mẹ Dương có hiểu biết giống nhau, Dương Dương ở một số điểm thật sự là người lớn, nhưng ở nhà mới có thể tháo bỏ trói buộc bộc lộ ra mặt trẻ con của mình.
Dương Dương đi xuống cầu thang, ở góc đó thấy được Nhan Hâm, lúc nhìn thấy hai người không thấy bất ngờ, mà lại có biểu hiện khủng khiếp như nhìn thấy quỷ.
Mẹ Dương trách cô không lịch sự: "Người ta lặn lội tới thăm mà làm cái vẻ mặt gì vậy hả?"
"Mau mời người ta ngồi xuống đi." Dương Dương đứng ở đó vẫn không nhúc nhích làm cho Mẹ Dương không vừa ý, bà lên tiếng nhắc nhở Dương Dương nên làm điều đúng đắn.
"Mẹ, mẹ đi làm bữa sáng trước, để con tiếp đãi hai người." Dương Dương đẩy bà đi, bà vừa đi thì cô liền vội vàng muốn đem hai người giấu vào trong phòng mình.
Nhan Hâm và Tòng An cởi giày ra mang dép bông Dương Dương đưa rồi đi lên lầu.
Mẹ Dương bưng trái cây ra phát hiện trong phòng khách không có một bóng người, bà không thể không lèm bèm: "Làm cái gì vậy?"
Vừa đi vào phòng của Dương Dương, Dương Dương đóng cửa lại khóa chốt. Nhan Hâm bật cười vì hành động trông rất lén lút của Dương Dương.
Phòng của Dương Dương đủ lớn, trong phòng có ban công, còn có một phòng tắm nhỏ, giống như căn hộ của người độc thân.
Ở giữa giường chăn mền lộn xộn, những chỗ khác thì lại rất ngăn nắp.
Dương Dương thấy sự chú ý của Nhan Hâm phóng tới trên giường, cái giường lộn xộn như mới đánh một trận chiến lớn xong, giường của phụ nữ mà lộn xộn dễ dàng nghĩ đến vài thứ, để cho Nhan Hâm thấy cảnh này, Dương Dương không khỏi lộ ra biểu hiện xấu hổ.
"Thấy tụi em ngạc nhiên lắm à?" Nhan Hâm nói với cô, nàng vòng qua Dương Dương, chủ động dọn dẹp chăn mền cho cô.
Dương Dương vừa ngồi xuống vừa nói: "Tôi ngạc nhiên chứ, thật sự như nhìn thấy quỷ, tôi còn tưởng mình đang nằm mơ."
"Dương mơ thấy cảnh như vậy rồi à?"
"Từng mơ thấy. Không chỉ một lần, tối hôm qua cũng mơ thấy, kết quả thật sự xảy ra ở trước mặt tôi. Em nói xem có phải là kì tích không?" Dương Dương cũng giúp nàng thu dọn.
Nhan Hâm từ trong chăn của Dương Dương đào ra được một con gấu bông, cười nhìn về phía Dương Dương, Tòng An phì cười, cô bé nói: "Dì là người lớn mà buổi tối còn ôm gấu bông ngủ."
Dương Dương nhét con gấu vào trong chăn, Nhan Hâm nói: "Bên trong còn gì nữa à?"
Ý thức được đang bị ghẹo, Dương Dương trừng mắt nhìn nàng: "Không có."
Nhan Hâm dừng tay gấp chăn lại, nói: "Dương có hối hận không?"
"Hối hận cái gì?"
"Những lời hôm qua Dương nói, Dương còn nhớ không?"
"Tôi..." Dương Dương bị rượu hành gần như đình chỉ đầu óc giờ mới từ từ tỉnh táo lại. Tối hôm qua cô nói rất nhiều, bình thường chỉ dám nghĩ không dám nói, mà giờ cô đã nói hết với Nhan Hâm.
Cô chỉ dám nghĩ, không dám nói, không dám làm, Nhan Hâm lại thực hiện.
Sự dũng cảm của Nhan Hâm làm hốc mắt Dương Dương nóng lên, nhưng vào lúc này trong lòng cô lại thấy sợ hãi, mẹ vẫn còn ở dưới nhà, làm bữa sáng như mọi ngày, bà còn đang phàn nàn với hàng xóm về vụ giá thực phẩm tăng, có vẻ rất giận nhưng cũng chỉ là kiểu cảm ràm bình thường. Nhưng vào thời điểm này, mọi thứ đang gió êm sóng lặng, cô lại muốn đánh vỡ sự yên bình này...
Cô sợ Nhan Hâm nhìn thấy tâm trạng cô vào lúc này, Dương Dương còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng để đi bước này.
Nhan Hâm đặt tay lên lưng cô, "Dương nghĩ gì rồi, tự làm mình sợ."
"Nhan Hâm, tôi..." Cô mới biết mình không thể đi bước này, lúc nằm mơ sao cô lại can đảm đến vậy, giống như siêu nhân chẳng biết sợ hãi. Thế nhưng vào lúc này muốn cô thật sự làm thì cô làm không được.
"Em tới để chúc Tết, còn có Tòng An, con nói xem con đến đây làm gì?" Nhan Hâm hỏi Tòng An.
Tòng An vội nhảy lên người Dương Dương: "Mị Mị a di, bao lì xì của con đâu ạ."
Dương Dương: "Không thiếu phần của con, cất ở trong túi tiền áo khoác của dì, muốn dì cho con liền hay là tự con tìm, tìm được thì là của con?"
"Con muốn tìm, để con tìm." Tòng An tìm trên người cô, "Bên này ạ?"
Rốt cuộc tiền lì xì cũng được cô bé tìm thấy, vừa sờ đã thấy có hai bao. Một cái ghi Tòng An, một cái ghi Noãn Noãn.
"Em gái ở nhà ạ?" Tòng An cầm bao lì xì phấn khích.
"Giờ em đang ở nhà nội chúc Tết, đợi đi là con sẽ gặp được em."
So với việc được nhận tiền lì xì thì nghe tin Noãn Noãn sắp về càng thấy vui hơn, lúc đi Hongkong đặc biệt mua quà cho Noãn Noãn còn chưa có tặng, Dương Dương vốn nghĩ là để cô đưa, nhưng nếu Tòng An đã đến thì để cho Tòng An đưa đi.
Nghe thấy tiếng xe ở dưới lầu, Dương Dương nói với Tòng An: "Noãn Noãn về rồi, con có thể đi gặp em."
Tòng An ôm một đống quà, đôi chân nhỏ nhắn chạy như bay.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Dương Dương và Nhan Hâm, nỗi sợ và lời xin lỗi như được viết trong ánh mắt của Dương Dương, Nhan Hâm vẫn thấu hiểu và bao dung cô vô điều kiện.
Nàng sẽ không gây khó dễ, không bức ép cô phải làm gì, nàng và cô cùng tiến cùng lui.
"Thời tiết hôm nay tốt như vậy, không nên nói những chủ đề gây cấn." Lời nói của Nhan Hâm xoa dịu lòng của Dương Dương.
Dương Dương giang đôi tay ôm chầm lấy nàng. Hình ảnh người ở trong ngực như một đám mây nhấc bổng con tim cô lên, làm con tim cô được vỗ về muốn tan thành nước.
Cái ôm của Dương Dương rất chặt, Nhan Hâm ở trong vòng tay cô cảm giác được nỗi đau.
Xin lỗi em, xin lỗi em, xin lỗi em. Nhan Hâm nghe được từng tế bào trên người Dương Dương lặp đi lặp lại mấy lời này.
Nàng cười Dương Dương nghiêm trọng hóa vấn đề, nàng không để ý Dương làm như thế nào, chỉ cần nàng biết Dương Dương nghiêm túc là được.
Noãn Noãn và Tòng An chiếm cứ cái thảm trong phòng khách, trên thảm đầy đồ chơi của hai cô bé, cảm giác hào hứng tràn ra khi khui mấy món đồ chơi mới, hai cô bé hoàn toàn chìm đắm trong đó.
Mẹ Dương nhìn thấy Tòng An lắp ráp được xe rất ra dáng, khen cô bé thông minh. Noãn Noãn thì ngưỡng mộ Tòng An vô cùng, bởi vì Noãn Noãn đến cả đọc hướng dẫn đơn giản còn không hiểu nữa là.
"Con bé tên Tòng An, giờ mới học lớp một tiểu học." Nhan Hâm giới thiệu Tòng An với mẹ Dương, bà còn không biết quan hệ giữa Dương Dương và Tòng An. Khoảng cách hiện tại chỉ như một lớp mang2 mỏng, chỉ cần thổi nhẹ một hơi cũng có thể chọc thủng, nhưng vào giờ phút này lại quá đỗi yên bình, nàng cũng không muốn phá vỡ bầu không khí tốt đẹp này.
"Con bé là đứa trẻ thông minh lại ngoan ngoãn, thật tốt."
Dương Dương nhìn thấy cảnh này, nội tâm phức tạp, ánh mắt cô nhìn về Nhan Hâm, Nhan Hâm mỉm cười xoa dịu nỗi lòng của cô.
Trong nhà không có trữ nhiều chai rượu ngon, hầu như bị ba Dương và Dương Dương uống hết rồi. Dương Hạo Nhiên vừa mới đi hiếu kính với ba mẹ vợ thì chạy đi trung tâm thành phố mua một chai về.
Khi về đến nhà vừa đúng lúc ăn cơm, mới vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng chào đón bảo cậu ngồi xuống ăn cơm.
Dương Hạo Nhiên lên tiếng, ngồi xuống bên cạnh vợ, lúc nhìn thấy Nhan Hâm thì biểu hiện giật mình.
Vợ cậu nghĩ cậu chắc là thấy gái đẹp nên mất hồn, máu ghen tuông dâng trào, ra tay cấu véo đùi cậu ở dưới bàn.
Dương Hạo Nhiên kêu lên, vừa lấy lại tinh thần đã nói với Dương Dương: "Chị thật sự dám đưa bạn gái về nhà, không sợ mẹ đánh chết chị à..."
Cậu nhanh mồm nhanh miệng, nói ra rồi mới phát hiện bầu không khí trên bàn không đúng, mọi người đang vui vẻ hòa thuận, không có bị bao phủ bởi bóng ma chiến tranh gia đình, người lớn trong nhà còn đang bóc vỏ cua cho lũ trẻ, nhưng vừa nghe thấy lời cậu nói thì trong khoảnh khắc cả bàn đều ngừng lại, tất cả nhìn sang cậu.
Dương Hạo Nhiên tự trách mình nhiều chuyện, nói: "Con nói giỡn thôi mà. Nhìn con làm gì?"
"Tại sao mẹ phải đánh chết nó?" Mẹ Dương quay sang nhìn cậu, nổi lên lòng nghi ngời với lời cậu vừa nói.
Dương Hạo Nhiên cười bới đầy chén cơm trước mặt bà, nói: "Mẹ, vừa nãy là con nói giỡn thôi."
"Mẹ nghe không thấy giống nói giỡn." Tầm mắt của mẹ Dương bồi hồi nhìn hai bên.
Dương Dương và Nhan Hâm vẫn lo ăn cơm, cố không chú ý tới chuyện gì đang xày ra ở đây.
Dương Dương gắp thịt ếch vào chén của Nhan Hâm: "Món ếch này là do tôi xuống bếp làm, em ăn xem mùi vị có được không?"
"Ừm."
Mẹ Dương đang dọn dẹp đống chén dĩa lộn xộn trên bàn, Nhan Hâm và Dương Dương cũng đi đến giúp đỡ, mẹ Dương vẫn đang quan sát hai người, lòng của phụ nữ tinh tế như sợi tóc, chưa kể đến còn là mẹ của một người con gái, trải qua mấy năm thăng trầm, nhiều kinh nghiệm, ánh mắt cũng được mài giũa sáng suốt, sự tương tác giữa hai người cho dù là rất nhỏ nhặt nhưng cũng bị bà nắm bắt được.
Dương Dương lén cầm tay Nhan Hâm, dường như đã hạ quyết tâm, trong lòng Nhan Hâm hiểu rõ, vào lúc cô bước ra cầm tay nàng, nàng hi vọng Dương Dương đừng đi.
Nhưng Dương Dương lại nở nụ cười với cô.
Dương Hạo Nhiên rầu rỉ, cậu ngồi trước máy tính xem Hỉ Dương Dương với con gái đã xem như một loại tra tấn rồi, chưa kể đến mẹ cậu đang ngồi bên cạnh như hổ rình mồi, hận không thể dùng hình bức cung buộc cậu nói ra sự thật.
Cậu biết kết cục của liệt sĩ là ra sao, tuy cậu không đạt tới được cảnh giới dù thịt nát xương tan vẫn không hề sợ hãi, nhưng người đó là chị của cậu, dù cậu không muốn cũng phải cắn răng chống đỡ tới cùng.
"Mẹ, là con nói bậy, ý con là bạn nữ..."
"Nếu là vậy thì mày cần gì phải căng thẳng thế hả? Mày còn biết được gì nữa?" Hai mắt mẹ Dương sắc bén như kẻ nằm vùng, trên mặt cậu con trai của bà không giấu được tâm tư, cậu là do bà sinh, sao bà lại không biết giờ cậu đang suy nghĩ gì, cái vẻ mặt này rõ ràng là đang có chuyện gạt bà.
Con gái cũng là do bà sinh, nhưng đứa con gái này thì khôn ngoan hơn cáo, từ nhỏ đến lớn, chuyện mà cô đã không muốn cho bà biết thì tuyệt đối sẽ giấu đến cùng, bà muốn công phá từ chỗ con gái là không có khả năng, chỉ có một điểm đột phá duy nhất đó là cậu trai hình như cái gì cũng biết hết này.
"Mẹ." Dương Dương gọi mẹ Dương, bà quay đầu lại nhìn cô.
Dương Dương thả lỏng nội tâm đang đấu tranh, nói: "Thật ra thì từ trước đã có chuyện muốn nói với mẹ."
"Nhan Hâm cô ấy là bạn gái của con."
Tròng mắt của Dương Hạo Nhiên sắp trợn ra ngoài, vào thời điểm mẹ cậu còn chưa hồi phục tinh thần thì cậu vội điều tiết không khí: "Ý của chị hai là bạn nữ. Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ nhiều..."
Mẹ Dương không phải già nua mà nghe không hiểu tiếng phổ thông, cũng không phải tầng lớp phong kiến cái gì cũng không biết, bà biết, bởi vì bà biết, cho nên sau khi hiểu được thì bà lại không thể chấp nhận những gì bà nghe thấy.
Núi lửa sắp sửa bùng nổ, Dương Dương lùi về sau một bước, đứng bên cạnh Nhan Hâm, nói: "Hiện tại mau trốn đi."
Nói xong, cô ôm lấy Tòng An, đồng thời kéo Nhan Hâm chạy ra bên ngoài.
Chạy ra khoải nhà ngồi lên xe Nhan Hâm, Dương Dương đạp mạnh chân ga, tính năng thật tốt đích kiệu chạy phát huy nó đích trác tuyệt công năng, bắn ra khỏi nhà với tốc độ cực nhanh.
Mà hai người trên xe lúc này mới ý thức được là họ bị nắm đi chạy trốn.
Dương Dương kìm lòng không đậu cười ha hả, Nhan Hâm sợ cô cứ chạy như vậy sẽ xảy ra tai nạn, nên bảo cô tấp xe vào lề.
Xe từ từ dừng lại ở ven đường, Dương Dương bổ nhào lên người Nhan Hâm, nói: "Tôi thật sự làm được rồi, tôi không thể tin được là tôi có thể..."
"Em biết, em biết rồi. Dương dũng cảm lắm."
"Không đâu, tôi không dũng cảm một chút nào, tôi sợ phải đối mặt với hiện thực, cho nên tôi mới chạy trốn. Tôi phát hiện là làm chuyện này cần đến sự dũng cảm vượt qua giới hạn của tôi, em mới là người dũng cảm nhất, Nhan Hâm, tôi không làm được giống như em, tôi không thể dũng cảm được như em..."
Trải qua rồi mới biết bản thân yếu đuối cỡ nào, Nhan Hâm làm được cô lại vị tất có thể làm được. Cô cảm thấy xấu hổ vì mình.
"Dương Dương, em yêu Dương." Nhan Hâm đỏ mắt vì cô.
"Mẹ, sao chúng ta phải đi ạ?" Tòng An vẫn không thể hiểu được hành động kì quặc của người lớn, trong mắt Tòng An thì người lớn đều là người quái dị, có lối suy nghĩ đáng sợ và ý tưởng phức tạp khiến cho cô bé không thể nhìn thấu. Tòng An còn muốn chơi với em gái, nhưng mà trong tíc tắc đã bị dì Dương Dương bắt vào xe, nếu như cô bé hiểu không sai thì hành động vừa nãy gọi là chạy trốn, nhưng mà đã xảy ra chuyện gì, tại sao phải chạy trốn?
"Còn đợi nữa là sẽ xuất hiện lốc xoáy." Dương Dương nói với Tòng An.
"Dì gạt con, lốc xoáy chỉ xuất hiện vào mùa hè thôi. Dì chắc chắ không có đọc sách rồi."
"Đây chỉ là phép so sánh thôi." Dương Dương còn thật thà giải thích.
Nhan Hâm nói: "Để em lái xe cho. Dương cứ từ từ giải thích với con bé." Dương và Nhan Hâm đổi vị trí với nhau, Nhan Hâm ngồi vào ghế lái chiếm cứ vị trí chủ đạo, nàng nhắc nhở mọi người trên xe phải cài dây an toàn, mặc dù là mọi người đang tháo chạy, nhưng có lẽ cũng có thể gọi bằng một từ khác đó là bỏ trốn, nhưng vẫn phải chú ý an toàn.
Xe vừa mở máy, một chiếc MPV* màu trắng quen thuộc vượt qua kế bên bọn họ, Dương Dương để ý thấy là xe của Dương Hạo Nhiên.
*MPV là dòng xe đa dụng, không phải hãng xe.
Chiếc MVP chạy tới trước một chút thì dừng lại bên ven đường, Dương Hạo Nhiên bước xuống xe, chặn xe của bọn họ lại.
Dương Dương muốn hạ kính xe xuống, nhìn thấy bộ mặt dữ tợn của em trai mình đang nghiến răng nghiến lợi.
"Chị bỏ lại một đống tàn cuộc bắt em thu dọn!" Dương Hạo Nhiên giận dữ hét lên.
Dương Dương chỉ nói được ba từ: "Chị xin lỗi."
"Giờ mẹ đang ép hỏi em đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, mẹ nó sao em biết được có chuyện gì xảy ra, khốn khiếp sao em lại có người chị hai như chị!" Dương Hạo Nhiên rống lên xong thì thở hồng hộc.
Dương Dương nói: "Mẹ kêu em đuổi theo chị?"
"Phải, mẹ muốn em đưa chị về, giờ bà đang rất giận, trước đây khi ba nói ly hôn với bà, bà cũng không tức giận đến như vậy, tất cả đều do chị gây ra."
Dương Dương đã nghĩ tới kết quả này, trong lòng cô luôn biết rõ.
"Quay về đi. Chị đã có gan nói ra, thì cũng phải có gan giải thích cho rõ ràng." Dương Hạo Nhiên nói.
Dương Dương nhìn Nhan Hâm, Nhan Hâm nói với cô, không cần biết cô làm sao, nàng vẫn ủng hộ.
Dương Dương đã có quyết định trong lòng, nói: "Chị về với em." Nếu phải đối mặt tóm lại vẫn phải đối mặt thôi.
Cô nói với Nhan Hâm: "Em về trước đi, tôi giải quyết xong mọi chuyện thì sẽ về nhà."
"Không cần em ở lại bên cạnh Dương sao?"
"Tôi sợ em ở đây, tôi sẽ trở nên rất sợ chết." Dương Dương cười, cô đi xuống xe, ngồi vào trong xe Dương Hạo Nhiên, hạ kính xe xuống, cô nhú đầu ra nói với Nhan Hâm: "Về đi."
Bước chân Dương Dương dừng lại ở cửa, ánh mắt giận dữ của mẹ Dương đã băm vằm cô không toàn thây, cô nhoẻn nụ cười nhạt, đi vào.
Dương Hạo Nhiên và vợ ngồi ở dưới lầu nghe thấy tiếng trên lầu, rất lo lắng cho người ở trên lầu.
Mẹ Dương đang đóng cửa lại dạy dỗ Dương Dương, nếu không sẽ bị người khác nhìn thấy, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, chỉ cần muốn ra ngoài là đã hòa hợp lại. Nhưng mà Dương Hạo Nhiên biết một khi làm sai sẽ bị mẹ đánh không nương tay, huống chi lần này Dương Dương thật sự phạm lỗi lớn.
"Sao tao lại sinh ra một đứa con gái như mày..."
"Mẹ nói đi, rốt cuộc là mẹ nghĩ mất mặt với ai ..."
"Mày..."
Loảng xoảng... Trên lầu phát ra tiếng đồ vật bị đập vỡ, làm cho người giúp việc hoảng hốt. Phòng trước là phòng sách, phía sau là phòng chứa đồ, ở trong có nhiều đồ vật, nếu mẹ Dương muốn ném chết người, cũng rất dễ dàng.
Trong lúc Dương mẹ đang mắng, người còn lại không rên lấy một tiếng.
Không phải bị đập chết rồi chứ? Dương Hạo Nhiên không ngồi yên được nữa, cậu vừa đứng lên, đã thấy trên lầu không có tiếng động nữa, nhưng tiếng la khóc điên cuồng của mẹ bắt đầu tới.
"Không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ?" Dương Hạo Nhiên với vợ chạy lên, vừa mới đi tới cầu thang, Dương Dương đang từ trên cầu thang đi xuống.
Một tay cô vịn trán, máu chảy ra từ kẽ các ngón tay, một đường đi xuống cầu thang đầy máu.
Cô lại giống như không biết đau một chút nào, ngược lại giống như đã được giải thoát.
Dương Dương cầm lấy khăn sạch do em trai em dâu đưa, nói với Dương Hạo Nhiên: "Mẹ đang khóc trong phòng, em để mẹ khóc một lúc, đừng vào, gọi ba đi."
Cô hiểu mẹ của mình, bà rất sĩ diện, chắc chắn sẽ không muốn để cho em trai nhìn thấy bộ dạng khi bà khóc, ba là người duy nhất có thể an ủi bà.
"Có phải mẹ ném dao vào chị không?" Máu này không biết có thể ngừng chảy hay không.
Dương Dương nói: "Không phải, là một khối kê huyết thạch, có điều giờ đã vỡ rồi."
Sắc mặt Dương Hạo Nhiên trong một lúc trắng bệch đi, đó là báu vật mà cha vợ cậu đưa cho, giá hiện tại tăng qua từng năm, đập vỡ rồi, thật sự thì chẳng còn gì nữa.
Dương Hạo Nhiên chủ động muốn đưa Dương Dương về nhà, lái xe đến cửa, phát hiện xe Nhan Hạm chạy đến từ đối diện.
Dương Dương nói: "Chị ngồi xe cô ấy về. Trong nhà giao lại cho em."
"Chị... Chị nói nghe thoải mái quá." Dương Hạo Nhiên đập mạnh vô-lăng. Trong toàn bộ chuyện này cậu mới là người vô tội nhất đây.
Lúc Dương Dương lên xe cả đầu đầy máu dọa chết Nhan Hâm và Tòng An, còn báo hại Nhan Hâm suýt chút nữa là khóc lên, mà Dương Dương thì nói với nàng cô không sao, cô cũng đã nói rõ ràng, tuy rằng quá trình này lại quá nhiều đau đớn.
Nhan Hâm đưa cô đến bệnh viện băng bó vết thương, năm mới sau khi say xỉn thì xảy ra mấy chuyện chém giết này nọ cũng là hiện tượng rất bình thường, cho nên y tá làm nhiệm vụ băng bó cái trán cô cũng rất thờ ơ, động tác cũng không được nhân đạo cho lắm.
Sau khi về nhà thì Nhan Hâm cẩn thận cởi bộ đồ dính máu của cô ra, rồi để cô nằm xuống ngủ.
Cái trán còn đang đau, nhưng mà là đau đến chết lặng, không quá khó chịu.
Ngày hôm nay xảy ra chuyện này làm cho Tòng An bị sốc, cô bé cũng không có nhắc đến em gái, chỉ ngoan ngoãn xem phim hoạt hình.
Dương Dương nắm tay Nhan Hâm, nói: "Tôi sớm nên biết mẹ của tôi không nói chuyện tốt được như mẹ của em."
"Nếu em biết sẽ xảy ra chuyện như vậy em nên ngăn cản không cho Dương đi, nói hay không cũng không quan trọng." Nhan Hâm bị trường hợp bi thảm như liệt sĩ của cô làm sợ tới mức đến giờ vẫn chưa hồi phục tinh thần, nàng lo lắng và căng thẳng trong dày vò cả ngày hôm nay. Nàng cũng bị Dương Dương dọa phát khóc.
Dương Dương nói: "Tôi muốn làm anh hùng một lần, đáng tiếc tôi quên mất sách giáo khoa có viết mỗi một người anh hoàng đều phải trả giá đổ máu."
"Dương làm em sợ muốn chết."
"Thật ra mẹ của tôi không muốn đánh tôi, bà chỉ hù dọa thôi, trong một lúc lỡ tay mới đánh trúng vào trán tôi."
"Em biết."
"Tôi nói với bà, bà có phải hay không tôi chết cũng không muốn cho tôi sống tốt? Bà bị tôi làm sợ. Giống như tôi thật sự muốn tự tử vậy." Dương Dương cười khẽ, cười đến khi ảnh hưởng đến miệng vết thương, làm cho mặt cô co rúm lại.
"Được rồi, đươc rồi, đừng nói nói gì nữa, Dương nghỉ ngơi cho tốt đi."
Dương Dương nhìn Nhan Hâm gật đầu, cô cũng hiểu là đủ mệt mỏi rồi, chuyện trong ngày hôm nay cũng cần thời gian để cho cô tiêu hóa.
Nhan Hâm sâu sắc nhìn Dương Dương, giống như nhìn một bảo bối mỏng manh, khóe mắt tràn đầy nước mắt, cúi xuống lấy tay Dương Dương lau đi nước mắt.
*********
Kiều Hãn Thời đến mùng hai mới biết được hai người đã xảy ra chuyện như vậy, vào lúc biết chuyện này, cô ấy đã thốt ra một câu: "Em không muốn sống nữa à?"
Dương Dương cười trong điện thoại: "Em muốn sống tốt hơn."
"Em đó, em đó nha... Nhưng mà em cũng đã tới lúc phải

1 2 »

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương