"Em làm sao vậy? Chẳng lẽ là sợ là vừa nói sẽ khóc lên sao?" Cái am nhân vô lại kia tiếp tục khoa trương diễn, nhưng đáy mắt hắn lóe lên rõ ràng 1 nụ cười là nàng muốn cự tuyệt cũng không cự tuyệt được hấp dẫn.

"Muốn khóc thì khóc đi! Tôi sẽ tốt bụng coi như là không trông thấy,hừm!"

"Ai muốn khóc!" Thương Tử Tuyền một cước nhẹ đá văng cửa ngăn thân thể cao lớn, thẳng đi tới ghế nhỏ hẹp ngồi xuống nhìn trên khay trà cái bánh ngọt kit­ty màu hồng đáng yêu, phía trên còn viết "Chúc mừng tiểu Tuyền thân ái tốt nghiệp!".

Một hồi lâu, nàng mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn, vô luận giả bộ hờ hững cỡ nào, thanh âm hơi run rẩy bán đứng cảm xúc nội tâm của nàng:

"Ai cho phép anh đem phòng của tôi làm giống như đoàn xiếc thú thế chứ?"

"Giống như đoàn xiếc thú sao? Không thấy nha! Rất là mềm mại, nhiều đáng yêu a! Em không phải cảm thấy rất thích hợp với em sao?" Diệp Tường Hạo vào giờ phút này giả điếc, tựa hồ hoàn toàn không thấy được nàng che dấu yếu ớt, đặt mông ngồi xuống cạnh nàng ngắm nhìn bốn phía tự nhiên ca ngợi.

"Nhàm chán." Thương Tử Tuyền quay đầu, chuẩn bị đứng dậy.

Vậy mà một giây kế tiếp, có lực cánh tay lại bỗng chốc giữ chặt cổ tay trắng của nàng, cái cái lôi kéo liền để cho nàng lần nữa ngã trở về ghế mềm mại, 1 người nhanh chóng lật người đem nàng thật chặt giam cầm tại phía dưới chính mình.

Nhìn phía trên hắn vẫn như cũ là nụ cười dịu dàng rực rỡ, Thương Tử Tuyền không có giãy giụa, thở nhẹ nhàn nhạt nói:

"Anh muốn làm gì?"

"Chỉ là... Muốn làm một chuyện mà ngay lần đầu tiên nhìn thấy em liền muốn làm." Diệp Tường Hạo tay thon dài trắng nõn đánh úp tới bên trán của nàng, từng chút từng chút vén lên lọn tóc nhỏ, ánh mắt sáng quắc, khiến nàng toàn thân bắt đầu nóng lên.

"Em có biết hay không, chỉ cần vừa nhìn thấy em, anh chỉ muốn biến thân thành sói ăn tươi nuốt sống em vào bụng."

"Tôi cho là anh vốn chính là cầm thú." Thương Tử Tuyền tức giận nhíu mày.

"No no no, bảo bối...." Hơi thở mê người đến gần chóp mũi của nàng, càng phát ra nóng bỏng.

" Chỉ là em mới khiến anh kích động như vậy, em ngàn vạn lần không được coi thường mị lực của mình."

Xác thực nàng chưa từng có cho là mình có mị lực đến làm cho nam nhân mất khống chế, huống chi là cái này nam nhân đối với nữ nhân có "Kiến thức rộng rãi" như hắn; lý tính phân tích mà nói hắn là chưa từng thấy qua loại hình nữ nhân như nàng đối với hắn sẽ không thét chói tai, sẽ không hao phí si mê, sẽ không đuổi theo cho nên hắn rất có hứng thú.

"Cho nên tôi là con mồi mới nhất của anh, phải để cho anh có cảm giác thành tựu lấy được thỏa mãn?"

"Bảo bối, em nói như vậy anh sẽ rất đau lòng!" Diệp Tường Hạo môi từng chút từng chút hôn lên môi mềm mại đỏ mọng của nàng như gần như xa, càng lộ vẻ mập mờ.

"Em cũng không phải là chiến lợi phẩm để anh có cảm giác thành tựu, chỉ là toàn thân tế bào của anh đều ở đây kêu gào muốn em."

Hắn con mắt mê người nguy hiểm cách không tới một cm thật sâu khóa lại nàng, ngữ điệu lười biếng hấp dẫn lại có vẻ chân thật đáng tin:

"Anh muốn em, Thương Tử Tuyền."

Một khắc kia, nàng không e dè quay lại nhìn của hắn, đáy lòng cái loại kích động bị trêu ghẹo làm cho nàng không biết theo ai, nàng tự nói với mình không nên dùng lý tính phân tích tình huống trước mắt, 1 lần thôi nàng cũng muốn đi theo lời con tim mách bảo, 1 lần này đi!

Chỉ rất là lâu về sau nàng mới biết chỉ một lần ngoài kế hoạch cũng đủ để cho nàng lâm vào vạn kiếp bất phục...

Đưa tay, nhốt chặt gáy của hắn, môi đỏ mọng kiều diễm chủ động dán lên hắn, giọng quyến rũ khàn khàn phát ra:

"Vậy sẽ muốn em sao."

Bỗng dưng nói nhỏ một tiếng Diệp Tường Hạo ngược lại đã thành bị hấp dẫn, như mãnh thú muốn chính phục, bàn tay của hắn hung hăng giữ chặt cổ của nàng hướng gần mình, hai người hãm sâu vào ghế bắt đầu kịch liệt ôm hôn, giống như là muốn đem đối phương nuốt vào bụng, dung nhập vào thân thể, kịch liệt quấn quít.

Hắn kịch liệt phải đem thân thể nàng làm cho lên đỉnh hoan lạc, tiếng va chạm mập mờ vang dội cả phòng nhỏ, tựa như hắn nói, hắn cũng đã không thể nhẫn nại, hắn muốn nàng, mỗi phút mỗi giây đều không thể dừng lại muốn áp đảo nàng, tiến vào nàng.

Hai chân thon dài của nàng thật chặt quấn quít hông của hắn, mặc cho hắn cuồng vọng kích động mỗi một cái cũng đến chỗ sâu nhất, cái loại cảm giác dục tiên dục tử làm cho nàng sợ rồi lại mâu thuẫn không cách nào dừng lại.

Trong sương mù, nàng nhìn hắn bắt đầu lâm vào vô cùng vô tận mộng tưởng....

Một năm kia, nàng Thương Tử Tuyền mười tám tuổi vừa tốt nghiệp đại học.

Một năm kia, hắn hai mươi hai tuổi, ca sĩ thần tượng của toàn giới trẻ Đài Loan.

Hắn xông vào cuộc sống của nàng không chút khách khí bắt đi kiêu ngạo của nàng, lý trí của nàng làm cho nàng đem tất cả đều giao phó ra ngoài, khi đó nàng còn chưa có nghĩ tới tương lai thậm chí quên rằng… bọn họ căn bản không có tương lai.

Một thân trang phục thường ngày đứng ở trong cửa hàng tiện lợi, Thương Tử Tuyền vẻ mặt lạnh nhạt ngẩng lên nhìn TV treo trên tường, bên trong đang trực tiếp phát một ca khúc mới, mà ngồi ở chính giữa ấy là 1 người mình vốn nên quen thuộc rồi lại như xa lạ, bị ánh đèn truyền thông vòng quanh hắn có vẻ cực kỳ mê người, môi khêu từ đầu đến cuối cũng treo 1 nụ cười dịu dàng như nước, thần bí mà làm cho người ta hãm sâu.

"Tiểu thư, cô cũng là người hâm mộ Louie sao?"

Một thanh âm hưng phấn chen vào, nàng nghiêng đầu thấy được cô gái bán hàng mặt như si như say nói, nàng không trả lời chỉ là nhìn người kia nhìn TV tiếp tục mê luyến nói:

"Louie thật rất mê người có đúng không? album lần này mỗi bài hát mới đều rất thâm tình, dễ nghe nhưng sâ lắng hại tôi mỗi lần nghe cũng cảm động đến muốn khóc, ai ai ai, trên cái thế giới này sẽ không ai không thương Louie chứ? Hắn trời sinh chính là thuộc về mọi người khiến mọi người ngưỡng mộ...."

Xoay người đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, nàng bỏ lại cô nhân viên vẫn còn ở đó thao thao bất tuyệt, đi thẳng về nhà.

Mở ra cửa nhà, một phòng vắng lạnh.

Thương Tử Tuyền đi tới trên ghế ngồi xuống, từ trên bàn trà nhảy ra 1 tờ giấy nhỏ đã từ 2 tháng trước.

Hắn đi đã được hai tháng. Khi bọn họ ở chung triền miên ba tháng sau, để lại 1 tờ giấy nhỏ liền biến mất khỏi căn phòng của nàng

Thương Tử Tuyền ngồi ở trong phòng trống rỗng nếm trong miệng tu vị chua chát nhìn lại trong tay tờ giấy nhỏ thượng chỉ có một hàng chữ:

"tiểu Tuyền thân ái, anh đi về làm việc, chờ anh trở lại.

Chính là đơn giản như vậy, liền phương thức liên lạc cũng không có, nàng buồn cười rồi lại cười không nổi, hai tháng cho đến giờ phút này nàng mới hoàn toàn thanh tỉnh vậy căn bản chính là ba tháng hoang đường! Hắn trừ mỗi ngày tập trung tinh thần mà đem nàng quẹo vào giường ân ái, giữa bọn họ còn có cái gì?

Trừ biết hắn là Diệp Tường Hạo, hắn là siêu sao ca sĩ Louie, nàng còn biết những gì?

Hai tháng trước, nàng còn không hiểu cái chữ "Chờ" này có hàm nghĩa gì, ở nơi nào chờ? Đợi bao lâu? Nàng không chút suy nghĩ tựa hồ liền chấp nhận, nàng phải đợi hắn trở lại.

Mà bây giờ, nàng chỉ nghĩ một câu như thế, Thương Tử Tuyền mày trúng tà sao?

Mày là Thương Tử Tuyền không phải con rối nhỏ mặc cho người khác định đoạt.

Tim trong nháy mắt như bị đào một lổ thủng lớn, Thương Tử Tuyền lặp lại hành động nhìn tờ giấy nhỏ kia, yên lặng ba giờ mới rốt cuộc hạ xuống, một cái đem nó xé nát.

Không, hắn cũng không phải là thật là lưu lại, ít nhất ba tháng kia hắn để cho nàng từ 1 cô gái biến thành nữ nhân, hiểu ý qua cái gì gọi là cao triều khoái cảm, cũng làm cho nàng cảm thụ qua cưng chiều chưa bao giờ có được, cảm giác bị quan tâm nói nàng không có vui vẻ qua đối với hắn cũng không công bằng.

Chỉ là hiện tại nàng mới hiểu được thực tế vẫn là thực tế, giữa hắn cùng nàng đâu chỉ khoảng cách một người bên ngoài TV, một người bên trong TV? Bọn họ tuy là cùng tời đất cuối cùng chỉ có thể nhìn xa lẫn nhau thôi! Hắn có thể chỉ là cùng người đại diện sinh ra 1 chút xích mích, cứ mặc cho cuộc sống đã xâm nhập vào cuộc sống của nàng; rời đi cùng không cần bất kỳ lý do gì, nói để cho nàng chờ hắn thật ra thì cũng chỉ là uyển chuyển vẽ xuống 1 chấm hết chứ sao? Mà nàng lại hai tháng này mộng giữa ban ngày.

A, thật ra thì không có gì phải oán, vốn là mộng, tỉnh mộng nên tất cả trở về vị trí cũ.

Đem tờ giấy thành vụn nhỏ ném vào thùng rác, nàng mặt không thay đổi đứng dậy trở về phòng dọn dẹp hành lý.

Đúng rồi đã không cách nào chờ nam nhân làm theo ý mình, bắt đầu từ bây giờ nàng không còn là Thương Tử Tuyền thiên tài mà là phải là 1 luật sư của Sự Vụ Sở Hằng Giản – Thương Tử Tuyền.

Lấy lúc này rời đi thôi, nàng sẽ không đợi thêm một người căn bản sẽ không trở về nữa.

Một năm lẻ năm tháng sau.

Ngần ấy thời gian không tính là quá lâu cũng không coi là quá ngắn muốn dùng để quên một người Thương Tử Tuyền nghĩ chắc là có thể.

Nhưng là nàng sai lầm rồi, chỉ là lần nữa nghe được 3 chữ "Diệp Tường hạo" cũng làm cho nàng toàn thân dâng lên cảm xúc khó có thể nhẫn nại.

Trong phòng họp to như vậy của Hằng Giản chỉ còn lại 2 người ; nàng và boss, thì ra là kêu Vân Khê, Độc Kỳ, cùng Tín Dã đi là boss là có thâm ý khác.

Nhìn tài liệu và ảnh trong hình cái nam nhân phát ra mị lực mê người đó, nàng không nhịn được híp lại mắt đẹp, nàng cho là nàng đã sớm quên cái này nam nhân vội vã đi qua trong sinh mệnh của nàng nhưng vào giờ phút này nàng mới hiểu rõ một sự thật càng muốn quên ngược lại nhớ càng rõ.

"Người đại diện của Diệp Tường Hạo thông qua 1 bộ phận đặc biệt, sent đến một phong thư tới đây hi vọng Hằng Giản có thể phái tới một vị kim bài luật sư làm luật sư đại diện cho bên họ." Hình Giản Hằng ngồi ở ghế mắt khẽ nhìn tài liệu, giọng nói lạnh giống như là đang nói một chuyện hoàn toàn không liên quan đến mình.

Kim bài luật sư, đúng rồi! Thương Tử Tuyền không nhịn được nâng lên môi đỏ mọng thời giangần một năm rưỡi nàng bởi vì thắng hai vụ kiện lớn oanh động cả nước mà trở thành một trong tứ đại thần bí kim bài luật sư của Sự Vụ Sở Hằng Giản, giá trị con người đã không thể đo lường, hành tung mơ hồ, bối cảnh chưa rõ bị ngoại giới truyền phải cho là thần hồ kỳ thần. (L: sở dĩ lúc này mới có tứ đại kim bài vì Thẩm Tư Kiều lúc này chưa vào Hằng Giản, vì vậy hệ liệt của chúng ta sẽ gồm 5 truyện nói về 5 kim vài luật sư thần bí này)

"Cho nên?"

Hình Giản Hằng không nói gì chỉ hơi hơi nâng lên gương mặt của mình nhìn nàng, làm 1 vẻ mặt tự giễu ít có.

"Ý của em là sao?"

Nàng dĩ nhiên biết ý boss hỏi nàng là nhận hay không nhận?

Mắt đẹp cụp xuống, không để cho mình tâm tình khác thường bị tiết lộ hỏi ngược lại:

"Ý của boss thì sao?"

"Đây là chuyện của mình em."

Thương Tử Tuyền ngẩng đầu, thay một bộ vẻ mặt sinh động chỉ có cùng mấy đồng nghiệp kiêm người nhà kia ở chung một chỗ nhìn giống boss nhà mình thật ra là người rất chú ý oán giận.

" boss thân ái, em chính là đi làm tiểu muội, ý của ngài là rất quan trọng nha! Chỉ cần là việc ngài quyết em sẽ không chối từ, cho dù lên núi đao xuống vạc dầu, tan xương nát thịt cũng không sợ! Anh nói có thể không nhận em liền mặc kệ đám lâu la kia!"

Thương Tử Tuyền bộ dạng giọng này Hình Giản Hằng dĩ nhiên là nhìn quen lắm rồi, không để ý tới biểu tình nàng trước mặt mình, cuối cùng cho ra một ý kiến lập lờ nước đôi: "Anh ta là 1 gai của em."

Cho đến khi nàng phản ứng kịp thì phòng họp lớn như thế chỉ còn lại một người là nàng, mắt đẹp tựa hồ mờ mịt thật lâu mới hiểu được trong lời nói của boss có ý gì, tự giễu cười một tiếng Boss cũng quá kích thích người đi!

Kích thích? Có lẽ nàng thật nên đi cảm thụ một chút, cái gai đâm tới sâu đậm...

Hải Đăng cùng Thương Tử Tuyền ngồi đối diện với nhau đã 30 phút đi qua, hắn vẫn như cũ không thể nào tin nổi trước mắt 1 cô gái xem ra không tới hai mươi tuổi này, lại xinh đẹp chính là một trong thần bí kim bài luật sư mà ngoại giới truyền đi, dĩ nhiên hắn không thể nào trực tiếp thiếu lễ độ hỏi ra lời này.

Bên môi nâng lên 1 nụ cười như có như không, nụ cười khó có thể nắm bắt, Thương Tử Tuyền không biến sắc nâng lên cổ tay nhìn một chút thời gian trên đồng hồ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ thuần khiết lại không có một tia không kiên nhẫn lại làm cho Hải Đăng đột nhiên như ngồi bàn chông, lần đầu tiên cảm nhận được áp lực đến từ cái kim bài luật sư này.

"Xin lỗi Thương luật, Louie còn có một lịch trình ghi âm, cậu ấy sẽ lập tức liền tới, sẽ không làm trễ nãi quá nhiều thời gian của cô đâu."

"Không cần gấp gáp." Thương Tử Tuyền nhàn nhạt mở miệng, vẻ mặt chuyên nghiệp hoàn mỹ không có tỳ vết nào, dĩ nhiên rất nhiều chuyện không cần phải nói nói ra chỉ cần đối phương hiểu là được.

"Thương luật sư." Hải Đăng có vẻ có chút khó có thể mở miệng.

"Có thể hay không xin hỏi cô năm nay bao nhiêu tuổi?"

Lòng hiếu kỳ có thể giết chết một con mèo, mặc dù hắn được xưng là " người đại diện vạn năng", gặp qua các loại sóng to gió lớn nhưng vẫn cũ vẫn là biết sợ!

"Điều này cùng công việc của tôi có quan hệ gì sao?" Mắt đẹp không e dè nhìn thẳng hắn nói.

"Dĩ nhiên không có." Hải Đăng vội vàng khoát tay, thật vất vả mời được kim bài luật sư của Hằng Giản, hắn cũng không muốn chọc giận, chỉ là bước đầu mới nhìn hắn đã biết mình không thể trông mặt mà bắt hình dong rồi.

"Vậy..."

Lời nói còn chưa lên tiếng, cửa liền bị "Hoắc" một cái đẩy ra, một bóng dáng cao lớn thẳng tắp vọt vào phòng tiếp khách, hoàn toàn không chú ý xung quanh, mở tủ lạnh.

"Khát quá, còn nói là ghi âm nhanh, mà hành tôi tới ba giờ rồi."

Hắn, còn chưa có nhìn thấy nàng.

Nhưng Thương Tử Tuyền đã thấy hắn rất rõ, mắt đẹp nhẹ nhíu, ài, anh ta không có thay đổi gì, phải nói có thì chỉ có thể là mê người hơn, giở tay nhấc chân lười biếng còn có phong phạm siêu sao rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương