Thục Nữ Dụ Phu
-
Chương 53: Sủng thê cách thứ mười
Editor: Gà - LQĐ
Dùng xong bữa tối, Cửu vương phi cười tủm tỉm nói: "Để cho A Lãng và Tịnh Thục đưa ta trở về, các ngươi cũng sớm nghỉ ngơi đi."
Cao Bác Viễn đi tới bên cạnh bà, dịu dàng nói: "Ta đưa muội trở về, ngày mai bọn nó sẽ đến bái phỏng cũng không muộn."
Tuy Cửu vương phi không quá tình nguyện, nhưng không tiện làm ông mất mặt. Hai người sóng vai ra cửa, hai bóng dáng bị ánh trăng kéo dài dưới đất.
"Bác Viễn ca ca, đã nhiều năm rồi, chuyện cũ nên quên đi, cần gì làm khó mình thế chứ?" Cửu vương phi sâu kín nói.
"Những năm trước đây ta nghĩ bản thân đã buông xuống, nhưng gần đây tuổi càng cao, vết thương cũ trên người thường xuyên tái phát, ta cảm thấy không biết lúc nào sẽ đến chỗ Diêm vương gia trình diện. Càng như vậy, càng nhớ tới chuyện khi còn bé, mong có thể trở lại quá khứ, trùng sinh một lần. Y Y, nếu có thể trở lại khi trước, ta nhất định không cho muội đến Kinh thành, không cho muội gặp hắn... Nếu không có Ô Long thi án, chúng ta sẽ thuận lý thành chương ở cùng nhau." Nói đến chuyện thương tâm, giọng Cao Bác Viễn càng lạnh lẽo, hơi nước đọng trên mắt, bóng dáng đứng chắp tay càng lộ vẻ cô độc.
"Huynh..." Cửu vương phi cũng có vài phần nghẹn ngào, nhưng không thể tiếp nhận phần thâm tình khắc cốt ghi tâm này. "Trên đời không có nếu như, cũng không có trùng sinh. Duyên phận giữa ta và chàng ấy đã là thiên định, Bác Viễn ca ca, huynh biết khi ta còn bé chỉ xem huynh là thân đại ca, không có tình yêu nam nữ."
Cao Bác Viễn thê lương gật đầu: "Biết, ta đương nhiên biết, nhưng mà, nếu chúng ta thành phu thê, cảm tình của muội đối với ta chắc chắn sẽ thay đổi."
"Aiz! Ta nói mà huynh không thông, nếu huynh còn như vậy, ta sẽ không gặp huynh nữa."
"Đừng, Y Y... Ta đã hơn 40 tuổi, đã sắp gần đất xa trời, đời này ta có thể gặp muội mấy lần chứ? Muội ác với ta như vậy sao?" Cao Bác Viễn rưng rưng nhìn về phía bà, Cửu vương phi thở dài, cúi đầu thật sâu, không khỏi bước nhanh hơn.
Mới ra cửa đại môn, đã thấy Cửu vương tới, mỉm cười, trong tay nâng một con thỏ nhỏ bằng gỗ.
Cửu vương phi như thấy cứu tinh, chạy như bay đến, ôm lấy cánh tay Cửu vương: "Chàng về rồi."
"Ừ, được một món đồ tốt này, cho nàng xem thử có thích không?" Cửu vương như hiến vật quý nâng đến trước mặt bà. Quan viên địa phương muốn hối lộ Cửu vương cũng là một chuyện khó, kim ngân tài bảo ông không thiếu, mỹ nhân ông càng không muốn, những năm nay mọi người cũng tìm đường một con đường, chỉ có tặng đồ mà Cửu vương phi thích, ông mới vui vẻ nhận lấy.
Cửu vương phi lấy đến thưởng thức, phát hiện tai thỏ có thể cử động, chọc một chút thì miệng sẽ phun một cây gỗ nhỏ, chân trước kêu lách tách, trên lưng đột nhiên nứt ra, mọc ra một đôi cánh. "Con thỏ này thật kỳ lạ quá."
Cửu vương vòng tay qua eo bà, ôm ái thê vào lòng đi về phía trước: "Đây là thỏ có cơ quan, nghe nói do hậu nhân Lỗ Ban tạo ra, mỗi một chỗ đều có cơ quan, đủ cho nàng chơi mấy ngày."
Cao Bác Viễn nhìn một đôi tựa sát nhau dần đi xa, cho đến khi vào cổng Liễu phủ cũng không thấy nữa, mới phẫn nộ trở về phòng. Phu nhân Mạnh thị thấy trượng phu đi vào, vội vàng đứng dậy bưng trà nóng lên bàn, tay giơ lên cao: "Phu quân xin dùng trà."
Cao Bác Viễn liếc mắt nhìn thê tử cúi thấp đầu, giơ cao chén trà, trong lòng hơi áy náy, Mạnh thị không có lỗi gì, cử án tề mi, tương kính như tân, bà vẫn quy củ thủ lễ. Nhưng mà, nếu muốn sủng ái bà, ông không làm được.
Ông nhận chén trà, uống vài hớp, để lại trên bàn: "An bài tắm rửa đi, phi khoái mã vài ngày, cũng mệt mỏi rồi."
Mạnh thị vội vàng dặn dò người chuẩn bị nước nóng, giúp trượng phu cầm tẩm y ra ngoài, Cao Bác Viễn nhận lấy một mình đến phòng tắm. Trong phòng tắm này có một hồ tắm hình hoa sen, năm đó cố ý xây dựng cho muội ấy. Năm ấy nàng mười lăm tuổi sắp cập kê, Cao Bác Viễn làm xong mọi thứ chuẩn bị cưới nàng làm vợ, bao gồm xây dựng một hồ tắm đặc biệt, có thể dễ dàng cho hai người cùng tắm. Nhưng đã nhiều năm như vậy, trong bồn tắm vẫn chỉ có một người.
Mạnh thị tuyệt đối không thể làm ra chuyện như cùng tắm với trượng phu, hơn nữa ông cũng không muốn cho bà tắm cùng, trong lòng muốn, chỉ có ánh trăng sáng kia mà thôi.
Tắm xong ra ngoài, Cao Bác Viễn đi thẳng lên giường nằm ngủ. Mạnh thị thấy ông mệt mỏi, không dám quấy rầy, vào thùng tắm tắm sơ một chút, rồi yên lặng chui vào chăn, không dám cử động cũng, chỉ sợ đánh thức trượng phu đang mệt nhọc.
Trên đường Tịnh Thục trở về phòng ngủ, bước chân hơi không vững, sau khi vào cửa bị vấp cạnh cửa, suýt nữa ngã xuống. Chu Lãng kịp thời đỡ lấy nàng, nhẹ giọng hỏi: "Nàng không sao chứ?"
Phàm là người đã trải qua hương vị tình yêu, sao có thể không nhìn ra đầu mối, y cũng hiểu giữa trưởng bối có chuyện xưa. Tiểu nương tử không trả lời y, ánh mắt thất thần ngồi trên giường, dường như đang suy nghĩ điều gì.
"Tịnh Thục, chuyện giữa bọn họ không phải là việc chúng ta có thể quản được, tùy thôi, chúng ta cứ sống cuộc sống của chúng ta." Chu Lãng cầm tay nàng, nhẹ giọng khuyên nhủ.
Thân thể Tịnh Thục run lên, như vừa tỉnh mộng, trừng mắt nhìn, đáng thương nói: "Chàng ôm ta một lát có được không? Ta cảm thấy thật lạnh!"
"Được." Chu Lãng ngồi vào bên cạnh nàng, ôm thân thể run rẩy vào lòng, xoa nắn đôi tay nhỏ lạnh như băng giúp nàng sưởi ấm.
Tịnh Thục dựa vào lòng y, tâm trạng nhẹ dần, thút thít nói: "Uổng cho ta vẫn xem bà ấy là cô ruột, nhưng... bà ấy đã đoạt đi hạnh phúc của mẫu thân, sau này ta sẽ... không bao giờ ... muốn gặp bà ấy nữa, hu hu..."
Tiểu nương tử khóc, Chu Lãng đau lòng giúp nàng lau nước mắt, giọng nói êm dịu dụ dỗ: "Thật ra thì nàng không thể trách Cửu vương phi, ta nhìn rõ ràng là nhạc phụ đơn phương tình nguyện, chuyện này có lẽ Cửu vương cũng biết. Giữa bọn họ nhất định là trong sạch, nếu không trong mắt Cửu vương tuyệt đối không chứa được một hạt cát. Nếu Cửu vương và nhạc phụ cũng có thể hòa bình chung sống, nàng cần gì phải chấp nhất, chỉ là giấc mộng cũ của thời trẻ thôi."
Tịnh Thục thút thít nói: "Nhưng mẫu thân vô tội mà."
Chu Lãng cầm tay nàng: "Tịnh Thục, ta nói thật nàng đừng giận. Tính tình nhạc mẫu như vậy, không có người nam nhân nào sẽ thích. Làm vợ cả, con dâu, mẫu thân, bà ấy là thích hợp nhất. Nhưng mà, nếu bàn về tình yêu, ai không thích một nữ tử có thể làm con tim mình rung động chứ? Nhưng nhạc mẫu, bà ấy chỉ có thể để cho người kính trọng, thậm chí không dám khinh nhờn. Nam nhân cần là một người biết nóng biết lạnh, người có thể ôm vào lòng thân thiết, chia xa rồi về nhà có thể thấy nàng nhớ thương mình, chào đón cầu sủng, cuộc sống gia đình như thế mới có ý tứ, có đúng không?"
Tịnh Thục trong lòng y, đối với lời y không hài lòng lắm nhưng không phản bác được, trừng y rồi bĩu môi nói: "Chàng bôn ba những ngày qua có mệt không? Còn không tắm rửa nghỉ ngơi sớm một chút?"
Chu Lãng thấy buồn cười: "Là ai bảo ta ôm, hả? Chẳng lẽ ta không muốn sớm nghỉ ngơi sao?"
Tịnh Thục ngượng ngùng cúi đầu cười, đứng dậy cho bọn hạ nhân chuẩn bị nước nóng tắm rửa.
Khả nhi trở về phòng đổi một thân y phục màu tối, thừa dịp bọn hạ nhân đang xách theo thùng rời đi, khép hờ nhĩ phòng mà lộn vào, núp trong một góc nhỏ, trộm nghe lén bọn họ. Nàng muốn nhìn thử xem tỷ phu có phải là người trước sau bất nhất không. Nếu y dám lén đánh tỷ tỷ, nàng sẽ thừa dịp phụ thân đang ở nhà, hung hăng giáo huấn y một trận, để sau này y không dám ức hiếp người ta nữa.
"Nương tử, những ngày qua không được tắm đàng hoàng, nàng giúp ta chà lưng được không?" Chu Lãng kéo tay nàng qua phòng tắm, thấy cửa nhĩ phòng hơi hé ra, tùy ý đá một cước.
Cửa gỗ ầm một cái khép lại, lại văng ra một khe hở, Khả nhi ngồi xổm trong bóng tối, bị dọa thân thể run lên, bịt kín miệng.
Tịnh Thục hiểu rõ tâm tư của y, đi khoảng mười ngày, đương nhiên muốn thân thiết với nàng. Như vậy cũng tốt, ít nhất nói rõ y không tìm nữ nhân lung tung bên ngoài. Thải Mặc nói đúng, nếu nam nhân ở nhà không được thỏa mãn, dĩ nhiên sẽ ra ngoài làm loạn.
Xấu hổ theo sát y vào phòng tắm, chỉ thấy y giang hai cánh tay: "Nương tử giúp ta cởi áo ra nào?"
Cách bức tường, cửa lại không đóng kín, tiếng nói bên kia truyền vào tai Khả nhi rất rõ ràng, oán thầm: Nam nhân lười, bản thân không có tay à, tại sao phải bắt tỷ tỷ ta hầu hạ?
Tịnh Thục nhẹ nhàng giúp y cởi vạt áo, một đôi tay mềm mại không xương cọ tới cọ lui trên người y, rất nhanh đã cọ ra lửa. Thấy hình dáng tiết khố khác thường, tiểu nương tử không chịu giúp nữa, thẹn thùng nói: "Còn món cuối cùng, chàng tự làm đi."
Chu Lãng nóng trong lòng đến nỗi giọng đã hơi khàn: "Nương tử, cũng không phải chưa từng thấy, nàng còn xấu hổ vậy à." Y thấy nàng xoay người, quyết tâm không giúp mình, chỉ đành phải tự cởi tiết khố xuống ném qua một bên. Nhưng không vội vào thùng tắm, mà đưa tay kéo vạt áo nàng. "Cùng tắm đi."
"Á..." Tịnh Thục kinh hãi kêu một tiếng, quay đầu lại, quần ngoài đã bị y cởi ra, đang muốn đẩy tay y, lại không cẩn thận thấy được cái ý chí dâng cao kia của y, lập tức đỏ mặt, giọng cũng thay đổi thẹn thùng vài phần: "Đừng... Ta giúp chàng chà lưng trước, một lát ta lại tắm."
Chu Lãng đâu chịu nghe lời khẩu thị tâm phi của nàng, những ngày qua nín nhịn đã sắp không chịu được, bàn tay dùng sức xé vài cái, cũng không quản y phục có bị rách không, thoáng chốc chỉ còn lại có một món nhỏ.
"Nương tử..." Giọng y nồng nhiệt, ôm lấy nàng mạnh mẽ hôn lên.
Khả nhi nghe tiếng xé y phục ở cách vách mà sợ hết hồn hết vía, đã vậy tỷ phu còn quá thô lỗ? Rất nhanh đã truyền đến tiếng nam nữ nặng nề thở dốc và các loại tiếng động khác thường. Không giống như đang đánh người, hơn nữa tỷ tỷ cũng không có cầu xin tha thứ. Tiếng nước ào ào vang lên, có vẻ rất kịch liệt. Nàng không nhìn thấy, chỉ có thể nghe được tỷ tỷ kêu tiếng dài tiếng ngắn, tuy đã ép tới cực thấp, nhưng dường như lộ ra vui thích.
"Chàng nhẹ một chút đi, nước... cũng sắp không còn rồi, ta... ngượng lắm... cho người ta châm nước vào đi."
"Ừ, vậy thì nghỉ một lát, ta giúp nàng tắm."
"Không muốn... chàng... đừng sờ loạn..."
"Phía trên không được, vậy thì phía dưới."
"Không mà..."
Khả nhi nghe giọng tỷ tỷ mềm mại nói không, nghe sao cũng chẳng giống không muốn. Giữa phu thê là vậy à?
"Trong thùng quá nhỏ, không tiện, ta ôm nàng lên giường."
"Tự ta có thể đi."
"Để nàng đi? Vậy không phải đi ra rồi sao? Ta ôm nàng vừa đi, vừa động, có phải hơn không?"
"Chàng... vô sỉ..."
Giường vang lên tiếng cót két, tiếng động càng lúc càng nhanh, càng ngày càng vội, thỉnh thoảng có xen lẫn tiếng bành bạch tương tự như đánh người. Khả nhi che gương mặt nóng bỏng, thật không dám nghe tiếp. Muốn che tai nhưng rồi ma xui quỷ khiến thế nào mà không bịt nữa, vì vậy nàng lại nghe được tỷ tỷ cầu xin tha thứ.
"Phu quân, ta không được... thật... không được, xót quá, chàng tha cho ta đi."
"Không tha, kiên quyết không tha, tối hôm nay, ta sẽ để nàng xót đủ."
Bọn họ vẫn còn tiếp tục nói những lời thật ngượng, Khả nhi thừa dịp nhĩ phòng không có ai mà rón rén ra ngoài, chạy chậm về gian phòng của mình. Dùng nước lạnh rửa mặt, chỉ ngây ngốc ngồi trên giường ôm trái tim đang cuồng loạn không ngừng. Đây chính là chuyện phu thê mà người ta hay nói nhỉ? Trước kia mình luôn không hiểu, cho là nam nhân nữ nhân nằm một đêm ở trên giường sẽ sinh con. Bây giờ nhìn lại, dường như không phải như vậy.
Chu công chi lễ, không phải là khách khí hành lễ, mà là ngại ngùng thân mật, thế này sao có thể tương kính như tân đây?
Khả nhi nằm trên giường, qua nửa đêm vẫn không nghĩ ra.
Dùng xong bữa tối, Cửu vương phi cười tủm tỉm nói: "Để cho A Lãng và Tịnh Thục đưa ta trở về, các ngươi cũng sớm nghỉ ngơi đi."
Cao Bác Viễn đi tới bên cạnh bà, dịu dàng nói: "Ta đưa muội trở về, ngày mai bọn nó sẽ đến bái phỏng cũng không muộn."
Tuy Cửu vương phi không quá tình nguyện, nhưng không tiện làm ông mất mặt. Hai người sóng vai ra cửa, hai bóng dáng bị ánh trăng kéo dài dưới đất.
"Bác Viễn ca ca, đã nhiều năm rồi, chuyện cũ nên quên đi, cần gì làm khó mình thế chứ?" Cửu vương phi sâu kín nói.
"Những năm trước đây ta nghĩ bản thân đã buông xuống, nhưng gần đây tuổi càng cao, vết thương cũ trên người thường xuyên tái phát, ta cảm thấy không biết lúc nào sẽ đến chỗ Diêm vương gia trình diện. Càng như vậy, càng nhớ tới chuyện khi còn bé, mong có thể trở lại quá khứ, trùng sinh một lần. Y Y, nếu có thể trở lại khi trước, ta nhất định không cho muội đến Kinh thành, không cho muội gặp hắn... Nếu không có Ô Long thi án, chúng ta sẽ thuận lý thành chương ở cùng nhau." Nói đến chuyện thương tâm, giọng Cao Bác Viễn càng lạnh lẽo, hơi nước đọng trên mắt, bóng dáng đứng chắp tay càng lộ vẻ cô độc.
"Huynh..." Cửu vương phi cũng có vài phần nghẹn ngào, nhưng không thể tiếp nhận phần thâm tình khắc cốt ghi tâm này. "Trên đời không có nếu như, cũng không có trùng sinh. Duyên phận giữa ta và chàng ấy đã là thiên định, Bác Viễn ca ca, huynh biết khi ta còn bé chỉ xem huynh là thân đại ca, không có tình yêu nam nữ."
Cao Bác Viễn thê lương gật đầu: "Biết, ta đương nhiên biết, nhưng mà, nếu chúng ta thành phu thê, cảm tình của muội đối với ta chắc chắn sẽ thay đổi."
"Aiz! Ta nói mà huynh không thông, nếu huynh còn như vậy, ta sẽ không gặp huynh nữa."
"Đừng, Y Y... Ta đã hơn 40 tuổi, đã sắp gần đất xa trời, đời này ta có thể gặp muội mấy lần chứ? Muội ác với ta như vậy sao?" Cao Bác Viễn rưng rưng nhìn về phía bà, Cửu vương phi thở dài, cúi đầu thật sâu, không khỏi bước nhanh hơn.
Mới ra cửa đại môn, đã thấy Cửu vương tới, mỉm cười, trong tay nâng một con thỏ nhỏ bằng gỗ.
Cửu vương phi như thấy cứu tinh, chạy như bay đến, ôm lấy cánh tay Cửu vương: "Chàng về rồi."
"Ừ, được một món đồ tốt này, cho nàng xem thử có thích không?" Cửu vương như hiến vật quý nâng đến trước mặt bà. Quan viên địa phương muốn hối lộ Cửu vương cũng là một chuyện khó, kim ngân tài bảo ông không thiếu, mỹ nhân ông càng không muốn, những năm nay mọi người cũng tìm đường một con đường, chỉ có tặng đồ mà Cửu vương phi thích, ông mới vui vẻ nhận lấy.
Cửu vương phi lấy đến thưởng thức, phát hiện tai thỏ có thể cử động, chọc một chút thì miệng sẽ phun một cây gỗ nhỏ, chân trước kêu lách tách, trên lưng đột nhiên nứt ra, mọc ra một đôi cánh. "Con thỏ này thật kỳ lạ quá."
Cửu vương vòng tay qua eo bà, ôm ái thê vào lòng đi về phía trước: "Đây là thỏ có cơ quan, nghe nói do hậu nhân Lỗ Ban tạo ra, mỗi một chỗ đều có cơ quan, đủ cho nàng chơi mấy ngày."
Cao Bác Viễn nhìn một đôi tựa sát nhau dần đi xa, cho đến khi vào cổng Liễu phủ cũng không thấy nữa, mới phẫn nộ trở về phòng. Phu nhân Mạnh thị thấy trượng phu đi vào, vội vàng đứng dậy bưng trà nóng lên bàn, tay giơ lên cao: "Phu quân xin dùng trà."
Cao Bác Viễn liếc mắt nhìn thê tử cúi thấp đầu, giơ cao chén trà, trong lòng hơi áy náy, Mạnh thị không có lỗi gì, cử án tề mi, tương kính như tân, bà vẫn quy củ thủ lễ. Nhưng mà, nếu muốn sủng ái bà, ông không làm được.
Ông nhận chén trà, uống vài hớp, để lại trên bàn: "An bài tắm rửa đi, phi khoái mã vài ngày, cũng mệt mỏi rồi."
Mạnh thị vội vàng dặn dò người chuẩn bị nước nóng, giúp trượng phu cầm tẩm y ra ngoài, Cao Bác Viễn nhận lấy một mình đến phòng tắm. Trong phòng tắm này có một hồ tắm hình hoa sen, năm đó cố ý xây dựng cho muội ấy. Năm ấy nàng mười lăm tuổi sắp cập kê, Cao Bác Viễn làm xong mọi thứ chuẩn bị cưới nàng làm vợ, bao gồm xây dựng một hồ tắm đặc biệt, có thể dễ dàng cho hai người cùng tắm. Nhưng đã nhiều năm như vậy, trong bồn tắm vẫn chỉ có một người.
Mạnh thị tuyệt đối không thể làm ra chuyện như cùng tắm với trượng phu, hơn nữa ông cũng không muốn cho bà tắm cùng, trong lòng muốn, chỉ có ánh trăng sáng kia mà thôi.
Tắm xong ra ngoài, Cao Bác Viễn đi thẳng lên giường nằm ngủ. Mạnh thị thấy ông mệt mỏi, không dám quấy rầy, vào thùng tắm tắm sơ một chút, rồi yên lặng chui vào chăn, không dám cử động cũng, chỉ sợ đánh thức trượng phu đang mệt nhọc.
Trên đường Tịnh Thục trở về phòng ngủ, bước chân hơi không vững, sau khi vào cửa bị vấp cạnh cửa, suýt nữa ngã xuống. Chu Lãng kịp thời đỡ lấy nàng, nhẹ giọng hỏi: "Nàng không sao chứ?"
Phàm là người đã trải qua hương vị tình yêu, sao có thể không nhìn ra đầu mối, y cũng hiểu giữa trưởng bối có chuyện xưa. Tiểu nương tử không trả lời y, ánh mắt thất thần ngồi trên giường, dường như đang suy nghĩ điều gì.
"Tịnh Thục, chuyện giữa bọn họ không phải là việc chúng ta có thể quản được, tùy thôi, chúng ta cứ sống cuộc sống của chúng ta." Chu Lãng cầm tay nàng, nhẹ giọng khuyên nhủ.
Thân thể Tịnh Thục run lên, như vừa tỉnh mộng, trừng mắt nhìn, đáng thương nói: "Chàng ôm ta một lát có được không? Ta cảm thấy thật lạnh!"
"Được." Chu Lãng ngồi vào bên cạnh nàng, ôm thân thể run rẩy vào lòng, xoa nắn đôi tay nhỏ lạnh như băng giúp nàng sưởi ấm.
Tịnh Thục dựa vào lòng y, tâm trạng nhẹ dần, thút thít nói: "Uổng cho ta vẫn xem bà ấy là cô ruột, nhưng... bà ấy đã đoạt đi hạnh phúc của mẫu thân, sau này ta sẽ... không bao giờ ... muốn gặp bà ấy nữa, hu hu..."
Tiểu nương tử khóc, Chu Lãng đau lòng giúp nàng lau nước mắt, giọng nói êm dịu dụ dỗ: "Thật ra thì nàng không thể trách Cửu vương phi, ta nhìn rõ ràng là nhạc phụ đơn phương tình nguyện, chuyện này có lẽ Cửu vương cũng biết. Giữa bọn họ nhất định là trong sạch, nếu không trong mắt Cửu vương tuyệt đối không chứa được một hạt cát. Nếu Cửu vương và nhạc phụ cũng có thể hòa bình chung sống, nàng cần gì phải chấp nhất, chỉ là giấc mộng cũ của thời trẻ thôi."
Tịnh Thục thút thít nói: "Nhưng mẫu thân vô tội mà."
Chu Lãng cầm tay nàng: "Tịnh Thục, ta nói thật nàng đừng giận. Tính tình nhạc mẫu như vậy, không có người nam nhân nào sẽ thích. Làm vợ cả, con dâu, mẫu thân, bà ấy là thích hợp nhất. Nhưng mà, nếu bàn về tình yêu, ai không thích một nữ tử có thể làm con tim mình rung động chứ? Nhưng nhạc mẫu, bà ấy chỉ có thể để cho người kính trọng, thậm chí không dám khinh nhờn. Nam nhân cần là một người biết nóng biết lạnh, người có thể ôm vào lòng thân thiết, chia xa rồi về nhà có thể thấy nàng nhớ thương mình, chào đón cầu sủng, cuộc sống gia đình như thế mới có ý tứ, có đúng không?"
Tịnh Thục trong lòng y, đối với lời y không hài lòng lắm nhưng không phản bác được, trừng y rồi bĩu môi nói: "Chàng bôn ba những ngày qua có mệt không? Còn không tắm rửa nghỉ ngơi sớm một chút?"
Chu Lãng thấy buồn cười: "Là ai bảo ta ôm, hả? Chẳng lẽ ta không muốn sớm nghỉ ngơi sao?"
Tịnh Thục ngượng ngùng cúi đầu cười, đứng dậy cho bọn hạ nhân chuẩn bị nước nóng tắm rửa.
Khả nhi trở về phòng đổi một thân y phục màu tối, thừa dịp bọn hạ nhân đang xách theo thùng rời đi, khép hờ nhĩ phòng mà lộn vào, núp trong một góc nhỏ, trộm nghe lén bọn họ. Nàng muốn nhìn thử xem tỷ phu có phải là người trước sau bất nhất không. Nếu y dám lén đánh tỷ tỷ, nàng sẽ thừa dịp phụ thân đang ở nhà, hung hăng giáo huấn y một trận, để sau này y không dám ức hiếp người ta nữa.
"Nương tử, những ngày qua không được tắm đàng hoàng, nàng giúp ta chà lưng được không?" Chu Lãng kéo tay nàng qua phòng tắm, thấy cửa nhĩ phòng hơi hé ra, tùy ý đá một cước.
Cửa gỗ ầm một cái khép lại, lại văng ra một khe hở, Khả nhi ngồi xổm trong bóng tối, bị dọa thân thể run lên, bịt kín miệng.
Tịnh Thục hiểu rõ tâm tư của y, đi khoảng mười ngày, đương nhiên muốn thân thiết với nàng. Như vậy cũng tốt, ít nhất nói rõ y không tìm nữ nhân lung tung bên ngoài. Thải Mặc nói đúng, nếu nam nhân ở nhà không được thỏa mãn, dĩ nhiên sẽ ra ngoài làm loạn.
Xấu hổ theo sát y vào phòng tắm, chỉ thấy y giang hai cánh tay: "Nương tử giúp ta cởi áo ra nào?"
Cách bức tường, cửa lại không đóng kín, tiếng nói bên kia truyền vào tai Khả nhi rất rõ ràng, oán thầm: Nam nhân lười, bản thân không có tay à, tại sao phải bắt tỷ tỷ ta hầu hạ?
Tịnh Thục nhẹ nhàng giúp y cởi vạt áo, một đôi tay mềm mại không xương cọ tới cọ lui trên người y, rất nhanh đã cọ ra lửa. Thấy hình dáng tiết khố khác thường, tiểu nương tử không chịu giúp nữa, thẹn thùng nói: "Còn món cuối cùng, chàng tự làm đi."
Chu Lãng nóng trong lòng đến nỗi giọng đã hơi khàn: "Nương tử, cũng không phải chưa từng thấy, nàng còn xấu hổ vậy à." Y thấy nàng xoay người, quyết tâm không giúp mình, chỉ đành phải tự cởi tiết khố xuống ném qua một bên. Nhưng không vội vào thùng tắm, mà đưa tay kéo vạt áo nàng. "Cùng tắm đi."
"Á..." Tịnh Thục kinh hãi kêu một tiếng, quay đầu lại, quần ngoài đã bị y cởi ra, đang muốn đẩy tay y, lại không cẩn thận thấy được cái ý chí dâng cao kia của y, lập tức đỏ mặt, giọng cũng thay đổi thẹn thùng vài phần: "Đừng... Ta giúp chàng chà lưng trước, một lát ta lại tắm."
Chu Lãng đâu chịu nghe lời khẩu thị tâm phi của nàng, những ngày qua nín nhịn đã sắp không chịu được, bàn tay dùng sức xé vài cái, cũng không quản y phục có bị rách không, thoáng chốc chỉ còn lại có một món nhỏ.
"Nương tử..." Giọng y nồng nhiệt, ôm lấy nàng mạnh mẽ hôn lên.
Khả nhi nghe tiếng xé y phục ở cách vách mà sợ hết hồn hết vía, đã vậy tỷ phu còn quá thô lỗ? Rất nhanh đã truyền đến tiếng nam nữ nặng nề thở dốc và các loại tiếng động khác thường. Không giống như đang đánh người, hơn nữa tỷ tỷ cũng không có cầu xin tha thứ. Tiếng nước ào ào vang lên, có vẻ rất kịch liệt. Nàng không nhìn thấy, chỉ có thể nghe được tỷ tỷ kêu tiếng dài tiếng ngắn, tuy đã ép tới cực thấp, nhưng dường như lộ ra vui thích.
"Chàng nhẹ một chút đi, nước... cũng sắp không còn rồi, ta... ngượng lắm... cho người ta châm nước vào đi."
"Ừ, vậy thì nghỉ một lát, ta giúp nàng tắm."
"Không muốn... chàng... đừng sờ loạn..."
"Phía trên không được, vậy thì phía dưới."
"Không mà..."
Khả nhi nghe giọng tỷ tỷ mềm mại nói không, nghe sao cũng chẳng giống không muốn. Giữa phu thê là vậy à?
"Trong thùng quá nhỏ, không tiện, ta ôm nàng lên giường."
"Tự ta có thể đi."
"Để nàng đi? Vậy không phải đi ra rồi sao? Ta ôm nàng vừa đi, vừa động, có phải hơn không?"
"Chàng... vô sỉ..."
Giường vang lên tiếng cót két, tiếng động càng lúc càng nhanh, càng ngày càng vội, thỉnh thoảng có xen lẫn tiếng bành bạch tương tự như đánh người. Khả nhi che gương mặt nóng bỏng, thật không dám nghe tiếp. Muốn che tai nhưng rồi ma xui quỷ khiến thế nào mà không bịt nữa, vì vậy nàng lại nghe được tỷ tỷ cầu xin tha thứ.
"Phu quân, ta không được... thật... không được, xót quá, chàng tha cho ta đi."
"Không tha, kiên quyết không tha, tối hôm nay, ta sẽ để nàng xót đủ."
Bọn họ vẫn còn tiếp tục nói những lời thật ngượng, Khả nhi thừa dịp nhĩ phòng không có ai mà rón rén ra ngoài, chạy chậm về gian phòng của mình. Dùng nước lạnh rửa mặt, chỉ ngây ngốc ngồi trên giường ôm trái tim đang cuồng loạn không ngừng. Đây chính là chuyện phu thê mà người ta hay nói nhỉ? Trước kia mình luôn không hiểu, cho là nam nhân nữ nhân nằm một đêm ở trên giường sẽ sinh con. Bây giờ nhìn lại, dường như không phải như vậy.
Chu công chi lễ, không phải là khách khí hành lễ, mà là ngại ngùng thân mật, thế này sao có thể tương kính như tân đây?
Khả nhi nằm trên giường, qua nửa đêm vẫn không nghĩ ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook