Thục Nữ Dụ Phu
-
Chương 24: Dụ phu kế thứ mười bảy
Editor: Gà - LQĐ
Mùng một năm mới, hoàng thân quốc thích, huân quý trọng thần đều phải vào cung chầu mừng.
Chưa tới canh năm, vợ chồng son đều đã mặc trang phục lộng lẫy dành cho ngày lễ, đến phòng chính tụ họp với mọi người. Trong phủ Quận vương đã đổi môn thần, đôi liễn, biển treo, đèn cung đình tám góc đỏ thắm mới, toàn bộ rực rỡ hẳn lên. Từ đại môn, nghi môn, đại sảnh, Noãn các, nội sảnh, bên trong tam môn, bên trong nghi môn cho đến chánh đường, cửa chính một đường mở rộng ra, đèn cung đình đỏ thắm hai bên bậc thềm chiếu sáng từ trên cao, như đôi Kim Long, xanh vàng rực rỡ.
Trong kinh quả nhiên khí thế, khác hẳn với trong nhà. Tịnh Thục nhìn một mảnh đèn hồng chói lọi kia, trong lòng chợt khó nói thành lời. Không biết bệnh của mẫu thân đã đỡ hơn chưa, năm nay phụ thân ở nhà mừng lễ năm mới, bà nhất định rất vui mừng nhỉ. Nuôi cô nương thì không tốt bằng nuôi nhi tử, nhi tử cả đời thủ hộ bên người, nữ nhi gả ra ngoài là như bát nước đổ đi. Nếu cuộc sống của nữ nhi ở phu gia không tốt, cha nương còn phải nóng ruột nóng gan, nhưng không thể nhúng tay vào chuyện phu gia.
Chu Lãng thấy tiểu nương tử có chút tịch mịch, chỉ nghĩ nàng lo lắng vì chuyện vào cung, thấp giọng trấn an: "Đừng sợ, nữ quyến các nàng chỉ đi qua hậu cung, tính khí lão nhân gia bà rất tốt."
Tịnh Thục ngẩng đầu nhìn ánh mắt ân cần của y, mỉm cười gật đầu.
Tam tiểu thư Chu Nhã Phượng là thứ nữ, không có tư cách vào cung. Nhưng cũng muốn sớm thức dậy đưa tiễn, nàng đứng phía sau đám người, nhìn Tam ca và Tam tẩu. Luôn nói Tam ca không thích Tam tẩu, bởi vì muốn cự tuyệt cưới nàng ấy còn đại náo một trận trong nhà, hơn nữa vẫn chưa chịu viên phòng. Nhưng mà, nàng nhìn thế nào cũng cảm thấy tình cảm của phu thê Tam ca tốt hơn nhiều so với phu thê Nhị ca. Có một loại thân mật khó nói, mặc dù không tiếp xúc thân thể, nhưng ánh mắt của bọn họ sẽ thường xuyên trao đổi, bên trong có chút tình cảm ấm áp, mặc dù không nồng nhiệt, nhưng rất ấm áp.
Lần đầu tiên Tịnh Thục vào cung, tâm trạng đương nhiên thấp thỏm, cũng may Chu Lãng đứng hàng thứ ba, nàng có thể đi theo sau lưng Nhị tẩu. Thấy người nhà quỳ thì sẽ quỳ, thấy người nhà đứng thì sẽ đứng, xong các hạng nghi thức, cũng không gây ra chuyện gì không may, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng thân quốc thích đông đảo, Thái hậu cũng cũng không cố ý nhìn nhiều về phía gia quyến của phủ Diễn Quận vương. Tịnh Thục buông mắt đứng hầu sau lưng trưởng công chúa, yên tĩnh như một bụi Dạ U Lan, cho đến lúc tảo thiện (ăn sáng).
Đại yến trong cung tổ chức ở Bảo Hoa lâu, người có tư cách ăn bữa cơm này không nhiều lắm. Mọi người của phủ Quận vương ngồi sau lưng trưởng công chúa, cách sáu vị vương tương đối xa.
Chu Lãng và Cao Tịnh Thục là ngự tứ nhân duyên, đương nhiên phải hành đại lễ bái tạ thánh ân trong năm mới. Mọi người nhìn một đôi bích nhân tam bái cửu khấu (ba quỳ chín lạy), nam nhân cao lớn anh tuấn, nữ nhân xinh đẹp dịu dàng, rối rít gật đầu khen ngợi. Hoàng thượng cũng vuốt râu cười không ngừng, đã biết người mai mối làm rất tốt, thành toàn cho một giai thoại.
Chỉ có Quận vương phi bĩu môi cười lạnh: Trai tài gái sắc đây chẳng qua là bề ngoài xứng đôi thôi, đến bây giờ còn chưa viên phòng đấy.
Tâm trạng Hoàng thượng tốt, đương nhiên sẽ không keo kiệt miệng vàng lời ngọc quý giá: "A Lãng không tệ, trẫm nghe tiểu cữu gia của ngươi nói, hồi kinh không lâu đã phá hai vụ đại án, đợi một thời gian nữa, nhất định sẽ thành rường cột có tài."
Chu Lãng vội vàng tạ ơn: "Tạ ơn Thánh thượng, thuở nhỏ thần tập văn luyện võ, chính là để đền đáp nước nhà. Hôm nay thần trưởng thành, đương nhiên phải mang hết khả năng, dốc sức vì hoàng thượng."
"Tốt." Hoàng thượng cười to: "Sau khi A Lãng thành thân quả nhiên đã trưởng thành hơn rồi, điểm này ngươi rất giống với tiểu cữu gia. Thái bình thịnh thế, trẫm lo lắng nhất chính là người trẻ tuổi các ngươi sa vào hưởng lạc, không biết tiến thủ. Hôm nay nhìn thấy các ngươi có bản lĩnh, vui lòng ra sức vì nước trẫm đã an tâm rồi. Người đâu, ban thưởng cho phu thê Chu Lãng một đôi ngọc Như Ý, tỏ ý khen ngợi."
Tiểu phu thê vội vàng vui mừng tạ ơn, nhưng không nhìn thấy trong mắt Quận vương phi chợt lóe lên sự ghen ghét.
Ngự thiện làm tinh tế tỉ mỉ, mỗi một món ăn đều có ngụ ý tốt đẹp, Tịnh Thục nhìn thấy quá bắt mắt, nên thật sự không dám động đũa, bởi vì có một số món ăn hoàn toàn không nhìn ra là làm từ nguyên liệu gì. Chỉ đành cúi đầu ăn chén bánh chẻo trước mặt mình, chợt phát hiện có thêm vật gì đó tương đối lớn. Quay đầu nhìn ‘kẻ khởi xướng’, y cười không nói, đang vui vẻ nhìn nàng.
Tịnh Thục nhỏ giọng nói: "Ta đủ ăn rồi."
Chu Lãng cười chớp mắt với nàng: "Ăn đi, một lát nàng sẽ biết."
Trên đại điện, mặt mày đưa tình như vậy, cho dù là núp ở phía sau nhóm người Diễn Quận vương, Tịnh Thục cũng cảm thấy áp lực rất lớn. Không nhìn Chu Lãng nữa, cúi đầu tập trung ăn bánh chẻo của mình, rồi xấu hổ ăn cái y đưa.
"Bẩm Thái hậu, vạn tuế gia ăn được bánh chẻo phúc thọ." Cung nữ đứng sau lưng hoàng thượng uốn gối hồi bẩm.
"Tốt tốt, quả nhiên hoàng nhi có phúc nhất." Thái hậu cười híp mắt.
"Hồi bẩm Thái hậu, Cửu vương Thiên tuế cũng ăn được bánh chẻo phúc thọ." Cung nữ đứng sau lưng phu thê Cửu vương hắng giọng hồi bẩm.
Thái hậu gật đầu liên tục: "Ừ, tiểu Cửu cũng là người có phúc."
Mọi người vô cùng ăn ý chúc mừng một phen, Thái hậu cười đến ấm áp.
Đây là tiết mục chuẩn bị cho mùng một hàng năm, tuổi Thái hậu lớn, có lúc hơi hồ đồ, nhưng đối với hai đứa con trai ruột thịt này của mình, thương yêu từ đáy lòng cũng bộc lộ rõ ràng. Lúc mùng một ăn bánh chẻo, sẽ có ba bánh chẻo phúc thọ, bảo cung nữ thị yến cẩn thận nhìn người nào ăn được. Trong đó hai cái tất nhiên sẽ được hoàng thượng và Cửu vương ăn được, những người khác thì phải xem vận khí rồi.
Lần đầu tiên Tịnh Thục tham gia cung yến mùng một, không biết chuyện này. Lại bị Chu Lãng thấp giọng thúc giục: "Mau ăn đi."
Tịnh Thục dự cảm cái bánh chẻo y cho này không tầm thường, thấp thỏm gắp lên cắn một cái, tràn ngập hương vị, ngọt mềm trơn nhẵn, ngẩng đầu nhìn, nhưng là một cái bánh chẻo đường đỏ hoa quế nhân hạt vừng đen.
"Thái hậu nương nương, thiếu phu nhân phủ Diễn Quận vương ăn được bánh chẻo phúc thọ." Cung nữ sau lưng vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng, dọa Tịnh Thục sợ đến mức nửa cái bánh chẻo mắc ở cổ họng, suýt nữa thì nghẹn.
Vội vàng nuốt nửa bánh chẻo sinh sinh xuống, Tịnh Thục phát hiện ánh mắt của mọi người đều tập trung vào mình.
"Là hài tử nào có phúc ăn được vậy? Mau tới đây để ai gia nhìn một chút." Thái hậu cười ngoắc tay về hướng người của phủ Diễn Quận vương.
Nhịp tim Tịnh Thục đập như trống, cố gắng giữ vững vẻ mặt bình tĩnh, muốn nhờ Chu Lãng giúp đỡ, nhưng không dám lôi kéo phu quân trước mặt mọi người.
"Đi đi, đừng sợ." Chu Lãng thấp giọng khích lệ.
Tịnh Thục chậm rãi đứng dậy, bước chân ổn định đi lên bậc thang, trước bàn Thái hậu. Mới vừa rồi lúc hai phu thê tạ ơn Thánh thượng, mọi người cũng đã chú ý, nhưng khi đó bên cạnh nàng có y, nên không cảm thấy căng thẳng thế này.
"Bái kiến Thái hậu nương nương, cung kính chúc nương nương phượng thể an khang, phúc thọ lâu dài." Đến gần, Tịnh Thục quỳ gối hành đại lễ, thỉnh thoảng lại nhắc nhở bản thân ngàn vạn lần không được xảy ra sai lầm.
"Ừ, tốt tốt, ai gia nhìn kỹ xem đây là tiểu nương tử của nhà nào." Thái hậu bảo Tịnh Thục đến bên cạnh, kéo tay nhỏ bé của nàng quan sát trên dưới: "Tiểu nương tử thật xinh đẹp, sao ai gia lại quên mất rồi? Là tiểu Tuyết của chúng ta trở về sao?"
Nhìn dáng vẻ như vậy, có lẽ Thái hậu lại hồ đồ rồi. Cửu vương phi lặng lẽ chọc chọc Cửu vương, bảo ông nói chuyện, Cửu vương nói: "Mẫu hậu, đây mới là tiểu Tuyết ạ, là tân nương tử của A Lãng, hoàng huynh tự mình ban hôn, mới vừa rồi phu thê bọn nó có bái tạ thánh ân đấy."
Chỉ cần là Cửu vương nói, Thái hậu sẽ thích nghe, bất kể ông nói gì. Cho dù là đánh rắm, bà cũng cảm thấy cái rắm này của nhi tử cũng thơm hơn so với người khác.
Giờ phút này Cửu vương nói xong, Thái hậu vui vẻ: "À, là tân nương tử của A Lãng à, khó trách ai gia không biết. Được, tân nương tử tốt, dáng vẻ lại xinh, tính cách hòa thuận, có chưa?"
Lão nhân thích nhất là hài tử, lúc Thái hậu hơi ngẩn thì sẽ quên mất lễ nghi, chỉ tùy ý nói chuyện, giờ phút này duỗi tay ra sờ bụng của Tịnh Thục.
Người ta vẫn còn là một đại cô nương đấy, trước mặt nhiều người như vậy... Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịnh Thục đỏ bừng, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, nhưng bà là Thái hậu chí cao vô thượng, cho dù xấu hổ muốn chết, cũng chỉ có thể cúi thấp đầu không dám tránh cũng không dám nói lời nào.
Hoàng hậu cách gần đó, thấy tiểu tức phụ nhà người ta thẹn thùng thành như vậy, có lòng tốt giải vây: "Mẫu hậu, người ta mới thành thân không lâu, sao có thể có nhanh như thế. Đợi đến lễ mừng năm sau, thì có thể ôm hài tử mập mạp đến thăm lão nhân gia rồi."
Thái hậu vừa nghe thì càng vui vẻ, sai người lấy một khóa Trường Mệnh tử kim phú quý tới thưởng cho Tịnh Thục: "Cái này cho ngươi, sang năm ôm một đứa trẻ mập mạp tới để ai gia nhìn một chút. Tên tiểu tử thúi A Lãng, từ nhỏ da đã dày vô cùng, nếu nó trêu chọc ngươi, ngươi cứ lấy cái này đánh nó, xem nó có dám đánh trả không?"
"Tạ ơn Thái hậu ban thưởng." Tịnh Thục cẩn thân dập đầu tạ ơn, cầm khóa Trường Mệnh trở về vị trí của mình.
Sau bánh chẻo phúc thọ, chính là ca múa giúp vui, tiếng đàn vang lên, nhóm vũ cơ nhảy lên vũ điệu hân hoan trong đại điện.
Tiểu nương tử trở lại vị trí thì đỏ ửng trên mặt đã lan tràn đến cổ. Hôm nay mặc chính là cung trang hở ngực, Chu Lãng cách gần đó, thậm chí có thể nhìn thấy làn da trước ngực cũng nhuộm màu hồng nhàn nhạt, khiến người ta say mê. Y nhìn nàng cười đắc ý, không biết mình đã sớm phạm vào một sai lầm lớn.
Tịnh Thục ngượng ngùng không dám phát tác với y trước mặt mọi người, nếu không thật sự muốn đập cái khóa Trường Mệnh này vào mặt y, đã biết đó là bánh chẻo đặc biệt, y không ăn thì thôi, sao cứ phải khiến người ta phải đối mặt với tình huống khó xử như vậy.
Cho đến khi bữa tiệc tàn, trở lại phòng ngủ Lan Hinh uyển, Tịnh Thục vẫn không để ý đến y.
Đặt khóa Trường Mệnh lên quyển《Kinh Thi》, tiểu nương tử ngồi trên ghế phiền muộn.
Chu Lãng nghiêng đầu nhìn sắc mặt của nàng một chút, cười nói: "Nương tử thích đọc 《Kinh Thi》, phải biết ‘Đầu ngã dĩ mộc đào, báo chi dĩ quỳnh dao. Phỉ báo dã.
Vĩnh dĩ vi hảo dã’ [1]! Ta cho nương tử một cái bánh chẻo đường, nương tử sẽ báo đáp vi phu cái gì đây?"
[1] Đầu ngã dĩ mộc đào. Báo chi dĩ quỳnh dao. Phỉ báo dã, Vĩnh dĩ vi hảo dã (thơ Khổng tử): Người quăng sang tặng ta trái mộc đào (trái nhỏ hơn trái mộc qua, chua và chát). Thì ta đáp lại bằng món ngọc dao đẹp đẽ. Chẳng phải là để báo đáp, Mà là để giao hảo với nhau lâu dài vậy. (Nguồn: https://www.thivien.net)
Tịnh Thục quét mắt một vòng nhìn khóa Trường Mệnh mà Thái hậu ban thưởng, còn có thể báo đáp cái gì? Đây xem như phải phụng ý chỉ viên phòng sinh con rồi.
Chu Lãng thấy nàng nhìn khóa Trường Mệnh không nói lời nào, đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, nghĩ rằng tiểu nương tử đang xấu hổ, đi tới nhẹ nhàng ôm lấy nàng: "Ta tặng nàng một cái bánh chẻo đường, nàng trả ta một nhi tử mập mạp được không? Hôm nay mùng một, vừa lúc thích hợp viên phòng."
Thật ra thì Chu Lãng vốn cũng không tính hôm nay viên phòng, bởi vì sáng sớm ngày mai phải đi nha môn trấn giữ, mấy ngày này từ mùng một đến 15 là quan trọng nhất. Y tự hiểu rõ nặng nhẹ, trước tiên làm xong hết việc, mới có tương lai. Viên phòng có thể đợi sau 15, kết hợp với mấy ngày nghỉ, ở nhà sung sướng hưởng thụ nhuyễn ngọc ôn hương.
Tịnh Thục đang giận, bĩu môi nhỏ nhắn không để ý đến y. Mặc kệ y nói gì, cũng không đáp lời. Thẳng đến buổi tối nghỉ ngơi, cũng không nói với y một câu, cũng không thèm liếc mắt nhìn y một cái.
Buổi tối ngủ, nàng quay mặt vào bên trong, không nhúc nhích. Tay y dọc theo thắt lưng trượt vào trung y, nhẹ lướt trên làn da nhẵn mịn, nàng cũng không nhúc nhích.
Chu Lãng cảm thấy không có ý nghĩa, nên ngừng tay, xoay người đưa lưng về phía nàng.
Xem ra tiểu nương tử thật sự tức giận, biết da mặt nàng mỏng, nhưng không ngờ năng lực chịu đựng kém như vậy, xem ra phải nghĩ biện pháp rồi.
Mùng một năm mới, hoàng thân quốc thích, huân quý trọng thần đều phải vào cung chầu mừng.
Chưa tới canh năm, vợ chồng son đều đã mặc trang phục lộng lẫy dành cho ngày lễ, đến phòng chính tụ họp với mọi người. Trong phủ Quận vương đã đổi môn thần, đôi liễn, biển treo, đèn cung đình tám góc đỏ thắm mới, toàn bộ rực rỡ hẳn lên. Từ đại môn, nghi môn, đại sảnh, Noãn các, nội sảnh, bên trong tam môn, bên trong nghi môn cho đến chánh đường, cửa chính một đường mở rộng ra, đèn cung đình đỏ thắm hai bên bậc thềm chiếu sáng từ trên cao, như đôi Kim Long, xanh vàng rực rỡ.
Trong kinh quả nhiên khí thế, khác hẳn với trong nhà. Tịnh Thục nhìn một mảnh đèn hồng chói lọi kia, trong lòng chợt khó nói thành lời. Không biết bệnh của mẫu thân đã đỡ hơn chưa, năm nay phụ thân ở nhà mừng lễ năm mới, bà nhất định rất vui mừng nhỉ. Nuôi cô nương thì không tốt bằng nuôi nhi tử, nhi tử cả đời thủ hộ bên người, nữ nhi gả ra ngoài là như bát nước đổ đi. Nếu cuộc sống của nữ nhi ở phu gia không tốt, cha nương còn phải nóng ruột nóng gan, nhưng không thể nhúng tay vào chuyện phu gia.
Chu Lãng thấy tiểu nương tử có chút tịch mịch, chỉ nghĩ nàng lo lắng vì chuyện vào cung, thấp giọng trấn an: "Đừng sợ, nữ quyến các nàng chỉ đi qua hậu cung, tính khí lão nhân gia bà rất tốt."
Tịnh Thục ngẩng đầu nhìn ánh mắt ân cần của y, mỉm cười gật đầu.
Tam tiểu thư Chu Nhã Phượng là thứ nữ, không có tư cách vào cung. Nhưng cũng muốn sớm thức dậy đưa tiễn, nàng đứng phía sau đám người, nhìn Tam ca và Tam tẩu. Luôn nói Tam ca không thích Tam tẩu, bởi vì muốn cự tuyệt cưới nàng ấy còn đại náo một trận trong nhà, hơn nữa vẫn chưa chịu viên phòng. Nhưng mà, nàng nhìn thế nào cũng cảm thấy tình cảm của phu thê Tam ca tốt hơn nhiều so với phu thê Nhị ca. Có một loại thân mật khó nói, mặc dù không tiếp xúc thân thể, nhưng ánh mắt của bọn họ sẽ thường xuyên trao đổi, bên trong có chút tình cảm ấm áp, mặc dù không nồng nhiệt, nhưng rất ấm áp.
Lần đầu tiên Tịnh Thục vào cung, tâm trạng đương nhiên thấp thỏm, cũng may Chu Lãng đứng hàng thứ ba, nàng có thể đi theo sau lưng Nhị tẩu. Thấy người nhà quỳ thì sẽ quỳ, thấy người nhà đứng thì sẽ đứng, xong các hạng nghi thức, cũng không gây ra chuyện gì không may, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng thân quốc thích đông đảo, Thái hậu cũng cũng không cố ý nhìn nhiều về phía gia quyến của phủ Diễn Quận vương. Tịnh Thục buông mắt đứng hầu sau lưng trưởng công chúa, yên tĩnh như một bụi Dạ U Lan, cho đến lúc tảo thiện (ăn sáng).
Đại yến trong cung tổ chức ở Bảo Hoa lâu, người có tư cách ăn bữa cơm này không nhiều lắm. Mọi người của phủ Quận vương ngồi sau lưng trưởng công chúa, cách sáu vị vương tương đối xa.
Chu Lãng và Cao Tịnh Thục là ngự tứ nhân duyên, đương nhiên phải hành đại lễ bái tạ thánh ân trong năm mới. Mọi người nhìn một đôi bích nhân tam bái cửu khấu (ba quỳ chín lạy), nam nhân cao lớn anh tuấn, nữ nhân xinh đẹp dịu dàng, rối rít gật đầu khen ngợi. Hoàng thượng cũng vuốt râu cười không ngừng, đã biết người mai mối làm rất tốt, thành toàn cho một giai thoại.
Chỉ có Quận vương phi bĩu môi cười lạnh: Trai tài gái sắc đây chẳng qua là bề ngoài xứng đôi thôi, đến bây giờ còn chưa viên phòng đấy.
Tâm trạng Hoàng thượng tốt, đương nhiên sẽ không keo kiệt miệng vàng lời ngọc quý giá: "A Lãng không tệ, trẫm nghe tiểu cữu gia của ngươi nói, hồi kinh không lâu đã phá hai vụ đại án, đợi một thời gian nữa, nhất định sẽ thành rường cột có tài."
Chu Lãng vội vàng tạ ơn: "Tạ ơn Thánh thượng, thuở nhỏ thần tập văn luyện võ, chính là để đền đáp nước nhà. Hôm nay thần trưởng thành, đương nhiên phải mang hết khả năng, dốc sức vì hoàng thượng."
"Tốt." Hoàng thượng cười to: "Sau khi A Lãng thành thân quả nhiên đã trưởng thành hơn rồi, điểm này ngươi rất giống với tiểu cữu gia. Thái bình thịnh thế, trẫm lo lắng nhất chính là người trẻ tuổi các ngươi sa vào hưởng lạc, không biết tiến thủ. Hôm nay nhìn thấy các ngươi có bản lĩnh, vui lòng ra sức vì nước trẫm đã an tâm rồi. Người đâu, ban thưởng cho phu thê Chu Lãng một đôi ngọc Như Ý, tỏ ý khen ngợi."
Tiểu phu thê vội vàng vui mừng tạ ơn, nhưng không nhìn thấy trong mắt Quận vương phi chợt lóe lên sự ghen ghét.
Ngự thiện làm tinh tế tỉ mỉ, mỗi một món ăn đều có ngụ ý tốt đẹp, Tịnh Thục nhìn thấy quá bắt mắt, nên thật sự không dám động đũa, bởi vì có một số món ăn hoàn toàn không nhìn ra là làm từ nguyên liệu gì. Chỉ đành cúi đầu ăn chén bánh chẻo trước mặt mình, chợt phát hiện có thêm vật gì đó tương đối lớn. Quay đầu nhìn ‘kẻ khởi xướng’, y cười không nói, đang vui vẻ nhìn nàng.
Tịnh Thục nhỏ giọng nói: "Ta đủ ăn rồi."
Chu Lãng cười chớp mắt với nàng: "Ăn đi, một lát nàng sẽ biết."
Trên đại điện, mặt mày đưa tình như vậy, cho dù là núp ở phía sau nhóm người Diễn Quận vương, Tịnh Thục cũng cảm thấy áp lực rất lớn. Không nhìn Chu Lãng nữa, cúi đầu tập trung ăn bánh chẻo của mình, rồi xấu hổ ăn cái y đưa.
"Bẩm Thái hậu, vạn tuế gia ăn được bánh chẻo phúc thọ." Cung nữ đứng sau lưng hoàng thượng uốn gối hồi bẩm.
"Tốt tốt, quả nhiên hoàng nhi có phúc nhất." Thái hậu cười híp mắt.
"Hồi bẩm Thái hậu, Cửu vương Thiên tuế cũng ăn được bánh chẻo phúc thọ." Cung nữ đứng sau lưng phu thê Cửu vương hắng giọng hồi bẩm.
Thái hậu gật đầu liên tục: "Ừ, tiểu Cửu cũng là người có phúc."
Mọi người vô cùng ăn ý chúc mừng một phen, Thái hậu cười đến ấm áp.
Đây là tiết mục chuẩn bị cho mùng một hàng năm, tuổi Thái hậu lớn, có lúc hơi hồ đồ, nhưng đối với hai đứa con trai ruột thịt này của mình, thương yêu từ đáy lòng cũng bộc lộ rõ ràng. Lúc mùng một ăn bánh chẻo, sẽ có ba bánh chẻo phúc thọ, bảo cung nữ thị yến cẩn thận nhìn người nào ăn được. Trong đó hai cái tất nhiên sẽ được hoàng thượng và Cửu vương ăn được, những người khác thì phải xem vận khí rồi.
Lần đầu tiên Tịnh Thục tham gia cung yến mùng một, không biết chuyện này. Lại bị Chu Lãng thấp giọng thúc giục: "Mau ăn đi."
Tịnh Thục dự cảm cái bánh chẻo y cho này không tầm thường, thấp thỏm gắp lên cắn một cái, tràn ngập hương vị, ngọt mềm trơn nhẵn, ngẩng đầu nhìn, nhưng là một cái bánh chẻo đường đỏ hoa quế nhân hạt vừng đen.
"Thái hậu nương nương, thiếu phu nhân phủ Diễn Quận vương ăn được bánh chẻo phúc thọ." Cung nữ sau lưng vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng, dọa Tịnh Thục sợ đến mức nửa cái bánh chẻo mắc ở cổ họng, suýt nữa thì nghẹn.
Vội vàng nuốt nửa bánh chẻo sinh sinh xuống, Tịnh Thục phát hiện ánh mắt của mọi người đều tập trung vào mình.
"Là hài tử nào có phúc ăn được vậy? Mau tới đây để ai gia nhìn một chút." Thái hậu cười ngoắc tay về hướng người của phủ Diễn Quận vương.
Nhịp tim Tịnh Thục đập như trống, cố gắng giữ vững vẻ mặt bình tĩnh, muốn nhờ Chu Lãng giúp đỡ, nhưng không dám lôi kéo phu quân trước mặt mọi người.
"Đi đi, đừng sợ." Chu Lãng thấp giọng khích lệ.
Tịnh Thục chậm rãi đứng dậy, bước chân ổn định đi lên bậc thang, trước bàn Thái hậu. Mới vừa rồi lúc hai phu thê tạ ơn Thánh thượng, mọi người cũng đã chú ý, nhưng khi đó bên cạnh nàng có y, nên không cảm thấy căng thẳng thế này.
"Bái kiến Thái hậu nương nương, cung kính chúc nương nương phượng thể an khang, phúc thọ lâu dài." Đến gần, Tịnh Thục quỳ gối hành đại lễ, thỉnh thoảng lại nhắc nhở bản thân ngàn vạn lần không được xảy ra sai lầm.
"Ừ, tốt tốt, ai gia nhìn kỹ xem đây là tiểu nương tử của nhà nào." Thái hậu bảo Tịnh Thục đến bên cạnh, kéo tay nhỏ bé của nàng quan sát trên dưới: "Tiểu nương tử thật xinh đẹp, sao ai gia lại quên mất rồi? Là tiểu Tuyết của chúng ta trở về sao?"
Nhìn dáng vẻ như vậy, có lẽ Thái hậu lại hồ đồ rồi. Cửu vương phi lặng lẽ chọc chọc Cửu vương, bảo ông nói chuyện, Cửu vương nói: "Mẫu hậu, đây mới là tiểu Tuyết ạ, là tân nương tử của A Lãng, hoàng huynh tự mình ban hôn, mới vừa rồi phu thê bọn nó có bái tạ thánh ân đấy."
Chỉ cần là Cửu vương nói, Thái hậu sẽ thích nghe, bất kể ông nói gì. Cho dù là đánh rắm, bà cũng cảm thấy cái rắm này của nhi tử cũng thơm hơn so với người khác.
Giờ phút này Cửu vương nói xong, Thái hậu vui vẻ: "À, là tân nương tử của A Lãng à, khó trách ai gia không biết. Được, tân nương tử tốt, dáng vẻ lại xinh, tính cách hòa thuận, có chưa?"
Lão nhân thích nhất là hài tử, lúc Thái hậu hơi ngẩn thì sẽ quên mất lễ nghi, chỉ tùy ý nói chuyện, giờ phút này duỗi tay ra sờ bụng của Tịnh Thục.
Người ta vẫn còn là một đại cô nương đấy, trước mặt nhiều người như vậy... Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịnh Thục đỏ bừng, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, nhưng bà là Thái hậu chí cao vô thượng, cho dù xấu hổ muốn chết, cũng chỉ có thể cúi thấp đầu không dám tránh cũng không dám nói lời nào.
Hoàng hậu cách gần đó, thấy tiểu tức phụ nhà người ta thẹn thùng thành như vậy, có lòng tốt giải vây: "Mẫu hậu, người ta mới thành thân không lâu, sao có thể có nhanh như thế. Đợi đến lễ mừng năm sau, thì có thể ôm hài tử mập mạp đến thăm lão nhân gia rồi."
Thái hậu vừa nghe thì càng vui vẻ, sai người lấy một khóa Trường Mệnh tử kim phú quý tới thưởng cho Tịnh Thục: "Cái này cho ngươi, sang năm ôm một đứa trẻ mập mạp tới để ai gia nhìn một chút. Tên tiểu tử thúi A Lãng, từ nhỏ da đã dày vô cùng, nếu nó trêu chọc ngươi, ngươi cứ lấy cái này đánh nó, xem nó có dám đánh trả không?"
"Tạ ơn Thái hậu ban thưởng." Tịnh Thục cẩn thân dập đầu tạ ơn, cầm khóa Trường Mệnh trở về vị trí của mình.
Sau bánh chẻo phúc thọ, chính là ca múa giúp vui, tiếng đàn vang lên, nhóm vũ cơ nhảy lên vũ điệu hân hoan trong đại điện.
Tiểu nương tử trở lại vị trí thì đỏ ửng trên mặt đã lan tràn đến cổ. Hôm nay mặc chính là cung trang hở ngực, Chu Lãng cách gần đó, thậm chí có thể nhìn thấy làn da trước ngực cũng nhuộm màu hồng nhàn nhạt, khiến người ta say mê. Y nhìn nàng cười đắc ý, không biết mình đã sớm phạm vào một sai lầm lớn.
Tịnh Thục ngượng ngùng không dám phát tác với y trước mặt mọi người, nếu không thật sự muốn đập cái khóa Trường Mệnh này vào mặt y, đã biết đó là bánh chẻo đặc biệt, y không ăn thì thôi, sao cứ phải khiến người ta phải đối mặt với tình huống khó xử như vậy.
Cho đến khi bữa tiệc tàn, trở lại phòng ngủ Lan Hinh uyển, Tịnh Thục vẫn không để ý đến y.
Đặt khóa Trường Mệnh lên quyển《Kinh Thi》, tiểu nương tử ngồi trên ghế phiền muộn.
Chu Lãng nghiêng đầu nhìn sắc mặt của nàng một chút, cười nói: "Nương tử thích đọc 《Kinh Thi》, phải biết ‘Đầu ngã dĩ mộc đào, báo chi dĩ quỳnh dao. Phỉ báo dã.
Vĩnh dĩ vi hảo dã’ [1]! Ta cho nương tử một cái bánh chẻo đường, nương tử sẽ báo đáp vi phu cái gì đây?"
[1] Đầu ngã dĩ mộc đào. Báo chi dĩ quỳnh dao. Phỉ báo dã, Vĩnh dĩ vi hảo dã (thơ Khổng tử): Người quăng sang tặng ta trái mộc đào (trái nhỏ hơn trái mộc qua, chua và chát). Thì ta đáp lại bằng món ngọc dao đẹp đẽ. Chẳng phải là để báo đáp, Mà là để giao hảo với nhau lâu dài vậy. (Nguồn: https://www.thivien.net)
Tịnh Thục quét mắt một vòng nhìn khóa Trường Mệnh mà Thái hậu ban thưởng, còn có thể báo đáp cái gì? Đây xem như phải phụng ý chỉ viên phòng sinh con rồi.
Chu Lãng thấy nàng nhìn khóa Trường Mệnh không nói lời nào, đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, nghĩ rằng tiểu nương tử đang xấu hổ, đi tới nhẹ nhàng ôm lấy nàng: "Ta tặng nàng một cái bánh chẻo đường, nàng trả ta một nhi tử mập mạp được không? Hôm nay mùng một, vừa lúc thích hợp viên phòng."
Thật ra thì Chu Lãng vốn cũng không tính hôm nay viên phòng, bởi vì sáng sớm ngày mai phải đi nha môn trấn giữ, mấy ngày này từ mùng một đến 15 là quan trọng nhất. Y tự hiểu rõ nặng nhẹ, trước tiên làm xong hết việc, mới có tương lai. Viên phòng có thể đợi sau 15, kết hợp với mấy ngày nghỉ, ở nhà sung sướng hưởng thụ nhuyễn ngọc ôn hương.
Tịnh Thục đang giận, bĩu môi nhỏ nhắn không để ý đến y. Mặc kệ y nói gì, cũng không đáp lời. Thẳng đến buổi tối nghỉ ngơi, cũng không nói với y một câu, cũng không thèm liếc mắt nhìn y một cái.
Buổi tối ngủ, nàng quay mặt vào bên trong, không nhúc nhích. Tay y dọc theo thắt lưng trượt vào trung y, nhẹ lướt trên làn da nhẵn mịn, nàng cũng không nhúc nhích.
Chu Lãng cảm thấy không có ý nghĩa, nên ngừng tay, xoay người đưa lưng về phía nàng.
Xem ra tiểu nương tử thật sự tức giận, biết da mặt nàng mỏng, nhưng không ngờ năng lực chịu đựng kém như vậy, xem ra phải nghĩ biện pháp rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook