Thực Hồn Đồ
-
Chương 26: Năm mới
Vân Phách mở cửa phòng, không ngờ người đứng ngoài cửa là Phượng Tuấn Nguyên.
Hạ Hoằng Thâm ngó đầu qua nhìn, hỏi một câu: “Có chuyện gì sao?”
Thần sắc Phượng Tuấn Nguyên có chút không vui. Hắn nhìn Vân Phách, hỏi: “Sư phụ, Viện Viện thế nào rồi?”
Vân Phách mở miệng vốn muốn nói nhưng đột nhiên ngừng một chút, ngậm miệng lại chìa một bàn tay, nói: “Đưa tiền trước.”
Phượng Tuấn Nguyên ngây ngẩn cả người, không thể tưởng tượng nổi nhìn Vân Phách một lát, lại nhìn về phía Hạ Hoằng Thâm.
Hạ Hoằng Thâm cũng không nói được một lời.
Phượng Tuấn Nguyên đè nén sự tức giận, hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Vân Phách nói: “Mọi người người quen biết, chưa đánh chưa quen, là ngươi thì ta tính hai trăm.”
Phượng Tuấn Nguyên nghe vậy, lấy ví từ trong túi ra rút hai trăm đồng đặt lên tay Vân Phách.
Vân Phách thỏa mãn thu tiền, nói với Phượng Tuấn Nguyên: “Nó đã đi đầu thai rồi, tới Địa phủ tự nhiên sẽ có người dẫn đường, uống bát nước của Mạnh bà quên hết mọi chuyện trước kia, an an tâm tâm làm người ở kiếp sau.”
Phượng Tuấn Nguyên nghe Vân Phách nói như vậy cũng yên lòng.
Vân Phách nói: “Lão hồ ly kia đánh chủ ý lên các ngươi ở bệnh viện bố trí kết giới, mục đích là ngăn cản Hạ Hoằng Thâm. Cô bé kia là Quỷ Hồn lưu luyến ở trong bệnh viện không muốn đi, phát hiện ý đồ của Phó Văn Thạch nên nghĩ muốn bảo vệ các ngươi. Kết quả thiếu chút nữa bị Phó Văn Thạch đánh tan hồn phách.”
Phượng Tuấn Nguyên cúi đầu.
Vân Phách vỗ vai của hắn một cái: “Quên đi! Không có việc gì là tốt rồi.”
Trầm mặc một lát, Phượng Tuấn Nguyên hỏi: “Tống Quân là ai?”
Hắn vừa dứt lời, cửa phòng Tống Quân phía đối diện mở ra.
Phượng Tuấn Nguyên cùng Vân Phách ngừng nói chuyện. Phượng Tuấn Nguyên nói với Tống Quân: “Ngươi có khỏe không?”
Tống Quân đưa tay sờ miệng vết thương ở trên cổ mình vẫn còn cảm giác đau.
Hạ Hoằng Thâm xông ra khỏi phòng, đi tới trước mặt Tống Quân. Hắn giơ ngón tay lên đụng vào cổ Tống Quân.
Tống Quân đột nhiên cảm thấy có chút ủy khuất.
Vân Phách nhìn hắn, nói: “Không có việc gì, không bị nhiễm yêu khí.”
Hạ Hoằng Thâm thu tay về.
Vân Phách nhìn hai người bọn họ, lại nhìn lại nhìn Phượng Tuấn Nguyên, đột nhiên nói: “Hạ thí chủ, ngươi trái ôm phải ấp, nằm hưởng tề nhân chi phúc, rất khoái hoạt. Bần tăng cô độc, không bằng tặng ta một cái bảo bối đi?”
Hạ Hoằng Thâm lạnh lùng liếc hắn một cái.
Phượng Tuấn Nguyên nhíu mày, nói: “Ta đi đây.” Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Hạ Hoằng Thâm vì thế nói với Vân Phách: “Ngươi cũng có thể đi rồi.”
Vân Phách không trông cậy sẽ thu tiền được của Hạ Hoằng Thâm. Hắn cảm thấy thỏa mãn lấy được hai trăm đồng của Phượng Tuấn Nguyên. Hắn giơ di động lên, nói với Hạ Hoằng Thâm: “Ký sổ nhé.” Sau đó cũng lắc lư đi đến cầu thang.
Còn lại hai người Tống Quân và Hạ Hoằng Thâm.
Tống Quân đột nhiên thấy thực sự tức giận. Thậm chí có thể nói là thực thương tâm, hắn ngay cả một câu cũng chưa nói với Hạ Hoằng Thâm. Hắn khép cửa phòng lại.
Nếu như nói lúc trước hắn chỉ có chút buồn bực, như vậy hiện tại Tống Quân chính là khó chịu. Không phải bởi vì một câu nói đùa kia của Vân Phách mà vì Hạ Hoằng Thâm. Thế nhưng không có mở miệng phản bác câu nói kia của Vân Phách.
Trái ôm phải ấp? Tề nhân chi phúc?
Tống Quân đương nhiên không cho rằng Hạ Hoằng Thâm sẽ quyết định như vậy. Nhưng trong tâm hắn có Hạ Hoằng Thâm, có lẽ thật sự hắn không phải là quan trọng. Nhưng nếu không quan trọng, vì cái gì lại đối xử tốt với hắn như vậy?
Nằm lỳ ở trên giường, Tống Quân trùm chăn qua đầu mình. Hắn cảm thấy thực mệt mỏi, trong lúc nhất thời cái gì cũng không muốn làm.
Lúc này, một con mèo đen nhảy từ bên ngoài cửa sổ nhảy vào. Lúc Tiểu Hắc miêu đứng ở trên cửa sổ phòng nhìn vào bên trong, nó có thể cảm thấy Tống Quân không vui nhưng nó không hiểu vì sao Tống Quân lại không vui.
Có đôi khi nó sẽ cảm thấy Tống Quân không phải người nó từng biết trước kia nhưng khi nó tới gần hắn, nó lại cảm thấy sự quen thuộc như xưa.
Tiểu Hắc miêu đi qua đi lại hai vòng trên cửa sổ. Sau đó vẫy đuôi đi tới nằm xuống dưới.
Nó cúi đầu, cọ mặt mình ở trong móng vuốt. Tiếp đó cằm đặt trên đệm sững sờ nhìn Tống Quân đang nằm lỳ ở trên giường trong phòng.
Tống Quân cảm giác mình có lẽ nên giữ một khoảng cách với Hạ Hoằng Thâm.
Hắn và Hạ Hoằng Thâm vốn là người của hai thế giới. Sẽ có một ngày Hạ Hoằng Thâm trở về trời, mình sẽ không thấy hắn nữa. Một khi đã như vậy, không bằng ngay từ đầu cùng hắn giữ một khoảng cách nhất định.
Kỳ thật Tống Quân suy nghĩ nhiều như vậy nhưng để ý thái độ của Hạ Hoằng Thâm đối với hắn. Hắn từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên có cảm giác thích một người. Hắn là người có tính cách không dễ bị động trước ai, nếu Hạ Hoằng Thâm thật sự không thích hắn, vậy hắn chắc chắn sẽ không dây dưa với Hạ Hoằng Thâm nữa.
Tống Quân bắt đầu ý thức việc sẽ giữ một chút khoảng cách với Hạ Hoằng Thâm, không rõ ràng như lần trước dù sao còn không đến mức là bằng hữu. Hắn thời thời khắc khắc đều nhắc nhở chính mình không thể hãm sâu vào đoạn tình cảm này.
Hạ Hoằng Thâm không biết có phát hiện ra không, có lẽ cho dù phát hiện cũng sẽ thấy không sao cả. Ít nhất ở mặt ngoài, Tống Quân cảm giác thái độ của hắn không hề thay đổi.
Tống Quân có hai buổi tối đều nhìn thấy Tiểu Hắc miêu xuất hiện ở gần đó đang lén lút ở phía bên ngoài cửa sổ nhìn xung quanh. Khi hắn mở cửa sổ ra, Tiểu Hắc miêu lập tức chạy đi.
Bởi vì mùa đông nhanh đến, thời tiết một ngày so với một ngày lạnh hơn. Tống Quân đem áo len ở trong rương áo ra mặc. Cửa sổ ký túc xá của hắn bởi vì gió lạnh thổi vào buổi tối mà đóng lại.
Có mấy lần khi Tiểu Hắc miêu tới, đứng ở cửa sổ nhìn, đợi cho Tống Quân chú ý tới nó đi ra mở cửa sổ, nó liền lập tức chạy đi.
Hạ Hoằng Thâm kiên trì muốn mua túi thức ăn lớn giành cho mèo. Kết quả đã qua hai ba tháng mà vẫn chưa hết.
Cũng sắp đến cuối học kỳ, có một ngày Hạ Hoằng Thâm đến gõ cửa phòng của Tống Quân, hắn cầm mấy bộ bài thi. Tống Quân nhìn bài thi chuyên ngành cuối kỳ của mình trong tay hắn.
“Cảm ơn!” Tống Quân nói với Hạ Hoằng Thâm.
Hạ Hoằng Thâm lắc đầu, không nói thêm điều gì trở về phòng của mình.
Cuối kỳ đối với Tống Quân mà nói cũng không phải là chuyện gian nan gì huống chi lúc thi đều là được mở sách. Ngoại trừ môn phần tử sinh vật ra, các môn khác lịch dạy học rất khó trốn.
Chẳng qua đợi đến khi kỳ thi chấm dứt. Mặc dù là nghiên cứu sinh nhưng đều bắt đầu rời trường, chuẩn bị trở về nhà đón tết âm lịch.
Tết âm lịch những năm qua, Tống Quân đều cũng trở về nhà bà nội, cho dù các con gái bà không thích hắn nhưng chỉ cần ở bên người bà nội, hắn chịu chút ủy khuất cũng không sao cả.
Nhưng tết âm lịch năm nay, hắn không có chỗ có thể đi.
Năm trước, Hành Huy cũng đã thực tập xong ở bệnh viện, thu dọn đồ đạc trở về trong nhà ăn tết. Nhưng Tống Quân cũng phát hiện Hạ Hoằng Thâm cũng không có tính toán gì.
Đúng rồi, Hạ Hoằng Thâm căn bản không phải một người bình thường. Hắn làm sao có thể còn có gia đình đương nhiên càng không khả năng về nhà ăn tết.
Nhưng dù như thế nào hắn cũng khó nghĩ đến Hạ Hoằng Thâm vẫn còn ở nơi này khiến lòng không khó chịu. Hắn thậm chí bắt đầu nghĩ có thể mời Hạ Hoằng Thâm lại đây với hắn qua cả tháng tết dù sao một người đón tết âm lịch cũng buồn.
Nhưng đôi khi Tống Quân cũng tò mò không biết Phượng Tuấn Nguyên có về nhà ăn tết không? Hạ Hoằng Thâm không có nhà. Phượng Tuấn Nguyên cũng không nên có nhà mới đúng.
Ngày hai mươi bốn tháng chạp, một đêm năm cũ tuyết đầy trời. Tại… thành phố Nam Phương này, tuyết rơi là một chuyện hiếm lạ. Buổi tối, Tống Quân mở cửa sổ nhìn những bông tuyết rơi phiêu phiêu trong trời đêm, tâm tình cũng trở nên tốt hơn.
Tiểu Hắc miêu ở phía sau lủi lên cửa sổ phòng hắn.
Tống Quân cười đưa tay bế nó vào.
Trên lông Tiểu Hắc miêu dính không ít bông tuyết, vừa vào nhà biến thành những hạt nước. Tống Quân lấy khăn mặt lau giúp hắn. Bởi vì tâm tình đang tốt, hắn vừa ôm lấy nó vừa hôn trên trán nó.
Nhãn cầu trong suốt của Tiểu Hắc miêu nhìn Tống Quân dường như có chút sững sờ.
Tống Quân buông nó xuống, đi tìm bát thức ăn mèo lấy hết thức ăn trong túi lớn cho nó.
Tiểu Hắc miêu được ăn một bữa no. Ăn xong còn nằm nghiêng trên mặt đất, liếm liếm môi.
Tống Quân cảm thấy như vậy cũng thật tốt. Ít nhất còn có một vật nhỏ thường thường đến chơi với hắn, một người sẽ rất buồn chán.
Trước ngày ba mươi tết. Tống Quân tới gõ cửa phòng Hạ Hoằng Thâm muốn mời hắn cùng mình đón năm mới.
Hạ Hoằng Thâm đương nhiên sẽ không từ chối.
Tống Quân nói: “Buổi chiều ngày mai phỏng chừng bên ngoài cũng không còn bàn đồ ăn nữa. Chúng ta cùng đi siêu thị mua ít thức ăn, sau đó buổi tối cùng nấu ăn.”
Bởi vì điều kiện hạn chế, hai người bọn họ đều không biết nấu ăn. Nhưng cho dù chỉ ăn mì tôm cũng phải có hơn hai cái chân giò hun khói, khiến mì tôm cũng trở thành mỹ vị.
Mùa đông năm nay tựa hồ đặc biệt lạnh. Những trận tuyết nhỏ rơi liên tục vài ngày.
Xế chiều hôm ba mươi lúc hai người ra cửa, trời đang đổ tuyết, Tống Quân đội lấy một chiếc mũ. Siêu thị ở bên ngoài trường học không xa, hai người bọn họ qua đường đã tới. Lúc hắn đi bên cạnh Hạ Hoằng Thâm, Hạ Hoằng Thâm thường đưa tay nghịch mũ của hắn.
Đối với hành động này của Hạ Hoằng Thâm, Tống Quân có chút dở khóc dở cười, đưa tay bảo vệ mũ của mình, nói: “Hạ sư huynh đừng nghịch.”
Đến siêu thị, Tống Quân đẩy cái xe đẩy đi mua đồ ăn. Hắn vẫn quyết định nấu một nồi nước nhỏ vừa có thể nấu đồ ăn lại có thể ăn canh vào mùa đông rất ấm áp.
Tống Quân muốn mua xương sườn để nấu canh nhưng Hạ Hoằng Thâm đứng ở chỗ bán cá nhìn thật lâu.
Tống Quân đi qua đứng bên cạnh hắn, hỏi: “Muốn ăn cá sao?”
Hạ Hoằng Thâm đáp: “Không muốn.”
Tống Quân nghĩ thầm anh không muốn mới lạ.
Hắn đứng bên cạnh Hạ Hoằng Thâm nhìn, nói: “Vậy mua con cá nấu canh đi?”
Hạ Hoằng Thâm liếc hắn một cái, nói: “Ngươi thích thì mua đi.”
Tống Quân nhất thời có chút bất bình nhưng vẫn đi chọn một con cá, để người bán hàng siêu thị giúp hắn cân con cá.
Mặt khác phần lớn hắn đều mua thức ăn chay. Tống Quân có chút đau lòng vì tiền. Lúc tính tiền, Hạ Hoằng Thâm đứng ở bên cạnh hắn không có ý định chủ động trả tiền. Tống Quân lấy ví tiền trả, trong lòng nghĩ lần tới sẽ không tìm Hạ Hoằng Thâm cùng nhau ăn cơm.
Lúc ăn cơm tối, Hạ Hoằng Thâm cũng không đứng ở một bên nhìn. Từ thái rau, ướp canh gia vị hắn thấy cái gì làm cái đó, hơn nữa làm còn rất tốt.
Tống Quân siêu thị mua mấy chai bia, mở ra cùng uống với Hạ Hoằng Thâm.
Tửu lượng của Hạ Hoằng Thâm so với Tống Quân tốt hơn không chỉ một chút. Tống Quân theo hắn uống. Hắn liền không nói được một lời. Về sau, khi Tống Quân uống đến đỏ bừng mặt mà hắn vẫn duy trì vẻ bình tĩnh lúc đầu.
Nhìn Tống Quân uống rượu, Hạ Hoằng Thâm đứng lên, đưa tay ôm lấy hắn đem hắn đặt ở trên giường.
Lúc hắn đang muốn buông Tống Quân. Tống Quân đột nhiên ôm chặt Hạ Hoằng Thâm, dựa sát vào, hôn một cái trên môi hắn.
Sau khi hôn môi xong Tống Quân đỏ bừng cả khuôn mặt. Không biết là thẹn thùng hay là vì uống rượu say. Hạ Hoằng Thâm lại không có phản ứng gì. Hắn đem Tống Quân đặt ở trên giường, đứng lên, kéo chăn đắp cho Tống Quân.
Tống Quân nhất thời cảm thấy khó chịu đến cực điểm, đắp chăn che kín đầu, không muốn nhìn… Hạ Hoằng Thâm nữa.
Mèo: Cái biểu hiện của anh là sao, tổn thương Tống Quân rồi đấy.
Hạ Hoằng Thâm ngó đầu qua nhìn, hỏi một câu: “Có chuyện gì sao?”
Thần sắc Phượng Tuấn Nguyên có chút không vui. Hắn nhìn Vân Phách, hỏi: “Sư phụ, Viện Viện thế nào rồi?”
Vân Phách mở miệng vốn muốn nói nhưng đột nhiên ngừng một chút, ngậm miệng lại chìa một bàn tay, nói: “Đưa tiền trước.”
Phượng Tuấn Nguyên ngây ngẩn cả người, không thể tưởng tượng nổi nhìn Vân Phách một lát, lại nhìn về phía Hạ Hoằng Thâm.
Hạ Hoằng Thâm cũng không nói được một lời.
Phượng Tuấn Nguyên đè nén sự tức giận, hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Vân Phách nói: “Mọi người người quen biết, chưa đánh chưa quen, là ngươi thì ta tính hai trăm.”
Phượng Tuấn Nguyên nghe vậy, lấy ví từ trong túi ra rút hai trăm đồng đặt lên tay Vân Phách.
Vân Phách thỏa mãn thu tiền, nói với Phượng Tuấn Nguyên: “Nó đã đi đầu thai rồi, tới Địa phủ tự nhiên sẽ có người dẫn đường, uống bát nước của Mạnh bà quên hết mọi chuyện trước kia, an an tâm tâm làm người ở kiếp sau.”
Phượng Tuấn Nguyên nghe Vân Phách nói như vậy cũng yên lòng.
Vân Phách nói: “Lão hồ ly kia đánh chủ ý lên các ngươi ở bệnh viện bố trí kết giới, mục đích là ngăn cản Hạ Hoằng Thâm. Cô bé kia là Quỷ Hồn lưu luyến ở trong bệnh viện không muốn đi, phát hiện ý đồ của Phó Văn Thạch nên nghĩ muốn bảo vệ các ngươi. Kết quả thiếu chút nữa bị Phó Văn Thạch đánh tan hồn phách.”
Phượng Tuấn Nguyên cúi đầu.
Vân Phách vỗ vai của hắn một cái: “Quên đi! Không có việc gì là tốt rồi.”
Trầm mặc một lát, Phượng Tuấn Nguyên hỏi: “Tống Quân là ai?”
Hắn vừa dứt lời, cửa phòng Tống Quân phía đối diện mở ra.
Phượng Tuấn Nguyên cùng Vân Phách ngừng nói chuyện. Phượng Tuấn Nguyên nói với Tống Quân: “Ngươi có khỏe không?”
Tống Quân đưa tay sờ miệng vết thương ở trên cổ mình vẫn còn cảm giác đau.
Hạ Hoằng Thâm xông ra khỏi phòng, đi tới trước mặt Tống Quân. Hắn giơ ngón tay lên đụng vào cổ Tống Quân.
Tống Quân đột nhiên cảm thấy có chút ủy khuất.
Vân Phách nhìn hắn, nói: “Không có việc gì, không bị nhiễm yêu khí.”
Hạ Hoằng Thâm thu tay về.
Vân Phách nhìn hai người bọn họ, lại nhìn lại nhìn Phượng Tuấn Nguyên, đột nhiên nói: “Hạ thí chủ, ngươi trái ôm phải ấp, nằm hưởng tề nhân chi phúc, rất khoái hoạt. Bần tăng cô độc, không bằng tặng ta một cái bảo bối đi?”
Hạ Hoằng Thâm lạnh lùng liếc hắn một cái.
Phượng Tuấn Nguyên nhíu mày, nói: “Ta đi đây.” Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Hạ Hoằng Thâm vì thế nói với Vân Phách: “Ngươi cũng có thể đi rồi.”
Vân Phách không trông cậy sẽ thu tiền được của Hạ Hoằng Thâm. Hắn cảm thấy thỏa mãn lấy được hai trăm đồng của Phượng Tuấn Nguyên. Hắn giơ di động lên, nói với Hạ Hoằng Thâm: “Ký sổ nhé.” Sau đó cũng lắc lư đi đến cầu thang.
Còn lại hai người Tống Quân và Hạ Hoằng Thâm.
Tống Quân đột nhiên thấy thực sự tức giận. Thậm chí có thể nói là thực thương tâm, hắn ngay cả một câu cũng chưa nói với Hạ Hoằng Thâm. Hắn khép cửa phòng lại.
Nếu như nói lúc trước hắn chỉ có chút buồn bực, như vậy hiện tại Tống Quân chính là khó chịu. Không phải bởi vì một câu nói đùa kia của Vân Phách mà vì Hạ Hoằng Thâm. Thế nhưng không có mở miệng phản bác câu nói kia của Vân Phách.
Trái ôm phải ấp? Tề nhân chi phúc?
Tống Quân đương nhiên không cho rằng Hạ Hoằng Thâm sẽ quyết định như vậy. Nhưng trong tâm hắn có Hạ Hoằng Thâm, có lẽ thật sự hắn không phải là quan trọng. Nhưng nếu không quan trọng, vì cái gì lại đối xử tốt với hắn như vậy?
Nằm lỳ ở trên giường, Tống Quân trùm chăn qua đầu mình. Hắn cảm thấy thực mệt mỏi, trong lúc nhất thời cái gì cũng không muốn làm.
Lúc này, một con mèo đen nhảy từ bên ngoài cửa sổ nhảy vào. Lúc Tiểu Hắc miêu đứng ở trên cửa sổ phòng nhìn vào bên trong, nó có thể cảm thấy Tống Quân không vui nhưng nó không hiểu vì sao Tống Quân lại không vui.
Có đôi khi nó sẽ cảm thấy Tống Quân không phải người nó từng biết trước kia nhưng khi nó tới gần hắn, nó lại cảm thấy sự quen thuộc như xưa.
Tiểu Hắc miêu đi qua đi lại hai vòng trên cửa sổ. Sau đó vẫy đuôi đi tới nằm xuống dưới.
Nó cúi đầu, cọ mặt mình ở trong móng vuốt. Tiếp đó cằm đặt trên đệm sững sờ nhìn Tống Quân đang nằm lỳ ở trên giường trong phòng.
Tống Quân cảm giác mình có lẽ nên giữ một khoảng cách với Hạ Hoằng Thâm.
Hắn và Hạ Hoằng Thâm vốn là người của hai thế giới. Sẽ có một ngày Hạ Hoằng Thâm trở về trời, mình sẽ không thấy hắn nữa. Một khi đã như vậy, không bằng ngay từ đầu cùng hắn giữ một khoảng cách nhất định.
Kỳ thật Tống Quân suy nghĩ nhiều như vậy nhưng để ý thái độ của Hạ Hoằng Thâm đối với hắn. Hắn từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên có cảm giác thích một người. Hắn là người có tính cách không dễ bị động trước ai, nếu Hạ Hoằng Thâm thật sự không thích hắn, vậy hắn chắc chắn sẽ không dây dưa với Hạ Hoằng Thâm nữa.
Tống Quân bắt đầu ý thức việc sẽ giữ một chút khoảng cách với Hạ Hoằng Thâm, không rõ ràng như lần trước dù sao còn không đến mức là bằng hữu. Hắn thời thời khắc khắc đều nhắc nhở chính mình không thể hãm sâu vào đoạn tình cảm này.
Hạ Hoằng Thâm không biết có phát hiện ra không, có lẽ cho dù phát hiện cũng sẽ thấy không sao cả. Ít nhất ở mặt ngoài, Tống Quân cảm giác thái độ của hắn không hề thay đổi.
Tống Quân có hai buổi tối đều nhìn thấy Tiểu Hắc miêu xuất hiện ở gần đó đang lén lút ở phía bên ngoài cửa sổ nhìn xung quanh. Khi hắn mở cửa sổ ra, Tiểu Hắc miêu lập tức chạy đi.
Bởi vì mùa đông nhanh đến, thời tiết một ngày so với một ngày lạnh hơn. Tống Quân đem áo len ở trong rương áo ra mặc. Cửa sổ ký túc xá của hắn bởi vì gió lạnh thổi vào buổi tối mà đóng lại.
Có mấy lần khi Tiểu Hắc miêu tới, đứng ở cửa sổ nhìn, đợi cho Tống Quân chú ý tới nó đi ra mở cửa sổ, nó liền lập tức chạy đi.
Hạ Hoằng Thâm kiên trì muốn mua túi thức ăn lớn giành cho mèo. Kết quả đã qua hai ba tháng mà vẫn chưa hết.
Cũng sắp đến cuối học kỳ, có một ngày Hạ Hoằng Thâm đến gõ cửa phòng của Tống Quân, hắn cầm mấy bộ bài thi. Tống Quân nhìn bài thi chuyên ngành cuối kỳ của mình trong tay hắn.
“Cảm ơn!” Tống Quân nói với Hạ Hoằng Thâm.
Hạ Hoằng Thâm lắc đầu, không nói thêm điều gì trở về phòng của mình.
Cuối kỳ đối với Tống Quân mà nói cũng không phải là chuyện gian nan gì huống chi lúc thi đều là được mở sách. Ngoại trừ môn phần tử sinh vật ra, các môn khác lịch dạy học rất khó trốn.
Chẳng qua đợi đến khi kỳ thi chấm dứt. Mặc dù là nghiên cứu sinh nhưng đều bắt đầu rời trường, chuẩn bị trở về nhà đón tết âm lịch.
Tết âm lịch những năm qua, Tống Quân đều cũng trở về nhà bà nội, cho dù các con gái bà không thích hắn nhưng chỉ cần ở bên người bà nội, hắn chịu chút ủy khuất cũng không sao cả.
Nhưng tết âm lịch năm nay, hắn không có chỗ có thể đi.
Năm trước, Hành Huy cũng đã thực tập xong ở bệnh viện, thu dọn đồ đạc trở về trong nhà ăn tết. Nhưng Tống Quân cũng phát hiện Hạ Hoằng Thâm cũng không có tính toán gì.
Đúng rồi, Hạ Hoằng Thâm căn bản không phải một người bình thường. Hắn làm sao có thể còn có gia đình đương nhiên càng không khả năng về nhà ăn tết.
Nhưng dù như thế nào hắn cũng khó nghĩ đến Hạ Hoằng Thâm vẫn còn ở nơi này khiến lòng không khó chịu. Hắn thậm chí bắt đầu nghĩ có thể mời Hạ Hoằng Thâm lại đây với hắn qua cả tháng tết dù sao một người đón tết âm lịch cũng buồn.
Nhưng đôi khi Tống Quân cũng tò mò không biết Phượng Tuấn Nguyên có về nhà ăn tết không? Hạ Hoằng Thâm không có nhà. Phượng Tuấn Nguyên cũng không nên có nhà mới đúng.
Ngày hai mươi bốn tháng chạp, một đêm năm cũ tuyết đầy trời. Tại… thành phố Nam Phương này, tuyết rơi là một chuyện hiếm lạ. Buổi tối, Tống Quân mở cửa sổ nhìn những bông tuyết rơi phiêu phiêu trong trời đêm, tâm tình cũng trở nên tốt hơn.
Tiểu Hắc miêu ở phía sau lủi lên cửa sổ phòng hắn.
Tống Quân cười đưa tay bế nó vào.
Trên lông Tiểu Hắc miêu dính không ít bông tuyết, vừa vào nhà biến thành những hạt nước. Tống Quân lấy khăn mặt lau giúp hắn. Bởi vì tâm tình đang tốt, hắn vừa ôm lấy nó vừa hôn trên trán nó.
Nhãn cầu trong suốt của Tiểu Hắc miêu nhìn Tống Quân dường như có chút sững sờ.
Tống Quân buông nó xuống, đi tìm bát thức ăn mèo lấy hết thức ăn trong túi lớn cho nó.
Tiểu Hắc miêu được ăn một bữa no. Ăn xong còn nằm nghiêng trên mặt đất, liếm liếm môi.
Tống Quân cảm thấy như vậy cũng thật tốt. Ít nhất còn có một vật nhỏ thường thường đến chơi với hắn, một người sẽ rất buồn chán.
Trước ngày ba mươi tết. Tống Quân tới gõ cửa phòng Hạ Hoằng Thâm muốn mời hắn cùng mình đón năm mới.
Hạ Hoằng Thâm đương nhiên sẽ không từ chối.
Tống Quân nói: “Buổi chiều ngày mai phỏng chừng bên ngoài cũng không còn bàn đồ ăn nữa. Chúng ta cùng đi siêu thị mua ít thức ăn, sau đó buổi tối cùng nấu ăn.”
Bởi vì điều kiện hạn chế, hai người bọn họ đều không biết nấu ăn. Nhưng cho dù chỉ ăn mì tôm cũng phải có hơn hai cái chân giò hun khói, khiến mì tôm cũng trở thành mỹ vị.
Mùa đông năm nay tựa hồ đặc biệt lạnh. Những trận tuyết nhỏ rơi liên tục vài ngày.
Xế chiều hôm ba mươi lúc hai người ra cửa, trời đang đổ tuyết, Tống Quân đội lấy một chiếc mũ. Siêu thị ở bên ngoài trường học không xa, hai người bọn họ qua đường đã tới. Lúc hắn đi bên cạnh Hạ Hoằng Thâm, Hạ Hoằng Thâm thường đưa tay nghịch mũ của hắn.
Đối với hành động này của Hạ Hoằng Thâm, Tống Quân có chút dở khóc dở cười, đưa tay bảo vệ mũ của mình, nói: “Hạ sư huynh đừng nghịch.”
Đến siêu thị, Tống Quân đẩy cái xe đẩy đi mua đồ ăn. Hắn vẫn quyết định nấu một nồi nước nhỏ vừa có thể nấu đồ ăn lại có thể ăn canh vào mùa đông rất ấm áp.
Tống Quân muốn mua xương sườn để nấu canh nhưng Hạ Hoằng Thâm đứng ở chỗ bán cá nhìn thật lâu.
Tống Quân đi qua đứng bên cạnh hắn, hỏi: “Muốn ăn cá sao?”
Hạ Hoằng Thâm đáp: “Không muốn.”
Tống Quân nghĩ thầm anh không muốn mới lạ.
Hắn đứng bên cạnh Hạ Hoằng Thâm nhìn, nói: “Vậy mua con cá nấu canh đi?”
Hạ Hoằng Thâm liếc hắn một cái, nói: “Ngươi thích thì mua đi.”
Tống Quân nhất thời có chút bất bình nhưng vẫn đi chọn một con cá, để người bán hàng siêu thị giúp hắn cân con cá.
Mặt khác phần lớn hắn đều mua thức ăn chay. Tống Quân có chút đau lòng vì tiền. Lúc tính tiền, Hạ Hoằng Thâm đứng ở bên cạnh hắn không có ý định chủ động trả tiền. Tống Quân lấy ví tiền trả, trong lòng nghĩ lần tới sẽ không tìm Hạ Hoằng Thâm cùng nhau ăn cơm.
Lúc ăn cơm tối, Hạ Hoằng Thâm cũng không đứng ở một bên nhìn. Từ thái rau, ướp canh gia vị hắn thấy cái gì làm cái đó, hơn nữa làm còn rất tốt.
Tống Quân siêu thị mua mấy chai bia, mở ra cùng uống với Hạ Hoằng Thâm.
Tửu lượng của Hạ Hoằng Thâm so với Tống Quân tốt hơn không chỉ một chút. Tống Quân theo hắn uống. Hắn liền không nói được một lời. Về sau, khi Tống Quân uống đến đỏ bừng mặt mà hắn vẫn duy trì vẻ bình tĩnh lúc đầu.
Nhìn Tống Quân uống rượu, Hạ Hoằng Thâm đứng lên, đưa tay ôm lấy hắn đem hắn đặt ở trên giường.
Lúc hắn đang muốn buông Tống Quân. Tống Quân đột nhiên ôm chặt Hạ Hoằng Thâm, dựa sát vào, hôn một cái trên môi hắn.
Sau khi hôn môi xong Tống Quân đỏ bừng cả khuôn mặt. Không biết là thẹn thùng hay là vì uống rượu say. Hạ Hoằng Thâm lại không có phản ứng gì. Hắn đem Tống Quân đặt ở trên giường, đứng lên, kéo chăn đắp cho Tống Quân.
Tống Quân nhất thời cảm thấy khó chịu đến cực điểm, đắp chăn che kín đầu, không muốn nhìn… Hạ Hoằng Thâm nữa.
Mèo: Cái biểu hiện của anh là sao, tổn thương Tống Quân rồi đấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook