Thực Hồn Đồ
-
Chương 24: Đứa bé gái
Rốt cuộc thì sự cố gì đã đem cả một cầu thang của bệnh viên đều lấp đi, Tống Quân tưởng tượng không ra, nhưng tình huống của hắn và Phượng tuấn Nguyên bây giờ sẽ không có tâm tình để đi tìm tòi nghiên cứu.
Cầu thang này đột nhiên xuất hiện ở nơi này, rất rõ ràng là một cạm bẫy chờ bọn hắn bước vào.
Nhưng nếu bọn hắn không đi thì giống như cũng không có một lựa chọn tốt hơn.
Phượng Tuấn Nguyên đột nhiên bước từng bước về phía trước, Tống Quân bắt lấy tay hắn.
Tống Quân không phải là một người thích mạo hiểm, mà Phượng Tuấn Nguyên lại không giống vậy, hắn càng ưa thích trực diện với nguy hiểm, chẳng sợ sẽ không có kết quả tốt, với hắn mà nói cũng tốt hơn tại chỗ này chờ đợi.
Phượng Tuấn Nguyên nói với Tống Quân: “Ngươi trở về chờ đi.”
Hắn cảm thấy chính mình gây phiền hà cho Tống Quân, đứa bé gái là hướng hắn mà tới, Tống Quân chẳng qua là người bị vô tội liên lụy vào.
Tống Quân trời sinh là người hiền lành, Phượng Tuấn Nguyên càng nói không muốn liên luỵ hắn, hắn lại càng không yên lòng với Phượng Tuấn Nguyên, cuối cùng buông lỏng cánh tay của Phượng Tuấn Nguyên, nói: “Chúng ta cùng đi.”
Phượng Tuấn Nguyên không cự tuyệt hắn, hai người cùng đi vào bên trong cầu thang.
Mới vừa bước vào đi, Tống Quân liền nhìn thấy phía dưới bậc thang trước mặt có một đứa bé gái mặc đồng phục người bệnh đang ngồi đưa lưng về phía bọn hắn ở trên cầu thang, đứa bé đang nhẹ nhàng hát.
Phượng Tuấn Nguyên lúc này cũng dừng bước, nhìn Tống Quân một cái, lúc sau nói với đứa bé gái kia: “Là Viện Viện đúng không?”
Đứa bé gái ngừng hát.
Phượng Tuấn Nguyên nhìn nàng đứng dậy bước tới.
“Viện Viện, ” Phượng Tuấn Nguyên một bên vừa bước xuống cầu thang, một bên vừa nói: “Cháu hận chú sao? Muốn tìm chú báo thù sao?”
Đứa bé gái giơ tay lên, dùng ngón tay ôm lấy mái tóc dài của mình nhẹ nhàng vuốt lên.
Phượng Tuấn Nguyên đi tới phía sau của nàng, vươn tay ra muốn giữ bả vai nàng, đứa bé gái đột nhiên liền biến mất.
Tống Quân nhìn thấy động tác của Phượng Tuấn Nguyên, trong lòng khẩn trương, đúng lúc này, hắn đột nhiên cảm giác có người kéo vạt áo của hắn, hắn quay đầu lại thì thấy đứa bé gái đang đứng bên cạnh hắn, đang lôi kéo vạt áo của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt ngẩng đầu nhìn hắn.
Tống Quân lập tức sợ tới mức lui ra phía sau hai bước, suýt nữa ngã xuống từ cầu thang, may mắn hắn đã đỡ được tay vịn.
Đứa bé gái tiến lên từng bước còn muốn kéo hắn, lại đột nhiên trừng lớn hai mắt, vẻ mặt trở nên vặn vẹo, nàng nâng tay che ngực mình, giống như rất thống khổ.
Tống Quân nhân cơ hội chạy tới bên Phượng Tuấn Nguyên, hắn một phát bắt được cánh tay của Phượng Tuấn Nguyên chạy xuống tầng dưới.
Phượng Tuấn Nguyên quay đầu lại nhìn thoáng qua đứa bé gái, nhưng cũng không có dừng lại, đi theo Tống Quân chạy xuống tầng dưới.
Hai người chạy chừng ba tầng thì lại nhìn thấy đứa bé gái ở phía trước, nàng dang hai tay, ngăn đường đi của bọn họ, không chịu để cho bọn họ đi tiếp.
Tống Quân thở phì phò, kéo mạnh cánh tay của Phượng Tuấn Nguyên xuống.
Phượng Tuấn Nguyên suýt nữa bị hắn làm ngã, nói: “Làm sao?”
Tống Quân nói: “Anh không phải có thể biến thân sao? Sau còn không mau biến thành đi?”
Phượng Tuấn Nguyên nhất thời nổi trận lôi đình, quát Tống Quân: “Tôi sẽ không! Tôi cũng không biết sao lại thế này!”
Nói xong, Phượng Tuấn Nguyên lôi kéo Tống Quân trở lại tầng trên, đẩy cửa cầu thang ra đi về hành lang.
Sau khi tới hành lang, Phượng Tuấn Nguyên liền dừng bước, bởi vì hắn phát hiện tầng này vốn có phòng phẫu thuật.
So với các tầng khác trong bệnh viện, phòng giải phẫu càng thêm âm u không có ánh sáng.
Hai người Phượng Tuấn Nguyên cùng Tống Quân dựa vào hành lang ngồi xuống ghế dựa bên tường, Tống Quân cảm giác được hơi thở của Phượng Tuấn Nguyên có chút hổn hển.
Hắn theo Phượng Tuấn Nguyên ở chung không nhiều lắm, nhưng hắn biết Phượng Tuấn Nguyên là một người có tính tình không tốt lắm, nhất thời trong lúc này cả hai người đều không biết nên chạy đi đâu mới tốt, vì thế Tống Quân hỏi Phượng Tuấn Nguyên: “Anh từ lúc nào bắt đầu nhìn thấy những thứ kia?”
Phượng Tuấn Nguyên đầu để ở trên tường, nói: “Từ nhỏ, không nhớ rõ lúc nào.” Nói xong, hắn còn nói thêm, “Cũng không phải cái gì đều có thể thấy, thường thường có thể nhìn thấy một số thứ.”
Tống Quân nói: “Tôi thì từ khi tới nơi này học thì nhìn thấy những thứ kia. Lần trước anh nói tôi bị dấu hiệu nghĩa là ngươi cũng nhìn thấy thứ đó đi?”
Phượng Tuấn Nguyên nhìn về phía hắn, trầm mặc một chút nói: “Tôi nhìn thấy trên mặt cậu có một vết cào lưu lại, tôi biết đó không phải do người thường làm mà là do ác quỷ lưu lại.”
Tống Quân theo bản năng nâng tay sờ mặt, “Tôi cảm thấy yêu ma quỷ quái đều thích bám lấy tôi, không biết là vì cái gì.”
Không nghĩ tới Phượng Tuấn Nguyên sau khi nghe hắn nói thì nói: “Tôi cũng vậy.”
Tống Quân thở phào một hơi, “Làm sao bây giờ?”
Phượng Tuấn Nguyên nghe vậy, lập tức đứng lên, đột nhiên la lớn: “Từng Viện Viện, cháu ra đây! Cháu muốn báo thù liền tới tìm chú, không cần đùa giỡn bọn chú!”
Nói xong, Phượng Tuấn Nguyên đẩy cửa đi vào phòng phẫu thuật.
Tống Quân đương nhiên không muốn một người đứng chờ tại chỗ, hắn đi theo Phượng Tuấn Nguyên đi vào, nhìn Phượng Tuấn Nguyên đẩy cửa như muốn đem cửa phòng giải phẫu phá tan tìm kiếm đứa bé kia.
Tống Quân cảm thấy hắn đang nổi điên, nhưng không ngăn được hắn.
Cánh cửa sau khi bị Phượng Tuấn Nguyên đẩy ra một lúc, hắn đột nhiên dừng động tác.
Tống Quân theo sau đi vào, đứng ở bên cạnh Phượng Tuấn Nguyên nhìn phòng giải phẫu, phát hiện bên trong thậm chí có người, hơn nữa đang tiến hành một cuộc phẫu thuật.
Phượng Tuấn Nguyên nhìn người trên bàn mổ thì sững sờ, nằm ở trên mặt bàn rõ ràng là đứa bé gái, mà đứng ở bên cạnh có vài người, trong đó một người là Phượng Tuấn Nguyên.
Đây là một cuộc phẫu thuật, đứa bé được phẫu thuật là Viện Viện đã tắt thở trôi qua cuộc sống nhân thế ngắn ngủi.
Phượng Tuấn Nguyên nhìn những người bên cạnh nhổ ống quản của đứa bé, lấy xuống kim tiêm gây tê, khâu lại lề sáchèkǒu (*) phẫu thuật, sau khi làm xong mọi chuyện, người bên bàn giải phẫu yên lặng rời đi, chỉ có hắn sau cùng đứng lại một phút mới rời bàn phẫu thuật.
(*): tiếng lóng
Trên bàn mổ chỉ còn lại một mình đứa bé gái, dưới ngọn đèn mờ, vốn đã ngừng thở, đột nhiên ngực bắt đầu phập phồng, giống như rất thống khổ.
Nàng đỡ ngực bắt đầu thở kịch liệt, sau đó chậm rãi ngồi dậy tren bàn mổ, nghiêng người nhảy xuống, gian nan đi tới phía Phượng Tuấn Nguyên.
Tống Quân vốn muốn nói chuyện, hắn có thể đứng ở tại chỗ nhìn Phượng Tuấn Nguyên không nhúc nhích, vừa trầm lặng, hắn cảm thấy đối với đứa bé gái đã chết kia, trong lòng Phượng Tuấn Nguyên chắc hẳn cũng không thờ ơ như vẻ mặt bên ngoài của hắn.
Lúc còn rất nhỏ, Tống Quân từng nghĩ sẽ trở thành một bác sĩ, có đôi khi thấy thân thể bà nội không tốt lắm, ngay khi hắn cùng bà nội tới bệnh viện, hắn nghĩ nếu hắn có thể trở thành một bác sĩ hắn có thể đưa thuốc cho bà nội. Sau này hắn dần trưởng thành, hắn biết nhiều nguyện vọng của hắn không thể hành hiện thực nên hắn không chọn con đường này nữa.
Hắn cũng không thấy hối hận, đứng ở phía sau, hắn cảm giác mình có thể hiểu được tâm tình của Phượng Tuấn Nguyên.
Đứa bé gái đi tới bên người Phượng Tuấn Nguyên, hắn ngồi chồm hổm xuống, nâng tay sờ tóc đứa bé gái, nói: “Thực xin lỗi, bác sĩ Phượng không cứu được cháu.”
Đứa bé gái ngẩng đầu lên, nhìn Phượng Tuấn Nguyên, đột nhiên vươn tay đưa cho hắn một vật.
Tống Quân nhìn thấy đó là một con hạc được gói từ giấy gói kẹo.
Phượng Tuấn Nguyên lặng đi một chút, nói: “Đây là con hạc giấy chú cho cháu, cháu thích không?”
Đứa bé gái mở to đôi mắt khờ dại nhìn hắn.
Phượng Tuấn Nguyên nói với cô bé: “Cháu thích không, chú làm thêm cho cháu nhé?”
Đứa bé gái không nói gì, nhưng trong nháy mắt, ánh mắt của nó trở nên dữ tợn.
Tống Quân bị hù nhảy dựng, tưởng đứa bé gái muốn thương tổn Phượng Tuấn Nguyên, lại không nghĩ rằng đứa bé gái đưa tay bưng kín ngực, vẻ mặt thống khổ.
“Viện Viện?” Phượng Tuấn Nguyên kêu tên nó.
Đứa bé gái lui ra phía sau hai bước, thân thể dựa vào bàn mổ, trượt ngồi dưới đất.
Lúc này, Tống Quân nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài, đó là thanh âm của giày da, không nhanh không chậm không nhẹ không nặng dẫm trên sàn nhà, lại gần nơi bọn hắn đứng.
Đứa bé gái ngẩng đầu lên giống như bị người bóp cổ.
Theo tiếng bước chân tới gần, Tống Quân đột nhiên cảm thấy khẩn trương, hắn theo bản năng lùi về phía trong phòng giải phẫu, sau đó tiếng bước chân đến trước cửa phòng giải phẫu, tiếp theo Phó Văn Thạch hiện ra trước cửa phòng.
Không biết vì sao, Tống Quân nhìn Phó Văn Thạch, một chút cảm giác an tâm đều không có.
Phó Văn Thạch nhìn Tống Quân cùng Phượng Tuấn Nguyên, giống như buông lỏng một hơi, hắn nói: “Thì ra các ngươi ở trong này, nhanh lên rời đi cùng ta.”
Tống Quân không hề động, nhìn thoáng qua Phượng Tuấn Nguyên.
Phượng Tuấn Nguyên đứng lên, nói với Phó Văn Thạch: “Bác sĩ Phó? Làm sao anh lại ở chỗ này?”
Phó Văn Thạch nói: “Ta biết các ngươi đã xảy ra chuyện nên tới đón các ngươi.”
Tống Quân căn bản không tin hắn, cũng rất sợ hãi Phượng Tuấn Nguyên dễ dàng tin lời của hắn, lập tức mở miệng hỏi: “Làm sao anh biết?”
Phó Văn Thạch còn chưa mở miệng trả lời thì đứa bé gái đột nhiên hiện ra bên chân của hắn, bắt lấy một chân của hắn, hắn hơi nhếch mi.
Tống Quân cảm thấy rất không thích hợp, hắn nhìn thấy Phó Văn Thạch: “Ngươi rốt cuộc là người nào?”
Phó Văn Thạch đột nhiên không có kiên nhẫn tiếp tục đóng kịch, hắn nâng lên một bàn tay, đứa bé gái kia lộ ra ngay biểu tình khó chịu giống như bị bóp cổ.
Phó Văn Thạch giơ tay lên tiếp, thân thể đứa bé gái bị quẳng ra ngoài.
Tống Quân nghe Phó Văn Thạch nói: “Chỉ bằng ngươi cũng muốn ngăn cản ta?”
Phượng Tuấn Nguyên quát lớn: “Ngươi làm gì? Buông nó ra!”
Phó Văn Thạch cười cười, “Chỉ là một tiểu quỷ mà thôi, ngươi nếu luyến tiếc, ta không tổn thương nó là được.”
Tống Quân chậm rãi lui tới bên người Phượng Tuấn Nguyên, “Ngươi đến tột cùng là gì? Ngươi muốn làm cái gì?”
Phó Văn Thạch mở tay ra, “Tiểu Quân đừng sợ, ta chỉ muốn mang bọn ngươi cùng ta đi tới một nơi mà thôi.”
“Nơi nào?” Khi Tống Quân định mở miệng hỏi đã có một thanh âm khác hỏi.
Phó Văn Thạch lập tức thay đổi sắc mặt, Tống Quân vừa nghe được thanh âm kia trong nháy mắt tâm cảm thấy bình yên, hắn la lớn: “Hạ sư huynh!”
Hạ Hoằng Thâm đứng ở phía sau Phó Văn Thạch, hắn khoát tay, thân thể đứa bé gái vừa mới bị Phó Văn Thạch quẳng bay đến giữa không trung được Hạ Hoằng Thâm đón lấy, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn mổ.
Phó Văn Thạch gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Hoằng Thâm: “Ngươi làm sao vào được kết giới ta bày ra?”
Hạ Hoằng Thâm nghe vậy cười lạnh một tiếng, “Chỉ bằng ngươi muốn ngăn cản ta sao?”
Cầu thang này đột nhiên xuất hiện ở nơi này, rất rõ ràng là một cạm bẫy chờ bọn hắn bước vào.
Nhưng nếu bọn hắn không đi thì giống như cũng không có một lựa chọn tốt hơn.
Phượng Tuấn Nguyên đột nhiên bước từng bước về phía trước, Tống Quân bắt lấy tay hắn.
Tống Quân không phải là một người thích mạo hiểm, mà Phượng Tuấn Nguyên lại không giống vậy, hắn càng ưa thích trực diện với nguy hiểm, chẳng sợ sẽ không có kết quả tốt, với hắn mà nói cũng tốt hơn tại chỗ này chờ đợi.
Phượng Tuấn Nguyên nói với Tống Quân: “Ngươi trở về chờ đi.”
Hắn cảm thấy chính mình gây phiền hà cho Tống Quân, đứa bé gái là hướng hắn mà tới, Tống Quân chẳng qua là người bị vô tội liên lụy vào.
Tống Quân trời sinh là người hiền lành, Phượng Tuấn Nguyên càng nói không muốn liên luỵ hắn, hắn lại càng không yên lòng với Phượng Tuấn Nguyên, cuối cùng buông lỏng cánh tay của Phượng Tuấn Nguyên, nói: “Chúng ta cùng đi.”
Phượng Tuấn Nguyên không cự tuyệt hắn, hai người cùng đi vào bên trong cầu thang.
Mới vừa bước vào đi, Tống Quân liền nhìn thấy phía dưới bậc thang trước mặt có một đứa bé gái mặc đồng phục người bệnh đang ngồi đưa lưng về phía bọn hắn ở trên cầu thang, đứa bé đang nhẹ nhàng hát.
Phượng Tuấn Nguyên lúc này cũng dừng bước, nhìn Tống Quân một cái, lúc sau nói với đứa bé gái kia: “Là Viện Viện đúng không?”
Đứa bé gái ngừng hát.
Phượng Tuấn Nguyên nhìn nàng đứng dậy bước tới.
“Viện Viện, ” Phượng Tuấn Nguyên một bên vừa bước xuống cầu thang, một bên vừa nói: “Cháu hận chú sao? Muốn tìm chú báo thù sao?”
Đứa bé gái giơ tay lên, dùng ngón tay ôm lấy mái tóc dài của mình nhẹ nhàng vuốt lên.
Phượng Tuấn Nguyên đi tới phía sau của nàng, vươn tay ra muốn giữ bả vai nàng, đứa bé gái đột nhiên liền biến mất.
Tống Quân nhìn thấy động tác của Phượng Tuấn Nguyên, trong lòng khẩn trương, đúng lúc này, hắn đột nhiên cảm giác có người kéo vạt áo của hắn, hắn quay đầu lại thì thấy đứa bé gái đang đứng bên cạnh hắn, đang lôi kéo vạt áo của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt ngẩng đầu nhìn hắn.
Tống Quân lập tức sợ tới mức lui ra phía sau hai bước, suýt nữa ngã xuống từ cầu thang, may mắn hắn đã đỡ được tay vịn.
Đứa bé gái tiến lên từng bước còn muốn kéo hắn, lại đột nhiên trừng lớn hai mắt, vẻ mặt trở nên vặn vẹo, nàng nâng tay che ngực mình, giống như rất thống khổ.
Tống Quân nhân cơ hội chạy tới bên Phượng Tuấn Nguyên, hắn một phát bắt được cánh tay của Phượng Tuấn Nguyên chạy xuống tầng dưới.
Phượng Tuấn Nguyên quay đầu lại nhìn thoáng qua đứa bé gái, nhưng cũng không có dừng lại, đi theo Tống Quân chạy xuống tầng dưới.
Hai người chạy chừng ba tầng thì lại nhìn thấy đứa bé gái ở phía trước, nàng dang hai tay, ngăn đường đi của bọn họ, không chịu để cho bọn họ đi tiếp.
Tống Quân thở phì phò, kéo mạnh cánh tay của Phượng Tuấn Nguyên xuống.
Phượng Tuấn Nguyên suýt nữa bị hắn làm ngã, nói: “Làm sao?”
Tống Quân nói: “Anh không phải có thể biến thân sao? Sau còn không mau biến thành đi?”
Phượng Tuấn Nguyên nhất thời nổi trận lôi đình, quát Tống Quân: “Tôi sẽ không! Tôi cũng không biết sao lại thế này!”
Nói xong, Phượng Tuấn Nguyên lôi kéo Tống Quân trở lại tầng trên, đẩy cửa cầu thang ra đi về hành lang.
Sau khi tới hành lang, Phượng Tuấn Nguyên liền dừng bước, bởi vì hắn phát hiện tầng này vốn có phòng phẫu thuật.
So với các tầng khác trong bệnh viện, phòng giải phẫu càng thêm âm u không có ánh sáng.
Hai người Phượng Tuấn Nguyên cùng Tống Quân dựa vào hành lang ngồi xuống ghế dựa bên tường, Tống Quân cảm giác được hơi thở của Phượng Tuấn Nguyên có chút hổn hển.
Hắn theo Phượng Tuấn Nguyên ở chung không nhiều lắm, nhưng hắn biết Phượng Tuấn Nguyên là một người có tính tình không tốt lắm, nhất thời trong lúc này cả hai người đều không biết nên chạy đi đâu mới tốt, vì thế Tống Quân hỏi Phượng Tuấn Nguyên: “Anh từ lúc nào bắt đầu nhìn thấy những thứ kia?”
Phượng Tuấn Nguyên đầu để ở trên tường, nói: “Từ nhỏ, không nhớ rõ lúc nào.” Nói xong, hắn còn nói thêm, “Cũng không phải cái gì đều có thể thấy, thường thường có thể nhìn thấy một số thứ.”
Tống Quân nói: “Tôi thì từ khi tới nơi này học thì nhìn thấy những thứ kia. Lần trước anh nói tôi bị dấu hiệu nghĩa là ngươi cũng nhìn thấy thứ đó đi?”
Phượng Tuấn Nguyên nhìn về phía hắn, trầm mặc một chút nói: “Tôi nhìn thấy trên mặt cậu có một vết cào lưu lại, tôi biết đó không phải do người thường làm mà là do ác quỷ lưu lại.”
Tống Quân theo bản năng nâng tay sờ mặt, “Tôi cảm thấy yêu ma quỷ quái đều thích bám lấy tôi, không biết là vì cái gì.”
Không nghĩ tới Phượng Tuấn Nguyên sau khi nghe hắn nói thì nói: “Tôi cũng vậy.”
Tống Quân thở phào một hơi, “Làm sao bây giờ?”
Phượng Tuấn Nguyên nghe vậy, lập tức đứng lên, đột nhiên la lớn: “Từng Viện Viện, cháu ra đây! Cháu muốn báo thù liền tới tìm chú, không cần đùa giỡn bọn chú!”
Nói xong, Phượng Tuấn Nguyên đẩy cửa đi vào phòng phẫu thuật.
Tống Quân đương nhiên không muốn một người đứng chờ tại chỗ, hắn đi theo Phượng Tuấn Nguyên đi vào, nhìn Phượng Tuấn Nguyên đẩy cửa như muốn đem cửa phòng giải phẫu phá tan tìm kiếm đứa bé kia.
Tống Quân cảm thấy hắn đang nổi điên, nhưng không ngăn được hắn.
Cánh cửa sau khi bị Phượng Tuấn Nguyên đẩy ra một lúc, hắn đột nhiên dừng động tác.
Tống Quân theo sau đi vào, đứng ở bên cạnh Phượng Tuấn Nguyên nhìn phòng giải phẫu, phát hiện bên trong thậm chí có người, hơn nữa đang tiến hành một cuộc phẫu thuật.
Phượng Tuấn Nguyên nhìn người trên bàn mổ thì sững sờ, nằm ở trên mặt bàn rõ ràng là đứa bé gái, mà đứng ở bên cạnh có vài người, trong đó một người là Phượng Tuấn Nguyên.
Đây là một cuộc phẫu thuật, đứa bé được phẫu thuật là Viện Viện đã tắt thở trôi qua cuộc sống nhân thế ngắn ngủi.
Phượng Tuấn Nguyên nhìn những người bên cạnh nhổ ống quản của đứa bé, lấy xuống kim tiêm gây tê, khâu lại lề sáchèkǒu (*) phẫu thuật, sau khi làm xong mọi chuyện, người bên bàn giải phẫu yên lặng rời đi, chỉ có hắn sau cùng đứng lại một phút mới rời bàn phẫu thuật.
(*): tiếng lóng
Trên bàn mổ chỉ còn lại một mình đứa bé gái, dưới ngọn đèn mờ, vốn đã ngừng thở, đột nhiên ngực bắt đầu phập phồng, giống như rất thống khổ.
Nàng đỡ ngực bắt đầu thở kịch liệt, sau đó chậm rãi ngồi dậy tren bàn mổ, nghiêng người nhảy xuống, gian nan đi tới phía Phượng Tuấn Nguyên.
Tống Quân vốn muốn nói chuyện, hắn có thể đứng ở tại chỗ nhìn Phượng Tuấn Nguyên không nhúc nhích, vừa trầm lặng, hắn cảm thấy đối với đứa bé gái đã chết kia, trong lòng Phượng Tuấn Nguyên chắc hẳn cũng không thờ ơ như vẻ mặt bên ngoài của hắn.
Lúc còn rất nhỏ, Tống Quân từng nghĩ sẽ trở thành một bác sĩ, có đôi khi thấy thân thể bà nội không tốt lắm, ngay khi hắn cùng bà nội tới bệnh viện, hắn nghĩ nếu hắn có thể trở thành một bác sĩ hắn có thể đưa thuốc cho bà nội. Sau này hắn dần trưởng thành, hắn biết nhiều nguyện vọng của hắn không thể hành hiện thực nên hắn không chọn con đường này nữa.
Hắn cũng không thấy hối hận, đứng ở phía sau, hắn cảm giác mình có thể hiểu được tâm tình của Phượng Tuấn Nguyên.
Đứa bé gái đi tới bên người Phượng Tuấn Nguyên, hắn ngồi chồm hổm xuống, nâng tay sờ tóc đứa bé gái, nói: “Thực xin lỗi, bác sĩ Phượng không cứu được cháu.”
Đứa bé gái ngẩng đầu lên, nhìn Phượng Tuấn Nguyên, đột nhiên vươn tay đưa cho hắn một vật.
Tống Quân nhìn thấy đó là một con hạc được gói từ giấy gói kẹo.
Phượng Tuấn Nguyên lặng đi một chút, nói: “Đây là con hạc giấy chú cho cháu, cháu thích không?”
Đứa bé gái mở to đôi mắt khờ dại nhìn hắn.
Phượng Tuấn Nguyên nói với cô bé: “Cháu thích không, chú làm thêm cho cháu nhé?”
Đứa bé gái không nói gì, nhưng trong nháy mắt, ánh mắt của nó trở nên dữ tợn.
Tống Quân bị hù nhảy dựng, tưởng đứa bé gái muốn thương tổn Phượng Tuấn Nguyên, lại không nghĩ rằng đứa bé gái đưa tay bưng kín ngực, vẻ mặt thống khổ.
“Viện Viện?” Phượng Tuấn Nguyên kêu tên nó.
Đứa bé gái lui ra phía sau hai bước, thân thể dựa vào bàn mổ, trượt ngồi dưới đất.
Lúc này, Tống Quân nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài, đó là thanh âm của giày da, không nhanh không chậm không nhẹ không nặng dẫm trên sàn nhà, lại gần nơi bọn hắn đứng.
Đứa bé gái ngẩng đầu lên giống như bị người bóp cổ.
Theo tiếng bước chân tới gần, Tống Quân đột nhiên cảm thấy khẩn trương, hắn theo bản năng lùi về phía trong phòng giải phẫu, sau đó tiếng bước chân đến trước cửa phòng giải phẫu, tiếp theo Phó Văn Thạch hiện ra trước cửa phòng.
Không biết vì sao, Tống Quân nhìn Phó Văn Thạch, một chút cảm giác an tâm đều không có.
Phó Văn Thạch nhìn Tống Quân cùng Phượng Tuấn Nguyên, giống như buông lỏng một hơi, hắn nói: “Thì ra các ngươi ở trong này, nhanh lên rời đi cùng ta.”
Tống Quân không hề động, nhìn thoáng qua Phượng Tuấn Nguyên.
Phượng Tuấn Nguyên đứng lên, nói với Phó Văn Thạch: “Bác sĩ Phó? Làm sao anh lại ở chỗ này?”
Phó Văn Thạch nói: “Ta biết các ngươi đã xảy ra chuyện nên tới đón các ngươi.”
Tống Quân căn bản không tin hắn, cũng rất sợ hãi Phượng Tuấn Nguyên dễ dàng tin lời của hắn, lập tức mở miệng hỏi: “Làm sao anh biết?”
Phó Văn Thạch còn chưa mở miệng trả lời thì đứa bé gái đột nhiên hiện ra bên chân của hắn, bắt lấy một chân của hắn, hắn hơi nhếch mi.
Tống Quân cảm thấy rất không thích hợp, hắn nhìn thấy Phó Văn Thạch: “Ngươi rốt cuộc là người nào?”
Phó Văn Thạch đột nhiên không có kiên nhẫn tiếp tục đóng kịch, hắn nâng lên một bàn tay, đứa bé gái kia lộ ra ngay biểu tình khó chịu giống như bị bóp cổ.
Phó Văn Thạch giơ tay lên tiếp, thân thể đứa bé gái bị quẳng ra ngoài.
Tống Quân nghe Phó Văn Thạch nói: “Chỉ bằng ngươi cũng muốn ngăn cản ta?”
Phượng Tuấn Nguyên quát lớn: “Ngươi làm gì? Buông nó ra!”
Phó Văn Thạch cười cười, “Chỉ là một tiểu quỷ mà thôi, ngươi nếu luyến tiếc, ta không tổn thương nó là được.”
Tống Quân chậm rãi lui tới bên người Phượng Tuấn Nguyên, “Ngươi đến tột cùng là gì? Ngươi muốn làm cái gì?”
Phó Văn Thạch mở tay ra, “Tiểu Quân đừng sợ, ta chỉ muốn mang bọn ngươi cùng ta đi tới một nơi mà thôi.”
“Nơi nào?” Khi Tống Quân định mở miệng hỏi đã có một thanh âm khác hỏi.
Phó Văn Thạch lập tức thay đổi sắc mặt, Tống Quân vừa nghe được thanh âm kia trong nháy mắt tâm cảm thấy bình yên, hắn la lớn: “Hạ sư huynh!”
Hạ Hoằng Thâm đứng ở phía sau Phó Văn Thạch, hắn khoát tay, thân thể đứa bé gái vừa mới bị Phó Văn Thạch quẳng bay đến giữa không trung được Hạ Hoằng Thâm đón lấy, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn mổ.
Phó Văn Thạch gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Hoằng Thâm: “Ngươi làm sao vào được kết giới ta bày ra?”
Hạ Hoằng Thâm nghe vậy cười lạnh một tiếng, “Chỉ bằng ngươi muốn ngăn cản ta sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook