Thực Hoan Giả Yêu
Chương 170: Thanh toán tội ác (cao trào)c

Editor: Mạn Châu Sa 2001.

Ban đêm xung quanh biệt thự chỉ có đèn sáng, sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ bơi rất yên tĩnh.

Trên sofa trong phòng khách, nửa người Quyền Yến Thác ngửa ra sau, hai mắt giống như Hoắc Diệu Thạch nhìn chăm chú một chỗ trên trần nhà, hình như đang suy nghĩ chuyện gì, con mắt cũng không nhúc nhích.

Bên trong phòng bếp, một bóng dáng cao to đi ra. Trong tay người đàn ông cầm theo hai chai rượu vang, bước về phía ghế sofa.

"Rượu nhà anh cũng không tệ lắm."

Phó Tấn Thần giơ hai ngón tay lên, cậy nhẹ lắp chai rượu. Anh đưa chai rượu lên miệng, ngửa đầu uống một hớp, "Rượu này là anh chọn?"

"Không phải, " Quyền Yến Thác cũng uống một hớp, buồn bực nói: "Anh rể tôi chọn."

"Tôi đã nói rồi!" Phó Tấn Thần nhếch môi, hai chân gác lên trên bàn trà, cả người ngả trên sofa, "Anh có biết thưởng thức đâu!"

Đốp ——

Quyền Yến Thác nâng chân đá một phát, giọng tức giận nói: "TMD (con mẹ nó) anh muốn chết!"

"Đừng trở mặt nhanh như vậy, " Phó Tấn Thần nhanh nhẹn né tránh, tiếp tục cười đùa nói: "Đợi khi tìm được vợ của anh thì trở mặt cũng không muộn."

Nhắc tới Sở Kiều, sát khí trên người Quyền Yến Thác lập tức thu lại. Anh nhếch môi, gương mặt tuấn tú trầm xuống.

"Anh nói, Sở Kiều sẽ không sao chứ?" Năm ngón tay Quyền Yến Thác nắm chặt chai rượu, giọng nói hoảng hốt.

Phó Tấn Thần cau mày, cười lạnh nói: "Cho dù người đó có là kẻ ngu, cũng có thể biết nặng nhẹ. Nói đến quyền thế của nhà họ Quyền, cho dù những gia tộc khác, lại nói là người bình thường có thể trêu trọc được sao?"

Lời này cũng không phải giả, ngoại trừ quyền thế của nhà họ Quyền, bên cạnh họ cũng có những người bạn giống như thế, người trong nhà cũng khiến cho bọn họ cảm thấy ngưỡng mộ.

Nghe được anh nói vậy, Quyền Yến Thác cũng cảm thấy an tâm, chân mày cau lại cũng dần dần giãn ra.

"Gọi Cận Dương đến, cho anh ấy thử chút rượu này." Phó Tấn Thần chuẩn bị gọi điện thoại, lại bị Quyền Yến Thác ngăn lại.

Trở tay để điện thoại lại, môi Quyền Yến Thác nhếch lên, nói: "Vợ anh ta đang ở cữ, đừng làm phiền đến anh ta."

Lông mày Phó Tấn Thần đùa cợt, con mắt đen khẽ híp lại. Một tay anh chống cằm, cười hỏi người bên cạnh, "A Thác, kết hôn rất thú vị sao?"

Câu hỏi này?

Quyền Yến Thác thấp giọng cười ra tiếng, khóe miệng có mấy phần ý cười: "Rất thú vị."

"Thú vị như thế nào?" Lông mày Phó Tấn Thần cau lại, ngạc nhiên nhìn anh.

Trên bàn trà có những bút vẽ bản vẽ mà Sở Kiều thường dùng, Quyền Yến Thác tiện tay lấy ra, thấy có ảnh chân dung mà Sở Kiều chưa vẽ xong. Người cô vẽ chính là anh, hai người lưng tựa lưng ngồi trên đất trêu trọc nhau.

Ánh mắt hiện vẻ ôn nhu, Quyền Yến Thác bĩu môi, nói: "Mỗi ngày có người với đấu võ mồm với anh, mỗi ngày có người kiên trì nấu cơm cho anh, mặc dù rất khó ăn, cô ấy làm cũng không biết mệt mỏi. Mỗi ngày khi đi ngủ, đưa tay ra là có thể ôm được cô ấy......"

"Ngủ?" Phó Tấn Thần cau mày, anh nghe đã hiểu được chuyện này.

"Mỗi tối tôi đi ngủ, bên cạnh cũng không thiếu đàn bà!" Phó Tấn Thần mím môi cười khẽ, đặc biệt cảm thấy rất tự hào.

"Anh cút đi!"

Quyền Yến Thác đạp một phát, quát: "Tôi không phải nói là tìm đàn bà để ngủ! Tôi nói chính là ngủ cùng với vợ!"

"Đàn bà và vợ khác nhau ở chỗ nào? Không phải đều là đàn bà sao?"

Phó Tấn Thần nhún vai, phản bác: "Hơn nữa vợ không bằng đàn bà, đàn bà có thể tự ý đổi, vợ có thể đổi sao?"

"Anh TMD, đây là muốn chết!" Quyền Yến Thác chỉ vào mặt anh mắng.

Phó Tấn Thần cũng không để ở trong lòng, anh giơ chai rượu lên uống, ánh mắt hiện lên ý xấu, "A Thác, tôi vẫn luôn muốn hỏi anh một chuyện?"

"Pằng!"

Vẻ mặt của người đàn ông lạnh xuống nói ra một chữ.

Môi Phó Tấn Thần nhếch lên, hỏi anh: "Chuyện đó Hạ Yên Nhiên ở bên cạnh anh lâu như vậy, điều kiện không tồi, tại sao anh không tiến đến với cô ấy?"

Chú Làm Gì Thế!

Ánh mắt Quyền Yến Thác trầm xuống, vẻ mặt giận dữ nhìn về phía anh: "Phó Tấn Thần, anh thật sự không muốn sống nữa?"

"Này! Tôi hỏi có một chút, Anh gấp cái gì? Mẹ nó, con mẹ nó anh động thủ thật hả!"

"Mẹ nó, anh đừng có đánh!"

Trong phòng khách có một vài tiếng đánh nhau, sau một lúc, hai người bọn họ ngồi xuống sofa, thở hổn hển nhìn chằm chằm đối phương.

"Anh xuống tay thật độc ác!" Phó Tấn Thần đưa tay lên lau khóe miệng, mắng.

Quyền Yến Thác ngồi trên mặt đất, cầm lấy dây chuyền đạn để trong lòng bàn tay.

Giây lát, anh đưa chân đạp Phó Tấn Thần, nói: "Lão Tứ, anh vẫn còn tìm người phụ nữ kia sao?"

"Người phụ nữ nào?" Phó Tấn Thần ngồi trên mặt đất, khuôn mặt tuấn tú ngửa ra sau, con mắt đen u ám, không nhìn ra được tâm trạng gì, "Tối hôm qua tôi ngủ cùng một người phụ nữ, còn tối mai lại ngủ với một người phụ nữ khác?"

Dừng lại, anh đưa tay tháo cổ áo sơmi ra, nói: "Vốn là tối nay cũng có, nhưng bị anh làm hỏng."

"Lăng nhăng!"

Quyền Yến Thác nhìn chăm chú vào khuôn mặt không biết xấu hổ của anh, nói: "Anh không sợ bị nhiễm bệnh à."

"Đó được gọi là hưởng thụ." Phó Tấn Thần phản bác anh, "Mỗi ngày ngủ với một người phụ nữ, anh không chán sao?"

"Không chán!" Quyền Yến Thác trả lời rất gọn gàng, khóe miệng hiện lên nụ cười, "Còn tôi không ngủ!"

Phi ——

Cả người Phó Tấn Thần nổi hết da gà, nghĩ thầm người đàn ông này bị bệnh thật rồi, nhất định là bị bệnh!

Trong mắt người đàn ông hiện lên vẻ khinh thường, Quyền Yến Thác nhìn thấy rõ, anh cũng không giải thích, chỉ cầm chai rượu trên bàn chạm ly với anh, nói: "Chúc anh sớm tìm được người phụ nữ mà mình yêu thương cả đời!"

"Phi! Anh đừng có rủa tôi!"

Phó Tấn Thần hờ hững nhìn theo anh, lại thấy ánh mắt Quyền Yến Thác hiện lên tia sáng.

Cuối cùng hai người uống cũng đến đáy của chai rượu, cuối cùng ổn định lại, nằm ở trên sô pha, ngủ một mạch cho đến khi trời sáng.

Bên này Quyền Yến Thác gặp chuyện không may, không dám nói với người trong nhà. Chủ yếu là sợ bà nội lo lắng.

Trong nhà Lăng Cận Dương cũng rất bận rộn, cho nên Phó Tấn Thần cũng giành chút thời gian chạy đến, vội vàng giúp đỡ được một chút.

Buổi sáng, Quyền Yến Thác đưa Phó Tấn Thần đi cùng, hai người cùng nhau đi tới Qúy thị.

Bên này Qúy Tư Phạm đã chuẩn bị sắp xong, thư ký đã mời tất cả các phóng viên nhà báo đến.

Hôm nay trong phòng làm việc tổng giám đốc của Qúy thị, là một ngày rất náo nhiệt. Trong phòng làm việc đã tập hợp đầy đủ tất cả nhân viên.

Điện thoại của Qúy Tư Phạm cũng lắp phần mềm theo dõi, chỉ cần có cuộc gọi, là có thể tìm được vị trí của đối phương.

Cả đêm hôm qua Qúy Tư Phạm không ngủ. Sắc mặt anh không tốt, hiện lên vẻ mệt mỏi.

Kéo ngăn tủ ra, tìm hộp thuốc, Qúy Tư Phạm cho hai viên thuốc vào miệng nuốt xuống, lông mày vẫn cau chặt lại.

"Anh không sao chứ?" Quyền Yến Thác thấy anh không còn sức lực, hỏi.

Quý Tư Phạm lắc đầu một cái, chống tay lên bàn nói, "Không sao."

Quyền Yến Thác thấy anh không có gì bất thường, cũng không có hỏi nữa. Đối diện với ghế sofa, Phó Tấn Thần đã gọi người đến, sắp xếp xong xuôi tất cả mọi việc.

"Thế nào rồi?" Quyền Yến Thác quay người lại hỏi anh, giọng nói có chút khẩn trương.

Phó Tấn Thần cười cười, tràn đầy tự tin: "Hôm nay, ai cũng đừng nghĩ là sẽ thoát khỏi thành phố Duật Phong, đến con muỗi cũng không thể thoát được!"

Những cửa khẩu của thành phố Duật Phong thông với bên ngoài, đều bị Quyền Yến Thác cho người canh giữ. Phó Tấn Thần tương đối nắm chắc, hai bọn họ mà tiếp ứng với nhau, có chạy đằng trời cũng không ra khỏi được thành phố Duật Phong!

"Dựa theo kế hoạch mà làm." Quyền Yến Thác kéo ghế ngồi bên cạnh chiếc điện thoại, ánh mắt nhìn vào khuôn mặt của Qúy Tư Phạm.

Quý Tư Phạm nhếch môi, hai con mắt lóe lên.

"Anh đang do dự chuyện gì?" Quyền Yến Thác thấy ánh mắt anh lóe lên, hỏi. Sở Nhạc Viện cũng nằm trong tay của Qúy Uẩn, chẳng lẽ ngay đến cả đứa con của mình Qúy Tư Phạm cũng không cứu sao?

"Quý Tư Phạm, nếu như anh không muốn Qúy thị phá sản, tốt nhất không nên gây họa cho tôi!" Quyền Yến Thác nhếch môi, giọng nói cảnh cáo.

Người đàn ông hơi cúi đầu, ánh mắt âm trầm hiện lên vẻ chán nản. Anh nhếch môi cười, hình như có chứa mấy phần tự giễu, "Anh không cần phải uy hiếp tôi."

Anh nắm tay lại, thì thầm nói: "Là tôi nợ tất cả bọn họ, nên bây giờ trả lại cho bọn họ."

Mới đầu khi đến gần Sở Kiều, là bởi vì anh muốn biết nguyên nhân cái chết của ba mẹ anh. Sau khi cưới Sở Nhạc Viện, là bởi vì anh muốn dùng Sở thị để đổi lấy Qúy thị.

Đây tất cả những điều này đều liên quan đến anh!

Quyền Yến Thác nhìn thời gian, thấy thời gian ngày hôm qua Qúy Uẩn gọi điện đến cách rất gần. Anh quay đầu đi, dặn dò mọi người chuẩn bị tốt mọi thứ.

Nhưng đã mười phút trôi qua, cũng không thấy điện thoại kêu.

"Anh gọi qua!" Quyền Yến Thác có chút mất kiên nhẫn.

Quý Tư Phạm lắc đầu một cái, lý trí nói: "Đừng nóng vội, chờ một chút!"

Tiếng nói của anh vừa dứt, điện thoại trên bàn liền kêu lên.

Thầm đếm một, hai, ba, Quyền Yến Thác bảo có thể nhận, Qúy Tư Phạm mới bĩnh tĩnh cầm điện thoại lên.

"A lô?"

"Tư Phạm, chuẩn bị đến đâu rồi?" Giọng nói của Qúy Uẩn truyền đến.

Quý Tư Phạm ổn định lại tâm trạng, nói: "Đã chuẩn bị theo lời nói của ông, bốn mươi phút sau, tôi sẽ mở cuộc họp báo."

"Rất tốt!"

"Ông chừng nào thì thả người?"

"Ha ha ——"

Quý Uẩn cười khẽ, giọng nói có chút đùa giỡn, "Tư Phạm, con đã mở miệng, ba luôn luôn cho con chút mặt mũi. Chính con tới chọn, trong ba người này, con chỉ có thể chọn một người mà đưa đi."

Ba chọn một.

Quý Tư Phạm cầm điện thoại, Quyền Yến Thác tính toán thời gian, sử dụng ánh mắt nói cho anh biết hãy kéo dài cuộc nói chuyện thêm chút nữa.

"Tôi chọn Sở Kiều" Sau một lúc, giọng nói Qúy Tư Phạm truyền đến rất rõ ràng.

Đầu bên kia điện thoại, khuôn mặt Sở Nhạc Viện vốn đã tái nhợt, sau khi nghe sự lựa chọn của anh, lại càng thêm trắng bệch. Mà hiển nhiên Sở Kiều cũng không có nghĩ tới, ánh mắt hiện lên vẻ nghi ngờ.

"Không hổ là con trai ta nuôi lớn, quả nhiên si tình." Quý Uẩn hiểu ra cười khẽ, nói: "Sau buổi họp báo, một mình con lái xe ra ngoài, bên đường có một chiếc xe màu đen sẽ có người dẫn con đi."

Dừng lại, đột nhiên giọng nói Qúy Uẩn trầm xuống: "Nhớ, không được lừa ba, nếu không ba người này, con cũng đừng hòng mang được một người đi!"

Bụp——

Quý Uẩn dứt khoát tắt điện thoại đi, truy tìm tín hiệu bị quấy nhiễu, không hề tìm được chỗ ở hiện tại của đối phương.

"Mẹ kiếp!"

Gương mặt tuấn tú của Quyền Yến Thác hiện lên vẻ lo lắng, tức giận chửi lên một tiếng.

Phó Tấn Thần vỗ bờ vai anh, nhỏ giọng nói: "Không sao, ông ta không ra khỏi thành phố Duật Phong."

Bây giờ không có cách nào khác, chỉ đành để một mình Qúy Tư Phạm đi qua đó, bọn họ mới có thể tìm được chỗ trốn của đối phương.

Bốn mươi phút sau, đúng lúc cuộc họp báo bắt đầu.

Cả người Qúy Tư Phạm mặc tây trang màu đen, mặt mũi lạnh lùng đứng trước ống kính nói. Các nhà báo lớn, tin tức radio, các phóng viên đều đã có mặt, hội trường chật chội không có chỗ đứng.

Quý Uẩn cho người mở tivi lên, cười nói: "Các người hãy nhìn cho kỹ, xem chút nữa Sở thị sẽ phá sản."

Trên ghế sofa, Sở Kiều nhếch môi, "Đồ điên!"

Quý Uẩn không để ý đến phản ứng của cô, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình TV, ánh mắt không hề chuyển động.

"Phía dưới tôi xin tuyên bố, Sở thị bởi vì kinh doanh không tốt, không cách nào gánh được một khoảng bồi thường lớn, cho nên hôm nay chính thức tuyên bố phá sản!"

Sau khi tuyên bố xong, Quý Tư Phạm lập tức thoát khỏi bao vây của đám người đó. Anh đi thang máy xuống tầng hầm bãi đỗ xe, một thân một mình lái xe từ công ty đi ra.

Góc ven đường, quả nhiên có một chiếc xe màu đen không có biển số dừng lại ở đó.

Quý Tư Phạm nhấn còi, sau đó nhìn thấy có người đi về phía của anh. Người nọ mở cửa xe, kiểm tra bên trong xe một lần, sau khi xác nhận an toàn, mới xoay người, lái xe ở trước mặt dẫn đường.

Con đường này không tính là xa, Qúy Tư Phạm đi theo chiếc xe trước mặt, ngón tay thon dài nhẹ nhàng giơ lên, anh ấn nút trên mặt đồng hồ.

Cùng lúc đó, trong phòng làm việc cao nhất của Qúy thị, truy tìm tín hiệu bỗng sáng lên.

"Quyền thiếu gia, tìm được rồi."

Quyền Yến Thác cúi người nhìn về phía bản đồ điện tử, ánh mắt có chút lo lắng. Mẹ kiếp, Qúy Uẩn thông minh thật, thì ra là giấu người ở chỗ này!

Khó trách anh tìm khắp mọi nơi, thì ra người đang ở dưới mắt của anh.

"Bảo mọi người chuẩn bị." Quyền Yến Thác cầm lấy chìa khóa xe ở trên bàn, khuôn mặt âm trầm đi ra ngoài.

"Đợi đã nào...!"

Phó Tấn Thần gọi anh lại, vứt cốc giấy ở trong tay, "Tôi đi cùng với anh."

Lúc này Quyền Yến Thác cần có một người thật bình tĩnh ở bên cạnh, anh cũng không nói nhiều, hai người cùng nhau ra khỏi công ty, nhảy lên chiếc xe màu đen.

Xe kêu lên một tiếng, Quyền Yến Thác đạp mạnh chân ga, nhanh chóng lái xe rời đi.

Khi nghe thấy tiếng tín hiệu Qúy Tư Phạm truyền đến, chân mày Qúy Uẩn cau lại thoáng chốc giãn ra.

Sở Kiều ngồi một chỗ, nhìn vào màn hình TV. Mặc dù ống kính chỉ lướt qua có một chút, nhưng cô chắc chắn bóng dáng kia là của Quyền Yến Thác. Anh mặc một bộ tây trang màu đen, bất luận anh đứng ở chỗ nào cũng khiến cho người ta chú ý.

Sở Kiều nhìn thấy anh, trong lòng cũng đoán được một phần nào. Xem ra, anh liên kết với Qúy Tư Phạm, khó trách mới vừa rồi trong điện thoại, Qúy Tư Phạm nói chọn cô?!

Quyền Yến Thác là cố ý xuất hiện trên màn hình, thật ra thì Sở Kiều cũng hy vọng có thể nhìn thấy anh, đồng thời không tiếng động mà truyền tin tức cho cô.

Loại ăn ý này, chỉ có thể tồn tại giữa bọn họ.

Cau mày nhìn sang người bên cạnh, Sở Nhạc Viện vẫn cúi đầu, hai tay đặt trên bụng, không nói gì.

Sở Kiều cũng không thể giải thích, chỉ có thể thở dài.

"Sở Hoành Sanh, ông đã thấy chưa? Sở thị phá sản!" Bỗng Nhiên Qúy Uẩn quay mặt sang, ánh mắt giễu cợt nhìn chằm chằm người nằm trên giường, nói: "Kiều Uyển trên trời có linh, cũng sẽ vừa lòng."

Sở Hoành Sanh cau mày, khẽ cười nói: "Nói bậy! Lúc trước tài chính của Sở thị tất cả đều là của hồi môn của nhà mẹ đẻ Kiều Uyển, bà ấy sẽ đồng ý để Sở thị phá sản sao, chuyện cười!"

Nghe được ông nhắc tới Kiều Uyển, ánh mắt giễu cợt của Qúy Uẩn trầm xuống.

Dựa lưng vào đầu giường, Sở Hoành Sanh nhìn chằm chằm người đối diện, ánh mắt trầm xuống, "Quý Cẩn Chi, nếu như ông muốn báo thù cho Kiều Uyển, hướng về phía một mình tôi là được rồi, không cho ông làm hại con gái của tôi!"

"Ông muốn tôi thả họ!"

"Nghĩ được lắm!"

Ánh mắt Qúy Uẩn hiện lên vẻ tàn nhẫn, nói: "Tất cả những người có liên quan đến chuyện năm đó, tôi sẽ không bỏ qua cho một ai."

"Năm đó Sở Kiều mới hai tuổi, Sở Nhạc Viện còn chưa ra đời!" Sở Hoành Sanh không kiềm được tức giận, quát: "Những chuyện này, không liên quan đến bọn nhỏ!"

"Tại sao không liên quan?" Quý Uẩn tức giận, ánh mắt nhìn thẳng vào Sở Kiều, nói: "Cô ta là con gái của ông với Kiều Uyển! Sở Nhạc Viện là con gái của Giang Tuyết Nhân, các người ai cũng không thoát khỏi liên quan!"

Điên rồi! Người này hoàn toàn điên rồi!

Sở Kiều nhếch môi, nói: "Quý Cẩn Chi, ông thật sự yêu tôi mẹ sao?"

"Đương nhiên là tôi yêu bà ấy." Ánh mắt Qúy Uẩn trầm xuống, trả lời ngay: "Ở trên thế giới này, người yêu bà ấy nhất chính là tôi."

"Không đúng!"

Sở Kiều lắc đầu một cái, cười nói: "Ông không yêu mẹ tôi, ông yêu chính là người ở trong lòng ông kìa!"

"......"

Chân mày Qúy Uẩn cau lại, mơ hồ nhìn cô.

Ngoài cửa vệ sĩ đi vào, nhỏ giọng nói hai câu với Qúy Uẩn. Ông nhếch môi, nói: "Dẫn anh ta vào đi."

Anh ta?

Sở Kiều ngẩn ra, biết là Qúy Tư Phạm đã đến.

Trong lúc Qúy Tư Phạm bước vào, Sở Nhạc Viện cũng không có ngẩng đầu lên. Cô vẫn như cũ ngồi chặt ở ghế sofa, ánh mắt nhìn chằm chằm mũi chân, không nhìn được rốt cuộc cô đang suy nghĩ chuyện gì.

"Các người không có sao chứ?" Ánh mắt Qúy Tư Phạm giật giật, nhìn qua mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng lại nhìn vào bụng của Sở Nhạc Viện.

Sở Kiều nhìn về phía anh lắc đầu một cái, đồng thời nháy mắt.

"Có thể thả người sao?" Qúy Tư Phạm thấy ánh mắt cô thay đổi, mím môi hỏi.

Quý Uẩn ngồi ở trên ghế, ánh mắt nhìn về phía Sở Nhạc Viện, cười nói: "Nhạc Viện, con có nhìn thấy không? Đây cũng không phải là ba bắt buộc nó."

Sở Nhạc Viện mím môi, hai tay che ở trên bụng khẽ run rẩy. Cô không chịu nói chuyện, nhưng hai con mắt rũ xuống, tầm mắt hoàn toàn mờ mịt.

Khuôn mặt Qúy Tư Phạm trầm xuống bước đến, mặc dù anh đã ở bên cạnh Sở Nhạc Viện một thời gian, nhưng anh không dừng bước chân, trực tiếp kéo tay Sở Kiều, nắm trong lòng bàn tay, nói: "Chúng ta đi."

Sở Kiều bị anh lôi ra ngoài, trong phút chốc có chút do dự. Cô quay đầu lại nhìn ba, lại thấy Sở Hoành Sanh mỉm cười với cô, nụ cười kia hình như có rất nhiều điều muốn nói.

"Đợi chút ——"

Đột nhiên Qúy Uẩn mở miệng, nói: "Sở Kiều, trước khi cô rời khỏi đây, còn phải làm một chuyện."

Giọng nói của ông hiện lên vẻ lạnh lẽo, Sở Kiều xoay người, đề phòng nói: "Chuyện gì?"

Người đàn ông cười cười đứng lên, khiến cho Sở Nhạc Viện chết chung với Sở Hoành Sanh, cười nói: "Cô còn chưa có trả thù cho mẹ cô!"

Có người cầm một chậu than đi vào, đặt ở giữa nhà.

Thấy những thứ đó, bỗng nhiên cả trái tim Sở Kiều bị thắt chặt lại.

Quý Uẩn bước tới, cầm bật lửa trong tay đưa cho cô, nói: "Giết bọn họ, trả thù cho mẹ cô!"

Hai mắt Sở Kiều mở to, năm ngón tay nắm chặt.

"Quý Uẩn, ông có nghĩ là nửa đời còn lại của ông đều phải ở trong tù?" Môi Qúy Tư Phạm mím chặt, giọng nói lạnh lẽo.

Quý Uẩn cười cười, không để ý phản ứng của anh, ánh mắt nhìn thẳng vào Sở Kiều, nói: "Thế nào, chẳng lẽ cô đã quên mẹ cô chết như thế nào rồi?"

Ông giơ nhẹ ngón tay lên, giọng căm hận nói: "Mỗi người trong phòng này, đều là hung thủ giết chết mẹ cô!"

Dứt lời, Qúy Uẩn lập tức cho người đốt chậu than lên.

"A ——"

Sở Nhạc Viện hét lên một tiếng, kéo tay Sở Hoành Sanh, kêu lên: "Cứu mạng!"

Trong tay vệ sĩ có súng, đặt ngay sau lưng Sở Kiều. Một cái khác, đặt ở sau lưng Sở Nhạc Viện.

Quý Tư Phạm đứng im tại chỗ, không dám động đậy dù là nửa bước.

"Không thể!"

Sở Kiều cắn môi, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía của Qúy Uẩn, nói: "Quý Cẩn Chi, ông mới là hung thủ giết chết mẹ tôi!"

"Tôi?"

Quý Uẩn trầm giọng cười nhẹ, "Mẹ của cô cũng yêu tôi!"

"Yêu ông?"

Sở Kiều cười lạnh, lấy quyển sổ nhật ký của bà ấy ra, cho ông xem: "Ở trong nhật ký mẹ tôi viết, người bà ấy thích nhất, là ba của tôi!"

Nhật ký?

Quý Uẩn ngạc nhiên, ông lại không biết Kiều Uyển có thói quen viết nhật ký.

Giành lấy sổ nhật ký trong tay Sở Kiều, Quý Uẩn nhìn mấy lần, sau đó ngạc nhiên nói: "Không đúng, mới đầu Tiểu Kiều đã đồng ý đi cùng với tôi, tại sao lại như vậy?"

"Không thể nào." Sở Kiều chắc chắn phủ nhận, nói: "Mẹ tôi sẽ không đi cùng ông."

Quý Uẩn run rẩy lấy thư từ trong túi ra, bởi vì tờ giấy được viết từ năm đó, có chút ố vàng, "Tiểu Kiều viết thư cho tôi, bà ấy nói sẽ cùng tôi rời khỏi."

Sở Kiều nhận lấy giấy viết thư nhìn một lượt, ánh mắt trầm xuống.

"Đây không phải là chữ viết của mẹ tôi." Đôi môi Sở Kiều khẽ mở, nói: "Mặc dù bắt chước rất giống, nhưng không phải chữ viết của mẹ tôi."

Lời này vừa nói ra, khuôn mặt mọi người đều thay đổi.

Sở Hoành Sanh nhớ tới ngày mà cãi nhau với Kiều Uyển, trong mắt có chút mất mát. Kiều Uyển đối với tình cảm có chút tiêu cực, tính cách của bà ấy rất chăm chỉ. Mới đầu bà viết thư cho Qúy Uẩn bị Sở Hoành Sanh nhìn thấy, thậm chí đến giải thích bà cũng không muốn.

Bà không giải thích chuyện gì, lại lựa chọn một cách tiêu cực nhất để chứng minh tình yêu của bà!

Hai chữ bắt chước kia, giống như con dao sắc bén, đâm vào trong đầu của Sở Nhạc Viện. Cô cắn chặt môi, khuôn mặt trắng bệch.

Không thể phản kháng, cũng không tìm được lý do để cầu mong được tha thứ.

Những thù hận tất cả đều thay đổi, cũng không biết trước được những tội ác này.

Là ai bắt chước lá thư này, không cần hỏi cũng có thể đoán được.

Quý Uẩn bừng tỉnh hiểu ra, ông cầm bức thư giận tái mặt, ánh mắt giễu cợt. Là Giang Tuyết Nhân?!

"Nếu như không phải ông còn liên hệ với mẹ tôi, ba tôi cũng sẽ không hiểu lầm mẹ tôi!" Sở Kiều vò nát bức thư, vứt ở một bên, "Hại chết mẹ tôi chính là cái người kia, là bà ta!"

"Khụ khụ ——"

Trong phòng khói càng ngày càng nhiều, vệ sĩ khóa cửa phòng lại.

"Mở cửa!" Sở Kiều sợ hãi, cô muốn giành lấy chìa khóa từ trong tay bọn họ, lại bị bọn họ đẩy ra.

"Không được nhúc nhích!"

Họng súng lạnh lẽo đặt ở trên trán, bước chân Sở Kiều đứng im tại chỗ.

Quý Tư Phạm kéo Sở Kiều đến bên cạnh, anh nhìn cửa phòng đang đóng chặt, cúi đầu nói với Sở Kiều: "Cô đi trước đi."

Suy nghĩ rối loạn, Sở Kiều nhìn anh, môi mím chặt, "Không được, đi phải cùng đi."

Bên ngoài cửa biệt thự, bỗng nhiên vang lên tiếng phanh xe.

Bên ngài vệ sĩ nhìn thấy có người đi tới, vội vàng tóm chặt Sở Kiều, "Có cảnh sát!"

Quý Tư Phạm muốn kéo cô, nhưng bị Sở Kiều đẩy tay ra. Cô hướng về phía anh nháy mắt, nhìn thấy khói đã lan đến phòng ngủ, giọng nói yếu ớt, đã mấy không thể ngửi nổi.

"Sở Kiều ——"

Quyền Yến Thác xông về phía trước, anh nhìn thấy có người đặt khẩu súng trên đầu Sở Kiều, trong nháy mắt cả trái tim bóp chặt lại.

Bên này coi chừng người, không thể nào từ cửa phòng ngủ vọt vào cứu người.

Quý Tư Phạm nhìn về phía người đằng sau chỉ chỉ, ý bảo bọn họ đi vòng qua phía sau cửa sổ, phá cửa sổ, sau đó đi cứu người.

"Chủ tịch!"

Vệ sĩ đi tới, bảo vệ Qúy Uẩn ở phía sau, "Phía sau có xe, ngài đi trước."

Quý Uẩn ôm chặt quyển nhật ký trong tay, cả người ngơ ngác, hình như không có nghe được lời nói của vệ sĩ.

Vệ sĩ lôi kéo ông đi ra cửa sau, ngồi lên màu xe màu đen rời đi.

Con tin ở trong tay đối phương, cảnh sát bao vây ở bên ngoài không dám manh động.

"Buông cô ấy ra!"

Quyền Yến Thác tiến lên một bước, ánh mắt giống như có thể giết được người. Sở Kiều nhìn thấy anh, lập tức hiện lên ý cười: "Chồng."

"Không cho tới đây."

Người nọ đẩy mạnh họng súng áp sát trên trán cô.

Bước chân Quyền Yến Thác dừng lại một chút, chỉ cách có năm bước, thế nhưng anh lại không dám tiến một bước.

Sở Kiều bĩu môi, sử dụng ánh mắt nói cho anh biết, mình không có chuyện gì.

Nhưng nhìn bộ dáng của cô, làm sao lại không có chuyện gì?!

Sở Kiều bị người uy hiếp, Qúy Tư Phạm không hề đi cứu người. Anh đứng im một chỗ, thử thăm dò phía trước.

"Nếu như chỉ là bắt cóc, không đến mức ngồi tù cả đời." Sở Kiều nhếch môi, nói với người đàn ông ở phía sau: "Giết người đền mạng!"

Vệ sĩ sau lưng nắm chặt khẩu súng, ánh mắt khẽ động.

Phó Tấn Thần đi đến bên cạnh Quyền Yến Thác, anh tự tay kéo người đàn ông ở phía trước, kéo sang một bên.

Mắt Quyền Yến Thác mở to, nhìn thấy ánh mắt của Phó Tấn Thần, trong lòng khẽ động. Ánh mắt đùa cợt lướt qua, sau khi nhìn thấy bố trí trên nóc nhà phía đối diện, cũng không tự giác nghiêng mình né tráng, nhường lại góc độ.

"Anh có bạn bè là nữ sao?" Ngược lại Sở Kiều cũng không thấy hoảng sợ, cô lo cho người đang nói chuyện kia, giọng nói càng ngày càng thả lỏng, "Nếu như bạn gái của anh nhìn thấy bộ dạng này của anh, có thể bị dọa sợ đến chia tay không?"

Cơ thể người đàn ông phía sau cứng đờ, ngón tay đang cầm súng bỗng nhiên buông lỏng.

Thời cơ đến.

Đùng ——

Tay súng bắn tỉa được bố trí ở bên cạnh, nắm lấy cơ hội, bình tĩnh vững vàng bắn trúng đầu vai của người đàn ông.

Người đàn ông bị đau, bất giác bóp cò. Đạn từ họng súng bay ra, lướt qua bắn thẳng về phía Sở Kiều.

"Cẩn thận!"

Phản ứng của Quyền Yến Thác rất nhanh, anh nhìn thấy người đàn ông bóp cò, lập tức đi về phía trước ngăn cản. Nhưng chỗ Qúy Tư Phạm đứng gần hơn so với anh, cho nên anh ta tóm được người trước so với anh.

Sở Kiều cảm thấy cổ tay bị nắm lấy, có người đẩy cô ra nửa bước.

Đùng ——

Tiếng viên đạn găm vào da thịt, tiếng súng lại vang lên lần nữa, tay súng bắn tỉa bắn rất chuẩn, thành công đánh gục người.

"Sở Kiều!"

Quyền Yến Thác đưa tay ôm người vào trong ngực, gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ hốt hoảng, "Có bị thương không?"

Hơi thở của anh phả vào mặt, Sở Kiều cũng cảm thấy các vị trí trên cơ thể cũng không có bị thương. Cô nhếch môi, nói: "Em không sao."

Bên kia cửa phòng ngủ cũng được phá, cảnh sát phá cửa sổ xông vào, cứu người ở bên trong ra.

Xúc động lòng người.

Quyền Yến Thác ôm chặt người trong ngực, đặt xuống một nụ hôn trên trán của cô.

Từ trong ngực anh hé mắt, Sở Kiều có thể nhìn thấy có người ngã xuống ở phía sau, một màu đỏ tươi khiến cho mọi người phải run sợ, cô quay đầu, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Nguy hiểm hủy bỏ, cảnh sát đi tới tiếp tục điều tra.

Phía ngoài ánh mặt trời chiếu thẳng, Sở Kiều dựa vào trong ngực Quyền Yến Thác, ánh mắt nhìn trên người Qúy Tư Phạm. Trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy có người đẩy mình ra, bàn tay ấm áp có một chút quen thuộc.

Sở Kiều cau mày nhìn qua, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt của Qúy Tư Phạm cũng nhìn qua. Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt anh chứa ý cười, rực rỡ mà ấm áp, cũng như lần đầu gặp mặt.

Trong lòng cô khẽ động, lời nói còn chưa ra khỏi miệng, lại nhìn thấy sắc mặt Qúy Tư Phạm trắng bệch, cả người ngã về phía sau.

"Tư Phạm!"

Sở Nhạc Viện hét lên một tiếng, sợ hãi: "Mau cứu anh ấy, anh ấy chảy máu."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương