Thực Hoan Giả Yêu
Chương 138-2: Tiếng động xấu hổ ở cầu thang 2

Nghe cô nói vậy, vẻ mặt u ám của Quyền Yến Thác mới dần dần chuyển biến tốt. Anh mở khóa vòi nước rửa tay, khuôn cằm cong cong lộ vẻ kiên nghị.

Sở Kiều vội vàng chạy tới, nhanh chóng thu dọn mấy thứ đồ lung tung trên bàn,sau đó kéo tay anh nói: "Ông xã, em mời anh ăn cơm nhé?"

"Mời anh?" Đôi mắt Quyền Yến Thác híp lại, hỏi cô. 

Gần đây vì bận chuyện của công ty mà cô rất không quan tâm đến anh. Sở Kiều vội vàng gật đầu một cái, nịnh nọt: "Đúng vậy, anh muốn ăn gì cũng được."

Cầm lên chìa khóa xe, Quyền Yền Thác không tỏ thái độ gì, cất bước: "Vậy đi thôi."

Cảm xúc của anh không tốt, Sở Kiều có thể nhìn ra được, dọc theo đường đi cô đều cố nói chuyện, muốn làm cho anh vui vẻ. Nhưng cho dến khi quai hàm cô cười muốn trẹo mà cũng không thấy anh trương ra bộ mặt tươi cười.

Sau khi ăn cơm tối ở Lam Điều, lúc tính tiền, Sở Kiều cảm thấy choáng váng. Hai người ăn mà tốn năm con số, người đàn ông này thực sự là đang cố ý à?!

Cà thẻ ra ngoài, Sở Kiều chép miệng, gương mặt mất hứng. 

"Đi thôi." Quyền Yến Thác nhét hai tay vào túi, cúi đầu đi về phía trước. Sở Kiều không nói hai lời, trong lòng vẫn còn xót tiền. 

Cô đi về phía thang máy lại nghe thấy anh gọi: "Hướng này."

Sở Kiều hồ nghi nhíu mày, thấy anh đứng trước cầu thang thoát hiểm, kinh ngạc nói: "Sao không đi thang máy?"

"Ăn no, rèn luyện một chút." Người đàn ông trả lời rất tự nhiên, kéo tay cô đi vào cầu thang thoát hiểm.

Người đàn ông đi xuống dưới trước, đôi mắt sắc bén nhìn phía sau lưng, lập tức có nhân viên đi tới, theo sự phân phó từ trước của anh, mang tới một tấm bảng ‘đang sửa chữa’ ngăn ở cửa.

Sở Kiều theo anh đi xuống lầu, không phát hiện ra điều gì khác thường. Cơm tối ăn rất no, nên đi bộ tiêu hóa thì cũng không có gì không ổn, cô cũng không nghĩ sâu xa.  

Cầu thang lát gạch men sứ, giày cao gót đạp lên tạo nên âm thanh lộp cộp. Sở Kiều đi rất cẩn thận, dưới chân đi giày cao gót cũng không vững, cô vịn tay vào lan can. 

Ánh mắt nhìn vào sống lưng thẳng tắp của người đàn ông, ngược lại Sở Kiều không cảm thấy mỏi. Cô nhìn gò má anh, đang suy nghĩ  rốt cuộc dáng vẻ của người đàn ông này là thế nào. Có phải từ nhỏ đã ăn cái gì hay không mà một chút tì vết cũng không có?

Người đàn ông phía trước đột nhiên xoay người lại, Sở Kiều bước đi theo quán tính lại bất chợt nhìn thấy gương mặt tuấn tú của anh, cô sợ hết hồn, trượt chân, cả người lảo đảo như sắp ngã xuống.

"A ——"

Đưa tay đỡ cô, bàn tay Quyền Yến Thác ôm eo cô, cười nói: "Vội vàng muốn ôm ấp yêu thương như vậy à?"

Sở Kiều nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đối với cái tình huống ác ôn này cũng không cảm thấy thích thú gì. Cô đập tay vào ngực anh, muốn đẩy anh ra, "Anh muốn hù chết em à?"

"Hù dọa em?" Lồng ngực kiên cố của Quyền Yến Thác không nhúc nhích, đầu ngón tay vuốt mái tóc dài của cô, "Em làm việc gì trái lương tâm hả?"

"Hừ!"

Sở Kiều giận tái mặt, dùng sức đẩy anh một cái lại bị anh ôm ngang lưng, cúi người xuống, lồng ngực vững chãi đè lên người cô, "Để anh."

Quyền Yến Thác nhìn chiếc eo cong cong của cô, không tự chủ cười khẽ. 

Đôi mắt anh tối lại, trong nháy mắt Sở Kiều ý thức được có cái gì không đúng, càng thêm nóng ruột đẩy anh ra, "Em  cũng sắp gãy cả eo rồi."

"Tại sao lại thế?" Quyền Yến Thác mỉm cười cúi xuống, môi mỏng ngậm lấy vành tai cô: "Ở khúc quanh lần trước còn rộng hơn chỗ này mà cũng không gặp phải người nào đâu."

Lần trước?

Gương mặt Sở Kiều trong nháy mắt đỏ bừng, đập vào vai anh quát lên "Quyền Yến Thác, anh không thấy xấu hổ à?"

Lời nói này căn bản không tạo thành uy hiếp gì, Quyền Yến Thác mò tay lên hông cô, cuối cùng để cô ngồi dậy.

Nhưng chân Sở Kiều còn chưa đứng vững liền bị Quyền Yến Thác từ trên cầu thang ôm xuống, đặt cô ở một chỗ trên đất bằng. 

Người đàn ông giơ tay bế người trước mặt lên, đặt cô lên lan can cầu thang. Đồng thời, thân hình cao lớn của anh đi về phía trước đứng giữa hai chân cô.

Đèn cầu thang đều là dùng âm thanh cảm ứng. Tiếng bước chân dừng lại, ánh sáng xung quanh đột nhiên biến mất.

Chỉ có ánh trăng ảm đạm từ chiếc cửa sổ nhỏ chiếu vào. 

Trong lòng Sở Kiều căng thẳng, theo bản năng kéo áo anh: "Tối quá."

"Em thích tối hay sáng?" Quyền Yến Thác cúi xuống, đôi môi hướng về phía cổ của cô. 

Cảm nhận được nụ hôn ướt át, rốt cuộc Sở Kiều hiểu rõ mục đích của anh. Cô sợ hãi co hai vai, né tránh nói: "Ông xã, chúng ta về nhà đi, không nên làm như vậy ở chỗ này"

Quyền Yến Thác cúi đầu, đôi mắt đen lấp lánh, khóe miệng nở nụ cười tà, "Chúng ta còn chưa có thử cảm giác hoạt động ở chỗ như thế này, em ngoan ngoãn nghe lời anh."

"Đừng!" Sở Kiều tê dại da đầu, toàn thân rùng mình. Làm ngay chỗ này, người đàn ông này điên rồi à!

Cô ôm chặt cổ anh, nịnh nọt, "Về nhà đi, chúng ta lái xe về nhà sẽ rất nhanh."

Quyền Yến Thác mím môi, đôi mắt thâm thúy u tĩnh. Ánh mắt của người đàn ông này thật đáng sợ!

"Ở chỗ này, hoặc là ở trong xe, em tự mình chọn đi?" Quyền Yến Thác khẽ vuốt lên xương quai xanh tinh xảo của cô, phun ra một câu khiến Sở Kiều hộc máu. 

Cái đồ biến thái này!

Sở Kiều cắn môi, nhìn đôi mắt u ám của anh, cô dần dần hiểu được. Tên khốn này đang cố ý, bởi vì thời gian vừa qua cô không để ý tới anh, nên anh dùng phương pháp này để trừng phạt cô!

Xong rồi, tối nay chắc chắn chạy không thoát!

Nút áo trên người mở ra, Sở Kiều ngẩng đầu lên, chiếc cổ trắng nõn trong đêm tản ra ánh sáng mê người.

Đôi môi của người đàn ông rơi xuống, nụ hôn nóng bỏng kèm theo gặm cắn, cảm giác tê liệt truyền khắp toàn thân. 

Sở Kiều cau mày thở nhẹ, gương mặt ửng hồng.

Hai cánh tay của người đàn ông rất khỏe, vòng chặt người trong ngực. Anh cúi đầu, theo động tác của anh, hô hấp nóng bỏng phun lên tai Sở Kiều, "Không cần nhịn, ở đây không có ai, cứ kêu lên cho anh nghe."

Sở Kiều không dám thở mạnh, hai tay nắm chặt lấy cổ áo anh, đôi mắt nhỏ phẫn hận oán khí nhìn anh chằm chằm, hận không thể đào một cái hố trên người anh. 

Hạ lưu!

Ánh mắt của cô hàm chứa tức giận, Quyền Yến Thác cũng không bực bội. Anh đỡ lấy người trong ngực đang tận hứng, không để ý tới đôi mắt oán hận của cô, vận động rất có quy luật.

"Ưmh!"

Rốt cuộc, Sở Kiều chịu không nổi, không thể khống chế mà yêu kiều phát ra tiếng.

Đèn bỗng nhiên sáng lên, sắc mặt Sở Kiều tái mét, vì khẩn trương mà cả người co lại. 

"Hmm!"

Quyền Yến Thác nhíu chặt mày kiếm, gương mặt tuấn tú rỉ ra một lớp mồ hôi mỏng. Anh cúi đầu nhìn chằm chằm Sở Kiều đang đỏ mặt, đôi môi nhếch lên, "Cứ tiếp tục như vậy."

Sở Kiều đỏ mặt, không đất dung thân. Cô há miệng cắn một cái lên ngực anh!

Cái đồ biến thái này, thật đúng là không biết xấu hổ!

Quyền Yến Thác tất nhiên là tìm được điểm kích thích của cô, thay đổi các loại giày vò. Sở Kiều chỉ có thể cắn chặt môi, không thể đấu lại với thủ đoạn hèn hạ của người đàn ông, đè nén từng tiếng rên rỉ.  

Cuối cùng, Sở Kiều chỉ nhớ, trong cầu thang lúc sáng lúc tối. Theo tiếng rên của cô, bóng đèn cứ tắt-sáng liên tục. 

Sáng ngày hôm sau, Sở Kiều đau lưng rời giường.

Tối qua người đàn ông được thỏa mãn, gương mặt tuấn tú thay thế cho bộ mặt ảm đạm trước đó. Anh chủ động chuẩn bị bữa sáng, cười một tiếng rồi ôm Sở Kiều xuống dưới lầu, phục vụ cô ăn sáng.

Sở Kiều không có chỗ phát tác, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. 

Sáng sớm đi tới công ty, Sở Kiều nhận được điện thoại của Tô Lê. Đã có kết quả của việc kiểm toán khoản tiền kia. 

Tô Lê gửi kết quả qua máy fax cho cô, sau khi thấy rõ nội dung, sắc mặt Sở Kiều trầm xuống. 

Ba ngày sau, Sở Hoành Sanh giận tím mặt. Giang Văn Hải khóc sướt mướt chạy tới nhờ giúp đỡ, Sở Nhạc Viện nghe ông ta nói đầu đuôi câu chuyện liền hiểu được sự việc đã bị bại lộ. 

Từ phòng làm việc đi ra với vẻ mặt lo lắng, Sở Nhạc Viện nhìn thấy người phía trước, nhanh chân chạy lên, "Đợi chút."

Sở Kiều cầm tài liệu trong tay, nghe thấy giọng nói của cô thì dừng bước chân.

"Chị!"

Sở Nhạc Viện kéo tay cô, chủ động xuống nước, "Về chuyện của cậu chị có thể bỏ qua không, cậu đã trả lại tiền. Đừng nói với ba có được không?"

"Nếu chị nói cho ba thì chắc chắn cậu sẽ bị đuổi khỏi công ty." hốc mắt Sở Nhạc Viện đỏ lên, giọng nói cầu xin, "Mẹ tôi không còn nữa, tôi đã đồng ý với bà sẽ chăm sóc cho cậu thật tốt. Tôi biết là cậu sai, cũng đã nói với cậu rồi, sau này cậu sẽ không làm như vậy nữa, có thể......"

"Không thể!"

Sở Kiều nhẹ hất tay cô ra, đôi mắt trong sáng, "Thật xin lỗi, tôi không thể giúp cô."

Thấy cô ôm tài liệu xoay người rời đi, Sở Nhạc Viện chán nản há miệng, trái tim như chìm xuống đáy cốc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương