Thực Hoan Giả Yêu
-
Chương 132-2: Trở mặt thành thù (2)
Editor: Thỏ Đần
Phốc ——
Sở Kiều không nhịn được cười ra tiếng, nhìn về ánh mắt khác lạ của anh. Bình thường anh đều giữ một bộ dạng dương dương tự đắc, không phải không sợ thứ gì sao? Không phải bất luận ai cũng không để vào mắt sao? Tại sao chỉ dành cho anh một chút nhu tình đã biến anh thành cái bộ dạng này rồi?
Sở Kiều nhớ tới cây gậy trong tay bà nội, thật muốn lập tức dùng gậy đó đập vào đầu anh, nhưng lại cảm thấy thật luyến tiếc.
Thả chậm giọng nói, Sở Kiều cụp mắt. Cô khom lưng ngồi trên đùi Quyền Yến Thác, giơ tay lên ôm chặt cổ anh, ánh mắt sáng ngời, rồi lại nghiêm túc lạ thường.
"Chồng à, chúng ta cứ mãi ở bên nhau thế này nhé!" Sở Kiều dán sát mặt lên gò má anh, giọng nói trầm xuống: "Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, thẳng đến khi chấm dứt sinh mệnh. Không cần biết ai rời đi trước, bỏ lại một người, người ở lại cũng nhất định phải sống thật tốt."
Nghe được lời của cô, Quyền Yến Thác ngẩn ra, trong đôi mắt thâm thúy nổi lên một hồi rung động. Những chuyện xảy ra gần đây, từng chút từng chút dồn vào một chỗ, đối với hai người đều là một loại xúc động.
Đầu tiên là cô bên kia, nay lại Sở gia bên này, đến Quyền Yến Thác còn cảm thấy trong lòng có chút mệt mỏi, huống chi là Sở Kiều.
Quyền Yến Thác cong đôi môi mỏng, đôi mắt giống như hắc diệu thạch giật giật, đôi tay anh rơi lên hông cô, hai cánh tay dùng sức ôm chặt. Vững vàng ôm cô vào trong ngực, nói: "Nếu ngày đó thật sự đến, Sở Kiều, anh nguyện ý nhìn em rời đi trước. Có như vậy, anh mới có thể an tâm."
Câu này cũng không phải là rung động lòng người, Sở Kiều lại vừa nghe đã hiểu. Hốc mắt cô trong nháy mắt ửng hổng, đôi tay ôm lấy bờ vai anh, không tiếng động cười nhẹ.
Chọn một thành phố sống quãng đời còn lại, cùng một người già đi.
Quyền Yến Thác, cuộc đời này chúng ta bất ly bất khí.
(bất ly bất khí: không rời xa, không vứt bỏ)
Bàn luận chuyện tốt đẹp như vậy, tự nhiên sinh ra chút thương cảm. Quyền Yến Thác đưa tay lau đi nước mắt của cô, đôi môi mỏng nâng lên: "Tốt lắm, đó là chuyện mấy chục năm sau, hiện tại chúng ta không cần nghĩ tới."
Sở Kiều gật đầu, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười. Cô cảm thấy tâm tình mình dạo này có chút thay đổi.
Ôm hông cô đứng dậy, Quyền Yến Thác bế cô lên lầu.
"Anh còn chưa có ăn cơm xong." Sở Kiều cắn cắn môi nhắc nhở, cũng đã thấy vài tia nguy hiểm ở dưới đáy mắt anh.
Quyền Yến Thác bước nhanh về phía phòng ngủ, vừa đi vừa cười, khóe miệng nở một nụ cười tà mị: "Muốn ăn cơm, cũng muốn sinh em bé!"
Rầm ——
Cửa phòng ngủ bị anh nhấc chân đạp mở, sau lưng Sở Kiều là giường nệm mềm mại, mắt thấy anh hung ác đè xuống.
......
Suốt một ngày một đêm, Sở Nhạc Viện không ra khỏi phòng ngủ. Quý Tư Phạm tan làm trở về, nghe được lời nói của người giúp việc, tay vẫn tiếp tục động tác.
Anh rửa tay, đổi bộ quần áo, sau đó mới bưng khay lên đi vào phòng ngủ.
Trong phòng ngủ không bật đèn, ánh sáng xung quanh u ám, chỉ có ánh trắng ngoài cửa sổ chiếu vào.
Quý Tư Phạm đứng bên cửa một lúc để thích ứng, rồi sau đó bưng khay, từng bước một tiến vào.
Trên giường không có ai, Quý Tư Phạm nhíu mày quét mắt nhìn xung quanh, rất nhanh phát hiện có một người ngồi yên bất động, cuộn mình bên cửa sổ.
Nhẹ nhàng bưng khay cơm qua, Quý Tư Phạm ngồi xuống bên người cô, nói: "Có đói bụng hay không?"
Người ngồi bên cửa sổ, xõa mái tóc dài, đôi mắt vô thần nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Cô không nói lời nào, cũng không chịu nhìn anh.
Khẽ thở dài một cái, Quý Tư Phạm đặt đồ ăn ở một bên, nhẹ nhàng nâng tay, vén những sợi tóc đang che lấp khuôn mặt cô lên: "Nhạc Viện, em cứ muốn ngồi thế này mãi sao?"
Hai cánh tay Sở Nhạc Viện ôm chặt lấy chân, trong ánh mắt không có chút tiêu cự. Trên mặt, biểu cảm không có chút thay đổi, tựa như không nghe thấy lời nói của anh.
Mắt thấy cô bất động, sắc mặt Quý Tư Phạm trầm xuống, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi, lại bị cô kéo lại.
"Đừng đi!"
Đã lâu không nói một lời, âm thanh khàn khàn khô khốc bất chợt vang lên. Cổ họng Sở Nhạc Viện bị đau, nắm ngón tay mảnh khảnh của cô nắm chặt lấy cổ tay Quý Tư Phạm, dùng thật nhiều hơi sức.
Quý Tư Phạm xoay người, một lần nữa ngồi xổm xuống bên cạnh cô.
"Em không còn mẹ."
Sở Nhạc Viện nắm chặt tay, gắt gao níu lấy ống quần của anh, hốc mắt sưng đỏ một lần nữa trào ra lệ nóng, ánh mắt mơ hồ.
Người đàn ông nghiêng đầu, sắc mặt phẳng lặng. Anh không nói chuyện, chỉ lặng yên nghe cô thì thầm.
"Tư Phạm.” Sở Nhạc Viện nắm lấy tay anh, giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, khóc hỏi: "Là bọn họ hại chết mẹ em đúng không?"
Trong miệng cô nhắc tới “bọn họ”, đương nhiên Quý Tư Phạm biết rõ là ai. Anh mím môi, đôi mắt đen hạ xuống nhìn cô, cũng không có lên tiếng sửa lại cho đúng.
Anh không nói gì,ddlq"d chỉ làm cho Sở Nhạc Viện cảm thấy những gì cô đang nghĩ là đúng.
"Em phải làm thế nào bây giờ?" Sở Nhạc Viện cắn môi, suy nghĩ nhất thời rối loạn: "Mẹ đi rồi, một mình em biết phải làm sao?"
"Em không chỉ có một mình."
Giơ tay lên lau đi lệ nóng bên khóe mắt cô, Quý Tư Phạm nhẹ nhàng nâng môi, ánh mắt thâm thúy: "Em còn có anh."
Ánh mắt của anh dịu dàng, làm Sở Nhạc Viện bị mê hoặc trong chốc lát. Cô không chống cự nổi khát vọng trong lòng, tựa sát vào trong ngực của anh khóc, nói: "Có thật không? Anh thật sự sẽ ở bên em sao?"
Đưa tay ôm chặt hông của cô, Quý Tư Phạm nặng nề gật đầu. Chỉ là sâu thẳm trong ánh mắt bình tĩnh, nửa tia vui vẻ cũng không có.
Sở Nhạc Viện tựa vào trong lòng anh, đương nhiên không nhìn thấy vẻ mặt này.
"Tư Phạm."
Đôi tay Sở Nhạc Viện khẩn trương nắm lại, không dám nhìn ánh mắt anh, lấy hết dũng khí hỏi: "Anh...... Trong lòng anh vẫn còn nghĩ tới Sở Kiều sao?"
Hồi lâu, Quý Tư Phạm cúi đầu cười, ánh mắt yên tĩnh, nói: "Chuyện này đã sớm qua rồi. Hiện tại, em mới chính là Quý phu nhân."
Vừa ngẩng đầu lên, Sở Nhạc Viện liền nhìn thấy ý cười trong ánh mắt của anh. Một khắc kia, đôi mắt ảm đạm của cô một lần nữa tràn đầy ánh sáng.
Đôi môi khô khốc giật giật, trái tim đập kịch liệt, nước mắt chảy càng mãnh liệt.
Cúi mặt xuống khẽ cười, Quý Tư Phạm lau đi nước mắt ở khóe mắt cô, dịu dàng nói: "Đứa ngốc, em vẫn còn ghen sao?"
Sở Nhạc Viện nghẹn ngào, dùng sức gật đầu một cái.
Người đàn ông mím nhẹ đôi môi mỏng, nụ hôn tỉ mỉ êm ái rơi lên khóe môi cô, thoáng chốc sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của cô: "Yên tâm, anh sẽ không rời bỏ em."
Nếu như có chút gì ghen tuông còn sót lại, vào giờ phút này, đều tan ra trong nhu tình của anh.
Nghe được lời hứa của anh, đd`lquuydon sắc mặt tái nhợt của Sở Nhạc Viện cuối cùng cũng có một chút ý cười. Cô tựa vào trước ngực anh, ôm lấy anh, thật chặt.
Chỉ sợ vừa buông tay, sẽ tỉnh lại từ giấc mộng này.
Không cần nghĩ đến những gì mẹ đã nói nữa, Sở Nhạc Viện chỉ muốn nắm lấy cơ hội thật khó khăn mới có được này. Lúc này, có thể an ủi cô, chỉ có Quý Tư Phạm.
Có lẽ là mẹ trên trời có linh thiêng phù hộ, rốt cuộc cô cũng chờ được ngày này.
"Đừng khóc." Quý Tư Phạm đưa tay ôm cô lên giường, nhẹ nhàng nâng mặt của cô lên, sắc mặt âm trầm mà thâm thúy. Anh chăm chú nhì người trước mặt, trầm giọng nói: "Nhạc Viện, nước mắt không thể cứu vãn bất kì chuyện gì."
Ngừng một chút, ngón tay thon dài của anh nhẹ đưa ta, lướt mở những sợi tóc vương vãi của cô, từng chữ từng câu, cố ý dẫn dắt: "Em muốn gì, chỉ có thể tự mình cố gắng!"
Đôi mắt đen của người đàn ông chứa đầy những tia ấm áp, gương mặt tuấn tú lộ ra thần sắc vô hại.
Đúng vậy, nước mắt không thể cứu vãn bất cứ chuyện gì.
Sở Nhạc Viện yên tâm rúc vào trong ngực anh, khóe mắt lóe lên vẻ lạnh lùng. Cô không thể để mẹ ra đi trong uất ức như vậy, Tư Phạm nói rất đúng, muốn điều gì thì phải tự cố gắng giành lấy!
Tang lễ được tổ chức ba ngày sau, Sở Hoành Sanh cũng không xuất hiện.
Trước mộ, Sở Nhạc Viện mặc một bộ đồ màu đen, đặt những bông cúc trắng đang cầm trong tay lên bia mộ.
Quý Tư Phạm mặc một bộ tây trang toàn thân màu đen, mặt mũi trầm tĩnh đứng tại chỗ, không nhìn ra chút nào khác thường.
Người của Giang gia đều đến. Giang Văn Hải đứng bên người Sở Nhạc Viện, hai mắt ông nhìn chằm chằm bia mộ, quỳ trên mặt đất, khóc nức nở.
Suy nghĩ trên dưới một phen, cuối cùng Sở Kiều quyết định đến xem một chút.
Quyền Yến Thác không yên lòng để cô đi một mình, đặc biệt theo cô tới đây.
Giang Hổ thấy bọn họ, sắc mặt trở nên lo lắng trong nhày mắt. Hắn định mở miệng mắng, lại bị Sở Nhạc Viện ngăn lại.
"Anh, đừng ở trước mặt mẹ náo loạn." Sở Nhạc Viện mím môi, ánh mắt bình tĩnh.
Giang Hổ thấy ánh mắt cô ném qua, miễn cưỡng an phận xuống.
Sau khi đi qua, Sở Kiều dâng lên một bó hoa, ánh mắt phức tạp nhìn bia mộ.
Sở Nhạc Viện nắm thỏa thuận li hôn trong tay, Giang Tuyết Nhân trước khi qua đời đã kí tên. Cô đưa tới trước mặt Sở Kiều, từ đầu đến cuối, không nói qua nửa lời quá đáng.
Giây lát, Giang phu nhân đỡ chồng mình dậy, kéo theo con trai rời đi trước.
Gương mặt tuấn tú của Quý Tư Phạm cúi xuống, giơ tay lên vỗ vỗ bả vai Sở Nhạc Viện, nắm chìa khóa đi lấy xe.
Sở Nhạc Viện đi cuối cùng, thời điểm đi qua bên cạnh Sở Kiều, cô hơi dừng lại bước chân, trầm giọng nói: "Từ nay về sau, mẹ tôi không còn nợ cô cái gì."
Nhìn bóng dáng cô đi xa, ánh mắt Sở Kiều trầm xuống, môi đỏ mím nhẹ.
Giây lát, nghĩa địa trống trải không còn bóng người.
Thời tiết rất lạnh, hơn nữa cũng đã sắp tới lễ mừng năm mới, xung quanh vắng ngắt, ít thấy bóng người.
"Đi thôi."
Quyền Yến Thác kéo bả vai Sở Kiều qua, ôm cô đi ra ngoài.
Giẫm lên nền đá cẩm thạch, đôi mắt sáng của Sở Kiều u ám dần đi. Chỉ sợ từ nay về sau, lại phải đối mặt với một đấu trường ác liệt!
Phốc ——
Sở Kiều không nhịn được cười ra tiếng, nhìn về ánh mắt khác lạ của anh. Bình thường anh đều giữ một bộ dạng dương dương tự đắc, không phải không sợ thứ gì sao? Không phải bất luận ai cũng không để vào mắt sao? Tại sao chỉ dành cho anh một chút nhu tình đã biến anh thành cái bộ dạng này rồi?
Sở Kiều nhớ tới cây gậy trong tay bà nội, thật muốn lập tức dùng gậy đó đập vào đầu anh, nhưng lại cảm thấy thật luyến tiếc.
Thả chậm giọng nói, Sở Kiều cụp mắt. Cô khom lưng ngồi trên đùi Quyền Yến Thác, giơ tay lên ôm chặt cổ anh, ánh mắt sáng ngời, rồi lại nghiêm túc lạ thường.
"Chồng à, chúng ta cứ mãi ở bên nhau thế này nhé!" Sở Kiều dán sát mặt lên gò má anh, giọng nói trầm xuống: "Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, thẳng đến khi chấm dứt sinh mệnh. Không cần biết ai rời đi trước, bỏ lại một người, người ở lại cũng nhất định phải sống thật tốt."
Nghe được lời của cô, Quyền Yến Thác ngẩn ra, trong đôi mắt thâm thúy nổi lên một hồi rung động. Những chuyện xảy ra gần đây, từng chút từng chút dồn vào một chỗ, đối với hai người đều là một loại xúc động.
Đầu tiên là cô bên kia, nay lại Sở gia bên này, đến Quyền Yến Thác còn cảm thấy trong lòng có chút mệt mỏi, huống chi là Sở Kiều.
Quyền Yến Thác cong đôi môi mỏng, đôi mắt giống như hắc diệu thạch giật giật, đôi tay anh rơi lên hông cô, hai cánh tay dùng sức ôm chặt. Vững vàng ôm cô vào trong ngực, nói: "Nếu ngày đó thật sự đến, Sở Kiều, anh nguyện ý nhìn em rời đi trước. Có như vậy, anh mới có thể an tâm."
Câu này cũng không phải là rung động lòng người, Sở Kiều lại vừa nghe đã hiểu. Hốc mắt cô trong nháy mắt ửng hổng, đôi tay ôm lấy bờ vai anh, không tiếng động cười nhẹ.
Chọn một thành phố sống quãng đời còn lại, cùng một người già đi.
Quyền Yến Thác, cuộc đời này chúng ta bất ly bất khí.
(bất ly bất khí: không rời xa, không vứt bỏ)
Bàn luận chuyện tốt đẹp như vậy, tự nhiên sinh ra chút thương cảm. Quyền Yến Thác đưa tay lau đi nước mắt của cô, đôi môi mỏng nâng lên: "Tốt lắm, đó là chuyện mấy chục năm sau, hiện tại chúng ta không cần nghĩ tới."
Sở Kiều gật đầu, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười. Cô cảm thấy tâm tình mình dạo này có chút thay đổi.
Ôm hông cô đứng dậy, Quyền Yến Thác bế cô lên lầu.
"Anh còn chưa có ăn cơm xong." Sở Kiều cắn cắn môi nhắc nhở, cũng đã thấy vài tia nguy hiểm ở dưới đáy mắt anh.
Quyền Yến Thác bước nhanh về phía phòng ngủ, vừa đi vừa cười, khóe miệng nở một nụ cười tà mị: "Muốn ăn cơm, cũng muốn sinh em bé!"
Rầm ——
Cửa phòng ngủ bị anh nhấc chân đạp mở, sau lưng Sở Kiều là giường nệm mềm mại, mắt thấy anh hung ác đè xuống.
......
Suốt một ngày một đêm, Sở Nhạc Viện không ra khỏi phòng ngủ. Quý Tư Phạm tan làm trở về, nghe được lời nói của người giúp việc, tay vẫn tiếp tục động tác.
Anh rửa tay, đổi bộ quần áo, sau đó mới bưng khay lên đi vào phòng ngủ.
Trong phòng ngủ không bật đèn, ánh sáng xung quanh u ám, chỉ có ánh trắng ngoài cửa sổ chiếu vào.
Quý Tư Phạm đứng bên cửa một lúc để thích ứng, rồi sau đó bưng khay, từng bước một tiến vào.
Trên giường không có ai, Quý Tư Phạm nhíu mày quét mắt nhìn xung quanh, rất nhanh phát hiện có một người ngồi yên bất động, cuộn mình bên cửa sổ.
Nhẹ nhàng bưng khay cơm qua, Quý Tư Phạm ngồi xuống bên người cô, nói: "Có đói bụng hay không?"
Người ngồi bên cửa sổ, xõa mái tóc dài, đôi mắt vô thần nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Cô không nói lời nào, cũng không chịu nhìn anh.
Khẽ thở dài một cái, Quý Tư Phạm đặt đồ ăn ở một bên, nhẹ nhàng nâng tay, vén những sợi tóc đang che lấp khuôn mặt cô lên: "Nhạc Viện, em cứ muốn ngồi thế này mãi sao?"
Hai cánh tay Sở Nhạc Viện ôm chặt lấy chân, trong ánh mắt không có chút tiêu cự. Trên mặt, biểu cảm không có chút thay đổi, tựa như không nghe thấy lời nói của anh.
Mắt thấy cô bất động, sắc mặt Quý Tư Phạm trầm xuống, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi, lại bị cô kéo lại.
"Đừng đi!"
Đã lâu không nói một lời, âm thanh khàn khàn khô khốc bất chợt vang lên. Cổ họng Sở Nhạc Viện bị đau, nắm ngón tay mảnh khảnh của cô nắm chặt lấy cổ tay Quý Tư Phạm, dùng thật nhiều hơi sức.
Quý Tư Phạm xoay người, một lần nữa ngồi xổm xuống bên cạnh cô.
"Em không còn mẹ."
Sở Nhạc Viện nắm chặt tay, gắt gao níu lấy ống quần của anh, hốc mắt sưng đỏ một lần nữa trào ra lệ nóng, ánh mắt mơ hồ.
Người đàn ông nghiêng đầu, sắc mặt phẳng lặng. Anh không nói chuyện, chỉ lặng yên nghe cô thì thầm.
"Tư Phạm.” Sở Nhạc Viện nắm lấy tay anh, giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, khóc hỏi: "Là bọn họ hại chết mẹ em đúng không?"
Trong miệng cô nhắc tới “bọn họ”, đương nhiên Quý Tư Phạm biết rõ là ai. Anh mím môi, đôi mắt đen hạ xuống nhìn cô, cũng không có lên tiếng sửa lại cho đúng.
Anh không nói gì,ddlq"d chỉ làm cho Sở Nhạc Viện cảm thấy những gì cô đang nghĩ là đúng.
"Em phải làm thế nào bây giờ?" Sở Nhạc Viện cắn môi, suy nghĩ nhất thời rối loạn: "Mẹ đi rồi, một mình em biết phải làm sao?"
"Em không chỉ có một mình."
Giơ tay lên lau đi lệ nóng bên khóe mắt cô, Quý Tư Phạm nhẹ nhàng nâng môi, ánh mắt thâm thúy: "Em còn có anh."
Ánh mắt của anh dịu dàng, làm Sở Nhạc Viện bị mê hoặc trong chốc lát. Cô không chống cự nổi khát vọng trong lòng, tựa sát vào trong ngực của anh khóc, nói: "Có thật không? Anh thật sự sẽ ở bên em sao?"
Đưa tay ôm chặt hông của cô, Quý Tư Phạm nặng nề gật đầu. Chỉ là sâu thẳm trong ánh mắt bình tĩnh, nửa tia vui vẻ cũng không có.
Sở Nhạc Viện tựa vào trong lòng anh, đương nhiên không nhìn thấy vẻ mặt này.
"Tư Phạm."
Đôi tay Sở Nhạc Viện khẩn trương nắm lại, không dám nhìn ánh mắt anh, lấy hết dũng khí hỏi: "Anh...... Trong lòng anh vẫn còn nghĩ tới Sở Kiều sao?"
Hồi lâu, Quý Tư Phạm cúi đầu cười, ánh mắt yên tĩnh, nói: "Chuyện này đã sớm qua rồi. Hiện tại, em mới chính là Quý phu nhân."
Vừa ngẩng đầu lên, Sở Nhạc Viện liền nhìn thấy ý cười trong ánh mắt của anh. Một khắc kia, đôi mắt ảm đạm của cô một lần nữa tràn đầy ánh sáng.
Đôi môi khô khốc giật giật, trái tim đập kịch liệt, nước mắt chảy càng mãnh liệt.
Cúi mặt xuống khẽ cười, Quý Tư Phạm lau đi nước mắt ở khóe mắt cô, dịu dàng nói: "Đứa ngốc, em vẫn còn ghen sao?"
Sở Nhạc Viện nghẹn ngào, dùng sức gật đầu một cái.
Người đàn ông mím nhẹ đôi môi mỏng, nụ hôn tỉ mỉ êm ái rơi lên khóe môi cô, thoáng chốc sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của cô: "Yên tâm, anh sẽ không rời bỏ em."
Nếu như có chút gì ghen tuông còn sót lại, vào giờ phút này, đều tan ra trong nhu tình của anh.
Nghe được lời hứa của anh, đd`lquuydon sắc mặt tái nhợt của Sở Nhạc Viện cuối cùng cũng có một chút ý cười. Cô tựa vào trước ngực anh, ôm lấy anh, thật chặt.
Chỉ sợ vừa buông tay, sẽ tỉnh lại từ giấc mộng này.
Không cần nghĩ đến những gì mẹ đã nói nữa, Sở Nhạc Viện chỉ muốn nắm lấy cơ hội thật khó khăn mới có được này. Lúc này, có thể an ủi cô, chỉ có Quý Tư Phạm.
Có lẽ là mẹ trên trời có linh thiêng phù hộ, rốt cuộc cô cũng chờ được ngày này.
"Đừng khóc." Quý Tư Phạm đưa tay ôm cô lên giường, nhẹ nhàng nâng mặt của cô lên, sắc mặt âm trầm mà thâm thúy. Anh chăm chú nhì người trước mặt, trầm giọng nói: "Nhạc Viện, nước mắt không thể cứu vãn bất kì chuyện gì."
Ngừng một chút, ngón tay thon dài của anh nhẹ đưa ta, lướt mở những sợi tóc vương vãi của cô, từng chữ từng câu, cố ý dẫn dắt: "Em muốn gì, chỉ có thể tự mình cố gắng!"
Đôi mắt đen của người đàn ông chứa đầy những tia ấm áp, gương mặt tuấn tú lộ ra thần sắc vô hại.
Đúng vậy, nước mắt không thể cứu vãn bất cứ chuyện gì.
Sở Nhạc Viện yên tâm rúc vào trong ngực anh, khóe mắt lóe lên vẻ lạnh lùng. Cô không thể để mẹ ra đi trong uất ức như vậy, Tư Phạm nói rất đúng, muốn điều gì thì phải tự cố gắng giành lấy!
Tang lễ được tổ chức ba ngày sau, Sở Hoành Sanh cũng không xuất hiện.
Trước mộ, Sở Nhạc Viện mặc một bộ đồ màu đen, đặt những bông cúc trắng đang cầm trong tay lên bia mộ.
Quý Tư Phạm mặc một bộ tây trang toàn thân màu đen, mặt mũi trầm tĩnh đứng tại chỗ, không nhìn ra chút nào khác thường.
Người của Giang gia đều đến. Giang Văn Hải đứng bên người Sở Nhạc Viện, hai mắt ông nhìn chằm chằm bia mộ, quỳ trên mặt đất, khóc nức nở.
Suy nghĩ trên dưới một phen, cuối cùng Sở Kiều quyết định đến xem một chút.
Quyền Yến Thác không yên lòng để cô đi một mình, đặc biệt theo cô tới đây.
Giang Hổ thấy bọn họ, sắc mặt trở nên lo lắng trong nhày mắt. Hắn định mở miệng mắng, lại bị Sở Nhạc Viện ngăn lại.
"Anh, đừng ở trước mặt mẹ náo loạn." Sở Nhạc Viện mím môi, ánh mắt bình tĩnh.
Giang Hổ thấy ánh mắt cô ném qua, miễn cưỡng an phận xuống.
Sau khi đi qua, Sở Kiều dâng lên một bó hoa, ánh mắt phức tạp nhìn bia mộ.
Sở Nhạc Viện nắm thỏa thuận li hôn trong tay, Giang Tuyết Nhân trước khi qua đời đã kí tên. Cô đưa tới trước mặt Sở Kiều, từ đầu đến cuối, không nói qua nửa lời quá đáng.
Giây lát, Giang phu nhân đỡ chồng mình dậy, kéo theo con trai rời đi trước.
Gương mặt tuấn tú của Quý Tư Phạm cúi xuống, giơ tay lên vỗ vỗ bả vai Sở Nhạc Viện, nắm chìa khóa đi lấy xe.
Sở Nhạc Viện đi cuối cùng, thời điểm đi qua bên cạnh Sở Kiều, cô hơi dừng lại bước chân, trầm giọng nói: "Từ nay về sau, mẹ tôi không còn nợ cô cái gì."
Nhìn bóng dáng cô đi xa, ánh mắt Sở Kiều trầm xuống, môi đỏ mím nhẹ.
Giây lát, nghĩa địa trống trải không còn bóng người.
Thời tiết rất lạnh, hơn nữa cũng đã sắp tới lễ mừng năm mới, xung quanh vắng ngắt, ít thấy bóng người.
"Đi thôi."
Quyền Yến Thác kéo bả vai Sở Kiều qua, ôm cô đi ra ngoài.
Giẫm lên nền đá cẩm thạch, đôi mắt sáng của Sở Kiều u ám dần đi. Chỉ sợ từ nay về sau, lại phải đối mặt với một đấu trường ác liệt!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook