Thực Hoan Giả Yêu
-
Chương 131-1: Tan vỡ 1
Trận tuyết rơi mùa đông năm nay rất lớn, liên tục trong một tuần lễ.
Sáng sớm, khi tuyết trên đường tan dần. Quyền Yến Thác lái xe đưa Sở Kiều đến bên dưới tòa nhà văn phòng, hạ cửa sổ xe dặn dò cô, "Buổi tối anh tới đón em, chờ anh."
Sở Kiều mặc áo lông nhưng vẫn lạnh đến rụt cổ, quay đầu nhìn anh mỉm cười, khoa tay múa chân ra hiệu OK: "Đường xá không tốt, lái xe cẩn thận."
Hai người ‘liếc mắt đưa tình’ nửa ngày, người đàn ông mới lưu luyến nổ máy lái xe đi.
Sở Kiều đứng ở ven đường, dõi mắt nhìn xe của anh đi xa. Đến lúc xoay người lại bị người phía sau làm giật nảy mình.
"Chào buổi sáng."
Trong tay Qúy Tư Phạm xách cặp tài liệu, dáng vẻ thản nhiên đứng sau lưng cô.
Sở Kiều khẽ vuốt ngực, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nói: "Chào buổi sáng."
Mỗi khi đến hội nghị thường kỳ, các cổ đông đều sẽ tham dự.
Trong phòng làm việc ở tầng cao nhất, bàn họp hình chữ U đã không còn chỗ ngôi. Vị trí duy nhất còn trống chính là chỗ của chủ tịch.
Thân thể Sở Hoành Sanh không tốt cho nên hôm nay không xuất hiện.
Từ chủ vị đi xuống là vị trí của Tổng giám đốc. Sở Nhạc Viện ngồi nghiêm chỉnh, bộ dáng như đang giải quyết công việc chung.
Nhưng mà, ở vị trí đối diện, là chỗ ngồi của Sở Kiều. Giám đốc thiết kế, quản lý các công việc bên ngoài của công ty.
"Bắt đầu đi!"
Sở Nhạc Viện quét mắt nhìn các cổ đông xung quanh, cất giọng nói. Mặc dù hiện tại Sở Kiều cùng chia một chén canh với cô nhưng mà dù sao thời gian cô ở Sở thị lâu hơn một chút, giao thiệp cũng sâu hơn.
Những chương trình hội nghị trước mắt không có gì đột phá, đều là tổng kết kết quả kinh doanh của tháng này, tổng thể mà nói thì Sở thị vẫn duy trì ở mức ổn định, không tăng không giảm.
Lúc đi tới, Sở Kiều dần dần cau mày. Kể từ khi cô trở lại Sở thị, vẫn luôn cảm thấy nội bộ quản lý thiếu hụt nghiêm trọng, vẫn còn sử dụng phương pháp quản lý cũ kỹ, tất nhiên là đã không còn theo kịp bước chân thời đại.
"Tôi có ý này." Sở Kiều nói trợ lý phân phát tài liệu cho mọi người: "Tháng sau tập đoàn Mộ Luyến sẽ phát động chiến dịch toàn cầu, Sở thị có thể đăng cai tổ chức ở thành phố Duật Phong."
"Mộ Luyến?" Sở Nhạc Viện cau mày, vẻ mặt khinh thường nói: "Lần này mục đích chính của Mộ Luyến là phát triển nhãn hiệu riêng, nếu chúng ta tham dự vào căn bản không kiếm được lợi ích gì!"
Quan trọng nhất là quan hệ giữa Sở Kiều và Hàn Thu Dương, nếu như thực sự tiến hành theo lời chị ta, chắc chắn danh tiếng của chị ta sẽ một bước lên mây.
Sở Kiều nhíu mày nhìn cô chằm chằm, ánh mắt trầm xuống,, "Mục đích của chúng ta không phải là vì lợi ích, mà là vì có thể mượn cơ hội này mở ra một cơ hội, đồng thời vì Sở thị mà tìm đến những đối tác lớn hơn."
"Không vì lợi ích?" Sở Nhạc Viện cười thấp một tiếng, con ngươi sắc bén liếc nhìn bốn phía, cười nói: "Chị nói thật nhẹ nhàng, chị có thể bảo đảm nhất định là sẽ tìm được đối tác tốt nhất hay không? Mặc dù tìm được, chị có thể vì Sở thị mang đến bao nhiêu lợi ích đây?"
Cô siết chặt chiếc bút Pike màu đen trong tay, ánh mắt lo lắng, "Loại việc này vừa tốn thời gian vừa phí sức, lại không có lợi ích để đầu tư, chị muốn ai chi trả đây? Sở thị sao?"
Sở Nhạc Viện khẽ nhếch môi đỏ, vẻ mặt đắc thắng: "Tất cả các cổ đông ở đây, có ai nguyện ý bỏ tiền ra?!"
Vừa dứt lời, các cổ đông đang ngồi cũng rối rít phụ họa, vô cùng ủng hộ.
Hơn nữa Qúy Tư Phạm ngồi ở đó, rất nhiều người theo bản năng nhìn anh. Thấy mặt anh thản nhiên không đổi, cũng không có đồng ý, mọi người đều thức thời bảo trì trung lập.
Mặc dù Sở Kiều không nói chuyện nhưng lại âm thầm quan sát được chi tiết này. Cô hé mắt ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy ánh mắt bình tĩnh của Qúy Tư Phạm, nhìn không ra nửa điểm khác thường.
Cụp mắt xuống, Sở Kiều không hề mở miệng lại không thoát nổi hoài nghi ở trong lòng.
Nghe nghị luận xung quanh, Sở Kiều nhíu chặt lông mày, sắc mặt khó coi. Những người này chỉ chăm chăm kiếm lợi, hoàn hoàn không suy tính vì sự phát triển sau này của tập đoàn.
Sở Kiều mím môi, nhíu mày nhìn chằm chằm người đối diện, lại chỉ thấy Sở Nhạc Viện cười khinh miệt.
Thời gian cô ở Sở thị không dài, rất nhiều cổ đông không phục tùng, căn cơ chưa ổn. Nếu như dùng cứng đối cứng sẽ chỉ làm cho mọi người càng thêm phản kháng!
Sở Nhạc Viện thấy cô không thể nói được gì, hả hê cười: "Hôm nay hội nghị thường kỳ đến đây chấm dứt."
Lúc đứng dậy, cô cố ý đi đến bên cạnh Qúy Tư Phạm, cùng anh rời khỏi.
Sau khi hội nghị kết thúc, Sở Kiều trở lại phòng làm việc, cô đóng cửa lại sau đó mới cầm điện thoại di động lên gọi điện.
"Tô Lê, sổ sách tra như thế nào?"
"Mặt ngoài nhìn không có bất cứ vấn đề gì." Tô Lê đang lái xe, trên tai mang theo tai nghe không dây, "Chỉ là căn cứ tình huống mà cậu nói qua với mình, mình đã đưa sổ sách cho cao thủ nghiên cứu."
"Cao thủ?" Sở Kiều nhếch môi, chế nhạo nói: "Không phải là cậu rất hiểu biết hay sao?"
"Những cái mình biết đều là da lông mà thôi." Tô Lê lần này ngược lại rất khiêm tốn, "Kiều Kiều, nếu như này sổ sách không có vấn đề, đó chính là do chúng ta suy nghĩ nhiều! Nhưng nếu như nếu là thật sự có vấn đề, vậy thì người này vô cùng lợi hại! Sổ sách này làm không chê vào đâu được, người bình thường không dễ dàng tra ra được!"
Sở Kiều nghe phân tích của cô, sắc mặt dần dần khó coi. Sau khi cúp điện thoại, cô xoay người ngồi vào trong ghế.
Tô Lê nói rất đúng, mấy ngày nay Sở Kiều cũng suy nghĩ chuyện này, nếu quả thật có người động tay chân thì đó là ai? Mục đích là gì!
Gần đây thân thể của ba không tốt lắm, chuyện của công ty đều giao cho hai chị em cô. Trong nhà còn có sự việc của Giang Tuyết Nhân làm bận tâm, Sở Kiều cũng không dám tùy tiện nói với ba nếu như trong tay không có chứng cứ gì, như vậy rất dễ dàng tạo thành hiểu lầm!
Một đêm rầu rĩ không vui, cả người Sở Kiều ỉu xìu, đầy một bụng tâm sự.
"Gần đây thế nào?" Quyền Yến Thác vòng tay lên bả vai cô, giọng nói lo lắng: "Thế nào mà ngày ngày mặt mũi ủ ê như vậy?"
"Ai......"
Sở Kiều thở dài, nói: "Quản lý công ty thật khó!"
Tuy là trước kia có Thì Nhan nhưng quy mô so sánh với Sở thị mà nói, quả thật là một trời một đất.
"Giờ em mới biết!" Quyền Yến Thác nhếch môi mỏng, nhân cơ hội nói móc, "Em cho rằng giống với Thì Nhan sao? Liền ba người?!"
Sở Kiều cau mày, ánh mắt không vui. Thật là khinh người!
Nhưng mà nhắc tới ba người, Sở Kiều lại nghĩ đến Khả Như. Lần trước ở đồn cảnh sát, xem ra cô ấy sống cũng không tệ lắm, chỉ là ở cùng một chỗ với loại người như Giang Hổ, cuộc đời cô ấy cũng xem như là xong luôn!
Gần đây nghĩ cái gì đều cảm thấy phiền lòng. Sở Kiều cắn môi tựa đầu lên vai anh, nói: "Không phải là anh sẽ đánh đàn ghi ta, hát cho em nghe à."
Loại chuyện khoe khoang này, Quyền Yến Thác tất nhiên là tự nguyện rồi. Anh mang cây đàn guitar ra, vui vẻ phấn khích chơi đàn trước mắt cô, biểu diễn một màn trình diễn đặc biệt.
"Thế nào?" Hát xong một bài, Quyền Yến Thác gác ghi-ta, ngồi bên cạnh cô "Anh đây hát thế nào?"
Sở Kiều chép miệng, gật đầu một cái, "Tốt."
Dừng một lúc, đôi mắt đen của cô đảo vòng quanh, hỏi: "Cái này khó học không?"
"Em muốn học?"
Sở Kiều suy nghĩ một chút, nói: "Muốn."
Tự tay dạy cô một lát, Quyền Yến Thác vui mừng phát hiện ra, cái người tay cầm bút vẽ này đối với nhạc cụ một chữ bẻ đôi không biết. Thậm chí có thể nói là hoàn toàn không có thiên phú..
Quả nhiên là ông trời rất là công bằng, không thể nào để cho một người trở nên hoàn hảo.
"Em đừng học nữa." Quyền Yến Thác không lưu tình, thu hồi đàn ghi ta, đau lòng nói: "Em biết cái này bao nhiêu tiền không? Để em mân mê một lúc nữa sẽ hỏng mất!"
"Hẹp hòi!"
Sở Kiều hung hăng khinh bỉ nhìn anh, bực bội nói: "Ngày mai em tự mua một chiếc!"
"Tuyệt đối đừng mua!"
Gương mặt tuấn tú của Quyền Yến Thác giật giật, do dự nửa ngày mới mở miệng, "Lỗ tai của anh không chịu nổi."
Ánh mắt anh rõ ràng là đang cười nhạo, Sở Kiều cắn môi tức giận.
Lát sau, không biết Quyền Yến Thác tìm ở đâu ra một đồ vật, ngồi xuống bên cạnh cô, "Vợ, anh cảm thấy cái này thích hợp với em."
Sở Kiều đang chuyển kênh, mắt rời khỏi màn hình ti vi, liếc nhìn anh, hỏi "Cái gì?"
Người đàn ông giống như đang dâng lên vật quý, lấy đồ vật trong tay đưa đến trước mặt cô, khóe miệng nở nụ cười vô cùng thành khẩn.
Sở Kiều liếc mắt nhìn, trong nháy mắt bừng bừng lửa giận, "Quyền Yến Thác, anh dám lừa em hả!"
Cũng không tính là lừa gạt đi!
Quyền Yến Thác nhìn chằm chằm kèn ác mô ni ca trong tay, nghĩ thầm, ác mô ni ca cũng là một loại nhạc cụ còn gì nữa!
Mua đồ ăn sẵn trong nhà hàng, Qúy Tư Phạm cùng Sở Nhạc Viện đến khách sạn thăm cha.
Trên khay trà phòng khách, trong tay Qúy Uẩn cầm bình trà tử sa, hoàn tất các trình tự pha trà, rót trà vào cốc, đưa cho con trai một ly.
"Nếm thử một chút xem." Quý Uẩn nâng ly trà, hớp một miếng, "Trà Bạch Hào Ngân Châm năm nay không có nhiều lắm, có người biết ba thích uống nên đặc biệt gửi biếu."
(Editor/ Bạch Hào Ngân Châm là một trong mười đại danh trà của Trung Quốc. Người ta hái nhưng đọt trà non sau đó phơi nắng, rồi lại phơi trong bóng râm. Khác với trà xanh ở chỗ là trong quá trình chế biến không để trà bị oxy hóa, không phơi héo. Bạch Hào Ngân Chân giá cả cũng khá đắt đỏ nếu là hàng thượng đẳng. Tuy nhiên, là con nghiện trà nhiều năm, ta chỉ thích Tước Thiệt và Long tỉnh, dùng hai loại trà này mix cùng táo đỏ, long nhãn, kỷ tử, hoa cúc..... và một số loại thảo dược khác để uống thì rất tốt cho sức khỏe, dưỡng nhan và vô số tác dụng khác - kiểu giống như trà Tây Vực đó các mơn ạ)
Quý Tư Phạm nhìn ly trà, nước trà vàng óng trong suốt. Hương vị ngọt ngào thơm ngát, rất thoải mái.
"Trà ngon." Quý Tư Phạm khẽ mỉm cười, uống cạn ly.
Quý Uẩn đưa đến một chiếc hộp đẩy tới trước mặt anh, "Cái này con mang về dùng đi."
"Cám ơn cha." Quý Tư Phạm buông ly trong tay, thuận tiện cầm hộp trà nhìn một chút.
Trong phòng bếp có bóng người bận rộn, Sở Nhạc Viện cho thức ăn đã mua vào trong đĩa, từng loại bày biện lên bàn. Cô quay lưng về phía phòng khách, khoảng cách khá xa, tất nhiên là không nghe được cha con bọn họ nói chuyện.
"Tư Phạm, " Qúy Uẩn thu hồi tầm mắt, ánh mắt rơi vào trên tách trà trong tay, "Cơ hội mà con nói lần trước sẽ đến rất nhanh."
Nghe vậy, hai mắt thâm thúy của Qúy Tư Phạm giật giật, ánh mắt trầm tĩnh, "Cha, cha tin những gì bà ta nói hay sao?"
Quý Uẩn bỗng nhiên cười phá lên, đôi mắt lấp lánh, "Có tin hay không có quan hệ gì, kết quả cũng giống nhau mà thôi!"
"Có thể ăn cơm rồi ạ."
Sở Nhạc Viện bưng đồ ăn ra ngoài, kêu mọi người qua ăn cơm. Căn bản là cô cũng không phát hiện ra điều gì, chỉ muốn làm một nàng dâu khéo léo, muốn cho Qúy Tư Phạm cao hứng.
Quý Uẩn nhìn cô mỉm cười, đứng dậy vỗ vỗ bả vai con trai cười nói: "Tư Phạm, ba tin tưởng con sẽ không để ba phải thất vọng."
"Tất nhiên rồi." Quý Tư Phạm ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời nhìn cha chằm chằm, hai cùng nhau cười.
Dĩ nhiên sẽ không thất vọng, bởi vì anh đã chờ đợi ngày này từ rất lâu rồi.
"Đi thôi, ăn cơm nào." Quý Uẩn vừa ý gật đầu, đi về phía bàn ăn.
Quý Tư Phạm mím môi mỏng đi theo cha. Anh thấy Sở Nhạc Viện đưa đũa tới, vẻ mặt vẫn ôn hòa như cũ.
Sáng sớm, khi tuyết trên đường tan dần. Quyền Yến Thác lái xe đưa Sở Kiều đến bên dưới tòa nhà văn phòng, hạ cửa sổ xe dặn dò cô, "Buổi tối anh tới đón em, chờ anh."
Sở Kiều mặc áo lông nhưng vẫn lạnh đến rụt cổ, quay đầu nhìn anh mỉm cười, khoa tay múa chân ra hiệu OK: "Đường xá không tốt, lái xe cẩn thận."
Hai người ‘liếc mắt đưa tình’ nửa ngày, người đàn ông mới lưu luyến nổ máy lái xe đi.
Sở Kiều đứng ở ven đường, dõi mắt nhìn xe của anh đi xa. Đến lúc xoay người lại bị người phía sau làm giật nảy mình.
"Chào buổi sáng."
Trong tay Qúy Tư Phạm xách cặp tài liệu, dáng vẻ thản nhiên đứng sau lưng cô.
Sở Kiều khẽ vuốt ngực, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nói: "Chào buổi sáng."
Mỗi khi đến hội nghị thường kỳ, các cổ đông đều sẽ tham dự.
Trong phòng làm việc ở tầng cao nhất, bàn họp hình chữ U đã không còn chỗ ngôi. Vị trí duy nhất còn trống chính là chỗ của chủ tịch.
Thân thể Sở Hoành Sanh không tốt cho nên hôm nay không xuất hiện.
Từ chủ vị đi xuống là vị trí của Tổng giám đốc. Sở Nhạc Viện ngồi nghiêm chỉnh, bộ dáng như đang giải quyết công việc chung.
Nhưng mà, ở vị trí đối diện, là chỗ ngồi của Sở Kiều. Giám đốc thiết kế, quản lý các công việc bên ngoài của công ty.
"Bắt đầu đi!"
Sở Nhạc Viện quét mắt nhìn các cổ đông xung quanh, cất giọng nói. Mặc dù hiện tại Sở Kiều cùng chia một chén canh với cô nhưng mà dù sao thời gian cô ở Sở thị lâu hơn một chút, giao thiệp cũng sâu hơn.
Những chương trình hội nghị trước mắt không có gì đột phá, đều là tổng kết kết quả kinh doanh của tháng này, tổng thể mà nói thì Sở thị vẫn duy trì ở mức ổn định, không tăng không giảm.
Lúc đi tới, Sở Kiều dần dần cau mày. Kể từ khi cô trở lại Sở thị, vẫn luôn cảm thấy nội bộ quản lý thiếu hụt nghiêm trọng, vẫn còn sử dụng phương pháp quản lý cũ kỹ, tất nhiên là đã không còn theo kịp bước chân thời đại.
"Tôi có ý này." Sở Kiều nói trợ lý phân phát tài liệu cho mọi người: "Tháng sau tập đoàn Mộ Luyến sẽ phát động chiến dịch toàn cầu, Sở thị có thể đăng cai tổ chức ở thành phố Duật Phong."
"Mộ Luyến?" Sở Nhạc Viện cau mày, vẻ mặt khinh thường nói: "Lần này mục đích chính của Mộ Luyến là phát triển nhãn hiệu riêng, nếu chúng ta tham dự vào căn bản không kiếm được lợi ích gì!"
Quan trọng nhất là quan hệ giữa Sở Kiều và Hàn Thu Dương, nếu như thực sự tiến hành theo lời chị ta, chắc chắn danh tiếng của chị ta sẽ một bước lên mây.
Sở Kiều nhíu mày nhìn cô chằm chằm, ánh mắt trầm xuống,, "Mục đích của chúng ta không phải là vì lợi ích, mà là vì có thể mượn cơ hội này mở ra một cơ hội, đồng thời vì Sở thị mà tìm đến những đối tác lớn hơn."
"Không vì lợi ích?" Sở Nhạc Viện cười thấp một tiếng, con ngươi sắc bén liếc nhìn bốn phía, cười nói: "Chị nói thật nhẹ nhàng, chị có thể bảo đảm nhất định là sẽ tìm được đối tác tốt nhất hay không? Mặc dù tìm được, chị có thể vì Sở thị mang đến bao nhiêu lợi ích đây?"
Cô siết chặt chiếc bút Pike màu đen trong tay, ánh mắt lo lắng, "Loại việc này vừa tốn thời gian vừa phí sức, lại không có lợi ích để đầu tư, chị muốn ai chi trả đây? Sở thị sao?"
Sở Nhạc Viện khẽ nhếch môi đỏ, vẻ mặt đắc thắng: "Tất cả các cổ đông ở đây, có ai nguyện ý bỏ tiền ra?!"
Vừa dứt lời, các cổ đông đang ngồi cũng rối rít phụ họa, vô cùng ủng hộ.
Hơn nữa Qúy Tư Phạm ngồi ở đó, rất nhiều người theo bản năng nhìn anh. Thấy mặt anh thản nhiên không đổi, cũng không có đồng ý, mọi người đều thức thời bảo trì trung lập.
Mặc dù Sở Kiều không nói chuyện nhưng lại âm thầm quan sát được chi tiết này. Cô hé mắt ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy ánh mắt bình tĩnh của Qúy Tư Phạm, nhìn không ra nửa điểm khác thường.
Cụp mắt xuống, Sở Kiều không hề mở miệng lại không thoát nổi hoài nghi ở trong lòng.
Nghe nghị luận xung quanh, Sở Kiều nhíu chặt lông mày, sắc mặt khó coi. Những người này chỉ chăm chăm kiếm lợi, hoàn hoàn không suy tính vì sự phát triển sau này của tập đoàn.
Sở Kiều mím môi, nhíu mày nhìn chằm chằm người đối diện, lại chỉ thấy Sở Nhạc Viện cười khinh miệt.
Thời gian cô ở Sở thị không dài, rất nhiều cổ đông không phục tùng, căn cơ chưa ổn. Nếu như dùng cứng đối cứng sẽ chỉ làm cho mọi người càng thêm phản kháng!
Sở Nhạc Viện thấy cô không thể nói được gì, hả hê cười: "Hôm nay hội nghị thường kỳ đến đây chấm dứt."
Lúc đứng dậy, cô cố ý đi đến bên cạnh Qúy Tư Phạm, cùng anh rời khỏi.
Sau khi hội nghị kết thúc, Sở Kiều trở lại phòng làm việc, cô đóng cửa lại sau đó mới cầm điện thoại di động lên gọi điện.
"Tô Lê, sổ sách tra như thế nào?"
"Mặt ngoài nhìn không có bất cứ vấn đề gì." Tô Lê đang lái xe, trên tai mang theo tai nghe không dây, "Chỉ là căn cứ tình huống mà cậu nói qua với mình, mình đã đưa sổ sách cho cao thủ nghiên cứu."
"Cao thủ?" Sở Kiều nhếch môi, chế nhạo nói: "Không phải là cậu rất hiểu biết hay sao?"
"Những cái mình biết đều là da lông mà thôi." Tô Lê lần này ngược lại rất khiêm tốn, "Kiều Kiều, nếu như này sổ sách không có vấn đề, đó chính là do chúng ta suy nghĩ nhiều! Nhưng nếu như nếu là thật sự có vấn đề, vậy thì người này vô cùng lợi hại! Sổ sách này làm không chê vào đâu được, người bình thường không dễ dàng tra ra được!"
Sở Kiều nghe phân tích của cô, sắc mặt dần dần khó coi. Sau khi cúp điện thoại, cô xoay người ngồi vào trong ghế.
Tô Lê nói rất đúng, mấy ngày nay Sở Kiều cũng suy nghĩ chuyện này, nếu quả thật có người động tay chân thì đó là ai? Mục đích là gì!
Gần đây thân thể của ba không tốt lắm, chuyện của công ty đều giao cho hai chị em cô. Trong nhà còn có sự việc của Giang Tuyết Nhân làm bận tâm, Sở Kiều cũng không dám tùy tiện nói với ba nếu như trong tay không có chứng cứ gì, như vậy rất dễ dàng tạo thành hiểu lầm!
Một đêm rầu rĩ không vui, cả người Sở Kiều ỉu xìu, đầy một bụng tâm sự.
"Gần đây thế nào?" Quyền Yến Thác vòng tay lên bả vai cô, giọng nói lo lắng: "Thế nào mà ngày ngày mặt mũi ủ ê như vậy?"
"Ai......"
Sở Kiều thở dài, nói: "Quản lý công ty thật khó!"
Tuy là trước kia có Thì Nhan nhưng quy mô so sánh với Sở thị mà nói, quả thật là một trời một đất.
"Giờ em mới biết!" Quyền Yến Thác nhếch môi mỏng, nhân cơ hội nói móc, "Em cho rằng giống với Thì Nhan sao? Liền ba người?!"
Sở Kiều cau mày, ánh mắt không vui. Thật là khinh người!
Nhưng mà nhắc tới ba người, Sở Kiều lại nghĩ đến Khả Như. Lần trước ở đồn cảnh sát, xem ra cô ấy sống cũng không tệ lắm, chỉ là ở cùng một chỗ với loại người như Giang Hổ, cuộc đời cô ấy cũng xem như là xong luôn!
Gần đây nghĩ cái gì đều cảm thấy phiền lòng. Sở Kiều cắn môi tựa đầu lên vai anh, nói: "Không phải là anh sẽ đánh đàn ghi ta, hát cho em nghe à."
Loại chuyện khoe khoang này, Quyền Yến Thác tất nhiên là tự nguyện rồi. Anh mang cây đàn guitar ra, vui vẻ phấn khích chơi đàn trước mắt cô, biểu diễn một màn trình diễn đặc biệt.
"Thế nào?" Hát xong một bài, Quyền Yến Thác gác ghi-ta, ngồi bên cạnh cô "Anh đây hát thế nào?"
Sở Kiều chép miệng, gật đầu một cái, "Tốt."
Dừng một lúc, đôi mắt đen của cô đảo vòng quanh, hỏi: "Cái này khó học không?"
"Em muốn học?"
Sở Kiều suy nghĩ một chút, nói: "Muốn."
Tự tay dạy cô một lát, Quyền Yến Thác vui mừng phát hiện ra, cái người tay cầm bút vẽ này đối với nhạc cụ một chữ bẻ đôi không biết. Thậm chí có thể nói là hoàn toàn không có thiên phú..
Quả nhiên là ông trời rất là công bằng, không thể nào để cho một người trở nên hoàn hảo.
"Em đừng học nữa." Quyền Yến Thác không lưu tình, thu hồi đàn ghi ta, đau lòng nói: "Em biết cái này bao nhiêu tiền không? Để em mân mê một lúc nữa sẽ hỏng mất!"
"Hẹp hòi!"
Sở Kiều hung hăng khinh bỉ nhìn anh, bực bội nói: "Ngày mai em tự mua một chiếc!"
"Tuyệt đối đừng mua!"
Gương mặt tuấn tú của Quyền Yến Thác giật giật, do dự nửa ngày mới mở miệng, "Lỗ tai của anh không chịu nổi."
Ánh mắt anh rõ ràng là đang cười nhạo, Sở Kiều cắn môi tức giận.
Lát sau, không biết Quyền Yến Thác tìm ở đâu ra một đồ vật, ngồi xuống bên cạnh cô, "Vợ, anh cảm thấy cái này thích hợp với em."
Sở Kiều đang chuyển kênh, mắt rời khỏi màn hình ti vi, liếc nhìn anh, hỏi "Cái gì?"
Người đàn ông giống như đang dâng lên vật quý, lấy đồ vật trong tay đưa đến trước mặt cô, khóe miệng nở nụ cười vô cùng thành khẩn.
Sở Kiều liếc mắt nhìn, trong nháy mắt bừng bừng lửa giận, "Quyền Yến Thác, anh dám lừa em hả!"
Cũng không tính là lừa gạt đi!
Quyền Yến Thác nhìn chằm chằm kèn ác mô ni ca trong tay, nghĩ thầm, ác mô ni ca cũng là một loại nhạc cụ còn gì nữa!
Mua đồ ăn sẵn trong nhà hàng, Qúy Tư Phạm cùng Sở Nhạc Viện đến khách sạn thăm cha.
Trên khay trà phòng khách, trong tay Qúy Uẩn cầm bình trà tử sa, hoàn tất các trình tự pha trà, rót trà vào cốc, đưa cho con trai một ly.
"Nếm thử một chút xem." Quý Uẩn nâng ly trà, hớp một miếng, "Trà Bạch Hào Ngân Châm năm nay không có nhiều lắm, có người biết ba thích uống nên đặc biệt gửi biếu."
(Editor/ Bạch Hào Ngân Châm là một trong mười đại danh trà của Trung Quốc. Người ta hái nhưng đọt trà non sau đó phơi nắng, rồi lại phơi trong bóng râm. Khác với trà xanh ở chỗ là trong quá trình chế biến không để trà bị oxy hóa, không phơi héo. Bạch Hào Ngân Chân giá cả cũng khá đắt đỏ nếu là hàng thượng đẳng. Tuy nhiên, là con nghiện trà nhiều năm, ta chỉ thích Tước Thiệt và Long tỉnh, dùng hai loại trà này mix cùng táo đỏ, long nhãn, kỷ tử, hoa cúc..... và một số loại thảo dược khác để uống thì rất tốt cho sức khỏe, dưỡng nhan và vô số tác dụng khác - kiểu giống như trà Tây Vực đó các mơn ạ)
Quý Tư Phạm nhìn ly trà, nước trà vàng óng trong suốt. Hương vị ngọt ngào thơm ngát, rất thoải mái.
"Trà ngon." Quý Tư Phạm khẽ mỉm cười, uống cạn ly.
Quý Uẩn đưa đến một chiếc hộp đẩy tới trước mặt anh, "Cái này con mang về dùng đi."
"Cám ơn cha." Quý Tư Phạm buông ly trong tay, thuận tiện cầm hộp trà nhìn một chút.
Trong phòng bếp có bóng người bận rộn, Sở Nhạc Viện cho thức ăn đã mua vào trong đĩa, từng loại bày biện lên bàn. Cô quay lưng về phía phòng khách, khoảng cách khá xa, tất nhiên là không nghe được cha con bọn họ nói chuyện.
"Tư Phạm, " Qúy Uẩn thu hồi tầm mắt, ánh mắt rơi vào trên tách trà trong tay, "Cơ hội mà con nói lần trước sẽ đến rất nhanh."
Nghe vậy, hai mắt thâm thúy của Qúy Tư Phạm giật giật, ánh mắt trầm tĩnh, "Cha, cha tin những gì bà ta nói hay sao?"
Quý Uẩn bỗng nhiên cười phá lên, đôi mắt lấp lánh, "Có tin hay không có quan hệ gì, kết quả cũng giống nhau mà thôi!"
"Có thể ăn cơm rồi ạ."
Sở Nhạc Viện bưng đồ ăn ra ngoài, kêu mọi người qua ăn cơm. Căn bản là cô cũng không phát hiện ra điều gì, chỉ muốn làm một nàng dâu khéo léo, muốn cho Qúy Tư Phạm cao hứng.
Quý Uẩn nhìn cô mỉm cười, đứng dậy vỗ vỗ bả vai con trai cười nói: "Tư Phạm, ba tin tưởng con sẽ không để ba phải thất vọng."
"Tất nhiên rồi." Quý Tư Phạm ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời nhìn cha chằm chằm, hai cùng nhau cười.
Dĩ nhiên sẽ không thất vọng, bởi vì anh đã chờ đợi ngày này từ rất lâu rồi.
"Đi thôi, ăn cơm nào." Quý Uẩn vừa ý gật đầu, đi về phía bàn ăn.
Quý Tư Phạm mím môi mỏng đi theo cha. Anh thấy Sở Nhạc Viện đưa đũa tới, vẻ mặt vẫn ôn hòa như cũ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook