Thực Hoan Giả Yêu
-
Chương 126-2: Thiết kế bẫy rập 2
Sắc mặt Trì Việt âm u, lát sau anh đi tới chỗ Phùng Thiên Chân nói lúc nãy, lôi ngăn kéo đầu tiên ra, thấy bên trong là từng chiếc áo sơ mi được ủi phẳng phiu, xếp chồng lên nhau một cách chỉnh tề, không có lấy một nếp nhăn.
Cẩn thận lấy ra một cái, Trì Việt mặc lên người, mắt nhìn lướt qua màu sắc cùng kiểu dáng rồi thỏa mãn gật đầu. Đây là nhãn hiệu mà anh ưa thích, màu sắc và thiết kế cũng rất hợp với anh.
Không thể không thừa nhận, Phùng Thiên Chân biết tất cả các thói quen sinh hoạt hàng ngày của anh. Nhưng, anh cau mày suy nghĩ một chút, hình như anh cũng không biết là cô thích cái gì?
Vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu, anh nhớ đến hình như trước kia Phùng Thiên Chân rất thích kẹp tóc, mỗi ngày lại thấy cô đeo một cái khác nhau. Mỗi khi bị cô theo đuôi hỏi: "Trì Việt, anh nhìn xem kẹp tóc của em có đẹp không?" Trì Việt luôn luôn lạnh nhạt gật đầu một cái, sau đó thấy cô cười rất vui vẻ. Thực ra thì anh cũng không có quan tâm.
Hôm nay nhớ lại những hình ảnh này đều rất mơ hồ. Lửa giận trong lòng Trì Việt dần dần tản đi, cảm thấy có chút tiếc nuối bởi vì anh không thể nhớ nổi dáng vẻ Phùng Thiên Chân những lúc như vậy?
Trước kia cô ấy luôn mỉm cười với anh nhưng anh chưa từng để trong lòng. Nhưng bây giờ, đã lâu anh không thấy Phùng Thiên Chân cười với anh nữa, rồi lại đặc biệt nhớ đến dáng vẻ của cô khi cười rộ lên.
Mẹ nó!
Trì Việt lặng lẽ suy nghĩ một lúc, đột nhiên phát hiện ra mình thật là nhàm chán!
......
Sáng sớm, thời tiết bên ngoài âm u không nhìn thấy được ánh mặt trời. Liên tiếp mấy ngày bầu trời đầy mây giống như sắp có bão tuyết, nhiệt độ cũng bất chợt giảm xuống.
Vừa bị mất ngủ suốt đêm, Giang Tuyết Nhân dần dần tỉnh giấc từ dạ vũ trong giấc mơ. Bà vén chăn bước xuống giường, đi về phía cửa sổ.
Kéo rèm cửa vừa dầy vừa nặng, đẩy cửa sổ thủy tinh ra, không khí trong lành liền phả vào mặt. Giang Tuyết Nhân mặc đồ ngủ đứng phía trước cửa số, bên tai là tiếng chim hót ríu rít.
"Bà chủ, bà đã tỉnh rồi ạ?" Người giúp việc quét dọn phòng đi qua, thấy bà mở cửa phòng liền đi vào dọn dẹp.
Giang Tuyết Nhân cũng không quay đầu lại, mắt vẫn nhìn chăm chú ra bên ngoài như cũ, "Cầm chiếc váy kẻ ô đen trắng trong ngăn kéo mang ra phơi giúp tôi, phơi xong phải ủi cẩn thận."
"Vân thưa bà chủ." Người giúp việc nhỏ nhẹ đáp lại, cảm thấy kỳ quái. Bà chủ luôn cho người cầm chiếc váy đó ra phơi nắng, sau đó ủi thẳng nhưng chưa bao giờ thấy bà chủ mặc qua một lần.
Người giúp việc kéo máy hút bụi đi vào, vừa muốn mở ra lại bị Giang Tuyết Nhân ngăn lại.
Đối diện trên cây to có một cái tổ chim, đôi mắt Giang Tuyết Nhân vẫn chăm chú nhìn. Người giúp việc nghi ngờ liếc nhìn sau đó cười nói: "Ôi chà, thì ra là có tổ chim ở đó, chẳng trách mấy ngày nay đều có chim quyên ở đây bay tới bay lui, chắc là muốn làm chuyện xấu rồi!"
"Làm chuyện xấu?" Giang Tuyết Nhân nhíu mày, bà cảm thấy con chim kia rất đẹp, không khỏi nghi ngờ hỏi: "Nó muốn làm gì chuyện xấu?"
Mấy người giúp việc đa số đều là từ nông thôn lên, đối với những việc này có hiểu biết rất rõ ràng, liền mau miệng giải thích, "Loại chim này gọi chim quyên, từ nhỏ không xây tổ, đến kỳ sinh sôi nảy nở liền đẻ trứng vào trong một tổ chim khác, sau đó để cho con chim đó ấp trứng của mình."
"Bà chủ, bà nghe qua câu thành ngữ ‘ngưu chiếm thước sào’ chưa? Chính là nói về chim quyên đấy ạ!" Người giúp việc không nhận thấy vẻ mặt biến hóa của bà, nói năng vô cùng hăng say.
Giang Tuyết Nhân giận tái mặt, giọng nói đột nhiên thay đổi: "Để người nào đó đuổi con chim kia đi đi."
"Dạ?" Trong lúc nhất thời, người giúp viêc không kịp phản ứng lại, sau khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của bà vội vàng gật đầu một cái, chạy ra ngoài tìm người đuổi chim.
Điểu chiếm thước sào?!
Giang Tuyết Nhân ngồi ở trước bàn trang điểm, mở hộc tủ phía dưới, lấy ra một chiếc hộp. Bà tìm một chiếc chìa khóa mở hộp ra, ở bên trong đặt một chiếc mặt nạ lông chim.
Bàn tay nhẹ nhàng cầm chiếc mặt nạ lên, cảm xúc trong mắt Giang Tuyết Nhân từ từ phập phồng, giấc mộng lúc nửa đêm chính là buổi tối hơn hai mươi năm trước, khung cảnh trong buổi dạ vũ và người đàn ông khiêu vũ cùng với bà.
Kìm nén lại gợn sóng trong lòng, vẻ mặt Giang Tuyết Nhân u ám. Chỉ tiếc là cùng ông ấy chung chăn chung gối lâu như vậy nhưng ông ấy lại không phát hiện ra bà chính là người đã khiêu vũ cũng ông đêm hôm đó.
Cho tới hôm nay, bà vẫn còn nhớ đêm ấy, ông cầm tay bà dịu dàng hỏi: "Tiểu thư, tôi có thể nhảy điệu đầu tiên cùng cô được không?"
Rõ ràng bà là người gặp Sở Hoành Sanh trước.
Bà đã từng vui mừng nói với người bạn thân thiết nhất, mình đã tìm được người trong lòng. Nhưng vì cái gì mà chỉ trong chớp mắt, người bà khổ sở tìm kiếm không thấy lại đi cưới người khác làm vợ, mà người kia, chính là Kiều Uyển?!
Đến tột cùng ai mới là ‘điểu chiếm thước sào’?
Đằng ——
Giang Tuyết Nhân vung chiếc hộp, nhặt lại mặt nạ, ánh mắt u ám.
Gần tối, một chiếc màu xe Maybach màu đen lái vào bãi đỗ xe. Qúy Tư Phạm đậu xe xong đẩy cửa bước xuống. Phía ngoài gió thật to, anh kéo cổ áo, khuôn mặt lộ rõ mệt mỏi đi vào trong thang máy.
Thang máy đinh một tiếng dừng lại, anh đi tới bên ngoài cửa nhà, lấy chìa khóa mở cửa ra.
Đẩy cửa phòng, hơi ấm liền phả vào mặt, so với không khí lạnh lẽo ngoài trời, độ ấm ở trong phòng rất vừa vặn.
"Anh về rồi à?" Sở Nhạc Viện ngồi ở ghế cạnh bàn ăn, tay cầm muỗng đang ăn gì đó.
"Chưa ăn cơm tối?" Quý Tư Phạm cởi áo khoác treo lên, thay dép đi vào trong, kéo ghế ngồi đối diện với cô.
"Không phải, " Gương mặt Sở Nhạc Viện mang theo chút vui vẻ, múc một chén đồ ăn đưa đến trước mặt anh, "Buổi chiều anh họ em cho người mang đến ít tổ yến, anh nếm thử một chút đi."
Loại đồ này Qúy Tư Phạm chưa bao giờ ăn, anh quay đầu né tránh, mày kiếm chau lại.
Nhìn thấy dáng vẻ này của anh, Sở Nhạc Viện cũng coi như là đã quen, nhún nhún vai khinh thường nói: "Anh thật là kén chọn. Thức ăn ngon như vậy cũng không ăn, lãng phí!"
Đôi môi Qúy Tư Phạm mím lại, hai mắt sắc bén liếc nhìn cô, trầm giọng hỏi: "Em vẫn qua lại cùng Giang Hổ à?"
"Vâng, " Sở Nhạc Viện gật đầu, quệt miệng nhìn anh, "Có vấn đề sao?"
Giơ tay lên tháo nút cổ áo, Qúy Tư Phạm nhíu mày, vẻ mặt u ám, "Cha vợ Giang Hổ là ai thì không phải em không rõ ràng lắm? Anh ta bao dưỡng phụ nữ bên ngoài, em cho rằng có thể lừa gạt được bao lâu?!"
Nhắc tới vấn đề này, trên mặt Sở Nhạc Viện cũng âm u, môi mỏng mím nhẹ: "Cái này cũng không hẳn lỗi của anh ấy, ban đầu Khả Nhi cũng là vì......"
"Thôi, bây giờ nói những thứ này đều vô dụng." Sở Nhạc viện cắn môi, ăn một muỗng đồ ăn, giọng nói thản nhiên: "Người chị dâu đó của em cả ngày chỉ biết làm đẹp với tập thể hình, cậu và mợ đã nhiều lần thúc giục chị ta sinh em bé nhưng mà chị ta hình như không muốn sinh! Anh họ em cũng cảm thấy phiền não muốn chết, nếu không tìm Khả Nhi thì phải làm sao?"
Qúy Tư Phạm cười nhạt, môi mỏng lạnh bạc hơi nhếch lên, "Chỉ sợ đến lúc đó bọn họ chịu không nổi!"
Kéo tay của anh lại, Sở vui mừng viện kinh ngạc nhìn anh, hỏi "Tư Phạm, anh nói vậy là có ý gì?"
"Không có gì." Quý Tư Phạm rút tay về, vẻ mặt bình thản.
Bỏ muỗng trong tay, Sở Nhạc Viện giận tái mặt, sẵng giọng nói, "Lần nào anh cũng như vậy, luôn luôn có gì đó cất giấu trong lòng, nếu có gì anh nói cho em biết chứ! Chúng ta đều là người một nhà, anh cần phải che dấu như vậy à?"
Quý Tư Phạm nhíu mày nhìn cô chằm chằm, dưới ánh mắt nén giận của cô, không nhanh không chậm nói, "Đó là người thân của em, không quan hệ gì đến anh!"
"Anh ——"
Những lời này làm cho Sở Nhạc Viện câm nín, dậm chân nhìn bóng lưng anh rời đi.
Một lúc sau, Qúy Tư Phạm tắm xong đi ra ngoài liền nhìn thấy người ngồi đầu giường hai tay chống nạnh, hung hăng nhìn anh.
Người đàn ông mặt không biến sắc, đi đến bên giường, kéo tủ đầu giường lấy ra một chiếc bình trắng, đổ ra một viên thuốc vỏ trắng, cho vào miệng trực tiếp nuốt xuống.
Quay người lại, Qúy Tư Phạm liếc nhìn người trước mặt, nói: "Muốn ồn ào sao?"
Sở Nhạc Viện trừng mắt nhìn anh, vô cùng tức giận.
Quý Tư Phạm cũng không tranh cãi với cô, lấy chiếc gối muốn đi ra khỏi phòng, "Anh ra phòng khách ngủ."
"Không cho!"
Sở Nhạc Viện đột ngột ôm anh từ phía sau, "Không cho ra phòng khách."
Sau lưng dán lên một thân thể mềm mại, Qúy Tư Phạm đưa tay nới lỏng bàn tay đang ôm chặt lấy anh, quay đầu lại nhìn cô: "Không lộn xộn nữa?"
Mỗi lần đều là như vậy, mỗi lần đều dùng chiêu này.
Nhưng cho dù lần nào anh cũng đều sử dụng đến chiêu bài giống nhau này, Sở Nhac Viện cũng không thắng nổi!
"Không lộn xộn." Sở Nhạc Viện liếc mắt ấm ức nhìn anh.
Nhét gối lại lên giường, Qúy Tư Phạm buông tay cô, nằm lên giường.
Nhìn biểu tình lạnh nhạt của anh, Sở Nhạc Viện vì bị từ chối mà xấu hổ chui vào chăn ngoan ngoãn nằm xuống. Nhưng mà trong lòng cô nhóm lên một đốm lửa.,lăn lộn qua lại không thể ngủ được.
Rốt cuộc sau nhiều lần trằn trọc, Sở Nhạc Viện xoay người nhìn người đàn ông nằm đối diện, một đôi mắt mở thật to, gắt gao nhìn anh chằm chằm.
Ở chung một giường mà người bên cạnh cứ nhích tới nhích lui làm Qúy Tư Phạm cũng không ngủ được. Anh bất đắc dĩ mở mắt, bật đèn đầu giường, "Có gì muốn nói với anh sao?"
Tất nhiên là có chuyện muốn nói nhưng mà thiên ngôn vạn ngữ, Sở Nhạc Viện không biết phải nói như thế nào?
Liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, Qúy Tư Phạm mệt mỏi thở dài: "Sáng sớm mai anh có buổi họp."
Mỗi lần anh đều lấy công việc làm lý do qua loa tắc trách để tránh cô, tất nhiên là Sở Nhạc Viện biết. Cô cắn môi, khóe mắt dần dần chua xót, "Quý Tư Phạm, trước kia anh không như vậy! Lúc anh theo đuổi em, đối với em rất tốt nhưng vì sao hiện tại rất hờ hững?"
Đôi mắt Qúy Tư Phạm trầm xuống. Anh nhíu mày nhìn chằm chằm người bên cạnh, gương mặt tuấn tú lạnh lùng. Lát sau, anh kéo Sở Nhạc Viện vào ngực, nói: "Nhạc Viện, em luôn suy nghĩ lung tung như vậy."
"Em có sao?" Sở Nhạc Viện cắn môi, trái tim cảm thấy khổ sở. Kể từ khi kết hôn đến bây giờ, thời gian bọn họ ở cùng nhau có thể đếm trên đầu ngón tay. Mỗi ngày không phải là anh đi làm về rất muộn thì chính là ra cửa từ sớm, thời gian để trò chuyện cùng anh cũng không có.
Cẩn thận lấy ra một cái, Trì Việt mặc lên người, mắt nhìn lướt qua màu sắc cùng kiểu dáng rồi thỏa mãn gật đầu. Đây là nhãn hiệu mà anh ưa thích, màu sắc và thiết kế cũng rất hợp với anh.
Không thể không thừa nhận, Phùng Thiên Chân biết tất cả các thói quen sinh hoạt hàng ngày của anh. Nhưng, anh cau mày suy nghĩ một chút, hình như anh cũng không biết là cô thích cái gì?
Vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu, anh nhớ đến hình như trước kia Phùng Thiên Chân rất thích kẹp tóc, mỗi ngày lại thấy cô đeo một cái khác nhau. Mỗi khi bị cô theo đuôi hỏi: "Trì Việt, anh nhìn xem kẹp tóc của em có đẹp không?" Trì Việt luôn luôn lạnh nhạt gật đầu một cái, sau đó thấy cô cười rất vui vẻ. Thực ra thì anh cũng không có quan tâm.
Hôm nay nhớ lại những hình ảnh này đều rất mơ hồ. Lửa giận trong lòng Trì Việt dần dần tản đi, cảm thấy có chút tiếc nuối bởi vì anh không thể nhớ nổi dáng vẻ Phùng Thiên Chân những lúc như vậy?
Trước kia cô ấy luôn mỉm cười với anh nhưng anh chưa từng để trong lòng. Nhưng bây giờ, đã lâu anh không thấy Phùng Thiên Chân cười với anh nữa, rồi lại đặc biệt nhớ đến dáng vẻ của cô khi cười rộ lên.
Mẹ nó!
Trì Việt lặng lẽ suy nghĩ một lúc, đột nhiên phát hiện ra mình thật là nhàm chán!
......
Sáng sớm, thời tiết bên ngoài âm u không nhìn thấy được ánh mặt trời. Liên tiếp mấy ngày bầu trời đầy mây giống như sắp có bão tuyết, nhiệt độ cũng bất chợt giảm xuống.
Vừa bị mất ngủ suốt đêm, Giang Tuyết Nhân dần dần tỉnh giấc từ dạ vũ trong giấc mơ. Bà vén chăn bước xuống giường, đi về phía cửa sổ.
Kéo rèm cửa vừa dầy vừa nặng, đẩy cửa sổ thủy tinh ra, không khí trong lành liền phả vào mặt. Giang Tuyết Nhân mặc đồ ngủ đứng phía trước cửa số, bên tai là tiếng chim hót ríu rít.
"Bà chủ, bà đã tỉnh rồi ạ?" Người giúp việc quét dọn phòng đi qua, thấy bà mở cửa phòng liền đi vào dọn dẹp.
Giang Tuyết Nhân cũng không quay đầu lại, mắt vẫn nhìn chăm chú ra bên ngoài như cũ, "Cầm chiếc váy kẻ ô đen trắng trong ngăn kéo mang ra phơi giúp tôi, phơi xong phải ủi cẩn thận."
"Vân thưa bà chủ." Người giúp việc nhỏ nhẹ đáp lại, cảm thấy kỳ quái. Bà chủ luôn cho người cầm chiếc váy đó ra phơi nắng, sau đó ủi thẳng nhưng chưa bao giờ thấy bà chủ mặc qua một lần.
Người giúp việc kéo máy hút bụi đi vào, vừa muốn mở ra lại bị Giang Tuyết Nhân ngăn lại.
Đối diện trên cây to có một cái tổ chim, đôi mắt Giang Tuyết Nhân vẫn chăm chú nhìn. Người giúp việc nghi ngờ liếc nhìn sau đó cười nói: "Ôi chà, thì ra là có tổ chim ở đó, chẳng trách mấy ngày nay đều có chim quyên ở đây bay tới bay lui, chắc là muốn làm chuyện xấu rồi!"
"Làm chuyện xấu?" Giang Tuyết Nhân nhíu mày, bà cảm thấy con chim kia rất đẹp, không khỏi nghi ngờ hỏi: "Nó muốn làm gì chuyện xấu?"
Mấy người giúp việc đa số đều là từ nông thôn lên, đối với những việc này có hiểu biết rất rõ ràng, liền mau miệng giải thích, "Loại chim này gọi chim quyên, từ nhỏ không xây tổ, đến kỳ sinh sôi nảy nở liền đẻ trứng vào trong một tổ chim khác, sau đó để cho con chim đó ấp trứng của mình."
"Bà chủ, bà nghe qua câu thành ngữ ‘ngưu chiếm thước sào’ chưa? Chính là nói về chim quyên đấy ạ!" Người giúp việc không nhận thấy vẻ mặt biến hóa của bà, nói năng vô cùng hăng say.
Giang Tuyết Nhân giận tái mặt, giọng nói đột nhiên thay đổi: "Để người nào đó đuổi con chim kia đi đi."
"Dạ?" Trong lúc nhất thời, người giúp viêc không kịp phản ứng lại, sau khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của bà vội vàng gật đầu một cái, chạy ra ngoài tìm người đuổi chim.
Điểu chiếm thước sào?!
Giang Tuyết Nhân ngồi ở trước bàn trang điểm, mở hộc tủ phía dưới, lấy ra một chiếc hộp. Bà tìm một chiếc chìa khóa mở hộp ra, ở bên trong đặt một chiếc mặt nạ lông chim.
Bàn tay nhẹ nhàng cầm chiếc mặt nạ lên, cảm xúc trong mắt Giang Tuyết Nhân từ từ phập phồng, giấc mộng lúc nửa đêm chính là buổi tối hơn hai mươi năm trước, khung cảnh trong buổi dạ vũ và người đàn ông khiêu vũ cùng với bà.
Kìm nén lại gợn sóng trong lòng, vẻ mặt Giang Tuyết Nhân u ám. Chỉ tiếc là cùng ông ấy chung chăn chung gối lâu như vậy nhưng ông ấy lại không phát hiện ra bà chính là người đã khiêu vũ cũng ông đêm hôm đó.
Cho tới hôm nay, bà vẫn còn nhớ đêm ấy, ông cầm tay bà dịu dàng hỏi: "Tiểu thư, tôi có thể nhảy điệu đầu tiên cùng cô được không?"
Rõ ràng bà là người gặp Sở Hoành Sanh trước.
Bà đã từng vui mừng nói với người bạn thân thiết nhất, mình đã tìm được người trong lòng. Nhưng vì cái gì mà chỉ trong chớp mắt, người bà khổ sở tìm kiếm không thấy lại đi cưới người khác làm vợ, mà người kia, chính là Kiều Uyển?!
Đến tột cùng ai mới là ‘điểu chiếm thước sào’?
Đằng ——
Giang Tuyết Nhân vung chiếc hộp, nhặt lại mặt nạ, ánh mắt u ám.
Gần tối, một chiếc màu xe Maybach màu đen lái vào bãi đỗ xe. Qúy Tư Phạm đậu xe xong đẩy cửa bước xuống. Phía ngoài gió thật to, anh kéo cổ áo, khuôn mặt lộ rõ mệt mỏi đi vào trong thang máy.
Thang máy đinh một tiếng dừng lại, anh đi tới bên ngoài cửa nhà, lấy chìa khóa mở cửa ra.
Đẩy cửa phòng, hơi ấm liền phả vào mặt, so với không khí lạnh lẽo ngoài trời, độ ấm ở trong phòng rất vừa vặn.
"Anh về rồi à?" Sở Nhạc Viện ngồi ở ghế cạnh bàn ăn, tay cầm muỗng đang ăn gì đó.
"Chưa ăn cơm tối?" Quý Tư Phạm cởi áo khoác treo lên, thay dép đi vào trong, kéo ghế ngồi đối diện với cô.
"Không phải, " Gương mặt Sở Nhạc Viện mang theo chút vui vẻ, múc một chén đồ ăn đưa đến trước mặt anh, "Buổi chiều anh họ em cho người mang đến ít tổ yến, anh nếm thử một chút đi."
Loại đồ này Qúy Tư Phạm chưa bao giờ ăn, anh quay đầu né tránh, mày kiếm chau lại.
Nhìn thấy dáng vẻ này của anh, Sở Nhạc Viện cũng coi như là đã quen, nhún nhún vai khinh thường nói: "Anh thật là kén chọn. Thức ăn ngon như vậy cũng không ăn, lãng phí!"
Đôi môi Qúy Tư Phạm mím lại, hai mắt sắc bén liếc nhìn cô, trầm giọng hỏi: "Em vẫn qua lại cùng Giang Hổ à?"
"Vâng, " Sở Nhạc Viện gật đầu, quệt miệng nhìn anh, "Có vấn đề sao?"
Giơ tay lên tháo nút cổ áo, Qúy Tư Phạm nhíu mày, vẻ mặt u ám, "Cha vợ Giang Hổ là ai thì không phải em không rõ ràng lắm? Anh ta bao dưỡng phụ nữ bên ngoài, em cho rằng có thể lừa gạt được bao lâu?!"
Nhắc tới vấn đề này, trên mặt Sở Nhạc Viện cũng âm u, môi mỏng mím nhẹ: "Cái này cũng không hẳn lỗi của anh ấy, ban đầu Khả Nhi cũng là vì......"
"Thôi, bây giờ nói những thứ này đều vô dụng." Sở Nhạc viện cắn môi, ăn một muỗng đồ ăn, giọng nói thản nhiên: "Người chị dâu đó của em cả ngày chỉ biết làm đẹp với tập thể hình, cậu và mợ đã nhiều lần thúc giục chị ta sinh em bé nhưng mà chị ta hình như không muốn sinh! Anh họ em cũng cảm thấy phiền não muốn chết, nếu không tìm Khả Nhi thì phải làm sao?"
Qúy Tư Phạm cười nhạt, môi mỏng lạnh bạc hơi nhếch lên, "Chỉ sợ đến lúc đó bọn họ chịu không nổi!"
Kéo tay của anh lại, Sở vui mừng viện kinh ngạc nhìn anh, hỏi "Tư Phạm, anh nói vậy là có ý gì?"
"Không có gì." Quý Tư Phạm rút tay về, vẻ mặt bình thản.
Bỏ muỗng trong tay, Sở Nhạc Viện giận tái mặt, sẵng giọng nói, "Lần nào anh cũng như vậy, luôn luôn có gì đó cất giấu trong lòng, nếu có gì anh nói cho em biết chứ! Chúng ta đều là người một nhà, anh cần phải che dấu như vậy à?"
Quý Tư Phạm nhíu mày nhìn cô chằm chằm, dưới ánh mắt nén giận của cô, không nhanh không chậm nói, "Đó là người thân của em, không quan hệ gì đến anh!"
"Anh ——"
Những lời này làm cho Sở Nhạc Viện câm nín, dậm chân nhìn bóng lưng anh rời đi.
Một lúc sau, Qúy Tư Phạm tắm xong đi ra ngoài liền nhìn thấy người ngồi đầu giường hai tay chống nạnh, hung hăng nhìn anh.
Người đàn ông mặt không biến sắc, đi đến bên giường, kéo tủ đầu giường lấy ra một chiếc bình trắng, đổ ra một viên thuốc vỏ trắng, cho vào miệng trực tiếp nuốt xuống.
Quay người lại, Qúy Tư Phạm liếc nhìn người trước mặt, nói: "Muốn ồn ào sao?"
Sở Nhạc Viện trừng mắt nhìn anh, vô cùng tức giận.
Quý Tư Phạm cũng không tranh cãi với cô, lấy chiếc gối muốn đi ra khỏi phòng, "Anh ra phòng khách ngủ."
"Không cho!"
Sở Nhạc Viện đột ngột ôm anh từ phía sau, "Không cho ra phòng khách."
Sau lưng dán lên một thân thể mềm mại, Qúy Tư Phạm đưa tay nới lỏng bàn tay đang ôm chặt lấy anh, quay đầu lại nhìn cô: "Không lộn xộn nữa?"
Mỗi lần đều là như vậy, mỗi lần đều dùng chiêu này.
Nhưng cho dù lần nào anh cũng đều sử dụng đến chiêu bài giống nhau này, Sở Nhac Viện cũng không thắng nổi!
"Không lộn xộn." Sở Nhạc Viện liếc mắt ấm ức nhìn anh.
Nhét gối lại lên giường, Qúy Tư Phạm buông tay cô, nằm lên giường.
Nhìn biểu tình lạnh nhạt của anh, Sở Nhạc Viện vì bị từ chối mà xấu hổ chui vào chăn ngoan ngoãn nằm xuống. Nhưng mà trong lòng cô nhóm lên một đốm lửa.,lăn lộn qua lại không thể ngủ được.
Rốt cuộc sau nhiều lần trằn trọc, Sở Nhạc Viện xoay người nhìn người đàn ông nằm đối diện, một đôi mắt mở thật to, gắt gao nhìn anh chằm chằm.
Ở chung một giường mà người bên cạnh cứ nhích tới nhích lui làm Qúy Tư Phạm cũng không ngủ được. Anh bất đắc dĩ mở mắt, bật đèn đầu giường, "Có gì muốn nói với anh sao?"
Tất nhiên là có chuyện muốn nói nhưng mà thiên ngôn vạn ngữ, Sở Nhạc Viện không biết phải nói như thế nào?
Liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, Qúy Tư Phạm mệt mỏi thở dài: "Sáng sớm mai anh có buổi họp."
Mỗi lần anh đều lấy công việc làm lý do qua loa tắc trách để tránh cô, tất nhiên là Sở Nhạc Viện biết. Cô cắn môi, khóe mắt dần dần chua xót, "Quý Tư Phạm, trước kia anh không như vậy! Lúc anh theo đuổi em, đối với em rất tốt nhưng vì sao hiện tại rất hờ hững?"
Đôi mắt Qúy Tư Phạm trầm xuống. Anh nhíu mày nhìn chằm chằm người bên cạnh, gương mặt tuấn tú lạnh lùng. Lát sau, anh kéo Sở Nhạc Viện vào ngực, nói: "Nhạc Viện, em luôn suy nghĩ lung tung như vậy."
"Em có sao?" Sở Nhạc Viện cắn môi, trái tim cảm thấy khổ sở. Kể từ khi kết hôn đến bây giờ, thời gian bọn họ ở cùng nhau có thể đếm trên đầu ngón tay. Mỗi ngày không phải là anh đi làm về rất muộn thì chính là ra cửa từ sớm, thời gian để trò chuyện cùng anh cũng không có.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook