Thức Giả
37: Viên Thuốc An Thần Của Tôi


Sau một hồi xoa bóp hai chân cho Lạc Lạc, tôi đẩy anh ra ngoài để cùng ăn cơm với gia đình.

Lâu lắm rồi tôi mới có một bữa cơm gia đình đông vui như thế này.

Cậu út vui vẻ đưa cho tôi số tiền lúc đầu ba tôi đã nộp cho bệnh viện hôm cấp cứu Lạc Lạc nhưng tôi đã từ chối.

Cậu và mẹ Lạc cứ ái ngại dúi tiền vào tay tôi.

Tôi nhìn Lạc rồi nói với cậu:- *Con không nhận lại số tiền này đâu.

Cứ xem như con gửi cho Lạc Lạc giữ, khi nào cần con sẽ lấy lại*.

Người mẹ cùng cậu nhìn tôi rồi nhìn Lạc Lạc.

Anh ấy lúng túng không biết nói gì.

Cậu út nói cho tôi biết chuyện ông bà ngoại vừa bán một phần đất của Lạc nên cũng đủ để chi trả.

- *Gia đình của cậu đã nhờ con rất nhiều rồi, lần trước là cậu còn lần này là Lạc Lạc.

Gia đình cậu không thể báo công cho con được thì cũng phải hoàn lại số tiền nhà con đã bỏ ra, như vậy mới đúng đạo*.

Cậu út ôn tồn nói nhưng tôi vẫn lắc đầu: - *Cậu ơi, sức khỏe của Lạc Lạc mới là điều quý giá nhất đối với con.


Còn tiền bạc thì mình có thể làm ra được mà.

Cậu và mẹ hãy để cho con làm một chút gì đó cho Lạc Lạc như thế con mới an tâm*.

Mọi người nhìn tôi rồi nhìn Lạc Lạc, rồi như đã hiểu hết tâm ý của nhau nên không ai nói thêm điều gì nữa, gói tiền cũng nằm yên trên bàn.

Lạc Lạc đang nắm chặt lấy bàn tay tôi, chắc anh cũng xúc động lắm.

Tôi nhìn mọi người rồi nói thêm: - *Con đã xin phép ba cho con nghỉ việc một thời gian để chăm sóc Lạc Lạc rồi nên cậu út cứ yên tâm về nhà để lo cho gia đình và ông bà ngoại.

Cậu cũng đã xa nhà một thời gian rồi*.

- *Nhưng mà*....!Cậu út định nói nhưng tôi đã ngăn lại: - *Cậu yên tâm, con sẽ sắp xếp mọi việc của con ổn thỏa.

Con đã quyết rồi, xin mọi người đừng cản con*! Mẹ Lạc ứa nước mắt nhìn tôi: - *Như vậy thì tội nghiệp cho con quá Khả Di*.

Rồi quay sang nhìn Thiên Lạc nhắc nhở: - *Con phải cố gắng trị liệu để khỏi phụ lòng của Khả Di nghe con*! Lạc Lạc gật đầu rồi nhìn tôi chan chứa yêu thương.

Ôi chao, tôi bỗng thấy mình có giá trị quá, điều này cũng đã làm tăng ý chí quyết thắng trong tôi.

Đúng vậy, bằng mọi cách, tôi phải giúp Lạc Lạc bình phục trên đôi chân của mình.

Đêm nay, tôi ở lại với Thiên Lạc.

Tôi biết anh vui lắm, ánh mắt nhìn tôi lúc nào cũng sáng rực.

Tôi nằm bên anh mà nghe lòng mình yên tĩnh lạ thường như chưa có một tai họa nào xảy đến trong đời vậy.

Tôi áp mặt vào ngực trần của anh, hít lấy mùi hương nồng nàn trên da thịt của anh mà cảm thấy tình yêu dạt dào.

Sau ngần ấy năm xa cách, Đậu phộng của tôi vẫn giữ nguyên hương vị này, vẫn ngọt ngào, ấm áp như xưa.

Thỉnh thoảng, tôi lại bóp vào đùi Lạc để xem Lạc có cảm giác hay chưa, có lẽ chúng tôi phải chiến đấu một thời gian dài nữa, một năm, hai năm và chưa biết chừng sẽ mãi mãi.

Dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ đồng hành bên anh cho đến cuối cuộc đời.

Lạc Lạc kéo đầu tôi vào sát ngực anh rồi hỏi nhỏ: - *Em ở bên anh như vậy còn chồng em thì sao*? - *Em đã nói chuyện với anh ấy rồi.

Mạnh Kha không phải con người ích kỷ, hẹp hòi, anh ấy rất hiểu chuyện nên không hề khó chịu khi em đến chăm sóc anh*.

- *Nhưng...em đâu thể nào ở bên anh lâu dài được.

Nếu như anh không hồi phục được thì sao*? - Lạc Lạc lo lắng.


Tôi hiểu anh đang lo điều gì nên cảm thấy thương anh quá! Tôi chồm lên nằm hẳn lên người Lạc, mặt đối mặt với anh, tôi nhìn thẳng vào mắt anh, nói một cách rành rọt: - *Em đã quyết rồi, không bao giờ thay đổi.

Dù anh có hồi phục hay không thì em vẫn ở bên anh, không bao giờ rời xa anh nữa.

Vậy nên, anh hãy tích cực tập luyện để mau đi được, để em còn đi làm kiếm tiền.

Có biết chưa*? Tôi véo vào mũi của Lạc Lạc rồi đưa tay bịt miệng không cho anh nói gì nữa.

Tôi biết Lạc đã băn khoăn, trăn trở rất nhiều về tôi và hạnh phúc gia đình của tôi.

Người nhân hậu như Lạc Lạc chắc chắn sẽ không muốn phá vỡ hạnh phúc của người mình yêu nhưng anh đâu biết rằng tôi sẵn sàng đánh đổi hạnh phúc của mình vì anh.

Chỉ cần anh còn sống trên dời này, dù cho anh có tàn phế, thì tôi cũng đủ hạnh phúc rồi.

Tôi luồn hai cánh tay xuống dưới rồi ôm hai vai của Lạc, áp chặt mặt mình vào cổ của anh.

Người Lạc ấm áp, dễ chịu vô cùng.

Tôi nghe tiếng thở dồn dập của Lạc, hốt hoảng nhìn anh: - *Em nằm lên người anh như thế này, anh khó thở hả, em xuống nha*? Lạc lắc đầu.

Tôi tinh nghịch trêu Lạc: - *Em sẽ* ***cưỡng hiếp*** *anh đó, có sợ không*? Lạc cười phì.

Tôi vẫn lầy lội, đùa tiếp: - *Anh phải la lên giống như diễn viên Huỳnh Lập trong một vở hài đó.

Em tính làm gì tôi, em định làm gì tôi vậy hả? Nghỉ một chút rồi la tiếp nè: Sao em không làm gì tôi? Tại sao em không làm gì tôi vậy hả*? Tôi nói xong rồi cười nắc nẻ.

Lạc Lạc cũng cười ha ha.

Hai đứa tôi cười đến nỗi chiếc gường cũng rung lên.


Lạc Lạc biết là dù tôi có muốn cũng không thể làm gì bởi hai chân anh đâu có cảm giác gì.

Tôi sợ anh lại nghĩ ngợi nên cố lảng sang chuyện khác: - *Kể từ ngày mai, em sẽ đưa anh đến bệnh viện để tập vật lý trị liệu.

Buổi chiều mình sẽ tập tại nhà.

Đến lịch hẹn thì tái khám và tiêm thuốc, anh không được lười biếng đâu nhé*.

Lạc Lạc ngoan ngoãn gật đầu.

Lúc này nhìn anh dễ thương như một đứa trẻ.

Tôi ôm mặt của Lạc Lạc rồi hôn chụt chụt như nựng một em bé.

Lạc Lạc vẫn để yên cho tôi hôn.

Một lát sau, mặt mũi anh đỏ ké, tôi mới thôi.

Tôi nằm xuống bên anh, nghe tình yêu như những con sóng nhỏ li ti vỗ vào mạn thuyền, đều đặn từng nhịp, êm ái, dễ chịu vô cùng.

Tôi ôm anh ngủ thiếp đi.

Lạc Lạc đúng là viên thuốc an thần của tôi, chỉ cần nằm bên anh, ôm lấy anh là giấc ngủ đến với tôi thật nhẹ nhàng, êm ái..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương