Thức Cốt Tầm Tung
Chương 76: 【Đại kết cục】 Tình yêu đẹp nhất

Editor: Ken

Beta: zizi

=====================

Một tiếng nổ mạnh làm sụp cả tòa địa cung, mật thất gương đồng phía sau tượng Phật nháy mắt biến thành biển lửa, ngọn lửa chạy dọc theo hành lang càng ngày càng lớn, đem tất cả mọi thứ đốt thành tro tàn.

Mà bên trong một mật thất ở tầng trên dưới địa cung, Tề Tích, Quân Chi bốn người vừa tỉnh, bọn họ bị Trần Âm thôi miên sau khi tỉnh lại thì không nhớ được gì, lúc này đầu óc rối tung, hoàn toàn không nhớ rõ chuyện vừa xảy ra.

Tề Tích cảm thấy nhức đầu, kinh ngạc đứng lên nhìn xung quanh nói: “Nơi này là chỗ nào? Tôi nhớ rõ ràng là đang cùng một chỗ với lão đại đối phó với Trần Âm, hiện tại vì sao lại ù ù cạc cạc chạy được tới chỗ này?”

Quân Chi nâng Thư Tình đã ngã gãy chân dậy, đánh giá xung quanh một chút, trong đầu hiện lên hình ảnh Trần Âm, kết hợp tình huống hiện tại, trong lòng dường như đoán được vài phần, “Trần Âm rất am hiểu thuật thôi miên, tôi thấy chúng ta hẳn là đều bị trúng chiêu, hắn ta muốn phân tán nhân lực của lão đại, nên cố ý nhốt chúng ta ở đây, không thể ra tay giúp họ được.”

Âu Dương cả người đều là vết thương, chống tường đứng lên, đồng ý gật đầu, “Kháo con mẹ nó, tên nhóc Trần Âm này, hắn rốt cuộc theo phe ai? Lúc thì giúp Tây Sâm, lúc thì giúp chúng ta, hắn cho rằng mình đang đùa cái gì chứ?”

“Được rồi được rồi, bây giờ không phải là lúc nói mấy lời này, trước hết nghĩ cách ra ngoài trước đi, tôi sợ tiểu Tinh cùng lão đại không chống đỡ nổi, chúng ta mau nhanh đi giúp đỡ họ.” Quân Chi xé vải từ áo băng bó cho Tề Tích, bình tĩnh nói.

“Đúng vậy, cái nơi gà không thèm đẻ chim không thèm ị này, tôi một phút đồng hồ cũng ở không nổi nữa! Tê….. Chậm một chút, chậm một chút, Quân Chi anh ra tay độc ác quá!” Tề Tích ôm cánh tay bị thương, đau đến giậm chân.

Quân Chi liếc cậu một cái, dùng thêm lực tay: “Không như thế làm sao buộc được, cậu thế nào còn nói nhảm được nhiều vậy?”

“Tôi nói nhảm? Hạ Quân Chi anh dám nói tôi nói nhảm! Anh… ” Tề Tích nhảy một cái đứng lên, lời còn chưa nói xong đã bị cắt ngang.

“Ai nha, hai người đừng ồn nữa, nhanh tìm lối ra đi.” Thư Tình nhịn không được, chống cái chân đang bị thương đi qua đi lại trong thạch bích gõ, vội vàng tìm lối ra.

Đúng lúc này, mặt đất đột nhiên kịch liệt chấn động, ánh mắt bốn người nhìn nhau kinh sợ chảy mồ hôi lạnh, không kịp phản ứng chợt nghe thấy một tiếng nổ. Ngay sau đó truyền đến những tiếng nổ liên tiếp, cả tòa địa cung đều nghiêng ngả, đá trên đầu rớt xuống từng khối, mọi người sợ tới mức mặt cắt không còn một giọt máu.

“Chuyện gì xảy ra!?”

“F*ck! Ai biết được! Sẽ không phải bọn họ xảy ra chuyện gì đi?!”

“Tề Tích cẩn thận! Cây cột đổ!”

Tiếng nổ mạnh liên tiếp cùng tiếng thét chói tai vang lên, trong nháy mắt, mặt đất dưới chân sụp xuống, giống như động đất mãnh liệt chớp lên trong nháy mắt đem mặt đất sụp xuống xé ra từng lỗ hổng, Tề Tích không cẩn thận suýt rơi vào, Quân Chi một bên giữ chặt cậu ta, lại thấy địa cung lửa cháy cuồn cuộn.

“Cháy! Mọi người tìm lối ra nhanh lên!”

Vừa dứt lời, dưới đất phụt lên ngọn lửa cao bao vây xung quanh bốn người, khói thuốc súng tràn ngập, vài người chưa hoàn hồn lại vẫn không tìm được cửa ra.

Âu Dương luôn là người mạnh mẽ nhất cũng chịu không được mà khóc nói, “Làm sao bây giờ? Chúng ta sẽ bị nhốt ở đây? Lão đại cùng tiểu Tinh không lẽ đã…… ”

“Câm miệng! Chị không được trù ẻo họ!” Tề Tích hoảng sợ quát, chính là trong lòng cũng cảm thấy không ổn.

Lão đại cùng Kiều Úc rốt cuộc đi đâu rồi, vì sao bên dưới địa cung lại tự nhiên có lửa, chẳng lẽ mọi người trong tổ trọng án hôm nay phải chôn thân nơi biển lửa?!

Quân Chi dùng chân đẩy văng đá vụn xuống, theo lỗ hổng nhảy xuống, Âu Dương vội vàng giữ chặt hắn, “Quân Chi cậu điên rồi! Phía dưới tất cả đều là lửa, cậu sẽ bị chết cháy!”

“Lão đại còn ở dưới, chúng ta phải cứu bọn họ!”

“Thế nhưng….” Chúng ta cũng sắp chết không phải sao? Câu nói kế tiếp Âu Dương nói không nên lời, trong lòng tràn ngập bi thương cùng sợ hãi trước khi chết, tất cả mọi người khóc, lửa lớn như vậy không ai có thể thoát, chỉ có thể ở trong này chờ chết!

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, trần nhà đột nhiên thủng một lỗ lớn, tiếng máy móc đào bới truyền đến, tiếp sau đó Lý Đạt thò đầu vào dò xét.

“Uy! Mọi người có khỏe không? Có bị thương không, bây giờ chúng tôi ném dây thừng xuống, mọi người cố chịu đựng!”

Âm thanh nói ra với bốn người như là tiếng trời, bọn họ không kịp thắc mắc bọn người Lý Đạt tại sao lại xuất hiện bất ngờ như vậy, lúc này bản năng sinh tồn là thứ quan trọng nhất.

Tề Tích cầm dây thừng, ngẩng mặt lên nói, “Mọi người tìm được lão đại với tiểu Tinh không?”

Hoàn cảnh ngập trong biển lửa, Lý Đạt có chút mơ hồ, bốn người nhìn không thấy vẻ mặt anh ta, chỉ thấy anh ta do dự một lát chợt nói, “Yên tâm đi, cục trưởng tự có an bài, mọi người nhanh lên một chút, chúng ta không có thời gian, nơi này sắp nổ lớn rồi!”

Bốn người nhìn nhau, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cầm dây thừng nhanh chóng leo lên. Trong lúc Quân Chi là người cuối cùng leo lên, mật thất dưới chân đã hoàn toàn chìm trong biển lửa….

Bọn người Lí Đạt trợ giúp chỉ đường, thuận lợi thoát khỏi hiểm cảnh, chính là khi bọn họ trở lại mặt đất, lại không hề nhìn thấy bóng dáng Tùng Dung cùng Kiểu Úc.

Trong mắt Quân Chi hiện lên một tia hoảng sợ, dự cảm không lành len lỏi trong lòng, cậu ta nhào về phía cửa vào trước mặt, lại bị Lí Đạt gắt gao giữ chặt, “Hạ Quân Chi anh điên rồi sao phía dưới chuẩn bị nổ tung!”

Quân Chi điên cuồng nắm lấy cổ áo người kia, quát: “Lão đại với Dạ Tinh đâu? Vì sao chỉ có bọn tôi trở lại mặt đất?!”

Trên mặt Lí Đạt hiện lên sự áy náy, nhưng nhanh chóng bình tĩnh trở lại, anh ta đẩy tay Quân Chi ra, bình tĩnh nói: “Anh có thể đoán được đúng không?”

Tề Tích, Âu Dương bọn họ cũng thấy có gì đó không đúng, đều xông lại, “Không đúng, các người căn bản không đi xuống phía dưới như thế nào biết đường ra?”

Lúc này dưới địa cung truyền đến một tiếng nổ vang, tiếp theo núi sông lay động, mọi người té ngã trên mặt đất, ngay sau đó trước mắt dâng lên khói đen cuồn cuộn.

“Mau nằm úp xuống! Nổ mạnh đó!”

Không biết ai hô to một tiếng, sau đó mặt đất dưới chân bắt đầu nghiêng ngả dữ dội, trong phút chốc như là dư chấn động đất, rất nhiều cảnh sát trang bị vũ khí chạy tới, mang bốn người Quân Chi, Tề Tích vào xe thiết giáp.

“Buông! Lí Đạt anh đây là ý gì? Vì sao lại bắt bọn tôi?” Tề Tích dùng sức giãy dụa truy hỏi Lí Đạt.

“Địa cung đã sập! Chúng ta nếu không đi sẽ không kịp mất! Đây là lệnh của cục trưởng, mọi người phải tuân theo!”

“Theo cái con mẹ nó! Các người đều là tiểu nhân sợ chết! Cục trưởng cho các người theo để giết Tây Sâm, không phải để các người bỏ mặc anh em mà chạy trối chết!” Quân Chi nhấc chân đá văng hai tên đang kèm mình, trong mắt toàn tơ máu.

Đám người Lý Đạt liếc nhìn nhau, nháy mắt một đám cảnh sát vũ trang, đồng loạt xông lên, cầm dây thừng và còng trói chặt bốn người lại, ném vào trong xe.

Bốn người không ngừng chửi bới, nhưng cũng không thể làm gì họ, trơ mắt nhìn cửa vào địa cùng biến thành một mảnh phế tích…

Tất cả mọi người đều khóc, bọn họ kéo đám người xung quanh điên cuồng rống giận, Tề Tích không ngừng khóc nức nở: “Lão đại với Dạ Tinh còn ở phía dưới! Các người đây là kẻ lừa đảo! Vì sao không cứu họ? Mau quay lại, có nghe thấy không! Tôi lệnh cho các anh lập tức quay về cứu người!”

Đội trưởng của đội cảnh sát vũ trang lạnh lùng đến gần, liếc mắt khinh miệt nhìn bọn họ, “Khuyên cậu nên tỉnh táo dưỡng sức, bớt nói nhảm. Bất luận cuối cùng Tây Sâm chết hay không, Lê Dạ Tinh không thể giữ lại, đây là lệnh của cục trưởng, chúng tôi chỉ là tuân theo lệnh thôi.”

Thư Tình lớn tiếng, lau nước mắt hỏi, “Còn lão đại? Tại sao lại không cứu người?”

Đội trưởng nhắm mắt lại, thở dài, thấp giọng nói: “Khí xa bảo suất, trước khi lên đường, chính miệng cục trưởng có nói, nếu Tùng Dung chọn cùng đi gặp Tây Sâm với Lê Dạ Tinh, người như vậy chúng ta cũng không thể giữ lại.”

Trong thùng xe toàn bộ chết lặng, bốn người trong tổ trọng án đều tuyệt vọng, bọn họ đến bây giờ mới hiểu ra mọi chuyện.

Tât cả sự việc đều do cục trưởng tỉ mỉ bày ra, từ đầu đến cuối ông ta đều lợi dụng Dạ Tinh, đồng thời cũng đang khảo nghiệm Tùng Dung, bất luận kết quả thế nào, cảnh sát đều là kẻ thắng.

Vì thắng, bọn họ hoàn toàn từ bỏ Tùng Dung, Tùng Dung người cả đời làm cảnh sát cúc cung tận tụy…….

***

Buổi chiều cùng ngày, tuần tra phát hiện Kiều Úc trên mảnh đất hoang gần đó đang hôn mê bất tỉnh, trên người cậu vết thương cùng vết phỏng rất nhiều, nhưng đều không nguy hại đến tính mạng, trải qua ba tháng điều trị đã khôi phục ý thức, thế nhưng lại không nói một câu nào.

Ba tháng sau, tìm được thi thể Tùng Dung trong tàn tích của địa cung, lúc phát hiện thì cả người đều bị cháy đen, nếu không phải trên thi thể tìm được cây súng lục màu bạc, ai cũng không biết người này là ai.

Cảnh sát dùng đủ mọi cách để lấy khẩu cung Kiều Úc, buộc cậu nói ra chuyện trong địa cung, chính là cậu như một khúc gỗ, một chữ cũng không nói.

Ai cũng không biết vì sao cậu với Tùng Dung đồng thời chôn thân trong biển lửa, vì sao cậu không bị tổn thương, mà Tùng Dung lại chết, chuyện ngày hôm đó biến thành câu đố vĩnh viễn không có lời giải, nhiều năm sau vẫn có người nói về nó, đương nhiên đó là chuyện sau này.

Tùng Dung chết thảm, mà Kiều Úc lại bình yên vô sự làm xã hội một trận sóng to gió lớn, tất cả mọi người phán đoán khả năng cái chết của tổ trưởng tổ trọng án vì sao lại chết khi còn quá trẻ, thậm chí không ít gia đình trước đây từng là nạn nhân được Tùng Dung giúp đỡ, cùng nhau yêu cầu cảnh sát tra rõ sự việc.

Cuối cùng cục trưởng dưới áp lực, đồng thời tâm tư muốn một lưới bắt hết đám người Tây Sâm, đem mọi tội lỗi đổ lên đầu Kiều Úc, hắn cố ý lấy lý do cậu mưu sát Tùng Dung ra khởi tố.

Đứng trước tòa án nghe thẩm vấn cùng phán quyết, Kiều Úc mặt không đổi sắc nghe phiên tòa tuyên bố bản án, đáy mắt không chút gợn sóng, giống như không màng đến chuyện sống hay chết.

“Lê Dạ Tinh, phạm tội cố ý giết người, kết án tử hình, kéo dài thời hạn thực thi một năm sau, tước đi quyền công dân…..”

Tổ trọng án ngồi trên hàng ghế quan sát, bọn họ biết Kiều Úc vô tội nhưng không có nào cứu cậu. Tùng Dung và cậu cảm tình như thế nào mọi người đều thấy, bọn họ không tin Kiều Úc sẽ giết Tùng Dung, thế nhưng chứng cớ lại ngay trước mắt.

Bởi vì, chính mồm Kiều Úc thừa nhận cố ý dẫn Tùng Dung vào địa cung, liên kết với Tây Sâm giết y, sau đó cậu cùng Tây Sâm nội chiến nên đã xảy ra vụ nổ bom, tự mình trốn thoát.

Tổ trọng án mất đi Tùng Dung, không nghĩ lại mất thêm Kiều Úc, vì ngày đó trong địa cung bọn họ bị Trần Âm bắt đi, nên ai cũng không chứng kiến chuyện gì xảy ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn Kiều Úc lãnh hình phạt.

Kiều Úc mang còng tay và xiềng chân đứng ở đó, mái tóc che đi đôi mắt bi thương, nghe tới hai chữ ‘tử hình’ cậu lại cười như được giải thoát.

Trong lòng cậu thở dài, lòng bàn tay cùng mấy ngón tay lạnh lẽo, còn thoáng phát run.

Kỳ thật cậu cũng không hiểu vì sao mình lại sống sót, trí nhớ cuối cùng của cậu dừng lại lúc Tây Sâm đốt dây dẫn, còn lại tất cả đều mơ hồ không rõ, cậu nhớ rõ Tùng Dung ôm chặt cậu vào lòng, thấp giọng nói: “Anh yêu em.”

Thanh âm giống như còn vang bên tai, trầm thấy như vậy, dường như dùng trọn cả đời để nói ra, thế nhưng vì sao lúc mở mắt, bản thân cậu vẫn sống, còn y lại bị thiêu thành tro tàn…?

Một giọt nước mắt rơi xuống, cậu cố cắn chặt môi để âm thanh không phát ra.

Tất cả mọi người đều hỏi cậu, “Tại sao cậu còn sống mà Tùng Dung lại chết?” Đúng vậy, vì sao hết lần này đến lần khác vẫn cứ phải là mình sống sót? Ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc là ai cứu cậu, vì sao cậu lại không có chút ấn tượng nào?

Cậu nôn nóng vò tóc, khuôn mặt gầy yếu tái nhợt, tất cả mọi người đang ép cậu nói sự thật, nhưng là sự thật như thế nào ngay cả bản thân cậu cũng không biết. Cậu chưa bao giờ hận bản thân mạng lớn như thế này, lần nào cũng đi tới quỷ môn quan rồi lại quay trở về, làm nhiều chuyện xấu như vậy, nhưng ông trời cũng không lấy mạng chó của cậu; Tùng Dung cả đời quang minh lỗi lạc, lại chết thảm như thế, ông trời thật là không công bằng......

Nhếch môi cười lạnh, nếu không có Tùng Dung cậu đã sớm tuyệt vọng với cái thế giới này, nếu cục trưởng nhất định phải diệt trừ cậu, không bằng cứ như vậy chết đi cũng tốt, làm cho tất cả mọi người nghĩ chính mình là hung thủ giết Tùng Dung, hết thảy tội ác cùng tiếng xấu đều hướng đến cậu, dù sao cậu cũng không còn gì luyến tiếc.

Kiều Úc cự tuyệt tất cả các luật sư bào chữa, không cần tiến hành biện hộ chỉ cần chờ đợi đến ngày từ hình, đang sống trong những ngày chờ đợi thi hành án, thời gian chậm rãi như hồ dán, lắng đọng cả thế giới. Trong phòng giam có một cửa sổ nhỏ không đến hai mươi phân, từ bên trong nhìn ra bên ngoài có thể thấy được màu xanh biếc của lá cây ngô đồng, mỗi ngày lúc buổi chiều, cậu đều nghĩ đến Tùng Dung.

Ánh nắng buổi chiều không chói mắt như buổi sáng, mà ấm áp chiếu vào mặt, ấm áp như nụ cười của Tùng Dung. Lúc trước Tùng Dung luôn oán hận vì án tử quá nhiều, không phải y bận thì cậu bận, hai người giống như làm việc ở hai thế giới, bây giờ Kiều Úc rốt cuộc có nhiều thời gian rảnh, nhưng bên cạnh lại không có y.

Một năm là khoảng thời gian dài, đến một ngày sau khi rời giường lại phát hiện bản thân mình dĩ nhiên không nhớ rõ mặt của Tùng Dung, trí nhớ về gương mặt y bỗng nhiên trở nên mơ hồ, thậm chí trước khi chết Tùng Dung đã nói ‘Anh yêu em’ tất cả đều bay theo không khí, duỗi tay ra với đã bị thổi đi.

Đến khi lá cây khô vàng, cùng là đến ngày hành hình.

Hôm nay Kiều Úc phá lệ dậy sớm, nửa cái bánh mì với dưa muối, cậu ăn rất ngon, nghĩ đến rốt cuộc cuối cùng cũng được giải thoát lại có thể thấy Tùng Dung, cậu cao hứng đến nỗi mồ hôi chảy đầy tay.

Cửa sắt mở ra, hai người mặc cảnh phục, cảnh ngục mặc chế phục, đeo còng tay vào, dắt cậu ra khỏi ngục. Bầu trời tối đen, phía Đông thoáng có chút sáng, áp lực trước khi chết làm mọi người trầm mặc không nói.

“Số AE472, có người nhà đến tìm cậu.”

Một vị cảnh viên vội vã chạy tới, Kiều Úc ngừng lại một chút, có chút giật mình há to miệng.

Theo đạo lí mà nói trước khi hành hình, tử tù có thể gặp thân nhân lần cuối, nhưng Kiều Úc không có thân nhân, Tây Sâm được coi là ‘cha nuôi’ đã chết nên giờ cậu là người cô đơn, vì thế khi cậu nghe có người đến thăm, cậu thật sự ngạc nhiên.

Hai ngục cảnh gật đầu, mang theo cậu đi qua hành lang gấp khúc, giờ đã quá thời gian thăm tù, Kiều Úc có chút kinh ngạc hỏi người kế bên: “Chẳng lẽ gặp người nhà trong này?”

Hai người mặt không chút thay đổi nhìn cậu một cái, cái gì cũng chưa nói lập tức đem cậu mang đến một gian phòng tối om, Kiều Úc quay đầu lại vừa định nói chuyện, mũi đột nhiên bị bịt kín bởi một miếng vải màu trắng, cậu đột ngột hoảng loạn, trước mắt tối sầm liền hôn mê bất tỉnh.

***

“Tân X xã đưa tin, vụ án khiếp sợ cả nước pháp y mưu sát tổ trưởng tổ trọng án rốt cục cáo phá, tội phạm Lê Dạ Tinh buổi sáng hôm qua đã bị bắn chết, cảnh sát thành phố T trả lời đây là vì mục đích chung, vì hướng về lòng dân......Tiếp sau đây sẽ đưa tin những tin tức được quan tâm khác.”

Trên TV trong đại sảnh phòng chờ của sân bay, đang phát tin tức, đại sảnh lác đác vài hành khách đang ngồi, cửa sổ thủy tinh bên cạnh rung mạnh, một chiếc máy bay lại mới cất cánh.

Một nam nhân hơn bốn mươi tuổi, ngẩng đầu nhìn tin tức rồi lại cúi đầu, bên người có một chiếc xe lăn, ngồi đó là một ông lão già tám mươi tuổi, mặt đầy nếp nhăn râu tóc bạc phơ, nhắm mắt lại sắc mặt vô cùng mỏi mệt, hiển nhiên là bệnh nặng mới khỏi không lâu.

Người đàn ông giúp lão nhân sửa sang lại miếng đệm, nâng tay nhìn đồng hồ, nghe cô gái thông báo qua loa, cầm hai vé máy bay phụ giúp lão nhân đi vào cửa đăng ký.

Ngồi trên máy bay, tiếp viên hàng không phụ trách toa ăn lại gần, nhìn đến lão nhân vẫn mê man hỏi: “Tiên sinh, xin hỏi cần giúp vị lão tiên sinh kia lấy chăn tới không? Trong máy bay rất lạnh, lão tiên sinh vẫn ngủ như vậy, có thể bị cảm lạnh.”

Nam nhân trung niên quay đầu lại, nhìn lão nhân liếc mắt một cái, cười gật đầu: “Tốt, cám ơn cô.”

Tiếp viên hàng không cười gật đầu, xoay người đi, trong lòng có chút nói thầm: Ánh mắt người đàn ông nhìn lão nhân kia như thế nào quái như vậy, hình như là...... Hình như là đang ôn nhu nhìn vợ mình vậy!?

Cô bị ý tưởng đó làm giật mình, trong lòng phi phi phi vài cái, khẩu vị của mình thật sự là càng ngày càng nặng, ngay cả lão nhân bảy tám mươi tuổi đều YY cả, tội lỗi……

Nam nhân trung niên cầm lấy cái mền từ tiếp viên hàng không giúp lão nhân đắp lên, còn cẩn thận vén tóc hoa râm lên, ánh mắt cực kì ôn nhu.

Lúc này lão nhân mở mắt như sương mù, có chút mờ mịt nhìn bốn phía, ánh mắt lập tức trừng lớn, thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Lão nhân nhìn tay mình, vừa sợ vừa sờ mặt mình, tất cả đều không thể tin vào mắt.

Người đàn ông mang theo ý cười nhìn lão nhân, lén lút ghé đầu vào thấp giọng nói: “Đã tỉnh?”

Lão nhân kinh ngạc nhìn người đàn ông, đề phòng nói: “Anh là ai? Ở đây là đâu? Vì sao tôi ở đây?”

Người đàn ông phì cười một cái, sau đó nắm chặt tay lão nhân, ở lòng bàn tay vẽ ra hai chữ, nháy mắt lão nhân ngây ngẩn cả người, sau đó nước mắt trào ra.

“Tùng……. Anh còn sống………?”

“Hư…..” Người đàn ông thần bí giật lông mi, “Phật viết không cần nói, em cái gì cũng không cần hỏi, chúng ta đợi máy bay hạ cánh hãy nói.”

Lão nhân dùng sức nhéo mặt mình, ánh mắt hạ xuống, cố gắng đem mấy câu hỏi vừa tới miệng nuốt vào. Cậu nhìn mặt nam nhân trước mặt, lại sờ sờ chính mình, kéo tay người nọ qua viết lên: “Chúng ta vì sao lại bị biến thành thế này?”

Nam nhân cười cười, cái gì cũng không nói, chậm rãi viết vào lòng bàn tay lão nhân: “Chúng ta nên cám ơn Trần Âm.”

“Chúng ta đang đi đâu?”

“Em đoán!”

Thì ra nam nhân trung niên chính là Tùng Dung, mà lão nhân đầu tóc trắng xóa kia lại chính là Kiều Úc, hai người rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng vì thân phận nên không nói được, chỉ có thể cố chịu đến lúc máy bay hạ cánh.

Máy bay đang phát tin tức, Tùng Dung giúp Kiều Úc ngụy trang thành một lão nhân ra khỏi sân bay, một làn gió biển thổi qua, trước mắt là hình ảnh một mảnh xanh thẳm cùng màu trắng giao nhau, đóa hoa rực rỡ, nóc nhà trắng tinh, biển rộng màu lam, không khí Địa Trung Hải đập vào mặt.

Kiều Úc gắt gao giữ chặt tay Tùng Dung, một khắc cũng không dám buông ra, cậu nhìn biển rộng mênh mông vô bờ, thế nhưng nghẹn ngào không mở miệng như thế nào: “Nơi này là...... Biển Aegean?”(một biển thuộc phía đông Đại Trung Hải, nằm giữa phía Đông Thổ Nhĩ Kì và phía Tây Hi Lạp)

Tùng Dung gật đầu, ôm Kiều Úc từ sau lưng, thấp giọng nói: “Anh đáp ứng sẽ cho em một gia đình, nên anh đưa em đến đây nếu em còn muốn tự do.”

Kiều Úc hốc mắt toàn bộ đỏ lên, trong mũi chua xót một mảnh, cậu bắt lấy cổ áo Tùng Dung nói: “Anh cúi đầu xuống, để em sờ mặt của anh.”

Tay chạm vào làn da cứng ngắc, chính là đã dịch dung, cậu muốn đem lớp dịch dung tháo xuống để trực tiếp nhìn thấy mặt Tùng Dung, chính là lý trí lại nói rằng cậu không thể, “Nói cho em biết rốt cuộc sự việc là thế nào? Vì cái gì anh không chết? Em rõ ràng bị phán tử hình, vì sao chỉ chớp mắt một cái lại ngồi trên máy bay? Ngày đó đến tột cùng là việc gì xảy ra? Anh như thế nào lại trốn được?”

Liên tiếp vấn đề giống như liên hoàn pháo được đặt ra, lập tức làm cho Tùng Dung trở tay không kịp, y cười nói, “Em thật sự rất giống mười vạn câu hỏi vì sao nha, nhiều vấn đề như vậy anh rốt cuộc phải trả lời cái nào trước đây?”

“Nói không được thì nói từng cái một!”

“Được được được, việc này nói đến rất dài, nhưng là xét đến cùng chỉ có một câu, Trần Âm là ân nhân cứu mạng của chúng ta.”

Kiều Úc kinh ngạc nhướng mày, “Em vừa rồi còn muốn hỏi, việc này thì có liên quan gì đến Trần Âm? Hắn là người của Tây Sâm, vì sao lại giúp chúng ta?”

Tùng Dung vỗ vai cậu, cười êm tai nói: “Ngày đó Tây Sâm sau khi châm ngòi nổ, vì mất máu quá nhiều nên hôn mê bất tỉnh, chân anh cũng bị thương, lúc đó thật sự nghĩ chết chắc rồi, kết quả Trần Âm đột nhiên xuất hiện, cậu ta dùng tảng đá đem nhốt Tây Sâm trong mật thất, sau đó mang chúng ta đến mật thất tối đen bên ngoài, theo hướng sông ngầm bơi ra, nên hai chúng ta mới không bị chết cháy.”

“Hắn là kẻ giảo hoạt âm hiểm, sao đột nhiên lại tốt như vậy?” Kiều Úc vẫn nghi ngờ.

“Tính cách cậu ta tuy cố chấp, nhưng xét cho cùng còn có chút lương tâm, cậu ta vốn nghĩ hai chúng ta sẽ chết, sau đó lại phát hiện Tây Sâm sắp chết, nên rõ ràng là giết Tây Sâm rồi sẵn tiện cứu chúng ta, thuận nước giong thuyền. Cậu ta đến tận bây giờ cũng không nghĩ sẽ giết em, chính Tây Sâm là nguyên nhân dẫn đến việc đối đầu với em.”

“Cho dù là như vậy, anh sau đó đã đi đâu? Cục cảnh sát tìm được thi thể là sao?”

Tùng Dung thở dài, tiếp tục nói: “Trần Âm biết cảnh cục phái người tìm chúng ta, tìm một thi thể của người khác ném vào địa cung, lại lấy súng giả mạo anh. Cậu ta vốn là muốn bắt anh để uy hiếp em, đem ân oán hai người trước đây giải quyết, nên liền đem em để lại chỗ đó, kết quả ai ngờ được cục trưởng quá nham hiểm, trực tiếp vu oan em giết anh. Lúc ấy bản thân anh bị thương, chờ tỉnh dậy mới biết được em đã bị phán tử hình, trong lòng tuyệt vọng muốn điên lên, kết quả vẫn là Trần Âm giúp anh.”

Tin tức quan trọng liên tiếp truyền đến khiến Kiều Úc trở tay không kịp, cậu lại trừng lớn hai mắt sợ hãi nói: “Trời ạ, anh sẽ không để hắn dịch dung cho em đấy chứ?”

Tùng Dung cười khổ, bất đắc dĩ gật đầu: “Anh âm thầm mai phục hai cảnh sát ngày đó sẽ đưa em ra pháp trường, đánh họ ngất xỉu, lại nhờ đến hai giáo đồ của Trần Âm dịch dung giống họ rồi mang em đi, thuận tiện mang một tên tử tù khác dịch dung thành em đem ra pháp trường.”

Kiều Úc há to miệng, nhìn y nửa ngày mới nói được một câu: “Tùng Dung, anh biết luật mà phạm luật đến mức này không sợ chết sao?”

Tùng Dung cúi đầu vô cùng thân thiết nhéo mặt cậu, cười tủm tỉm nói: “Vì tên hỗn đản như em nên anh đã sớm không muốn sống nữa, anh lúc ấy tự nói với bản thân, anh con mẹ nó nếu không đem em thoát ra thì cùng em ăn đạn, kháo~”

Chuyện còn lại Kiều Úc đã có thể đoán được, nếu Trần Âm có thể dịch dung xuất thần nhập hóa, thì hóa trang thành bộ dáng hiện tại cũng không thể không có khả năng, huống chi giáo đồ của hắn ta trải dài khắp cả nước, thuận tiện tạo hai thân phận giả, làm giả hộ chiếu xuất ngoại đơn giản như ăn bữa sáng vậy.

Tất cả sự việc đều đã rõ, Kiều Úc chưa từng cảm thấy mừng rỡ như bây giờ, mới hôm qua thế giới còn ảm đạm như ngày tận thế, hôm nay đã là biển Aegean trời xanh biển xanh bên cạnh, Tùng Dung nói với cậu tất cả đều đã là quá khứ, niềm vui sướng cùng cảm động như vậy thật sự không gì có thể tả được.

Sau khi trải qua quá nhiều đau khổ, đột nhiên lại đối mặt với niềm vui lớn như thế, Kiều Úc cảm thấy ngực tràn đầy vui sướng, cậu quay lại ôm cổ Tùng Dung: “Em không dám tin vào mắt mình, thực sự sợ đây chỉ là đang nằm mơ.”

Tùng Dung cúi đầu dùng mũi cọ vào trán cậu, cười xoa đầu cậu nói: “Đứa ngốc, em không phải đang mơ, gì mà Tùng Dung, gì mà cảnh sát, tất cả đều chết rồi, anh đã nói chúng ta không thể xa nhau, lên trời xuống đất, chúng ta đều phải ở cùng nhau.”

Kiều Úc nở nụ cười, nước mắt chảy ra, dính ướt áo, cậu dùng lực gật đầu, “Về sau chúng ta làm sao bây giờ?”

Tùng Dung ha ha cười, “Cái gì làm sao bây giờ, em đã bị anh bắt tới đây rồi, còn muốn hồng hạnh xuất tường sao?”

“Xuất mẹ anh!” Kiều Úc nín khóc mỉm cười, đạp y một cước, sau đó hình như nghĩ đến cái gì, “Ai, anh nói xem sao Trần Âm lại giúp chúng ta?”

Tùng Dung rối rắm, tay vò tóc, một phen kéo ‘cục cưng’ đang hỏi mười vạn câu hỏi vì sao qua hung hăng hôn môi cậu: “Còn có thể vì cái gì, hủy mười toàn miếu cũng không hủy một mối lương duyên, cậu ta là đang tích công đức cho mình, có phải hay không vợ yêu?”

“Vợ yêu cái chết tiệt ý!”

Kiều Úc lần này hung hăng tạc mao, cậu cũng không để ý bản thân bây giờ mang bộ dáng ông lão bảy tám mươi tuổi, nhấc chân liền hướng mệnh căn của Tùng Dung đạp, độ mạnh yếu đủ tàn nhẫn khiến cho người ta ăn đủ. Vì thế, ở biển Aegean không chỗ nào không trời xanh mây trắng rực rỡ, liền thấy hình ảnh rất hoang đường một lão nhân quá năm mươi đuổi theo một nam nhân trung niên có chút hói đầu dọc một đường.

Người ngoại quốc há to mồm, đối với ‘Tình yêu xế bóng’ này âm thầm chúc phúc, quả nhiên gừng càng già càng cay!

Đã quên trong tập thơ có một đoạn văn như vậy: “Điều mà ngươi muốn ta nguyện lên núi đao xuống biển lửa làm cho ngươi, do dù ngươi không muốn ta cũng vẫn sẽ nguyện lên núi đao xuống biển lửa vì ngươi.”

Tùng Dung đem những lời này chặt chẽ ghi tạc trong lòng, chuẩn bị ngày nào đó viết trong thư tình, len lén nói cho Kiều Úc, đương nhiên đây là chuyện sau này......

_____Chính văn hoàn____

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương